Vụ án thứ hai Xác chết biến mất
Giả sử lịch sử tiến hóa lập lại một lần nữa, thì xác suất xuất hiện của loài người bằng không
- Goodell
Lời dẫnTôi cứ có cảm giác một đôi mắt đang nhìn trộm tôi, nên bất giác tôi quay đầu lại và nhìn chăm chú vào khe tường, kết quả là phát hiện ra một khuôn mặt xi măng với một đôi mắt lồi. Trong cơn khủng khiếp, một mùi hôi thối xộc vào mũi, khiến dạ dày tôi cuộn lên. Tiếp đó, tôi lại nhìn thấy trong hõm mắt có những con giòi đang bò, tôi xác nhận một sự thật kinh khủng, trong bức tường kia là một xác người khô!
Xác chết biến mấtSáng sớm ngày 5 tháng 4, thời tiết ngột ngạt, một trận mưa lớn bất chợt ào tới lập tức làm hạ nhiệt độ cho thành phố Nam Minh.
20 phút sau, mưa tạnh, mặt trời lại ló ra. Trên đường phố, cảnh tượng xe cộ nườm nượp lại xuất hiện, để rồi mỗi khi lướt qua lại làm bắn những vũng nước mưa còn đọng lại trên đường. Trên cầu vượt là những cô cậu học sinh với những bộ đồ sạch sẽ và vội vàng, còn dưới gốc cây bên đường là những người công nhân thời vụ đang ngồi tán gẫu. Ai cũng đều đang sống cuộc sống của riêng mình.
Góc phố có một nhà hàng mì kéo, người đến đây ăn phần nhiều là khách quen. Nhưng hôm nay đã có ngoại lệ.
Đó là một vị khách kì lạ, vì rằng đang giữa lúc nắng mà người ấy vẫn mặc áo mưa, chiếc mũ lưỡi trai màu đen che khuất khuôn mặt của người ấy. Điều kì dị hơn cả là người ấy còn đeo một chiếc khẩu trang để hở mồm. Một lát sau, Sở cảnh sát nhận được tin báo của một người giấu tên, nói rằng đã xảy ra một vụ án mạng ở gần nhà hàng mì kéo Thường Đức.
Cũng trong lúc ấy, tôi bị đánh thức bởi hàng loạt tiếng chuông di động. Người gọi đến là anh Cao, anh ấy bảo tôi phải lập tức lên đường.
Tôi nhẩm tính, cách vụ án trước mới có ba ngày, tôi vẫn còn chưa tra ra con côn trùng kì lạ kia là loại gì, thế mà bây giờ lại xảy ra một vụ án.
Tôi thay chiếc áo đồng phục của pháp y, xách chiếc hòm dụng cụ chạy bộ từ nhà đến cửa của Trung tâm pháp y để chờ anh Cao đến đón. Chừng nửa phút sau, một chiếc xe cảnh sát đỗ trước mặt tôi, tôi kéo cánh cửa sau và ngồi lên xe, vì tôi đã nhìn thấy anh Hàn ngồi ở vị trí ghế phụ. Anh Cao điều khiển xe. Dọc đường, cả ba chúng tôi đều im lặng, vì thế mà không khí có vẻ rất ngột ngạt. Cả hai người đó đều không nói cho tôi biết về nội dung chi tiết của vụ án, còn tôi, tất nhiên là không dám hỏi nhiều, thậm chí là không dám hé răng để hỏi.
Địa điểm xảy ra vụ án là tại một thị trấn khá hẻo lánh, cách thành phố mười mấy cây số, nên chẳng mấy chốc đã đến nơi. Lần này, chúng tôi là những người tới đầu tiên, vì vậy mà hiện trường vẫn chưa được phong tỏa bảo vệ. Tôi cảm thấy rất hồi hộp khi lần đầu tiên bước vào hiện trường vụ án trong tình hình chưa có các biện pháp bảo vệ. Có thể nói, với tôi đó là một thử thách.
Trước mắt tôi là một ngôi nhà rất cũ kĩ, dấu vết thời gian hằn rõ trên đó, xung quanh cũng rất ẩm thấp và tối tăm. Những người ở đây nói rằng, ngôi nhà này năm xưa có ma, đêm đêm thường phát ra tiếng khóc kì lạ. Vì thế mà những người sống ở gần đó rất ít, phần lớn đều là những người nơi khác đến và không biết rõ tình hình. Chúng tôi đẩy cánh cửa sắt đã hoen rỉ, tiếng kêu của nó chói cả tai. Anh Cao đi vào trước, tôi và anh Hàn bước theo sau.
Người báo án nói rằng phát hiện thấy người chết ở căn phòng số 214. Hành lang ở đây rất hẹp, còn bậc thang thì lại cao quá mức, nhất là ở góc ngoặt, chúng tôi phải cúi đầu mới đi qua được. Chúng tôi đi qua hành lang dài và tối tăm, những chiếc bóng đèn dọc hành lang có lẽ vì đã lâu không được tu chỉnh nên chúng cứ lắc lư, khiến người ta có cảm giác nó sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Tháng 4 là thời gian các loại côn trùng, chuột, kiến sinh sôi, vì vậy mà ngôi nhà này có thể nói là nơi trú ngụ lí tưởng cho chúng.
“Mẹ kiếp, đây là nơi quỷ quái gì thế!?” Anh Cao giơ chân đá vào con chuột bên cạnh.
“Anh chắc chắn là người báo án không nói sai địa chỉ đấy chứ?” Anh Hàn hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Chỗ này mà cũng có người ở ư?” Tôi cũng cảm thấy khó chịu.
Anh Cao lấy cả một tờ giấy, xem một hồi rồi thốt lên: “Mẹ kiếp, đi sai chỗ rồi, là ở chỗ bên cạnh!”
Chúng tôi quay trở ra, mặt ai cũng nhem nhuốc. Những người dân sống ở gần đó nhìn chúng tôi và cứ chỉ trỏ, bàn tán. Tôi đang định bước tới để hỏi thăm thì họ đã quay đầu bỏ đi. Người ở đây kì lạ thật đấy.
Chúng tôi tới khu nhà trọ mà người báo án nói. Ngôi nhà đó khác hơn nhiều so với ngôi nhà lúc trước, vì rằng lũ chuột, kiến và sâu bọ đều phải ngoan ngoãn ở bên ngoài. “Ầm” một tiếng, anh Cao giơ chân đá cánh cửa phòng số 214. Một luồng không khí ẩm ướt hôi thối xộc thẳng vào mũi. Chúng tôi bịt mũi, cố gắng bước vào bên trong. Trong phòng rất tối tăm và khô ráo, khác hẳn với tưởng tượng của tôi.
“Chỗ này rất khô, tối tăm, nhiệt độ và ánh sáng đều rất thấp, có vẻ là một nơi lí tưởng để giết người và giấu xác.” Anh Hàn vừa đi vừa nhắc nhở chúng tôi, rồi tự cho mình là hài hước, gật đầu nói, “Mọi người không phải lo, trong điều kiện như thế này, bên trong không thể có người còn sống đâu.”
Câu nói đó vừa được thốt ra đã khiến tôi suýt ngất, không phải vì mùi vị. Không lẽ anh ấy lo rằng gặp phải tình huống gian lận xác chết? Người chết sống lại?
Anh Cao càng tỏ ra cường điệu hơn, đưa tay phải lên bịt chặt mũi, tới mức có thể thấy mặt anh ấy đỏ cả lên.
“Anh Cao, anh không sao chứ?” Anh Hàn thấy vậy, hỏi với vẻ cố ý.
“Hàn Phi, cậu cút ngay sang bên đi, đã lâu tôi chưa cho cậu một trận phải không?” Tay anh Cao giơ nắm đấm bằng bàn tay tay trái lên.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, suýt nữa tôi cười thành tiếng. Vẻ lạnh lùng của anh Cao đã khiến tôi thấy bớt căng thẳng đi khá nhiều.
Sau khi quan sát kĩ, có thể thấy, đồ đạc ở trong phòng có vẻ cũng đã nhiều năm, vật nào bên trên cũng có một lớp bụi phủ dày.
Chúng tôi tìm khắp căn phòng một lượt, chẳng thấy một ai chứ đừng nói là người chết. Không lẽ người báo án đã đùa ác ý?
“Chớ vội đưa ra kết luận, hãy tìm trong tủ và ở những nơi có thể giấu người được đi đã.” Anh Hàn tỏ ra rất bình tĩnh, còn anh Cao vốn tính tình nóng nảy cũng không có vẻ gì tỏ ra cáu kỉnh. Họ là những người từng trải, tôi có thể thấy, cách phạm tội của bọn tội phạm làm cho hai người họ rất hứng thú.
Nhưng, vấn đề là xác chết ở chỗ nào? Không lẽ xác chết đã biến mất? Sau khi bàn bạc, chúng tôi thống nhất chia nhau ra để tìm. Không thể không nói thêm rằng, nơi này đủ khiến người ta nghẹt thở. Ngoài cửa là hai cây anh đào, nghe nói thời kì dân quốc là nơi ma hay trú ngụ. Giữa nhà là một chiếc bàn đặt rất ngay ngắn, phía trên bàn là một chiếc đèn của thập niên bảy mươi tám mươi thế kỉ trước, sáp của những ngọn nến vẫn còn tỏa ra mùi hôi. Xét theo phong thủy thì ngôi nhà này không tốt, có điềm gở.
Tôi cúi xuống gõ lên mặt chiếc bàn gỗ, xem ở dưới có ngăn khác không. Một cơn gió lạnh bỗng ùa vào từ phía sau khiến tôi run lên cầm cập. Có điều, căn phòng này rất kín, trước lúc chúng tôi đến các cánh cửa đã được đóng rất kín.
Xác người khô trong tườngAnh Hàn và anh Cao đi tìm ở các phòng khác, chỉ còn mình tôi ở lại trong phòng khách rộng, khiến tôi không khỏi thấy chút sợ hãi.
Không hiểu sao tôi cứ có linh cảm không lành, thêm vào đó là cơn gió lạnh bất chợt ùa đến mang theo một mùi thum thủm khó chịu. Thế rồi, bỗng nhiên tôi như nghe thấy có tiếng khóc than văng vẳng từ đâu đó, tóc gáy tôi lập tức dựng lên, toàn thân nổi da gà.
Tôi nghe rõ tiếng tim mình đập, trong căn phòng vắng vẻ dường như tiếng đập của nó càng to hơn. Tôi lần theo hướng gió ùa vào đi tìm nơi bốc ra mùi thum thủm. Tôi bước tới phòng ngủ, nhìn thấy trong đó đặt một chiếc giường gỗ, là kiểu giường bằng gỗ đào hay thấy ở vùng nông thôn, thành giường được trạm trổ bằng những hình hoa văn, tôi nhìn mà cứ có cảm giác nó giống với một chiếc quan tài đang mở nắp. Trong căn phòng cửa sổ đóng kín mít, ấy thế mà chiếc màn trên giường vẫn khẽ lay động.
Không hiểu tại sao, dù sợ đến chết ấy thế mà tôi vẫn lần đến bên cạnh chiếc giường.
Chiếc màn trên giường màu đen nên không nhìn rõ bên trong. Tuy vậy, vẫn có thể nhìn thấy một vài con nhặng đang bay vòng quanh.
Mặc dù chiếc giường chỉ cách chỗ tôi đứng chưa đầy ba thước, nhưng tôi có cảm giác như cách cả một dòng sông sinh tử. Tôi dốc hết cam đảm vén cánh màn lên, chiếc ga giường màu đen dường như cũng phập phồng theo. Tôi là một pháp y, tôi phải vượt qua nỗi sợ hãi, tôi nhớ lại lời anh Hàn nói với tôi khi đang giải phẫu, pháp y phải tìm cách nói lên nỗi oan khiên cho người chết, không được sợ hãi xác chết!
Tôi kìm hai bàn tay đang run lên, một là không làm, hai là đã làm thì phải làm cho đến cùng, tôi nghiến răng, kéo tấm ga trải giường lên.
Đúng lúc đó, không biết có một đám gì từ trong chiếc ga giường bay lên và lao về phía tôi.
Tôi lùi về phía sau, nhưng sau lưng là bức tường khiến tôi cùng đường. Trong cơn sợ hãi, đầu óc người ta thường trở nên trống rỗng. Tôi nghĩ thầm, giá sau lưng không có bức tường thì hay biết bao, và thật kì diệu làm sao, bức tường đó đột nhiên biến mất. Nói chính xác hơn là, bức tường đó đã bị tôi làm thủng một chỗ.
Kết quả là, tôi lùi về sau và gây ra những tiếng động hỗn loạn. Tôi đoán, sau khi lách được người vào, thì ít nhất tôi cũng bị gãy mất ba chiếc xương sườn và làm tôi bị kẹt cứng trong đó không thể nào động cựa được. Cơn đau nhói khiến tôi chực bật thành tiếng kêu cứu, tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt đã khiến tôi sợ đến mức không thốt được nên lời.
Bởi vì, ở chỗ cách tôi chưa đầy ba tấc là một khuôn mặt toàn những vết thương và xi măng, vẻ mặt vô cùng gớm ghiếc.
Tôi sợ quá, định lùi về sau, nhưng vì lúc trước cố lách vào đã bị gãy xương, nên lúc này không sao động đậy được. Trong cơn hoảng hốt và đau đớn, một mùi hôi thối bất ngờ xộc tới khiến bụng tôi cuộn lên. Tiếp đó, tôi phát hiện ra rằng, trong hốc mắt của khuôn mặt kia là những con giòi màu trắng đang bò ra bò vào. Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng, cuối cùng tôi cũng đi đến một kết luận khiến tóc gáy dựng lên, đó là trong tường là một xác chết khô!
Tôi lịm dần, trong cơn mê man nghe như có tiếng ai đó gọi tên mình. Hình người trong hốc tường không ngừng chuyển động, ánh sáng mỗi lúc một mạnh, một bàn tay to tướng túm mạnh lấy tôi, làm tôi hoàn toàn mất tri giác. Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện, bên cạnh là một bóng người quen thuộc.
“Cậu Tô, cậu tỉnh rồi!” Giọng nói quen thuộc khiến tôi lấy lại tinh thần.
“Sư phụ!” Tôi định ngồi dậy chào sư phụ, nhưng đáng tiếc là không sao cử động được.
Sư phụ xua tay ra hiệu cho tôi đừng xúc động. Hôm nay, sư phụ mặc một bộ màu trắng và đang ngồi gọt táo cho tôi. Trong ấn tượng của tôi thì sư phụ là người bí hiểm, xuất quỷ nhập thần, thế mà hôm nay bỗng dưng lại xuất hiện khiến tôi không khỏi thấy cảm động. Nhưng, tôi chỉ vừa mới động nhẹ thì đã thấy phần bụng đau dữ dội, giống như bị ai đó quất mạnh vào.
“Ăn táo nhé.” Sư phụ đưa cho tôi quả táo đã gọt xong.
“Sư phụ, hôm nay thầy đến có việc gì ạ?”
“Đừng vội hỏi, cứ ăn táo đi đã.”
Một nỗi xúc động lạ lùng trào dâng trong lòng, tôi nhận thấy trong ánh mắt của sư phụ thoáng vẻ lo âu, có lẽ đã gặp phải phiền phức gì lớn chăng.
“Cậu rất giống với người ấy.” Sư phụ khẽ nói như nói một mình, khóe mắt long lanh, rồi đưa tay lên giụi mắt.
Tôi biết sư phụ có chuyện giấu tôi, ngay cả anh Cao và anh Hàn cũng thế, những chuyện đó có lẽ có liên quan gì đến tôi. Đó có thể cũng chính là lí do mà sư phụ nhận tôi làm học trò. Tôi không biết lí do đó là gì, đành phải đợi họ nói cho tôi biết.
Nếu sư phụ bỗng nhiên xuất hiện đến gặp tôi, thì chắc chắn là có chuyện. Quả nhiên, ông đã không để tôi phải chờ lâu. Lát sau, giống như làm xiếc, sư phụ đưa ra một chiếc lọ đặt trước mặt tôi. Tôi nhìn thấy trong đó có một con côn trùng, là một tiêu bản rất hoàn chỉnh.
“Cậu có biết con côn trùng này không?” Sư phụ nhìn tôi với vẻ rất nghiêm nghị, hỏi.
Thấy sư phụ như vậy, tôi cầm lấy chiếc lọ, quan sát thật kĩ.
Và rồi tôi ngây người ra, con côn trùng trong lọ giống hệt như con côn trùng màu xanh ánh thép mà tôi đã bắt được.
“Sư phụ, đây…” Tôi rất lạ lùng trước việc con côn trùng tôi vẫn chưa biết thuộc họ gì làm sao lại ở trong tay sư phụ?
“Chà!” Sư phụ thở dài, bước tới bên cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một con côn trùng chưa biết tên mà lại khiến cho một người vốn rất bình thản như sư phụ phải suy tư như vậy, không hiểu là lí do gì?
“Sư phụ, sao thế ạ?”
“Sẽ tới một ngày cậu sẽ được biết, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
“Dạ.”
“Hãy nhớ, cho dù gặp phải chuyện gì, thì đều phải thông báo cho tôi hoặc cho Hàn Phi.” Sư phụ chắp tay ra sau lưng, cử động các ngón tay, đó là thói quen của ông khi suy nghĩ.
“Vâng, thế còn con côn trùng em bắt được thì thế nào ạ?”
“Hãy cứ giữ nó, không lâu nữa nó sẽ có tác dụng đấy.”
“Vâng.”
Sau đó, thầy trò tôi lại chìm vào suy nghĩ. Căn cứ theo tình hình hiện tại, tôi có linh cảm rằng những ngày sắp tới sẽ càng thú vị. Nhưng, tương ứng với đó thì mối nguy hiểm cũng sẽ ngày một lớn hơn. Theo như thái độ của họ đối với tôi thì có lẽ tôi là một mắt xích quan trọng trong đó, hoặc là để tôi sống, hoặc là để tôi chết!
Nghĩ đến đây, tôi chợt nhớ đến chuyện bị gãy xương lần này. Tôi ngẫm nghĩ kĩ và thấy trong đó có rất nhiều chỗ không hợp lí.
Cho dù côn trùng ăn thịt xác chết có sinh sôi thế nào thì cũng không thể rời khỏi xác chết. Giả sử có rời khỏi đi chăng nữa thì khả năng tụ thành đám như vậy cũng rất ít. Tôi không thể nào quên được đoàn quân côn trùng ở dưới chiếc ga giường trong phòng trọ ấy, nhất định bây giờ tôi phải tới đó điều tra, xem rút cục là chuyện gì, biết đâu lại có thu hoạch gì mới.
“Tiểu Tô, chúng ta thỏa thuận một chuyện nhé.”
“Sư phụ cứ nói đi ạ.”
Sư phụ ngừng một lúc lâu rồi mới hỏi: “Cậu có thể không theo nghề pháp y nữa được không?”
“Sao cơ? Không thể được!”
“Tôi biết cậu…”
“Nếu thầy đã biết thì chắc thầy cũng rõ là em không thể từ bỏ được!”
Tôi nhìn thấy trong mắt của sư phụ đầy vẻ lo âu, nhưng cũng có phần rất vừa lòng.
“Cậu có biết là sẽ phải đối diện với những gì không?” Sư phụ Thẩm Kiến Quốc khẽ nhướn mày, hỏi.
“Em biết ạ.” Tôi đáp với vẻ mặt bình tĩnh, trước cái vẻ áp chế của sư phụ, tôi chẳng còn sự lựa chọn nào.
Tôi và sư phụ cứ nhìn nhau như vậy một hồi. Ngoài trời không biết có mưa từ lúc nào. Những giọt nước mưa trút xuống những chiếc chồi non, bay lất phất lên màn kính cửa. Thời tiết đầu hạ ở Nam Minh thay đổi thật nhanh chóng.
“Được rồi.” Sư phụ Thẩm Kiến Quốc nhìn ra cơn mưa ngoài cửa sổ, hít một hơi sâu, sau đó nói với vẻ cảm khái, “Cậu đừng làm cho tôi phải thất vọng đấy.”
Tôi nằm trên giường suy đoán, lúc này hẳn anh Cao và anh Hàn đang rất cố gắng để xét nghiệm và suy đoán, chưa biết chừng đã phá xong vụ án rồi.
Còn như cái người mà sư phụ cứ giấu, có lẽ chỉ có tôi mới bắt được. Tôi cứ suy nghĩ miên man như vậy và dần thiếp đi.
Tuy nhiên, tôi không biết rằng, chính trong giây phút đó, đã có một hạt mầm nảy nở trong lòng tôi, đó là một hạt mầm quyết định số phận của rất nhiều người.
Khi tôi tỉnh dậy, thấy ngoài cô y tá thay băng ra, trong phòng bệnh không còn có ai nữa, sư phụ thì dường như chưa từng tới đây.
Nhưng, khi tôi trở mình thì sửng sốt phát hiện ra, ở đầu giường có thêm một chiếc lọ do sư phụ để lại.
Tôi nhớ lại cảnh tượng mà mình gặp phải ở phòng trọ, đồng thời sắp xếp mấy điểm nghi vấn.
Thứ nhất, ai là người đã báo án? Xác chết giấu vào trong tường đã bị người ta phát hiện ra như thế nào? Liệu người báo án có phải là hung thủ không?
Thứ hai, nơi xảy ra vụ án là phòng trọ, khách trọ không chỉ có một người, không lẽ khách trọ chính là người gây án?
Thứ ba, người chết là ai? Rút cục thì người ấy có mối oán thù như thế nào nên mới bị giấu vào trong tường?
Để tìm ra sự thật, tôi nhất định phải tới hiện trường một lần nữa. Ngày hôm sau, tôi cố nén đau, trốn ra khỏi bệnh viện, rồi nhanh chóng tới hiện trường.
Những chiếc xe cảnh sát và các cảnh sát bận rộn với việc triển khai tìm kiếm xung quanh ngôi nhà cho thuê. Tôi vừa đi qua tuyến phong tỏa thì bị một cảnh sát lạ mặt chặn lại. Chiếc mũ cảnh sát trên đầu anh ta sụp hẳn xuống khiến tôi không nhìn rõ mặt anh ta, nhưng mùi trên người anh ta thì rất đặc biệt, đó là mùi của xạ hương.
“Tôi là Tô Trạch, thực tập sinh pháp y, đề nghị để tôi được vào!”
“Không được, đề nghị anh xuất trình giấy tờ.” Giọng của anh ta rất trầm, khiến tôi có cảm giác rất quen.
Tôi đưa tay sờ lên người, nhưng chẳng thấy gì, giấy tờ của tôi đâu mất rồi?!
“Anh đang tìm cái này à?” Anh ta cúi xuống, nhặt chứng minh lên đưa cho tôi.
Tôi đang định đưa tay cầm lấy thì phát hiện ra điều gì đó không bình thường. Bây giờ anh ta đang nhìn tôi dưới chiếc mũ sụp xuống, ánh mắt ấy chẳng khác nào mắt của một con rắn độc đang nhìn con mồi, môi thì nhếch lên, khiến người ta có một cảm giác rất kì lạ.
“Chuyện gì thế?” Không biết tôi và anh ta ở trong trạng thái ấy bao lâu thì thấy một viên cảnh sát khác đi tới và lớn tiếng hỏi.
Viên cảnh sát kia thấy có người đi tới thì quay người bỏ đi, loáng một cái đã biến mất giữa đám người.
“Tôi là Tô Trạch, thực tập sinh pháp y.”
“Giấy tờ đâu!”
Tôi nhìn xuống đất, viên cảnh sát lúc nãy trước lúc bỏ đi đã ném nó xuống đất.
Viên cảnh sát này nhìn tôi một cái rồi nói: “Vào đi.”
Tôi vòng qua hai cây anh đào và đi thẳng vào trong phòng, căn phòng lớn đã được bảo vệ, mới đi được mấy bước thì gặp anh Cao.
“Tô Trạch! Sao cậu lại ở đây?” Anh Cao đặt tay lên vai tôi, thiếu chút nữa thì làm tôi trật cả khớp xương.
“Ôi chà, anh nhẹ tay thôi chứ, tôi vừa mới ra viện đấy!” Tôi không biết là nên ôm vai hay là ôm bụng nữa.
“Ồ, xin lỗi, thực ra, cậu không nên vào đó.”
“Tại sao?”
Anh Cao không hé lời nào, vội nói rằng có việc và rời đi ngay lập tức. Anh ấy là một người thẳng tính, nên theo cách hành xử của anh ấy lúc này thì có thể anh ấy lo rằng vết thương của tôi chưa lành hẳn, hoặc là sư phụ tôi đã có lời gì đó với anh ấy. Nói như vậy thì giấy tờ không ở trên người tôi, còn viên cảnh sát lúc nãy chắc chắn có vấn đề gì đó!
Nhưng, rút cục anh ta là ai nhỉ? Có âm mưu gì? Nếu là muốn giúp cho kẻ phạm tội thì không có nhiều khả năng lắm. Anh ta mặc bộ cảnh phục, vốn là định ngăn không cho tôi tới hiện trường. Nếu là người có thù oán với tôi thì từ nhỏ đến lớn tôi chưa hề đắc tội với ai, ngoại trừ cậu Dư hàng xóm nhà tôi, nhưng cậu ấy cũng chỉ là một người lông bông mà thôi.
Chợt nhớ đến lời của sư phụ: “Cậu có thể không làm pháp y được không?” Tôi thấy trong lòng run lên, đó phải chăng là một ám thị?
Gạt những suy nghĩ linh tinh trong lòng, tôi đi vào trong phòng ngủ, cũng chính là nơi xác chết được giấu. Lúc này, cái xác ấy đã được đưa ra khỏi kẽ tường và phủ một tấm khăn trắng lên. Từ hình dáng bên ngoài, tôi có thể thấy đó là xác của một người phụ nữ.
Tôi không hiểu đó là ý của ai. Việc này là một điều cấm kị trong giới côn trùng học pháp y, nếu cố lấy xác chết ra sẽ dễ dàng làm kinh động những con côn trùng trên xác. Nếu côn trùng mà chạy ra khỏi phạm vi hữu hiệu của xác chết (ngoài bán kính 50m), thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới phán đoán của pháp y côn trùng học. Nhìn đám côn trùng đang bay đầy ở đó, tôi biết công việc bắt chúng phải tiến hành ngay lập tức.
Tôi mở chiếc túi dụng cụ với vẻ khó khăn và chuẩn bị công việc của mình.
“Sao cậu lại đến đây?!” Anh Hàn thò đầu ra từ hốc tường, hỏi.
“Đến để bắt côn trùng! Nếu không bắt thì chứng cứ không còn nữa thì sao!”
“Cậu giống hệt như ông Thẩm, ngang bướng chẳng khác gì nhau. Thôi, đừng nói nữa, hãy tới tìm trong hòm dụng cụ của tôi ấy.”
“Côn trùng biết bay…”
“Loại biết bay thì lấy 20 con là chuẩn rồi, tôi nói không sai chứ? Còn ấu trùng hiện vẫn chưa bắt, mức chuẩn là 50 con chứ gì? Cậu đừng có mà tỏ ra thông minh trước mặt tôi.
Chờ cậu đến bắt thì chúng đều hóa thành bướm cả rồi.” Tôi chưa kịp nói gì thì anh Hàn đã nói át đi.
Tôi vẫn không thấy yên tâm, nên bước tới cạnh chiếc hòm dụng cụ của anh Hàn, nhìn các tiêu bản côn trùng trong đó và thở phào.
“Tôi biết ngay cậu không phải là người dễ đối phó. Cậu trốn được ra cơ à?”
“Anh Hàn, sao lượng côn trùng không nhiều như anh nói. Tại sao vậy?’ Trước những câu chất vấn của anh Hàn, tôi đành chuyển chủ đề câu chuyện. nếu để cho anh ấy biết đúng là tôi đã bỏ trốn ra, thì chắc chắn anh ấy sẽ lập tức gọi điện nói với sư phụ tôi, rồi sau đó bắt tôi quay về, như thế thì phiền phức to.
“À, phải rồi, nói ra thì cũng thấy lạ, hôm qua rất ít côn trùng, thế mà hôm nay nhiều hơn hẳn, đám côn trùng đó là số mà tôi đã bắt hôm qua.”
“Vâng, hôm nay tôi sẽ chịu trách nhiệm việc bắt chúng để tránh xảy ra bất ngờ.” Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, nhưng khi đang định nói ra thì lại quên mất.
“Được rồi, không có việc gì thì ổn rồi, mau làm việc đi.” Anh Hàn ném dụng cụ vào tay tôi và bắt đầu công việc khám nghiệm của mình.
Con người anh ấy, những thứ khác thì tôi không rõ, nhưng việc nói ít làm nhiều thì tôi rất rõ.
Đầu tiên tôi tới cạnh giường, phát hiện ra chỗ mà côn trùng bò ra nhiều nhất có vết đen.
“Đừng nhìn nữa, đám đó lúc trước là thịt lợn và đã bị côn trùng ăn hết rồi.” Anh Hàn bước tới bên cạnh tôi giải thích.
“Thật sao?” Nếu đúng là như vậy thì bây giờ tôi đã có thể khẳng định được rằng có người định hại chết tôi. Nếu trong tường có cắm một con dao hoặc trong đám thịt lợn có thuốc độc thì đều khiến tôi phải bỏ mạng, tuy nhiên đối phương đã không làm như vậy. Chuyện này rút cục là có ý gì nhỉ?
“Không sao chứ?”
“Không ạ, chỉ có điều hôm nay tôi đã gặp sư phụ.”
“Ông ấy nói gì với cậu?”
“À, cái này anh Hàn có biết là gì không?” Tôi giơ chiếc lọ mà sư phụ để lại ra.
Anh Hàn nhìn thấy chiếc lọ, mặt lập tức biến sắc, rồi đưa tay chộp lấy và nhìn chăm chú.
“Con côn trùng này…” anh Hàn định nói nhưng rồi lại thôi, “Sao cậu lại có nó?”
“Tôi bắt được nó trên xác của Đỗ Phi.”
“Cái gì!” Anh Hàn nổi giận, sau đó ngẫm nghĩ rồi nói: “Lần sau không được lặp lại đâu đấy, chiếc lọ và con côn trùng này tạm thời để tôi giữ.”
“Được rồi, bắt đầu từ lúc này, cậu hãy coi như là chưa nhìn thấy con côn trùng này là được.” Anh Hàn nói xong câu đó thì rời khỏi phòng.
Rút cục thì nó là con côn trùng gì nhỉ? Tại sao anh Hàn và sư phụ nhìn thấy nó đều lập tức thay đổi thái độ?
Tôi đứng ngây người tại chỗ, cố gắng gạt những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, đi vòng qua xác chết và chuẩn bị bắt những con giòi trong hốc tường.
Trong tình hình bình thường, phía dưới xác chết mới là nơi tập trung của côn trùng, và những con côn trùng bắt được ở đó sẽ có giá trị hơn.
Cuộc tàn sát trong mật thấtTôi kiểm tra những con côn trùng do anh Hàn bắt, thấy giống ruồi xanh chiếm phần nhiều, song đáng tiếc là không thể nào xác định chủng loại của chúng được. Tôi cho rằng, cần phải thu thập thêm một ít ấu trùng nữa để xác định chủng loại của chúng. Tuy nhiên, sau một hồi tìm kiếm, tôi mới phát hiện ra rằng người chết bị nhét vào khe tường, do tường ẩm ướt nên đã tạo ra những lỗ hổng bên trong và côn trùng mới thừa cơ bò vào và tìm đến xác chết bên trong đó. Vật không rõ trên giường chính là những dấu vết mà lũ nhặng hóa thành nhộng khi chui qua lỗ hổng trong tường tạo thành, và cảm giác gió lạnh mà tôi thấy lúc trước cũng là từ lỗ hổng tường đó thổi tới.
“Thảm sát trong mật thất, trên xác của nạn nhân có dấu vết trói.” Hàn Phi đang cùng Cao Kiện thảo luận về bản báo cáo hôm nay.
“Giữa phòng của nạn nhân và phòng bên cạnh có một phòng ở giữa, không hiểu dụng ý khi thiết kế là gì, có thể là vì muốn cân bằng nhiệt độ của hai phòng. Kết quả, kẻ giấu xác người đã không lường được, đó là không có chỗ nào côn trùng không mò ra được, dù cho khe hở nhỏ đến mức nào cũng không ngăn được chúng.”
Chính vì như vậy, để tiếp tục sinh tồn, đám côn trùng đã không ngừng mở rộng không gian của gian cách, cho đến khi vượt ra khỏi tường và hóa thành nhộng trong tổ kén, đó cũng chính là nhân tố then chốt để tìm thấy xác chết. Tôi cho rằng, hung thủ là một kẻ rất thông minh, tất nhiên cũng không loại trừ có kẻ thứ ba chỉ đạo việc phạm tội. Vừa nghĩ đến suy luận thứ hai, bỗng nhiên tôi run lên, vì cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn tôi chăm chú.
“Tôi cần phải kiểm tra kĩ càng hơn mới đi đến báo cáo cuối cùng.”
“Vụ án này khá đặc biệt.”
Hai người nói chuyện xong, tôi mới từ từ bò tới, ngẩng đầu lên và nói: “Anh Cao, kéo tôi ra với.”
“Cái cậu này!” Anh Cao cười và mắng, rồi đưa tay kéo tôi.
Tôi nhìn anh Hàn một cái, nói: “Anh Hàn cũng không có cách nào xác định chính xác thời gian tử vong à?”
“Cậu chán sống rồi à?” Anh Cao đưa tay định đánh tôi một cái, nhưng miệng thì lại nở một nụ cười rất quái.
“Anh Cao, chớ có kích động thế, cậu ấy nói không sai đâu.” Câu nói này khiến cho anh Cao ngây người ra một hồi.
“Nói vậy là có ý gì?”
“Giám định của pháp y hiện tại cũng chỉ có anh Hàn là giỏi nhất. Giám định vết thương và nguyên nhân cái chết tất nhiên anh Hàn có thể giải quyết.” Tôi cố ý dừng lại một chút, đưa mắt liếc nhìn anh Hàn rồi mới nói tiếp, “Tuy nhiên, đối với vụ án giấu xác chết vào trong tường này thì thời gian tử vong trở thành một vấn đề rất lớn, nguyên nhân chính là mức độ phân hủy của xác trên trong điều kiện thiếu không khí với sự phân hủy của xác chết trong điều kiện bình thường chênh lệch nhau khá lớn, nếu chỉ dựa vào việc giám định của pháp y không thôi thì là một việc rất khó.”
“Là ý đó à?” Anh Cao ngẩng đầu lên hỏi lại anh Hàn.
“Nói tiếp đi.” Anh Hàn không trả lời thẳng anh Cao mà nói với tôi.
“Cho dù xác chết giấu ở đâu, chỉ cần có khe hở thì côn trùng cũng mò được vào. Vì vậy mà côn trùng mới là mấu chốt để phá án.”
Chúng tôi mang các mẫu côn trùng về sở, anh Hàn phụ trách chính việc sử dụng các kĩ thuật công nghệ cao về hệ thống mặt người và ADN ở trong sở để xác định thân phận và nguyên nhân tử vong của nạn nhân. Do đó, ba chúng tôi phân công nhau làm việc, cùng nhau trổ hết khả năng, và thế là vụ án đi vào giai đoạn then chốt.
Trong đám côn trùng mà anh Hàn đã bắt, tôi xác định được ba loại chủ yếu, bước đầu xác định là cùng loài họ nhặng. Trong số đó có một loài cơ thể dài 8mm, màu xanh nhưng không bóng, lớp phấn bên ngoài khá dày. Hơn nữa, tôi còn phát hiện ra ấu trùng màu trắng hơi vàng trong đám ấu trùng, những con ấu trùng đó có gai nhỏ đối xứng. Từ đó có thể suy ra, đó là loài nhặng đầu đỏ thuộc họ nhặng, chu kì sinh sản từ cuối tháng 4 đến tháng 11.
Một loại khác màu đen, trước ngực có hai dải màu đen rất mảnh, phía trên cánh có những sợi lông màu đen. Tôi phát hiện thấy trong đám ấu trùng có con thì đốt bụng thứ 5 tương đối hoàn chỉnh, giữa đốt thứ 6 ở phần lưng và mặt trong của thân có kẽ nứt, đốt thứ 7 đến đốt thứ 8 chỉ có ở bề mặt, có con thì từ đốt thứ 3 đến đốt thứ 7 đã hoàn chỉnh. Tôi cứ tưởng đó là ấu trùng 2 tuổi của loài nhặng xanh đầu đỏ, nhưng thấy gai lưng của nó gồ lên thì lại nghĩ đó là ấu trùng 2 tuổi của loài ruồi Triceratopyga calliphoroides Rohdendorf thuộc họ ruồi Triceratopyga calliphoroides Rohdendorf. Vì thế, một loại khác là ruồi Triceratopyga calliphoroides Rohdendorf, chu kì sinh sản từ tháng 3 đến tháng 5 và từ tháng 10 đến tháng 12.
Loại cuối cùng có hai mắt kép gần như liền vào nhau, hai bên sườn và đầu có màu đen, đoạn cuối của xúc giác màu hơi tối, ngực màu xanh vàng và có ánh màu lam, phía trên có màu hồng nhạt, phần dưới cánh có màu nâu tối. Đó là những đặc trưng nổi bật của loài ruồi vàng là một họ của loài ruồi, chu kì sinh sản từ tháng 6 đến tháng 11.
Tổng kết lại thì cả 3 loại côn trùng trên đều có chu kì sinh sản vào tháng 11.
Sáng ngày hôm sau, tôi tới báo cáo với anh Hàn. Lần này, tôi đã rút được kinh nghiệm, chọn đúng thời gian để đi và để tránh đạp phải “mìn”.
“Người chết có dấu vết bị trói rất rõ ràng. Tôi đã phát hiện ra các tia máu trong móng tay của người ấy, nhưng đáng tiếc là đã bị lũ côn trùng hủy hoại mất nên không thể xét nghiệm AND được. Vị trí của tim có một vết thương nhỏ nhưng đồng thời cũng là vết thương chí mạng chính. Căn cứ vào vết thương có thể suy đoán, hung khí là một vật sắc nhọn, có thể là một chiếc đinh vít, tuy nhiên trong phòng không thấy loại dụng cụ này, đến cả cửa hàng kim khí cũng không có.” Anh Hàn nói xong thì gãi đầu, vươn vai. “Tổng hợp những điều trên thì thấy, trên người hung thủ dứt khoát có vết cào cấu, hơn nữa, chỉ cần tìm được hung khí thì sẽ xác định được hung thủ. Có điều, rất lạ là những chỗ bị côn trùng tấn công trên thân thể nạn nhân chỉ tập trung ở cổ và các vị trí nhỏ trên hai cánh tay. Căn cứ theo mức độ phân hủy của xác chết thì thấy thông thường nạn nhân đã tử vong trong khoảng từ ngày 14 đến ngày 28 tháng 1.”
“Tôi có thể xác định nạn nhân chắc chắn tử vong vào tháng 11, cứ điều tra đăng kí tạm trú tháng 11, nếu trên người ai có vết cào cấu thì người đó chính là hung thủ.”
“Cậu nhóc này tiến bộ nhanh gớm!” Anh Cao cười vỗ vai tôi, tôi đau tới mức tưởng rụng cả cánh tay.
Đúng lúc đó, di động của anh Cao đổ chuông, nhờ thế mà tôi mới thoát khỏi.
“Tin tốt lành!” Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, anh Cao nhìn tôi với anh Hàn bằng vẻ phấn khích.
“Tin tốt lành gì?
“Đã tìm thấy một chiếc đinh vít có dính máu ở phía sau nhà và đã đưa tới trung tâm pháp y rồi!”
“Việc không thể bỏ lỡ, chúng ta hãy chia nhau ra hành động thôi. Anh Cao hãy báo cho Sở điều tra về danh sách khách nghỉ lại trong tháng 11, sau đó giám định hung khí.”
“Tôi và cậu cùng đi, vừa rồi báo cáo đã được gửi đến, khách nghỉ lại phòng 214 trong tháng 11 tổng cộng có 3 người, một người tên là Trần Hiểu Bân, là nam giới 31 tuổi, làm thợ điện máy, chưa có tiền án tiền sự. Một người tên là Hồ Đông, nam 28 tuổi, là người lang thang chưa có nghề nghiệp, từng bị bắt giam vì tội trộm cắp, trước đó có tiền sử về buôn bán ma túy. Người thứ ba có tên là Dương Lâm, từng là giáo viên tiểu học, phạm tội ấu dâm đối với học sinh nên đã phải ngồi tù và vừa được thả vào tháng 11”
Chúng tôi vội về Trung tâm pháp y để so sánh vết thương trên người nạn nhân với chiếc đinh vít có dính máu và giám định AND. Kết quả hoàn toàn trùng hợp.
“Như thế có thể xác định, vì xung quanh và trong nhà không có đinh vít, nên hung thủ có khả năng là thợ điện máy. Theo tài liệu điều tra của Sở, thì có thể kết luận, hung thủ là Trần Hiểu Bân.”
“Tốt rồi, bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp công tác bắt giam.” Anh Cao nói xong, lập tức dẫn các cảnh sát lên đường.
Tuy nhiên, trong lòng tôi cứ thấy không yên tâm, về đến nhà, tôi đặt mình xuống là ngủ ngay.
Hung thủ đích thực quy ánKhi tôi tỉnh dậy thì đã vào ngày hôm sau, cũng lại do một loạt chuông di động đánh thức.
Từ đầu dây bên kia vọng lại giọng nói đầy phấn khởi của anh Cao: “Công tác bắt giữ rất thuận lợi, chúng tôi đã chứng minh thành công, lần xuất hiện gần đây của Trần Hiểu Bân là ở quán mì Thường Đức, giữa lúc trời nắng mà hắn vẫn mặc áo mưa, trên lưng hắn có vết xước rõ ràng. Chỉ có điều, thần kinh của hắn có chút vấn đề, hỏi câu gì cũng đều không biết.”
Cuộc điện thoại của anh Cao càng làm tôi thấy nghi hoặc. Rút cục là vấn đề ở chỗ nào nhỉ? Rõ ràng là hai vị khách còn lại càng có khả năng là hung thủ hơn, nhưng tại sao lại là một người chẳng có gì giống hung thủ như Trần Hiểu Bân? Điều trùng hợp nhất là trên người anh ta có vết xước, còn tinh thần thì lại có vấn đề. Rút cục là đã sai ở khâu nào? Hung thủ có đúng là Trần Hiểu Bân không? Không lẽ là do côn trùng?
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra thì thấy quả nhiên sư phụ đang đứng ngoài cửa.
“Sư phụ, sao thầy lại đến đây?”
“Không hoan nghênh à? Vậy tôi đi nhé.”
“Không ạ. Mời thầy vào trong nhà!” Thấy sư phụ định quay lưng đi, tôi vội kéo ông lại.
Sau khi sư phụ vào nhà, tôi đứng bên cạnh, không dám động đậy. Ông bắt tay rửa cốc chén chuẩn bị pha trà.
Mười phút trôi qua, sư phụ đã pha xong một ấm trà, rồi ra hiệu cho tôi đến ngồi đối diện với ông.
“Tiểu Tô, hãy uống chén trà tôi pha đi.” Thẩm Kiến Quốc rót ra một chén rồi đẩy đến trước mặt tôi.
Tôi không dám uống mà lập tức đứng dậy, nói: “Sư phụ, em sai rồi, lẽ ra em không nên bỏ trốn.”
Không chờ tôi nói hết, sư phụ cắt ngang: “Chuyện đó đã qua rồi, cậu cứ uống trà đi đã.”
Tôi không dám nói gì thêm mà hít một hơi thật sâu rồi uống chén trà do sư phụ pha.
“Cảm giác thế nào?”
“Hơi chát, nhưng sau đó thì lại thấy có vị ngòn ngọt.”
“Ừ, thế thì nếm tiếp chén này nữa.” Sư phụ lại đặt chén trà trên tay ông xuống trước mặt tôi.
Mặc dù không biết sư phụ muốn làm gì, nhưng tôi không từ chối, đúng ra là không dám từ chối.
Vừa uống một ngụm tôi đã muốn nhổ ra nhưng không thể được, không nuốt được nhưng cũng không dám nhổ.
“Thế nào?”
“Sư phụ, trà này đã hết hạn sử dụng rồi ạ!”
“Ừ, đúng rồi!” Sư phụ mỉm cười nhìn tôi, gật đầu nói.
“Sư phụ muốn…” Tôi vừa định nhổ ra, bất chợt nhớ tới vụ án xác chết bị bịt kín, bèn ngây người ra.
“Ừ, cũng không còn sớm nữa, ta cũng nên về thôi, những việc còn lại giao cho cậu đấy.” Sư phụ nhìn tôi với vẻ rất hài lòng.
Tôi không trả lời mà đắm mình vào trong suy nghĩ. Vụ án xác chết bị vây kín, các nhân tố mà tôi xem xét đến còn quá ít. Mọi sự vật đều có thời hạn của nó, có những điều kiện tồn tại của chính bản thân sự vật ấy, cũng giống như trà đã quá hạn sử dụng. Xác chết cũng như vậy, trong điều kiện lộ thiên, thì mọi suy luận đối với côn trùng là đúng, đó là vì chúng có thể sinh trưởng bình thường trong điều kiện như thế, nhân tố ảnh hưởng chỉ là thời gian. Song, nếu thay đổi điều kiện bên ngoài thì hoàn toàn không giống như vậy nữa, vụ án xác chết bị vây kín nói một cách đơn giản là thuộc hoàn cảnh bị đóng kín đặc biệt.
Theo như tôi được biết, trong điều kiện đóng kín, xác chết thiếu ôxy hoàn toàn và không có ánh sáng chiếu vào, nhưng đó lại chính là những điều kiện chủ yếu để cho côn trùng sinh trưởng. Nếu cứ tiếp tục dùng lí thuyết tiến hóa của côn trùng trong điều kiện thông thường để phán đoán ai là hung thủ thì đúng là một sai lầm lớn!
Khi tôi lấy lại trạng thái bình thường thì sư phụ đã ra về. Tôi lập tức tới phòng thí nghiệm để suy đoán về tình hình thay đổi của xác chết trong điều kiện không gian đóng kín, hơi xác chết tỏa ra môi trường bên ngoài chậm, luồng khí nhỏ, vì thế mà thời gian côn trùng tìm đến được xác chết bị ảnh hưởng và thời gian côn trùng đến được chỗ xác chết cũng chậm hơn.
Do thiếu dưỡng khí, nên trứng đẻ ra cũng ít hơn. Có loại không đến được chỗ xác chết đã đẻ trứng, chờ đến khi trứng nở, chúng sẽ tự bò đến chỗ xác chết. Đó là lời giải thích càng hợp lí hơn cho đám nhặng trong ga trải giường. Hơn nữa, do trong môi trường đóng kín không có gió thông, nên nhiệt lượng mà đám giòi hoạt động tỏa ra khó phát tán, tạo thành hiệu ứng nhiệt trong đám giòi ở môi trường nhỏ tương đối lớn, thúc đẩy sự sinh trưởng của loài nhặng, nên thời gian làm tổ kén của chúng cũng giảm đi.
Cái chính là do thiếu dưỡng khí, việc khuếch tán bị hạn chế, điều này cũng giải thích tại sao côn trùng chỉ tấn công vào cổ và một số vị trí nhỏ trên cánh tay của xác chết. Không gian nhỏ hẹp, dưỡng khí thiếu nên tỉ lệ mọc cánh của chúng cũng rất thấp. Số lượng côn trùng trong ngày mà anh Hàn bắt được tương đối ít có lẽ cũng chính là vì nguyên nhân này.
Theo như suy luận của anh Hàn và căn cứ vào mức độ phân hủy của xác chết, nạn nhân có lẽ đã tử vong trong khoảng từ ngày 14 đến ngày 28 tháng 1. Nhưng chính xác hơn thì thời gian tử vong phải là sớm hơn khoảng thời gian từ 14 đến 28 tháng 1, còn thời điểm từ 14 đến 28 tháng 1 có lẽ là thời gian mà ấu trùng của côn trùng bò lên xác chết. Lúc đó, xác chết có thể đã tiếp xúc với nhiều dưỡng khí hơn nên mới thực sự bắt đầu phân hủy.
Lúc đầu tôi xác nhận có sự tồn tại của 3 loại côn trùng, đó là ruồi nhặng xanh, nhặng xanh và nhặng xanh đầu đỏ. Thời gian ngắn nhất của ấu trùng 1 tuổi của 3 loại này là 1 ngày, ấu trùng 2 tuổi là 1 ngày, ấu trùng 3 tuổi là 2 ngày. Do vậy, thời gian có thể tính ngược lên khoảng từ ngày mùng 10 đến ngày 25 tháng 1. Thêm vào đó, thời gian tìm thấy nạn nhân ít nhất cũng là 7 ngày, nói cách khác, thời gian tử vong của nạn nhân sẽ vào khoảng từ ngày mùng 3 đến ngày 18 tháng 1. Tôi lập tức báo tin này cho anh Hàn, kết quả bị anh ấy mắng cho một trận tơi bời. Anh ấy quả xứng đáng là một pháp y lão luyện, mắng tôi xong, anh ấy lập tức liên lạc với cấp trên. Trước lúc đó, anh ấy cảnh cáo tôi rằng hãy suy nghĩ về bản thân cho thật kĩ. Tiếp đó, tôi dốc hết can đảm gọi cho anh Cao một cú điện, anh Cao còn có vẻ giận dữ hơn nhiều, mặc dù qua điện thoại, nhưng tôi vẫn hình dung ra vẻ giận dữ cực độ của anh ấy. Sau cùng, qua bảng theo dõi rút tiền lần cuối ở ngân hàng của Trần Hiểu Bân, đã xác định được nghi phạm gửi tiền cho hắn ta tên là Lý Minh Hạo - một thiếu gia của tập đoàn Thiên Sơn. Khi anh Cao bắt được tên này, hắn đang say bí tỉ trong phòng VIP ở KTV, trên ngực hắn quả nhiên có vết cào của móng tay. Lúc đó, mấy tên vệ sĩ định ngăn anh Cao lại, nhưng bọn chúng đều bị anh Cao xử lí bằng mấy động tác võ, khiến chúng phải bò lê bò lết tìm đường tẩu thoát.
Nhân chứng, vật chứng đều đã có đủ, nên dù Lý Minh Hạo có xảo quyệt đến đâu cũng không thoát được vì thế hắn đành phải cúi đầu khai nhận.
Thì ra, nạn nhân là người tình của Lý Minh Hạo, người này cứ buộc hắn phải lấy cô ta và còn dùng chiếc đinh vít đe dọa hắn, còn Lý Minh Hạo thì đã uống hơi quá chén, vì vậy trong lúc giận dữ hắn đã nhỡ tay làm chết người tình. Ai ngờ, đúng lúc đó, một người đàn ông xông vào, tự xưng là bạn trai của người bị hại, người này không trả thù Lý Minh Hạo mà chỉ đòi hắn phải đưa cho một khoản tiền, đồng thời nói cho hắn biết cách giấu xác chết, rồi sau đó lập tức biến mất.
“Anh có quen với người đó không?” Anh Cao chĩa đèn vào mặt Lý Minh Hạo, rồi đưa ra bức ảnh của Trần Hiểu Bân.
“Không, tôi không quen.”
“Hãy ngoan ngoãn khai thật ra! Tôi đã biết hết sự thật rồi!”
“Không, đó hoàn toàn là chủ ý của anh ta. Lúc đó tôi rất sợ, nên đành phải làm theo lời anh ta.”
“Anh đã làm những gì?”
“Tôi sai người đổ cho anh ta một ít thuốc. Nhưng, đó là do tôi bị ép buộc, anh ta nói, nếu tôi không làm như vậy thì sẽ tố giác tôi.”
Lý Minh Hạo đã khai đúng sự thật, chúng tôi đã bắt được hung thủ thực sự một cách thành công, hắn sẽ phải chịu sự trừng trị của pháp luật.
Tuy nhiên, người đàn ông bí hiểm kia thì chúng tôi vẫn chưa tìm thấy. Có lẽ người này cũng chính là người đã báo án.
Tôi cảm thấy, cái chết của người phụ nữ kia có quan hệ rất lớn với người đàn ông bí hiểm. Mọi việc làm mà người đàn ông kia làm đều nhằm vào tôi, và dường như đang đưa ra cho tôi một lời cảnh cáo. Có điều, thực sự tôi không có ấn tượng rằng mình đã đắc tội với người ấy vào lúc nào, nhưng đối phương không trực tiếp làm cho tôi chết, cứ như thể, người ấy đã nắm chặt quyền sống chết của tôi, có thể nắm lấy cái mạng nhỏ bé của tôi bất cứ lúc nào.
Một lần nữa, tôi lại nhớ đến viên cảnh sát bí hiểm, bất giác đoán rằng anh ta chính là người kia. Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn thấy đôi mắt sắc lẹm của người ấy hiện lên rất rõ. Anh ta làm như vậy là để tôi phạm phải sai lầm chăng? Và việc tôi phạm tội sẽ có lợi cho anh ta? Hai câu hỏi đó cứ bám riết lấy tôi và điều khiến tôi bất ngờ nhất đó là tất cả những điều đó chỉ là mới bắt đầu.