Ngoại truyện 2 Vụ án côn trùng đặc biệt-Căn chung cư với những xác chết bị thiêu
Người cung cấp vụ án: Thẩm Kiến Quốc
Giới tính: Nam
Tuổi: 38
Nơi công tác: Từng là chuyên gia côn trùng học pháp y của bộ phận bí mật trong Sở cảnh sát tỉnh, hiện đang là giảng viên côn trùng học pháp y của Đại học Nam Minh.
Trong cuộc đời của mình, sư phụ Thẩm Kiến Quốc của tôi từng phá rất nhiều vụ án bằng pháp y, ông kể cho tôi rằng ba năm trước ông tình cờ gặp phải một vụ án mà suốt đời này có lẽ không bao giờ quên. Thỉnh thoảng ông còn nằm mơ thấy cảnh tượng hãi hùng của hiện trường vụ án năm đó, sau đó bàng hoàng tỉnh dậy giữa cơn mơ.
Bây giờ là năm 2001, vụ án xảy ra ba năm trước, theo ghi chép trong hồ sơ thì thời gian cụ thể xảy ra là 6 giờ 30 phút sáng ngày 10 tháng 2 năm 1998. Buổi sáng hôm đó, thành phố Nam Minh đón một trận mưa to nhất trong vòng 10 năm trở lại đó, trận mưa kéo dài liền trong 3 ngày, còn địa điểm xảy ra vụ án lúc đó là tại một chung cư của cá nhân ở gần trường trung học cao cấp Nam Minh, người báo án là chủ nhà Đinh Thành.
Khi Thẩm Kiến Quốc và Hàn Phi đến nơi, thì thấy một cảnh tượng ghê rợn đến cùng cực, trong góc tường là bốn xác người chết cháy chồng lên nhau. Xác người nào cũng bị côn trùng gặm nhấm nham nhở, phần lớn cơ thể đã bị phá hủy hoàn toàn không còn nhận dạng được nữa.
Thẩm Kiến Quốc tay cầm chiếc hòm dụng cụ pháp y đi trước rồi tới bên một xác chết. Ông mở hòm dụng cụ lấy ra một con dao phẫu thuật khẽ rạch một đường lên phần bụng đã bị cháy đen, rồi quay đầu lại nói với Hàn Phi: “Hung thủ rất xảo quyệt, giết người xong thì đốt xác khiến cho việc phá án càng gặp nhiều khó khăn hơn. Vì bề mặt của xác chết sau khi bị đốt và chịu sức nóng của nhiệt độ cao, thì biểu bì của lớp da sẽ bị nứt ra, tạo nên nhiều vết rạn nứt giả.”
Hàn Phi đeo xong đôi găng tay màu trắng rồi bước tới ngồi xổm bên cạnh Thẩm Kiến Quốc, dùng mũi hít hít mấy cái rồi nói: “Hung thủ đúng là rất tàn nhẫn, sau khi bị đốt cháy, xác chết sẽ tỏa ra mùi khét, khiến cho côn trùng sẽ đến sớm hơn bình thường và kịp đẻ trứng vào, từ đó dẫn đến việc sinh sản diễn ra sớm hơn và khiến việc điều tra phá án càng khó khăn hơn.”
Tay trái của Thẩm Kiến Quốc cầm chiếc kẹp, tay phải nắm chặt con dao mổ, đưa lưỡi dao lách vào trong xác chết đã bị cháy đen, còn chiếc kẹp thì giữ chặt lớp da bị cháy, nói: “Xác chết đã bắt đầu bị da dê hóa rồi, do bị lửa cháy đẩy nhanh tốc độ bốc hơi nước trên xác chết, nên cục bộ bắt đầu khô và trở nên cứng lại, bên trong một phần nhỏ lớp mỡ còn sót lại có màu vàng hoặc màu vàng nâu.”
Cũng trong lúc đó, trợ thủ pháp y của Thẩm Kiến Quốc ngồi bên bắt đầu ghi chép và hỏi lại: “Thưa thầy, sao lại gọi là da dê hóa ạ?”
Thẩm Kiến Quốc cầm con dao mổ lên rạch một lớp da, rồi dùng nhíp nhấc lên, đáp: “Rất đơn giản, vì bề ngoài của xác chết giống như bề ngoài của giấy da dê, còn gọi là khô cục bộ của xác chết, vì thế gọi là da hóa.” Trong điều kiện không khí khô nóng, nhiệt độ khá cao và có gió thì quá trình da dê hóa diễn ra khá nhanh. Ngược lại, xác chết phát hiện trong nước thì không bị da dê hóa.”
Hàn Phi hoàn thành công tác khám nghiệm bộ phận của mình, bước tới bên báo cáo tình hình với Thẩm Kiến Quốc: “Trên bề mặt xác chết có một số côn trùng có thể đã ăn các tổ chức da đã da dê hóa, tất nhiên không loại trừ việc gặm nhấm của các loại côn trùng như kiến đã dẫn tới khô cục bộ. Có điều, bộ phận da dê hóa của xác chết hiện nay có thể giữ được trong thời gian khá lâu.”
Thẩm Kiến Quốc nghe xong những manh mối mà Hàn Phi cung cấp, bèn nói: “Cách nói của anh tuy không sai, nhưng đáng tiếc là chưa toàn diện. Tôi phát hiện ra số ít xác chết đã bắt đầu có hiện tượng hóa xương. Các tổ chức phần mềm của xác chết đã bị gặm mòn, tốc độ phân hủy nhanh hơn trạng thái bình thường, sau khi phân hủy tất nhiên sẽ tự động đến giai đoạn tiêu hủy, lông tóc, móng tay chân bị rụng, chỉ còn lại xương.”
Sắc mặt của Hàn Phi trở nên khó đăm đăm, ngẫm nghĩ một lát, anh tiếp lời: “Anh Thẩm, tôi hiểu ý của anh, vì hiện tượng hóa xương là giai đoạn cuối cùng của sự thay đổi của xác chết trên cạn, thời gian xuất hiện chủ yếu chịu ảnh hưởng của các yếu tố nhiệt độ, độ ẩm, môi trường chôn cất. Nếu có thêm việc gặm nhấm của các loại côn trùng xác chết nữa thì việc hóa xương càng nhanh chóng hơn, và mùi hôi thối để lại sẽ càng thu hút thêm sự góp mặt của các loài động vật gặm nhấm và côn trùng.”
Công việc khám nghiệm xác chết của Thẩm Kiến Quốc và Hàn Phi cơ bản đã xong, hai người mang theo một số côn trùng xác chết thu được ở hiện trường quay trở về phòng nghiên cứu côn trùng của trung tâm pháp y, chuẩn bị tiến hành phân tích lần thứ hai. Số lượng trứng côn trùng mà họ thu thập quá nhiều, nhưng không còn cách nào khác, vì đó là một vụ đại án với bốn sinh mệnh bị tước đoạt, mẫu vật càng nhiều thì càng tốt cho việc xét nghiệm.
Thẩm Kiến Quốc và Hàn Phi cùng mải miết đến tận 12 giờ đêm, bước đầu đã phân loại được các mẫu côn trùng mang về. Tổng cộng có 52 con côn trùng thuộc họ Coleoptera, họ Histeridae có 3 loại và số lượng là 16 con, họ Silphidae có 4 loại với 8 con, họ Curculionidae có 6 con, loài nhặng 7 con, họ Diptera có 7 loại với số lượng 17 con.
Côn trùng Coleoptera còn gọi là Nicrophorus americanus chủ yếu ăn xác người hoặc xác động vật. Theo tập tính khác nhau, các loài côn trùng sẽ xâm nhập, gặm nhấm và sinh sản trên xác vào các thời điểm khác nhau dựa theo các mức độ phân hủy khác nhau của xác chết. Còn công việc chính của Thẩm Kiến Quốc là phân biệt các quần thể côn trùng khác nhau, tính ra thời gian xâm nhập vào xác chết cũng như trình tự xâm thực của chúng đối với xác chết rồi từ đó phán đoán ra thời gian tử vong cụ thể của nạn nhân.
Qua thí nghiệm của Hàn Phi thì phát hiện ra, trong số các côn trùng thu thập được, loài bọ cánh cứng thuộc họ Histeridae và họ Silphidae bắt đầu xâm nhập và gặm nhấm xác chết điên cuồng là vào khoảng một tuần sau khi nạn nhân tử vong, đồng thời chúng có thể kéo dài việc này trong khoảng hơn 2 tháng, còn các loại côn trùng thuộc họ Curculionidae và họ Diptera thì xâm nhập muộn hơn, dường như phải nửa tháng sau khi nạn nhân tử vong mới xuất hiện và thời gian mà chúng lưu trú lại trên xác chết cũng chỉ trong khoảng 2 tuần, nếu xác chết đã 2 tháng thì không bao giờ thấy chúng.
Vì thế, dựa theo những số liệu trên đây thì suy ra, 4 nạn nhân kia có lẽ đã tử vong vào khoảng 45 ngày đến 60 ngày trước, cách thời gian phát hiện ra chừng 50 ngày. Hơn nữa, thời gian tử vong giữa các nạn nhân cách nhau không xa, dường như hung thủ đã ra tay sát hại hàng loạt, thời gian phạm tội rất có quy luật.
Thẩm Kiến Quốc tuy đã suy đoán ra quy luật phạm tội của hung thủ và thời gian tử vong của nạn nhân, nhưng các manh mối trước mắt vẫn chưa đủ. Ông quay đầu lại nói với Hàn Phi đang đứng ghi chép ở bên cạnh, nói: “Đừng ghi chép nữa, hãy thay quần áo và mang theo hòm dụng cụ đi theo tôi đến nhà lạnh và hỗ trợ tôi giải phẫu 4 xác chết đó!”
Hàn Phi dừng cây bút trong tay, nhanh chóng thay quần áo và mang theo hòm dụng cụ pháp y quay trở lại rồi cùng với Thẩm Kiến Quốc xuống nhà lạnh tìm người quản lí ở đó và lấy ra bốn xác chết. Thẩm Kiến Quốc và Hàn Phi đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn bốn cái xác cháy đen lần lượt nằm trên bốn chiếc bàn giải phẫu, trong lòng cảm thấy rất rất buồn. Vì dù sao thì đây cũng là bốn mạng người, sẽ có từng ấy gia đình lòng đau như cắt vì chuyện này.
Thẩm Kiến Quốc bước tới chiếc bàn giải phẫu thứ nhất, đeo găng tay xong thì bật chiếc đèn chùm ở trên đầu, chậm rãi kéo khóa của túi đựng xác. Dưới ánh đèn xác chết trông càng đáng sợ. Hàn Phi bắt đầu lấy những dụng cụ thường dùng từ trong hòm đựng dụng cụ ra.
Sau khi sắp xếp xong dụng cụ, Hàn Phi nói với Thẩm Kiến Quốc: “Anh Thẩm, tôi đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”
Thẩm Kiến Quốc khẽ gật đầu rồi hít một hơi thật sâu, nhìn cái xác cháy đen, nói: “Đưa cho tôi một chiếc kéo giải phẫu.”
Kéo giải phẫu thông thường dùng để cắt các bộ phận như túi mật, bàng quang, hoặc bỏ đi những tổ chức thừa chứ không dùng để cắt các trạng thái đóng kín nhằm đạt tới mục đích bóc tách chọn lựa để đảm bảo cho các tổ chức quan trọng không bị ảnh hưởng.
Hàn Phi đưa cho Thẩm Kiến Quốc một chiếc kéo giải phẫu, Thẩm Kiến Quốc đón xong đầu tiên là mở phần ngực của xác chết. Vừa nhìn vào bên trong của lồng ngực xác chết, Thẩm Kiến Quốc vừa chìa tay phải ra và nói với Hàn Phi: “Dao cắt tổ chức.”
Hàn Phi tìm con dao cắt tổ chức và chìa ra. Anh rất rõ cộng sự Thẩm Kiến Quốc sẽ làm gì bước tiếp theo. Dao cắt tổ chức còn được gọi là dao dài thường dùng để cắt các mô rắn. Với một pháp y lão luyện như Thẩm Kiến Quốc, hoàn toàn có thể dựa vào những con dao đó để hoàn thành việc tách các tổ chức mềm (gồm cả việc phanh từ màng ruột đến ruột và mở buồng tim).
Tay trái Thẩm Kiến Quốc vừa đưa tay ra đón dao, cắt một bộ phận nhỏ dọc theo lồng ngực, tay phải cầm một chiếc kẹp, gắp những tổ chức mềm thừa ra đặt vào cái khay bên cạnh. Xương sụn của những người bình thường đại đa số có màu trắng sữa, nhưng tình trạng hiện thời của nạn nhân này lại là màu tím đen, cho thấy rõ trước lúc chết nạn nhân đã bị ép uống thuốc độc.
Hàn Phi thấy thế, lên tiếng chửi: “Hung thủ đúng là hiểm độc! Có lẽ 80% hắn là kẻ biến thái về tâm lí, người ta chết rồi mà còn ép đổ thuốc độc, không loại trừ nạn nhân có quen biết với hung thủ. Xem ra, đầu tiên phải xác định cho được thân phận của nạn nhân, rồi bắt tay điều tra từ các mối quan hệ xã hội của người này mới được, hoặc là phải lập tức điều tra những người có mâu thuẫn với nạn nhân gần đây.”
Thẩm Kiến Quốc cũng đồng tình với ý kiến của Hàn Phi, ông khẽ gật đầu, nói: “Đúng thế, động cơ gây án của hung thủ có phần phức tạp, nhưng hiện giờ chúng ta chưa thể nào xác định được thành phần cụ thể của chất độc, vì vậy cũng không thể tiến hành điều tra ngược đối với nguồn gốc của độc tố để tìm ra kẻ mua và kẻ bán thuốc độc được.”
Thẩm Kiến Quốc nói xong, tiếp tục tiến hành giải phẫu đối với xác chết thứ hai, đó là cái xác bị cháy nghiêm trọng nhất trong bốn xác chết của vụ án. Diện tích bị cháy chiếm tới 85 % cơ thể, xét theo mức độ thì thuộc độ bỏng loại 1, vì thế những tổ chức mềm trong cơ thể cũng đã bị hủy hoại.
Trong lúc Thẩm Kiến Quốc dùng dao rạch xác chết, bất ngờ ông phát hiện ra một điểm khác với xác chết đầu tiên, đó là có dấu vết bị gãy xương ở phần ngực, phân tích theo tình hình vết thương thì thấy dụng cụ gây án có thể là một vật đầu tù như búa, hơn nữa đập rất nhiều lần nên mới khiến cho xương gần như vỡ vụn ra.
Hàn Phi nhìn cái đầu của xác chết thứ hai, chủ động đề nghị: “Anh Thẩm này, anh thấy có nên mở hộp sọ của nạn nhân ra xem không, vì tôi phát hiện ra rằng mặc dù sọ của người chết cũng bị đốt cháy, nhưng lại có hiện tượng sưng to, điều này khiến tôi thấy rất khó hiểu!”
Thẩm Kiến Quốc cũng nhìn về phía đầu của nạn nhân với ánh mắt nghi ngờ, sau đó bước tới khẽ nâng gáy của nạn nhân lên một góc 25o, tay phải bắt đầu gõ vào thái dương của nạn nhân, một âm thanh kì lạ phát ra. Gõ xong, Thẩm Kiến Quốc đặt đầu của nạn nhân xuống và nói với Hàn Phi: “Anh nhanh chóng đi lấy dụng cụ mở hộp sọ đến đây. Vừa rồi trong lúc gõ hộp sọ, tôi đã phát hiện ra một điểm rất kì lạ, tôi nghi ngờ trong hộp sọ có chứa thứ gì đó rất kì quái!”
Hàn Phi lập tức chạy ra khỏi nhà lạnh để tìm cưa điện cưa hộp sọ, đó là dụng cụ lựa chọn hàng đầu cho việc mở hộp sọ. Sau khi cắm vào ổ điện và bật công tắc, chiếc dao có răng cưa sẽ bắt đầu hoạt động với mức độ nhẹ và tốc độ nhanh, từ đó tránh cho việc làm tổn thương đến các tổ chức mềm trong khi cưa sọ và đảm bảo sự vẹn nguyên sau khi mở hộp sọ.
Chưa đầy 5 phút sau, Hàn Phi đã quay trở lại nhà lạnh với chiếc cưa điện trên tay, cắm phích cắm vào ổ điện xong thì đưa chiếc cưa điện cho Thẩm Kiến Quốc. Thẩm Kiến Quốc đón lấy chiếc cưa và nói với Hàn Phi: “Phải rồi, lát nữa anh phải tránh ra một chút, phẫu thuật hộp sọ sẽ phóng ra một lượng lớn khí độc, rất hại cho lục phủ ngũ tạng của con người!”
Hàn Phi cũng hiểu, khi mở hộp sọ, sẽ tạo ra một chất aerosol, nếu không cẩn thận để nó vào cơ thể thì sẽ lập tức phá hoại hệ thống hô hấp của người, nghiêm trọng hơn có thể dẫn đến cơn nhồi máu cơ tim bất ngờ, vì vậy mà khi mở hộp sọ, các bác sĩ và y tá đều rất thận trọng.
Tay phải Thẩm Kiến Quốc nắm chiếc cưa điện, tay trái nhằm thẳng ngực xác chết nhấn vào ấn công tắc, chiếc cưa đầu phát ra tiếng xoèn xoẹt, trong khoảnh khắc chạm vào vỏ sọ, ma sát giữa lưỡi cưa và hộp sọ tạo ra một lớp bột xương màu trắng. Hàn Phi dù đứng ở xa vẫn nghe rõ tiếng của xương bị bào mòn.
Sau khi cưa một lúc, thì Thẩm Kiến Quốc tắt máy, đặt chiếc cưa điện xuống bên cạnh và vẫy tay về phía Hàn Phi.
Hàn Phi thong thả bước đến và nhìn vào chiếc sọ được mở, lập tức nhìn thấy những con kí sinh trùng to bằng đầu ngón tay lổm ngổm đầy trong đó.
Vẻ mặt của Thẩm Kiến Quốc rất phức tạp, mắt nhìn vào đám kí sinh trùng trong sọ, nói: “Hàn Phi này, xem ra vụ án này không đơn giản! Hiện giờ tôi không nghĩ ra, rút cục là ai đã nghiên cứu ra loại thuốc độc đó? Đồng thời với việc dùng nó để giết người còn có thể đưa vào trứng kí sinh trùng gặm nhấm tế bào não, như vậy không nghi ngờ gì đã làm cho việc phá án càng trở nên khó khăn hơn.”
Hàn Phi cũng không có vẻ gì lạ với việc có kí sinh trùng trong não của người chết, suy nghĩ một hồi anh vẫn không thể giải thích được nên nhíu mày hỏi: “Anh Thẩm, anh nói xem có khả năng những nạn nhân này đã bị hung thủ tiêm trứng kí sinh trùng vào người hoặc qua lớp da đầu? Theo thời gian phát triển bình thường của kí sinh trùng, hoàn toàn không thể đẻ trứng nhanh như vậy được, huống chi lại là một xác chết bị thiêu cháy trên một diện tích lớn như vậy?”
Thẩm Kiến Quốc cũng tỏ ra không hiểu về điều này, ông cũng biết thời gian cần thiết để cho kí sinh trùng phát triển thông thường phải cần đến khoảng 2 tháng. Nhưng đám kí sinh trùng trong đầu của nạn nhân đã vượt qua những gì mà ông đã biết về chúng, rút cục là đã sai ở đâu nhỉ? Hoặc là có một loại vật chất nào đã có thể khiến cho trứng của kí sinh trùng nở và lớn lên nhanh chóng trong một thời gian ngắn?
Hàn Phi và Thẩm Kiến Quốc gắp ra mấy cái trứng côn trùng cho vào trong hai chiếc lọ, định giải phẫu xong thì tiến hành nghiên cứu.
Khi mổ đến dạ dày của cái xác thứ hai, một lần nữa lại phát hiện ra điều mới, tổ chức của dạ dày đã bị một đám vi trùng khác gặm sạch.
Hàn Phi nhìn đám trùng xanh đỏ đó, đầu như tê dại hẳn đi, anh chỉ vào đám trùng đó, nói: “Anh Thẩm, mau lại đây xem này! Là đám côn trùng Eosinophilic có thể tiết ra dịch axít! Loại trùng này còn nguy hại hơn loại
Nicrophorus americanus gấp nhiều lần, nó thuộc loài côn trùng có tính ăn mòn rất hiếm gặp”
Thẩm Kiến Quốc cũng có vẻ rất sửng sốt khi nhìn thấy đám côn trùng đó, ông nghĩ một lúc rồi nói: “Hàn Phi này, tôi có một ý nghĩ táo bạo, đám côn trùng này đều tập trung ở một xác chết, nhưng không xảy ra tình trạng tranh giành cắn xé nhau, rõ ràng như vậy là khác với thông thường. Tất nhiên không loại trừ có một số thứ khác cung cấp thức ăn và nuôi sống chúng!”
Hàn Phi cắn môi, chớp mắt nói: “Anh Thẩm, nghe anh nói tôi lại nghĩ rằng những con côn trùng này và chất độc kia có mối quan hệ rất to lớn. Hiện tại, ngoài việc nghĩ rằng chính thứ đó đã thu hút một lượng lớn các loại côn trùng khác nhau ra thì tôi không tìm thấy bất cứ nhân tố nào khác trên xác chết. Tôi đề nghị, hay là chúng ta đi xét nghiệm thành phần của chất độc kia xem, sau đó căn cứ vào đặc tính của côn trùng Eosinophilic để suy ra nguyên nhân của tử vong.
Thẩm Kiến Quốc nghe theo đề nghị của Hàn Phi, thận trọng lấy chất độc bỏ vào trong chiếc lọ rộng miệng, rồi vội vàng xử lí nốt phần công việc còn lại đối với xác chết rồi cùng Hàn Phi tới phòng nghiên cứu côn trùng. Hai người đứng trước bàn thí nghiệm, trên bàn đặt 4 ống nghiệm và phễu tách, cùng một chai thủy tinh trong suốt viết rõ 80ml.
Đầu tiên Hàn Phi đổ chất thuốc màu xanh vào trong chiếc lọ thủy tinh, đến vạch 50ml thì anh dừng lại, rồi đậy lọ thuốc lại và cất về chỗ cũ rồi quay sang nói với Thẩm Kiến Quốc: “Anh Thẩm, hay là thế này đi, chúng ta chia nhau ra để tiến hành xét nghiệm, để tránh việc sai lệch dẫn đến suy đoán không chính xác.”
Thẩm Kiến Quốc khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ông lắp xong chiếc phễu, tay phải cầm một chiếc thìa sắt nhỏ lên, rồi dùng thìa múc một ít thuốc độc từ từ đổ vào trong phễu và tiến hành tách thành phần của nó ra. Hàn Phi đổ tổ chức chất độc đã tách ra vào trong chiếc lọ thủy tinh. Hai người lặng lẽ quan sát sự thay đổi trong chiếc lọ thủy tinh. Một phút sau, chất lỏng trong chiếc lọ thủy tinh đổi sang màu tím đỏ, cho thấy trong chất độc đó chứa thành phần cực độc.
Nhìn thấy vậy, Hàn Phi nói với vẻ mặt rất phức tạp: “Anh Thẩm, chất độc này giống như hỗn hợp giữa dịch của côn trùng Eosinophilic với hợp chất cường độ cao.”
Thẩm Kiến Quốc cứ nhìn vào chiếc lọ có chứa dung dịch đã đổi màu kia, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thông thường mà nói, môi trường sản sinh ra loại chất độc này sẽ tương đối phức tạp, hơn nữa, người bào chế ra nó phải khá là hiểu về dược lí học. Theo suy đoán của tôi, địa điểm điểm sản sinh ra chất độc này có lẽ là các khu vực đặc biệt như nơi thu mua phế liệu hoặc là nhà máy nước thải.”
Hàn Phi thận trọng cầm một chiếc ống nghiệm lên rồi dùng một chiếc kẹp giữ chặt lấy ống nghiệm đó và cho vào chiếc lọ thủy tinh lấy ra một ít dịch độc. Anh đặt đứng ống nghiệm lên trên bàn, nói với Thẩm Kiến Quốc: “Anh Thẩm, anh vừa suy đoán về nơi sản sinh ra chất độc này, tôi có thể nghĩ ra cách để chứng minh điều đó!”
Nói dứt lời, Hàn Phi cho một ít bột vào trong ống nghiệm, rồi dùng kẹp nhấc ống nghiệm lên và lắc đều. Kết quả, sự việc khiến người ta không khỏi sững sờ tiếp tục xảy ra, dung dịch trong ống nghiệm biến thành một nửa màu xanh, một nửa màu đen. Thấy vậy, Hàn Phi cười, nói: “Xong, tôi đã chứng minh xong, anh hãy lập tức thông báo cho các đồng nghiệp trong sở đi, để họ tiến hành kiểm tra đối với những khu vực đặc biệt đó, nhất là ở những nơi thường xuyên thải ra một lượng lớn nước thải!”
Thẩm Kiến Quốc đã hiểu ra là vừa rồi Hàn Phi đã cho bột tách thành phần vào trong để có thể tách dịch độc ra khỏi, phần dịch thể màu xanh là phần dung dịch sạch, phần màu đen là phần có chất kịch độc. Căn cứ vào kết quả phân tích và đặc tính của côn trùng Eosinophilic, thông báo cho các đồng sự tiến hành điều tra bất ngờ đối với các trạm thu phế liệu và các nhà máy nước thải, vì ông biết rất rõ, loại chất độc đó trên thị trường rất ít lưu thông, vì nó thuộc loại chất kịch độc đặc biệt.
Lần theo manh mối trên, phía cảnh sát đã tiến hành giám sát ngầm đối với các nhà máy xung quanh, đồng thời khóa chặt đầu mối chuyên bán chất độc đó. Không lâu sau, họ đã tóm được một ổ tội phạm chuyên bán chất độc, khi cảnh sát đến thì bên trong đang chế ra hàng loạt chất độc, tất cả những kẻ tham gia sản xuất chất độc đều bị bắt gọn. Tên cầm đầu đã thành khẩn khai báo người mua một loạt chất độc vào khoảng nửa tháng trước là một người đàn ông trung niên tên là Quan Liên Hải, là Tổng Giám đốc của công ty phát triển nhà ở Thiên Thắng.
Buổi chiều hôm đó, một nhóm người mà đứng đầu là Quan Liên Hải của công ty phát triển nhà ở Thiên Thắng đã bị bắt vì bị nghi ngờ có liên quan đến việc giết người. Thận phận của 4 nạn nhân cuối cùng cũng đã được tìm ra, họ đều là những nhân viên lão làng của công ty, vì liên quan đến việc phân chia lợi ích không đồng đều dẫn tới chuyện hợp tác rạn nứt. Để sự thật không lộ ra ngoài, Tổng Giám đốc đã thuê người giết họ. Ba kẻ đàn ông chịu trách nhiệm giết người cũng đã bị bắt. Bọn chúng khai nhận đầu tiên bắt cóc 4 nạn nhân đến một khu ngoại ô hoang vắng, rồi dùng thuốc độc giết chết họ một cách tàn nhẫn, và để phi tang, bọn chúng đã phóng hỏa xóa mọi dấu vết, sau đó đưa xác chết đến chung cư riêng của một người khác đã thuê từ trước để đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát.