Ngoại truyện Vụ án côn trùng đặc biệt: “Con rết hình người”
Người cung cấp vụ án: Hàn Phi
Giới tính: Nam
Tuổi: 37
Chức vụ, nơi công tác: Pháp y giám định hàng đầu Trung tâm pháp y Sở cảnh sát thành phố Nam Minh.
Hàn Phi cầm đèn pin chiếu vào xác chết, sau đó đưa đèn pin lại cho một cảnh sát khác, nói: “Hãy soi cho tôi! Tôi phải giải phẫu xác chết!”
Người cảnh sát kia đón lấy chiếc đèn pin, không nén được, hỏi: “Pháp y Hàn, theo quy trình, việc giải phẫu chẳng phải là để về trung tâm mới tiến hành sao?”
Hàn Phi ngồi xổm, mở chiếc hòm dụng cụ ở dưới chân, lấy ra một con dao phẫu thuật, đáp một cách lạnh lùng: “Cậu thì biết gì? Nói cho cậu hay, cái xác này không thể mang về giải phẫu được. Cậu có dám đảm bảo rằng dọc đường đi nó không bị hủy hoại không? Tôi đã kiểm tra kĩ các dấu vết khắc thì thấy, nếu di chuyển cái xác này nhiều, hoặc là đường nhiều chỗ xóc, thì rất có khả năng nó sẽ thành những tảng thịt vụn.”
Người cảnh sát kia không khỏi sửng sốt trước những lời của Hàn Phi, cúi đầu nói: “Pháp y Hàn, xin lỗi, lẽ ra tôi không nên nhiều chuyện.”
Hàn Phi không phải là người nhỏ nhen, anh chỉ vào những vết dao trên xác chết, đáp: “Không sao, tôi đoán rằng người trạm trổ như vậy trên xác chết là một pháp ý rất giỏi nghề.”
Kết luận đó vừa đưa ra, khiến cho tất cả những cảnh sát có mặt ở đó đều sửng sốt. Giả sử đúng là một pháp y giỏi phạm tội này thì quả là quá hoàn mĩ, vì sau khi phạm tội xong, hắn thậm chí đã có thể xóa hết dấu vết phạm tội, dù có nói là tuyệt hảo thì cũng không quá. Nhưng Hàn Phi đã cho rằng, điểm cần chú ý của đối phương là ở chỗ khác mà hiện thời chưa phát hiện ra mà thôi.
Hàn Phi định thần, tiếp tục giảng giải: “Đây là cách thường dùng, hung thủ treo xác chết lên, như thế có thể tránh được sự xâm nhập của các loại côn trùng không bay được, ví dụ như loài kiến, sẽ phải mất một thời gian khá dài thì chúng mới có thể gặm nhấm được thịt của xác chết. Cũng vì như vậy, không có sự cạnh tranh của các loại côn trùng lớn, sẽ đẩy nhanh tốc độ phân hủy của xác chết, còn những con giòi trên đó do tranh giành nhau sẽ rơi xuống, khi bị rơi xuống đất, không có thức ăn, chúng buộc phải hóa thành nhộng trước thời gian, từ đó dẫn tới sự suy đoán không chính xác về thời gian tử vong của nạn nhân.”
Hàn Phi vạch mắt của nạn nhân ra, thấy giác mạc có dấu vết vẩn đục. Vì sau khi chết, độ trong của giác mạc người dần dần giảm đi, đục và có màu trắng xám, cuối cùng thì không nhìn thấy đồng tử nữa. Thời gian tử vong càng lâu thì tình trạng càng nặng thêm. Tình trạng đục hiện thời đã đến đoạn gần cuối, nạn nhân đã chết ít nhất là hơn 24 tiếng đồng hồ.
Hơn nữa, Hàn Phi còn phát hiện ra những đám bầm tím rõ rệt, đó là kết quả của sự kết hợp giữa tử khí, hyđrô sulfide và huyết sắc tố để lại trên bụng dưới của nạn nhân. Hiện tượng này xuất hiện sau khi người chết sau 24 tiếng, theo thời gian, vết tím xanh này sẽ lan rộng ra khắp cơ thể.
Hàn Phi mang mẫu côn trùng thu thập được về giám định tại trung tâm pháp y thành phố Hải Giác và đã nhanh chóng có kết quả. Những con giòi thu được trên xác của nạn nhân nữ đó đã phát triển đến giai đoạn ấu trùng, còn được gọi là giai đoạn trước khi thành nhộng, còn có cả một bộ phận đã biến thành nhộng đen. Những con nhộng đen này cho thấy chúng hóa nhộng chưa lâu, có lẽ thời gian càng lâu thì màu sắc của nhộng sẽ càng đậm. Phần lớn đã biến thành màu tím đen, đó là đặc trưng của loài nhặng Lucilia, cho thấy nạn nhân đã tử vọng muộn hơn 22 giờ 30 phút.
Sau khi xác định thời gian nạn nhân bị hại xong chưa đủ, Hàn Phi còn muốn xác định chủng loại của côn trùng. Qua xét nghiệm, phát hiện ra là nhộng của một loại ấu trùng, về đại thể thuộc họ ruồi Sarcophaga, hiện tại không thể xác định chắc chắn là thuộc loại nào, vì đặc trưng của mỗi loại ấu trùng đều không giống nhau, phải chờ đến khi nhộng nở thì mới có thể nói chính xác được.
Lúc này, Hàn Phi đang chờ một côn trùng ra đời từ con nhộng, nhưng thời gian phá án thì rất gấp, nên anh quyết định tách vỏ nhộng ra cho con côn trùng đó. Anh đặt con nhộng vào trong thùng có hộp bảo ôn, rồi lấy cái móc tiêu bản lên khẽ chọc vào vỏ con nhộng, đầu một con nhặng hiện ra, tiếp đó là toàn bộ thân màu trắng đục của nó với đôi cánh hơi cong cong như sẵn sàng bay lên.
Hàn Phi thấy vậy, vội cầm lấy chiếc ghim côn trùng xiên vào phần ngực của nó, giữ chặt nó lại rồi nhấc chiếc kính hiển vi sinh vật lên đưa về trước, điều chỉnh tiêu cự cho phù hợp và bắt đầu quan sát. Sau khi quan sát một hồi, anh mở tủ lấy ra một cuốn sách có tên là “Bách khoa đại toàn về các loại ruồi” và vừa lật giở sách vừa nhìn con côn trùng bé nhỏ kia.
Khoảng mười mấy phút sau, Hàn Phi coi như đã tìm thấy một loại côn trùng đặc biệt trong cuốn sách công cụ đó, nó là một loài ruồi Phoridae. Đại đa số ruồi Phoridae là côn trùng xác chết dạng nhỏ, có chiều dài thân từ 0,75mm đến 0,8mm, màu xám đen, nâu hoặc vàng nhạt. Đầu của loại này nhỏ, hai bên mép gồ lên, xúc giác có 3 đốt, cuối đốt to nằm ở vị trí cuối lưng. Hai chân sau tương đối to, cánh trong suốt, đít có thể phun ra chất dịch như axit sunfuric mạnh.
Loài ruồi Phoradia này thường xuất hiện ở nơi công cộng hoặc vùng núi rừng hoang vu quanh năm, thích ăn các chất đã thối rữa, bất cứ chất thối rữa nào cũng có thể trở thành thức ăn của chúng. Ngoài ra, chúng còn ăn thịt cả đồng loại, những họ đặc biệt còn kí sinh trên cơ thể người và trên bề mặt của động vật, mang theo giòi chứa mầm bệnh, gây nên bệnh suy tim ở người.
Thời gian thành nhộng của loài côn trùng này chừng 6 tiếng, thời gian ấu trùng là 3 tiếng. Từ những căn cứ này, có thể suy đoán thời gian tử vong của nạn nhân là 8 giờ 30 phút tối ngày 30 tháng 9. Địa điểm xảy ra vụ án rất có khả năng là ở nhà vệ sinh công cộng, vì thế vụ án này thuộc loại án di chuyển xác chết điển hình.
Sau đó, Hàn Phi lập tức tới Sở cảnh sát tìm gặp Đặng Khải, đội trưởng Đội cảnh sát hình sự. Đặng Khải nghe, nhưng có vẻ không tin, còn cho rằng Hàn Phi nói bừa, cười nhạo anh là phá án mà lại dựa vào con côn trùng bé tí xíu, như thế là quá hoang đường. Nếu mà như vậy thật thì còn cần đến cảnh sát hình sự mà làm gì?
Hàn Phi cảm thấy nghề nghiệp của mình bị xúc phạm, khiến hai người thiếu chút nữa là xông vào đánh nhau. Sau đó, Giám đốc sở ra lệnh, buộc Đặng Khải phải phối hợp với Hàn Phi một cách vô điều kiện để triển khai công việc tìm kiếm. Đặng Khải cử một lực lượng lớn cảnh sát đến tìm kiếm ở các nhà vệ sinh công cộng quanh khu vực, nhưng tìm liền trong ba ngày mà vẫn không thu được gì.
Một lần nữa Đặng Khải lại nghi ngờ những gì Hàn Phi nói nên bèn đề nghị Giám đốc sở cử một nhân viên pháp y khác tới để phối hợp công tác. Tất nhiên đề nghị này đã bị từ chối.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Phi hẹn Đặng Khải đi ăn sáng, nói rằng để bàn về vụ án người rết.
Hàn Phi ngồi đối diện với Đặng Khải, vừa ăn bánh bao vừa nói: “Nếu tôi không có được một người chuyên nghiệp như anh ở trong Đội cảnh sát hình sự thì rất có thể sẽ đi đến chỗ sai lầm.”
Đặng Khải cũng không phải là người nhỏ nhen, vừa húp bát tào phớ vừa chủ động đưa ra suy nghĩ của mình: “Phân tích dưới góc độ tâm lí học của kẻ phạm tội, hung thủ chắc muốn huyênh hoang khả năng của mình nên đã thể hiện cảm hứng nghệ thuật trên một xác chết, còn chúng ta thì chưa bắt được tên hung thủ ấy cũng đã khuếch trương sức mạnh của mình!”
Hàn Phi gật đầu công nhận rồi tiếp lời: “Đúng thế, nhìn những nhát dao rất tỉ mỉ trên đó thì có thể thấy hung thủ cố ý thể hiện mình, hơn nữa cách thức gây án cũng rất gọn gàng, không để lại dấu vết gì. Từ đó có thể thấy, đó là sản phẩm của một cao thủ về giải phẫu. Tôi đã nghiên cứu kĩ cách dùng dao, thấy đúng là rất giỏi, người rết ấy có lẽ đạt đến trình độ của mấy tiêu bản xác chết trong trung tâm pháp y rồi.”
Đặng Khải ăn xong chiếc bánh bao cuối cùng, cười, đáp: “Pháp y Hàn, trước đây anh suy đoán rằng hung thủ là pháp y. Anh có căn cứ gì không?”
Hàn Phi trầm ngâm khoảng một phút, sau đó thở dài, đáp: “Khẳng định là không sai! Ngoài pháp y và chuyên gia mổ ngoại khoa ra, trong một lúc tôi không có đối tượng nghi ngờ khác.”
Đặng Khải có vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời của Hàn Phi, với lấy một tờ giấy ăn lau miệng, suy nghĩ một lát, rồi nói to: “Khoan đã, nếu đúng là pháp y chuyên ngành cố ý phạm tội khắc lên xác người, vậy thì chúng ta có bắt được hung thủ không? Liệu có phải đến một chút dấu vết phạm tội cũng không tìm thấy không?”
Hàn Phi gật đầu rồi lại lắc đầu: “Không hoàn toàn đúng, bất cứ thủ đoạn phạm tội nào cũng đều có sơ hở, đòi hỏi chúng ta phải đào bới những chi tiết dù nhỏ nhất. Thực ra, pháp y cũng có nhiều loại, hung thủ tỏ ra rất thạo về giải phẫu học, rất hiểu về cấu trúc xương thịt của cơ thể người, giám định dấu vết và côn trùng học pháp y mà tôi theo học không cùng loại hình với của hung thủ.”
Đặng Khải hỏi thẳng với vẻ mặt đầy hoài nghi: “Người anh em, anh hãy cho một câu chính xác xem, có bắt được hung thủ hay không?”
Hàn Phi cũng hiểu rõ tính khí của Đặng Khải, nên hứa một cách rất thận trọng: “Có thể! Kẻ phạm tội cần phải chịu sự trừng phạt của pháp luật!”
Đặng Khải tranh trả tiền ăn của hai người, trở về Sở, tổ chức một lực lượng bắt đầu một cuộc tìm kiếm mới, tuy nhiên vẫn tiến hành quanh các nhà vệ sinh công cộng. Mặc dù có nhiều nhà vệ sinh hôi thối kinh khủng, nhưng các cảnh sát vẫn phải cẩn thận tìm kiếm hết mọi ngóc ngách.
Hàn Phi tay cầm hòm dụng cụ pháp y, thấy đã mấy ngày rồi mà việc tìm kiếm vẫn không có kết quả, trong lòng cũng không khỏi thấy hoài nghi, không lẽ mình đã suy đoán sai? Hoặc là hung thủ cố ý đánh lạc hướng? Có điều, ý nghĩ đó nhanh chóng bị gạt đi, vì trong lĩnh vực côn trùng học pháp y có một câu nổi tiếng: “Côn trùng trên xác chết không bao giờ nói dối, tin tưởng côn trùng mới có thể tìm thấy sự thật.”
Trong lúc Hàn Phi mải nghĩ, thì có một cảnh sát trẻ thở hồng hộc chạy vào đến trước mặt anh: “Pháp y Hàn, đằng trước có phát hiện!”
Hàn Phi chợt cảm thấy đầy tin tưởng, gọi Đặng Khải và mấy viên cảnh sát nữa rồi cùng chạy về phía mà viên cảnh sát trẻ nói.
Sau khi cả đoàn chạy về phía trước chừng hơn 50m, thì thấy ở phía trước không xa thì có một ngôi nhà xi măng bị bỏ hoang từ lâu mọc đầy cỏ rác, trên tường vẽ đủ hình thù, không khí xung quanh thì bốc mùi hôi thối. Đặng Khải bước tới trước mặt viên cảnh sát trẻ, hỏi: “Tiểu Vương, cậu đã vào trong chưa? Bên trong có gì?”
Trước câu hỏi ấy của Đặng Khải, Tiểu Vương gãi đầu, lúng túng, đáp: “Đội trưởng, tôi sợ làm hỏng hiện trường nên chưa vào.”
Đặng Khải đưa tay đập khẽ lên mũ của Tiểu Vương, nói với vẻ châm biếm: “Thôi đi, đừng viện cớ nữa, tôi biết cậu là người mới nên có phần hơi sợ những gì không bình thường, từ sau phải rèn luyện cho thêm can đảm, biết chưa? Nếu không, đừng có theo tôi tới hiện trường nữa!”
Tiểu Vương sửa lại mũ, hai chân giập vào nhau, giơ tay chào Đặng Khải, đáp: “Rõ! Xin ghi nhớ lời dạy của Đội trưởng!”
Đặng Khải không khỏi buồn cười trước hành động đó của Tiểu Vương, rồi sau đó cùng với Hàn Phi bước vào căn nhà xi măng gần đó, Tiểu Vương bước đi theo hai người.
Ba người lần lượt bước vào bên trong ngôi nhà xi măng. Bên trong ngôi nhà không lấy gì làm rộng, xung quanh toàn là mạng nhện, trong góc nhà có một chiếc giường, ở giữa nhà là một chiếc bàn gỗ nhỏ. Trên bàn là một bệ giải phẫu thô sơ. Trên bệ không chỉ có thuốc mà còn có dao giải phẫu chuyên dụng xếp ngay ngắn.
Ngay lúc đó, Hàn Phi đã có thể khẳng định chắc chắn, đây chính là hiện trường đầu tiên của vụ án người rết. Duy chỉ có một điểm anh không hiểu là hung thủ hoàn toàn có thể hủy hoại ngôi nhà xi măng này và mang theo dụng cụ giải phẫu đi ngay sau khi gây án, nhưng tại sao hắn lại để lại? Động cơ của hắn là gì?
Đặng Khải thấy Hàn Phi ngây người ra bèn đập vào vai anh, nói: “Nghĩ gì vậy? Nhanh chóng khám nghiệm hiện trường đi thôi!”
Hàn Phi định thần lại, rồi lại ngẩng đầu nhìn chiếc bàn giải phẫu, trong đầu lại suy nghĩ rất nhanh, miệng thì lẩm bẩm: “Không đúng! Không đúng! Chúng ta sai rồi! Ngôi nhà xi măng này hoàn toàn không phải là hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án, có lẽ hung thủ đã tìm cách đánh lạc hướng chúng ta nên mới cố ý tạo ra hiện trường này!”
Hàn Phi vừa nói dứt lời, Đặng Khải cũng không khỏi sững sờ trước những lời nói ấy nên chủ động tiếp lời: “Anh Hàn, anh thấy thế nào?”
Hàn Phi đưa tay ra hiệu cho Đặng Khải và Tiểu Vương, ý bảo hai người hãy theo anh, rồi bước đến trước chiếc bàn giải phẫu, chỉ vào con dao giải phẫu chuyên dụng, giải thích: “Đầu tiên, chiếc bàn giải phẫu này đã bị đào thải từ lâu rồi, còn con dao giải phẫu kia thì vẫn chưa mở bao, nhìn thì tưởng là đã dùng qua mà thôi, như thực ra nó chưa dính chút máu nào.”
Tiểu Vương nhìn kĩ những con dao mổ dài ngắn khác nhau, nhíu mày hỏi: “Pháp y Hàn, làm sao anh biết là dao chưa dính máu?”
Hàn Phi nhún vai, đáp: “Tôi không thể nói rõ cho cậu hiểu được. Trong giới pháp y có một quy định không thành văn, hễ pháp y tiếp xúc với tử thi hoặc ra hiện trường thì tuyệt đối không rời dao ra. Theo như suy đoán của tôi lúc trước, tay dao của hung thủ thuộc diện rất cừ nên không lẽ hắn lại dễ dàng bỏ đi dùng con dao của hắn?”
Tiểu Vương dường như đã hiểu ra, đúng như lời của Hàn Phi, cao thủ dùng dao sẽ tuyệt đối không bỏ đi vũ khí đã cùng hắn trong nhiều năm.
Đặng Khải thì có vẻ không tin lắm, cho rằng suy nghĩ ấy của Hàn Phi quá phiến diện nên phản bác lại: “Nếu hung thủ cố ý đánh lạc hướng thì sao?”
Dường như Hàn Phi đã sớm đoán được là Đặng Khải sẽ phản bác lại, nên anh nhìn bốn xung quanh rồi đáp: “Hung thủ chọn ngôi nhà xi măng này là đã phạm phải một sai lầm chí mạng, vì côn trùng có quy luật hoạt động ngày đêm, quy luật trong quá trình tiến hóa của chúng gắn liền với quy luật thay đổi ngày đêm của thế giới tự nhiên, cũng chính là đồng hồ sinh học mà chúng ta nói tới, với côn trùng thì gọi là đồng hồ côn trùng. Các hoạt động bay lượn, kiếm mồi, giao phối, đẻ trứng của đại bộ phận trong thế giới côn trùng cũng có tính quy luật cố định ngày đêm.”
Đặng Khải và Tiểu Vương đứng im nghe Hàn Phi phân tích, đối với họ côn trùng học pháp y là thứ gì đó rất bí hiểm.
Hàn Phi dừng lại một chút rồi tiếp tục bổ sung: “Loài côn trùng hoạt động ban ngày là loại côn trùng có mặt trời, ví dụ như loài bướm; loài côn trùng hoạt động ban đêm như loài bướm đêm, còn có một bộ phận nhỏ hoạt động vào lúc bình minh hoặc hoàng hôn như loài côn trùng ánh sáng yếu, mà muỗi là một loại điển hình. Những loài côn trùng ấy, xét vẻ ngoài thì thấy chúng chịu ảnh hưởng của ánh sáng, tuy nhiên thực ra chúng còn thay đổi theo sự thay đổi của độ ẩm, thành phần thức ăn, thậm chí là điều kiện sinh lí do kích tố bên ngoài của con khác giới tiết ra nữa.”
Không để ý đến vẻ ngạc nhiên của hai người đó, Hàn Phi chỉ vào ngôi nhà xi măng nói: “Mọi người nhìn kĩ đi, một ngôi nhà xi măng nhỏ như thế này, trong không khí tuy có mùi hôi, nhưng sao lại không thấy bóng dáng của loài rắn hay chuột gì đó? Ngoài ra, mùi hôi trong không khí là mùi thuốc diệt côn trùng. Hung thủ là một tên tội phạm vô cùng thông minh!”
Hàn Phi nói đến đây liền giơ tay chỉ vào nơi duy nhất mặt trời có thể chiếu vào, nói tiếp: “Còn một điểm nữa cũng có thể suy đoán nơi đây không phải là hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án. Trong thế giới tự nhiên, ánh sáng và nhiệt độ là hai loại nhiệt năng siêu cấp của việc mặt trời bức xạ xuống trái đất, ánh sáng chủ yếu là để cho hệ sinh thái phát triển, để cho thực vật tiến hành quang hợp. Nhưng côn trùng không thể hấp thu ánh sánh để tạo ra dưỡng chất như thực vật, mà chỉ có thể bắt mồi để lấy năng lượng. Trong quá trình côn trùng tiến hóa sẽ sản sinh ra nhiệt bức xạ, cường độ ánh sáng và bước sóng và chu kì thay đổi ngày và đêm (chu kì ánh sáng), những yếu tố này đều ảnh hưởng đến các hoạt động giao phối, đẻ trứng, kiếm mồi, và ngủ của côn trùng.”
Ý của Hàn Phi khiến cho những người có mặt đều hiểu rõ, nói cách khác, nếu đây là hiện trường thứ nhất xảy ra vụ án thì tại sao không có dấu vết côn trùng sinh sản? Từ đó có thể thấy, đây là hiện trường giả mà hung thủ đã cố ý tạo ra, và vụ án người rết một lần nữa lại đi vào ngõ cụt, hung thủ mạnh hơn dự kiến của Hàn Phi rất nhiều. Anh thực sự không thể nào hiểu được, tại sao tư duy phạm tội của hung thủ lại kín kẽ tới mức khiến người ta thấy sợ như vậy. Thậm chí anh còn có cảm giác, mỗi một bước đi hung thủ đều đã lên kế hoạch rất rõ ràng, ngay từ đầu anh đã bị hung thủ dắt mũi lôi đi.
Đặng Phi giận dữ nắm tay đấm xuống chiếc bàn giải phẫu, chửi thề: “Mẹ kiếp! Đồ khốn!”
Hàn Phi nhìn thấy tay nắm của bàn giải phẫu bị gãy, từ trong đó chui ra một con bọ cánh cứng toàn thân đen kịt, trên lưng màu hơi tím, xúc giác cong lên, rất giống với đấu sĩ. Dường như một cú đấm chưa đã, Đặng Khải định giơ tay đấm tiếp, Hàn Phi vội ngăn lại.
Hàn Phi lấy chiếc kẹp từ trong hòm dụng cụ kẹp con bọ cánh cứng lên, giơ đến trước mặt quan sát kĩ. Anh cố tìm kiếm những loài côn trùng có trong đầu, và nhanh chóng nhận ra con bọ cánh cứng này. Trong mắt anh ánh lên vẻ đầy sợ hãi và nghi ngờ, đây là con côn trùng biến dị thuộc họ ruồi nhà và Silphidae. Loài vật này thích ăn các xác chết treo trên cây hoặc là ở những nơi ẩm ướt để tiện đẻ trứng.
Càng nghĩ, Hàn Phi càng thấy ngạc nhiên, anh hiểu rõ hơn hai người cùng có mặt ở đó rằng con côn trùng này hoàn toàn không thể xuất hiện ở đây, thậm chí là hoàn toàn bị diệt chủng, vậy rút cục ai đã kiếm ra nó?
Hàn Phi lập tức gọi điện ngay cho bạn cũ là Thẩm Kiến Quốc, rồi nói: “Anh Thẩm, ở chỗ tôi xảy ra chuyện lớn rồi, loài côn trùng biến mất một cách kì dị nhiều năm trước lại xuất hiện rồi, anh hãy đưa người đến Đội trinh sát hình sự của thành phố Hải Giác chờ tôi!”
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Kiến Quốc im lặng một lúc rồi mới nói: “Sự xuất hiện đáng kinh ngạc của nó xem ra là vấn đề để lại của nghiên cứu năm xưa, tôi sẽ đưa người tới chỗ anh nói, hãy tranh thủ tìm ra nguồn gốc của nó và bắt kẻ đã thả con côn trùng đó về quy án!”
Nói xong, Thẩm Kiến Quốc tắt máy, Hàn Phi ngây người nhìn con côn trùng kia. Anh hiểu hơn ai hết quá trình ra đời của nó. Con côn trùng này là sản phẩm thành công duy nhất của việc nghiên cứu cải tạo AND của loài côn trùng xác chết, hơn nữa là con bọ cánh cứng biến thể gien tồn tại duy nhất. Nó là sản phẩm kết hợp giữa loại Silphidae với gien của loài ruồi bay, hồi đó khi nghe được chuyện này từ chỗ của Thẩm Kiến Quốc anh đã cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
Sau đó, bộ phận nghiên cứu khoa học về loài côn trùng của cơ quan Thẩm Kiến Quốc xảy ra sự việc bất ngờ, loài côn trùng trên trở thành bọ cánh cứng có mối nguy cơ hàng đầu. Tổ nghiên cứu đã thảo luận và bỏ phiếu thống nhất là phải diệt chết loài côn trùng mới này, chủ yếu là để tránh cho việc lây lan đến loài côn trùng khác và từ đó tạo ra những loài côn trùng biến thể gien càng nguy hiểm hơn.
Khi mọi người thảo luận xong và đến phòng thí nghiệm để tìm con côn trùng đó thì đã thấy nó biến mất một cách bí ẩn. Chuyện này đã khiến lãnh đạo hết sức giận dữ, là người đứng đầu của tổ nghiên cứu, Thẩm Kiến Quốc tất nhiên càng khó bề ăn nói, ông bị giáng chức. Cấp trên làm thế là để bảo vệ cho Thẩm Kiến Quốc, giáng chức chỉ là hình thức để chặn miệng một số người.
Đặng Khải thấy Hàn Phi cứ ngây người nhìn con côn trùng kia, bèn vỗ vai, nói: “Anh Hàn, sao lại ngây người ra thế? Mau nói phát hiện của anh xem để chúng ta dựa vào manh mối mới đi tìm bắt hung thủ.”
Hàn Phi định thần lại, nói với vẻ nghiêm trang: “Hiện tại không được nữa rồi, vụ án đã trở nên phức tạp hơn, bây giờ chúng ta quay về Đội trinh sát hình sự đợi anh Thẩm Kiến Quốc bạn của tôi đến để bàn bạc rồi mới triển khai hành động tiếp theo.”
Đặng Khải không hiểu, lập tức truy vấn: “Đợi bạn của anh? Việc phá án của chúng ta có liên quan gì đến anh ta? Tôi cần một lí do, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý để Thẩm Kiến Quốc nhúng tay vào!”
Hàn Phi nghĩ một lúc rồi mới nói: “Đội trưởng Đặng, xin lỗi, vụ án đã vượt qua sự tưởng tượng và kiểm soát của tôi và anh. Vụ án này liên quan tới bí mật của tỉnh, về nguyên tắc là không được tiết lộ ra với bên ngoài, càng biết nhiều sẽ càng không tốt cho anh. Điều quan trọng nhất là, giải quyết không tốt thì tôi, anh và tất cả các anh em có mặt ở đây sẽ phải chịu kỉ luật hoặc bị cho thôi việc!”
Đặng Khải và các cảnh sát có mặt ở đó nghe thấy thế đều lần lượt thở dài, rút cục thì bí mật tới mức độ nào mà có thể khiến cho tất cả mọi người đều phải chịu liên đới như thế? Đặng Khải thầm suy tính mọi lẽ hơn thiệt, được mất nên không nói ra câu nào, vì đúng như lời Hàn Phi nói, vụ án đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của ông nữa. Sau cùng, Đặng Khải ra lệnh cho tất cả mọi người quay về sở để chờ Thẩm Kiến Quốc, và để tiện cho việc khám nghiệm kĩ càng tử thi, ông cho người để tử thi vào trong túi đựng xác và mang về Đội cảnh sát hình sự.
Một tiếng sau, Thẩm Kiến Quốc mang theo đồ đệ và cũng là con nuôi Thẩm Vân Thiên và con gái là Thẩm Giai Giai xuất hiện ở Đội cảnh sát hình sự. Hàn Phi không nói câu nào, đưa Thẩm Kiến Quốc và những người đi cùng thay trang phục của pháp y rồi vào nhà lạnh và lấy thành công xác phụ nữ người rết.
Thẩm Kiến Quốc nhìn cái xác trên bàn giải phẫu, rồi dùng ngón tay trỏ đang đeo găng của bàn tay phải đo độ sâu của vết thương, rồi lập tức thốt lên: “Tay dao của hung thủ rất thuần thục, rõ ràng là một người rất giàu kinh nghiệm, độ sâu và độ mạnh của mũi dao chính xác đến kinh ngạc!”
Thẩm Vân Thiên cũng nhìn cái xác, rồi nhíu mày nói: “Độ lớn nhỏ của vết thương trên xác nạn nhân đều tăm tắp, độ sâu của vết thương cũng không chênh lệch nhau là bao. Con nghĩ, hung thủ có thể là một pháp y rất thâm sâu về giải phẫu học.”
Thẩm Giai Giai lấy một chiếc kẹp từ trong hòm dụng cụ, kẹp một mẩu thịt nhấc lên quan sát kĩ trong khoảng nửa phút rồi mới nói: “Đúng là trứng của loài côn trùng Silphidae kí sinh trong thịt, nếu không nhanh chóng phá xong vụ án, e sẽ dẫn đến nguy cơ côn trùng sinh sôi và loài côn trùng biến dị kia sẽ lan ra thành dịch và đi khắp nơi để cắn người!”
Thẩm Kiến Quốc trầm ngâm một hồi lâu rồi mới quay lại hỏi Thẩm Vân Thiên: “Con nhìn kĩ xem cách thích giải phẫu trên những vết thương đó có quen không? Bố cứ có cảm giác như đã thấy nó ở đâu đó, cảm giác rất quen.”
Thẩm Vân Thiên nghe vậy cũng lại nhìn vết thương trên xác chết và suy nghĩ, trong đầu anh hiện lên hình ảnh một pháp y trung niên lần đầu dạy anh về giải phẫu. Để xác nhận cho suy đoán của mình, anh đưa tay sờ lên bên trong vết dao và nhanh chóng có kết luận.
Thẩm Vân Thiên hít một hơi thở thật sâu rồi nhìn Thẩm Kiến Quốc, nói: “Bố nuôi, xác chết này khẳng định là dưới bàn tay của Lý Khắc An. Con rất quen với cách thức phẫu thuật của ông ta, vì người phụ trách dạy con giải phẫu xác chết năm đó chính là ông ta!”
Ba từ Lý Khắc An khiến cho đám đông đều thay đổi sắc mặt, bởi tất cả những người có mặt ở đây đều biết đó là một người điên khùng, mức độ say mê đối với độc lí học pháp y và kĩ thuật cải tạo gien côn trùng có thể nói là hệt như tẩu hỏa nhập ma, một số lĩnh vực thậm chí còn lợi hại hơn hẳn Thẩm Khiến Quốc.
Sắc mặt của Hàn Phi càng khó coi hơn, hồi trước anh cũng có qua lại với Lý Khắc An, trình độ giải phẫu học của người đó chuyên nghiệp hơn anh không ít. Hồi đó trung tâm pháp y đều đặt cho ông ta biệt hiệu Lý Cửu Đao, nghe tên thì biết, người này khi giải phẫu các bộ phận quan trọng của tử thi chỉ cần đến 9 nhát dao, nhát nào cũng chính xác, không hề có sai lệch.
Thẩm Giai Giai thấy không khí có vẻ nặng nề, bèn chủ động lên tiếng: “Sau khi bị khai trừ vào năm đó, không ai biết là ông ta đã đi đâu, ông ta đã biến mất cứ như bốc hơi. Chúng ta phải làm gì thì mới bắt được ông ta nhỉ? Huống chi ông ta cũng đã từng được coi là nhân viên trong hệ thống, nên chẳng lạ lẫm gì với các biện pháp nghiệp vụ bắt người, muốn nhử ông ta ra cũng không dễ.”
Một hồi lâu sau, Thẩm Vân Thiên bật ngón tay tách một cái rồi nhếch môi mỉm cười, nói: “Con đề nghị, hay là chúng ta dùng độc trị độc? Lợi dụng độc tính đặc biệt của loài côn trùng này tiến hành bám theo ngược lại để tìm chỗ ẩn náu của Lý Khắc An!”
Ý tưởng này vừa đưa ra lập tức bị Thẩm Kiến Quốc gạt ngay lập tức, ông lớn tiếng nói: “Vân Thiên, bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Nhất định không được tùy tiện tiếp xúc với độc lí học pháp y! Bố không đồng ý cách làm của con, đó là vấn đề nguyên tắc không liên quan đến việc có bắt được Lý Khắc An hay không!”
Hàn Phi và Thẩm Giai Giai đưa mắt nhìn nhau, trong chốc lát không biết nên nói đỡ cho ai, nên quyết định im lặng, giữ thái độ trung lập.
Thẩm Vân Thiên vẫn không chịu từ bỏ, bắt đầu phản bác lại Thẩm Kiến Quốc: “Bố nuôi, bố quá lạc hậu và cứng nhắc rồi, để bắt được hung thủ, sử dụng một vài lần độc lí học pháp y thì có gì mà không được? Các phần tử tội phạm bây giờ thông minh hơn chúng ta nhiều, để đạt đến việc phạm tội mà không để lại dấu vết gì, có gì mà chúng chẳng làm! Không lẽ, bố muốn cho càng nhiều người vô tội trở thành nạn nhân hay sao? Chẳng lẽ cứ để bọn tội phạm nhởn nhơ ngoài pháp luật?”
Câu hỏi đó đánh trúng vào chỗ hiểm yếu của Thẩm Kiến Quốc, làm sao ông lại không hiểu rõ sự lợi hại và tính chất nghiêm trọng trong đó?
Hồi trước, sau khi con bọ cánh cứng Silphidae ra đời, nó được tổ nghiên cứu công nhận là loài côn trùng bị cấm hàng đầu, sau này nếu có gặp lại nó nhất định phải giết chết nó!
Hàn Phi cũng đã bắt đầu đứng ra xoa dịu Thẩm Vân Thiên, khuyên Thẩm Kiến Quốc: “Anh Thẩm, những lời của Vân Thiên nói không phải là không có chút lí lẽ nào, có lúc lấy tội trị tội cũng là một cách có hiệu quả nhất. Chúng ta muốn chiến thắng tội phạm thì cần phải đáng sợ hơn chúng, chỉ cần phá được án thì việc dùng cách gì mà chẳng là cách?”
Hàn Phi nói xong thì đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Giai Giai, Thẩm Giai Giai cũng tham gia khuyên giải, cô nói với vẻ nũng nịu: “Bố, lần này bố đồng ý đi mà, vì suy cho cùng chúng ta có dùng nó vào việc gì xấu đâu, bắt người xấu bằng cách lấy độc trị độc cũng là việc thay trời hành đạo mà!”
Trước những lời khuyên của mọi người, Thẩm Kiến Quốc chỉ còn cách gật đầu đồng ý lấy độc trị độc, để cho Hàn Phi mang con côn trùng kia về phòng nghiên cứu côn trùng chờ lấy được gien đã cải tạo xong thì sẽ chế thành dịch và phun lên hiện trường phát hiện ra xác chết. Lý Khắc An sẽ xuất hiện để quan sát sự thay đổi của con bọ cánh cứng Silphidae, chờ đến lúc đó là có thể bắt được anh ta.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Thẩm Kiến Quốc mang theo chất dịch lấy ra từ thân của con bọ cánh cứng Silphidae, bên trong có thêm chất thuốc có thể thu hút những con Silphidae cùng lại và gien đã cải tạo. Tiếp đó ông cùng với Đặng Khải và những người khác tới dưới gốc cây đa nơi phát hiện ra xác của người phụ nữ và phun chất dịch mang theo đó lên cành cây. Sau đó, ông và mọi người lại cùng đến ngôi nhà xi măng kia, chuẩn bị phun nước thuốc có gien. Nhưng khi mọi người chưa kịp vào bên trong thì nhìn thấy một bóng người từ bên trong vọt ra.
Đội cảnh sát hình sự mà dẫn đầu là Đặng Phi nhanh chóng xông tới, nhất là Đặng Phi - người từng đạt giải quán quân về chạy cự li ngắn hồi còn trong trường cảnh sát. Ông tung người đưa ra một cú đá hiểm hóc về phía bóng đen kia, khiến cho đối phương lập tức mất khả năng phản kháng và đành để ông tra còng vào tay.
Hung thủ giết người Lý Khắc An đã bị bắt về quy án. Qua thẩm vấn của Đặng Khải thì biết, sau khi bị khai trừ khỏi tổ nghiên cứu côn trùng và bị treo bằng pháp y, Lý Khắc An không biết phải làm gì, thế rồi tình cờ được biết có một ban tang lễ đang tuyển một thợ khâm liệm. Đó là một nghề chuyên hóa trang cho người chết và xử lí trạng thái xác chết.
Điều kiện tuyển dụng chỉ có một yêu cầu, đó là tay dao phải rất thâm hậu, lương bổng thì khá hậu hĩnh, đồng thời còn bao luôn cả ăn ở, một tháng còn được nghỉ 4 ngày.
Để được tuyển dụng, Lý Khắc An đã bỏ tiền để kiếm một chứng minh thư giả, đồng thời đổi tên là Lý Ngọc Điền. Hồi đó, việc kiểm tra chứng minh thư không nghiêm ngặt, Lý Khắc An còn hối lộ cho người phụ trách việc tuyển dụng 500 đồng, vì vậy mà đã được nhận vào làm thành công.
Lý Khắc An làm chừng nửa tháng, nhưng anh ta vẫn không thôi việc nghiên cứu cải tạo gien đối với côn trùng. Do ở nhà tang lễ có rất nhiều xác chết nên đã cho anh ta cơ hội thí nghiệm. Hàng ngày, anh ta đều thu thập những con côn trùng trên xác người và tiến hành ghép gien côn trùng. Kết quả, ông trời không phụ người kiên nhẫn, anh ta đã vô tình cải tạo ra hai con bọ cánh cứng Silphidae.
Để kiểm chứng lại kết quả thí nghiệm của mình, anh ta đã giết chết một hộ lí của bệnh viện tên là Hoàng Linh, đầu tiên anh ta bắt cóc cô ấy đến nhà tang lễ và tiêm nọc độc của con bọ cánh cứng Silphidae để quan sát tình hình thay đổi gien của Hoàng Linh. Kết quả là chưa đầy một phút sau thì Hoàng Linh đã chết một cách li kì. Lý Khắc An biết lần thí nghiệm này đã thất bại, để trút cơn giận dữ, nên ngay trong đêm ấy anh ta đã treo xác của Hoàng Linh lên cây đa ở ngọn núi phía sau bệnh viện, rồi biến cái xác thành một xác chết người rết một cách thành công. Anh ta làm vậy còn là vì muốn di chuyển hiện trường vụ án và đánh lạc hướng mọi người.
Lý Khắc An đã từng tiến hành thí nghiệm ở ngôi nhà xi măng, và vô tình để lại một con bọ cánh cứng Silphidae ở đó, và đó cũng chính là con bọ cánh cứng mà Hàn Phi và các cảnh sát trong lúc tìm kiếm manh mối vụ án ở ngôi nhà xi măng đã phát hiện ra. Sự việc này đã một lần nữa chứng minh rằng lưới trời lồng lộng khó mà thoát và con bọ cánh cứng ấy đã trở thành manh mối quan trọng để bắt Lý Khắc An. Ngoài ra, rủi ro hơn nữa cho anh ta là ở đó còn có sự xuất hiện của Thẩm Kiến Quốc và những cộng sự của ông nên việc bắt giữ Lý Khắc An đã diễn ra khá thuận lợi.