Vụ án thứ nhất Ruồi trâu râu mập (Parasarcophaga Crassipalpis)
Lòng dạ con người có thể là địa ngục, và cũng có thể là thiên đường!
- Dante -
Lời dẫnThẩm Kiến Quốc xua tay trả lời: “Bởi vì thứ đồ chơi này có quan hệ chặt chẽ và có quy luật nhất định, may mà ông trời có mắt, sau khi được đưa đến phòng thí nghiệm côn trùng, tiêu bản đã bắt đầu nở vào lúc một giờ sáng hôm sau. Đây là ấu trùng của loài ruồi trâu Parasarcophaga crassipalpis. Chúng không đẻ trứng mà trực tiếp sinh ra ấu trùng, vào thời điểm thích hợp nhất cho sinh trưởng, chúng phát triển rất nhanh, sau khoảng 17 đến 18 tiếng là có thể bước vào tuổi 2, sau một ngày nữa sẽ bước vào tuổi 3, thời gian có thể kéo dài khoảng 20 tiếng trở lại là bắt đầu thành nhộng. Vì vậy, vào lúc một giờ ngày Thứ Ba là chúng bắt đầu thành nhộng, như thế cũng có nghĩa đây là ấu trùng được sinh ra vào chiều ngày Thứ Sáu. Hơn nữa, thông thường sau thời điểm sáu, bảy giờ tối, loài ruồi sẽ không sinh sản. Nếu không xảy ra tình huống gì đặc biệt, có thể kết luận người bị hại tử vong trong khoảng thời gian từ ba đến sáu giờ chiều ngày Thứ Sáu”.
Nữ y tá mất tíchHôm nay đến lượt Cao Kiện và Thẩm Kiến Quốc nghỉ, Cao Kiện nhàn rỗi không có việc gì bèn đến trung tâm pháp y tìm Thẩm Kiến Quốc, bám riết lấy Thẩm Kiến Quốc đòi kể cho nghe về các vụ án côn trùng mà ông từng phá. Thẩm Kiến Quốc không biết làm thế nào đành phải kể cho Cao Kiện nghe vụ án nữ y tá tử vong, là một vụ án ông ghi nhớ tương đối sâu sắc.
Thẩm Kiến Quốc còn nhớ vụ án xảy ra vào mấy năm trước ở ngay trong nhà riêng của một gia đình nông dân điển hình nằm trong khu ổ chuột. Ngôi nhà có 5 gian, ngoài ra ở mỗi phía đông và tây còn có thêm hai gian đầu hồi. Cùng với tốc độ phát triển xây dựng của thành thị, xung quanh khu ổ chuột mọc lên rất nhiều nhà cao tầng, từ đó cũng giúp khu ổ chuột dần dần sầm uất hơn.
Vợ Lý Minh Hoa đã chết từ 3 năm trước, con trai mua nhà riêng sống trong thành phố, còn lại một mình Lý Minh Hoa ở nhà, thường ngày cảm thấy cô đơn nên mới tiến hành cải tạo ngôi nhà một chút, hai gian phía đông dành cho mình sử dụng, ba gian còn lại ngăn ra mỗi gian một cửa dùng để cho thuê. Như vậy, căn nhà không những không còn lạnh lẽo buồn tẻ nữa, mà còn có thêm một số tiền chi trả cho sinh hoạt.
Hai gian đầu hồi phía Tây cho vợ chồng người thợ may Khương Chấn Giang ở Thượng Hải thuê. Hộ gia đình thứ hai đến đây từ 2 năm trước ở trong gian tiếp giáp đầu hồi phía Tây, đó là một người đàn ông ngoài 30 tuổi tên gọi Lý Nhạc, nghe nói làm việc ở ngay gần đó nhưng không rõ chức vụ, nghề nghiệp là gì. Trông người này có vẻ giống một cán bộ lâu năm, hơn nữa Lý Minh Hoa cũng không hỏi kỹ. Sau khi đến ở, Lý Nhạc tu sửa lại gian phòng, bố trí thêm một số đồ đạc như ti-vi, tủ lạnh, sô-pha. Lúc đến đây, ngoài bản thân anh ta còn có một phụ nữ trẻ đẹp xưng là vợ, người này rất ít nói, ít ra ngoài và cũng không biết nấu nướng, giống hệt như đang sống ở trong khách sạn sang trọng.
Hôm nay là thứ hai, lại vừa hay đúng vào ngày mùng một tháng tám, trời không mưa nhưng không khí oi bức khó chịu. Vợ chồng Khương Chấn Giang dậy từ sớm, giặt giũ xong xuôi, sau đó Khương Chấn Giang chuẩn bị đồ đạc đi làm, vợ anh ta là Hồ Tịnh bèn cầm chổi quét dọn vệ sinh ở trước cửa. Cửa phòng nhà cô ta chỉ cách cửa phòng nhà Lý Nhạc khoảng vài ba mét nên cô ta tiện tay quét hộ luôn cho hàng xóm, trông thấy cửa nhà Lý Nhạc khóa đã mấy ngày, trong lòng thầm nghĩ họ thuê gian phòng này chẳng phải là tốn tiền vô ích hay sao?
Cô ta ngẩng đầu nhìn vào bên trong, vì gian phòng không treo rèm cửa nên trông thấy một người vẫn đang nằm trên giường; nhìn xuống dưới nữa lại thấy người này trần truồng, không mặc bất kỳ thứ quần áo nào. Cô ta không dám nhìn nữa, nhưng lại bỗng suy nghĩ theo hướng khác. Không lẽ lại như vậy? Cửa bị khóa từ bên ngoài, rèm cửa lại không treo, làm sao lại có thể trần truồng nằm ở đó được chứ? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cô ta càng nghĩ càng thấy không bình thường, bèn kể ngay tình hình đó cho chồng mình, sau một hồi bàn bạc, hai vợ chồng lập tức đến đồn cảnh sát báo án, chỉ lo xảy ra chuyện lớn.
Đồn cảnh sát cử một cảnh sát nhân dân và một nhân viên pháp y đến hiện trường, trong đó nhân viên pháp y chính là Thẩm Kiến Quốc. Viên cảnh sát khu vực chịu trách nhiệm mở khóa cửa, một luồng khí hôi thối từ bên trong xộc thẳng ra, ngoài ra còn có một bầy ruồi nhặng bay vù vù trong phòng! Thẩm Kiến Quốc biết chắc người kia đã chết, cần phải xác định nguyên nhân chết. Viên cảnh sát khu vực lập tức báo cáo cấp trên, xác định đây là vụ án hình sự, một vụ án giết người điển hình.
Thẩm Kiến Quốc tiến hành khám nghiệm tử thi xong, đưa ra kết quả nạn nhân là phụ nữ, bị bóp cổ dẫn đến ngạt thở mà chết.
Theo lời kể của Khương Chấn Giang và vợ là Hồ Tịnh, họ rất ít qua lại với gia đình này, có lúc còn trông thấy Lý Nhạc đi đi về về với một người phụ nữ nhưng họ cũng chưa bao giờ nói với nhau câu gì, những tình hình khác lại càng không hay biết gì. Còn việc người chết có phải là người phụ nữa đã qua lại với Lý Nhạc kia không thì họ chỉ cảm thấy giống chứ không dám khẳng định.
“Trước tiên phải tìm được người nhà nạn nhân và Lý Nhạc!” Thẩm Kiến Quốc là người phụ trách chính, phối hợp với đội trưởng đội cảnh sát hình sự của cục cảnh sát là Tôn Thiên Tứ truyền đạt mệnh lệnh phân công tìm kiếm. Một ngày sau, tổ phụ trách tìm kiếm nguồn gốc xác chết phát hiện ra ở một bệnh viện cách hiện trường vụ án khoảng 5km vừa có một nữ y tá bị mất tích. Người bị mất tích có phần giống với nạn nhân tử vong. Sau khi nhận dạng, cảnh sát xác nhận đây chính là Chu Lan, nữ y tá của khoa ngoại mới bị mất tích.
Chu Lan, 27 tuổi, tốt nghiệp trường y tế, đã công tác được tám, chín năm, giỏi nghiệp vụ, làm việc chăm chỉ và có trách nhiệm. Nhà Chu Lan cách bệnh viện khá xa nên cô thường ở nhà tập thể của bệnh viện, vài năm gần đây mỗi khi hết giờ làm thường hay đi ra ngoài, có lẽ là đang yêu đương. Đương nhiên đây chỉ là những chuyện bình thường và đồng nghiệp cũng không hỏi han quá tỉ mỉ, vì thế họ không rõ lắm về đối tượng mà cô qua lại.
Theo lời kể của các đồng nghiệp, Chu Lan có tính cách hướng nội và lập dị, không giỏi giao tiếp, vài ngày trước khi mất tích rất ít nói. Có người hỏi cô có vấn đề gì, có phải bị ốm không thì cô luôn lắc đầu mà không nói gì. Cũng từng có người giới thiệu bạn trai cho cô, nhưng có thể do yêu cầu của cô quá cao nên tất cả hầu như chỉ gặp mặt một lần rồi thôi.
Bản thân Chu Lan quả thật rất có nhan sắc: cao một mét sáu mươi tám, dáng người mảnh mai cân đối, da trắng nõn nà, mặt mũi xinh xắn. Cái chết của cô gây chấn động lớn trong bệnh viện, một là họ cảm thấy quá bất ngờ, ở bệnh viện này từ trước đến giờ chưa từng xảy ra vụ án mạng nào như vậy; hai là họ cảm thấy rất đáng tiếc cho một người trẻ trung, thành thạo công việc, lại là một trong những nhân viên nòng cốt thuộc phòng mổ của khoa ngoại như vậy. Còn có một điều khiến người ta càng cảm thấy khó hiểu là tại sao cô lại đến sống trong một căn nhà tầm thường ở cách khá xa như vậy?
Người trong bệnh viện đều tự mình âm thầm suy đoán, chắc chắn cô đã sống chung với bạn trai, cũng có người đoán rằng chuyện tình cảm của cô đang đi vào ngõ cụt, nhưng dù thế nào thì trong chốc lát cũng đã dậy lên vô số ngờ vực, đồn đoán khắp nơi. Gia đình Chu Lan ở thành phố, cha là cán bộ nhà nước, làm trưởng phòng hành chính của một cục, mẹ là kỹ sư cao cấp của một phòng nghiên cứu nào đó. Theo lời cha cô kể: “Chu Lan tính cách bướng bỉnh, tự do phóng khoáng, ít vâng lời, nhưng ham học hỏi, đã muốn gì là nhất định làm được. Lúc đi học luôn đạt thành tích rất tốt. Sau khi đi làm, tranh thủ những lúc rảnh rỗi kiên trì học tiếng Anh nên trình độ tiếng Anh rất cao, tuy nhiên cô không thể hiện nhiều ở nơi làm việc. Cũng trong thời gian này, cô còn đang theo học khóa chính quy chuyên ngành hộ lý nên rất ít khi về nhà.”
Sau khi tiến hành khám nghiệm tử thi, Thẩm Kiến Quốc phát hiện có tinh dịch trong âm đạo nạn nhân, chứng tỏ trước khi chết nạn nhân đã có quan hệ tình dục, không nghi ngờ gì đây rõ ràng là một vụ án giết người vì tình điển hình! Gã Lý Nhạc này rốt cuộc là kẻ nào? Cần phải tìm ra thân phận thật sự của hắn một cách nhanh nhất, tổ phá án đã tiến hành điều tra ở phòng đăng ký hộ tịch địa phương nhưng không tìm thấy ai có điều kiện gần giống như thế cả.
Mọi người không khỏi suy đoán, phải chăng Lý Nhạc chỉ là tên giả, nếu quả thật như vậy thì việc điều tra phá án lại càng khó khăn hơn nhiều.
Theo lời kể của chủ nhà và vợ chồng Khương Chấn Giang, người đàn ông này cao hơn một mét tám, khoảng ngoài 30 tuổi, dáng vẻ khôi ngô khỏe mạnh, tóc đen, mày rậm, mắt to, ăn mặc hết sức chải chuốt, có thể coi là người đẹp trai có hạng, duy chỉ có hàm răng khấp khểnh và hơi ố vàng.
Dựa theo chút ít manh mối này, Thẩm Kiến Quốc và đồng nghiệp tìm đến bệnh viện điều tra.
Bệnh viện tổ chức các phòng, khoa và phát động quần chúng ở xung quanh tiến hành phân tích, sau đó báo cáo cấp trên.
“Đây chẳng phải Lý Khâu Sơn, trưởng ban tuyên truyền của bệnh viện hay sao? Trông giống anh ta lắm! Không thể có người nào khác giống như vậy được.”
“Đúng rồi! Đúng là Lý Khâu Sơn! Mọi người nghĩ kỹ xem, chữ Khâu và chữ Sơn viết chồng lên nhau chẳng phải là chữ Nhạc hay sao?”
Điều này khiến Thẩm Kiến Quốc vui mừng không thể tả nổi, ông lập tức đưa ra quyết định: “Tốt quá rồi, chúng ta lập tức đi tìm anh ta!”
Lý Khâu Sơn, nam, 35 tuổi, quân nhân chuyển ngành từ ba năm trước, mới nhậm chức trưởng ban tuyên truyền của bệnh viện. Anh ta là người đa tài, nhảy múa hát ca đều giỏi, viết cũng rất đẹp, vì thế được lãnh đạo bệnh viện trọng dụng, có thể nói là đã đến tột đỉnh vinh quang. Theo lời của các công nhân viên, đúng là anh ta quan hệ với Chu Lan rất thân thiết, trong một buổi dạ hội văn nghệ chào năm mới, Chu Lan đã múa cùng anh ta. Nhà anh ta ở xa, đã có vợ và một con gái 8 tuổi. Vì đường xa nên anh ta rất ít về thăm nhà, thường ở dài hạn trong phòng làm việc.
Đến lúc này, việc tiếp xúc mặt đối mặt với Lý Khâu Sơn đã không thể tránh khỏi được nữa.
Lý Khâu Sơn được mời đến đồn cảnh sát, cảnh sát viên Lâm Vũ chịu trách nhiệm nói chuyện với anh ta.
“Anh có biết Chu Lan không?”
“Có, người cùng cơ quan sao lại không biết chứ?” “Thường ngày anh có tiếp xúc với cô ấy không?”
“Thi thoảng cùng tham gia một số hoạt động tập thể. Tôi làm công tác tuyên truyền, đồng thời cũng phụ trách tổ chức hoạt động văn hóa trong viện, mỗi lần tổ chức liên hoan khiêu vũ gì đó cô ấy cũng đều tham gia khá nhiệt tình. Bởi vì cô ấy còn độc thân, vả lại người cũng rất đẹp!”
“Ấn tượng của anh về cô ấy thế nào?”
“Rất tốt, cô ấy rất có tố chất, và cũng rất có năng lực.”
“Giữa anh và cô ấy có quan hệ gì đặc biệt không?”
“Quan hệ đặc biệt, ý anh là…”
“Không chỉ cụ thể.”
“Cô ta chết rồi, anh có biết không?”
“Biết, mấy hôm trước tôi có nghe nói.”
“Anh nghĩ thế nào về cái chết của cô ta?”
“Thật đáng tiếc, tôi cảm thấy vô cùng đau buồn và thương tiếc.”
“Anh có còn điều gì muốn nói nữa không?”
“Không có. Cần tôi làm việc gì, tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ.”
“Thế thì tốt, xin anh hãy suy nghĩ thật kỹ, có ý kiến hay thông tin gì thì lập tức liên hệ với chúng tôi, trong hai ngày tới đừng đi đâu xa.”
Buổi thẩm vấn đầu tiên đã kết thúc như vậy. Đối với Thẩm Kiến Quốc, thu hoạch lớn nhất là đã trông thấy được giày của đối phương, cơ bản giống với vết giày để lại hiện trường vụ án, giống từ kích thước đến đường nét.
“Xem ra có triển vọng đấy.” Tôn Thiên Tứ rất vừa ý với công việc vừa rồi của Lâm Vũ, anh ta dừng lại giây lát rồi nói tiếp, “chúng ta phải làm bước tiếp theo thật rồi, trước tiên là âm thầm giám sát anh ta.” Đây là một trong những biện pháp bắt buộc phải sử dụng với nghi phạm quan trọng, cũng có nghĩa là nâng cấp nghi ngờ đối với anh ta.
Sau buổi thẩm vấn này, Lý Khâu Sơn bắt đầu đứng ngồi không yên, lẽ nào họ phát hiện ra điều gì rồi hay sao? Gã pháp y tên Thẩm Kiến Quốc kia nhìn giày của mình là có ý gì? Trong đầu Lý Khâu Sơn luôn trăn trở tìm kiếm hàm ý của buổi thẩm vấn đó. Họ đang chơi trò tâm lý với mình chăng? Anh ta bắt đầu âm thầm suy đoán.
Trưa hôm sau Lâm Vũ đến phòng làm việc của Lý Khâu Sơn, đồng thời yêu cầu anh ta đi cùng mình đến đồn cảnh sát. Tất nhiên đây là thủ đoạn trinh sát hình sự thường dùng, lần này tiến hành theo sắp đặt của Thẩm Kiến Quốc, trước tiên gia tăng áp lực tâm lý cho Lý Khâu Sơn, thực hiện thành công thủ tục mời lên làm việc.
Cảnh sát làm như vậy quả thật đã gây ra cho Lý Khâu Sơn áp lực không nhỏ, lúc ngồi trên xe cảnh sát anh ta cứ vặn mãi đôi bàn tay to mập của mình.
Lý Khâu Sơn được sắp xếp đưa đến một gian phòng trống trơn trong đồn cảnh sát, ngoài nhân viên cảnh sát canh gác ở cửa, không có ai nói chuyện với anh ta, trong phòng cũng không có ai khác. Anh ta ngồi trên ghế liên tục lấy tay lau mồ hôi, khoảng hơn nửa giờ sau mới trông thấy có cảnh sát đến. Đi trước là người đàn ông trung niên, mặc thường phục, dáng vẻ hơi gầy, phía sau là một nữ cảnh sát trẻ mặc cảnh phục, họ cùng ngồi sau chiếc bàn 3 ngăn đối diện anh ta.
“Lý Nhạc!” Người đàn ông trung niên kia chính là Thẩm Kiến Quốc, giọng nói nhỏ đến mức vừa như đang gọi anh ta lại vừa như đang tự nói với chính mình, nhưng bên trong đó chứa đựng sự uy nghiêm và kiên định.
Tiếng gọi nhỏ đột ngột phát ra này quả thật khiến Lý Khâu Sơn cảm thấy bất ngờ, bất giác ngẩng đầu lên, một luồng khí đi từ phía cuối cổ họng lên qua yết hầu và khoang mũi, lúc ra đến cửa miệng mặc dù đã cố ý nuốt vào trong nhưng vẫn phát ra tiếng “hử” nửa chừng. Tuy chỉ ở trong yết hầu và khoang mũi nhưng âm thanh này vẫn bị Thẩm Kiến Quốc và nữ cảnh sát xinh đẹp nghe được. Đây chính là một loại phản xạ có điều kiện.
“Lý Khâu Sơn.”
“Vâng.” Anh ta do dự một lúc rồi mới khẽ trả lời.
“Anh còn gọi là Lý Nhạc nữa phải không?” Thẩm Kiến Quốc cất tiếng hỏi to với thái độ nghiêm túc. Lúc này Lý Khâu Sơn như thể mất hồn, đầu óc choáng váng không biết trả lời thế nào cho phù hợp, vì thế thẫn thờ ngồi yên, không bảo đúng mà cũng chẳng bảo sai. Sau đó anh ta cố trấn tĩnh lại rồi mới khẽ trả lời: “Tôi từng dùng cái tên giả này để thuê nhà trọ, mục đích chỉ là để sinh hoạt thuận tiện mà thôi.”
“Tại sao anh lại phải dùng tên giả?”
“Lúc đó cũng không nghĩ thế nào cả, cảm thấy như vậy thuận tiện, không muốn để cơ quan biết.”
“Tại sao Chu Lan lại chết trong phòng anh thuê trọ?”
“Chuyện này tôi cũng không biết.”
“Anh với cô ấy có quan hệ như thế nào?”
“Quan hệ bạn bè, thỉnh thoảng cô ấy đến đấy chơi.”
“Cô ấy vào phòng của anh bằng cách nào?”
“Tôi đưa cho cô ấy một chiếc chìa khóa, những lúc cô ấy đi chơi muộn, không dám về nhà thì vào ở chỗ tôi.”
“Anh và cô ấy ở cùng nhau à?”
“Có xảy ra quan hệ một, hai lần, cũng không gọi là ở cùng nhau, đó là do cô ấy yêu cầu.”
“Cô ấy chết trong nhà của anh, vậy ai là người đã khóa cửa từ bên ngoài?”
“Chuyện này tôi cũng không biết, cái khóa đó không dùng chìa cũng có thể khóa được, chắc chắn là khi bỏ đi kẻ giết cô ấy đã tiện tay khóa lại.”
Thẩm vấn đến đây đã chứng minh được quan hệ giữa hai người. Lý Khâu Sơn là đối tượng tình nghi quan trọng nên bị tạm giữ để thẩm tra. Đúng là có thể khẳng định kẻ tình nghi này chính là hung thủ, nhưng còn chứng cứ ở đâu? Cao Kiện nghe đến đây liền nói chen vào, truy hỏi Thẩm Kiến Quốc: “Sau đó vụ án tiến triển ra sao, anh dùng cách nào khiến tên này chịu nhận tội?”
Thẩm Kiến Quốc chỉ cười không trả lời, sau đó buông một câu rằng: cậu cứ tiếp tục lắng nghe, đừng sốt ruột, kết quả sẽ khiến cậu vô cùng kinh ngạc.
Cao Kiện liếm môi, yên lặng chờ đợi Thẩm Kiến Quốc kể lại tỉ mỉ quá trình phá án.
Ruồi trâu râu mập (Parasarcophaga crassipalpis)Thẩm Kiến Quốc biết rằng muốn tìm ra chứng cứ mới thì vẫn còn thiếu một số bằng chứng rõ ràng, ví dụ như anhh ta có thời gian gây án không, cụ thể thời gian tử vong của nạn nhân là lúc nào? Do xác chết đã thối rữa đến mức không còn nguyên hình dạng nên vẫn cần phải tiến hành khám nghiệm tử thi thêm một bước nữa mới có thể thu được thêm nhiều chứng cứ hơn. Sáng sớm hôm sau, Thẩm Kiến Quốc bèn đến phòng thí nghiệm côn trùng ở trung tâm giám định pháp y của thành phố.
Sau khi đến nơi, Thẩm Kiến Quốc tiến hành một lần phân tích, chờ khoảng hơn hai tiếng mới có kết quả, ông ta vừa nhìn kết quả vừa tự lẩm bẩm: “Tiêu bản ruồi nhặng quá nhỏ, ấu trùng vẫn chưa bước vào thời kỳ tuổi thứ 3, rất khó xác định chủng loại. Lúc này chưa xác định được chủng loại côn trùng nên không thể suy đoán thời gian nở của chúng, như vậy cũng không thể xác định được thời gian nạn nhân tử vong.”
Nghe đến đây, Cao Kiện định thần lại, chống cằm hỏi: “Tại sao vậy? Sau đó vẫn là không phá được án à?”
Thẩm Kiến Quốc xua tay trả lời: “Bởi vì thứ này có quan hệ chặt chẽ và có quy luật nhất định. May mà ông trời có mắt, sau khi được đưa đến phòng thí nghiệm côn trùng, tiêu bản đã bắt đầu nở vào lúc một giờ sáng hôm sau. Đây là ấu trùng của loài ruồi trâu Parasarcophaga crassipalpis. Chúng không đẻ trứng mà trực tiếp sinh ra ấu trùng, vào thời điểm thích hợp nhất cho sinh trưởng, chúng phát triển rất nhanh, sau khoảng 17 đến 18 tiếng là có thể bước vào tuổi thứ 2, sau một ngày nữa sẽ bước vào tuổi thứ 3, thời gian có thể kéo dài khoảng 20 tiếng trở lại là bắt đầu thành nhộng. Vì vậy, vào lúc 1 giờ ngày Thứ Ba là chúng bắt đầu thành nhộng, như thế cũng có nghĩa đây là ấu trùng được sinh ra vào chiều ngày Thứ Sáu. Hơn nữa, thông thường sau thời điểm 6, 7 giờ tối, loài ruồi sẽ không sinh sản. Nếu không xảy ra tình huống gì đặc biệt, có thể kết luận người bị hại tử vong trong khoảng thời gian từ ba đến sáu giờ chiều ngày Thứ Sáu”.
“Lão Thẩm, anh thật tuyệt vời! Tuyệt vời thật đấy!” Cao Kiện vừa khen ngợi Thẩm Kiến Quốc, vừa chờ nghe kể tiếp.
Đã có thời gian chính xác nạn nhân tử vong, điều đầu tiên Thẩm Kiến Quốc làm tiếp theo là trở về tiến hành quy trình thẩm vấn, đồng thời phối hợp với Tôn Thiên Tứ quyết định thẩm vấn Lý Khâu Sơn vào 9 giờ tối, trước khi thẩm vấn còn sắp xếp cho Lâm Vũ đến khám xét phòng làm việc của anh ta.
Kết quả khám xét của Lâm Vũ rất có ích cho điều tra vụ án, anh ta phát hiện trên tường phòng làm việc của Lý Khâu Sơn có một cái hốc ngầm, trong đó có hai lá thư Chu Lan gửi cho Lý Khâu Sơn. Nội dung chủ yếu của hai bức thư như sau: Lý Khâu Sơn, hai năm nay em dốc toàn bộ tâm huyết dành cho anh- con sói đội Lốt người này. Nỗi đau khổ suốt cuộc đời em đã không còn có thể cứu vãn được nữa. Hai năm nay, mỗi lần nghĩ đến chuyện này là em lại không thể nào kiềm chế được, đây cũng là điều anh cảm nhận rõ nhất trong hơn một tháng nay. Hiện giờ mặc dù là lúc em cảm thấy tuyệt vọng nhất, nhưng em không muốn liên lụy gì đến anh, những thứ của anh em trả lại cho anh, suốt đời không muốn có lỗi gì với anh, tất cả các bức ảnh của em đều ở trong tay anh, đó là vỏn vẹn một ít đồ vật có được. Trong lúc em đau khổ nhất, mong anh sẽ giữ lại cho em… Chúng ta chia tay nhau mà không có chuẩn bị trước, xin anh sau này đừng đến làm phiền em nữa, em sẽ giữ lại thứ ấy của anh, giữ lại bên cạnh em để coi đó là sự kết thúc cho hai năm của chúng ta! Chu Lan, hung thủ giết anh, là hậu duệ của em sẽ thay anh giữ lại cho anh.
Nội dung bức thư thứ hai như sau: Lý Khâu Sơn, anh là người hiếm thấy trong suốt cuộc đời, anh để lại dấu ấn không thể phai mờ trong ký ức của em. Hai năm nay, em là tội nhân đáng ghét nhất trong cuộc đời anh, em không những làm hại hạnh phúc gia đình mười năm của anh, mà còn ảnh hưởng đến tiền đồ của anh, lòng dạ em như loài rắn độc, đó cũng chính là nhận thức ban đầu của anh, anh đúng là nhìn xa trông rộng! Những ngày này anh luôn thành khẩn nghĩ cách cho em, nhưng vì công việc bận rộn nên em không trả lời, anh không thể hạ quyết tâm được phải không? Đáng tiếc là cuối cùng em quyết định phải chấm dứt tội ác. Xin anh trả lại tất cả những gì của em để tránh tăng thêm tội ác mới. Chuyện của em và anh chấm dứt ở đây thôi!
Chu Lan 8.1Nội dung cụ thể biểu đạt trong hai bức thư này mặc dù không rõ ràng nhưng ý tứ đã thể hiện rất rõ, đó là hai bức thư đoạn tuyệt tình cảm. Chu Lan chắc chắn là người thứ ba, có lẽ gia đình Lý Khâu Sơn đã sắp sửa tan vỡ nhưng cuối cũng vẫn chưa đạt được mục đích ly hôn và kết hôn. Vì thế, Chu Lan bèn quyết định rời xa anh ta, điều này có thể khiến Lý Khâu Sơn nổi giận, dẫn đến hành động giết người điên rồ. Đúng như Thẩm Kiến Quốc suy đoán, khi đã có trong tay chứng cứ và thời gian nạn nhân tử vong, buổi thẩm vẫn diễn ra vô cùng thuận lợi, xét hỏi chưa được bao lâu Lý Khâu Sơn đã chủ động nhận tội, kể lại tường tận quá trình giết người.
Ngay từ hai năm trước, giữa Lý Khâu Sơn và Chu Lan đã nảy sinh mối quan hệ không bình thường, đồng thời đặt ra yêu cầu sống chung. Hai người quen biết nhau là nhờ hai lần bệnh viện tổ chức hoạt động văn hóa văn nghệ. Trong mắt Lý Khâu Sơn, Chu Lan là một cô gái nhiều tài nghệ, thông minh lanh lợi, đẹp như tiên giáng trần, hệt như một thanh nam châm hút chặt anh ta.
Còn trong mắt Chu Lan, Lý Khâu Sơn là một người đàn ông gần đạt đến đến sự hoàn mỹ, dáng người cao lớn, khôi ngô tuấn tú, thông minh tài giỏi, tiền đồ rộng mở. Mặc dù lúc đó biết đối phương đã có vợ và con gái nhưng cô vẫn không thể nào kiểm soát được tình cảm của bản thân, thế là hai người cùng đến với nhau. Trong hai năm này, để khiến Lý Khâu Sơn kết hôn với mình, cô từng bước áp sát, sử dụng đồng thời cả biện pháp cứng rắn và mềm dẻo.
Lý Khâu Sơn cũng rất muốn chung sống với Chu Lan, tiếc rằng anh ta lại không nỡ rời bỏ con gái và người vợ hiền thục, nhưng trong mọt lúc không làm thế nào quyết định dứt khoát được, vì vậy mà tâm trạng luôn thấy buồn bực. Thi thoảng về nhà, vợ càng quan tâm chăm sóc thì anh ta lại càng tỏ ra tức giận, khiến cho quan hệ vợ chồng đứng trước nguy cơ tan vỡ. Càng như vậy, Chu Lan càng trở nên dồn ép, kinh tế lại càng thêm khó khăn, có chút ít dành dụm được cũng đã tiêu gần hết. Quan hệ giữa hai người dần dần trở nên căng thẳng.
Nửa năm trở lại đây, Chu Lan mấy lần đưa ra thông điệp, yêu cầu cắt đứt quan hệ, nhưng anh ta không đành lòng, sợ người khác chiếm mất Chu Lan của mình. Sau mấy ngày dằn vặt đấu tranh tư tưởng, anh ta đi đến quyết định lấy cớ trả lại đồ vật để nói chuyện lại với cô. Buổi chiều ngày Thứ Sáu, anh ta hẹn Chu Lan đến phòng trọ, hai người nói chuyện nhưng đã thất bại, Lý Khâu Sơn đòi quan hệ một lần cuối cùng nhưng cô không chịu, hơn nữa lại còn lớn tiếng mắng chửi anh ta. Lý Khâu Sơn nổi giận đùng đùng, bóp cổ giết chết Chu Lan. Cuối cùng Lý Khâu Sơn bị trừng trị theo pháp luật, tiền đồ và gia đình đều bị hủy hoại trong chốc lát.
Xác phụ nữ trong hangĐến đây Thẩm Kiến Quốc đã kể xong toàn bộ vụ án nhưng Cao Kiện vẫn tỏ vẻ chưa thỏa mãn, ngẩng mặt nói với ông ta: “Ngoại tình đúng là hại chết người ta, nhưng anh Thẩm này, vụ án này không thú vị lắm, mà dù sao bây giờ cũng không có việc gì, anh kể tiếp một chuyện nữa cho tôi thỏa cơn nghiện đi nào, nghe xong rồi hôm nay tôi tuyệt đối không làm phiền anh nữa!”
Thẩm Kiến Quốc biết gã Cao Kiện này đã muốn gì là bám lấy không chịu buông tha, vì thế để việc nghiên cứu côn trùng sau đó được thuận lợi đành phải tỏ vẻ không biết làm cách nào khác, nhún vai nói: “Sợ cậu rồi, đây là vụ án cuối cùng kể trong ngày hôm nay, tôi đặt tên là “Xác phụ nữ trong hang”, một vụ án kỳ quái tôi phá 5 năm trước.”
Quay lại ngày 15 tháng 9 của 5 năm về trước, thôn Nam Tân ở cách khu Nam Thành 30 cây số về phía bắc đang vào mùa thu hoạch vụ thu. Nhưng một nông dân trong thôn tên là Lương Kỳ lại không có lòng dạ nào để làm việc, bởi vì người vợ mới cưới được nửa năm của anh ta mất tích đã 13 ngày nay. Ngày mồng 2 tháng 9 hôm đó, cô không vào thành phố cùng chồng mà một mình đến khu vườn cây ăn quả nhận thầu. Từ hôm ấy, cô không về nhà nữa. Trong những ngày này, anh ta ăn không ngon ngủ không yên, suốt ngày buồn bã ủ rũ, hầu như hôm nào cũng đi lang thang quanh thôn, nhưng cuối cùng vẫn không thấy vợ mình trở về.
Do thất vọng chán trường đến mức gần như tuyệt vọng nên anh ta gầy đi rất nhanh. Sáng nay, trong thôn báo cho anh ta biết rằng người ta phát hiện ra một cái xác phụ nữ ở dưới chân núi phía tây thôn Thanh Phong, bảo anh ta phối hợp với cảnh sát đến nhận dạng xem có phải là người vợ mất tích của anh ta không. Lương Kỳ chạy một mạch đến hiện trường vụ án rồi lại gần cái xác, anh ta hầu như không dám tin vào mắt mình: bộ quần áo quen thuộc, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ - hai mắt lồi to, môi lật ngược, lưỡi thè ra ngoài, da mặt đen xì, sưng mọng hệt như cây măng thối sắp sửa sinh nấm mốc! Thấy tình trạng như vậy, anh ta ngồi bệt xuống đất, ngửa mặt lên trời gào khóc như mưa…
Xác chết được người ta phát hiện vào sáng hôm qua. Hiện trường vụ án nằm trong cái hang ở dưới sườn phía nam một ngọn núi đá nhỏ. Từ đây đi về phía đông nam khoảng hai cây số là nơi nạn nhân sinh ra, nối hai nơi này là một lối mòn đường chẳng ra đường để người dân trong thôn đi ra đồng làm việc. Tương tự như vậy, từ hiện trường đến thôn của chồng nạn nhân cũng khoảng hai cây số.
Chuyên gia pháp y phụ trách vụ án này là Thẩm Kiến Quốc, lúc đến xem, thấy xác chết bị một ít cỏ dại đã khô phủ lên trên. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, Thẩm Kiến Quốc xác định nạn nhân bị người khác bóp cổ chết. Để loại bỏ các khả năng có thể xảy ra, ông còn lấy những chất bài tiết ra ở phần dưới cơ thể nạn nhân, lấy ấu trùng ruồi nhặng trên xác chết và nhộng ruồi nhặng ở trong đất để đưa về kiểm tra giám định sâu hơn.
Công tác điều tra nhanh chóng được triển khai xoay quanh hai thôn này. Sau khi giám định, Thẩm Kiến Quốc xác nhận nạn nhân là Trần Giai Nhân, 25 tuổi, kết hôn với Lương Kỳ vào trước tiết thanh minh, đã mang thai 3 tháng. Trần Giai Nhân đang ở vào độ tuổi thanh xuân, mặt mũi xinh xắn, tầm vóc hơi cao hơn mức trung bình một chút, cơ thể đầy đặn săn chắc, nếu như sống trong thành phố và trang điểm qua một chút thì chắc chắn sẽ trở thành một người mẫu xinh đẹp.
Lúc còn ở nhà mẹ đẻ, sau khi học xong trung học cơ sở, cô liền thôi học ở nhà giúp đỡ bố mẹ trông nom một trại nuôi lợn quy mô nhỏ. Tuy lợi nhuận thu được từ trại nuôi lợn không nhiều lắm nhưng cũng có thể coi là ổn, ngoài chăm sóc ông bà và nuôi một đứa em gái còn đang đi học, hàng năm vẫn dành dụm tích lũy được một ít.
Lương Kỳ, 28 tuổi, chỉ học cấp ba được một năm rồi bỏ học về nhà làm ruộng. Từ thôn Nam Tân đi về phía bắc mười cây số là một vùng núi, thôn xóm nằm giữa cánh đồng chỉ có hai ngọn núi đất, ngoài một phần là khu vườn cây ăn quả, hầu hết phần đất còn lại đều là đồng ruộng tương đối mầu mỡ. Mấy năm gần đây Lương Kỳ cùng cha mẹ nhận thầu một vườn cây ăn quả rộng 10 mẫu ở phía bắc thôn, nhờ làm lụng siêng năng, chăm sóc kỹ lưỡng nên năm nào cũng bội thu. Sau khi kết hôn, một nhà gồm 4 nhân khẩu không phải lo chuyện cái ăn cái mặc, cũng có thể coi là gia đình trung lưu ơ địa phương.
Trước khi kết hôn, Trần Giai Nhân từng yêu một chàng trai tên là Vu Tiểu Hoa, ở cùng thôn và cũng là bạn học của cô. Anh chàng Vu Tiểu Hoa trông có vẻ là người thật thà, tính tình hơi cô độc, bướng bỉnh, không thích giao lưu bạn bè, nhưng khi đã tức giận thì thủ đoạn độc ác, vì thế không ai dám trêu chọc. Sau khi yêu đương với Trần Giai Nhân, lúc đầu quan hệ giữa hai người rất tốt đẹp, thân thiết không rời như hình với bóng. Nhưng không hiểu tại sao mà chưa đầy nửa năm hai người đột ngột chia tay, khiến Vu Tiểu Hoa suốt ngày buồn rầu ủ rũ.
Ngoài ra, Lương Kỹ còn có một người bạn thân cũng cùng họ Lương, tên là Lương Triển, kém anh ta hai tuổi, thường đến nhà chơi nói chuyện phiếm. Tuy nhiên con người Lương Triển hoạt bát tinh nghịch, thích bày trò trêu đùa. Khi đến nhà Lương Kỳ, anh ta vô cùng tùy tiện, trông thấy Trần Giai Nhân là liền liến láu gọi chị dâu nọ chị dâu kia, khiến khoảng cách có phần thêm gần gũi, thậm chí có lúc anh ta còn đùa đùa cợt cợt với Trần Giai Nhân.
Có điều Trần Giai Nhân không chịu được như vậy, có lần Lương Triển đùa cợt quá mức khiến Trần Gia Nhân tức giận đuổi ra khỏi cửa, Lương Kỳ cũng rất không vui. Từ đó về sau Lương Triển rất ít đến nhà Lương Kỳ chơi. Người đứng đầu phụ trách điều tra vụ án này là Thẩm Kiến Quốc lập tức hạ lệnh tập trung trọng điểm tiến hành điều tra hai người này, nhưng sau khi đi sâu điều tra và tiếp xúc trực tiếp, căn cứ vào thời gian và dấu vết để lại hiện trường vụ án, cơ bản có thể loại trừ Lương Triển khỏi đối tượng tình nghi dính líu đến vụ án; điều kiện gây án của Vu Tiểu Hoa hình như cũng không đầy đủ.
Công việc điều tra tạm thời gặp khó khăn. Hung thủ thật sự là ai được nhỉ?
Đúng lúc mọi người đang không biết làm thế nào đối với vụ án thì Thẩm Kiến Quốc nhận được báo cáo sơ bộ kết quả khám nghiệm tử thi, trong đó có một thông tin rất giá trị: phát hiện tinh trùng trong bộ phận sinh dục của nạn nhân. Thế là một nhóm người do Thẩm Kiến Quốc dẫn đầu lập tức đến trung tâm pháp y, hy vọng nắm được tình hình sâu hơn.
Tại trung tâm pháp y, Thẩm Kiến Quốc nhìn bản báo cáo khám nghiệm tử thi và côn trùng ở bên cạnh, nói: “Xác định được thời gian nạn nhân tử vong mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng về thời gian hung thủ gây án; khi xác định được thời gian gây án thì cũng có thể tiến hành đánh giá lần lượt xem ai là người có động cơ gây án. Phương pháp xác định thời gian tử vong là căn cứ vào chủng loại ruồi nhặng lấy được trên xác chết và thời kỳ sinh trưởng của chúng để suy đoán. Hiện tại, căn cứ vào đặc điểm của ấu trùng có thể suy đoán đây chắc chắn phải là một loại ruồi trâu, nhưng lại có một số đặc trưng không thật sự giống với ấu trùng ruồi trâu thường gặp, vì thế phải đợi đến sau khi chúng hóa nhộng mới có thể xác định đó là loại ruồi trâu nào.Vừa rồi tôi còn đang quan sát có một con nhộng chuẩn bị lột xác, mọi người đến đúng lúc lắm, nó đã sắp sửa lột xác chui ra rồi.”
Thẩm Kiến Quốc vừa dứt lời, lớp vỏ ngoài của con nhộng bắt đầu nứt ra để lộ một con ruồi trưởng thành. Con ruồi này màu trắng nhạt, cánh hơi gấp lại thành nếp, vì chưa phát triển hoàn toàn nên chưa thể cất cánh bay lên được. Thẩm Kiến Quốc lấy kính hiển vi quan sát kỹ một số đặc trưng của con ruồi, sau khi tiến hành các loại phân tích rồi mới đối chiếu với các loại ruồi có đặc trưng giống nhất.
Hơn mười phút trôi qua, ông mới dừng lại, bảo: “Giám định chủng loại của con ruồi này không hề dễ dàng, cần phải tìm ra một số đặc điểm nổi bật nhất trên cơ thể nó, tiến hành loại bỏ chủng loại gần giống, đây là một việc tương đối phức tạp. Hiện giờ, cơ bản đã có thể nhận định loại ruồi này rất ít gặp trong thành phố lớn, thuộc loại ruồi độc đuôi đỏ. Thời kỳ nhộng của chúng kéo dài khoảng 15 ngày, từ lúc lột xác đến khi đẻ trứng kéo dài bốn đến năm ngày. Từ đó có thể tính ra thời gian đẻ trứng là ngày mùng 3 tháng 9, thời gian tử vong chắc chắn trong khoảng từ mùng 2 đến mùng 3 tháng 9.”
Kết quả giám định của Thẩm Kiến Quốc khiến mọi người bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm, theo kết quả giám định thì Trần Giai Nhân phải bị hại vào tối mùng 2 tháng 9, vườn quả của nhà cô cách hiện trường phát hiện xác chết khoảng ba cây số rưỡi, nếu án mạng xảy ra tại vườn quả thì nếu không sử dụng phương tiện sẽ không thể vận chuyển được đi xa như vậy.
Hơn nữa, trong phạm vi này không có con đường nào phương tiện chuyên chở có thể đi được. Qua kiểm tra kỹ lưỡng hiện trường, Thẩm Kiến Quốc cho rằng hiện trường phát hiện ra xác chết cũng chính là hiện trường xảy ra án mạng chứ không có vẻ là hãm hiếp giết người xong rồi mới chuyển xác đến đây. Vậy thì tại sao ngày mùng 2 tháng 9 Trần Giai Nhân lại đến đây? Phải chăng lúc ban ngày cô đã bị dụ dỗ hay ép buộc đến hiện trường?
Nếu quả thật như vậy, chẳng lẽ suốt cả ngày cô không có cơ hội nào để bỏ chạy? Hay là cô ấy cam tâm tình nguyện đến hiện trường? Như vậy thì chỉ có người quen mới có thể làm được.
Thẩm Kiến Quốc và tổ chuyên án lại một lần nữa tiến hành sắp xếp lại và phân tích những chứng cứ đã nắm được, một lần nữa tập trung trọng điểm vào Lương Triển và Vu Tiểu Hoa. Qua nghiên cứu kỹ lưỡng, nghi ngờ dành cho Vu Tiểu Hoa tăng lên, bởi vì yếu tố thời gian chứng minh Vu Tiểu Hoa ngoại phạm trong vụ án này lại chính là lời chứng của mẹ anh ta: bà ta nói rằng anh ta vào thành phố làm việc từ ngày mùng 1 tháng 9.
Vì thế, ngày 16 tháng 9, thành viên của tổ chuyên án vào thành phố kiểm tra lời chứng của mẹ Vu Tiểu Hoa. Theo người cậu của Vu Tiểu Hoa đang làm ăn ở thành phố cho biết, đúng là Vu Tiểu Hoa có đến nhà ông ta tìm kiếm cơ hội làm việc nhưng không phải ngày mùng 1 mà là ngày mùng 3 tháng 9. Như vậy, Vu Tiểu Hoa đã có thời gian gây án: mùng 2 gây án, mùng 3 đi khỏi địa phương, điều này vô cùng hợp tình hợp lý. Thẩm Kiến Quốc lấy mẫu máu và dấu giày của Vu Tiểu Hoa tiến hành giám định kỹ thuật, kết quả hoàn toàn giống với dấu vết phát hiện tại hiện trường. Tổ chuyên án lập tức quyết định bắt giữ Vu Tiểu Hoa để tiến hành thẩm vấn.
Trước chứng cứ rành rành, Vu Tiểu Hoa nhanh chóng cúi đầu nhận tội: “Chúng tôi vốn yêu nhau được hơn nửa năm, tình cảm đã gắn bó đến mức không rời xa nhau nửa bước. Nhưng không hiểu tại sao cô ấy bỗng nhiên đòi chia tay. Lúc đó tôi rất tức giận, luôn canh cánh trong lòng, chỉ mong nối lại quan hệ với cô ấy. Vào khoảng tháng 7, tháng 8, tôi đã gặp cô ấy một lần, nhưng vừa gặp nhau thì cuộc nói chuyện đã đổ vỡ.”
Vu Tiểu Hoa dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Tôi vô cùng thất vọng, mất hết lòng tin, luôn cảm thấy cô ấy có lỗi với mình, là kẻ bạc tình, vì thế nảy sinh ý định trả thù. Hôm đó, tôi phát hiện cô ấy đi một mình vào vườn quả làm việc, thế là liền lén lút theo sau, muốn nói chuyện hòa dịu nhưng cô ấy lại đáp lại bằng thái độ thiếu thiện cảm. Tôi muốn quan hệ lần cuối cùng nhưng bị cô ấy lại cự tuyệt, vì thế tôi liền đe dọa sẽ giết khiến cô ấy sợ hãi buộc phải đồng ý, nhưng cô ấy yêu cầu tìm một nơi nào đó không có người qua lại.”
Một thành viên của tổ chuyên án hỏi chen vào: “Sau đó anh giết cô ấy à?”
Vu Tiểu Hoa gật đầu, trả lời: “Đúng vậy, trong lòng tôi nghĩ rằng đi tìm một nơi vắng người thì cô ấy cũng không chạy thoát được, vì thế liền đồng ý. Chúng tôi từ vườn quả đi ngược trở về, rồi lại đi sang phía tây, vừa đi vừa nói chuyện cho đến tận buổi chiều thì đến gần chân núi. Tôi bảo quan hệ ở chỗ này, cô ấy không nói gì nên hai chúng tôi vào cái hang nhỏ đó quan hệ. Sau khi xong việc, tôi sợ chuyện bại lộ nên quyết định trót đâm lao thì phải theo lao, nhân lúc cô ấy chưa kịp ngồi dậy liền bóp cổ giết chết cô ấy. sau đó, tôi vội vã về nhà ăn chút cơm, bảo với mẹ rằng ngày mai phải vào thành phố làm việc, nếu có ai hỏi thì nói rằng tôi đã vào đó làm việc từ ngày mùng 1 tháng 9 rồi.”
Cao Kiện nghe xong lại càng cảm thấy xã hội này thật sự quá phức tạp, các loại án mạng kỳ quái có thể xảy ra bất kỳ lúc nào.
Thời gian vùn vụt trôi qua, cho đến mấy hôm sau lại xảy ra một vụ án mạng kỳ lạ, bởi vì nạn nhân bị sét đánh chết tươi.