← Quay lại trang sách

Vụ án thứ hai Cái chết ly kỳ vì sét đánh

Bề ngoài rõ ràng là bịa đặt, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự thật khó hiểu

- Milan Kundera -

Lời dẫn

“Tôi không hiểu! Anh định làm gì vậy?” Cao Kiện cầm lấy những thứ Thẩm Kiến Quốc đưa cho, trong lòng nảy sinh một dự cảm chẳng lành.

“Thật ra tôi đang muốn chứng minh nạn nhân tử vong không phải do tai nạn bất ngờ.” Thẩm Kiến Quốc nói ra suy nghĩ của mình.

“Giả sử nạn nhân bị sét đánh chết thì còn cách giải thích nào khác ngoài giải thích rằng chết do tai nạn bất ngờ?” Cao Kiện nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi.

Thẩm Kiến Quốc nghe xong lập tức phản bác: “Điều này cũng chưa chắc, trước tiên hãy nói tia lửa điện thường gây ra 3 mối nguy hại cho con người: sét đánh trực tiếp, tác động sóng và tác động cảm ứng.

Trong đó sét đánh trực tiếp tức là sấm sét trực tiếp đánh thẳng vào nhà cửa, cây cối, mặt đất, cột chống sét hoặc cơ thể người, loại này đồng thời phát ra tia lửa điện và tiếng nổ lớn; tác động sóng tức là sét đánh vào đường dây điện trên cao và mạng lưới bằng kim loại, sóng điện do sét gây ra có thể đi theo những đường dây này vào trong nhà; còn tác động cảm ứng xảy ra một cách lặng lẽ, rất khó phát hiện nhưng để lại hậu quả nặng nề. Đối tượng phá hoại của sét đánh trực tiếp và tác động cảm ứng không giống nhau, sét đánh trực tiếp chủ yếu tác động trực tiếp vào các đối tượng trên đường tia lửa điện phóng đi như làm hỏng công trình kiến trúc, đường dây tải điện, đánh chết hoặc làm bị thương con người…; còn tác động cảm ứng chủ yếu làm hỏng các thiết bị điện tử.”

Xác chết cháy đen

Ngay từ sáng sớm Cao Kiện đã lái xe cùng Thẩm Kiến Quốc lên đường làm việc, lần này hai người đến đường Nam Đại thuộc khu đông thành phố Nam Minh. Vài phút trước, sở cảnh sát nhận được điện thoại báo án, có người báo rằng phát hiện ra một xác chết toàn thân cháy đen ở đường Nam Đại thuộc khu đông thành phố Nam Minh, theo miêu tả của người này thì có vẻ như nạn nhân đã bị sét đánh.

Điều khiến Cao Kiện lòng dạ rối bời nhất hiện nay là vụ án Hàn Phi, mặc dù được Thẩm Kiến Quốc giúp đỡ đã bắt được Tô Trạch.

Nhưng bản thân vụ án này lại không hề có chút tiến triển, cũng chính vì như vậy mà Cao Kiện luôn muốn làm rõ sự thật ẩn chứa đằng sau đó.

“Cậu muốn hút một điếu không?” Thẩm Kiến Quốc rút một điều thuốc đưa cho Cao Kiện đang lái xe.

Cao Kiện ngồi trên ghế lái vẫn không hề động đậy, mắt anh ta nhìn chằm chằm về phía trước, trong lòng chỉ muốn đến hiện trường thật nhanh.

Thẩm Kiến Quốc rút tay lại nhét điều thuốc vào mồm mình, móc trong túi áo ra chiếc bật lửa rất đẹp, từ từ châm thuốc rít một hơi dài rồi ngả người trên ghế với vẻ mặt mãn nguyện, sau đó liên tục nhả ra từng vòng khói tròn vo.Trong xe lập tức bao phủ một làn sương mỏng.

Mặc dù xe đã sắp chạy đến tốc độ tối đa nhưng vẫn còn cách đường Nam Đại mấy cây số nữa.

“Cậu Cao, đừng quá sốt ruột như vậy, có những lúc con người ta cũng cần phải biết thả lỏng, như vậy mới có thể nhìn thấu được rất nhiều thứ, qua hiện tượng để thấy được bản chất sự việc.” Thẩm Kiến Quốc đột ngột cất tiếng trong làn khói thuốc, ngay lúc này ông không khác gì một lão hòa thượng tu hành lâu năm nói ra diệu pháp Thiền tông.

Cao Kiện nghe xong vẫn nhíu mày như cũ, ngửi thấy mùi thuốc lá trong không khí nên tự động hạ kính xe xuống. Trận mưa to đêm qua kéo dài đến tận bây giờ vẫn chưa ngớt, nước mưa cuốn theo gió mạnh hắt vào mặt anh ta, bỗng chốc khiến anh ta hoạt bát hẳn lên.

“Tôi công nhận là anh nói đúng, nhưng không phải với ai cũng đều giống nhau”. Cao Kiện cảm thấy mùi thuốc đã nhẹ đi nhiều nên liền đóng cửa xe lại, vừa cười vừa bảo với Thẩm Kiến Quốc, “Mỗi người đều cần phải thả lỏng một chút, tôi là một cảnh sát thì lúc nào cũng phải giữ đầu óc tỉnh táo”.

Thẩm Kiến Quốc nghe vậy chỉ cười không nói gì, điều thuốc trên tay đã sắp cháy hết, ông lại lấy ra điếu khác chuẩn bị châm lửa.

Cao Kiện tỏ vẻ không vui, nhanh như chớp giật lấy bao thuốc trong tay Thẩm Kiến Quốc, nói to: “Được rồi, hút thuốc lá có hại cho sức khỏe!”

Lúc này lại chuyển sang đến lượt Thẩm Kiến Quốc hậm hực, ông tự biết mình đấu không lại Cao Kiện, vì thế không nói không rằng tựa lưng vào ghế giả vờ như đang tranh thủ nghỉ giây lát.

Lúc Cao Kiện và Thẩm Kiến Quốc đến đường Nam Đại, mưa đã ngớt nhiều, một số khu vực đã có dấu hiệu trời quang mây tạnh.

Tuy nhiên, trên đường Nam Đại vẫn lất phất mưa nhỏ, trên bầu trời là cảnh nửa sáng nửa tối.

Do ở đây là vùng núi, tầm nhìn bị hạn chế nên Thẩm Kiến Quốc và Cao Kiện phải đi bộ hơn trăm mét mới tìm thấy xác chết cháy đen kia.

Điều khiến hai người cảm thấy kỳ lạ là toàn thân xác chết cháy đen, trên mặt đất bên cạnh xác chết cũng cũng có không ít vật chất màu đen thui.

Thẩm Kiến Quốc thay trang phục công tác pháp y chuyên dụng, sách hộp dụng cụ pháp y một mình đến cạnh xác chết, ngồi xổm trên mặt đất dùng tay phải nhặt những thứ cháy đen trên xác chết đưa lên mũi ngửi, ngoài mùi thịt cháy còn có cả một thứ mùi kỳ lạ rất khó ngửi.

Ông lại lập tức đứng dậy quan sát toàn bộ hình dạng xác chết, bắt đầu nhìn từ phần mặt trở xuống dưới, thấy hai mắt lồi ra ngoài, miệng há hốc, men răng ố vàng, hai bàn tay co quắp như chân gà, các khớp gối và bàn chân đều thể hiện tư thế không ngay ngắn.

“Toàn thân nạn nhân cháy đen, rất có khả năng bị lửa đốt cháy, nhưng ngoài mùi thịt cháy nhất định phải có, ở những thứ cháy đen trên xác chết và trên mặt đất còn có một thứ múi đặc biệt, rất lạ và rất khó ngửi. Vừa rồi ngửi xong tôi thấy mùi này gần giống mùi phốt pho nhưng lại có chỗ hơi khác, vì thế cũng không loại trừ đây là một loại vật chất khác.” Thẩm Kiến Quốc vừa ghi chép vừa giải thích cho Cao Kiện ở bên cạnh.

“Vậy còn thời gian tử vong thì sao? Nếu nạn nhân bị hại vào tối qua, việc dùng lửa đốt cháy thi thể chẳng phải là khó khăn lắm à?” Cao Kiện truy hỏi.

Nói đến đây, vẻ mặt Thẩm Kiến Quốc bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, cúi xuống lấy tay lật một phần xác chết sang bên trái, lấy ra một con ấu trùng màu trắng ở chỗ tiếp giáp giữa thi thể và mặt đất. Sau đó ông đưa con ấu trùng đến chỗ Cao Kiện có thể trông thấy: “Đây là ấu trùng 3 tuổi của ruồi xanh đầu đỏ, có thể xác định thời gian tử vong cách đây khoảng một tuần.”

Cao Kiện nhìn Thẩm Kiến Quốc đầy vẻ kinh ngạc, hỏi lại: “Anh chắc chắn đây là ấu trùng ruồi xanh đầu đỏ 3 tuổi à?”

Thẩm Kiến Quốc dùng ngón trỏ tay trái chỉ vào con ấu trùng đang liên tục động đậy, giải thích: “Con ấu trùng này không phải hoàn toàn màu trắng mà bản thân có pha chút vàng, thân dài khoảng từ 15mm đến 19mm, trên lưng ở chỗ đốt bụng thứ 8 nổi cục, gai trên người tương đối nhỏ, sắp xếp thành hàng rất rõ rệt. Nhưng ấu trùng 1 tuổi có đặc trưng là vòng gai phía trước ở mỗi đốt từ đốt bụng thứ 5 trở lên đầu đều hoàn chỉnh, còn ở phần lưng phía trên đốt bụng thứ 6 và ở đoạn giữa phía bên sườn bị đứt đoạn, ngoài ra chỉ có trên bề mặt ở đốt bụng thứ 7 và thứ 8; ấu trùng 2 tuổi có vòng gai phía trước ở mỗi đốt từ đốt bụng thứ 4 trở lên đầu đều hoàn chỉnh, hơi đứt đoạn ở phần giữa bên sườn chỗ đốt thứ 5, từ đốt thứ 6 đến đốt thứ 8 chỉ giới hạn ở phần bụng. Căn cứ vào đặc điểm hình dạng của con ấu trùng này, tôi có thể xác định đây là ấu trùng ruồi xanh đầu đỏ 3 tuổi”.

Nghe Thẩm Kiến Quốc giải thích xong, sự việc trước mắt lập tức sáng tỏ, nhưng do bệnh nghề nghiệp của người làm cảnh sát nên Cao Kiện vẫn cứ truy hỏi cho đến tận cùng: “Khoan đã, anh có nghĩ rằng có khả năng con ấu trùng này được mang từ nơi khác đến đây không? Biết đâu nó không phải sinh ra từ xác chết này?”

Thẩm Kiến Quốc lại một lần nữa lấy hộp dụng cụ pháp y, bắt đầu tiến hành khám nghiệm hiện trường lần thứ hai, vừa bước đi vừa nói: “Vừa rồi trong lúc đi qua đi lại tôi đã quan sát rất kỹ tình hình xung quanh hiện trường trong phạm vi 50 mét, ngoài những bụi cây cao ngang đầu gối, quanh đây không có dù chỉ một đoạn cống rãnh, hơn nữa cũng không phát hiện ra bất kỳ xác động vật nào. Tất nhiên, nếu như có phân động vật ở đây thì chúng ta sẽ phải xem xét theo một cách khác để làm sao cho những điều này đủ chứng minh cho suy đoán của tôi.”

“Anh nói cụ thể một chút được không?” Cao Kiện gãi đầu cười ngây ngô.

“Nói một cách đơn giản, giữa các loài côn trùng tồn tại một quy luật bất di bất dịch là phải luôn giữ khoảng cách an toàn, cho dù là côn trùng trên cùng một xác chết thì giữa chúng vẫn có dấu vết tranh giành, đánh nhau, loài ăn thịt và loài bị ăn thịt. Nhưng tất cả mọi côn trùng đều tuân thủ một quy tắc, trong phạm vi 50 mét không tồn tại chủng loại tương đồng, trừ phi có nguồn thức ăn giống nhau.” Thẩm Kiến Quốc cắm những tấm biển có đánh số xuống hiện trường một cách có lựa chọn.

Thẩm Kiến Quốc lấy từ hộp dụng cụ pháp y ra một chiếc xẻng bằng cao su, xúc lấy một ít đất ở hiện trường vụ án rồi đổ vào một cái phễu lắc qua lắc lại: “Còn có một điểm tương đối quan trọng nữa là môi trường xác chết đang tồn tại không giống với môi trường khác, xác chết bị đốt cháy xém đến hơn 90%, hơn nữa mặt đất ở phạm vi 3cm xung quanh xác chết cũng bị cháy đen. Bởi vì ấu trùng muốn phát triển thành nhộng thì phải bò ra khỏi xác chết để đến mặt đất xung quanh xác chết tiến hành lột xác, đối với côn trùng mà nói thì khu vực này không khác gì đã biến thành một khu vực chân không. Lúc này, việc bò ra khỏi xác chết đã trở thành một việc vô cùng khó khăn.”

“Vì thế nên ấu trùng lựa chọn cách ẩn náu xuống phía dưới xác chết à?” Cao Kiện thử suy đoán.

Thẩm Kiến Quốc giúi cuộn dây vàng vào tay Cao Kiện: “Cũng có thể, nhưng trước tiên hãy giúp tôi kéo thành một vòng bảo vệ theo các ký hiệu tôi đánh dấu kia đã.”

Cao Kiện làm đúng theo lời dặn, nhanh thoăn thoắt kéo cuộn dây vàng tạo thành một vòng bảo vệ cỡ nhỏ, trung tâm của vòng bảo vệ này đương nhiên là xác chết cháy đen kia.

“Cậu lại đây xem cái này, đi theo bước chân của tôi, cẩn thận một chút không làm hỏng hiện trường.” Thẩm Kiến Quốc ngồi xổm bên cạnh xác chết ra hiệu cho Cao Kiện đến cạnh mình.

Khi Cao Kiện đã đến nơi, Thẩm Kiến Quốc cẩn thận lật cái xác, bên tai nghe rõ tiếng kết dính giữa thi thể và mặt đất, thi thoảng còn có một vài con ấu trùng từ xác chết rơi xuống, từ từ chui vào khoảng đất bị đồng loại bao vây. Nhìn xuống phần phía dưới cái xác, ngoài phần da thịt bị nước ngâm trương lên và nhợt nhạt, không hề có màu đen thui như ở phía trên, hay nói một cách khác, phần thi thể tiếp xúc với mặt đất không hề bị đốt cháy.

Cao Kiện vẻ mặt đầy nghi hoặc, hỏi: “Chuyện này nói lên được điều gì?”

“Nước ở phần thi thể bị đốt cháy đã bay hơi hết, khả năng côn trùng đẻ trứng và sinh sôi nảy nở ở đây rất nhỏ, vì thế chúng chỉ có thể sinh nở và phát triển ở chỗ có đủ nước. Hơn nữa, nạn nhân ngoài khả năng tử vong do bị lửa thiêu đốt cũng không loại trừ nguyên nhân khác.” Nói đến đây, thần sắc của Thẩm Kiến Quốc bỗng nhiên đột ngột thay đổi.

“Sao vậy?” Đương nhiên Cao Kiện cũng phát hiện ra vẻ khác thường của Thẩm Kiến Quốc nên vội vàng truy hỏi.

Thẩm Kiến Quốc mạnh tay đẩy cái xác ra một cách dứt khoát, vẻ mặt tỏ ra vô cùng chăm chú.

Sau khi thấy toàn bộ tình trạng của xác chết, sắc mặt Cao Kiện cũng hoàn toàn thay đổi, bởi vì trên đó toàn những vết lỗ chỗ như bị nổ.

“Thế này là thế nào?” Cao Kiện tỏ ra vô cùng khó hiểu.

“Nguyên nhân thật sự gây ra cái chết!” Thẩm Kiến Quốc nhìn chằm chằm vào xác chết, giọng nắng xuống.

Hình như Cao Kiện cũng đã phần nào hiểu ra nên không tiếp tục truy hỏi nữa mà chuyển sang trầm tư suy nghĩ.

Thẩm Kiến Quốc ấn ngón tay vào ngực và mấy chỗ bị lỗ chỗ trên xác chết, nhưng khi ấn đến vùng bụng thì bên trong vang lên những tiếng kêu, sau đó từ miệng nạn nhân phụt ra một luồng khí hôi thối.

Luồng khí này khiến hai người lập tức lấy tay bịt mũi, cảm thấy còn khó ngửi hơn mùi thịt thối gấp nhiều lần.

“Chuyện này là thế nào?” Cao Kiện vừa bịt mũi vừa hỏi.

“Hơi xác chết.” Thẩm Kiến Quốc vẻ mặt bình tĩnh trả lời.

Đúng lúc Thẩm Kiến Quốc chuẩn bị ghi chép lại tỉ mỉ thì ông bất ngờ trông thấy miệng của xác chết động đậy!

Ông lập tức hành động quyết đoán, mở miệng nạn nhân ra, sau một hồi co kéo cuối cùng lôi từ trong ra một con côn trùng!

“Cẩn thận! Thứ này có độc!” Cao Kiện thấy vậy lập tức đặt tay vào thắt lưng, sẵn sàng rút khẩu súng mang bên mình.

Con côn trùng toàn thân màu đỏ tía, trông rất giống con rết nhưng cũng lại có một số chỗ không giống, lúc này đang liên tục giãy giụa trong tay Thẩm Kiến Quốc. Đúng lúc ông đang định đưa đến gần để quan sát thật kỹ thì nó bỗng nhiên như phát điên, mặc dù là ban ngày nhưng ở giữa các chân của nó liên tục phát ra một luồng ánh sáng nhìn thấy rất rõ.

“Đây là thứ quái quỷ gì vậy!” Sau khi kịp phản ứng trở lại, Cao Kiện lập tức rút súng.

“Đừng đến đây!” Thẩm Kiến Quốc thấy Cao Kiện định đến giúp mình, liền vội vàng hét to để ngăn lại.

Tay còn lại của ông lấy từ trong hộp dụng cụ ra một chiếc bình thủy tinh trong suốt rồi vặn mở nắp định bỏ con côn trùng này vào trong, nhưng ngay khi sắp sửa bỏ vào thì con vật vừa nãy còn cố gắng giãy giụa kia bỗng nhiên tê liệt.

“Thế mà đã chết rồi à?” Cao Kiện đút súng vào bao, bước đến trước mặt Thẩm Kiến Quốc hỏi, “Để tôi xem thế nào.”

Ai ngờ khi Cao Kiện vừa chạm vào thì con côn trùng lại sống lại, giữa các chân phát ra ánh sáng trắng bắn thẳng vào tay anh ta.

Toàn thân Cao Kiện cảm thấy giống như bị kim đâm nên liền rụt tay lại, còn Thẩm Kiến Quốc vội vàng bỏ con vật đỏ tía kia vào trong bình.

“Cậu Cao, cậu có sao không?” Thẩm Kiến Quốc hỏi với vẻ mặt căng thẳng.

“Không sao, có điều sao lại cảm thấy…” Cao Kiện vẫn còn rùng mình.

“Có phải cảm thấy ngứa ran lên không?” Thẩm Kiến Quốc chau mày hỏi.

“Đúng vậy, cảm giác như bị ong mật đốt.” Cao Kiện vội gật đầu trả lời.

“Tôi nghi ngờ ánh sáng trắng kia chính là tia lửa điện.” Thẩm Kiến Quốc túm lấy con côn trùng kỳ lạ ở trong bình, trên người nó vẫn đang phát ra ánh sáng trắng.

Côn trùng sấm sét

“Côn trùng tự thân mang dòng điện ư? Làm sao có thể như thế được?” Cao Kiện hoàn toàn không thể tưởng tượng được suy đoán của Thẩm Kiến Quốc vừa đưa ra.

“Tôi cũng chỉ mới suy đoán vậy thôi, còn tình hình cụ thể thế nào thì phải về trung tâm pháp y làm xét nghiệm côn trùng đã.” Thẩm Kiến Quốc bỏ chiếc bình thủy tinh vào hộp dụng cụ.

“Nhưng mà phải giải thích thế nào về những nốt vỡ như bị nổ trên cái xác kia?” Cao Kiện chỉ vào những vết lỗ chỗ, hỏi.

Thẩm Kiến Quốc cởi bỏ găng tay, tiện thể lấy ngay bao thuốc ra, rõ ràng ông lại bắt đầu lên cơn nghiện.

“Hút một điếu không?” Thẩm Kiến Quốc biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi, Cao Kiện lấy ngón tay gõ vào dòng chữ Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe trên vỏ bao.

“Đúng là không biết hưởng thụ, có biết là như vậy sẽ khiến cậu càng lo âu hơn không?” Thẩm Kiến Quốc lấy bật lửa, nhưng không tài nào bật lên được.

“Đây rốt cuộc là con vật quái quỷ gì vậy, tay tôi đến giờ vẫn còn hơi tê.” Cao Kiện vê ngón tay lúc nãy bị côn trùng tấn công, nói.

Sau nhiều lần thất bại, cuối cùng Thẩm Kiến Quốc cũng bật được lửa nhưng rồi lại bị một cơn gió thổi tắt, đành từ bỏ ý định hút thuốc.

“Xin lỗi, mỗi khi buồn bực là tôi lại muốn hút thuốc, chúng ta quay lại nói chuyện vụ án thôi.” Ông nói xong thì bước đến bên cạnh xác chết tiếp tục tiến hành kiểm tra.

Thẩm Kiến Quốc ngồi xổm, sờ vào những vết lỗ chỗ trên xác chết giải thích: “Những vết lỗ chỗ này trước đây tôi chỉ phát hiện trên cơ thể người bị sét đánh, nhưng mà những người có hoa văn hoàn chỉnh hiện giờ đều vẫn còn sống, vì cơ bản thân thể người bị sét đánh chết đều cháy xém, rất giống với tình trạng của xác chết này, do đó lúc đầu tôi vẫn cho rằng đây cũng là chết vì bị sét đánh”.

“Theo như anh nói thì người chết do sét đánh đều bị cháy đen cả à?” Cao Kiện nghe mà trong đầu cứ như có sương mù.

“Đúng rồi, cái gọi là điện giật cũng tức là hiệu ứng hóa học, hiệu ứng cơ học, hiệu ứng nhiệt và hiệu ứng sinh lý sinh ra khi dòng điện đi qua cơ thể người hoặc động vật, từ đó gây ra tổn thương. Hơn nữa cậu xem đây, thi thể và mặt đất xung quanh nó đều bị đốt cháy xém, nếu quan sát kỹ sẽ thấy lớp bề ngoài mặt đất bị cháy khá giống với hình dạng vật lý khi sét đánh.” Thẩm Kiến Quốc dẫn Cao Kiện đến một chỗ, ra hiệu bảo anh ta nhìn xuống đất.

“Lúc vừa mới trông thấy hình dạng vết lỗ chỗ trên xác chết anh cũng tỏ ra hết sức kinh ngạc, vậy có phát hiện ra điều gì bất ngờ không?” Cao Kiện nhìn Thẩm Kiến Quốc, hỏi.

Thẩm Kiến Quốc theo bản năng nhìn xuống mặt đất, rồi lại nhìn những vết lỗ chỗ trên xác chết, gật đầu: “Đúng vậy, có điều bây giờ tôi mới chỉ đang dừng lại ở mức độ suy đoán, vẫn cần phải giải phẫu tử thi để quan sát xem cơ quan nội tạng bên trong có thay đổi gì không rồi mới có thể tìm hiểu cụ thể nguyên nhân tử vong và kiểm chứng xem suy luận như vậy có chính xác hay không.”

“Được rồi, lát nữa chúng ta sẽ mang thi thể đi, hiện giờ dựa vào xác chết có thể thu được thông tin gì không?” Cao Kiện hỏi nhỏ.

“Theo suy đoán ban đầu thì nạn nhân là nam giới, khoảng 40 tuổi, mặc dù quần áo đã bị thiêu hủy nhưng qua quan sát tro than còn sót lại có thể thấy đây chắc chắn không phải một món hàng rẻ tiền, lúc còn sống nạn nhân nếu không phải là người giàu có thì cũng là tầng lớp khá giả, hơn nữa còn rất để ý đến việc ăn mặc, trang điểm.” Thẩm Kiến Quốc vừa kiểm tra xác chết vừa nói.

“Theo ý anh thì người chết phải có rất nhiều tiền à?” Cao Kiện hỏi, vẻ mặt như đang trầm ngâm suy nghĩ.

“Đúng rồi, chiếc đồng hồ nạn nhân đeo trên tay mặc dù đã hỏng hết nhưng vẫn có thể nhận ra biểu tượng Rolex, ngoài ra còn có chiếc mặt dây chuyền đeo trên cổ mà tôi cảm thấy hình như đã trông thấy ở đâu đó rồi.” Thẩm Kiến Quốc quan sát rất kỹ chiếc mặt dây chuyền trên cổ nạn nhân.

“Tôi thấy đây chỉ là chiếc mặt dây chuyện bình thường, có chỗ nào đặc biệt đâu chứ?” Cao Kiện cũng nhìn chiếc mặt dây chuyền rồi đưa ra nhận xét.

Mặc dù rất giống đồ vật của một người nhưng Thẩm Kiến Quốc nghe vậy cũng bớt hoài nghi, lẩm nhẩm tự nhủ: “Hy vọng là mình đã quá lo xa.”

“Đúng rồi, con côn trùng này làm thế nào lại chui được vào miệng nạn nhân nhỉ?” Cao Kiện vẫn muốn làm rõ câu hỏi này.

“Điều này tôi cũng muốn biết, chắc là sẽ phải bắt đầu từ con côn trùng màu đỏ tía kia.” Thẩm Kiến Quốc vừa thu thập mẫu côn trùng vừa nói.

Cao Kiện gật đầu, rồi lại tiếp tục chất vấn: “Vậy bây giờ phải làm gì?”

“Tôi phải tiến hành phân tích tế bào côn trùng, đây có khả năng là một vụ án giết người bằng côn trùng.” Thẩm Kiến Quốc trầm ngâm trả lời.

“Thế thì chúng ta chia nhau hành động thôi, tôi đi điều tra thân phận nạn nhân.” Cao Kiện cũng không nói nhiều, lập tức phân chia xong công việc.

Sau khi thu thập xong mẫu côn trùng cần thiết và tư liệu liên quan đến nạn nhân, Thẩm Kiến Quốc lên xe của Cao Kiện trở về trung tâm pháp y, vừa xuống xe liền đem ngay xác chết vào phòng giải phẫu. Ông biết rằng, trong vụ án này những loài côn trùng thích ăn xác trên thi thể nạn nhân không thể là mấu chốt để phá án, mà trái lại phải bắt đầu từ nguyên nhân thật sự gây ra cái chết. Sau khi về đến phòng giải phẫu, ông bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bất an, nạn nhân đã bị hủy hoại hết diện mạo, nhìn bề ngoài căn bản không thể nào xác định được thân phận thật sự, về mặt này đành chỉ biết để Cao Kiện triển khai điều tra mà thôi.

Do côn trùng đã không còn tác dụng làm căn cứ để phán đoán thời gian nạn nhân tử vong nên chỉ có thể cầu mong việc giải phẫu sẽ mang lại nhiều thông tin có giá trị. Thẩm Kiến Quốc cũng thích thủ pháp giải phẫu hình chữ nhất, rạch thẳng một dao vào ổ bụng, ruột trắng ởn cùng với nội tạng cùng lúc tuôn ra, đó là kết quả của hiện tượng chương phình do nội tạng phân hủy gây ra.

Thẩm Kiến Quốc phát hiện thấy trong dạ dày nạn nhân ngoài vây cá mập và một ít vật chất đặc quánh sót lại, còn có cả một viên đá. Đây chắc chắn là hiện tượng kết sỏi, chứng tỏ tình trạng sức khỏe của người này không được tốt, tuy nhiên vẫn lựa chọn loại thức ăn nhiều chất béo như vây cá mập, đó là do người này không biết chăm lo sức khỏe của bản thân hay là đã nhìn thông suốt tất cả rồi?

Đúng lúc này điện thoại của ông đổ chuông, người gọi đến chính là Cao Kiện: “Căn cứ vào mẫu vân tay và các thông tin cần thiết do anh cung cấp, tôi đã tìm được trong kho dữ liệu có số liệu vân tay hoàn toàn phù hợp, xác nhận nạn nhân họ Trác tên Cường, hiện là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nghiệp”.

“Xác định nạn nhân là Trác Cường hả?” Biểu cảm của Thẩm Kiến Quốc có chút không tự nhiên, bởi vì ông ta với nạn nhân là người quen cũ.

“Không thể sai được, công ty nói ông ta đang nghỉ phép, ai ngờ lại gặp phải chuyện như vậy…” Cao Kiện còn chưa nói hết câu nhưng Thẩm Kiến Quốc đã không còn hứng thú nghe tiếp nữa. Trong phút chốc khuôn mặt ông trở nên rất tiều tụy, cảm giác buồn nôn từ dạ dày cuộn ngược lên. Ông cúi khom lưng, có thể nghe rõ tiếng cổ họng như đang vỡ ra, nhưng làm đủ mọi cách mà vẫn không thể nôn ra được.

Mặc dù làm công việc pháp y này đã lâu lắm rồi nhưng đây là lần đầu tiên ông giải phẫu người quen, hơn nữa còn trong trạng thái hoàn toàn không biết đó là người quen của mình. Tuy nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là sự việc này khiến Thẩm Kiến Quốc lại một lần nữa liên hệ đến một người, một người mà suốt đời này ông không muốn nghĩ đến chứ đừng nói gặp lại.

Lòng dạ ông hoàn toàn rối bời, một mình trở về nhà ngồi xuống sô-pha và bắt đầu pha trà.

Ông đặc biệt thích trà Phổ Nhĩ, bởi vì lúc còn sống cô ấy luôn pha loại trà này cho ông, và đây cũng là lúc ông cảm thấy ấm áp nhất. Do đó mỗi khi cảm thấy trong lòng phiến muộn là ông lại pha cho mình một bình trà Phổ Nhĩ, vừa nhấp mùi vị này là lập tức cảm thấy dường như cô ấy vẫn đang ở bên.

Thẩm Kiến Quốc để ý thấy cửa phòng ngủ không đóng chặt nên đặt cốc trà xuống, cảnh giác bước đến trước cửa rồi bật đèn.

Thật không ngờ, trước mắt ông là gian phòng có nền màu phấn hồng, sạch sẽ ngăn nắp đến mức hoàn toàn không giống phòng ngủ của một người đàn ông.

Theo thói quen nghề nghiệp, Thẩm Kiến Quốc chuẩn bị kiểm tra kỹ gian phòng một lượt, nhưng khi kiểm tra đến giá sách thì ông đột ngột dừng lại. Trên giá sách có một khung ảnh rất đẹp, trong ảnh là một bé gái với nụ cười vô cùng rạng rỡ, còn người phía sau bé gái đó chính là ông. Ông cầm khung ảnh lên, mí mắt bỗng chốc ướt đầm.

Cùng lúc đó, ông lại nghĩ đến tình hình giải phẫu hôm nay, dạ dày một lần nữa cuộn lên.

Sau đó, Thẩm Kiến Quốc cố gắng ôm miệng rời khỏi phòng ngủ, lúc ra tiện tay đóng sập cửa lại.

Lát sau từ nhà vệ sinh vọng ra tiếng nôn ọe, cuối cùng tất cả kết thúc bằng tiếng xả nước trong bồn cầu.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Thẩm Kiến Quốc trực tiếp gọi điện cho Cao Kiện: “Cao Kiện, tôi muốn quay lại hiện trường vụ án!”

Cao Kiện vội tức tốc đến nhà Thẩm Kiến Quốc, thấy ông đã chờ ở dưới nhà từ lúc nào.

“Có phát hiện gì mới hay sao mà gọi tôi đến ngay như là cháy nhà chết người thế hả?” Khi Thẩm Kiến Quốc đã ngồi lên ghế lái phụ, Cao Kiện bắt đầu truy hỏi.

“Vụ án này xem ra rất giống vụ án sét đánh chết người, nhưng thực ra đằng sau đó là một âm mưu rất lớn!” Vẻ mặt Thẩm Kiến Quốc vô cùng khó coi.

“Vì người chết là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nghiệp à? Lúc nãy tôi còn chưa nói hết câu sao anh đã vội tắt điện thoại thế hả?” Cao Kiện tỏ vẻ trách móc.

Thần sắc Thẩm Kiến Quốc lại càng khó coi hơn, hình như trong giây phút đó bị người ta đánh trúng điểm yếu, mặt mũi trắng bệch.

Cao Kiện để ý thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của ông, cẩn thận hỏi: “Anh có làm sao không?”

“Không sao.” Thẩm Kiến Quốc hít thở sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh để tâm trạng trở về trạng thái bình thường.

“Chẳng phải anh đã thu thập hết chứng cứ rồi à, sao bây giờ còn đến hiện trường làm gì nữa?” Cao Kiện nhìn chằm chằm vào Thẩm Kiến Quốc chất vấn.

“Để chứng minh một việc vô cùng quan trọng.” Thẩm Kiến Quốc trả lời, mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía trước.

“Việc quan trọng gì vậy?”

“Cậu đi nhanh lên, nếu nước mưa làm mất manh mối thì phiền phức đấy.” Ông ta nhắc nhở Cao Kiện.

Cao Kiện nghe vậy ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa xe, lúc này bên ngoài gió đang gầm rít, thổi bạt những tán cây hai bên đường, nguy cơ trời có thể đổ mưa bất kỳ lúc nào. Anh ta nghiến răng đạp ga hết cỡ, chiếc xe lao như bay về phía đường Nam Đại. Sau khi xuống xe, hai người vừa đi vừa chạy về phía hiện trường vụ án. Vị trí trước đây của xác chết đã được thay thế bằng một đường khép kín màu trắng, hơn nữa mặt đất xung quanh đen sẫm nên nhìn hết sức kỳ dị.

Thẩm Kiến Quốc lấy từ hộp dụng cụ pháp y đeo bên mình ra một chiếc bình trong suốt rồi đặt vào trong đường khép kín màu trắng kia, cũng tức là vị trí của xác chết. Trong bình dĩ nhiên là con côn trùng bắt từ trong miệng nạn nhân kia, lúc này nó đang vừa liên tục lắc lư thân mình theo vũ điệu của không khí vừa ra sức giãy giụa, ngoài ra còn liên tục phát ra tia lửa điện màu trắng.

“Anh định làm gì thế?” Cao Kiện nhìn con vật, càng không hiểu Thẩm Kiến Quốc muốn chứng minh điều gì.

Thẩm Kiến Quốc chằm chằm nhìn Cao Kiện một hồi, lấy từ hộp dụng cụ pháp y ra một đôi găng tay cách điện màu trắng cùng một chiếc lọ và lưới bắt ruồi đặc chế giúi vào tay anh ta, cẩn thận dặn dò: “Tôi muốn làm một thí nghiệm, cũng có thể nói là dựng lại hiện trường vụ án một cách trá hình, vào thời điểm mấu chốt cậu cần phải hiểu rõ nên lựa chọn như thế nào!”

“Tôi không hiểu! Anh định làm gì vậy?” Cao Kiện cầm lấy những thứ Thẩm Kiến Quốc đưa cho, trong lòng chợt thấy một dự cảm chẳng lành.

“Thật ra tôi đang muốn chứng minh nạn nhân tử vong không phải do tai nạn bất ngờ.”

“Giả sử nạn nhân bị sét đánh chết thì còn cách giải thích nào khác ngoài giải thích rằng chết do tai nạn bất ngờ?” Cao Kiện nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi.

Thẩm Kiến Quốc nghe xong lập tức phản bác: “Điều này cũng chưa chắc, trước tiên hãy nói về 3 mối nguy hại tia lửa điện thường gây ra cho con người: sét đánh trực tiếp, tác động sóng và tác động cảm ứng. Trong đó sét đánh trực tiếp tức là sấm sét trực tiếp đánh thẳng vào nhà cửa, cây cối, mặt đất, cột chống sét hoặc cơ thể người, loại này đồng thời phát ra tia lửa điện và tiếng nổ lớn; tác động sóng tức là sét đánh vào đường dây điện trên cao và mạng lưới bằng kim loại, sóng điện do sét gây ra có thể đi theo những đường dây này vào trong nhà; còn tác động cảm ứng xảy ra một cách lặng lẽ, rất khó phát hiện nhưng để lại hậu quả nặng nề. Đối tượng phá hoại của sét đánh trực tiếp và tác động cảm ứng không giống nhau, sét đánh trực tiếp chủ yếu tác động trực tiếp vào các đối tượng trên đường tia lửa điện phóng đi, như làm hỏng công trình kiến trức, đường dây tải điện, đánh chết hoặc làm bị thương con người…; còn tác động cảm ứng chủ yếu làm hỏng các thiết bị điện tử.”

Thẩm Kiến Quốc vừa lại gần con côn trùng phát điện vừa nói tiếp: “Về cơ bản, hai mối nguy hại đầu tiên có thể loại trừ khả năng con người gây ra, nhưng mối nguy hại cuối cùng có khác một chút, sét đánh cảm ứng là do cảm ứng tĩnh điện của đám mây giông hoặc do tác dụng cảm ứng từ sinh ra khi phóng điện khiến những vật kim loại trên các tòa kiến trúc như đường ống, cốt thép, dây điện, thiết bị cảm ứng… sinh ra điện tích trái đất với điện tích của đám mây, từ đó tạo ra hiện tượng phóng điện. Khả năng tạo ra sét đánh cảm ứng là rất lớn.”

“Những điều này tôi biết rồi, anh nói thẳng vào trọng điểm đi.” Cao Kiện đã hơi sốt ruột.

“Tôi biết, nhưng vẫn cần phải nói thêm một chút về nguyên lý sinh ra chớp. Chớp thường sinh ra trong đám mây mưa được tích tụ lại. Ở đám mây giông, thông thường lớp dưới cùng mang điện âm, lớp trên cùng mang điện dương, hơn nữa còn sinh ra điện tích dương ở trên mặt đất, dịch chuyển theo sự di chuyển của đám mây như hình với bóng. Điện tích chính và điện tích phụ hút nhau, nhưng khả năng dẫn điện của không khí lại không tốt nên điện tích chính mới chạy lên các vật cao như cây cối, đồi núi… và thậm chí là cả cơ thể người để nhằm tiếp xúc với đám mây mang điện tích phụ. Còn các vòi chĩa ra như cành cây của điện tích phụ lại kéo dài xuống phía dưới và càng ngày càng gần mặt đất. Cuối cùng, khi điện tích chính và điện tích phụ vượt qua cản trở của không khí để tiếp xúc với nhau sẽ sản sinh ra dòng điện.”

“Như vậy thì có thể chứng minh được điều gì?” Cao Kiện càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, thật đúng là khác nghề như cách núi.

Tái hiện vụ án

“Thật ra điều này rất dễ giải thích, nếu bản thân con côn trùng mang điện âm hoặc tĩnh điện thì chỉ cần năng lượng đủ mạnh là có thể thu hút điện tích dương, khi điện tích dương cũng có năng lượng đủ mạnh thì sẽ có thể sinh ra tia lửa điện!” Thẩm Kiến Quốc bỗng nhiên dùng tay không cầm con côn trùng kỳ lạ màu đỏ tía lên.

“Cẩn thận! Con vật có điện đấy!” Hành động của ông ta khiến Cao Kiện sợ hãi kêu lên.

“Đừng đến đây!” Thẩm Kiến Quốc quay sang hét bảo Cao Kiện.

“Anh phải chú ý an toàn đấy!” Cao Kiện cảm thấy tim mình như sắp sửa nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ngay trong lúc Thẩm Kiến Quốc chạm vào con côn trùng, dòng điện đã chạy lan khắp cơ thể, may mà lượng điện không lớn nên ông vẫn cố gắng giữ được tỉnh táo, tuy nhiên việc cất tiếng nói thì lại vô cùng khó nhọc. Ông nghiến răng bảo Cao Kiện: “Vừa rồi… tôi đã nói rất rõ, nếu bản thân côn trùng mang điện tích âm hoặc tĩnh điện thì chỉ cần năng lượng đủ mạnh là sẽ có thể thu hút điện tích dương, từ đó sinh ra năng lương rất lớn, gây ra tổn hại vật lý mãi mãi!”

Rồi ông nhìn chằm chằm vào đồ vật trên tay Cao Kiện, nói: “Chờ… chờ đúng thời cơ, điện tích chính đang đến rồi!”

Mặc dù không hiểu rõ lắm ý của Thẩm Kiến Quốc là thế nào nhưng cao Kiện vẫn theo phản ứng bản năng lập tức đeo găng tay cao su vào.

“Đến rồi!” Vẻ mặt Thẩm Kiến Quốc vô cùng điềm tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên trời hét to.

Sấm sét vừa mới đây thôi còn giống như đang ngủ say mà lúc này đã trở nên vô cùng hung dữ, không khác gì một con rồng khổng lồ vô hình nhe nanh múa vuốt trên đầu hai người. Cao Kiện trông thấy sấm sét như vậy cũng cảm nhận được một luồng áp lực, bởi ngay cả một người chỉ có chút kiến thức cũng biết rằng không nên đi ra ngoài trong thời tiết mưa gió sấm chớp, chứ đừng nói lại ở ngay tại hiện trường có người bị sét đánh chết.

Thời gian trôi qua, trên trời sấm sét liên tiếp không dứt, khiến cho người ta cảm giác như ngày tận thế đang đến gần.

Cao Kiện rất sợ một tia sét đánh trúng Thẩm Kiến Quốc hoặc chính bản thân mình. Đúng lúc đó, anh ta tận mắt trông thấy một con đom đóm mang theo ánh sáng chói lọi khác thường từ đằng xa bay đến. Cảnh tượng này khiến anh ta vô cùng kinh hãi, bởi vì ngay giữa cơn cùng phong mà con đom đóm kia không chỉ bỗng nhiên từ trên trời xuất hiện một cách thần bí mà còn có thể bay một cách vững trãi bất chấp gió mạnh như vậy.

“Bắt lấy con đom đóm! Mau bắt lấy nó!” Thẩm Kiến Quốc trông thấy con đom đóm mang theo ánh sáng liền hét to.

“Con đom đóm là điện tích chính à?” Cao Kiện tỏ vẻ không dám tin. Có điều, mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ nhưng anh ta vẫn lập tức hành động, bước lên mấy bước và kết quả bắt hụt. Con đom đóm sợ hãi bay về phía Thẩm Kiến Quốc, hay nói chính xác hơn là bay về phía con côn trùng kỳ lạ trên tay ông ta.

Nếu hai con côn trùng này gặp nhau thì cũng có nghĩa là điện tích chính đã gặp điện tích phụ, ngay khi chúng chạm vào nhau sẽ lập tức sinh ra năng lượng vật lý cực mạnh. Điện tích lớn hay nhỏ có ý nghĩa quyết định năng lượng mạnh hay yếu, mà bản thân con côn trùng màu đỏ tía mang dòng điện có thể khiến toàn thân Thẩm Kiến Quốc nhất thời tê dại thì khi chúng gặp nhau chắc chắn sẽ khiến ông ta bị điện giật chết tươi.

Trong nháy mắt con đom đóm đã bay đến đỉnh đầu Thẩm Kiến Quốc, nó bay vòng tròn phía trên giống như đang chờ thời cơ tấn công. Thẩm Kiến Quốc đã sớm tính toán được quỹ đạo bay của con vật nên lấy bình thủy tinh ra, và cố gắng nhét con côn trùng đỏ tía vào trong. Cùng lúc đó, con đom đóm chớp ngay cơ hội, lao vào ông ta.

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên cùng với nước mưa từ trên trời ầm ầm trút xuống khiến Cao Kiện và Thẩm Kiến Quốc trở tay không kịp.

Ở chỗ cách đường Nam Đại khoảng một trăm mét có một vòng trắng trông rất rõ, còn bên cạnh vòng trắng này lại là hai người đàn ông đang nằm im.

Trong làn mưa to hoàn toàn không thể phân biệt được họ còn thở hay không, nhưng rồi một người đã run rẩy đứng dậy.

“Anh Thẩm, anh có sao không?” Cao Kiện bước đến bên cạnh Thẩm Kiến Quốc, nhận thấy ông đã ngất lịm.

Lát sau, Thẩm Kiến Quốc khẽ ho vài tiếng rồi mới từ từ mở mắt tỉnh lại.

“Con côn trùng lúc nãy đâu rồi?” Ông tỉnh lại không thấy hai con côn trùng trên tay mình đâu nữa nên lại lập tức tỏ ra căng thẳng.

Chỉ thấy Cao Kiện lấy từ đằng sau ra hai chiếc bình, một chiếc đựng con côn trùng đỏ tía, còn chiếc kia đựng con côn trùng đang phát ra ánh sáng xanh lục, ngoác miệng cười ngây ngô: “Chúng ta thành công rồi!”

Thẩm Kiến Quốc bị con côn trùng đỏ tía phóng điện trong một khoảng thời gian dài nên tạm thời bị ngất. Tuy nhiên, ngay trước khi mất hết ý thức ông vẫn kịp bỏ nó vào trong bình, còn Cao Kiện cũng chớp ngay thời cơ dùng vợt bắt ruồi bắt được con đom đóm, nhờ vậy mới tránh được bi kịch xảy ra. Sau khi hai người trở về sở cảnh sát, Thẩm Kiến Quốc vội vã mang hai con côn trùng vào phòng thí nghiệm để phân tích tìm lai lịch của chúng.

Tuy nhiên, Thẩm Kiến Quốc chưa kịp bước vào trong thì đã bị Cao Kiện ngăn lại: “Làm thế nào anh biết được vẫn còn con côn trùng thứ hai vậy?”

“Thật ra tôi cũng không biết.” Thẩm Kiến Quốc thật thà trả lời.

“Không thể như thế được chứ?” Cao Kiện tất nhiên không tin, bây giờ đã bắt được con côn trùng đó rồi.

“Đây là do trực giác của tôi đối với côn trùng.” Thẩm Kiến Quốc nói xong liền đi thẳng vào phòng thí nghiệm.

Cao Kiện vẫn đứng yên ở đó trầm tư suy nghĩ. Trước khi đi Thẩm Kiến Quốc đã chuẩn bị sẵn lưới bắt ruồi và bình đựng côn trùng thì làm sao có thể tin cái gọi là trực giác đối với côn trùng như ông ấy nói được chứ? Anh ta nghi ngờ Thẩm Kiến Quốc đang giữ bí mật nào đó không thể nói cho người khác biết, nếu không ông ấy đã chẳng thận trọng như vậy.

Nhưng rồi anh ta lại thay đổi suy nghĩ theo hướng khác, trong đầu nhớ lại những lời Thẩm Kiến Quốc nói với mình lúc lấy trang bị ra. Mặc dù ông đưa cho anh ta những dụng cụ chuyên dùng để bắt ruồi nhặng nhưng nếu phân tích thần thái thể hiện lúc đó thì có lẽ ngay cả ông ấy cũng không biết rõ mình đang chờ đợi thứ gì.

Đúng như điều Thẩm Kiến Quốc tự nói ra, do bản thân côn trùng mang điện tích phụ nên trong điều kiện thời tiêt mưa gió sấm sét chỉ cần điện tích phụ này đủ lớn là cũng có thể thu hút điện tích chính trên tầng mây đen, từ đó biến mình thành vật dẫn điện để sinh ra chớp, rồi biến thành than khi một lượng năng lượng vô cùng lớn giải phóng ra. Cao Kiện nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa đưa ra được đáp án hợp lý, nhưng anh ta tin rằng sớm muộn gì thì sự thật cũng sẽ được làm rõ. Nói tóm lại, đến lúc này vụ án đã có tiến triển rất lớn, tạm thời hãy gác vấn đề này lại để tập trung tinh thần và sức lực vào chỗ khác, tiến hành công tác điều tra tiếp theo.

Cùng lúc đó, trong phòng thí nghiệm côn trùng nồng nặc mùi formalin, các loại thuốc thử đủ mọi màu sắc xếp thành hàng ngay ngắn trong tủ ướp lạnh, người ra còn có không ít người đang tiến hành nghiên cứu côn trùng. Mấy người mặc đồng phục màu trắng đang đứng bên cạnh Thẩm Kiến Quốc, có vẻ như đang chuẩn bị sẵn sàng tiến hành phân tích số liệu côn trùng mới.

“Đã phân tích xong chưa?” Thẩm Kiến Quốc đang pha thuốc thử, nhưng đồng thời cũng không quên hỏi trợ thủ bên cạnh.

“Vẫn phải đợi thêm chút thời gian nữa, hai loại côn trùng này rất hiếm gặp.” Người phụ nữ đứng cạnh ông ta trả lời.

“Đẩy nhanh tiến độ lên, tranh thủ phân tích xong trong ngày hôm nay.” Thẩm Kiến Quốc lập tức ra lệnh như đinh đóng cột.

“Ông Thẩm, rốt cuộc hai con côn trùng này thuộc loại gì vậy? Một con trông rất giống con rết, nhưng nó lại có đặc tính không giống loài rết. Con còn lại có một số đặc điểm hình dạng và tính chất của đom đóm, nhưng bên trong cơ thể lại có một số vật chất vô cùng đặc biệt.” Đến lượt viên trợ thủ ở bên trái Thẩm Kiến Quốc lên tiếng.

“Tôi nghi ngờ hai con côn trùng này là loại biến dị!” Vẻ mặt Thẩm Kiến Quốc vô cùng chăm chú, nói ra kết quả xấu nhất.

“Biến dị sao?” Người phụ nữ đứng sau ông ta cũng bắt đầu trở nên tò mò.

“Đúng vậy! Hai con côn trùng này đã bị người ta biến đổi gien!” Thẩm Kiến Quốc không nén nổi tiếng thở dài, trả lời.

“Biến đổi gien ư? Ý ông nói là biến đổi gien côn trùng phải không?” Một nam trợ lý khác thốt lên.

“Biến đổi gien chẳng phải đã bị nghiêm cấm rồi hay sao?” Nghe đến đây, tất cả nhưng người có mặt đều cảm thấy vô cùng kinh hãi.

“Được rồi! Mọi người làm việc khẩn trương lên, còn phải bao lâu nữa mới phân tích xong hả?” Thẩm Kiến Quốc chuyển sang chủ đề khác.

“Còn phải một tiếng nữa.” Nữ trợ lý vừa tiến hành điều thức vừa trả lời.

Ở một hướng khác, kể từ lúc biết được thân phận của nạn nhân, Cao Kiện căn cứ vào những manh mối Thẩm Kiến Quốc cung cấp tiến hành điều tra lần lượt các mối quan hệ cá nhân bên cạnh nạn nhân, nhưng tiếc rằng vẫn chưa tiến triển được bao nhiêu. Anh ta cũng đi xem xét tình hình ở gấn đường Nam Đại, vô tình lại rút ra được một kết luận là ở gần đó không có công trình kiến trúc cao, cũng không hề có bất kỳ điều kiện nào có thể gây ra hiện tượng phóng điện, vì thế có rất ít khả năng nạn nhân bị sét đánh chết.

Thông qua hệ thống theo dõi vô tuyến điện, Cao Kiện phát hiện ra vào một phút trước điện thoại di động của nạn nhân vừa thực hiện một cuộc gọi đi. Mặc dù thời gian liên lạc rất ngắn nhưng anh ta và các đồng nghiệp ở phòng điều tra thông tin vẫn xác định được vị trí tín hiệu điện thoại phát ra là ở cầu vượt Hạ Nhai ở thành phố Nam Minh. Cao Kiện lập tức đưa ra một quyết định quyết đoán, tổ chức một đội thực hiện hành động bắt giữ.

Sau khi đến nơi, anh và tổ hành động lập tức bắt người. Đối tượng bị bắt tên gọi Lý Lực, nam giới, khoảng 30 tuổi, là một kẻ lang thang.

“Tại sao chiếc điện thoại này lại ở trong tay anh?” Cao Kiện nhìn chiếc điện thoại trên tay Lý Lực, hỏi.

“Tôi… tôi vô tình nhặt được bên lề đường.” Lý Lực run cầm cập trả lời.

“Nhặt được à? Anh có biết người này không?” Cao Kiện giơ ảnh nạn nhân cho anh ta xem.

“Không quen.” Lý Lực nhìn kỹ bức ảnh rồi lắc đầu.

Cao Kiện đặt bức ảnh xuống, vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo Lý Lực: “Tốt nhất anh nên khai báo thành thật. Hiện giờ người trong ảnh đã chết một cách kỳ lạ, cảnh sát chúng tôi đang tiến hành điều tra, còn chiếc điện thoại anh nhặt được chính là một trong những di vật của nạn nhân, yêu cầu anh phải hợp tác với chúng tôi triển khai công tác điều tra!”

“Tôi hỏi lại một lần nữa, anh có khẳng định chính xác là nhặt được không?” Cao Kiện cố ý hỏi lại lần nữa để đánh giá xem Lý Lực có nói dối hay không.

“Tôi xin thề! Đúng là tôi nhặt được chiếc điện thoại!” Lý Lực có vẻ không kiểm soát được tình cảm, sợ mình bị nhận định nhầm là hung thủ giết người. “Vị trí cụ thể ở chỗ nào?” Trong lòng Cao Kiện đã có tính toán, bởi vì Lý Lực không giống loại người có thể thực hiện hành vi phạm tội trí tuệ cao.

Lý Lực vò đầu bứt tai suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Dưới chân cầu ở khu Đông thành phố Nam Minh”.

Sau nhiều lần vặn hỏi, Cao Kiện đã có thể khẳng định Lý Lực không có bất kỳ liên quan gì đến nạn nhân nên cho anh ta về. Vấn đề duy nhất lúc này cần giải quyết là chiếc điện thoại có cài đặt mật khẩu, vì thế có một số tài liệu và tin nhắn không mở ra được. Cao Kiện chỉ phát hiện thấy có một cuộc gọi nhỡ, nhưng khi bấm gọi lại thì không thấy ai nghe.

Điện thoại di động của nạn nhân không được phát hiện ở hiện trường xảy ra vụ án mà lại rơi ở một địa điểm cách đó ít nhất 10 phút đi xe. Chuyện này rốt cuộc là tại sao? Để làm rõ sự tình, Cao Kiện vội vàng trở về sở cảnh sát nhờ các đồng nghiệp ở phòng điều tra thông tin tiến hành phá mật khẩu điện thoại. Kết quả, anh ta phát hiện trong điện thoại có tin nhắn với nội dung hết sức khả nghi: Đường Nam Đại ở khu Đông, trong vòng 10 phút, hậu quả tự gánh chịu.

Có một điều càng khiến Cao Kiện cảm thấy không thể giải thích nổi là thời gian nhận tin trong tin nhắn hiển thị lúc 11 giờ 10 phút sáng của 8 ngày trước, hoàn toàn trùng khớp với số điện thoại thực hiện cuộc gọi nhỡ mà anh ta phát hiện hôm nay. Như vậy, rất có thể chủ nhân của số điện thoại kia chính là hung thủ giết người.

Bắt đầu trả thù

Nghĩ đến đây, Cao Kiện gọi lại một lần nữa, nhưng lúc này được tổng đài thông báo số điện thoại kia không có thật, vậy là đã hoàn toàn mất hết manh mối.

Thẩm Kiến Quốc vừa ra khỏi phòng thí nghiệm liền đến ngay phòng làm việc của Cao Kiện để chia sẻ với anh ta về kết quả phân tích vừa có được.

“Hung thủ chọn địa điểm phạm tội ở đường Nam Đại chứng tỏ hắn rất thông minh.” Thẩm Kiến Quốc nheo mắt bảo Cao Kiện.

“Tại sao lại nói như vậy?” Cao Kiện vô cùng nghi hoặc vặn hỏi lại.

“Chỗ đó rất phù hợp cho loài đom đóm sinh sống và ẩn náu, hơn nữa trrong cơ thể con đom đóm và con rết màu đỏ tía kia đều đã bị người ta cấy hóa chất để khiến chúng mang điện tích chính và phụ. Hai loại hóa chất này có khả năng hút nhau, một khi hai con côn trùng cùng ở trên cơ thể của cùng một sinh vật thì sẽ sinh ra dòng điện!”

“Thần kỳ như vậy thật sao? Xem ra, có vẻ như không thể làm được!”

“Có chứ! Chỉ có điều hơi khó về mặt kỹ thuật, sợ rằng người bình thường rất khó làm được, nhưng với người tinh thông độc lý học pháp y và biến đổi gien thì chắc chắn thành công.” Thẩm Kiến Quốc nói xong, dừng lại sắp xếp suy nghĩ rồi mới tiếp tục, “Trở lại với chủ đề chính, hung thủ muốn dùng hết tâm trí tạo ra cảnh tượng giả nạn nhân bị sét đánh chết, nhưng lựa chọn địa điểm này lại là một sai lầm nghiêm trọng!”

“Anh nói đúng, tôi cũng đã đi điều tra tình hình xung quanh hiện trường vụ án, bên cạnh không có công trình kiến trúc cao to nào, cũng không có bất kỳ cây to nào, khả năng bị sét đánh là vô cùng thấp. Nếu bảo có ai đó tự nhiên bị sét đánh chết thì chẳng qua đó chỉ là lời bịa đặt vô căn cứ!” Cao Kiện phụ họa theo.

“Hơn nữa, trong quá trình giải phẫu tử thi tôi phát hiện trong dạ dày nạn nhân có vây cá mập và một ít chất lỏng đặc quánh, trong chất lỏng này lại phát hiện một loại nguyên tố đặc biệt, mà trong cơ thể con côn trùng màu đỏ tía cũng tồn tại nguyên tố tương tự, điều này đưa ra cho tôi hai gợi ý.” Thẩm Kiến Quốc giúi báo cáo xét nghiệm côn trùng vào tay Cao Kiện.

“Hai gợi ý gì? Anh nói kỹ cho tôi xem nào.” Cao Kiện nhận bản báo cáo, bắt đầu quan sát kỹ lưỡng.

“Thứ nhất, con côn trùng xuất hiện trong cơ thể nạn nhân là do bị nuốt vào khi ăn vây cá mập; thứ hai, hung thủ hiểu rất rõ thói quen hành động thường ngày của nạn nhân, vì thế mới có thể bỏ côn trùng vào trong cá.”

“Nghe anh phân tích như vậy thì xem ra hung thủ phải rất quen với nạn nhân, không loại trừ là do người quen cũ gây án.” Cao Kiện đọc xong báo cáo trả lại cho Thẩm Kiến Quốc, nghĩ một lúc rồi hỏi, “Đúng rồi, anh nói là trực giác côn trùng tôi không tin, hãy nói thật đi, làm thế nào anh phát hiện được con côn trùng mang điện tích chính?”

Thẩm Kiến Quốc bật cười, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Thật ra quy luật rất đơn giản, bởi vì trong giới tự nhiên bất kỳ loài sinh vật nào cũng không thể đi ngược lại quy luật sinh tồn tương đối. Tôi đã từng nghiên cứu giữa loài sinh vật này với loài sinh vật khác tồn tại sự tương sinh tương khắc, một số loài vật phải tồn tại dựa vào nhau mới có thể chung sống được.”

Được Thẩm Kiến Quốc giải thích, Cao Kiện đột nhiên tỉnh ngộ, cười ngây ngô: “Tôi đã tìm thấy điện thoại của nạn nhân, trong đó có một tin nhắn rất khả nghi, chắc chắn người gửi tin nhắn không thể không có dính líu đến hung thủ. Hơn nữa, người này còn gọi điện thoại cho nạn nhân, nhưng khi tôi gọi lại thì được thông báo là số không có thật.”

“Ừ, theo như cậu nói thì đúng là rất khả nghi.” Trong chốc lát Thẩm Kiến Quốc cũng không nghĩ ra được gì, không biết phải đi theo hướng nào.

“Dựa vào manh mối anh vừa cung cấp, tôi một lần nữa đã lập ra một danh sách những đối tượng tình nghi, người được lợi nhất sau khi nạn nhân chết chính là vợ ông ta Ngô Thời Mẫn, nghe nói ông ta nuôi vợ bé bị vợ cả phát hiện, hơn nữa còn đánh lộn ẩm ĩ. Nhìn từ bề ngoài, động cơ giết người của Ngô Thời Mẫn lớn nhất; ở vị trí ngay sát phía sau là giám độc bị sa thải Trương Hiểu, người này bị sa thải sau một lần phạm sai lầm, lại còn lớn tiếng chửi rủa tổng giám đốc công ty sẽ không được chết yên ổn; đối tượng tình nghi cuối cùng là em trai nạn nhân, lúc còn sống ông ta đối xử rất tệ bạc với người em này, người trong công ty đều biết hai anh em chưa bao giờ hợp nhau.” Cao Kiện rút điện thoại đọc tư liệu điều tra được cho Thẩm Kiến Quốc nghe.

“Phương hướng điều tra phá án của cậu rất đúng, trước mắt cần phải bắt hung thủ về quy án một cách nhanh nhất, do pháp luật của Trung Quốc quy định cấm tư nhân tiến hành nghiên cứu biến đổi gien, vì thế phần tử phạm tội có khả năng biến đổi gien những con côn trùng này rất đáng sợ, chúng ta phải nhanh chóng bắt được kẻ đứng đằng sau giật dây!” Nói đến đây, vẻ mặt Thẩm Kiến Quốc hơi tái đi, trong đầu ông lại hiện lên một khuôn mặt, hơn ai hết, ông ta mong rằng kẻ điều khiển những con côn trùng kia không phải là con người năm ấy.

Thẩm Kiến Quốc cố gắng nối lại mạch suy nghĩ, vén tay áo lên rồi giơ bắp tay ra trước mặt Cao Kiện.

Cao Kiện trông thấy thứ trên bắp tay Thẩm Kiến Quốc thì vô cùng kinh ngạc, hét to: “Những hoa văn này là chuyện quái quỷ gì thế?”

“Đây là vết tích để lại khi tôi bắt con rết màu đỏ tía kia.” Thẩm Kiến Quốc bỏ tay áo xuống, trả lời.

“Phải chăng, chỉ cần người nào trên tay có hoa văn như vậy thì đó chính là hung thủ giết người à?” Cao Kiện bắt đầu mạnh dạn suy đoán.

“Đúng vậy, hơn nữa tôi cũng có thể xác định được thời gian của hoa văn, vì thế nó chắc chắn là bằng chứng có sức thuyết phục nhất!” Thẩm Kiến Quốc vừa cười vừa trả lời.

Cao Kiện lập tức gọi những người tình nghi có liên quan trong công ty đến sở cảnh sát tiến hành thẩm vấn, nhưng kết quả lại khiến anh ta vô cùng thất vọng, trên cơ thể những người này không tồn tại loại hoa văn đặc biệt kia. Anh ta không khỏi nảy sinh suy nghĩ lẽ nào hung thủ đã sử dụng thủ đoạn đặc biệt che giấu đi? Hay là vì nguyên nhân nào khác mà vụ án một lần nữa đi vào bế tắc.

Khi Cao Kiện dự định tiến hành điều tra sâu hơn vào gia đình nạn nhân thì cảnh sát trực ban đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại báo án, nói rằng vợ của nạn nhân là Ngô Thời Mẫn đã chết thảm ở tại nhà. Cao Kiện vội vàng lái xe chở Thẩm Kiến Quốc đến hiện trường. Trong lúc khám nghiệm tử thi, Thẩm Kiến Quốc trông thấy trên bắp tay Ngô Thời Mẫn có loại hoa văn đặc biệt kia, bên cạnh thi thể còn để lại một bức thư, trong đó ghi lại rõ ràng quá trình phạm tội, cuối cùng bà ta tỏ rõ sự hối hận và dày vò trong lòng nên đã chọn cách tự sát. Tuy nhiên, Thẩm Kiến Quốc lại phát hiện ở phía sau bức thư có mấy chữ cái tiếng Anh NASA viết bằng máu. Ông nhìn bốn chữ này xong thì lập tức trở nên thẫn thờ, dường như ông lại nhớ đến cơn ác mộng của nhiều năm trước kia. Bây giờ ông càng có thể