← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6 NHÀ GA NGÂN HÀ

Giovanni bất chợt thấy cột thiên khí luân biến thành một biển hiệu tam giác mờ mờ, thi thoảng lại lập lòe sáng như ánh đom đóm lúc ẩn lúc hiện. Dần dần nó trở nên rõ ràng, rồi đứng yên bất động, cậu bé nhận ra mình đang ở trên bãi trống bằng thép lơ lửng giữa không trung. Một tấm thép lớn xanh thẫm như vừa mới luyện trong lò.

Thế rồi đâu đó một giọng nói bí ẩn vang lên: “Nhà ga Ngân Hà! Nhà ga Ngân Hà!” Trước mặt Giovanni chợt bừng sáng, hàng triệu ánh lửa đom đóm biến thành hóa thạch, rồi khảm lên nền trời. Giống như công ty kim cương vừa giấu những viên đá quý của họ đi, nhưng bị ai đó trộm mất và đổ ào nó ra mặt đất. Giovanni thấy ánh sáng rực rỡ trước mặt mình, khiến cậu phải lấy tay giụi mắt.

Trong một khoảnh khắc, Giovanni nhận ra mình đang ngồi trong một toa tàu hỏa. Con tàu đang xinh xịch xinh xịch chuyển bánh. Quả thực, cậu đang ngồi nhìn ra ngoài khuôn cửa sổ, trên một chuyến tàu đêm, trong một toa tàu nhỏ với những ngọn đèn vàng nhỏ chiếu sáng. Những hàng ghế bọc nhung xanh hầu như bỏ trống; đối diện cậu là bức tường sơn màu xám lông chuột, trên có gắn hai cái núm bằng đồng choáng lộn.

Giovanni lại trông thấy ghế đối diện mình có một cậu bé cao cao, mặc chiếc áo khoác màu đen đẫm ướt, đang thò đầu qua cửa sổ ngắm phong cảnh ngoài trời.

Khi nhìn đôi vai của cậu ta, Giovanni có cảm giác ngờ ngự như đã gặp ở đâu rồi. Không kiềm lòng nổi, Giovanni định thò đầu qua cửa sổ xem là ai thì cậu ta cũng quay mặt lại. Hóa ra là Campanella.

Giovanni vừa định hỏi “Campanella, cậu ở đây nãy giờ à?” thì bạn cậu đã nói trước: “Tụi nó cũng đuổi theo đấy, nhưng còn lâu mới kịp. Kể cả Zanelli có chạy nhanh mấy đi nữa cũng đừng hòng theo được”. Giovanni tự nhủ thầm, “Ừ nhỉ, bọn mình rủ nhau đi chơi mà,” nhưng vẫn nói: “Hay mình dừng lại đợi bọn nó nhỉ?”

“Khỏi cần, Zanelli về rồi. Bố nó đã đến đón.”

Không hiểu sao khuôn mặt Campanella lại trở nên tái xanh, có vẻ như cậu đang đau ở chỗ nào. Còn Giovanni lại có một cảm giác kỳ lạ như mình đã bỏ quên một cái gì đó ở một nơi nào đó, nên cậu cũng trầm tư mà im lặng.

Một lát sau, Campanella nhìn qua cửa sổ và trở nên hoạt bát hơn, cậu lớn tiếng bảo: “Chết rồi, tớ bỏ quên chai nước. Cả tập phác họa nữa. Mà thôi không sao, sắp đến ga Thiên Nga [3] rồi. Tớ rất mê xem thiên nga bay. Cá là dù chúng có bay tận bên kia sông tớ vẫn nhìn thấy được.”

Rồi cậu ta nhìn vào chiếc đĩa tròn, có lẽ là một tấm bản đồ, xoay qua xoay lại tìm kiếm. Trên bản đồ đó, một tuyến đường sắt men theo tả ngạn sông Ngân mờ mờ trắng, rồi vươn mãi, vươn mãi về phía nam. Nhưng tuyệt vời hơn cả là trên tấm bản đồ đen như màn đêm, những nhà ga, biển hiệu tam giác, những con suối, cánh rừng với những sắc màu xanh, cam, xanh lá đều tỏa sáng rực rỡ. Giovanni nhớ là mình đã trông thấy tấm bản đồ này ở đâu rồi.

“Cậu mua bản đồ này ở đâu vậy? Nó làm từ hắc diệu thạch à?” Giovanni cất tiếng hỏi.

“Người ta đưa cho tớ lúc ở nhà ga Ngân Hà. Cậu không nhận được sao?”

“Ồ, tớ không chắc mình có ghé ga Ngân Hà hay không nữa. Bây giờ chúng mình đang ở đây nhỉ?” Giovanni chỉ vào một chỗ phía bắc của nơi có ghi chữ “Nhà ga Thiên Nga”.

“Ồ, kia là ánh trăng trải lên bờ sông?”

Giovanni hướng về phía ngoài cửa sổ, một dải ven bờ sông Ngân bàng bạc tỏa ra một thứ ánh xanh nhàn nhạt như thảm cỏ, dập dờn đong đưa theo gió thành từng gợn sóng.

“Ồ, không phải ánh trăng đâu, bởi đó là Ngân Hà nên tự phát sáng đấy.” Giovanni nói, cậu bé nhấp nhỏm hào hứng, thò cả đầu qua cửa sổ và huýt sáo vang lừng giai điệu bài Lãng du Ngân Hà .

Giovanni muốn nhìn kỹ hơn nước của dòng sông Ngân. Thoạt tiên cậu thấy một mảng mênh mông như có như không, sau khi chú tâm quan sát, cậu nhận ra nước sông Ngân còn trong hơn cả thủy tinh, trong hơn cả không khí. Một đôi lần không biết có phải ảo giác hay không, giữa làn nước lung linh đang triền miên êm đềm trôi lại cuộn lên vài con sóng màu tim tím, lấp loáng sắc cầu vồng. Có rất nhiều biển hiệu tam giác phát quang khắp đồng cỏ. Những cái ở xa trông nhỏ xíu, những cái gần thì lớn hơn, ở xa thì rõ mồn một màu vàng, màu cam, ở gần lại chuyển sang màu trăng trắng, có chút mơ hồ huyền ảo. Có những biển hiệu hình tam giác, tứ giác, lại có những cái hình tia chớp hay sợi xích. Tất cả đều tỏa sáng trên đồng cỏ tạo thành muôn hình vạn trạng thú vị.

Giovanni thấy tim mình đập thình thịch, cậu lắc đầu qua lại thật mạnh, thế là những biển hiệu màu cam, màu xanh trên cánh đồng tuyệt đẹp đó cũng dao động theo, như đang hòa cùng nhịp thở của cậu.

“Nhìn này, mình đã đến thảo nguyên trên trời rồi.” Giovanni thốt lên.

“Mà tàu hỏa này không chạy bằng than nhỉ?” Cậu đưa tay trái lên chỉ trỏ về phía đầu tàu.

“Nó chạy bằng cồn hoặc bằng điện gì đấy.” Campanella đáp.

Xinh xịch, xinh xịch, chiếc tàu hỏa nhỏ xinh xắn tiếp tục chạy qua những bãi cỏ đung đưa trong gió, qua dòng sông Ngân, qua những biển hiệu tam giác bàng bạc, cứ đi, đi mãi.

“Kìa, hoa long đảm đã nở, mùa thu đến rồi.” Campanella chỉ ra ngoài cửa sổ nói. Dọc hai bên đường ray, những bông hoa tim tím nở rộ, tựa như những viên đá mặt trăng được khảm vào các bụi cỏ.

Giovanni hào hứng nói: “Tớ sẽ bay xuống, hái một bông rồi lại nhảy lên.”

“Không kịp rồi, chúng mình đã lướt qua chúng khá xa.”

Campanella chưa kịp dứt lời thì một bông, rồi một bông nữa… cả một trời hoa long đảm nhụy vàng dào dạt như một cơn mưa lướt qua trước mặt đôi bạn và tan biến. Những dãy biển hiệu tam giác hốt nhiên mịt mờ tựa sương khói, lại hốt nhiên cùng bừng sáng rực lên.