CHƯƠNG 5 CỘT THIÊN KHÍ LUÂN[2]
Đằng sau bãi chăn thả là một triền dốc thoai thoải, đỉnh đồi đen bằng phẳng, dưới ánh chòm sao Đại Hùng tinh ở phương bắc, trông nó có vẻ thấp hơn bình thường.
Giovanni tiến lên theo con đường mòn xuyên rừng ướt đẫm sương đêm. Cây cối hiện ra muôn hình vạn trạng nhuốm một màu u tối, vài ngôi sao nhấp nháy vừa đủ rọi tỏ con đường. Mấy con đom đóm lóe ánh vàng yếu ớt khiến lá cỏ hiện ra sắc xanh. Giovanni liền nhớ tới những chiếc đèn lồng quả bí mà đám bạn cầm trên tay lúc trước.
Vượt qua cánh rừng âm u đầy những cây thông, cây sồi, thật bất ngờ, bầu trời thênh thang mở ra trước mắt cậu bé, Giovanni thấy dải Ngân Hà vắt từ phía nam qua phía bắc, và cậu đã trông thấy cột thiên khí luân trơ trọi trên đỉnh đồi. Hoa chuông, hoa cúc dại nở tưng bừng, tỏa hương thơm ngát đến mê mẩn. Một cánh chim bay vút qua cất tiếng hót lanh lảnh.
Giovanni đến dưới chân cột thiên khí luân, cậu nặng nề thả mình xuống thảm cỏ mát lạnh.
Những ngọn đèn dưới thị trấn biến màn đêm thành cung điện vua Thủy tề, đây đó vẳng lên tiếng trẻ con ca hát, tiếng huýt sáo, gọi nhau í ới. Gió từ xa thổi lại, cỏ trên đồi rung rinh. Chiếc áo đẫm mồ hôi của Giovanni cũng trở nên lạnh giá. Cậu đưa mắt nhìn đồng cỏ u tối trải dài tới tận thị trấn. Có tiếng tàu hỏa từ đó vọng lại. Những toa xe nho nhỏ với những cửa sổ tí hon màu đỏ. Bên trong có rất nhiều hành khách, người thì đang gọt táo, người khác đang cười đùa, muôn hình vạn trạng. Giovanni nhìn cảnh ấy, cậu chạnh lòng buồn bã và lại ngước lên nhìn bầu trời.
Nhưng bất kể thế nào đi nữa, Giovanni vẫn không thấy bầu trời giống như bài giảng của thầy giáo hồi chiều, nó không hề lạnh lẽo và thiếu sinh khí. Hơn nữa, càng nhìn cậu càng thấy nó như một cánh rừng nhỏ, một bãi chăn thả, một đồng cỏ. Rồi Giovanni còn thấy ba, bốn ngôi sao xanh của chòm Thiên Cầm, tất cả đều nhấp nháy. Chúng vươn chân ra rồi lại co rút về, cứ như vậy vài lần, cuối cùng tỏa hết ra thành hình một cây nấm.
Còn bây giờ, cả thị trấn dưới chân đồi cũng mịt mờ như một mảng trời sao hư ảo đầy mây khói.