← Quay lại trang sách

Quan Trọng Chi Tiếng Gọi

Cô lục danh bạ lưu trong điện thoại để tìm số của một người đã lâu không liên lạc. Có đây rồi. be troc. Tên lưu trong điện thoại như thế, không có dấu, không viết hoa. Kiểu lưu số của phần lớn học trò bây giờ. Thế cho nhanh, đằng nào thì “be troc” hay “Be Troc” cũng đọc giống nhau. Chồng cô đã có lần mở cái điện thoại này ra coi, lần đến danh bạ thấy có be troc, be tron, be hoan. Anh dịch là bé Trọc, bé Tròn, bé Hoàn, những đứa bạn nào đó của vợ mình mà anh chưa biết. Vợ anh vẫn thường gọi bạn mình là các bé, mặc dù tuổi cô cũng đã xấp xỉ ba mươi. Cô bảo gọi thế cho nó trẻ người, vui vui.

Thật ra đó không phải là tên những đứa bạn, không phải là những con bé như anh nghĩ. Giới tính hoàn toàn ngược lại. Đó là những người đàn ông tuổi ngoài năm mươi. Gọi theo kiểu cầu thủ bóng đá là U50. Ý nói già vẫn còn mạnh khỏe, còn chạy được, còn sút bóng vào lưới được. Và be troc, be tron, be hoan phải dịch đúng là bê trọc, bê trơn, bê hoạn. Chính ông bê Trọc đã gợi ý cho cô cách gọi này. Có lần cô bảo với ông rằng các anh là những kẻ cưa sừng làm nghé, giành lấy trò chơi của tụi trẻ. Ông cười bảo tụi anh còn khôn hơn nghé, phải là bê cứng sừng em ơi. Mà trò này là của cả loài người chứ không phải riêng tụi trẻ. Em mà nói thế, anh nghỉ chơi là mất phần đấy.

Cô dừng lại ở chỗ be troc trong danh bạ. Ba năm rồi, từ khi lấy chồng đến nay cô không gọi cho ông. Không gọi cho bất cứ con bê nào nữa. Giải nghệ rồi, bỏ nghề rồi, giã từ những chỗ ấy rồi, gọi làm chi để cho đau khổ. Bê Trọc, cô thoáng nghĩ, có thể đây là người mình đang cần.

- Ờ, em à. Lâu ngày quá. Em đổi số mà không cho anh biết, anh gọi mãi chẳng được. Em đang ở đâu?

- Xóm hoang, anh đến giờ được không?

- Nhớ anh đến thế à. Anh cũng muốn gặp lại em đây.

- Nhà em khó tìm. Anh đến ngoài đường chính rồi alô em ra đón.

- OK em.

Trước khi cắt máy, cô còn nhắc bê Trọc là phải dừng xe ở ngoài đường chính, tìm chỗ khéo khéo một tí mà đỗ. Xóm hoang chứ không phải khách sạn nhà nghỉ đâu mà chui ô tô vào, chỉ tổ lạy ông tôi ở bụi này.

*

Cô quen ông bê Trọc cách đây bốn năm. Khi cô đang làm nhân viên ở khách sạn sang trọng nhất nhì thành phố. Khách sạn bây giờ không chỉ để nghỉ ngơi, mà đấy còn là nơi giải trí. Khách sạn sang trọng thì dịch vụ giải trí càng phong phú. Có hẳn bi a, ka ra và mát xa. Cô làm việc ở bộ phận mát xa. Biển đề trưng ra tận ngoài đường bằng tiếng anh là massage, chữ này du nhập vào nước ta được đọc là mát xa. Và cũng từ đó nó có thêm một nghĩa khác, rất khác với nghĩa gốc. Mát xa mát gần thêm phần sung sướng. Có hẳn một thành ngữ vần vè như thế. Người miền Trung lại biết chiết tự để dịch nghĩa. Không mặc gì hết là mát, xa là chà xát. Chiết tự rất hình tượng và dễ hiểu.

Khách sạn này chủ yếu dành để phục vụ cho các đại gia và giới sang trọng, gọi chung là khách VIP. Ông bê Trọc là một vip, đương chức phó giám đốc sở. Ngày nhậm chức đúng ngày sinh tuổi năm mươi. Có đứa nhân viên ưa nói chữ hí hửng ton hót đưa ông lên mây, rằng sếp nhậm chức đúng ngày sinh, hẳn là song hỉ lâm môn, thế này thì còn thăng tiến nữa. Cũng chính đám thân cận của sếp bê Trọc đã đưa ông tới chỗ này. Sau những cuộc nhậu, trong người đang nóng bừng bừng như thế, muốn cởi trần ra xông hơi cho thoát khí, muốn có người đấm lưng nắn đầu cho đỡ mệt. Và thức nhắm hảo hạng quấn lấy rượu ngoại không làm cho cái rạo rực đàn ông dậy lên mới là lạ. Chơi với bạn phải hiểu bạn, làm với sếp phải biết ý sếp. Rời khỏi bàn nhậu nên dắt đường cho sếp đến chỗ mát xa. Thằng lính trung thành của sếp còn phải đi trước để dò đường, đề phòng tai mắt người quen, đề phòng có gián điệp. Nếu có dấu hiệu bất thường phải a lô bác tài chuyển hướng sang khách sạn khác ngay.

Ông bê Trọc thường đến khách sạn này, bởi ngoài sự chu đáo thì nó quả là nơi an toàn. Cách ly khu vực dân cư bằng hệ thống vườn cây, đánh lừa dư luận bằng sân quần vợt, bể bơi. Có hẳn một khoang hầm để cho xe ô tô đỗ. Thậm chí khi ô tô đã vào hầm, nếu muốn có thể yêu cầu nhân viên phủ bạt đậy kín chiếc xe để không bị các khách vip khác nhận ra.

Cô gặp ông bê Trọc lần đầu ở khách sạn này. Hai lăm tuổi, cô bước ra khỏi đời con gái và chính thức bước vào nghề. Một cô con gái nhà quê, lên phố bươn chải buôn thuê bán mướn ba năm mà chẳng có tiền dành dụm, được cô bạn giới thiệu cho cách làm ra tiền nhanh chóng. Thế là gật đầu. Đúng vào cái ngày ông bê Trọc nhận chức phó, được các đệ tử tặng quà mừng bằng một trận nhậu hoành tráng và khuyến mãi một suất gái trinh chính hãng.

Lâu nay ông vốn là một trưởng phòng đứng đắn. Việc, chỉ có làm. Vợ, chỉ có một. Hoa hồng không và bóng hồng cũng không. Đám nhân viên đã biết thông tin ông lên phó từ ba tháng trước, và đã tự thành lập một nhóm để ủng hộ ông. Nhóm họp bất thường để bàn bạc và hóng hớt thông tin nhân sự, tìm cách gắn bó với ông. Cứ như một hội hâm mộ của ông. May mà chưa lên facebook thành lập một fanpage cho người mến mộ. Ngày ông nhậm chức, chúng đã biết làm vui lòng ông và cũng là để đưa ông vào tròng. Một đám đông theo ta, ủng hộ ta, thì mục đích cuối cùng cũng là bắt ta phải phục vụ họ. Có triết gia đã nói thế. Đằng sau các mối quan hệ đều thấp thoáng bóng dáng lợi ích.

Đám nhân viên đã nhờ một đường dây cò gái tìm cho một cô còn nguyên xi để sếp đập hộp. Yêu cầu về dung nhan phải tốt, dáng chuẩn, biết chiều chuộng. Và cô đã được đường dây cò dẫn vào đây cho đám nhân viên coi qua. Tất cả OK. Bước tiếp theo là phải thuyết phục được sếp nhận cho quà khuyến mãi này.

Thức ăn đặc biệt và rượu hảo hạng đã làm cho ông bê Trọc lâng lâng. Hay chính ngày nhậm chức đã nâng ông lên một bậc thang mới, ở đó ông cảm giác cần phải thay đổi con người mình cho hợp với xu thế. Ông đã tận hưởng món quà khuyến mãi một cách ngon lành. Đập hộp rốp rẻng. Xong việc còn xin số điện thoại của cô. Làm như thể còn muốn gặp nữa.

Mà đúng thế thật. Những lần sau ông đều gọi trước cho cô. Ông thành khách quen của cô. Đám râu ria bảo sếp khùng, gái mát xa mà làm như nhân tình không bằng. Ông vẫn chỉ chọn lấy cô, có hứng thú với cô và kể cả tâm tình với cô.

Ông bảo hồi trẻ anh kiểu cách làm đỏm lắm. Tóc chải chuốt vuốt keo thường xuyên. Vuốt hoài nên bây giờ hói đầu rồi đây này. Cô cười khúc khích. Chớ không phải do anh say mê nghiên cứu làm việc sao. Từ nay em gọi anh là bê Trọc.

Chính cô cũng có cảm giác khác khi được phục vụ ông. Với ông cô dịu dàng hơn, đằm thắm hơn, tình cảm hơn. Mỗi lần như thế cô cảm giác được chút dư vị của tình yêu, cái mà người ta bảo gái mát xa không thể nào có. Dù cho cảm giác ấy chỉ ngắn ngủn, nhợt nhạt, cô vẫn cảm ơn ông. Và số tiền ông nhét vào tay cô bao giờ cũng nhiều hơn mức thông thường của khách khác.

Chút quê mùa trong cô thường trỗi dậy mỗi khi gặp ông. Những câu hỏi ngớ ngẩn ngờ nghệch khiến ông thích thú. Nó khác vẻ đanh đá nguýt ngoa nịnh nọt thường gặp ở các cô làm nghề này.

Từ ngày lên chức ông khác đi nhiều, không còn chân chất như ba chục năm mẫn cán làm anh chuyên viên, rồi trưởng phòng bèo bọt. Ông đã nhiều lần tự hỏi sao lắm kẻ chẳng mấy chuyên tâm cho công việc lại được lên chức rất dễ. Bây giờ ông mới biết, cái ông kém người ta là cái sự chơi. Chơi theo kiểu nhà giàu. Chơi để biết đường biết sá. Chơi mới có đồng bọn, có mánh mung. Nhưng kiểu chơi của ông vẫn còn có chừng mực. Không quá chán chường sa đà vào gái gú. Chỉ mỗi mình cô. Ông cũng không làm sứt mẻ chuyện tình cảm gia đình. Ông chưa hề chê vợ mình với cô. Không phải như kiểu đàn ông thường thủ thỉ với nhân tình rằng vợ anh nó là con mụ nói nhiều, mau già mà lâu chết.

Có lần ông bê Trọc khuyên cô nên bỏ cái nghề này đi, kiếm việc khác mà làm, tìm một người đàn ông lấy làm chồng. Khi nói như thế ông cũng hơi áy náy, vì chính ông đã góp phần vào việc níu kéo cô làm cái nghề này, chính ông là người đã bắt cô phải làm đàn bà khi chưa biết đến tình yêu tình ngãi. Lần cuối ông cho cô một cái phong bì kha khá. Phong bì này cũng chả phải của ông, bọn nhà thầu mới dúi cho ông lúc chiều. Ông không mở ra xem mà cho luôn cô, coi như chút vốn để cô bắt đầu làm lại cuộc đời.

Cô đã nhận không lưỡng lự. Đêm hôm đó cô nằm suy nghĩ, rồi rạng sáng bỏ đi khỏi khách sạn. Quyết tâm làm lại từ đầu.

Cô thoát ra khỏi thành phố, rồi dừng lại ở một vùng ngoại ô, xin học nghề may vá. Nghề may không kiếm được tiền nhanh như làm gái mát xa. Lấy công làm lãi chứ không phải lấy lỗ làm lãi như trước. Được cái nó an nhàn, thanh thản, không phải dằn vặt cắn rứt. Không phải đêm đêm rỉ rả nước mắt thương thân.

Rồi cô lấy chồng. Anh làm nghề thợ xây, đen đủi và hiền lành chân chất. Cô nghĩ trời còn biết thương tới thân này. Cho cô lấy một người ít thông minh sắc sảo, vì thế anh không cần biết nhiều về quá khứ của cô. Đến tương lai anh còn chưa biết tính thế nào, huống nữa tìm hiểu quá khứ làm chi.

Hai vợ chồng mướn được cái nhà cấp bốn ở xóm hoang. Xóm thưa thớt nhà cửa. Được cái vườn rộng, cô ở nhà may vá trồng thêm rau nuôi thêm heo. Anh đi làm cho người ta, tiền công lĩnh về đưa tất cho vợ. Cũng sinh được một bé gái mạnh khỏe. Dù cuộc sống có thiếu thốn chút đỉnh nhưng cô vẫn thấy hạnh phúc. Thỉnh thoảng nhớ lại những ngày ở khách sạn khiến cô ớn rợn.

Thế mà chiều nay cô buộc phải gọi cho ông bê Trọc.

Cô dẫn ông đi qua xóm vắng, vào nhà. Không mời nước, không han hỏi nhiều. Ông cũng thế, không tò mò nhiều. Bỏ qua mọi thủ tục khách sáo. Họ lên giường.

Xong xuôi rồi hai người mới trò chuyện.

- Chồng em đâu?

- Anh ấy đi làm thợ xây, bị sập giàn, đang nằm ở bệnh viện trung ương.

- Bị lâu chưa? Có nặng không?

- Ba ngày rồi, đang nằm mê man bất tỉnh ở tầng sáu.

Tầng sáu. Ông rùng mình khi nghĩ đến cái chỗ ấy. Đấy là tầng nguy hiểm nhất của bệnh viện H. Tất cả bệnh nhân nằm ở đó nắm chắc chín phần chết, chỉ một phần sống. Và nếu có sống được cũng là tàn phế, mất trí. Tiền lo cho bệnh nhân nằm ở tầng sáu là không đếm kịp. Có gia đình bán cả cơ ngơi vẫn không cứu được người thân.

- Còn nước còn tát, còn người là còn của. Gắng lên em.

Ông để lại cho cô một khoản tiền rồi về thành phố. Dặn, có gì cần cứ gọi cho anh.

*

Cô cầm số tiền ông để lại đầu giường, đếm phớt qua rồi ra đường bắt xe. May còn kịp chuyến cuối ngày để vào bệnh viện. Mẹ chồng cô đang bồng cháu gái ngồi ở khu vực đợi tầng một. Gặp cô, bà hỏi ngay có vay được tiền không con? Cô gật đầu rồi bế lấy đứa bé.

Đợi ở tầng một của bệnh viện, cô vừa lo cho anh vừa thấy day dứt chuyện chiều nay. Biết làm sao được. Từ khi lấy chồng, cô đã tự hứa là sẽ không bao giờ dan díu với bất cứ ai. Bởi khi cô đến với anh, con người cô đã quá nhem nhuốc rồi. Cô nghĩ sẽ chung thủy với anh trọn đời, để đắp bù cho sự mất mát mà anh chấp nhận khi lấy cô. Thật ra là cô tự cảm thấy có lỗi chứ anh chẳng hề hấn gì. Anh thương vợ thương con, chỉ biết làm lụng lo cho gia đình. Nhiều lần cô muốn anh hờn dỗi, quát mắng mình. Để cho cô được cam chịu. Nhưng không, anh không nóng nảy bao giờ.

Khi cô mang thai bé gái. Có lần cô đã dúi vào tay anh ít tiền, bảo lên phố mà chơi cho khuây khỏa. Cô muốn anh được vui vẻ, được giải phóng cái ham muốn đàn ông. Nhưng anh không đi. Vẫn ngày ngày làm việc, đem tiền về cho cô bồi dưỡng.

Số tiền ông bê Trọc cho, cô lo được cho chồng trong ba ngày nằm viện thì hết ráo. Cô lại bảo mẹ chồng là phải ra nhà chạy tiền. Trên đường ra cô đã gọi cho ông. Và ông vẫn đến. Có phần dè dặt hơn nhưng mọi chuyện trên giường vẫn xảy ra.

Ba lần ông đến nhà cô. Ba cái bì thư ông để lại đã giúp cô cứu được chồng thoát khỏi lầu sáu tử thần. Anh được xuất viện. Toàn thân lành lặn, không mất đi bất cứ phần nào trên cơ thể. Duy chỉ cái đầu có vấn đề. Nhớ nhớ quên quên và không điều khiển được một số dây thần kinh cơ học ở vùng dưới. Phải ngồi xe lăn, không còn khả năng đàn ông. Được sống là may.

Thỉnh thoảng ông bê Trọc vẫn gọi điện bảo cô ra đường để gặp chút xíu, dúi cho cô ít tiền. Không đòi hỏi gì hơn. Nhờ số tiền ông cho mà cô đỡ vất vả những ngày sau khi anh mới ra viện.

*

Cô nhớ lại cái đêm trước khi anh bị tai nạn. Anh và cô đã có một lần mặn nồng tuyệt vời. Anh nói anh muốn có được một đứa con trai cho mẹ vui. Nhà mình có truyền thống độc đinh ba đời nay nên anh chẳng mong được nhiều, chỉ một thằng cu là mừng lắm rồi.

Cô cũng nhớ cái lần cuối cùng với ông bê Trọc, ngay chính trên chiếc giường nhà mình. Ông đã cho cô biết là ông có hai đứa con gái, ông muốn giữ cái ghế của mình nên không thể để vợ sinh thêm nữa. Nhưng ông muốn có một đứa con trai ngoài giá thú, để trọn hiếu với tổ tiên.

*

Chín tháng sau ngày chồng bị tai nạn, cô sinh được một thằng cu kháu khỉnh.

Mẹ anh là người mừng nhất, rưng rưng khóc bảo trời còn có mắt thương đến dòng họ nhà này. Anh cũng mừng, rơm rớm nước mắt nựng con. Ông bê Trọc biết tin cũng mừng, chia vui bằng những khoản trợ cấp thường xuyên.

Thằng cu biết nói, biết chồm đến chiếc xe lăn gọi ba. Cô nghe tiếng nó bập bẹ gọi ba mà muốn khóc.

*

Đến đây, người kể câu chuyện này cũng rất phân vân, muốn viết thêm vài dòng làm sáng rõ tiếng gọi của thằng cu. Nhưng nghĩ lại, thấy ở đời có bao nhiêu việc phải làm, quan trọng chi cái tiếng gọi.