← Quay lại trang sách

Con Heo Đất Đã Đầy

Đi mua con. Đó là sự thực, khi mọi thứ có thể mua được bằng tiền thì kể cả một con người, chuyện mua bán vẫn không quá lạ.

Mười triệu. Đấy là cái giá để xin được một thằng con trai. Có đường dây cò bán trẻ sơ sinh. Cò đất, cò sổ đỏ, cò thầu, bây giờ đến cò người. Ở đâu ngửi được ra tiền ở đó liền xuất hiện cò. Đường dây cò người hoạt động ngầm ở ngoài bệnh viện. Tất nhiên một đầu dây nối vào trong bệnh viện để bắt tín hiệu kẻ nào muốn bán con. Phần nhiều là những cái bầu chửa hoang. Chưa cưới chưa xin đã ăn cơm trước kẻng. Không cưới không xin cũng ăn vụng ăn vè. Ai có con gái đừng nghe người ta khen khôn sớm mà vội mừng. Khôn sớm đồng nghĩa với khôn mỗi cái chỗ ấy, còn lại dại trăm phần chỗ khác.

Ở bất cứ bệnh viện nào, khoa sản cũng đông đúc nhất. Như một hội chợ có đủ mặt anh tài. Đàn ông đàn bà. Người già trẻ nhỏ. Bụng bầu tuổi năm mươi cho đến choai choai mười lăm trăng tròn. Trăng chưa tròn bụng đã tròn trước. Sẽ phải bật cười khi nhìn thấy một bụng bầu mặt non choẹt rên đau ư ử. Anh chồng cũng ngần ấy tuổi chẳng biết dỗ cô vợ thế nào đành mua một gói bim bim. Hồn nhiên quá. Nhưng chàng đã đánh trúng sở thích của vợ. Cô gái cầm bim bim nhai. Cũng rất hồn nhiên. Không ai nghĩ đó là người sắp sanh con.

Trẻ người non dạ. Già người vẫn non dạ. Một cô gái ba chục tuổi chưa hẳn già nhưng chắc chắn không còn trẻ. Ba mươi ôm bụng bầu vào bệnh viện một mình. Thân cô thế cô. Không cần hộ vệ không cần người thân. Chính xác là không thể có được một người thân. Gia đình cô ở tận ngoài miền Trung. Làng cô lại nằm trong vùng đất được mã hóa ngôn ngữ bằng cụm từ chó ăn đá gà ăn sỏi. Người không có gì ăn nên phải bôn ba. Cô quyết chí vào Sài Gòn lập nghiệp. Nam tiến. Khai phá một vùng đất mới cho gia đình vốn mấy đời bám đất quê hương. Hy vọng sẽ dẫn đường cho đàn em nheo nhóc bám dây chị tiến lên. Mơ mộng Sài Gòn là cái kho của nả sờ đâu thấy tiền đó. Quyết chí bỏ làng ra đi, bỏ những mối tình vạt cỏ bờ đê. Bỏ luôn người mà cha mẹ cô đã gán ghép mai mối chỉ vì nhà ấy có nhiều ruộng. Hứa với cha mẹ ba điều cho ngày về. Thứ nhất sẽ dẫn về cùng một ông chồng trí thức, không ngu đần như lũ trai làng ở đây. Thứ hai có bạc tiền dây chuyền vòng viền. Thứ ba sẽ đẹp như các diễn viên trên ti vi. Mà, biết đâu con sẽ sớm được lên ti vi. Bố mẹ ở nhà mở đài ra cái là thấy con liền, khỏi nhớ.

Kể từ đó tới nay là mười năm. Sài Gòn chôn cô mười năm trong một cái nhà trọ nằm sau con hẻm đi thẳng cấn tay đi nghiêng cấn mông cấn ngực. Sài Gòn ân xá cho cô một công việc trong xưởng may tiền công cao gấp đôi ngoài tỉnh miền Trung của cô, nhưng ở Sài Gòn chừng đó phải tằn tiện. Bố mẹ ngoài quê đọc thư cô gửi về mừng không chịu nổi. Công cao gấp đôi ở quê, thế này thì chắc nó sắp giàu ông ạ.

Ở đất Sài Gòn kiếm được một người thương yêu mình là tốt lắm, sẽ đỡ lẻ loi lắm, sẽ cùng dắt nhau qua những ngày gian khó. Người ta nói như vậy với cô. Và cô tin. Buộc phải tin bởi mười năm qua, có hàng ngàn đêm cô thấy đơn chiếc trong phòng trọ ọp ẹp. Hắn đã đến đúng vào cái thời điểm quả sung chín sắp rụng, treo lơ lửng trên cành. Chỉ cần hắn thở nhẹ là cô đã rụng ngay vào lòng hắn. Cô nghĩ đây là một mối tình, sẽ tiến tới một gia đình. Sẽ có những buổi chiều thi vị như một bài hát. Anh về, cô gái vừa tan ca, họ hẹn nhau, và chờ nhau, cùng khát khao hạnh phúc, họ đón nhau, và mùa xuân cũng theo về.

Quả đúng như cô nghĩ. Những buổi chiều hắn đến đón cô tận công xưởng may. Rồi chở cô về phòng trọ. Cô bày ra nấu nướng. Mua cho hắn hai lon bia. Ăn xong thì bày ra ngủ. Với cô như thế là mãn nguyện. Một cuộc sống mới dang tay vồ lấy cô. Để xóa đi những đêm ngồi ôm đầu gối một mình. Hắn tóc đen, mắt một mí ti hí. Mốt bây giờ là lấy chồng ngoại quốc, nước nào cũng được. Huống hồ cô đang vớ được một anh gốc Hoa.

Bụng cô căng dần. Hắn vẫn ở bên cô. Tạo cho cô những cảm giác da thịt và cũng lấy từ cô những cảm giác đó. Cho đến một ngày cái bụng to quá rồi. Không thể tạo ra được cảm giác nữa thì hắn lẳng lặng đi. Đi đâu? Hắn nói với cô là đi công tác. Một chuyến công tác vi vu bất tận thăm thẳm ngày về. Tháng sau cô biết mình bị lừa. Mối tình đầu của cô chừng đó. Nhưng cô đã giao phó toàn bộ những thứ quý nhất của đời con gái cho hắn. Và hắn đã kịp để lại cho cô một thứ. Một phát ân huệ cho người cô đơn. Nhưng là một cái của nợ đối với công nhân một thân một mình nơi Sài Gòn.

Ban đầu cô không hề có ý phá bỏ đứa con. Con cái trời cho, đứa con ấy là con của trời, cố mà giữ. Người tính không bằng trời tính. Nhưng trời cho không bằng người quyết. Cô nghĩ đến tiền, nghĩ đến ba lời hứa với cha mẹ trước ngày đi. Rồi cô căm hận hắn. Cô bắt đầu biết nghĩ đến sự phức tạp của cuộc đời. Bao nhiêu điều nhiễu nhương rắc rối khi đứa con này chào đời. Biết đâu rồi cô ôm đứa con đi lang thang xin tiền như những người đàn bà cô từng gặp trên phố.

Bác sĩ đuổi khéo cô về. To quá rồi không phá được. Giữ lấy mà sinh em ơi. Tội nghiệp. Không biết bác sĩ thương cảm đứa bé trong bụng hay thương hại cô. Bác sĩ từ chối phá bỏ giúp cô. Nhưng tay cò đã dang tay giúp cô. Cô cứ việc sinh, con cô sẽ có người nuôi. Nó sẽ được lớn lên trong một gia đình có điều kiện. Ngoài ra, cô còn được hỗ trợ một khoản tiền mười triệu. Đấy là phần cứng. Nếu thương thì gia đình người ta sẽ cho thêm. May thay cho cô, cái bầu đang mang là đứa con trai. Xin con nuôi người ta phần nhiều đều chọn con trai.

Cặp vợ chồng xin con cũng ở ngoài miền Trung. Một cặp vợ chồng lấy nhau năm năm không sanh đẻ được đành đi xin con nuôi với hai lý do. Thứ nhất, có một đứa cho vui cửa vui nhà, làm sợi dây gắn bó giữa chồng với vợ, khỏi bị tiếng đời nói ra nói vào. Thứ hai, quan trọng hơn, ông thầy bói bảo nếu làm phúc xin một đứa con nuôi thì họ sẽ có được con đẻ. Họ mang niềm tin ấy vào Sài Gòn. Bắt được liên lạc với cò. Cò làm sợi dây kết nối hai vợ chồng với cô ba mươi chửa hoang. Họ, vợ chồng nọ và cô, nhờ giọng nói mà nhận được ra nhau cái gốc gác miền Trung. Ban đầu hai bên đều ngại ngần về cuộc đổi chác này. Cô không muốn đứa con lại rơi về cái dải đất mỏng như quai nón dân cày ấy, rồi con cô sẽ cực khổ còng lưng như cha mẹ cô. Nhưng nghĩ lại, con nó về miền Trung thì cô sẽ nhiều cơ hội tìm lại nó, lớn nên nó lại nhiều cơ hội tìm thấy cô. Bán đứt con nhưng vẫn mong có ngày gặp lại nhau. Hai vợ chồng cũng ngại, tưởng kiếm được thằng cu gốc gác Sài Gòn để nó hưởng cái hơi hướm văn minh hòn ngọc Viễn Đông. Ai dè. Cuối cùng hai bên đi đến đồng ý, ký kết cam đoan không có sự chứng kiến của chính quyền pháp luật. Nhưng niềm tin là thứ luật bảo đảm, và hơn nữa, bên họ còn có cò. Cò sẽ bảo lãnh cho cả hai bên. Họ chồng cho cô một phần ba số tiền. Ba tháng nữa cô sinh họ lại vào. Khi ấy chồng hết số tiền còn lại.

Ngày cô sinh, hai vợ chồng đã kịp có mặt. Họ đi theo cô vào bệnh viện như những người thân. Ba ngày sau khi sinh là giờ phút chia tay nhau. Tiền trao cháo múc. Những cam kết bằng miệng được giao kèo thêm lần nữa. Lần này chủ yếu là cặp vợ chồng ra cam kết, chứ cô không còn được quyền. Cô sẽ không được tìm lại nó, dưới bất cứ hình thức nào, không được rao truyền hình, không được nhờ chương trình cuộc chia ly. Vân vân. Và nếu lỡ trên đường đời tấp nập có gặp lại nhau thì cũng phải đi lướt qua nhau như chưa hề quen nhau. Cô cho hai vợ chồng số điện thoại để liên lạc lúc cần. Thỉnh thoảng anh chị gọi điện cho em nhé. Nhưng cặp vợ chồng không cho cô bất cứ điều gì để liên lạc, số điện thoại số nhà tên đường đều giấu nhẹm. Họ trở thành ân nhân của nhau. Cô cho hai vợ chồng được làm mẹ làm cha. Vợ chồng gánh giúp cô việc chăm nom dạy dỗ đứa bé. Những ân nhân không hẹn ngày gặp lại. ân oán đã gửi lại nơi đây, đã trả xong bằng tiền. Từ giờ phút này chấm hết. Gút bai ai đi đường nấy, đừng có dấy vào nhau, tội thằng cu.

Thằng cu được hai vợ chồng đưa về miền Trung. Gọi nó bằng cái tên quai nôi là cu Tàu. Cu Tàu lớn lên nhờ sữa mà vợ chồng nọ đi xin của những bà mẹ trong vùng. Ai cũng thương, cũng sẵn sàng cho đi một ít sữa. Ở đời giấu được mọi thứ nhưng gốc gác tung tích thì đừng có hòng che đậy. Nước da, chiều cao, con mắt, lỗ mũi đều được ông trời định dạng cho. Người ta khen vợ chồng may mắn, kiếm được một thằng cu lai. Cái sự khen của người đời chỉ khiến cho vợ chồng thấy lo. Sẽ khó mà giấu thằng cu Tàu gốc gác nó được. Rồi một ngày lớn lên thể nào cũng có người cho nó biết. Người lớn không nói với nó thì sẽ có trẻ con. Bạn bè nó thể nào chẳng có lần tức nhau mà chửi đồ con nuôi con mua.

Cu Tàu được mười tuổi. Mười năm vợ chồng họ vẫn chưa sinh nở được. Lời ông thầy bói hồi trước chưa ứng nghiệm. Mười năm vợ chồng sống hạnh phúc xen lẫn lo lắng. Và cũng đến ngày thằng cu Tàu có ý thức về lai lịch tù mù của mình, biết phân biệt con nuôi con đẻ. Mẹ con đâu? Thằng cu hỏi. Bà mẹ nuôi ôm lấy nó dỗ dành. Mẹ con đây chứ mẹ đâu nữa. Không tin con hỏi bố đi. Nhưng thằng cu ứ chịu. Mẹ đẻ của con cơ?

Nhiều lần thằng cu Tàu vặn hỏi. Cuối cùng mẹ nuôi cũng phải nói cho nó biết. Nghĩ nó trẻ con thì tò mò thế thôi, cứ cho nó biết, lớn lên nó sẽ hiểu. Ừ, mẹ xin con từ trong Sài Gòn về nuôi đấy. Sao mẹ đẻ con lại cho? Thằng cu lại hỏi. À, ừ, vì mẹ con cần tiền. Con biết rồi, đấy là mẹ mua con, đúng không. Đúng không? Mẹ nuôi gật đầu. Thằng cu nhanh nhảu nói. Thế thì lúc nào con có nhiều tiền, con sẽ trả lại cho mẹ để đi tìm mẹ của con. Câu nói làm hai vợ chồng đau điếng như có ai ném đá vào tai. Uổng công bắt tép nuôi cò, cò ăn cò lớn cò lò dò đi. Khác máu tanh lòng là vậy sao. Từ đó mỗi lần có ai cho tiền, tết nhất được lì xì tiền, thằng cu lại nhét vào con heo đất. Mẹ ơi chừng nào con heo này đầy tiền đã đủ chưa. Hỏi trống trơ như vậy nhưng mẹ nuôi thừa biết ý nó hỏi đủ để làm gì.

Về phần cô thợ may công nghiệp, mẹ đẻ thằng cu Tàu. Từ ngày cô sinh và bán đứt thằng con, cô vẫn còn ở lại Sài Gòn. Quyết chí làm lại cuộc đời. Quyết tâm thực hiện ba mục tiêu đã hứa hẹn với bố mẹ ngoài quê. Và cô đã làm được một mục tiêu. Đó là lấy chồng giàu. Một gia đình bề thế kếch xù ở Sài thành. Chồng cô ngẩn ngẩn ngơ ngơ, suốt ngày cứ mải đọc thơ bướm vàng. Cái anh chàng mối tình đầu của cô thì quá khôn. Còn chồng cô bây giờ lại đờ đẫn kém trí tuệ. Anh chồng ngơ ngẩn không biết cách làm cái việc ấy. Bố mẹ chồng trách cô. Nhưng trách cũng đành chịu. Bố mẹ chồng nhiều tiền, định đưa vợ chồng cô đi thụ tinh nhân tạo, nhưng lại sợ cô đẻ ra một đứa ngẩn ngẩn ngơ ngơ thêm khổ. Cuối cùng quyết định xin con nuôi cho vợ chồng cô. Kịch bản quay trở lại với cô. Lần trước cô làm diễn viên, lần này cô làm đạo diễn. Cuốn phim đời thật trớ trêu và hấp dẫn. Cái hấp dẫn của phim đời là nhân quả rõ ràng quá nên làm cho người ta đau điếc mang tai. Họ lại bỏ tiền ra mua con. Một trăm triệu, quá nhỏ so với hầu bao của gia đình kếch xù. Một trăm triệu, gấp mười lần số tiền cô bán đứa con hồi trước. Mười năm qua cô không nhận được bất cứ tín hiệu liên lạc nào từ cặp vợ chồng nọ. Viễn thông quá tải, chuyển sim điện thoại từ chín số sang mười số. Thế là cái sim chín số hồi nào của cô vô tác dụng. Nhưng cô vẫn giữ lấy cái sim, hy vọng một ngày nào đó nó sẽ rung lên chỉ đường cho cô tìm lại đứa con đã bán.

Cu Tàu thỉnh thoảng vẫn làm cho bố mẹ nuôi nó buồn vì ý tưởng bỏ heo mua lại thân mình. Đến một ngày con heo đầy thật. Nó đã mười ba tuổi. Ôm con heo đến trước mặt bố mẹ mà rằng, con gửi lại bố mẹ, cho con vào chùa đi tu.

Thể theo ý nguyện. Cu Tàu được bố mẹ gửi vào một ngôi chùa, cạo trọc vận áo chú tiểu, quy y tam giới luật trì. Vào chùa rồi thì sợi dây huyết coi như đứt đoạn, không còn dan díu gốc gác lọt lòng. Từ nay cu Tàu hết cái ý tưởng tìm mẹ. Cặp vợ chồng cũng không phải canh cánh lo lắng chuyện mất nó nữa. Của trời phật cho đã trả lại cho trời phật. Chẳng đi đâu mà mất.