← Quay lại trang sách

Chương 2 Song sinh

Giữa vòm trời vời vợi xanh, từ ngả rẽ phố huyện Pó Liểng nhìn lên trên núi Phja Bjooc, bản Nộc Nhùng giống chú chim công, say sưa vũ điệu hoang dã gọi bạn tình trong màu xanh thăm thẳm núi rừng. Nộc Nhùng nghĩa là chim công. Đầu chim công có đôi mắt sáng lấp lánh, ẩn dưới chiếc mào rực đỏ, ngó chăm chú xuống phố huyện. Từ chiếc mỏ lớn màu vàng, hếnh chúi vào ngút ngát mây, nhả ra dòng nước trắng xóa, tựa ngàn ngàn thỏi bạc nén xối xiết, chảy tràn trên bảy tầng bậc đá làm nên thác Lỉn. Nước từ thác Lỉn tung mình qua cơ man ghềnh đá mẹ, đá con, ào ạt chảy giữa rừng già, dắt díu, len lỏi qua thung sâu rậm rì cây lau, cây chít... nhởn nhơ đi chơi quanh các bản, thong thả trôi xuôi giữa phố huyện, làm thành dòng Nậm Khao bốn mùa tấu lên điệp khúc rì rào. Nước từ dòng Nậm Khao mang theo phù xa ngọt ngào, xuôi mãi xuống hạ nguồn, bồi đắp thành soi bãi trù phú, ruộng lúa tốt tươi.

Trên mình chim công cõng những nếp nhà sàn đầm ấm, vững chãi, thấp thoáng mây bay. Quanh năm, suốt tháng đuôi chim công xòe rộng, gắn vào vách núi Phja Bjooc, tỏa sắc màu rực rỡ, ngào ngạt hương thơm của hoa mạy mác. Loài hoa này đến lạ, sắc thái thay đổi theo bốn mùa nắng gió. Mùa xuân rừng rực sắc đỏ tươi tắn. Mùa hạ chuyển sang màu phớt hồng thanh tao. Mùa thu man mác màu tím mênh mang, để rồi sang đông giá ánh lên sắc tím pha đỏ ấm áp.

Sau lưng bản Nộc Nhùng là rừng mác cọp tầng tầng, lớp lớp đan xen, ken dày leo tít lên dãy núi Phja Bjooc trập trùng mây bay. Những núi mẹ, núi con cõng nhau đi từ bản Nộc Nhùng, Nộc Pháy, Nộc Phay... làm nên dãy núi hình cánh cung, chạy ngược phía Bắc lên miền biên ải.

Nhà của gia đình chị em Ri và Rinh nằm cuối bản, giáp với vạt rừng mác cọt, ăm ắp hoa mạy mác. Khi hai chị em biết dắt tay nhau đi chơi, là lúc nhận ra trong nhà có sáu người. Ông bà trẻ mé gọi bằng cậu mợ. Anh Hợp và hai chị em Ri với Rinh, lớn lên trong vòng tay tảo tần của mé cùng sự yêu thương của ông bà trẻ. Mặc dù Ri ra đời trước Rinh trong khoảnh khắc nhanh như nồi cơm sôi trào vung, cạn vần xuống bếp vuông, thế nhưng đứa nào đón gió, nhìn nắng trước thì làm chị.

Ri và Rinh giống nhau như hai giọt sương do tạo hóa thả vào hõm đá. Cùng chung gương mặt trắng tựa bột củ mài, đôi mắt đen hồn nhiên, cái miệng mỗi khi cười khoe đồng xu tròn xoe bên má. Người bản không biết đâu là chị, đâu là em, có hỏi thì hai chị em mủm mỉm cười không nói. Mé biết sự khác nhau. Nếu như lòng bàn tay phải của chị Ri có nốt ruồi đỏ, thì dưới mu bàn chân trái của em Rinh có vết bớt màu hồng. Giống nhau là thế, nhưng cái nết khác nhau nhiều lắm. Ri ít nói, thùy thã, nết na, chăm chỉ làm việc nhà. Rinh ngược lại, cái miệng chỉ ngơi nói khi ngủ, đôi chân Rinh không đứng yên một chỗ, nó thích nhảy nhót, leo trèo như tụi sóc.

Từ khi là hai đứa trẻ lẫm chẫm quanh sàn phơi nước, Ri và Rinh đã thu vào tầm mắt nhỏ nhoi sắc màu thay đổi bốn mùa của hoa mạy mác. Ri yêu da diết màu tím nhẹ nhàng khi trời đong đầy nắng thu. Cô thích nằm lăn ra giữa triền hoa tím, tha hồ hít hà hương thơm dịu ngọt, thả hồn phiêu du lên vòm trời cao xanh mộng mơ. Những bông hoa mềm mại, dập dờn trong gió, mơn man, ve vuốt Ri như thể cô là người bạn tri kỷ. Khi vui, lúc buồn Ri gửi tâm tư của mình vào mỗi khóm hoa.

Với Rinh thì khác biệt. Vào độ mạy mác trải thảm đỏ từ sườn núi xuống dưới thung sâu, gọi bầy gió xuân cõng bụi mưa rắc phấn xuống bản, Rinh chạy vù ra sau nhà, lên núi Phja Bjooc, miệng say sưa hát, nhảy nhót, xoay tròn vũ điệu bất kỳ giữa thảm hoa. Tụi hoa oằn mình ứa nhựa, nhuộm đỏ đôi bàn chân mà Rinh vẫn chưa muốn thôi. Rinh khua đôi bàn tay, bứt từng vốc cánh hoa đỏ, tung lên giữa vòm trời, thích chí cười khanh khách, mặc cho cánh hoa rập nát, lả tả rơi...

Vào mùa gió xuân hây hây thổi, không ít lần mắt Ri đụng phải Rinh hồn nhiên, thích thú dập vùi vẻ đẹp hoa mạy mác. Xót thương cho mỗi kiếp hoa bị Rinh làm tơi tả, Ri nhắc nhẹ nhàng:

- Rinh à, thiếu gì thú vui mà mày làm đau hoa như thế? Cái chân, cái tay mày đừng làm điều ác.

Bỏ ngoài tai lời chị, Rinh nói tỉnh bơ:

- Mỗi người một cái thích riêng, mặc tao.

- Cái người mày, con muỗi đốt thì ngứa, con vắt bám là sưng, con cua nó cắp bị đau la lối om sòm, vậy mày làm nát những cây hoa, mày không lo mạy mác báo oán à?

Rinh cười ngặt nghẽo, tiếng cười mang sương lạnh vang trong chiều vắng. Cô nheo mắt, trề môi diễu cợt:

- Ô dáy! Tụi mạy mác này mà biết báo oán la? Cái óc mày nhồi chặt chữ nên loạn rồi.

Mặc Rinh diễu cợt, kệ cái miệng xinh xắn của Rinh không gọi mình bằng chị, Ri không giận em mà chỉ buồn thôi. Cái buồn dày lên theo chiều cao của hai người.

Cái buồn của Ri chẳng thấm gì so với nỗi buồn đau, lo lắng chất đầy bụng bà Ngần. Ánh mắt bà thoáng hiện lo âu và thở dài mỗi khi Rinh mải vui chơi, thả lời nói không thuận tai. Trong ba đứa trẻ con, bà lo cho Rinh nhiều lắm. Sự hiếu động của nó khiến bà thắc thỏm. Nỗi lo mơ hồ về con Rinh làm bụng bà xát muối. Nhiều lần bà tự trấn an không được nghĩ lung tung, nhưng chỉ một lúc thôi, thấy con nghịch ngợm bê thứ này, đổ thứ kia, làm loạn đồ đạc trong nhà là bà trào dâng ám ảnh.