Chương 12 Duyên phận lỡ làng
Mới chập tối Hái đã đi nằm. Hôm nay gió Nam thổi mát rượi, xua đi không khí oi nồng, đặc quánh của tiết trời đầu tháng Bảy. Mấy hôm nay người Hái khó ở. Cái bụng to kềnh, làm Hái mệt mỏi rã rời. Được ưu tiên ngồi trong tổ đóng gói, gài thuốc tiêm vào vỉ rồi cho vào hộp, mà sao vẫn mệt đến thế. Thở hắt ra ì ạch... Hồi ở nhà làm nữ dân quân, ở với mẹ chồng cay nghiệt, tay chân Hái bận liên miên, mắt lúc nào cũng thiếu ngủ, nhưng Hái không biết đến mệt mỏi như thế này.
Đứa bé trong bụng nó nghịch quá, vừa thấy đạp loi choi bên bụng phải, đã thấy gồng chân lịch bịch phía trái. Nó là trai hay gái mà khiếp thế. Lại nghĩ, các bà, các chị trong xí nghiệp vẫn nói vui, cái bụng to thế kia dễ có hai đứa bé ngồi trong. Nếu vậy thì Hái lo quá. Thời buổi này nuôi một đứa đã vất rồi, nếu hai đứa bé thì lấy gì cho nó ăn đây? Thật may quá đi, khi Hái nằm cữ, có lương thực nhà nước chu cấp, có đồng lương công nhân ăn rồi. Chuyện Hái vào làm công nhân thật ngẫu nhiên. Phải chăng Hái được ông bà tổ tiên phù hộ?
Hái không ở nhà tập thể của xí nghiệp. Chị Hiền rủ Hái về ở Hái ra nhà chị ở cho vui. Ngôi nhà thoáng đãng mát mẻ này không ngờ đứa em họ Xa cũng đã đến đây, trong những ngày học làm bộ đội. Chị Hiền bảo, Xa không đi phục vụ chiến đấu trong chiến trường. Cô ấy được cấp trên giao nhiệm vụ về làm y tá ở Trạm xá Trường Quân chính Quân khu, cách đây chưa đầy đôi cây số. Xa vẫn ước ao vào tuyến đầu chống Mỹ, gần người yêu...nhưng việc nhà binh có muốn cũng không được, tổ chức phân công. Không chọn việc. Điiều đó làm Xa khóc thầm nhiều ngày.
Hồi mới về trường công tác, thư thoảng chập tối Xa vẫn đi trên chiếc xe đạp khung của đơn vị tranh thủ về thăm chị Hiền. Ngồi chưa ấm chỗ, chuyện còn dở dang thì Xa đã đứng dậy, lần nào Xa cũng bảo:
- Em nhớ chị, em về, lần sau nói chuyện nhiều hơn nha.
Thế mà gần sáu tháng nay, Xa bận mải việc quân đội không về vui với chị Hiền. Giá như Xa về thì sẽ ngạc nhiên khi gặp mẹ con Hái. Đời người giống như cánh chim, bay xa mãi cũng gặp nhau nơi đất lành, cây cao.
Duyên may đưa chân Hái vào làm công nhân của Xí nghiệp dược phẩm. Được gặp chị Hiền tốt bụng coi Hái như em. Chị là người tâm giao để Hái tâm sự trải lòng muộn phiền. Dường như con người ta có số. Hái miên man nghĩ lại thời gian chưa xa.
...Ngày Hái chạy khỏi Mường Vang chưa đến tết. Cái rét như cắm gai vào da thịt. Gió hoang dại bấu chặt cây rừng, bứt lá vàng bay ràn rạt. Nước sông Nậm Khao giá buốt. Sương mù bốc khói từ dưới sông phủ kín rừng núi.
Bụng Hái mỗi lúc một to. Đứa bé trong bụng đã biết cấu nhẹ vào sườn Hái. Từ hôm Khùng biết Hái mang bầu, hắn lảng tránh, không đến nhà ngủ cùng Hái nữa. Thế là rõ. Dù nhớ hắn quay quắt, héo úa, nhưng Hái không tìm Khùng. Khi yêu, mắt Hái bị bóng Khùng che mất đường sáng, mê muội nhìn vào chỗ tối. U mê hoan lạc, bây giờ nhận ra bộ mặt thật của hắn thì quá muộn. Hái biết Khùng không yêu Hái, hắn lợi dụng Hái như nhiều đàn bà say khát hắn ở Mường Vang này. Sao mắt Hái không sáng tỏ sớm để đỡ khổ? Vừa đi trong đường rừng, Hái vừa nghĩ. Nước mắt dồn ứ long tong rơi theo bước chân...
Lệ bản không cho phép Hái ở lại quê núi. Người đàn bà không chồng mà chửa sẽ bị thầy tào cúng đuổi ma, dân bản thả bè chuối trôi sông. Hái không để đứa trẻ con vô tội trong bụng chưa cất tiếng khóc chào đời, bị ngạt chìm cùng dòng nước theo Hái. Không! Hái muốn có con. Hái sẽ nuôi con một mình không cần đến con người đểu giả ấy. Mấy hôm trước cô Dần bỏ vào tai Hái, dạo này Khùng xuống phố huyện, chẳng biết mê đứa nào dưới phố, hay cũng chỉ chim chuột cho thỏa con đực ham muốn thôi. Kệ xác hắn, rồi có ngày "ông phạ" cũng phạt trắng mắt ra.
Hái đi xuống đến huyện thì trời ngợp bóng hoàng hôn. Chân Hái tê mỏi bởi vừa trải qua quãng đường xa ngái. Đang bần thần chưa biết nên làm thế nào, mắt Hái đụng vào chiếc xe tải. Trên thùng xe, xếp đầy bó cây dạ cẩm. Cây dây leo này người dân thường lấy về sắc thuốc uống, khi bị đau xương cốt. Họ lấy làm gì mà nhiều thế? Có lẽ xe ô tô này chở cây về xuôi. Không nghĩ nhiều, phải đi khỏi nơi này, càng xa càng tốt cho Hái và cho con. Nhìn quanh để hỏi đi nhờ không thấy ai, Hái leo lên sát thành xe, nơi còn khoảng trống khá rộng. Mắt díp lại, Hái gục giữa những bó cây chất ngất, ngủ vùi một mạch. Tiếng lay gọi ồi ồi làm Hái giật mình:
- Đến rồi, dậy thôi, ngủ gì mà khiếp thế!
- Đây là chỗ nào chị à?- Hái đưa tay dụi mắt, thảng thốt hỏi chị phụ nữ mặc quần áo bảo hộ lao động, chuẩn bị nhảy từ thùng xe xuống đất.
- Ơ, cô này lạ nhể, cứ nghĩ hỏi lái xe đi nhờ, nên để yên cho ngủ. Lạc đường à em? Sao biết lối leo lên xe của Xí nghiệp dược phẩm?- Chị công nhân hỏi một tràng, chả để Hái kịp trả lời, chị nhẹ nhàng nói: - Này, cứ xuống đất đi đã. Gớm người đâu mà trắng trẻo thế.
Hái lốc thốc kéo túi quần áo xuống. Chị công nhân vừa ở đây, loáng cái đã chạy đi đâu rồi? Nhanh quá.
Bất chợt, từ cánh cửa trên đầu xe, một người đàn ông nhảy xuống. Anh gờm gờm nhìn Hái, giọng hầm hè:
- Cô kia, leo lên xe đi nhờ mà không hỏi tôi a? Đứng yên đấy, chờ bảo vệ xí nghiệp, cô Hiền chạy đi gọi rồi!
Gió lạnh ào ào bủa vây, quắp chặt người. Hái thấy lạnh và sợ.
Phía trước có hai người luống tuổi, mái tóc hoa râm, rảo bước nhanh đến bên ô tô.
Người đàn ông nhanh nhảu: - Chào đồng chí giám đốc. Chào Trưởng ban vật tư Định!
- Chào bác tài. Chắc đi xuyên đêm nên về sớm. Vất vả quá! – Bất chợt người đàn ông đeo kính trắng quay sang Hái, hồ hởi: - Cô này đi nhờ xe vào xí nghiệp nộp đơn tuyển dụng a? Khỏe mạnh đấy nhỉ, học hành đến lớp mấy? Người huyện nào, có phải ở Pó Liểng nơi xí nghiệp thu mua dược liệu không?
Lúng túng Hái ngập ngừng: - Dạ...ờ.. vâng. Cháu...cháu học hết lớp bảy. Cháu...cháu...
- Thế thì tốt, vào trong phòng hành chính ghi danh sách. Giấy tờ lý lịch đâu? Sao đi có một mình?
- Dạ chưa biết cái lý lịch...cháu có giấy tờ cá nhân thôi, được không?
- Không biết phải không? Huyện không nói à? Xí nghiệp đang tuyển công nhân, vào phòng hành chính nha! – Người giám đốc cười hiền từ, bảo: -Nói với trưởng phòng hành chính là gặp giám đốc rồi.
Như đang có việc vội, Giám đốc bắt tay Hái và lái xe, quày quả đi nhanh khuất sau những lùm cây. Trong bụng Hái dâng tràn cảm giác ấm áp. Vừa hay lúc đó bảo vệ xí nghiệp cùng người phụ nữ lúc nãy Hái gặp đi đến, chẳng biết "bác tài" kéo tay họ, ghé tai nói gì ra vẻ bí mật lắm. Sau giây lát, bảo vệ xí nghiệp nheo mắt nhìn Hái, nói như ra lệnh: - Theo tôi! Đến phòng hành chính.
Chị phụ nữ ân cần, vỗ vào vai Hái: - Gặp may rồi nhá, đến đúng thời khắc xí nghiệp tuyển dụng làm việc. Nào để chị xách hộ túi cho. Áo chàm dài thế này làm công nhân thì vướng víu lắm.
- Em...có áo chàm ngắn trong túi mà! – Hái phân trần.
- Ờ, ờ, mình tên là Hiền, nhà mình ngoài kia, cách đây vài trăm bước chân thôi. Có thích làm công nhân không? – Chị Hiền vui vẻ nói chuyện.
Nở nụ cười tươi tắn, Hái bảo: - Thích nhiều mà, như đang mơ đấy!
Từ trên vòm trời, dồn dập tiếng cò vỗ cánh, chao liệng giữa những tia nắng hiếm hoi tháng chạp, xua tan giá rét, báo hiệu cái tết đang đến gần...
Bóng tối chầm chậm trôi. Hái làm công nhân được hơn nửa năm rồi. Nhanh thật. Chợt, đứa trẻ con trong bụng Hái gồng người, đạp mạnh. Ôi da, đau quá. Cũng chẳng biết đã sắp đến lúc nó đòi ra chưa. Khi có mang nó, Hái không biết ngày nào. Theo cái miệng thèm ăn quả chát chua, chắc cũng sắp đến ngày sinh nó rồi
Chị Hiền hôm nay làm thêm giờ về muộn, đang dội nước ào ào tắm ngoài giếng.
Có tiếng gì đó lạch cạch như tiếng xe đạp vào trong ngõ...
- Chị ơi...chị à, em về đây!- Tiếng gọi trong trẻo như hát cất lên.
Ơ, giọng nói này của Xa đấy. Xa về chơi rồi. Vui quá. Hái vùng dậy, nhưng lại thở hổn hển nằm vật xuống. Ôi, đau quá! Cái đau như muốn xé thịt. Hái run run gọi:
- Xa à, chị Hiền à... đau quá...
Tiếng gọi của Hái chìm dần vào cơn đau vật vã. Gió ào ào mang theo những hạt mưa lắc rắc. Mưa ngâu.
Thậm thịch. Chùng chình. Cánh võng lắc lư.
Loáng thoáng có tiếng người lao xao, tiếng dao kéo lanh canh. Mùi ête nồng bay. Hái bợt bạt, thiêm thiếp chìm mãi vào màu trắng như sương, như mây, như khói lam chiều trên mỗi mái bếp ở bản...
Rung rinh, chấp chới những bó lửa kéo vệt dài giữa đêm tối. Kìa, ai như là pò, mé, rồi anh Gắng nữa. Sao mọi người buồn thế? Gặp nhau vui lên chứ. Mặt pò hốc hác, hai mắt trũng sâu. Tóc mé nhuộm màu mây từ khi nào mà dài thướt giữa dòng Nậm Khao. Da mé xanh quá, xanh như màu lá rừng mắc cọt bản mình. Anh à, máu...máu chảy nhiều quá, trên mặt sạm đen sao máu cứ xối xả thế hả anh. Kìa, máu nhúng ướt ba lô của anh rồi. Lửa, lửa ngùn ngụt. Lửa rừng rực. Những cánh rừng cây cành khẳng khiu, lá vàng ruộm đang cháy. Đùng đoàng. Ầm ầm. Bom phá đất thành những hố sâu hun hút...
Nói chuyện với em đi anh, đừng im lìm làm em sợ, tha lỗi cho em nhá anh. Em sai rồi. Có người đàn bà nào hư đốn như em không anh?Khi anh vào mặt trận thì em còn quá trẻ, để có thể hiểu được cuộc sống của đứa gái mười bảy trong nhà mẹ chồng. Lẽ ra em phải cắn răng ở đấy, thay anh phụng dưỡng mẹ già. Nhưng em đã bỏ đi tìm lối thoát. Em mong chạy thật nhanh ra căn nhà không anh mà căng đầy lời nghiệt ngã của mé anh. Em ngỡ tưởng bỏ về nhà là yên thân. Nào ngờ lối quang em không chọn, em rúc vào bụi rậm. Em lao như con thiêu thân vào bẫy tình sáng lòa, bày trước miệng vực thuồng luồng. Em thỏa thuê ngụp lặn trong dòng nước tình ái, bị lũ cuốn mãi vào vòng xoáy mê muội, không biết lối ngoi lên bờ.
Em ngậm miệng buông xuôi vì đứa bé trong bụng thôi anh. Em hy vọng con em sẽ không dẵm lại vết nhơ của mẹ nó. Em là thứ người bỏ đi rồi. Gỗ mục trên rừng, lá mục dưới đất nó còn mọc được nấm. Em không bằng cây mục, lá khô phải không anh?Mắt anh đỏ máu nhìn em như trách móc a? Đừng anh, em biết lỗi rồi, anh vì tình cảm mà tha thứ cho em. Vâng, những đêm xuân trăng sáng, hương hoa mắc cọt, hoa mạy mác theo gió trùm ngợp căn nhà trống trải, gió đưa tiếng tụi nai, lũ lợn nòi gọi bạn tình trên núi làm em chộn rộn, khắc khoải. Em nhớ anh. Nhớ một lần ái ân mặn nồng ấy, em chưa kịp rung cảm, hạnh phúc thì anh đã đi xa. Nhiều đêm em phải dìm mình xuống nước, kỳ cọ thật lâu dưới sông quê mình để hạ hỏa bầu ngực khát cháy muốn làm vợ, làm mẹ...Sao anh vẫn không nói với em? Em xin anh, em có tội thì anh hãy trừng phạt em, đừng động đến con trẻ non nớt...
Đôi môi ứ máu của anh mấp máy: "Mình à! Mình không có tội. Tôi thương mình. Là do thằng giặc. Nào dậy đi chơi với tôi...". bàn tay băng bó của anh vuốt mái nhẹ tóc em, anh giục: "Đi với tôi, đến chỗ bến bình yên, không có bom đạn, lửa cháy, máu chảy. Nơi ấy chiến tranh không tàn phá, bạn tôi, đồng đội tôi tụ họp ở đấy nhiều...nhiều lắm, hàng ngàn người...nào đi thôi, kẻo mặt trời lên, chúng ta không đến được thì thành linh hồn oan khất, lang bạt, vất vưởng..."
"Vâng, anh cho em nhìn hai đứa trẻ một chút, chỉ một chút thôi. Em đã làm mẹ của hai đứa con. Còn chiếc vòng tay này nữa, em biết đeo vào tay đứa nhỏ nào đây? Thôi thì cứ buông giữa hai đứa nó. Anh à, cái bao dao của lão Khùng họ Nông kia, em xin anh hãy cho con em biết gốc gác cội nguồn...Anh tha thứ cho em thật phải không?"; "Mình đừng nói nữa, nào đi thôi..."
Sao lạnh thế anh, cây cối trắng phau phau như màu cánh cò, người đông vui quá, một rừng người áo trắng, áo xanh, bạn anh đấy ư? Sao áo ai cũng loang máu? Máu...máu...lửa cháy.. Lạnh. Mông lung. Hoang vắng. Bình yên. Không ai nói chuyện, họ chỉ thở dài hăn hắt...
"Em thích đi chơi cùng anh, được đến nơi không phải lo nghĩ, nhưng...hai đứa trẻ con em thì phải làm sao". Lại tiếng thở mông lung ép hắt ấy rồi. "Mình đừng lo lắng ưu phiền nữa, hãy thoát trần với ái ố, hỉ, nộ mà sống cùng anh ở cõi an nhiên... Hai đứa trẻ có người lo chu đáo..."
Mưa ngâu tí tách. Chị Hiền và Xa thổn thức. Hai đứa bé con thiêm thiếp nồng say. Đầu tụi trẻ quấn nhẹ khăn xô. Chị Hiền nói với Xa yên tâm về đơn vị đi, chị nuôi hai đứa bé. Không, chị à, cái rễ người dài lắm, hai đứa có cội nguồn. Em là cô họ, em đưa nó về trên quê. Em về đưa con cho bạn Toồng nuôi. Sau này, đất nước không còn chiến tranh, em sẽ đưa hai cháu về thăm chị.
Sao chị Hái bỏ tụi trẻ mà đi nhanh thế? Bác sĩ thở dài lắc đầu, ngậm ngùi: "Sản phụ bị băng huyết. Máu cô ấy khó đông... bệnh viện đã hết sức rồi!". Xót thương. Đau đớn. Mưa hiu hắt giăng sợi buồn thương, đứt gãy một kiếp người lạc bước...
Xâm xẩm tối. Lũ côn trùng râm ran, kể lể. Tụi ếch kêu inh oang dọc triền sông. Nước sông Nậm Khao thao thiết chảy.
Hôm nay tụi sóc đàn lớn, đàn bé không chịu vào hang sau nhà mà ngủ. Có chuyện gì sao? Lần nào nhà Ngần có chuyện thì tụi sóc tinh ranh, tình nghĩa, quấn quít cũng thắc thỏm báo trước.
Hơn chục ngày nay mưa ngâu lả lích, rích rắc. Mưa làm cho những mẹt thuốc của Ngần không uống đủ sương, không ngậm no nắng. Ngần phải sấy bằng than bếp và bày la liệt khắp sàn nhà.
Con sóc đầu đàn to xù, lông anh ánh màu nhũ bạc, ngồi chồm hổm cạnh bếp nhổm dậy, vểnh tai ngúc ngoắc đầu, mắt nó sáng rực, chân trước vít tay Ngần gại gại, cái mồm nhỏ xinh liên tục kêu: "Chốc...chốc...chốc" như muốn nói điều gì đó. Ngần nhẹ nhàng:
- Có chuyện gì a mày? Vui hay buồn mà nhấp nhểnh, cuống quít thế?
Ông cậu Va đang cùng thằng Hợp chơi trò đẩy kéo cục gỗ bé xíu, hình con dê cũng phải ngừng tay, thốt lên:
- A dá, cái tụi "nỡm" lắm lời kia, đừng kêu choe chóe như thế, làm cho cháu ông không kéo được dê gỗ lên núi ăn cỏ! – Nói thế rồi ông Va cù vào nách cu Hợp làm nó lăn ra sàn nhà cười nắc nẻ.
- Ờ ờ, lâu rồi lũ sóc không lạ thế này! – Bà Sang vừa quấn sợi vừa lẩm bẩm.
Tụi sóc lớn, sóc bé bỗng chốc nhảy lưng tưng tạo thành điệp khúc vui nhộn.
Tối nay mưa ngâu ẩm ướt thả những giọt buồn, khiến cho lũ mày nhảy nhót làm cho nhà tao vui phải không?- Ngần thoáng nghĩ.
Tiếng chân thậm thịch lên cầu thang. Có ai đến lấy thuốc lúc tối trời a? Ngần nâng chiếc đèn dầu ngang tai, nhìn mặt khách. Kìa! Bạn toồng Xa. Ngần đứng sững ngạc nhiên, tay run rẩy suýt nữa rơi cái đèn bấc đỏ.
Bụng Xa ôm khư khư một bọc nhỏ, lưng địu cái gì phủ tấm nilông xanh. Mặt Xa đỏ bừng, mồ hôi pha lẫn nước mưa nhòe ướt. Miệng Xa tươi tắn, nhanh nhảu:
- Cháu chào bác, bá. Toồng à, tao về đây.
Ông Va nhắc:
- Nào, ôm gì thế cháu, ngồi đi, về nhà sao cứ như khách thế, nghỉ ngơi rồi ăn cơm.
Bụng Xa bỗng cồn lên, nôn nao, sôi réo. Vừa trải qua hành trình từ dưới Thái về trên quê, thế nên cũng thoáng mệt. Có tiếng trẻ ọ ẹ... Xa ấn vào tay Ngần. Đứa trẻ đỏ hỏn, kháu khỉnh. Miệng nó chóp chép đòi ăn. Chắc nó đói rồi. Thằng Hợp đã được hơn một năm, vừa cai sữa ba hôm, ngực Ngần cương cứng, đau tức vì sữa đây. Ngần vội vắt sữa đầu rồi ấn miệng nhỏ xinh của đứa bé vào ngực. Nó mút chun chút, say sưa.
Xa khẽ nới dây địu, trên lưng Xa là đứa bé nữa:
- Bá Sang à, bá đỡ đứa bé cho cháu.
- Ô, con bé này, mày lấy đâu ra hai đứa bé gái xinh thế này, con mày a? Mà xinh đôi a, giống nhau quá đi, đứa nào làm chị thế?- Bà Sang ngỡ ngàng hỏi.
Thằng Hợp thấy có trẻ con, nó sán đến, đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn khẽ sờ má con bé, đứa bé gái oằn người khóc ré lên.
Ông Va khẽ nhắc: - Hợp à, lại đây với ông, em mày nó đói đấy, cho nó ăn no rồi chơi với nó sau nha.
Mặc cho ông nói, thằng Hợp lăng xăng, quẩn quanh bám lưng Ngần, nhìn chăm chăm vào đứa trẻ đang bú, miệng nó nhoẻn cười rồi chề môi ra, ngọng nghịu:
- Chấu...chấu...
Cả nhà cười vang. Nó đã ra dáng làm anh.
Bầy sóc nhanh nhẹn lủi về hang. Gian nhà ắng lặng, nghe rõ tụi ngựa dưới chuồng thở phì phì. Mưa từ mái nhà thong dong nhả hạt xuống sân sỏi.
Đêm trôi chầm chậm, thong thả. Sương vẩn vơ lặng lẽ bay. Gà gáy sang canh.
Hai con bé bú no đã ngủ. Má nó hồng rực như cánh đào xuân.
Bốn cái mắt của hai người bạn gái vẫn chong chong bên bếp than đang sấy thuốc. Có nhiều chuyện muốn hỏi bạn toồng mà Ngần không biết phải nói thế nào. Ngần lo tâm hồn nhạy cảm của bạn bị tổn thương. Tiếng thở dài day dứt của hai người quấn riết như chơi trò náu tìm. Đột nhiên Xa phá tan sự im lặng bằng câu nói buốt nhói:
- Toồng Ngần à, hai đứa bé này tao nhờ nuôi hộ. May mà mày đang nuôi thằng cu bé nên có sữa. Mày biết đấy, tao đang là lính không tha lôi nó theo được. Chuyện này dài lắm, lần sau tao về sẽ nói chuyện cho toồng nghe. Lát nữa tao đi rồi, phải có mặt ở đơn vị chiều nay.
Thảng thốt. Tai Ngần như ù đi. Ngần lạc giọng:
- Toồng Xa à, tao sẽ chăm con...nhưng...nhưng...
Xa ngắt ngang lời Ngần:
- Hai chiếc bao dao toồng giữ cho hai đứa bé. Gốc gác của nó đấy. Bố nó làm bao dao này... Đứa bé chị đeo vòng tay đá có tụi nai, hoa mạy mác của tao. Đứa em đeo vòng tay bạc của chị ấy... Tay chúng nó bé quá, bao giờ tụi nó biết giữ thì toồng đeo nhá.
- Lòng vòng, rắc rối thế a? Còn có thêm người chị nào nữa? Toồng Xa đi lâu mới về hay sao mà dặn thế?
- Là nói để toồng biết thôi, hết nghĩa vụ làm người lính tao về với toồng, với con.
- Không định lên thăm mộ mé à?- Ngần rưng rưng nói.
Dưới ánh đèn dầu khi mờ, lúc tỏ, mắt Xa ngân ngấn nước:
- Xa có tội lớn, ngày mé mất Xa không biết lối về. Bây giờ...cũng không thể vào rừng mả tạ tội...
Gió lay cành khô răng rắc. Ngần lắc đầu, an ủi bạn:
- Con người ta có số phận. Mé Xa đang khỏe, ai biết bị rắn hai đầu nó cắn đâu. Đừng buồn toồng, tao ở nhà thư thoảng lên với mé.
Những tiếng nấc nghẹn kéo trời đêm về sáng. Mưa thổn thức ngày một dày. Tiếng bầy gà rộ lên báo canh hai. Xa vươn vai đứng dậy:
- Toồng này, mày vất vả rồi, đừng trách tao. Tụi nó là con chung. Cho tao chào bác, bá, tao đi kẻo không kịp chuyến xe xuống núi.
Nói xong Xa vụt chạy xuống cầu thang, lẫn vào bóng đêm trong làn mưa ngâu dày đặc...
Mệt mỏi. thất thần. Ngần gục đầu lên hai đầu gối thở dài. Bạn toồng Xa đến là đoảng. Không cho hai đứa con bú khi rời xa mẹ. Ừ nhỉ, còn có ai khác mà thêm cái vòng bạc nữa? Cái vòng này mình đã nhìn thấy nó ở đâu rồi? Quen quá mà không nhớ ra...
Ngước mắt nhìn hai đứa bé, Ngần không tránh khỏi lo lắng, sẽ nói sao với dân bản? Phải nghĩ ra cách gì đó. Đúng rồi, Ngần sẽ bảo hai đứa bé là con của người họ hàng xa, cha nó đi mặt trận, mẹ nó chẳng may qua đời vì bệnh nặng. Ngần đang nuôi con nhỏ nên đón nó về...