← Quay lại trang sách

- 3 - Ngày đầu tiên, tại Oslo

Vừa đạp xe theo các con phố chật chội xuôi xuống sườn đồi, Ekaterina vừa nhủ lòng rằng khi nào tới nơi, nếu cái chỗ được gọi là bến du thuyền ấy lại bắt cô tiếp tục trò mèo vờn chuột này tới tận đảo Malmỏ thì cô sẽ gửi tin nhắn cho Mateo để gửi lời chào vĩnh biệt. Và hẳn chẳng cần phải dùng mật mã với kiểu tin nhắn ấy làm gì. Cô làu bàu khi bỏ lại chiếc xe ở cửa vào bến. Trước quầy bar bằng gỗ có xếp một vài chiếc bàn trong đó một bàn có vị khách là người đàn ông tuổi tứ tuần đang đọc báo và trông không có mấy cơ may là vị khách người Ý mà cô cần gặp. Chẳng còn ai khác. Điểm sáng duy nhất trong bức tranh này, ông thợ in thạch bản quả là người khắt khe, nơi này vô cùng duyên dáng với cái quán nhỏ sơn màu lam, như được chuyển phát tới từ một hòn đảo Hy Lạp. Ekaterina thấy đói. Ở quầy, cô xem tờ thực đơn đã được ép dẻo mà tóm gọn lại thì nội dung gồm ba loại sandwich, một món vang trắng rẻ tiền, một món bia địa phương và vài loại nước sô đa.

Chủ quán bước ra khỏi tiệm, tóc và râu màu hung đỏ, khiêng theo một thùng bia. Ông chào mừng cô tới quán và hỏi xem cô muốn gọi món gì.

- Sandwich loại nào cũng được, chỉ cần không phải bánh từ hôm qua, cô đáp.

Sáng nào ông cũng tự tay làm bánh, ông cam đoan. Món yêu thích nhất của ông là cá hồi-dưa leo. Ekaterina gật đầu đồng ý và nghe theo lời khuyến cáo.

- Ngoài anh chàng ngồi ở bàn đằng sau tôi, ông có thấy ai khác nữa không? Tôi có hẹn mà.

Thay cho câu trả lời, ông chủ quán lấy một chai bia Mack trong tủ mát, rồi bật nắp nó trước khi hờ hững đặt lên quầy.

- Dân chài... đi từ sáng sớm và chỉ trở về lúc chiều muộn, ông gắt gỏng. Nhưng cái anh chàng kia, như cô nói đấy, đang vẫy vẫy tay, trông cứ như anh ta đang muốn thu hút sự chú ý của cô.

Ekaterina ngoảnh lại, ánh mắt cô giao với ánh mắt người đàn ông. Anh ta bỏ tờ báo xuống và ra hiệu gọi cô tới chỗ anh ta. Cô cầm theo chai bia và chiếc bánh sandwich, rồi tiến về phía anh ta, lòng hiếu kỳ.

- Mateo?

- Còn ai vào đây? anh ta ung dung đáp.

Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện, im lặng.

- Một tay người Ý với đôi mắt xếch, điều đó khiến cậu bất ngờ ư?

- Không... À mà có, Ekaterina lắp bắp.

- Hồi nhỏ, tôi tên là Mao, nhưng khi cập thuyền tới Rome, mọi người đổi tên tôi thành Mateo, có vẻ như cái tên này thì dễ... hòa nhập hơn.

- Cậu từ đâu tới?

- Từ Rome, tôi vừa bảo cậu đấy thôi.

- Thế trước lúc ở Rome?

- Đó là một câu chuyện dài hẳn sẽ khiến cậu phát phiền.

- Tôi không biết thứ của nợ gì đã châm ngòi cho buổi sáng hôm nay nữa, Ekaterina nói tiếp, nhưng...

- Quá muộn để cậu tự vấn rồi, Mateo ngắt ngang. Dù rằng trước đó tôi đã gửi tin nhắn bảo cậu hãy để tôi hành động.

- Không nhận được. Mà tại sao đáng nhẽ tôi phải để cậu hành động, đây là nhiệm vụ của tôi mà. Cậu không tin tưởng tôi à?

- Chỉ có thời tiết là tôi không tin nổi thôi... nhớ là cậu nên hành động từ ngoài sân hiên. Và với một con mồi tầm cỡ đó, tôi muốn mình phải phòng xa. Tôi đã làm tốt mà, phải không?

Vẻ cao ngạo của Mateo chọc thẳng vào Ekaterina.

- Cậu cũng ở trong quán đó phải không? cô hỏi cộc lốc.

- Tôi sẽ không phạm phải lỗi bất cẩn đó. Tôi cắm chốt ngoài sảnh khách sạn, địa điểm lý tưởng để hack mạng mà không lo bị bắt gặp. Một mẹo xác định vị trí đơn giản có thể đã giúp cậu tránh được cả mớ phiền phức vừa rồi.

Ekaterina không phải kiểu người dễ để người khác lên mặt và càng không phải người thích nhận những bài dạy đời. Cô đưa anh về đúng chỗ của mình, bắt đầu bằng việc nhắc cho anh nhớ rằng không có phân biệt thứ hạng trong Hội.

- Chính cậu là kẻ gây rắc rối vì đã làm nhiễu modem của tôi, kết nối của chúng ta chồng chéo với nhau.

Mateo cười khẩy.

- Làm sao tôi đoán ra chuyện cậu sẽ không làm theo chỉ dẫn của tôi? Tôi chỉ hiểu ra điều đó khi cậu bỏ chạy.

- Những chỉ dẫn của cậu ư? Cậu nghĩ mình là ai vậy? Dẫu sao cũng xin cảm ơn vì đã đến trợ giúp tôi!

- Mới cách đây hai phút cậu còn trách móc tôi không tin tưởng cậu. Giờ cậu thấy là có đấy nhé. Tôi không nghi ngờ gì chuyện cậu sẽ cắt đuôi được gã đó, Oslo là địa bàn của cậu. Vả lại, cần phải hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Cô đã nghe đủ, cô đẩy lùi ghế tựa, sẵn sàng bỏ đi, điều đó chẳng mảy may tác động gì tới Mateo.

Anh rút từ trong túi ra một cái thẻ nhớ rồi đặt nó lên mặt bàn.

- Đây là nội dung dữ liệu có trong điện thoại di động của Baron, cũng như vị khách mà y hẹn gặp; ngoài ra, tôi cũng đã cài được một con bọ theo dõi vào điện thoại của cả hai bọn họ.

Ekaterina nhìn cái thẻ nhớ, vừa chưng hửng vừa bực bội khi bị Mateo vượt mặt.

- Tôi sẽ rất bất ngờ nếu con bọ chết tiệt của cậu vẫn chạy tốt đấy, cô vừa ngồi trở lại vừa nói. Thằng cha tay chân của Baron không đơn thuần chỉ là vệ sĩ thôi đâu, nếu không tôi chẳng đời nào bị bắt quả tang như vậy. Gã hẳn đã hủy thẻ SIM và thay sang cái khác.

- Cũng có thể, nhưng sẽ không thay cả chiếc BlackBerry đời mới nhất của ông chủ gã, một mẫu điện thoại đã trở thành của hiếm có giá loanh quanh một nghìn đô. Tính bủn xỉn của Baron đã thành truyền thuyết, cứ xem cách ăn vận của y là đủ thấy. Con bọ tôi cài nằm trong bộ đồng xử lý của thiết bị... Y muốn thay thẻ SIM bao nhiêu lần thì thay, chẳng ảnh hưởng gì hết. Giờ thì cậu có thể vỗ tay và thừa nhận là mình đang dây dưa với một tay có nhiều phương cách bất ngờ.

- Kèm theo một sự khiêm nhường không có gì phải nghi ngờ... Có lẽ y đã biết là chúng ta đang theo đuôi y.

- Cuộc trò chuyện với khách hàng của y dường như chứng tỏ điều ngược lại.

- Khách hàng của y tên là Vickersen, chủ tịch đảng Quốc gia, một kẻ theo chủ nghĩa tân phát xít và hoang tưởng tự đại hạng nhất.

- Ờ đấy, cái thói hoang tưởng tự đại của Vickersen đã cứu chúng ta khỏi một bước đi sai lầm. Hắn chẳng mảy may nghi ngờ mà kết luận luôn rằng cậu là một nhà báo đang quan tâm tới hắn và chỉ riêng hắn thôi. Tôi không giấu cậu rằng sau khi cậu đi khỏi đã có chút khó chịu, nhưng hắn đã trấn an Baron, giải thích với y rằng đám báo chí thiên tả không muốn buông tha cho hắn... mặt trái của việc danh tiếng hắn đang tăng.

- Danh tiếng đang tăng ư? Vickersen được biết đến ở chỗ hắn vào những lúc trà dư tửu hậu, hay ở những nơi ủng hộ phát xít thôi, còn ngoài những chỗ đó ra, tôi không nghĩ như vậy đâu, không hề.

- Thế làm sao cậu biết hắn?

- Cách đầy gần mười năm, tên hắn càn quét khắp các mặt báo, sau khi bị nghi ngờ có liên hệ với Breivik, kẻ gây ra vụ tàn sát ở Oslo và Utoya. Nhà chức trách không thu thập đủ chứng cứ để buộc tội hắn là đồng phạm, nhưng vụ ồn ào đó đã giúp tên tuổi hắn ghi điểm trong lòng những kẻ theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan. Dẫu vậy, tôi đảm bảo với cậu là chuyện sẽ chẳng đi tới đâu.

- Vậy thì cuộc gặp của hắn với Baron là nhằm mục đích đẩy điểm số của hắn tăng hơn nữa.

- Có thể là thế, Ekaterina thừa nhận. Hắn thích thể hiện mình là nạn nhân của hệ thống để xây dựng lại cho mình một hình ảnh có thể chấp nhận được. Baron đang phí thì giờ ở đây, cô càu nhàu, Na Uy không thể rơi vào tay những kẻ cực hữu được. Cậu chắc là y không nghi ngờ gì chứ?

- Keo kiệt, cao ngạo và nhất là quá tự mãn về con người mình nên y chẳng nghĩ ra nổi có ai dám nhắm tới mình đâu. Hắn chẳng mảy may nghi ngờ chuyện chính Vickersen mới là mục tiêu cậu nhắm tới. Kẻ lãnh đạo bốc mùi của một nhóm hội cực hữu có nhiều lý do để bị một cô nàng phóng viên địa phương rình rập hơn là một viên cố vấn truyền thông kín tiếng người Mỹ.

- Rốt cuộc, mọi chuyện cũng diễn ra không đến nỗi quá tệ... À mà, nếu ta gạt qua một bên việc gã vệ sĩ của y rượt đuổi tôi với một khẩu súng trên tay.

Mateo nhìn Ekaterina, sửng sốt.

- Một khẩu súng thật á?

- Tôi đã định dừng lại để hỏi gã xem đó có phải súng đồ chơi không nhưng, chả biết vì sao, tôi lại thôi không hỏi.

Mateo cầm cái thẻ nhớ lên rồi chìa ra cho Ekaterina.

- Vậy thì mọi chuyện vẫn khá hơn cái câu “không đến nỗi quá tệ”. Để hắn làm tới mức đó, những thông tin mà chúng ta lột được từ chúng phải rất quý giá. Chỉ còn việc giải mã trước khi tận hưởng thôi...

Cô thấy anh chàng thật lịch sự khi rốt cuộc đã để cho cô hưởng phần trong thành công của nhiệm vụ này. Vì bỏ chạy khắp phố phường Oslo chẳng có gì mà gọi là thành công hết, dù sao cũng không phải những thành công mà cô những muốn huênh hoang.

- Con bọ này là loại gì và cách thức hoạt động như thế nào?

- Giống nguyên tắc của gương hai chiều ở đồn cảnh sát. Chúng ta có thể thấy được tất cả, nghe được tất cả, với điều kiện mục tiêu ở trong phòng thẩm vấn còn chúng ta thì ở mặt sau tấm gương.

- Cậu lúc nào cũng giải thích mọi việc một cách vòng vèo như vậy sao? cô mỉa mai.

- Tôi giải thích lại vậy. Tôi đã cài vào điện thoại của hai kẻ đó một loại virus có thể ghi lại dữ liệu liên tục: tin nhắn, thư điện tử, ảnh chụp, các tệp tin, và các cuộc gọi. Nhưng để nhận được những dữ liệu ấy, cần phải kết nối vào cùng một mạng Internet với họ, cậu hiểu chứ?

- Cảm ơn cậu, tôi nghe một lần là hiểu rồi, tôi chỉ thấy cái hệ thống của cậu nó cổ lỗ sĩ quá.

- Cổ, nhưng kín. Chúng ta theo con mồi ở khoảng cách xa, kích hoạt kết nối với phần mềm do thám vào thời điểm thích hợp và như vậy, ta giảm thiểu nguy cơ bị phát hiện.

Ekaterina nốc cạn chai bia rồi nhìn Mateo.

- Thế còn tôi, cậu hình dung tôi như thế nào? cô hỏi.

- Tôi không hình dung cậu, Mateo đáp.

- Nói dối. Tôi có thể hỏi cậu làm gì ngoài đời thực chứ?

- Ngoài đời thực ư? Cách nói kỳ khôi làm sao. Thuộc về Hội 9 là một thực tế, trừ phi với cậu đó chỉ là một giấc mơ... hoặc một cơn ác mộng?

- Hồi mới lớn, tôi từng trộm một cặp ống nhòm nhỏ tí xíu trong một tiệm đồ cổ, như những cặp ống nhòm người ta hay dùng ở rạp hát. vì chưa bao giờ đến rạp hát, tôi hoàn toàn không biết người ta dùng chúng vào việc gì, nhưng tôi thấy chúng rất xinh xắn. Vì tò mò, tôi đã thử nhìn qua ống nhòm, và thật hài hước khi nhìn thế giới bị thu nhỏ lại, chẳng lợi lộc gì, nhưng kỳ khôi, như cậu nói đấy. Lúc về trung tâm, tôi đã thành trò cười cho cả lũ khi đứa ngủ cùng phòng giải thích với tôi là tôi đã cầm ống nhòm ngược. Vậy đấy, để trả lời cậu là giấc mơ hay ác mộng, tôi nghĩ chuyện đó đôi khi tùy thuộc quan điểm.

- Trung tâm kiểu gì?

- Đấy là một câu chuyện dài hẳn sẽ khiến cậu phát phiền. Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi.

- Chúng ta càng ít biết về nhau thì càng ít gặp rủi ro.

- Cậu chính là người phá luật và khơi mào cho cuộc gặp gỡ này... Mà ai thảo ra những quy tắc đó vậy?

- Cuộc gặp này được xem như không hề diễn ra. Chúng ta sẽ không ở đây nếu mọi chuyện sáng nay không suýt thì đổ bể. Đây không phải là một trò chơi, và chúng ta càng nhắm vào những kẻ quyền lực thì càng không phải như thế. Họ vây ráp chúng ta cũng như chúng ta vây dồn họ. Bên nào sẩy chân trước bên đó có nguy cơ đánh mất tất cả.

- Nghe cậu nói thì vẫn cứ như là một trò chơi.

- Vậy thì đây là một trò chơi nguy hiểm.

- Cậu đang làm kiểu công việc gì mà có thể tự thưởng cho mình một chuyến đi tới Oslo, và vào ngày giữa tuần?

Mateo mỉm cười nhìn Ekaterina chăm chú.

- Suốt mấy năm qua, cậu nghĩ về tôi như thế nào phía sau màn hình máy tính?

- Không nghĩ gì.

- Nói dối, anh cười đáp.

Ánh mắt anh thoáng ngừng lại trên bầu ngực Ekaterina.

- Cậu lạnh à? anh hỏi.

- Không, thì sao?

- Không sao cả. Vậy thì, cậu trả lời câu hỏi của tôi đi chứ?

- Cậu có chất giọng đẹp, thế đã là không tệ rồi.

- Đầy là lần đầu tiên tôi nghe thấy một câu kiểu này đấy.

- Chuyện gì chẳng có lần đầu tiên. Có vấn đề gi với Maya vậy, cậu ấy xảy ra chuyện gì ư?

- Tôi không biết gì hết. Cách đầy vài hôm, cậu ấy gửi cho tôi một tin nhắn kỳ cục. Cậu ấy bảo tôi là đã thấy một món quà của chồng lúc về nhà, một món quà đắt giá đến nỗi khiến cậu ấy tự hỏi không biết có phải anh ta định tặng nó cho người tình không.

- Cái đó là ngôn ngữ đã mã hóa! Thế cậu ấy có nói thêm đó là món quà kiểu gì không?

- Không.

Ekaterina đưa chai bia lên miệng rồi dốc ngược để uống nốt những giọt cuối cùng.

- Ngoài đời Maya không có chồng, cô thốt ra.

- Trường hợp ấy cũng rất phổ biến, nhưng làm sao cậu biết điều đó?

- Nếu cậu ấy có chồng, thì người đó sẽ là một phụ nữ, vậy nên nếu cậu ấy nói với cậu về một gã nào đó, thì tức là cậu ấy đang cố chuyển cho cậu một thông điệp.

- Tôi đã xem xét tin nhắn của cậu ấy theo mọi nghĩa, chẳng thu được gì. Tôi cũng thử liên hệ với cậu ấy, nhưng tín hiệu bặt tăm từ đó.

- Maya đi lại nhiều vì tính chất công việc, có thể lúc đó cậu ấy đang ở giữa hai chuyến bay.

Mateo gọi chủ quán tiếp thêm một chầu bia. Anh đứng dậy để ra quầy lấy bia. Ekaterina thấy anh chàng cao lớn hơn những gì cô hình dung; vẻ mạnh mẽ toát ra từ anh không phải không khiến cô thấy rung động.

- Cậu dường như cũng biết nhiều chuyện về cậu ấy nhỉ, Mateo nói lúc trở lại bàn.

- Đó là những chuyện cậu ấy đã tiết lộ với tôi vào năm ngoái, trong lúc chúng tôi đang đột nhập các máy chủ của Monsanto. Những lúc ở nơi không đủ an toàn, cậu ấy giữ chế độ ngắt kết nối. Và nếu tình hình kéo dài quá, chúng tôi liên lạc bằng thư tay thông qua hình thức hòm thư lưu ký. Thật rụng rời khi phải nói rằng người ta đã phát minh ra một phương tiện liên lạc khó tin để rồi biến nó thành công cụ giám sát mà những chính quyền chuyên chế nhất hẳn cũng không dám mơ tới. Thật ngớ ngẩn khi bảo là thư tay thì không nguy hiểm bằng thư điện tử. Trong những cuộc trò chuyện mã hóa giữa bọn tôi, đôi lúc cậu ấy thổ lộ tâm tình. Maya là người chu du khắp thế giới, làm việc cho một hãng du lịch. Cậu ấy thậm chí còn mở một blog cá nhân. Dù rằng tôi thấy việc đó không được cẩn trọng cho lắm. À nhưng cậu ấy không bao giờ đăng ảnh cá nhân, chỉ toàn ảnh du lịch và tất cả đều không theo thời gian thật, đương nhiên.

- Sự cẩn trọng còn nằm ở việc sống những cuộc sống thông thường, Mateo nhắc lại.

- Tôi thức dậy lúc 5 giờ sáng, đứng lớp suốt cả ngày hòng đánh thức lương tâm của đám sinh viên vỡ mộng; lúc tôi về nhà, ấy là để chuẩn bị cho các buổi dạy ngày hôm sau; cuối tuần, tôi chữa bài, và khi rốt cuộc cũng có chút ít thời giờ để thở, tôi đi vây bắt những thứ hèn hạ trong cái thế giới này từ một màn hình máy tính. Tôi không nghĩ rằng cuộc sống của mình là thông thường.

- Ý tôi không phải như vậy, Mateo nói tiếp. Không có gì đáng ngờ hơn việc không còn xuất hiện trên mạng. Tuy vậy, tôi tò mò muốn biết vì sao Maya thổ lộ với cậu.

- Vì cậu ấy đang tán tỉnh tôi. Thôi được rồi, tôi sẽ tiết kiệm thời giờ cho cậu. Trong vốn từ vựng của Maya, “quà” nghĩa là “di chuyển”. Vậy nên, theo lời nhắn của cậu ấy, cậu ấy thông báo cho cậu là đã đi. “Quý” là để cho biết chuyện đó có thể liên quan tới Hội. Cậu hiểu chưa?

- Chưa.

- Đơn giản như thế kia mà: “Tôi nhận được quà của một khách hàng”, tức là một chuyến công tác; “Tôi thấy một món quà quý lúc về nhà” nghĩa là cậu ấy quyết định khởi hành sau khi nhận được một thông tin quan trọng. Cậu hiểu chưa?

- Mật mã đúng là một trò phi lý.

- Có thể, nhưng lại trôi việc. Bằng chứng là cậu đã chẳng hiểu mô tê gì. Nhưng “người tình” nghĩa là gì đối với cậu ấy thì vẫn còn là bí ẩn. Một bí ẩn khác, vì sao cậu ấy lại gửi tin nhắn đó cho cậu thay vì cho tôi?

- Vì cậu ấy cũng đang tán tỉnh tôi? Mateo gợi ý với vẻ ranh mãnh.

- Maya là ai?

- Trước đây, đó là người khùng nhất hội, và cũng can đảm nhất. Ờ thì ít ra là ở thời điểm đó. Maya chưa bao giờ tôn trọng luật lệ.

- Những luật lệ đó là gì vậy?

- Ngoài những quy tắc đã được nhắc tới thì còn có: không bao giờ nói về Hội với người khác, kể cả người thân; không bao giờ làm liên lụy tới người thứ ba trong khi hành động; không bao giờ tiến hành một vụ đột nhập trái phép nào mà không chuẩn bị kỹ lưỡng, và không bao giờ đột nhập hai lần vào cùng một nơi vì sẽ có nguy cơ bị lộ; phải biết từ bỏ khi hoàn cảnh đòi hỏi, rồi thì phải làm theo nhóm hai, nhóm ba, nhưng không bao giờ toàn bộ làm việc cùng lúc để tránh Hội bị lộ. Chỉ vậy thôi, chúng tôi đã bất tuân mọi biện pháp an toàn ấy trong đó có điều quan trọng nhất: hành động từ màn hình của mình và, nếu nhất thiết phải xuống thực địa, cần giữ khoảng cách với mục tiêu. Nhưng nghề nghiệp của Maya tạo cho cô ấy mọi sự thoải mái mà cô ấy không tiếc công tận dụng. Chuyện tôi sắp kể cho anh xảy ra một vài ngày trước khi Mateo và Ekaterina gặp nhau ở bến du thuyền Ljan.