← Quay lại trang sách

- 7 - Tháng Sáu 2020, tại London và Madrid

Bị hàng nghìn cây số ngăn cách, mỗi người ngồi trước một màn hình, Cordelia và Diego hợp sức dùng tài năng của họ để đột nhập vào hệ thống máy tính của một công ty dược phẩm có trụ sở tại Anh. Một vụ đột nhập ở quy mô này phải tốn nhiều tháng dài điều tra và phải được tiến hành theo một kế hoạch hết sức cụ thể.

Trong trận đánh kiểu này, những cú tấn công được tung ra bằng các dòng mã lệnh mà hiệu quả của chúng phụ thuộc vào cách thức chúng được cài. Có vô số phương pháp giúp một hacker đạt được mục đích của mình, nhưng tất cả rốt cuộc được quy thành hai phương thức tác chiến: tấn công tổng lực trên nhiều mặt trận để gây hoảng loạn cho lực lượng phòng vệ của đối thủ, hoặc lặng lẽ tiến đánh bất ngờ, nói cách khác là đột nhập phòng chứa két mà không làm kích hoạt bất cứ chuông báo động nào. Cordelia và Diego đã chọn cách này và hai chị em biết làm cách nào để vận may đứng cả về phía mình.

Trong một doanh nghiệp lớn, luôn có một nhân viên hăng hái sẵn lòng trả lời thư khẩn do cấp trên gửi, bất kể giờ giấc, bức thư có chứa một tài liệu mà anh ta phải nghiên cứu ngay không chậm trễ. Kỹ thuật tiến hành đơn giản đến ngỡ ngàng, tài liệu đính kèm thư điện tử đó có giấu một chương trình nhỏ sẽ lan truyền trong hệ thống máy tính như một virus lây lan trong cơ thể sống. Vì hệ thống canh gác không phát hiện ra virus, hệ thống miễn dịch không được kích hoạt. Con virus tiếp tục hành trình, chọn các cơ quan nơi nó sẽ sinh sôi. Khi đã sẵn sàng chuyên sang tấn công thì vụ tấn công này sẽ như trời giáng. Virus cúm ranh ma chính là một hình mẫu kiểu này.

Một tháng trước, Cordelia đã nắm được sơ đồ tổ chức một chi nhánh ở Anh của tập đoàn dược phẩm Talovi. Để làm được điều này, một sáng nọ, cô đã đi một chuyến tới Gilford, thành phố nhỏ cách trung tâm London chừng ba mươi dặm.

Cô đỗ xe trong một bãi đỗ công cộng, lấy trong cốp ra một mũ bảo hiểm cho người đi xe đạp và chiếc áo khoác cua rơ, vật kỷ niệm từ thời sống ở Boston, thêm thắt vào bộ đồ một cặp kính mát, để ngăn các camera giám sát có thể nhận diện. Rồi cô tới trình diện ở quầy lễ tân một tổ hợp văn phòng hiện đại. Cô nói với cô nhân viên lễ tân là người nhận bức thư cô đang cầm đây phải đích thần ký vào biên lai. Nhưng trong danh bạ của nhân viên lễ tân, không có cái tên nào như Cordelia đã nói. Miệng nhai kẹo cao su, Cordelia thở dài thườn thượt, theo cái kiểu khiến cho người đối diện hiểu ra rằng họ đang làm mất thời gian của cô.

- Cô có thể kiểm tra lại trong hệ thống, Cordelia nài nỉ thêm, tay chỉ vào màn hình đặt sau quầy.

Cái việc cô nhân viên lễ tân vội vã làm, chẳng mấy là vì muốn phục vụ Cordelia mà chủ yếu là để khỏi phải chịu đựng ánh mắt khó đăm đăm như ăn tươi nuốt sống cô gái này. Cô nhân viên lễ tân vừa gõ mật mã đăng nhập của máy tính, Cordelia liền bí mật kích hoạt điện thoại di động để trong túi áo khoác. Để thao tác thành công, hai thiết bị không được cách nhau quá một mét. Cordelia những muốn đặt hẳn điện thoại của mình lên máy tính của nhân viên lễ tân để mọi việc trôi chảy hơn. Bộ phận an ninh mạng luôn cho rằng các vụ tấn công tới từ bên ngoài, bởi vậy việc bảo vệ máy tính ở sảnh không phải ưu tiên. Trong lúc nhân viên lễ tân cố gắng tìm cho ra người nhận bức thư kia, Cordelia đã thâu tóm được toàn bộ danh bạ của chi nhánh hãng dược Talovi ở Anh.

- Xin lỗi, tôi không tìm thấy ai trùng tên với người này, tới lượt nhân viên lễ tân thở dài nói với cô.

- Mặc xác họ, Cordelia thốt lên, rồi họ sẽ phải trả gấp đôi cước phí!

Rồi cô rời đi với chiếc phong bì bằng giấy bìa bên trong có một catalog chào hàng vật tư y tế qua thư - cẩn thận không bao giờ là thừa.

Bước thứ hai của kế hoạch cần nhiều thời gian hơn. Cordelia và Diego phân chia nhau danh sách nhân viên chi nhánh hãng dược Talovi ở Anh và đồng thời tiến hành tìm kiếm, lùng sục một cách có phương pháp trên mạng để tìm cho được một ứng viên phù hợp: một nhân viên cấp cao, thích hiện diện trên mạng xã hội. Một trong số những người đó, nam hay nữ, với kho ảnh và bình luận dồi dào, thường thích tỏ ra rằng cuộc sống của họ đẹp hơn cuộc sống của bạn hay lối suy nghĩ của họ chuẩn mực hơn. Diego đã tìm ra gương mặt lý tưởng và cần thêm hai đêm làm việc với Cordelia thì mới lần ra tên tuổi vị sếp của người này.

Bước thứ ba là bẻ mật khẩu hòm thư điện tử mà con mồi của họ đã công khai đăng trên lý lịch ở Linkedln. Cordelia làm việc này chẳng mấy khó khăn.

Edward Beauchamps, giám đốc sáng tạo của bộ phận Marketing, bày cuộc sống của mình ra làm miếng mồi ngon. Những bức ảnh chụp vợ chồng con cái, vào các dịp sinh nhật, dán nhãn tên riêng, ảnh chụp những bữa ăn ngày chủ nhật được định vị ở nhà nghỉ cuối tuần, không thể thiếu chiếc Aston Martin, đỗ trước nhà, với số nhà, tên đường và biển đăng ký xe hiện rõ mồn một.

Bước thứ tư và cũng là cuối cùng nằm ở việc gửi đi bức thư đã cài sẵn virus. Để làm giả tài liệu đính kèm, Diego chỉ đơn giản xào xáo lại một bản báo cáo hoạt động đã được hãng công bố cách đó hai tháng.

Một tiếng sau đó, Cordelia gửi bức thư thứ hai tới Beauchamps, nhắc anh ta đừng để ý tới bức thư đầu, nó bị gửi lỗi.

Cái ác đã hoàn tất, Beauchamps đã mở tệp báo cáo và virus đã phát tán.

Kề từ lúc đó, Cordelia và Diego có thể đọc mọi thư trao đổi trên các máy chủ của Talovi và trưởng bộ phận an ninh mạng của hãng hoàn toàn không nhận ra.

Hai chị em chỉ quan tâm tới một hoạt động duy nhất của hãng: việc thương mại hóa các loại thuốc thuộc dòng điều trị insulin, cần thiết cho sự sống còn của các bệnh nhân tiểu đường và dòng thuốc mà giá cả đã tăng cả nghìn phần trăm trong vòng mười lăm năm qua. Sự tăng giá không gì biện minh được. Tràn đầy tinh thần của chủ nghĩa yếm thế, việc phát hiện ra insulin đã cách đầy gần một trăm năm, và những người tìm ra đã chuyển nhượng bản quyền với giá 1 đô la tượng trưng với mục đích để mọi bệnh nhân đều được điều trị. Tuy nhiên, một ống insulin đang được bán với giá 300 đô la tại Mỹ. Một bệnh nhân tiểu đường trung bình dùng hết ba ống mỗi tháng, nhiều người cần tới bốn. Và không có thuốc generic thay thế nào giá rẻ hơn trên thị trường, đó là vì các hãng dược thường xuyên thay đổi công thức để đăng ký mới bằng sáng chế và ngăn sản phẩm của họ, thứ quyết định sự sống còn của hàng chục nghìn nam giới, phụ nữ và trẻ em, hết hạn bảo hộ độc quyền.

Cordelia đã phát hiện ra tất cả những chuyện đó trong những tháng sau khi Alba được an táng. Trở lại Boston, mỗi lần đạp xe cô cảm thấy như đang ở chặng đạp xe điên cuồng của buổi chiều Chủ nhật đó, thứ vẫn không ngừng ám ảnh cô. Cô lao vào điều tra, thứ sẽ ngốn gần như toàn bộ thời gian rảnh rỗi của cô suốt ba năm sắp tới. Mỗi cuối tuần, cô lại tới các bệnh viện ở Boston và vùng ngoại ô để thu thập lời chứng của các y tá, nhân viên cấp cứu hay bệnh nhân. Các tối trong tuần, cô ngồi hàng giờ trước màn hình máy tính, tìm kiếm các tài liệu y học, những bài báo hoặc báo cáo thống kê về tỷ lệ tử vong liên quan tới bệnh tiểu đường. Cứ mỗi tháng trôi qua, cô lại khám phá thêm về quy mô của vụ việc gây chấn động và những thiệt hại về sinh mạng con người. Vị bác sĩ đã vuốt mắt cho Alba không hề quá lời, cả nước Mỹ có hàng trăm ca tương tự, và năm này qua năm khác số ca tử vong không ngừng tăng lên. Vẫn vì lý do tương tự, các bệnh nhân trẻ và không còn trẻ gặp khó trong việc mua thuốc điều trị, kể cả những người có bảo hiểm y tế, vì các hãng dược cho giá thuốc leo thang.

Bởi vậy Cordelia hướng cuộc điều tra của mình về cách thức insulin được thương mại hóa và cô đã tìm được một nhân viên kinh doanh đi chơi lẻ của một công ty phân phối dược phẩm, cô đã khiến anh này mở miệng sau một tối chuốc say anh ta trong một quán bar.

Đến cốc tequila thứ sáu, cô biết được rằng có bốn công ty chia nhau thị trường béo bở này trên toàn thế giới. Chỉ riêng insulin đã mang về cho các phòng thí nghiêm của Talovi 15 triệu đô la mỗi ngày, tương ứng 5,5 tỷ đô la doanh thu mỗi năm.

Mười hai tháng ròng rã cô đạp xe không ngừng nghỉ để kiếm tiền duy trì việc học và sống sót ở Boston.

Anh chàng nhân viên kinh doanh, không còn ngần ngại trước điều bí mật nào, thừa nhận là các hãng dược tự dàn xếp với nhau về giá thuốc, với sự đồng lõa của các công ty bảo hiểm, các nhà phân phối và hãng môi giới dược phẩm. Tất cả đều trục lợi từ hệ thống. Anh ta đã ở đúng chỗ nên mới biết điều đó, anh ta thú nhận như để xoa dịu lương tâm. Cái hôm sau buổi tối đó, buổi tối đã khiến Cordelia phải trả giá bằng cơn đau nửa đầu để đời, cuộc điều tra của cô chuyển sang bước ngoặt mới. Để chứng minh được hệ thống đã bị mua chuộc, tố cáo những thỏa thuận bất chính và đưa ra pháp luật những kẻ giật dây hệ thống, cô còn phải thu thập được những bằng chứng không thể chối cãi. Điều này thì còn mất nhiều thời gian.

Cordelia không về Madrid sau khi hoàn tất việc học, ấy là bởi cô đã trúng vị trí phân tích dữ liệu trong một công ty tin học ở London. Hai năm sau đó, cô được thăng hạng làm kỹ sư mạng, khi ấy có thể nắm giữ những phương tiện kỹ thuật mà cô cần để đạt được mục đích của mình, và thiết lập được công lý. Từ đó, cô sống một cuộc đời với bề ngoài hết sức bình thường, dù với cô luôn thật khó để định nghĩa thế nào là bình thường, trong một đất nước mà sáu gia đình chia nhau nắm giữ số tài sản ngang bằng tài sản của toàn bộ dân số còn lại.

Mỗi lần thấy nản lòng, cô lại mở một cuốn sổ tay ra, trong đó cô đã dán vào bức ảnh cắt ra từ một tạp chí người nổi tiếng của Ý. Trong ảnh là chủ tịch hãng dược Talovi, bận trang phục mùa hè, điện thoại di động áp vào tai, từ boong trên chiếc du thuyền của mình, đang mãn nguyện ngắm nhìn vợ con lướt mô tô nước trong vịnh Portofino. Và ở trang đối diện, cô dán một bức ảnh của Diego và Alba, một bức selfie chụp trên một băng ghế trong công viên Retiro.

***

Hai năm điều tra, theo dõi và chuẩn bị vẫn chưa thể giúp Diego và Cordelia đạt được mục đích dự tính, trả thù cho Alba bằng cách khiến những kẻ chịu trách nhiệm cho cái chết của cô phải trả giá. Họ hy vọng vụ tấn công vào hệ thống máy tính của chi nhánh hãng dược khổng lồ này rốt cuộc sẽ tạo được đột phá.

Tuần lễ tiếp sau vụ xâm nhập vào hệ thống máy tính của chi nhánh hãng dược, hai chị em đã lọc trong số hàng nghìn thư điện tử ra những thư có chứa những từ khóa mà họ quan tâm. Sau một tháng làm việc miệt mài, vì không tìm thấy thứ gì có thể buộc tội được ai, Diego rốt cuộc cảm thấy nghi ngờ rằng các cuộc mặc cả trái phép có thể được tiến hành bên ngoài mạng lưới tin học. Như thế sẽ là ngõ cụt đối với các hacker và xóa sạch mọi nỗ lực của cả hai chị em... nếu vận may không giúp họ đổi hướng.

Đứng trước những rủi ro có thể mắc phải, các hoạt động tội phạm của các hãng dược có thể chỉ được đề cập tới ở những cấp lãnh đạo cao nhất. Bởi vậy, hai chị em tập trung vào ba máy tính, máy của tổng giám đốc, giám đốc tài chính và giám đốc kinh doanh.

Một điều thần kỳ xảy tới khi giấm đốc tài chính, vì để quên sạc điện thoại di động ở nhà, đã bất cẩn cắm kết nối điện thoại với máy tính xách tay. Khi dòng kết nối hiện trên màn hình, Cordelia thấy xúc động không khác nào một tên trộm, sau hai tháng ròng rã đào hầm, vừa vung nhát cuốc cuối cùng thì thấy bức tường của phòng cất két sắt đổ ụp xuống. Cô cảm thấy thỏa mãn đến mức còn chẳng thắc mắc làm sao cửa sổ đó lại may mắn bật mở trên màn hình máy tính của mình. Và điều cô phát hiện được còn thỏa nguyên cô vượt xa mọi kỳ vọng: một lịch làm việc cá nhân, thứ mà trong mắt cô lúc này còn đáng giá hơn cả vòng nạm kim cương.

Diego và cô đã tốn không biết bao nhiêu thời gian để theo dõi người đàn ông này, đến mức họ có cảm tưởng còn biết rõ gã hơn bất kỳ người thân nào. Hai chị em đã sục sạo thư từ của gã, các cuộc gặp gỡ, không bỏ lỡ bất kỳ bài đăng nào của vợ gã trên tài khoản Instagram và FriendsNet, họ còn biết khi nào cô ta mở tiệc tối vui vẻ với hội bạn gái những hôm anh chồng làm việc về khuya, khi nào cả gia đình họ về nghỉ cuối tuần tại căn nhà miền quê ở hạt Kent, đấy là chưa kể kho dữ liệu có được từ hệ thống nhà thông minh mà nơi ở chính của họ được trang bị. Chuông hình ở cửa ra vào, camera giám sát ở các khu vực sinh hoạt chung, ở nhà của vợ chồng Sheldon, đến cả các bóng đèn cũng được kết nối mạng. Diego có thể theo sát họ từ phòng này qua phòng khác. Đột nhập các hệ thống này dễ đến nỗi Cordelia rốt cuộc tự nhủ sao những người này không cắm luôn chìa vào ổ khóa nhà họ để giúp bọn trộm hành động cho nhanh. Ngoài một lượng lớn chi tiết về cuộc sống riêng của Sheldon, phần mềm định vị trên điện thoại thông minh và lịch sử dùng thẻ tín dụng của gã cũng cung cấp cho Diego và chị gái lịch sử di chuyển của gã ở thời gian thực. Mạng lưới chỉ dẫn đương nhiên sẽ dẫn về đầu não Alexa. Cô nàng trợ lý ảo này chễm chệ trên một ngăn kệ trong bếp giúp Cordelia một hướng tìm kiếm. Bên bàn ăn sáng, bà Sheldon hỏi chổng xem có thể đi cùng bà tới cuộc họp phụ huynh vào trưa thứ Năm tới được không. Ông chồng cáo lỗi, vì có một cuộc hẹn quan trọng vào ngày hôm đó, với một vị khách từ nước ngoài sang, không thể đổi lịch. Tính hiếu kỳ bị kích thích, Cordelia kiểm tra lịch làm việc trong máy tính của Sheldon trên màn hình máy tính của cô, không có thông tin gì được đánh dấu vào trưa ngày kia. Cô nghiên cứu kỹ lịch làm việc cá nhân trên điện thoại thông minh của gã thì thấy từ “Paddington”, được đánh dấu vào đúng ngày và giờ nói trên; sự khác thường này khiến cô tò mò. Cô lần ngược lại thời gian, và nhận ra vẫn từ đó, “Paddington”, xuất hiện đều đặn vào thứ Năm đầu tiên của mỗi quý, chỉ có trên điện thoại của Sheldon chứ không bao giờ thấy trên máy tính ở văn phòng. Cô mở rộng tìm kiếm trong phạm vi ba năm gần đây là nhận ra sự khác thường ấy xuất hiện có tính hệ thống.

Cordelia kết nối với hòm thư bảo mật của cô để chia sẻ các kết luận với Diego. Băng tội phạm cổ cổn trắng này thừa thận trọng nên không hề trao đổi tin nhắn nào qua điện thoại và thư điện tử lại càng không. Cha cô, có ngày đã mỉa mai về sự rỗng tuếch của thế giới ảo nơi ông thấy cô cứ mải miết dành quá nhiều thời gian vào đó, đã nhắc cô đừng bao giờ xem nhẹ quyền năng của một mối kết nối giữa người với người. Một bài học cô không bao giờ quên. Tóm lại: đám chóp bu của các hãng dược thỏa thuận về giá bán insulin thông qua các cuộc gặp trực tiếp.

- Nếu như vậy, chúng ta hỏng bét rồi, Diego tiếc nuối.

- Không đâu, không hề nếu chúng ta bắt quả tang chúng phạm tội! Cordelia đáp, và chị có một ý thế này; khá liều, nhưng nó cũng đáng để suy nghĩ đấy.

Cô vừa gửi tin nhắn đó cho Diego thì một cửa sổ khác bật mở trên màn hình máy tính.

Cậu đang nghĩ tới phương án hành động táo bạo nào?

Cordelia giật nẩy mình. Một thành viên khác của Hội 9 đã tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng là ai? Ekaterina hẳn sẽ báo trước; Maya có lẽ sẽ bắt đầu bằng cầu Xin chào. Vitalik, người học ngoại ngữ qua vốn tiếng bồi của dân du lịch, thường dùng các từ cộc lốc và hay mắc lỗi ngữ pháp, hẳn đã viết “Cậu nghĩ trò quái gì trong đầu đới?”; Janice thì với phong cách hoa hòe hoa sói có lẽ đã viết “Cậu đang tính làm gì vậy?” hay đúng hơn là “Cậu lại định lao đầu vào cái của khỉ gì nữa đây?” Một câu hỏi với kiểu hạ cổ như thế này thì chỉ có thể đến từ Mateo.

- Cậu ở đây lâu chưa? cô hỏi

- Tôi chỉ vừa kết nối thôi, tôi đang cố kết nối với cậu.

- Cậu đang ở nhà à?

- Đang di chuyển, anh nói.

- Cứ giữ kết nối nhé, tôi “meo” cho cậu cái này.

Bằng một bức thư mã hóa, Cordelia gửi cho anh những phần hứa hẹn nhất của tập tài liệu. Vừa kịp lướt qua vài trang, Mateo đã đoán ra Cordelia đang nghĩ gì.

- Tôi cực lực can hai người không nên ra thực địa nếu chưa có sự chuẩn bị thật kỹ càng. Hai người có nguy cơ chọc phải tổ kiến lửa và hủy hoại mọi thứ hai người đã làm được cho tới lúc này. Nếu những kẻ đứng đầu đã thỏa hiệp ấy thấy nghi ngờ bất cứ điều gì, họ sẽ truy tìm nguồn rò rỉ thông tin và các hệ thống tin học sẽ được kiểm tra nghiêm ngặt. Tôi luôn dành sự tôn trọng cao nhất cho các hành động của cậu, cũng như của Diego, nhưng hành động sau màn hình và ra ngoài tiếp xúc là hai việc hoàn toàn khác nhau. Đừng đánh giá thấp sức mạnh của các công ty đa quốc gia, nhất là đây lại là chuyện bảo vệ các lãnh đạo chóp bu. Họ sẽ dốc toàn lực để tìm cho ra kẻ muốn tấn công, và họ cũng không tiếc tiền đâu.

Cordelia không trả lời lại ngay. Trừ trong những phi vụ hành động cùng nhau, Mateo chưa bao giờ tự cho phép mình xen ngang vào kế hoạch của cô. Cô còn bất ngờ hơn khi anh lại đề nghị cô nên từ bỏ. Cô chờ Diego tới hỗ trợ, nhưng cậu em trai vẫn chưa thấy đâu.

- Lần chần thế đủ rồi, vì một số thành viên khác trong Hội đã gia nhập cùng chúng tôi! cô nổi khùng. Có đông quân, chúng ta sẽ thành công. Cuộc gặp sẽ diễn ra ở ga Paddington.

- Paddington rộng lắm, Mateo bình tĩnh nói tiếp, mà cậu hy vọng tìm được gì ở đó? Mục tiêu của nhiệm vụ này quá mơ hồ nên ít cơ may thành công...

Cordelia không để anh kịp nói hết câu.

- Tố cáo những kẻ gầy ra tội lỗi khiến hàng nghìn người chết đối với cậu là một mục tiêu quá mơ hồ ư? Vậy thì chúng ta không cùng góc nhìn trong Hội rồi, cô phẫn nộ. Cậu dự tính gì chứ? Rằng mỗi người làm một việc cỏn con trong cái xó của mình, cốt để tránh nguy cơ bị phát hiện ư?

- Tôi không nói thế và cũng không nghĩ như vậy, Mateo phản đối.

Cả Mateo và Cordelia đều có cái lý của mình. Hành động đông người sẽ làm tăng nguy cơ khiến Hội bị lộ nhưng ngăn chặn cái chết của những Alba khác lại là minh họa hoàn hảo cho lẽ sinh tồn của nhóm. Mateo quen Diego và Cordelia đủ lâu để biết sẽ không gì làm họ chùn bước. Anh gợi ý cho chị em họ làm một vòng quanh Darknet, mặt khuất của mạng Internet nơi các hacker đủ mọi thể loại ở mọi quốc gia nhận trao đổi dịch vụ để đổi lấy tiền ảo. Ở đó có thể họ sẽ gặp được ai đó từng đột nhập hệ thống camera giám sát ở ga Paddington. Chỉ cần ngã giá để người đó nhường quyền truy cập cho. Giao dịch kiểu này, bạn chẳng bị ai đặt câu hỏi nhưng sẽ gặp nguy cơ là khi dùng những mã lệnh được một bên thứ ba viết ra, thì kẻ đó có thể lợi dụng chúng để đột nhập chính máy tính của bạn. Đột nhập hệ thống giám sát của ga Paddington trong vòng chưa tới hai mươi tư giờ đòi hỏi phải chấp nhận những điều kiện nhất định.

- Cordelia không nói sai, Diego chen ngang. Nếu có thêm các thành viên khác của hội tham gia cùng, cơ hội tiếp cận được mục tiêu sẽ tăng lên. Cũng đáng đấy, anh nói thêm.

- Cứ cho là chuyện đó suôn sẻ; thế tiếp theo thì sao? Mateo hỏi.

- Có đông người, chúng ta sẽ đủ quân giám sát được toàn bộ ga, Cordelia đáp.

- Với điều kiện có thể kiểm soát được hết camera, Mateo nhấn mạnh.

- Tôi sẽ tới Paddington, mọi người sẽ hướng dẫn tôi qua điện thoại và tôi sẽ theo dõi Sheldon cho tới khi có thể bắt được quả tang hắn phạm tội.

- Bắt quả tang phạm tội gì chứ? Một màn trao đi đổi lại mấy mẩu giấy ư? Quá ít ỏi để thổi bùng vụ bê bối.

- Sai! Nếu tôi có thể chụp một bức ảnh hai lãnh đạo của hai hãng dược phẩm lớn đang bí mật trao đổi trong một nhà ga trong khi họ là đối thủ cạnh tranh, chúng ta sẽ có được bằng chứng về sự đồng lõa giữa họ.

- Vì sao họ chọn Paddington, London thiếu gì nơi họ có thể hòa lẫn vào đám đông? Diego hỏi.

Các màn hình lặng ngắt, Mateo và Cordelia suy nghĩ về câu hỏi này.

- Tàu xuất phát từ nhà ga này đi những đâu ấy nhỉ? anh hỏi tiếp.

- Tìm ra rồi! Cordelia gõ. Câu hỏi không phải là những chuyến tàu ấy đi đâu, mà là chúng từ đầu đến? Ví như tàu Heathrow Express kết nối sân bay và nhà ga trong vòng hai mươi phút. Khách hàng của gã hẳn đến từ Mỹ. Để thống nhất về giá cả thì không có chỗ nào kín đáo hơn, không sợ camera hành trình của các ô tô ghi lại.

Suốt cả tiếng đồng hồ sau đó, ba người bạn thảo luận phương án hành động. Liều lĩnh theo Diego, nguy hiểm dưới mắt nhìn của Mateo, nhưng không ai trong số hai người khiến được Cordelia từ bỏ.

- Rốt cuộc thì vì sao cậu lại kết nối với tôi? Cordelia hỏi Mateo.

- Ekaterina sẽ cần chúng ta giúp trong mấy ngày tới, nhưng vì cậu cũng sẽ cần cô ấy giúp, nên tự cô ấy sẽ nói chuyên đó với cậu.

Đến câu trao đổi này thì đêm cũng đã quá khuya, cuộc trò chuyện chấm dứt.

Ở Madrid, Diego rời văn phòng. Anh xuống theo lối cầu thang xoáy trôn ốc dẫn tới nhà hàng, băng ngang khoảng tranh tối tranh sáng trong phòng bếp nơi những ánh lửa vẫn chập chờn trên các bếp nấu và anh nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ phòng ăn. Anh đẩy cánh cửa hai chiều: hội bạn anh đang ngồi quanh quầy bar. Anh đi vào sau quầy, rót một cốc mezcal và gia nhập bữa tiệc.

Ở London, Cordelia đặt máy tính xách tay xuống chiếc gối bên cạnh rồi tắt đèn đầu giường. Cơn dông đang gầm gào, mưa táp lên các ô kính vuông, một tia chớp rạch sáng bầu trời. Cô chui vào chăn và cố gắng tống khứ mọi suy nghĩ ra khỏi đầu.

Ở Oslo, từ cửa sổ phòng khách sạn, Mateo quan sát con phố bên dưới. Đèn ngoài hiên tiệm Cà phê Nhà hát vụt tắt. Ekaterina quá bận nên anh không muốn nhờ cậy đến cô. Maya vẫn không có tin tức gì, điều này càng lúc càng khiến anh thấy lo. Anh lưỡng lự, rồi từ bỏ ý định cảnh báo các thành viên khác trong Hội.

- Nếu không phải là như vậy thì kiểu tác chiến gì sẽ thuyết phục được Mateo tập hợp Hội?

- Nhưng họ đã hành động cùng nhau mà! Chỉ có điều, họ còn chưa biết điều đó. Mỗi người đều nhìn ra trong các vụ tấn công của mình cùng một kiểu mục tiêu: những kẻ lạm quyền quá mức...

- “Họ”?... Vậy đối với chị lại khác sao?

- Lẽ ra tôi phải trả lời là “chúng tôi”. Nhưng tôi đã hiểu ra ngay những hành động của chúng tôi rồi sẽ tụ cả về đâu, thứ chúng tôi sẽ phải trả giá khi đi đến cùng kế hoạch thật sự đang kết nối chúng tôi: loại bỏ Hydra, một con quái vật nhiều đầu.