← Quay lại trang sách

- 6 - Mười năm trước, tại Madrid

Tháng Sáu 2010, Diego hai mươi tuổi. Anh đang học năm thứ hai ngành khoa học máy tính tại đại học Carlos III ở Madrid và là một sinh viên thần đồng. Ngày mới đang bắt đầu, sẽ là ngày quyết định cuộc đời anh. Anh bước lên xe buýt và mỉm cười với một cô gái trạc tuổi mà ánh mắt họ giao nhau. Diego có duyên, nhưng anh không biết điều đó, điều đó lại càng khiến nét duyên của anh thêm hấp dẫn. Cô gái trẻ không có vẻ gì thấy phiền khi anh tới ngồi bên cạnh. Anh thấy quyển sách đặt trên đầu gối cô và nói nhỏ với cô là từng rất thích cuốn này. Cô không nghĩ như vậy, cho rằng đó chỉ là một câu xã giao làm quen, nhưng Diego thổ lộ rằng anh rất thích nhân vật Cordelia, có thể chỉ vì lý do rất ngớ ngẩn là nhân vật đó trùng tên với chị gái anh. Thế là cô gái ngồi bên hiểu rằng anh không hề huyên thuyên và sự chân thành của anh khiến cô cảm động. Cô không nói gì, lấy cái bút máy trong chiếc túi đeo chéo bằng vải dù màu lục có phù hiệu của US Army ra, viết vội vài chữ lên cái đánh dấu trang sách rồi đưa nó cho anh lúc xe buýt giảm tốc độ.

Cô đứng dậy, Diego cũng nhổm lên để nhường cô đi qua, đồng thời liếc mắt nhìn cái đánh dấu trang sách. Cô đã viết lên đó một địa chỉ hòm thư điện tử: [email protected]. chẳng có gì gợi ý cho anh đoán ra tên của cô gái xa lạ này. Trong lúc cô đang bước xuống xe buýt, anh gọi to:

- Em tên là gì?

Nhưng cửa xe đã đóng lại và, từ dưới đường, cô ra hiệu để anh hiểu rằng chỉ cần viết thư cho cô.

Tên miền “@uam.es” là của sinh viên đại học Độc lập Madrid. Ở trường này có khoa Tin Sinh học mà suýt thì anh ghi danh, một hướng đi từng hấp dẫn anh, nhưng anh lại thích học lập trình hơn. Biết đầu cô ấy lại chọn ngành đó. Anh biết cách trò chuyện của anh chẳng mấy khi gợi được hứng thú cho những cô nàng mà anh thích, vậy nên nếu cô ấy đúng là sinh viên Tin Sinh học thì đúng là thần kỳ quá. Cái cách cô ấy dùng răng mở nắp bút, nhai nhai nắp bút trong lúc viết... Ở cô toát ra niềm vui sống, và dáng vóc cô thì... Diego lục tìm từ ngữ... như tiên nga. Anh muốn vẫy tay tạm biệt cô trước lúc xe buýt chạy tiếp, nhưng cô gái đã vội vã bước đi xa.

Anh cũng không tiến thêm được, mật độ phương tiện dày đặc và trạm dừng của anh vẫn còn ở xa.

Sau giờ học, anh sẽ vào trung tâm thành phố nhận chỗ làm trong nhà hàng đã thuê anh. Làm phục vụ bàn thật sự rất mất sức, nhưng làm ở một nhà hàng tiếng tăm như vậy cũng là một vinh dự. Anh cần công việc này để bố mẹ nhẹ gánh hơn trong việc lo chi phí học hành cho anh. Diego nhìn dòng người qua lại trên vỉa hè, đôi lúc ngoái lại, vẻ suy tư, nhìn qua ô kính phía sau. Nó có gì đó gợi anh nhớ đến tên Cordelia. Anh nhớ chị gái khủng khiếp. Từ khi chị gái anh giành được học bổng của Học viện Công nghệ Massachusetts ở Boston, cô vẫn chưa về Tây Ban Nha lần nào, vì không có tiền. Đã hai năm rồi. Cordelia và Diego vẫn luôn gắn bó không thể tách rời, ít nhất là cho đến trước khi việc học khiến họ phải xa nhau. Chủ nhật nào hai chị em cũng viết cho nhau những lá thư tay dài dằng dặc, rồi cho vào máy scan và gửi cho nhau qua thư điện tử. Đó là một trò hơi cũ kỹ về hình thức, nhưng Cordelia thấy như thế thật hơn nhiều. Cô khẳng định rằng trên một lá thư tay, ta có thể nhìn thấy rõ những ý định đầu tiên, dù người viết có gạch bỏ chúng đi. Diego hoài công giải thích cho chị gái nghe rằng chẳng gì ngăn được anh ngồi chép lại một bản viết nháp, Cordelia thì tin chắc rằng em trai quá lười nên chẳng thể làm thế. Và vì cô nói đúng - cô thường nói đúng -, nên việc đó đã trở thành trò chơi thật sự giữa hai chị em. Đoán biết những gì giấu sau những đoạn gạch bỏ, giải mã những ẩn ý.

Diego dành hết thời gian để chạy từ giảng đường này sang giảng đường khác, từ chuyến buýt này tới chuyến buýt khác, nhưng nơi duy nhầt anh thích được vội vã, đó là từ phòng ăn của nhà hàng tới nhà bếp. Đứng hít thở cho lại sức trước bếp trưởng và đội phụ bếp, quan sát việc chuẩn bị các món ăn, cách họ lên đĩa và vội vã đi phục vụ thực khách. Anh thích rình chờ sự thích thú của khách hàng khi họ nếm món. Diego có quan niệm hơi quá về danh dự, và anh thấy hãnh diện được là một phần của một ê kíp tài năng như vậy.

Từ nửa năm nay, anh cũng rất hãnh diện vì đã đột nhập được vào máy chủ của một phòng chiếu ở California. Anh là một phim; hồi bé, anh mơ thành đạo diễn, nhưng anh đã từ bỏ, đó là một nghề quá bấp bênh. Vậy nên, lén lút tiếp cận những bộ phim sẽ không bao giờ được chiếu ở Tây Ban Nha khiến anh thấy khoái.

Anh thích thú khi những dòng mã lệnh của mình không bị phát hiện; mỗi tuần, anh lại chuyển chúng vào phần mềm quản lý các nhan đề phim Mỹ. Anh cực kỳ tránh khoe khoang chiến công của mình, như thế sẽ dễ bị tóm.

Ngồi vào bàn học, anh nhìn đồng hồ đeo tay. Ở Boston đang là 2 giờ chiều, Cordelia hẳn là đang ở trường. Anh mở một cửa sổ trên màn hình máy tính để gửi tin nhắn, một câu đơn giản:

- Chào chị, đang làm gì đấy? và rình chờ câu trả lời sẽ đến sớm thôi.

- Như em thôi, chị đang học, à mà không giống em đâu vì em đang nhắn tin cho chị.

Anh lập tức kể cho chị gái nghe cuộc gặp lúc sáng trên xe buýt, không sót một chi tiết nào. Màn hình máy tính nhấp nháy và anh thấy hiện lên:

- Này em trai, em đang làm cái quái gì thế, đồ ngốc?

- Em chẳng có cơ may nào, đúng không? anh đáp.

- Không, chị đâu có bảo thế.

- Thế sao chị bảo em là đồ ngốc?

- Vì lẽ ra giờ này em nên viết cho cô ấy, chứ không phải cho chị. Cô ấy đã cho em địa chỉ hòm thư, không phải sao?

- Ai bảo chị là em muốn làm vậy?

- Thế thì em đúng là thậm ngốc, Chiquito. “Cô ấy nhẹ nhàng đến nỗi khiến em ngỡ như cô ấy sắp sửa tung cánh bay lên khi rời xa dần trong chiếc váy trắng tinh với những họa tiết màu lam và những chùm oải hương...” là lời của chính em đấy; không một gã trai nào có thể để ý đến những chi tiết kiểu đó, và cậu em ngố tàu của chị lại càng không.

- Chị lại nói đúng rồi, nhưng có coi em là ngố tàu cũng chẳng ích gì.

- Có chứ, rất ích lợi đấy, vì chị thích điều đó.

Diego hỏi thăm tình hình Cordelia. Cô đang mệt lử. Từ khi cấm cha tiếp tế thêm tiền, sau những giờ học trên giảng đường, cô lại triền miên lao vào làm thêm, những công việc còn tốn sức hơn nghề phục vụ bàn trong một nhà hàng gắn sao. Đầu giờ chiều, cô làm cho một công ty giao hàng, mỗi ca hai tiếng, mỗi tiếng 7 đô, với tiền boa bỏ túi có lúc lên tới 30 đô. Rồi làm nhân viên trong một quán bán đồ ăn nhanh với tiền công 6 đô một giờ, và cuối cùng đi bán hàng cho một cửa hàng đổ lót vào các tối thứ Năm, chỗ này ngon ăn nhất, cô được trả thù lao theo hoa hồng doanh số, tối thiểu cũng phải 30 đô một tối; 300 đô những tuần ngon lành, đủ để ăn uống và thuê trọ. Nhưng anh không nhầm, toàn bộ thời gian cô không học hành được gì ấy không ngăn được cô trở thành lập trình viên siêu hạng hơn anh.

Diego đã biết hết những chuyện đó.

- Thôi, em tha cho chị đi và hãy viết cho người trong mộng ấy, chị đang trên lớp.

- Em cũng thế. Em nhớ chị, Diego đáp.

- Chị cũng vậy, Cordelia trả lời, rồi cô gõ những chữ XOXO đáng ghét, thay nụ hôn dành cho em trai.

Diego dán chặt mắt vào màn hình. Nắng trời Madrid nhảy nhót trên các bàn học. Một trợ giảng kéo hai tấm rèm to đùng màu cam đang lửng lơ trên cửa sổ. Ngón tay đặt trên bàn phím, Diego gõ:

- Em tên là gì?

Anh do dự rồi gửi thư tới địa chỉ [email protected]. Anh chờ đợi cầu trả lời, một giám thị lôi anh khỏi giấc mộng khi thông báo rằng còn một giờ nữa là hết thời gian làm bài thi.

- Alba, còn anh?

Anh đáp rồi trở lại với bài thi. Tối đến, khi anh về nhà thì đã là nửa đêm. Diego đứng một hồi lâu dưới vòi sen, người mệt lử. Anh quấn một cái khăn tắm quanh hông, tròng áo phông vào người rồi ngồi xuống chiếc ghế đầu trước màn hình máy tính.

- Em vẫn đọc tiếp cuốn đó chứ? Đang đến chương mấy rồi? anh viết cho Alba.

Những lời trên là khúc dạo đầu của một câu chuyện tình sẽ nảy sinh ba tháng sau đó trong một rạp chiếu bóng cũ ở Madrid nơi Diego dẫn Alba đi xem bộ phim Chùm nho phẫn nộ.

Họ đã hôn nhau chỉ giây lát sau khi đèn trong rạp bật sáng trở lại. Nhưng trước đó, họ đã nhìn nhau, cả hai đều rưng rưng mắt ướt; chẳng hề ngượng ngùng, họ bật cười vì điều đó. Cô bưng lấy hai má Diego rồi đặt môi mình lên môi anh; một nụ hôn điện ảnh trong một rạp chiếu bóng, đó nhất định là phần mở đầu cho một câu chuyện tình bền lâu. Và nó sẽ bền lâu.

Alba kém anh một tuổi, cô không học ngành Tin Sinh học, mà học Luật. Thế nhưng cô lại mê mẩn cách anh trò chuyện. Và còn mê hơn mỗi khi Diego nói với cô về những cookie, những phần mềm do thám được cài vào máy tính chúng ta mỗi khi chúng ta vào mạng. Để theo dõi các tìm kiếm của chúng ta, những gì chúng ta đọc trên mạng, những gì chúng ta mua, tóm lại, để biết mọi điều.

- Biết gì cơ? Alba lo lắng.

- Mọi thứ! Tuổi tác, giới tính, các mối quan tầm, môi trường xã hội, tín ngưỡng, cách sống, những điều khiến em phản ứng, cả tích cực và tiêu cực.

- Nhưng quyền nào cho phép, và vì sao họ làm thế? cô nhấn mạnh.

- Để đoán trước hành vi của em, để tạo ra cho em những mong muốn, những nhu cầu mà em không có, để thao túng em như một con rối thật sự.

Alba cười phá lên, cho rằng anh đang lòe cô; anh thích điều đó, và cô thích làm anh vui lòng khi vờ tin theo những câu chuyện phịa của anh, kể cả những chuyện to tát nhất, đó đã trở thành trò chơi giữa họ. Khi họ gặp lại nhau ở nhà anh, lúc đêm muộn, hoặc khi họ ở bên nhau suốt ngày Chủ nhật, thì trò chơi sẽ là người này làm cho người kia tin thứ khó tin nhất và mỗi lần Diego thắng, anh lại được thưởng một nụ hôn, giống nụ hôn họ đã trao nhau trong phòng chiếu phim cũ kỹ hôm nào, cách đây đã hai năm rồi. Những nụ hôn của họ không cũ đi và sẽ không bao giờ cũ. Lần này, Alba sẽ không vờ như tin anh, chuyện này sặc mùi một cú chơi bẩn, đem tên một loại bánh quy đặt cho một trò đê hèn như vậy, không thể nào! Nhưng vẻ mặt Diego sa sầm. Tuy vậy, họ đang ngồi trước hồ nước lớn trong công viên Retiro, ngày hôm đó thật tuyệt, họ yêu nhau điên cuồng, không mảy may nghi ngờ rằng họ sinh ra là để cho nhau, và họ yêu từng phút giây họ đang may mắn được ở bên nhau... và rồi Diego không biết diễn kịch giỏi như vậy.

Cô hiểu ra anh đang nói thật và, để ngày hôm đó không u ám thêm, cô giải thích với anh rằng hẳn vì lẽ đó mà định mệnh đã đưa họ đến bên nhau. Những người làm luật như cô sẽ chỉnh đốn những kẻ ngang nhiên xâm phạm đời sống riêng tư của những người khác, những lập trình viên như anh sẽ thu thập chứng cứ tội ác của những kẻ đó, và một ngày nào đó họ sẽ cùng nhau chiến đấu với chúng.

Chiến đấu với chúng... chính những từ đó khiến Diego nghĩ ngợi. Anh thổ lộ với Alba cái mánh nhỏ giúp anh xem được bất cứ phim nào mình muốn. Thêm lần nữa, cô không tin anh, nhưng Diego đã cười lại và mời cô tới nhà anh, ngay buổi tối hôm đó. Cô chỉ cần chọn bộ phim mình muốn xem. Alba nhận lời thách thức.

- Carlos Saura, Cria Cuervos.

- Anh đột nhập phòng chiếu ở Mỹ chứ không phải rạp phim ở Madrid, Diego uể oải đáp.

Alba ngờ rằng đó là một vố lừa, nhưng cô muốn thể hiện là một người chơi đẹp.

- OK, Nhân danh công lý, có Matthew McConaughey, phim vừa mới ra đấy, không có cơ may nào cho anh tìm được đâu.

- Vì sao, em thích kiểu đàn ông đấy à? Anh với hắn khác nhau về ngoại hình quá, anh lo lắng.

- Vì em thích phim luật sư, cô vừa đáp vừa trêu anh.

Và trong lúc Matthew McConaughey và Marisa Tomei làm tình, Diego kể cho cô nghe hết mọi thủ thuật đột nhập máy tính mình biết. Nhưng anh thề là chưa bao giờ dùng tài năng đó vào việc gì khác ngoài mục đích làm điều thiện.

- Thế xem trộm phim thì là làm điều thiện à? Alba hỏi vặn.

- Không phải, nhưng việc đó không làm hại tới ai cả, Diego đáp.

- Anh còn hơn cả như vậy, cô bảo anh.

Tháng Sáu năm 2013, bao mùa đã trôi qua, Diego và Alba vẫn yêu nhau. Họ hạnh phúc, hạnh phúc điên cuồng cho tới một ngày cuối năm học khi Alba, xuất sắc với kết quả chói sáng, thấy mở ra trước mắt những cánh cửa của một chương trình trao đổi sinh viên.

Diego nghĩ Boston là thành phố đáng nguyền rủa, nó lấy của anh mọi thứ anh yêu. Trước tiên là chị gái anh và bây giờ là Alba. Nhưng vì yêu cô, anh vẫn khuyến khích cô nắm bắt cơ hội đó. Họ sẽ viết thư cho nhau những ngày cô ở đó. Anh đã quen như vậy. Không thư từ hay tin nhắn để chẳng nói gì với nhau, họ xa mặt nhưng sẽ không cách lòng, họ sẽ kể nhau nghe những tuần lễ của mình trong những lá thư thật sự, viết tay, rồi scan và đến Chủ nhật lại gửi cho nhau qua thư điện tử.

Gần hai năm trôi qua từ ngày Alba rời đi và không một Chủ nhật nào đôi tình nhân quên gửi thư cho nhau. Cordelia muốn gặp người yêu của em trai. Cô muốn tự mình đánh giá. Alba và Cordelia hợp tính nhau, nhưng thời khóa biểu lệch nhau khiến họ không có điều kiện gặp gỡ thường xuyên. Nếu hai người sống cùng ký túc xá, mọi chuyện có lẽ đã khác đi. Họ chia sẻ một bữa ăn dịp lễ Tạ ơn trong phòng của Cordelia và một bữa tối Giáng sinh trong phòng Alba. Khi các sinh viên Mỹ trở về nhà đoàn tụ gia đình, họ bỏ lại sau lưng những người bạn du học sinh.

Đó là một ngày chủ nhật tháng Sáu, năm 2015. Diego ngồi trước màn hình máy tính, anh đang gửi thư cho Alba và đợi lá thư hồi âm. Lúc đó là 2 giờ chiều ở Boston, 8 giờ tối ở Madrid. Anh pha một tách cà phê, đã là tách thứ mười kể từ sáng. Anh ngủ rất ít. Hiện anh đã bước vào năm cuối đại học và mỗi tối, khi từ nhà hàng về, anh còn học thêm nhiều tiếng nữa. Diego vào phòng tắm, để cửa mở, một mắt nhìn gương trong lúc cạo râu, một mắt ngó màn hình máy tính đặt trên bàn học trong phòng kế bên. Lưỡi dao cạo đang lướt qua má phải, cạo ngược từ dưới lên dọc cổ anh thì đột nhiên, anh có linh cảm xấu. Mặc kệ truyền thống, Alba luôn đúng giờ. Anh gọi cho cô, tiếng chuông cứ ngân dài. Diego đi đi lại lại trong phòng, anh gọi lại cho cô, vẫn không có hồi âm. Không một giây phút nào anh mảy may nghi ngờ lòng chung thủy của Alba, khoảng cách chẳng làm giảm đi chút sức mạnh nào của tình yêu giữa họ. Anh lo lắng vì điều khác. Hồi chuyện tình giữa họ bắt đầu, cái tối đầu tiên Alba ngủ lại nhà anh, vì tò mò muốn biết tại sao cô giam minh trong phòng tắm lâu như vậy, anh đã đẩy cửa phòng tắm và bắt gặp cô đang cầm một cái xi lanh. Ánh mắt họ giao nhau. Diego đã để ý thấy những chấm đỏ li ti xuất hiện rồi lại biến mất trên da Alba, lúc thì ở bụng, lúc đùi, đôi khi trên cánh tay, nhưng anh không thắc mắc thêm nữa. Mặt mũi tái mét, cô gượng cười rồi hỏi anh: “Anh có muốn em dạy anh cách tiêm cho em không?”

Alba mắc tiểu đường type 1. Cô đã thiết lập trong cuộc sống chung của họ một chế độ dinh dưỡng đáng chú ý. Diego biết Alba kiểm soát rất chặt chẽ lượng đường huyết, nhưng có thể đã xảy ra chuyện gì đó với cô. Như cái hôm... Họ đang giữa cuộc chuyện trò, ngồi trước hồ nước lớn trong công viên Retiro, Alba bỗng nhợt nhạt dần, mồ hôi túa ra trên trán. Giữa lúc với tay lấy túi xách đang để dưới chân, cô ngã gục xuống, anh đã cố giữ cô lại, nhưng cô trượt khỏi tay anh và mềm nhũn ra, như một con búp bê bị tháo khớp.

Vậy nên anh bấm máy gọi lại, vẫn không ai trả lời, rồi anh gọi điện cho chị gái, nài nỉ cô chị tới chỗ Alba ngay. May sao, Cordelia đang trên đường đi giao một gói hàng. Nghe giọng em trai, cô hiểu ngay rằng dù Alba chỉ đơn thuần ngủ gật trước màn hình máy tính, “chuyện có thể xảy ra với bất cứ ai”, cô nói để trấn an em trai, thì cô vẫn phải coi trọng lời nhờ vả của cậu em. Chưa bao giờ cô cảm thấy Diego hoảng loạn như vậy, yếu đuối như vậy. Cô dừng phắt lại, khiến chiếc xe quay ngược lại quanh bánh trước, đổi hướng đi rồi đạp hết tốc lực.

Rockingham, ở bên trái khu Granite, cô đi tắt qua sân bóng chày, đi ngược chiều phố Brookline để tới vòng xuyến cho nhanh hơn, len lỏi giữa các hàng ô tô trên làn đường dốc dẫn lên cầu, băng qua sông Charles, ngoặt gấp trên phố Mountfort, một chiếc taxi nhấn còi inh ỏi, cô giơ ngón tay thối đáp trả, tiếp tục lao điên cuồng, lại trượt xuống dọc phố Beacon, gò lưng rẽ sang phố St Mary’s. Cô nghĩ em minh đúng là điên, à không, đúng hơn là rốt cuộc cậu em này sẽ biến cô thành đồ điên, với điều kiện cô không tự sát trước trên xe đạp. May mà Cordelia là cua rơ có hạng. Đến phố Monmouth, cô bóp phanh, giữ cho xe khỏi trượt, dựng xe ngay ngắn trước một cột đèn đường, lấy dây xích khóa bánh xe rồi vội vã đi vào một tòa nhà nhỏ. Cô leo thang bộ, bấm chuông, gó ầm ầm vào cánh cửa phòng 2C. Diego vẫn đang lắng nghe cô qua tai nghe, cuộc gọi này sẽ khiến anh tốn cả gia tài.

- Em chắc chắn cô ấy ở trong này chứ?

- Vào đi! anh hét lên.

Nhưng bằng cách nào?

Cô vẫn cố gõ cửa, gọi trợ giúp, một hàng xóm cùng tầng bước ra hành lang, ông ta cao và lực lưỡng, Cordelia nhờ ông ta đẩy cửa, người đàn ông lùi lại, lấy hết sức huých vai vào cánh cửa rồi rên rỉ.

- Bueno, hasta aqui hemos llegado[*], Cordelia thở dài. Cô ra hiệu cho ông hàng xóm tránh ra, cô lấy đà rồi tung chân đạp một cú sấm sét vào ổ khóa. Khung cửa bật ra. Cordelia tiến vào căn hộ studio và thì thào với em trai là cô sẽ gọi lại sau.

Alba nằm dưới đất, co quắp như một bào thai, hai cánh tay gập dưới bụng. Cordelia khẽ lật Alba lại và thấy cô nhợt nhạt đến mức Cordelia khó khăn lắm mới kìm được nước mắt; nhưng ngực Alba vẫn phập phổng, yếu ớt. Cordelia ôm Alba vào lòng, hết gọi lại lay để giúp Alba tỉnh lại. Ông hàng xóm vẫn đờ đẫn ở ngưỡng cửa, Cordelia hét lên bảo ông ta gọi cấp cứu, lúc đầu bằng tiếng Tây Ban Nha rồi bằng tiếng Anh.

Cordelia vỗ về Alba. Tiếng còi xe cấp cứu vọng tới từ xa. Cordelia van nài Alba hãy mở mắt, vuốt ve khuôn mặt cô, sợ hãi khi thấy hơi lạnh tỏa ra từ trán cô. Tiếng còi xe cấp cứu tắt ngấm, cô nghe tiếng nhân viên cấp cứu chạy lên trong cầu thang. Họ lao vào, đẩy phắt cô ra không ngại ngần. Cordelia bảo họ rằng Alba bị tiểu đường. Những người này không phải bác sĩ, họ chỉ là trợ tá. Một trong số họ nhìn thấy túi dụng cụ trên mặt bàn liền nhờ Cordelia lấy giúp, rồi mở túi, lấy máy đo đường huyết, chọc vào ngón tay Alba. Nét mặt anh ta như đông cứng lại khi đọc chỉ số. Bây giờ, còn rất ít thời gian.

Alba được đưa ra khỏi nhà trong tình trạng nịt chặt trên băng ca. Cordelia đi theo lên xe cấp cứu. Cái cơ thể lắc lư trên băng ca, hai đai thắt màu da cam giúp Alba không bị lật ngang. Tiếng còi xe cấp cứu hú khiến Cordelia đờ đẫn. Cô cố hết sức bám thật chặt, trống ngực đánh thình thịch, cô tìm kiếm ánh mắt nhân viên cấp cứu, anh ta đang dán mắt nhìn vào cái màn hình chằng chịt dây gắn vào lồng ngực Alba.

Họ vào khu Cấp cứu; Alba được cáng chạy vào một hành lang dài, hai cánh cửa mở sẵn. Một nữ y tá giải thích với Cordelia rằng cô không thể vào trong được, sẽ có người tới tìm cô.

Thế là cô đợi, đi đi lại lại từ băng ghế này tới băng ghế khác trong căn phòng với bốn bức tường sơn màu lam-xám. Rốt cuộc, cô cũng đủ sức cầm điện thoại di động lên, Diego đã gọi nhỡ cả trăm cuộc. Cô ra sức trấn an em trai, mọi chuyện sẽ ổn, cô chắc chắn là như vậy, chưa, các bác sĩ còn chưa ra tìm cô nói chuyện. Cô sẽ tìm cách biết thêm thông tin, hứa là như vậy. Cô sẽ ở đây đến chừng nào còn cần thiết, tới tận khi cô có thể chuyển máy cho Alba nghe, cô sẽ đợi cả đêm nếu cần, cô cũng hứa với em trai như vậy. Chị của Diego luôn giữ lời hứa. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, Cordelia nói thêm như vậy trước khi ngắt máy.

Diego thôi không xem phim chùa nữa, anh khóa lỗ hổng bảo mật ở các phòng chiếu phim. Năm nay anh ba mươi tuổi và anh cùng hai người bạn mở một quán rượu nhỏ khá có tiếng trong khu phố cổ ở trung tâm Madrid.

Anh là một người thông minh, luôn một mình tự làm mọi thứ, hoặc gần như vậy. Những cuốn sách đã trở thành những người bạn đồng hành trung thành nhất của anh, những anh hùng trong tiểu thuyết dẫn anh trở lại với thế giới người sống. Là người nhã nhặn, anh biết cách hòa nhập ở mọi môi trường, thế nhưng bây giờ anh là người sống cô độc, say mê tự do. Cha anh là thợ in thạch bản còn mẹ là nữ hộ sinh. Cha mẹ anh chia tay nhau ít lâu sau khi anh chào đời. Ở trường, Diego thường khoe khoang rằng mình có hai phòng ngủ, và gấp hai lần đồ chơi so với các bạn. Cha anh vui vẻ khi hai con chọn tin học, cái ngành sẽ đào mồ chôn nghề của ông.

Cứ đến Chủ nhật, Diego lại tới nghĩa trang, anh ngồi bên nấm mồ Alba và đọc cho cô nghe những gì đã xảy đến với anh tuần qua được anh viết trong một bức thư tay.

Học xong đại học, Cordelia không trở về Madrid. Cô rời Boston để chuyển tới London. Mỗi ngày, cô vẫn đều đặn viết cho Diego, những tin nhắn mã hóa. Cô quyết tâm giữ lời hứa với em trai. Cái chết của Alba đã làm thay đổi cuộc đời họ, đã từ năm năm nay...

***

Tháng Sáu 2015, Cordelia hy sinh khoản tiết kiệm để mua vé máy bay đi cùng cha mẹ Alba, họ bay sang Mỹ để đưa thi hài Alba hồi hương. Diego chờ đón ở sân bay. Tất cả họ cùng nhau tới nhà quàn.

Ngày an táng Alba, Cordelia chờ tới thời điểm có thể kể toàn bộ câu chuyện cho em trai. Cái tối Chủ nhật mà cô sẽ không bao giờ quên, khi bác sĩ tới gặp cô trong phòng chờ với vẻ mặt mệt mỏi. Ông hỏi xem cô có phải người nhà Alba không, cô đã nói dối, vờ làm chị dâu của Alba. “Cũng chỉ là nói dối một nửa thôi mà, cô thì thào với Diego, chị sẽ thành chị dâu của cô ấy mà...” Cô câm lặng. Diego cầm lấy tay cô và siết thật chặt, chặt quá mức, nhưng cô không động đậy. Những người đi dự đám tang đi qua trước nấm mồ, trầm lặng, thả một bông hồng rồi tới chào cha mẹ Alba. Diego đứng tách ra một khoảng, chị gái anh đứng bên cạnh. “Không phải Alba quên tiêm insulin,” Cordelia tiết lộ với anh. Ông bác sĩ đã giải thích với cô rằng những ca kiểu này xảy ra ngày càng thường xuyên hơn. và vì cô không hiểu vấn đề, ông ấy đã lấy từ trong túi áo blu ra một ống insulin rồi soi nó dưới ánh sáng cửa sổ. “Ống thuốc đã được cắt, ông thổ lộ. Đôi khi một nửa, đôi khi một phần tư.” Cordelia vẫn không hiểu gì. “Các bệnh nhân thiếu tiền thường dùng hạ sách là pha loãng nó,” ông bác sĩ nhỏ giọng giải thích thêm. “Các hãng dược đã tăng gấp ba giá mỗi liều dùng, chỉ trong năm nay, và các công ty bảo hiểm lợi dụng việc đó để từ chối thanh toán bằng cách trì hoãn hồ sơ. Phải có tiền mới duy trì được việc điều trị, và sinh viên thì... lại còn du học sinh... tóm lại, đây là một thảm kịch đáng hổ thẹn,” ông thở dài nói. Ông vỗ vỗ vai Cordelia để động viên cô rồi rời đi.

Những xẻng đất mới đào phủ lên nắp quan tài của Alba, Cordelia vẫn chần chừ, nhưng rốt cuộc khi đã kể rỗ ngọn ngành cho em trai, cô thấy em mình nghiến chặt răng với vẻ mặt cô chưa từng thấy ở cậu.

Trên đường ra cổng nghĩa trang, Diego vòng tay qua vai chị gái và cô cảm thấy có gì đó khác lạ, như thể Diego bỗng nhiên trở thành anh trai cô, như thể cậu em yêu quý của cô đã vĩnh viễn ngồi lại bên nấm mồ Alba, “1991- 2015”.

Anh bình tĩnh hỏi cô xem “họ”, những kẻ đã tăng giá insulin đó, là ai.

Diego là một người trọng danh dự.