← Quay lại trang sách

- 15 - Ngày thứ ba, tại Oslo

Ekaterina mở mắt, đồng hồ báo thức hiển thị 4 giờ 05 sáng, Oslo đã ra khỏi bóng đêm. Cô quay đầu sang bên và ngắm Mateo đang chìm trong giấc ngủ. Cô thấy khuôn mặt anh có vẻ khác lạ, đầy khắc khoải. Anh đang mơ thấy điều gì? Đêm qua, trong vòng tay anh, cô đã thấy sợ, không phải sợ anh, mà sợ anh đoán biết được cảm xúc của cô, sợ ngày mai và sợ những ngày tiếp theo. Cô trườn ra khỏi chăn, rồi quấn một chiếc khăn tắm quanh người. Cố không gây tiếng động, cô hé mở ô cửa kính rồi lách ra ban công.

Tựa người vào hàng lan can, cô ngắm nhìn những chiếc thuyền buồm ánh lên lấp lánh trong ánh sáng bạc buổi bình minh. Cô muốn hút thuốc, mặc dù vẫn còn rất sớm, hoặc rất muộn, đối với một người chưa ngủ bao lâu.

- Em thích nghe âm thanh của các cột buồm ngang và dây néo, cô thì thầm khi nghe tiếng bước chân sau lưng. Có nhiều tối, em đi lang thang trên những bến cảng này để nghe tiếng chúng va đập cành cạch trong gió. Ở đây, thế giới thật yên bình.

Cô vẫn nhìn chăm chăm vào những con thuyền, còn anh lặng lẽ quan sát cô. Cô đưa cho anh điếu thuốc cô đang cầm nhưng anh lịch sự từ chối, cô liền chỉnh lại chiếc khăn, rồi rít một hơi dài.

- Anh quay lại Milan sao?

- Anh lớn lên ở Milan, nhưng anh sống và làm việc ở Rome.

- Anh vẫn chưa nói gì với em về công việc của anh.

- Mười năm trước, anh đã phát triển một ứng dụng và thành lập một công ty.

- Buồn cười thật, em cứ tưởng anh làm trong lĩnh vực nghệ thuật, ông chủ phòng tranh, hoặc nhà buôn tác phẩm nghệ thuật, tóm lại là một công việc gì đó kiểu ấy.

- Là nước Ý đã khiến em nghĩ thế sao?

- Đúng hơn là ông bạn già làm thợ in thạch bản của anh, trong xưởng in của ông ấy.

- Có lẽ em thích anh là ông chủ phòng tranh hoặc nhà buôn tác phẩm nghệ thuật hơn chăng?

- Dù sao thì điều đó cũng có thay đổi được gì đâu, con đường chúng ta đi chẳng bao lâu sẽ tách rời nhau... ứng dụng đó là gì vậy?

- Một sai lầm của tuổi trẻ.

- Tại sao? cô vừa hỏi vừa quay nhìn ra sau.

- Ý tưởng rất đơn giản, mặc dù rất độc đáo vào thời đó: giúp cho những người bạn định vị nhau một cách dễ dàng, chẳng hạn ta phát hiện ra rằng ta đang ở trong cùng một khu phố với một người bạn, và có thể gặp nhau để cùng xem phim, uống cà phê, xem một buổi triển lãm...

- Tại sao đó lại là một sai lầm?

- Sai lầm không phải là ứng dụng đó, mà là việc anh đã bán nó, cùng với công ty của anh, cho một tập đoàn lớn.

- Anh đã chuyển nhượng nó cho ai?

- Cho FriendsNet.

- Người tiên phong đồng thời là doanh nhân giàu sụ. May mà hôm qua em không biết điều đó, nếu không có lẽ em sẽ mất trí mất, Ekaterina châm chọc.

- Một năm sau khi nhượng quyền, anh đã phát hiện ra những điểm bất thường trong chương trình, chúng vốn không tồn tại trước khi bọn anh sáp nhập với người khổng lồ California. Những dòng mã code đã được thêm vào. Anh đã tìm xem tác dụng của chúng, và cuối cùng đã tìm ra: thu thập dữ liệu cá nhân của người dùng, mà họ không biết.

- Bởi vì trước đó anh không làm loại chuyện ấy?

- Tất nhiên là không. Mô hình kinh tế của bọn anh vốn lành mạnh, nó dựa trên các thuê bao, chứ không dựa trên việc lấy cắp. Bọn anh sẽ không bao giờ chấp nhận việc kinh doanh các thông tin riêng tư của người dùng, lại càng không kinh doanh suy nghĩ của họ. Ngược lại, chính bọn anh là người cung cấp thông tin cho họ.

- Loại thông tin gì vậy?

- Các chương trình giải trí, các nhà hàng, các buổi hòa nhạc, các lễ hội, giống hệt như một tờ báo của khu phố, với các trang được lần lượt mở ra khi họ di chuyển trong thành phố.

- Và ứng dụng đó có hoạt động tốt không?

- Đủ tốt để họ mua nó từ bọn anh. Than ôi, vì những lý do tệ hại. Anh đã mù quáng, tự phỉnh phờ mình trước khoản tiền mà họ đề nghị với bọn anh. Một khoản tiền quá lớn, nếu so với giá trị công ty của bọn anh.

- Hẳn là họ phải có những lý do chính đáng để trả cái giá ấy, đúng không?

- Người dùng ứng dụng của bọn anh nằm trong độ tuổi từ mười lăm đến ba mươi, việc khai thác dữ liệu của độ tuổi này giúp họ hái ra vàng. Anh đã cư xử như một gã nông dân bán đất lấy một mớ tiền bởi vì bên dưới đó có dầu mỏ, giả vờ không biết rằng những giếng khoan dầu sẽ phá hủy tất cả những gì anh ta đã tạo ra. Anh không biết hình ảnh so sánh đó có rõ ràng không.

- Cứ cho rằng đó là một cách so sánh rất hình ảnh, Ekaterina cười thành tiếng. Nhưng căn cứ vào những gì xảy ra ngày nay, anh không có lý do gì để kết tội bản thân cả.

- Có chứ, anh đã góp phần tạo nên một hệ thống làm chính anh phẫn nộ.

- Em hiểu... và do ăn năn, anh đã trở thành hacker? Ekaterina thích thú hỏi.

- Có thể thế, nhưng không chỉ vì những vụ hack mà em biết.

Cô nhíu mày.

- Anh sẽ tiết lộ với em một bí mật mà anh chưa từng nói với ai, ngay cả với những cộng tác viên thân thiết nhất của anh. Em vừa nói đến những người tiên phong, bọn anh từng là những người đó trong lĩnh vực định vị; FriendsNet đã tích hợp các chương trình của bọn anh vào chương trình của họ để dò xét và thao túng giới trẻ. Khi hiểu ra điều đó, anh đã cài những con ngựa thành Troy vào ứng dụng của anh, để tố cáo họ một ngày nào đó.

Ekaterina ném điếu thuốc ra xa, vẻ hoài nghi.

- Anh muốn em nuốt được cái thông tin là anh đã xâm nhập được vào các máy chủ của FriendsNet chăng?

- Đó đâu phải là một thứ thành trì không thể chiếm đóng, tất cả các hệ thống đều có điểm yếu. Tìm ra nó chỉ là vấn đề về chuẩn bị và thời gian.

Ekaterina vẫn không bị thuyết phục. An ninh tin học của người khổng lồ California là một trong những hệ thống hoàn hảo nhất thế giới.

- Em muốn tin thế nào thì tùy, nhưng cứ giữ suy nghĩ đó cho riêng em đi.

- Nhân lúc chúng ta đang tâm sự, anh từng ở đâu trước khi đổ bộ đến Milan?

- Anh ra đời ở Nậm Pố, một ngôi làng ở miền Bắc Việt Nam, cách biên giới Lào chừng chục ki lô mét theo đường chim bay. Anh chỉ còn nhớ những kỷ niệm rất mơ hồ về nơi đó, ánh sáng xanh buổi tối, mùi đất mùn trong rừng, những hương vị của đất, thứ gỗ của một chiếc xe bò và khuôn mặt cha anh. Anh không muốn kể về tuổi thơ của mình cho lắm, nhưng anh rất muốn nghe em kể về tuổi thơ của em.

- Hương vị thời thơ ấu của em thì hoàn toàn đối chọi... Mùi của các loại rượu, mưa trên các vỉa hè, mặt gỗ của những băng ghế trên đó thỉnh thoảng em phải ngủ qua đêm, mùi mồ hôi của những lần bỏ chạy qua các con phố để cắt đuôi đám cảnh sát, và cũng có cả ký ức về những khuôn mặt đẹp đẽ mà em gặp trong những chỗ trú chân mùa đông. Em từng bắt gặp trong những ngôi nhà tồi tàn ấy nhiều đầu óc tự do hơn là trong những khu phố đẹp đẽ. Không ràng buộc, không sở hữu, không có bất cứ thứ gì níu giữ, ta có thể đi bất cứ nơi nào ta muốn, anh hiểu không? chỉ có điều việc đó không dễ dàng, thậm chí còn rất khó khăn. Bởi vì mỗi ngày ta lại phải tìm ra một lý do để tiếp tục bấu víu. Với em, chính nỗi ám ảnh phải sạch sẽ đã giúp em đứng vững, em đã đặt toàn bộ phẩm cách của mình vào đó. Và rồi, có những cuộc gặp có thể làm thay đổi cả dòng chảy của một cuộc đời. Anh hãy gọi đó là số phận hoặc vận may... Một buổi sáng, một nữ giảng viên luật đã bắt gặp em trong công viên Snippenparken. Hồi đó em mười hai tuổi, bà ấy chừng bốn mươi. Em thích ngắm nhìn những đứa bé gần khu vui chơi, quan sát chúng ngồi trên xích đu. Có lẽ chính sự ngất ngây của bố mẹ chúng khi họ ôm choàng chúng trong tay khiến em mơ mộng... và cả giận dữ nữa. Nữ giảng viên đó ngồi xuống cạnh em, không nói lời nào.

Bà lấy từ trong túi xách ra một túi giấy nhỏ, rồi lặng lẽ ăn chiếc bánh sừng bò. Bà ấy cũng quan sát lũ trẻ. Khi sống trên đường phố, anh sẽ phát triển một số bản năng, một khả năng đặc biệt để nhận ra ngay lập tức liệu người bên cạnh anh có phải là một mối đe dọa hay không. Những ngày đầu, người phụ nữ này hành xử như thể em không tồn tại. Nhưng em đã nhận ra mưu mẹo của bà, và hiểu rằng bà đang tìm cách thuần hóa em như người ta vẫn làm với một con chó khi còn chưa biết nó đang đói hay đang muốn cắn người. Sáng nào bà cũng đến, mang theo hai chiếc bánh ngọt kiểu Pháp đựng trong một cái túi mà bà đặt trên băng ghế. Bà lấy ra một cái, ăn nó bên cạnh em, rồi lặng lẽ rời đi mà không hề quay đầu lại. Rốt cuộc, em thấy cái trò này của bà ấy thật khó chịu, em liền hỏi bà ấy tại sao không đưa thẳng chiếc bánh kia cho em. Bà ấy mỉm cười và trả lời em: “Để cháu cảm thấy thắc mắc và hỏi ta.” Bà và em đã bắt đầu trò chuyện với nhau như thế... Em không biết tại sao em lại kể với anh, vì cả em cũng chưa từng tâm sự chuyện này với bất kỳ ai.

Ekaterina cảm thấy xúc động trước ánh mắt Mateo, thân thiết đến mức cô cảm thấy những lời nói của chính cô được thốt ra từ đó. Một cánh cửa vừa mở ra, ở đoạn giao nhau giữa những con đường nối hai thế giới của họ.

- Một đêm, cô nói tiếp, em làm mình bị thương. Không có gì nghiêm trọng cả, nhưng vẫn có một vết đứt dài trên cánh tay. Ngày hôm sau, khi nhìn thẩy vết thương ấy, bà đã túm lấy tay em rồi kéo em đến tận một hiệu thuốc. Khi rời khỏi đó, bà nói với em rằng một chiếc bánh sừng bò là không đủ, em đã bị mất máu, em cần hồi sức thực sự. Chúng em ngồi vào hàng hiên của Grand Hotel, giá mà anh nhìn thấy vẻ mặt của nhân viên phục vụ khi anh ta phải đưa thực đơn cho em. Phải nói là lúc ấy trông bộ điệu của em rất tệ. Sự ân cần của người phụ nữ ấy rõ mồn một nhưng em vẫn giữ cảnh giác và hỏi bà ấy xem bà ấy muốn gì ở em. Bà ấy thích thú và hỏi lại em đúng câu đó. Em không có ý niệm gì về việc em muốn gì. Em nhìn thấy nụ cười cay đắng của mẹ em đậu lên khuôn mặt ân nhân của em, và câu trả lời xuất hiện. Mẹ em có thói quen nhắc đi nhắc lại với em: “Sinh ra từ hư vô, mày chẳng là gì và sẽ chẳng trở thành ai hết.” Em sẽ chứng tỏ điều ngược lại. Cái bản năng mà em vừa nói với anh, chính nó đã thôi thúc em đi theo người phụ nữ ấy. Bà đưa em đến Barnevernet, một cơ sở chăm sóc những đứa trẻ bị bỏ rơi. Họ đã cho em đi học trở lại, và giúp em hồi phục. Hiện nay, em dạy luật. Mẹ em đã nói đúng một điểm, em đã trở thành một kẻ ngoài vòng luật pháp, không phải vì những lý do mà bà ấy hình dung ra, mà chỉ là để đáp lại đôi chút những gì người khác đã cho em. Thế đấy, anh gần như biết hết về cuộc đời em rồi, còn em thì vẫn chưa biết gì về cuộc đời anh... ít nhất, anh cũng hãy trả lời câu hỏi này: anh sẽ lên đường hôm nay sao?

- Anh còn chưa quyết định...

- Em hiểu rồi, anh sẽ lên đường hôm nay. Như thế lại tốt hơn. Anh đừng lo, chúng ta không hứa hẹn gì với nhau cả. Ít ra... khi chúng ta trò chuyện qua màn hình, em sẽ nhớ lại mùi vị của làn da anh. Bởi vì anh thực sự rất thơm, Mateo ạ, cô kết luận rồi quay vào phòng.

Anh muốn nắm tay cô giữ lại, nhưng Ekaterina đã đi vào phòng tắm rồi đóng cửa lại sau lưng. Bên dưới vẻ bề ngoài cứng rắn, việc chia tay khiến cô đau khổ và cô thà để anh ra đi mà không nói lời tạm biệt.

Sự khôn ngoan mách bảo Mateo thu dọn đồ đạc, mặc quần áo rồi rời khỏi căn phòng trước khi quá muộn, tuân thủ đúng theo nguyên tắc. Nhưng Ekaterina quan trọng đối với anh. Quan trọng hơn rất nhiều so với cô nghĩ.

Anh vào phòng tắm cùng cô. Cô đón nhận anh, không nói lời nào.

Sau khi yêu nhau, họ ôm nhau ngủ thiếp đi trên chiếc giường chăn ga nhàu nát.

Mateo thức dậy trước. Đói ngấu và sốt ruột muốn gọi để yêu cầu khách sạn mang bữa ăn sáng lên phòng cho họ, anh trở dậy để tìm thực đơn phục vụ tại phòng. Ekaterina vươn vai, bảo anh gọi tất cả các món có trong thực đơn. Cô xoay người, vùi đầu vào gối, nguyền rủa những ngày hè Na Uy bắt đầu quá sớm và kết thúc quá muộn. Mateo nhìn vào điện thoại di động, rồi đột nhiên, anh lay mạnh Ekaterina mà không nói lời nào. Có điều gì đó nghiêm trọng vừa xảy ra. Cô nhỏm dậy, lo lắng, rồi giằng lấy chiếc điện thoại từ tay Mateo.

- Fy faen[1] cô bật rủa bằng tiếng mẹ đẻ.

Một dòng tin nhanh của hãng thông tấn NTB thông báo về cái chết của Vickersen. Người đứng đầu đảng Quốc gia đã bị “đâm chết một cách dã man” trong đêm, trên đường trở về nhà. Thủ phạm là hai gã nhập cư bất hợp pháp, có lẽ chúng đã tìm cách cướp ví tiền của ông. Tài xế của Vickersen đã đuổi theo chúng. Một cuộc ẩu đả xảy ra, anh ta đã rút súng rồi hạ gục hai tên cướp trong trạng thái tự vệ họp pháp. Chấm hết thông báo.

- Báo chí sẽ tha hồ mà lộng hành. Hai tuần trước kỳ bầu cử, anh thử hình dung xem làn sóng gây sốc này sẽ làm rung chuyển đất nước em đến mức nào.

- Ai đã quyết định giết Vickersen, và việc đó được dàn xếp thế nào chỉ trong thời gian ngắn đến thế?

- Chúng ta đã bị lừa. Họ có một kế hoạch B. Tấn công trường đại học đối với Baron chỉ là một trong rất nhiều cách thức để đạt được mục đích của y. Hai người nhập cư sát hại người đứng đầu đảng Quốc gia, hay làm cách nào để gieo rắc sợ hãi và giận dữ trong tâm trí mọi người đồng thời khiến kết quả bỏ phiếu nghiêng hẳn về phía những người đang dùng vấn đề an ninh làm chủ đề cho chiến dịch vận động tranh cử. Một kế hoạch hoàn hảo!

Ekaterina nhặt chiếc điều khiển từ xa rồi bật ti vi.

Mateo ngồi xuống đầu giường, bên cạnh cô. Một dải chữ màu đỏ thông báo về vụ sát hại chạy dưới chân màn hình, trong khi một phóng viên cố gắng lấp đầy khoảng trống bằng cách nhắc đi nhắc lại những thông tin ít ỏi mà người ta mới biết được về bối cảnh nơi diễn ra thảm kịch.

Mặc một chiếc áo khoác đi mưa màu be, tay đeo băng thể hiện các màu sắc của đảng Quốc gia, tổng bí thư của đảng này đột nhiên xuất hiện trước đám micro đang khua khoắng trước mặt ông ta. Bắt đầu một cuộc họp báo đột xuất, nhưng Ekaterina thấy cả nội dung lẫn sắc giọng của bài phát biểu đều chuẩn chỉnh đến kỳ lạ.

- Ông ta ba hoa gì thế? Mateo hỏi.

Cô cố gắng dịch song song cho anh nghe:

Các cơ quan có thẩm quyền của đất nước sẽ không buông xuôi trước vụ tấn công ghê tởm này, bởi vì như chúng tôi đã thông báo vởỉ các bạn, đây không phải là một tội ác thông thường, mà chính là một vụ mưu sát. Ngay sau đây, người đứng đầu cơ quan cảnh sát sẽ khẳng định với các bạn điều đó. Những tài liệu đã được tìm thấy trên người hai kẻ dã man đó, những kẻ đã hèn hạ sát hại chủ tịch của chúng tôi, và những tài liệu này hoàn toàn cho phép chúng tôi tin rằng chúng đang chuẩn bị những hành động khác nữa. Chúng tôi sẽ không hành xử như những nạn nhân, mà sẽ hành động như những người kháng chiến để chống lại những cuộc tấn công này, để chống lại tình trạng xâm nhập ngấm ngườiầm của lũ tội phạm hiện nay, việc mà chính phủ hiện tại đang đồng lõa. Qua đường bỏ phiếu, chúng ta sẽ chứng minh với tất cả những kẻ muốn phá hủy xã hội của chúng ta rằng những vụ tấn công của chúng chỉ khiến chúng ta mạnh mẽ hơn, đoàn kết hơn. Những người mới hôm qua còn nghi ngờ về nghĩa vụ của mỗi người Na Uy trong việc sắp đặt lại đất nước chúng ta theo trật tự hành quân đúng đắn, trong việc biến sự an toàn của cắc công dân nước chúng ta thành một ưu tiên, sẽ hiểu được chúng ta cần phải hành động khẩn cấp. Bởi vì thực tế buồn thảm đã chứng minh cho chúng ta thấy, nghĩa vụ của chúng ta chính là bảo vệ bản sắc, đất đai, văn hóa và con cái của chúng ta. Khi giết chết Berg Vickersen, những kẻ khủng bố này chính là muốn sát hại những nên tảng nền dân chủ của chúng ta. Chúng tôi sẽ không để yên cho chúng làm điều đó! Trong ngày tang thương này, đảng Quốc gia đã yêu cầu tôi đảm nhận nhiệm vụ tiếp nối ông ấy. Đó là một trách nhiệm nặng nề, một niềm vinh dự mà tôi chấp nhận... Xáo động nhưng nhiệt thành hơn bao giờ hết, tôi xin thông báo với các vị rằng tôi sẽ ra ứng cử. Xin cảm ơn các vị.

Tổng bí thư, người trên thực tế đã trở thành nhân vật số một của đảng Quốc gia, rời đi. Thay cho khuôn mặt rầu rĩ lúc đầu bài diễn văn là vẻ ngạo mạn của một người vừa giành chiến thắng.

- Người của đảng Quốc gia sẽ lật đổ chính quyền bằng hòm phiếu, một cú đảo chính hoàn hảo, và em tin chắc rằng chính Baron là người đã sắp đặt toàn bộ chuyện này, Ekaterina nổi khùng. Chúng biết rằng chúng ta đã xâm nhập vào hệ thống của chúng, nên đã hủy bỏ vụ tấn công. Chúng ta đã bị đánh lừa trên mọi phương diện. Hai người đàn ông kia không ở trong chiếc xe tải. Cả anh lẫn em vừa nghe rồi đấy, chúng đã nhét tài liệu vào túi hai người ấy trước khi giết họ. Chắc chắn là bản phác họa mà em tìm thấy trong điện thoại di động của Vickersen. Chỉ một đến hai ngày tới, cảnh sát sẽ tuyên bố rằng họ đã chuẩn bị tấn công trường đại học. Vickersen đã tự quyết định số phận của hắn khi lớn tiếng khoác lác sau khi em bắt gặp chúng trong bữa sáng. Cái chết của hắn đã được lên kế hoạch. Baron đã liên kết với tổng bí thư dưới quyền Vickersen. Knut Thorek là một gã khoan thai, còn đáng gờm hơn cả Vickersen. Lẽ ra em nên gửi ảnh của hai con người vô tội khốn khổ kia cho báo chí và tiết lộ tất cả những gì chúng ta biết được.

- Làm thế cũng chẳng ích gì đâu, mà lại còn khiến chúng ta lộ mặt. Sẽ không ai tin em hết, và cho dù em có thu hút được sự quan tâm của một phóng viên, thì anh ta cũng sẽ không đăng bất cứ thông tin gì trước khi gặp em, điều đó thì chúng ta không thể chấp nhận được. Baron là một kẻ xảo quyệt và nguy hiểm, chính em vừa chứng tỏ điều đó. Anh không yên tâm khi nghĩ đến việc em ở lại Oslo, nhất là sau cuộc đuổi bắt giữa em và tên vệ sĩ kia. Và cho dù em có nghĩ gì, chúng ta cũng không hoàn toàn bị đánh lừa, bởi vì anh chắc chắn là chúng ta đã góp phần khiến vụ tàn sát kia không xảy ra.

- Nhưng xét cho cùng, dù sao chúng cũng giành phần thắng, và sẽ chiến thắng trong cuộc bầu cử.

- Xét cho cùng... em đã cứu mạng rất nhiều sinh viên, và chúng vẫn chưa chiến thắng. Mặc đồ vào đi, anh đưa em về nhà, em sẽ lấy đồ đạc rồi chúng ta lập tức rời đi. Em có hộ chiếu, đúng không?

- Trước hết, người ta nói “Mặc đồ vào đi em”, và sau đó, hộ chiếu để đi đâu vậy?

- Đến London... em ạ.

- Tại sao lại đến London?

- Baron đã đến đó.

- Làm sao anh biết được?

Mateo vung vẩy chiếc smartphone như thể đó là chiếc đũa thần.

- Em tưởng là phải ở gần phần mềm gián điệp thì mới do thám được điện thoại di động của hắn?

- Để thu thập dữ liệu thì đúng thế, nhưng định vị là chuyên môn của anh mà.

- Em không thể cứ thế này mà rời khỏi Oslo được, mất việc ở trường đại học mất.

- Chính là để tránh bị đuổi việc mà em nên hành động trước. Hãy gọi cho hiệu trưởng, xin lỗi về cách hành xử của em tối qua tại thư viện, viện cớ là em bị kiệt sức rồi nói với ông ta rằng em thấy sẽ là khôn ngoan hơn nếu em vắng mặt vài tuần.

- Nhìn từ góc độ này... thậm chí ông ấy còn buộc phải tiếp tục trả lương cho em... và em cũng sẽ tránh được việc phải trình bày với đội an ninh của trường. Được rồi! Em đi cùng anh đến London, nhưng chỉ vài ngày thôi.

Chú thích:

[1] Câu chửi thề trong tiếng Na Uy, tạm dịch là “Chết tiệt!"