← Quay lại trang sách

- 16 - Ngày thứ ba, tại Madrid

Cordelia pha cho mình một cốc cà phê trong bếp. Diego vẫn đang ngủ. Cô khám phá căn hộ trong những tia nắng đầu tiên của buổi bình minh Madrid. Em trai cô đã thay đổi biết bao chỉ trong vài năm. Người mà cô vẫn biết là vô cùng luộm thuộm trước đây, giờ sống trong một căn hộ hai phòng ngăn nắp đến ngạc nhiên. Ngay cả cách trang trí cũng khiến cô sững sờ, nó quá nữ tính nên không thể là tác phẩm của một mình Diego được. Bó hoa Ông Lão trên giá sách chứng minh điều đó, hẳn là Flores có mặt ở đây nhiều hơn em trai cô muốn kể. Cordelia thề với bản thân là sẽ làm sáng tỏ chuyện này. Trong lúc chờ đợi, cô ngồi vào trước máy tính xách tay và bắt đầu viết ra các kế hoạch trả thù mà cô nung nấu trong đầu.

- Chị đã làm việc rồi đấy à? Diego vừa hỏi vừa bước vào phòng.

- Em chỉ cho chị chỗ để đồ của Penélope nhé. Hôm qua chị không muốn gửi va li, thế nên đã không mang theo dầu gội đầu và nước tẩy trang. Có lẽ chị cũng cần thêm chút kem dưỡng da mặt nữa. Đi máy bay, da mặt khô phát điên lên được ấy, cô nói bằng giọng ngây thơ.

Diego vẫn thản nhiên.

- Chị pha cho em một cốc cà phê với. Em phải đến chợ San Miguel, để mua thực phẩm cho nhà hàng, chị chờ em ở đây, như thế cẩn trọng hơn.

- Không có chuyện ấy đâu. Chị không đến Madrid gặp em để rồi chôn chân ở nhà em và pha cà phê cho em. Với lại, hôm qua chính em cũng nói rằng đám người của Sheldon sẽ không thể tìm ra chúng ta kia mà.

Diego phật ý, nhưng anh biết rằng không thể bắt chị gái mình chôn chân trong nhà được. Chỉ cần anh ra khỏi nhà là Cordelia cũng sẽ ra theo, và ý nghĩ rằng cô lang thang một mình trong thành phố càng khiến anh lo lắng hơn.

- Được rồi, trước tiên chúng ta đi kiếm một chiếc mô tô ở chỗ Juan đã, em sẽ báo trước cho cậu ấy.

- Juan?

- Một người bạn có chút nợ nần tình nghĩa với em. Khá đẹp trai, có nét kiểu Bardem, nếu chị hiểu ý em muốn nói.

Cordelia giơ ngón cái lên rồi đi chuẩn bị.

Và cô tìm thấy túi đồ trang điểm của Flores, giấu bên dưới bồn rửa mặt trong phòng tắm.

***

Diego không nói dối, Juan là một gã đẹp trai, và Cordelia còn chưa hết ngạc nhiên. Diego vừa đậu xe đằng trước một cửa hàng lớn bán đồ phụ kiện dành cho các tay chơi mô tô, trong khu Paseo de la Infanta Isabel, ngay trung tâm thành phố. Hoàn toàn không phải thứ xưởng sửa chữa thảm hại nằm tận cuối một con hẻm tối tăm như cô đã hình dung. Đủ loại mũ bảo hiểm và bộ đồ phượt thủ chất đầy trên các kệ hàng. Những chiếc mô tô bóng loáng ngự trên những chần đế, trong đó có chiếc Derbi lộng lẫy mà Cordelia hằng ngưỡng mộ.

Juan lại gần sau lưng cô, và hỏi cô đã chọn được chiếc xe nào chưa.

- Tôi không có ý định mua xe, cô gay gắt đáp.

- Có ai nói mua bán gì đâu? Đây là nhà cô mà.

- Còn có thêm một kẻ chuyên quyến rũ nữa... Xin chào kẻ vụng về.

- Cordelia, chị tử tế chút đi, Diego xen vào.

- Nhưng lúc nào mà chị chẳng tử tế, cô nói.

Vẫn thản nhiên, Juan đưa họ vào xưởng. Diego giao cho anh chìa khóa chiếc xe hơi, để đổi lại chìa khóa một chiếc Guzzi Bobber được trang bị động cơ V9 mạnh mẽ cùng chiếc yên sau để có thể chở thêm một người. Trong lúc Cordelia chọn mũ bảo hiểm cho mình, Juan không rời mắt khỏi cô. Động cơ chiếc Guzzi gầm gừ, cô leo lên ngồi đằng sau em trai, rồi quay lại ném cho Juan một cái hôn gió.

Chiếc mô tô ngược theo đường Calle de Atocha. Họ dừng xe ở sân trước khu chợ San Miguel. Nằm cách quảng trường Plaza Mayor nổi tiếng vài bước, khu trung tâm mua sắm hàng trăm năm tuổi này đã đông nghịt du khách. Diego rẽ lối đi và dừng lại trước quầy của các nhà cung cấp quen thuộc.

Dường như tất cả mọi người đều quen biết anh, các chủ cửa hàng đứng sau quầy đều giơ tay chào Diego.

- Chị không biết là em nổi tiếng đến thế đâu đấy.

- Chị đừng nói linh tinh nữa... Chị định làm gì với mớ giấy tờ trong chiếc cặp tài liệu?

- Flores và em là chuyện lâu dài, phải thế không?

- Chị đừng nói về cô ấy nữa! Chị đã nhảy lên chuyến bay sớm nhất để chúng ta suy nghĩ cùng nhau, hay chị đã quyết định mọi chuyện và chỉ đến đây để nhận sự ủng hộ của em thôi?

- Chị thực sự muốn gặp em, Chiquito ạ.

- Thế thì hãy nói cho em biết chị đang nghĩ gì trong đầu, anh nói trong lúc tiếp tục mua hàng.

- Em còn nhớ phần mềm bị Volkswagen gian lận để tung ra hàng triệu chiếc xe hơi gây ô nhiễm không? Vụ Dieselgate.

- Em nhớ, thì sao?

- Điều gì có thể thúc đẩy những con người có học thức, có vị trí được nể trọng, đến chỗ bán ra những chiếc xe hơi thải ra lượng khí nitơ điôxít cao gấp ba mươi lăm lần mức cho phép?

- Chị đã trở thành một nhà môi trường học lão luyện rồi đấy!

- Trả lời câu hỏi của chị đi.

- Mong muốn mỗi ngày một giàu có hơn nữa, bất chấp cách thức để đạt được sự giàu có đó, Diego uể oải đáp.

Hai người tiến bước trong lối đi. Cordelia dừng lại một lát. Cô có cảm giác vừa gặp cùng một người đến lần thứ ba. Xét cho cùng, điều này cũng chẳng có gì bất thường trong phạm vi một khu chợ. Cordelia không muốn lo lắng như em trai cô. Anh luôn lo lắng quá mức khi sự việc có liên quan đến cô. Một chiếc cặp tài liệu bị đánh cắp trong sân bay đâu phải là một tội ác thế kỷ. Trong một thành phố lớn, ngày nào mà chả có đến vài chục vụ móc túi, không thể lấy đó làm căn cứ để đưa ra cái kịch bản thảm họa như của Diego được. Còn về Sheldon, hắn ta hoàn toàn có lý do để bóp nghẹt vụ này, nhất là với cấp trên của hắn. Tên kẻ cắp vặt nào lại quan tâm đến mớ giấy tờ khó hiểu kia sau khi đã vớ được cả mớ tiền khổng lồ như có phép mầu vậy chứ? Cô vẫn cẩn trọng không nói gì về 50.000 bảng kia với Diego, trước hết là để anh không hoảng hốt thêm nữa, nhưng cũng vì, với bản tính trung thực thái quá, hẳn là anh sẽ bắt cô phải trả lại số tiền. Cordelia tự trách mình vì đã bất cẩn mà để lại chiếc cặp tài liệu ở nhà, nhưng ít nhất số tiền cũng đang nằm ở nơi an toàn.

- OK, cô nói tiếp. Rồi vụ Deep Horizon. Khi tập đoàn BP, do bớt xén kinh phí bảo trì các giàn khoan, đã gây ra một đợt thủy triều đen vô tiền khoáng hậu trong vịnh Mexico. Mười một người chết, 180.000 km2 mặt biển bị nhiễm bẩn, hàng nghìn hệ sinh thái bị phá hủy, cũng như cuộc sống của hàng trăm ngư dân cùng gia đình họ. Một trong những thảm họa sinh thái nghiêm trọng nhất lịch sử. Trừng phạt ư? Một khoản phạt 20 tỷ đô la, được Bộ Tư pháp Mỹ đánh giá là mức phạt lịch sử.

- Dù sao cũng là 20 tỷ đô cơ đấy!

- Em có biết doanh số hằng năm của gã khổng lồ trong ngành dầu khí Anh này không?

- Không, nhưng em tin chắc là chị sắp nói cho em biết.

- 300 tỷ đô la. Cái khoản phạt được rêu rao là lịch sử đó, chỉ là một vết muỗi đốt trên mông bò thôi. Các tập đoàn đa quốc gia gần như không có nguy cơ gì khi vi phạm luật cả.

- Chị cứ nói quá lên... Volkswagen đã ăn một phiếu phạt 30 tỷ, và hình ảnh của họ bị tổn hại nghiêm trọng, Diego đáp lại trong lúc đi về phía một quầy bán gia vị.

- 20 hay 30 tỷ thì cũng vẫn chỉ là một vết muỗi đốt trên mông bò thôi.

- Dù sao vết muỗi đốt ấy cũng khiến lũ bò của chị ngứa ngáy.

- Em thực sự tin rằng danh tiếng của họ vì chuyện ấy mà bị ảnh hưởng sao? Năm sau đó, doanh số của Volkswagen đã đạt mức tăng trưởng hai con số, 250 tỷ euro. Em có hiểu chị muốn nói đến chuyện gì không?

- Em vẫn chưa hiểu.

- Họ có dự phòng cho những khoản phạt đó, các cơ chế thuế sẽ giúp họ giảm bớt một phần ba, thậm chí là một nửa khoản phạt. Em thử tính đi, em có thấy là hình phạt ngang tầm với những tội ác mà họ đã gây ra không? Mức phạt quá thấp này khuyến khích họ tự cho phép mình làm bất cứ điều gì để gia tăng lợi nhuận. Tại sao lại từ bỏ khi cùng lắm ta cũng chỉ có nguy cơ bị gõ khẽ vào ngón tay? Những người tự cho phép mình kiếm lợi trên giá bán thuốc trong ngành công nghiệp dược phẩm chính là một ví dụ hoàn hảo cho hiện tượng này. Các chính phủ đều biết nhưng không làm gì cả. Điên rồ nhất, Cordelia tiếp tục, đó là những người đưa ra cảnh báo còn phải chịu nhiều rủi ro hơn cả những kẻ thủ ác. Thế nên, chị có một ý tưởng để thực sự trả thù được cho Alba. Lần này, việc ta làm sẽ không phải là tố cáo thêm một vụ bê bối, hoặc chờ đợi một vụ kiện dài ngày và những hình phạt ngẫu nhiên nữa. Lần này, họ sẽ phải chịu đau đớn hơn rất nhiều.

Cái tên Alba đã khiến Diego chú ý. Anh từ bỏ việc mua hàng và kéo Cordelia về phía chiếc bàn của một quầy bán tapas[1].

- Em nghe chị nói đây!

- Chúng ta sẽ hack tài khoản ngân hàng của những người đứng đầu Talovi có dính dáng vào vụ bê bối này, và cắt hết tiết lũ khốn đó. Tịch thu tài sản cá nhân của chúng rồi trả lại số tiền mà chúng đã kiếm được một cách bất hợp pháp cho các nạn nhân.

Diego nhướng mày rồi đặt hai bàn tay mình lên tay chị gái.

- Chị có biết tại sao em yêu quý chị đến thế không? anh nói bằng giọng chắc nịch. Bởi vì chị chẳng sợ gì cả. Và em cũng không sợ.

Chú thích:

[1] Tapas là món khai vị, món ăn chơi trong ẩm thực của người Tây Ban Nha. Tapas có thể là đồ ăn lạnh như phô mai trộn dầu oliu, đồ ăn nguội như xúc xích, giăm bông, thịt hun khói hoặc đồ ăn nóng như các món chiên (mực, cá...).