- 17 - Ngày thứ ba, tại Tel-Aviv
Janice thức dậy, đầu nặng như búa bổ, miệng đắng ngắt, dư âm của một cuộc kháng cự mãnh liệt chống lại rượu cùng một đêm dài cúi người trên những hồ sơ lấy được trong các máy chủ của đảng Quốc gia. Cô lê bước đến bên cửa sổ, mở cửa chớp, buộc phải nheo mắt khi ánh nắng đột ngột tràn vào phòng ngủ.
- Anh hy vọng là nó xứng đáng, cô nghe thấy có tiếng người hét lên từ phòng bên cạnh.
Đó là David, một người bạn, họa sĩ và cũng là người thuê chung ngôi nhà xinh đẹp ngay giữa trung tâm Florentin, nơi cô đang ở.
Janice vòng trở lại nằm dài trên giường, thở ra một tiếng ran như người hấp hối.
Hai cánh cửa phòng cô bỗng mở toang, David bước vào, uy nghiêm nhìn cô chòng chọc.
- Nhưng đêm qua em đã ở đâu mà giờ trông ra nỗi này? Và nhất là với ai? Em đã nhầm khi bỏ rơi anh, bữa tiệc rất tuyệt. Bọn anh đã làm một vòng các nhà hàng và quán rượu, một tua ăn chơi của các công tước như cách nói của anh chàng bạn trai người Pháp của em. Paul à? Hay Pierre? Hay Alain? Anh quên mất rồi. Bọn anh đã bắt đầu từ Satchmo, kéo sang Hoodna Bar, rồi kết thúc ở quán Joz không biết vào lúc mấy giờ nữa.
- David, em xin anh, Janice càu nhàu, anh nói ít thôi, mà không nói gì thì lại càng tốt.
- Em trả bao nhiêu nếu anh mang cho em một cốc cà phê?
- Bao nhiêu tùy anh, nhưng trong im lặng thôi.
- Bao nhiêu tùy anh ư? David nhắc lại, mơ màng. Thật là một món hời béo bở! Này, nhân đây, đoán xem ai đang hẹn hò với Simonetta!
Janice vớ lấy cái gối rồi ném vào mặt David.
- Để nàng pa vui vẻ đến thế thì có nghĩa là anh ta chẳng đáng giá chút nào.
Vài phút sau, David quay trở lại, mang theo một cái cốc bốc khói cùng một đĩa bánh ngọt kiểu phương Đông mà anh đã đích thân chuẩn bị.
- Ăn đi, trông em nhợt nhạt như xác chết ấy; anh không chắc là người ta còn tìm thấy máu trong người em đâu, có lẽ chỉ toàn là rượu thôi.
Janice nhỏm dậy, mở một bên mắt và nhận lấy cốc cà phê, thoáng cảm ơn David rồi nhăn trán.
Anh lại gần để hít ngửi chiếc áo ngủ của cô.
- Có chuyện gì không ổn hay sao, anh tưởng mình là chó à? Janice phản đối.
- Lạ thật, trên người em không có mùi đàn ông, mà nồng nặc mùi thuốc lá, còn mắt em thì như mắt thỏ bạch tạng... Chờ đã, đừng có nói với anh là em quay lại làm việc rồi đấy nhé?
- Em rất quý anh, nhưng anh khiến em thấy phiền quá, David ạ.
- Cảm giác của anh đối với em cũng thế đấy, em yêu ạ. Thế em tưởng em không đánh thức anh khi về nhà lúc 5 giờ sáng hay sao... Một vụ điều tra quái quỷ nữa chăng? Chúng ta lại sắp được tiếp đón một toán cớm đổ bộ đến chăng? Thôi, anh quay về làm việc đây, muộn rồi.
- Mấy giờ rồi? Janice hoảng hốt, vừa hỏi vừa tìm điện thoại.
- Anh mang nó ra cắm sạc ở cạnh cửa rồi, David thông báo, anh vốn đã quen với thói lộn xộn của cô bạn thuê nhà cùng. Anh thấy nó rơi dưới đất, bên cạnh chùm chìa khóa của em; may mà lần này chúng rơi bên trong nhà. Nếu em đã cầm bút trở lại, thì anh muốn biết mọi chuyện, và trước tiên là thứ gì đang trong tầm ngắm của em, hôm nay.
- Nhưng em còn chưa biết gì hết, Janice càu nhàu, lúc này em chỉ có vài manh mối thôi.
- Chính vì thế mà em phải kể với anh. Holmes mà không có Watson thì chỉ là một thám tử thất bại thôi.
- Anh nói đúng, em phải ăn đã, thế này không ổn chút nào.
- Tốt lắm, anh vào bếp đây, còn em thì cố gắng sửa soạn chút đi, trông em chẳng khác gì một con rối buồn tẻ trong cái áo ngủ kinh khủng này. Hãy ra phòng khách gặp anh khi nào em trông tạm ổn nhé.
Janice chờ đến khi David rời đi rồi mới ra khỏi giường. Cô lê bước đến bên tủ com mốt và ngắm nghía khuôn mặt mình trong gương. Tóc cô rối bù, những quầng thâm khiến đôi mắt to trong sáng của cô trở nên nặng nề, đôi má không còn chút sắc hồng nào. Một nhận xét khiến cô nản lòng. Cô đứng dưới vòi sen một lúc lâu, khoác lên người chiếc áo choàng, quấn tóc trong một chiếc khăn tắm rồi bước vào phòng khách.
David đang chờ cô, anh ngồi trên chiếc ghế xô pha gỗ mộc cũ kỹ mà họ đã tha về từ một cửa hàng đồ cũ; anh vỗ tay khi nhìn thấy cô xuất hiện.
- Lại có chuyện gì nữa đây?
- Chỉ ghé qua phòng tắm một lát mà từ phù thủy biến thành Esmeralda, không phải ai cũng làm được như thế đâu.
Câu châm chọc ấy khiến Janice ném cho anh một cái nhìn như muốn thiêu đốt. Nhưng David không có nguy cơ gì đáng kể, vì Janice luôn đánh mất hoàn toàn khả năng đối đáp sau mỗi lần say rượu. Cô nhặt cái khay đặt trên mặt chiếc bàn thấp rồi ngồi vào ghế bành đối diện anh. Trong lúc cô thưởng thức một bữa sáng thịnh soạn: trứng ốp lết, xa lát, ô liu, sữa chua laban có rắc rau thơm za’atar như cô vẫn thích, David hết vắt tréo lại duỗi thẳng hai chân, chăm chú nhìn cô không rời mắt. Janice biết rằng anh sẽ không để cô yên chừng nào cô còn chưa thỏa mãn thói hiếu kỳ của anh.
- Được rồi, cô vừa nói vừa thở dài, vào tháng Giêng, một cuộc điện đàm đã được tiến hành giữa một trùm tài phiệt trong giới báo chí sống tại New York, một tỷ phú London, một đầu sỏ chính trị ở Moscow, một cố vấn chính trị Mỹ đang trong chuyến công tác và người đứng đầu của đảng Quốc gia Na Uy. Mối quan hệ giữa tất cả những con người tử tế này có thể là gì? cô hỏi.
- Giống như trong những câu chuyện ngu ngốc với một chiếc máy bay rơi vỡ nát, người ta hoàn toàn không quan tâm. Điều này khiến anh muốn đặt cho em một câu hỏi thích đáng hơn: cuộc họp này có gì mà đánh thức được bản năng của loài chó săn trong em thế?
- Có lẽ mục tiêu mà cuộc họp này nhắm đến chính là thực hiện việc chuyển khoản từ một ngân hàng hải ngoại, Janice nói thêm.
- Chuyện đó hoàn toàn ngớ ngẩn, em không nghĩ ra được thứ gì khác sao? David ngước mắt lên trời năn nỉ.
- Ngân hàng liên quan ở đây có khách hàng là Ayrton Cash, Janice buông thõng, tin chắc vào hiệu ứng mà câu trả lời của cô sẽ gây ra.
- Ái chà, chuyện này thì không đâu, anh cấm em đấy! David giận dữ phản ứng. Một lần còn chưa đủ với em hay sao? Nếu em còn dây chuyện với Ayrton, ông ta sẽ buộc em tội quấy rối đấy.
- Ông ta đã sử dụng, thậm chí lạm dụng lập luận ấy rồi.
- Thế nhưng ông ta đã suýt giành chiến thắng và đẩy em vào cảnh khốn cùng đấy! Cứ như thể chúng ta đến nước này còn chưa đủ ấy, nhất là với em. Với lại, chẳng có gì ngăn cản bầy kền kền đó ba hoa với nhau, anh cho rằng những lợi ích tài chính kéo họ lại gần nhau hơn.
- Đồng ý, nhưng là những lợi ích tài chính nào, Watson thân mến của tôi?
Tàu đụng, tàu chìm[1]. David đã hiểu ra ý định của cô. Để biết được điều đó, có lẽ Janice phải lần lại tận ngọn nguồn vụ chuyển khoản này, và như thế có nghĩa là cô phải hack hệ thống sổ sách điện tử của ngân hàng. Việc cô đã từng làm trong quá khứ, nhưng cái giá phải trả là gì chứ?
- Chờ đã, có phải em vừa nói rằng lãnh đạo của một đảng chính trị ở Na Uy cũng tham gia cuộc họp vui vẻ đó không?
Janice gật đầu. David vẹo người để lấy chiếc điện thoại di động trong túi quần.
- Vừa hay, sáng nay anh có đọc được thứ gì đó về một sự kiện xảy ra ở Na Uy.
Anh lần ngược dòng thông báo, tìm thấy mẩu tin nhanh đang cần rồi tự hào đưa cho Janice xem.
- Đây có tình cờ là người đàn ông của em không?
Và thế là Janice biết được rằng Vickersen vừa bị sát hại.
- Đúng, chính là ông ta. Nhưng em ngờ là chuyện này không tình cờ đâu.
Điều Janice không chút nghi ngờ, đó là cô đã tìm ra một vụ việc có phạm vi liên quan rất rộng. Một món quà trời cho, có thể sẽ giúp cô gỡ gạc và tặng cho cô cơ hội khôi phục uy tín của bản thân.
- Hoặc một mối họa, David đính chính.
Janice đi lấy điện thoại ở cạnh cửa ra vào và gửi một tin nhắn cho Ekaterina. Cô cần chia sẻ với họ những điều cô vừa biết được ngay lập tức. Cô hẹn gặp họ trên diễn đàn của trang web mà các thành viên Hội 9 dùng để giao tiếp với nhau. Cô dự tính sẽ ở tòa soạn cả ngày, và theo ý cô, hệ thống mạng ở đó không đủ an toàn để trao đổi trực tiếp.
- Em lại làm mấy trò ám muội với đám bạn Mũ Trắng của em đấy à? David lo lắng hỏi.
Janice phá lên cười trong lúc quay trở vào phòng khách.
- Các Grey Hat, Mũ Xám, đồ ngốc ạ.
- Em giải thích cho anh biết sự khác biệt đi, David phật ý. Được rồi, anh phải làm gì đây?
- Chẳng làm gì cả, anh cứ vào xưởng rồi vẽ như thường lệ đi.
- À! Anh hiểu rồi... Khi người ta hỏi em xem anh bạn David của em làm nghề gì, em sẽ trả lời: chẳng làm gì cả.
- Đó đâu phải là điều em muốn nói.
- Nhưng chính em đã nói thế! Afremov, Grinberg và Malnovitzer hẳn sẽ rất sung sướng khi được biết rằng họ đã chẳng làm gì hết, cả Rubin và Chagall cũng thế.
- Thôi nào David, thế là đủ rồi đấy.
- Rồi cả Yitzhak và Zoya Cherkassky cũng không làm gì hết đúng không? David cao giọng hỏi tiếp.
- OK, anh có thể giúp em trong vụ điều tra này, bây giờ thì ổn rồi chứ?
- Anh cho là ổn rồi, thực ra là trong lúc này thôi, David đáp lại, cố tỏ vẻ mếch lòng.
- Với một điều kiện. Anh phải chấm dứt việc đóng vai bà mẹ Do Thái của anh đi. Cho dù có đưa ra quyết định gì, em cũng không muốn nghe bất kỳ ai nhắc em phải thận trọng đâu.
- Bà mẹ Do Thái... em tâng bốc anh quá đấy. Hãy gọi cho anh khi em cần anh giúp; trong lúc chờ đợi, anh quay về làm chút việc vớ vẩn không đáng gì trong xưởng của anh đây.
Janice về phòng thay đồ, đã muộn rồi và cô muốn đến tòa soạn Haaretz càng sớm càng tốt để nói chuyện với tổng biên tập.
Ngày thứ ba, ở London
Máy bay hạ cánh sớm hơn dự kiến. Sau khi qua trạm kiểm tra hải quan, Ekaterina muốn sử dụng phương tiện giao thông công cộng để vào trung tâm London. Mateo muốn tìm kiếm trên Internet, chính vì thế, anh chưa muốn thâm nhập. Anh kéo cô về phía trạm đón taxi và nói với tài xế địa chỉ một khách sạn nằm trong khu phố Mayfair.
Vừa bước vào sảnh khách sạn Connaught, Ekaterina vừa chiêm ngưỡng vẻ xa hoa kín đáo của nơi này. Mateo lo việc lấy chìa khóa ở quầy lễ tân, cô ngạc nhiên khi thấy nhân viên khách sạn không yêu cầu cô xuất trình hộ chiếu. Nét quyến rũ kín đáo của giới tư sản Anh, cô nghĩ thầm.
- Anh là khách hàng quen ở đây, hay họ tưởng em là nhân tình của anh? cô thì thầm hỏi anh trong thang máy.
- Anh nghĩ rằng em sẽ thích tầm nhìn toàn cảnh ở đây đấy, anh chỉ nói thế đáp lại câu hỏi của cô, và ấn vào nút chỉ tầng trên cùng.
Căn phòng hạng junior suite khiến Ekaterina sững sờ. Cô chưa bao giờ ngủ trong một căn phòng được bài trí trang nhã đến thế. Một bàn làm việc và một ghế bành phong cách thời kỳ Nhiếp chính được đặt trong phòng khách nhỏ; ở phòng bên cạnh, chiếc giường rộng đến nỗi cô có thể nằm vắt ngang thoải mái, Ekaterina liền ngã người xuống đó và thở ra một hơi dài vui sướng, cả người lún sâu trong chiếc chăn lông tơ êm ái.
Cô bước ra ban công để chiêm ngưỡng tầm nhìn toàn cảnh mà Mateo vừa nói đến. Những mái nhà London trải ra trước mắt cô, và Ekaterina tưởng tượng ra ở đằng xa kia là những khu phố vẫn từng khiến cô mơ ước, Westminster và cung điện ở đó, Primrose Hill và những cửa hàng đồ cổ, Covent Garden và những nhà hát music-hall, Camden và khu chợ trời.
Khách sạn Connaught ngự bên trên một quảng trường nằm dưới bóng hai cây tiêu huyền oai vệ. Cô cúi người để quan sát nhà hàng ở dưới chân khách sạn. Mái hiên bằng kính nhắc cô nhớ đến mái hiên của quán bia ở Oslo, ký ức về một buổi sáng kỳ lạ và về lần gặp gỡ đầu tiên giữa cô với người đàn ông đã đưa cô xa khỏi thành phố quê hương và sẽ ngủ cùng cô tối nay. Cô quay người lại để lặng lẽ ngắm nhìn anh.
Ngồi bên chiếc bàn làm việc trong phòng khách nhỏ, Mateo đang lướt ngón tay trên bàn phím chiếc máy tính xách tay của anh, chẳng khác nào một nghệ sĩ kỳ tài. Vẻ mặt anh giống như một đứa trẻ đang hoàn toàn chú tâm vào nhiệm vụ của mình. Cô để mặc cho anh làm việc, rồi thả hồn trong những tia nắng ấm áp đang nhuộm đỏ mặt tiền bằng gạch của khách sạn.
Một tin nhắn SMS chấm dứt khoảnh khắc thư thái ngắn ngủi nhưng rất xứng đáng ấy.
- Janice muốn chúng ta gặp cô ấy trên diễn đàn trong hai giờ nữa, cô thông báo với Mateo.
- Anh biết rồi, cô ấy vừa gửi cho anh một email, cô ấy đã tìm ra nhiều thông tin trong các máy chủ của Vickersen. Trong lúc chờ đến cuộc hẹn, em có muốn đi dạo một chút không?
- Hoặc làm lộn xộn chiếc giường lớn đang thách thức chúng ta với mấy cái gối êm ái kia, còn đi dạo thì để sau, đó mới thực sự là trật tự mà anh thích nhất.
Mateo đứng dậy, vẻ phật ý.
- Quên những gì em vừa nói đi, Ekaterina nói tiếp, cô cũng mếch lòng.
Anh lại gần rồi nắm lấy hai bàn tay cô.
- Tối nay, anh sẽ phải vắng mặt vài giờ. Baron đến dự một bữa tiệc chính thức ở Dorchester, anh đã tìm ra cách để xâm nhập chỗ đó, nhưng sẽ là không cẩn trọng nếu em đi cùng anh. Chúng ta không thể mạo hiểm để cho gã cận vệ của y nhận ra em được. Anh có thể nhờ người gác cổng tìm cho em một chỗ trong nhà hát, và chúng ta sẽ gặp nhau sau vở diễn để ăn tối...
Mateo không kịp nói hết câu, Ekaterina đã vớ lấy chiếc áo vest vải rồi bỏ ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại sau lưng.
Ra khỏi khách sạn, cô băng qua quảng trường rồi rẽ vào Mount Street. Những cửa hàng xa xỉ phẩm nối tiếp nhau. Ekaterina dừng lại trước một quầy trưng bày bằng kính rồi đẩy cửa bước vào.
Cô lang thang trong cửa hàng, uể oải lật nhãn gắn trên cổ một bộ váy dài mà cô thấy đẹp, rồi rùng mình khi đọc thấy giá của nó.
- Nó được làm ra cho cô đấy, nữ nhân viên bán hàng vừa khẳng định vừa tiến lại gần Ekaterina.
- Nhưng tôi lại không được sinh ra cho nó, điều kiện của chúng tôi không giống nhau.
Nữ nhân viên bán hàng mỉm cười lịch sự, nhấc một mẫu váy khác khỏi móc treo rồi đưa cho cô xem.
- Thời gian giảm giá bắt đầu từ ngày mai, nếu cô thích chiếc váy này, chúng tôi có thể thu xếp được.
Ekaterina chưa từng mặc váy dài, thậm chí cô cũng chưa từng tưởng tượng một ngày nào đó mình sẽ mặc một chiếc như thế. Cô xem nhãn của chiếc váy, lần này thì kín đáo, và nữ nhân viên bán hàng thì thầm với cô, cũng kín đáo không kém, rằng cô ta sẽ bán nó cho cô với giá chỉ bằng một nửa.
Mặc thử thì có mất gì đâu, Ekaterina bước vào phòng thay đồ.
Cô ngắm mình trong chiếc gương đứng, xoay người một vòng. London là thành phố của những lần đầu tiên, kỳ nghỉ đầu tiên của cô bên ngoài Na Uy, chuyến đi hai người đầu tiên, và lần đầu tiên cô tự thấy mình xinh đẹp.
- Thế nào? nữ nhân viên bán hàng cất tiếng hỏi từ bên ngoài tấm rèm.
Ekaterina không trả lời, cũng không thể rời mắt khỏi chiếc gương. Cô muốn từ bỏ một quyết định điên rồ sẽ ngốn hết cả tháng lương của cô. Nhưng lại cũng nghĩ rằng cuộc đời cô có thể đã chấm dứt ngày hôm qua trong khuôn viên trường đại học, và cô không đến tận đây chỉ để đóng những vai phụ.
Nữ nhân viên bán hàng thò đầu vào rồi lập tức tỏ vẻ tán thưởng.
- Trông cô thật tuyệt vời, giờ thì đến giày.
- Giày nào?
Cô nhìn xuống chân rồi nhận ra rằng quả thực đôi xăng đan cô đang đi không phù hợp cho lắm với bộ váy.
Nữ nhân viên bán hàng đưa mắt áng chừng cỡ chân cô rồi quay trở lại với một đôi giày búp bê màu đen.
Mười lăm phút sau, Ekaterina đi ngược phố Mount Street, tay xách một chiếc túi lớn, gương mặt đầy vui sướng.
Cô bước vào sảnh khách sạn Connaught và lao về phía thang máy. Buồng thang máy càng lên cao thì nỗi sốt ruột trong cô càng tăng; đến tầng hai, cô lấy chiếc hộp ra khỏi cái túi lớn rồi gỡ dải ruy băng; lên đến tầng ba, cô cởi phăng chiếc quần cùng áo phông đang mặc; cô thay đồ mới ở tầng bốn, và khi lên đến thềm tầng trên cùng, cô lao chạy trong hành lang. Đến trước cửa phòng suite, cô thả tóc ra, hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
Mateo mở cửa rồi nhìn cô, sững sờ.
- Trông em... thật khác quá!
- Đó hẳn là một lời khen, em hy vọng thế! Và bởi vì em trông rất khác, nên sẽ không thể có nguy cơ gã vệ sĩ của Baron nhận ra em, đúng không? Em sẽ đến bữa tiệc tối nay!
Cô kéo anh vào trong phòng và đề nghị anh giúp cô kéo khóa váy.
- Được rồi, anh nói, em đã thắng. Nếu nhìn thấy hắn, em hãy tìm cách giữ khoảng cách nhé.
- Những người này sống trong thế giới nào vậy? cô hỏi.
- Những người nào?
- Những người mà chúng ta sẽ giao tiếp tối nay, những người mà khi ở giữa họ ta phải mặc một bộ váy có giá cắt cổ để không bị nhận ra ấy? Ta phải nói gì hay không được nói gì trong loại tiệc tối như thế này?
- Em sẽ là người đầu tiên thấy ngạc nhiên trước sự nghèo nàn trong nội dung câu chuyện của họ.
Trong lúc Ekaterina thay đồ, Mateo quay ra phòng khách để kết nối vào diễn đàn, đã sắp đến giờ hẹn của họ với Janice.
- Janice, trong lúc hỗ trợ Mateo và Ekaterina, đã phát hiện ra rằng người đàn ông từng phá hỏng sự nghiệp của cô ấy có thể có mối liên hệ với vụ tấn công được dàn dựng ở Oslo. Đó hoàn toàn chỉ là trùng hợp?
- Theo anh thì sao? Tôi đã nói với anh rồi, những hoạt động mà các thành viên của Hội tiến hành đều hướng đến cùng một mục đích.
- Ayrton Cash giữ vị trí gì trong chuyện này?
- Sức mạnh của Kẻ xảo quyệt nằm ở sự kín đáo... tỷ lệ thuận với năng lực phá hoại của hắn. Ngạo mạn chính là gót chân Achilles của hắn, nó khiến hắn tưởng rằng hắn là kẻ bất khả chiến bại. Anh hãy nghĩ đến Vickersen xem, chính thói kiêu căng đã khiến hắn mất mạng. William Barr, Bộ trưởng Tư pháp Mỹ, tham nhũng đến tận xương tủy, đã cười nhạt tuyên bố với một trong số các đồng nghiệp của anh, khi người này phỏng vấn ông ta về lớp kế cận: “Lịch sử được viết bởi những người chiến thắng.” Ông ta đã nhầm, Lịch sử được viết bởi các sử gia. Ayrton Cash nằm trong số những người sống trên luật pháp, những người tưởng mình là cao cấp hơn... và khinh thường các đối thủ. Một món hời dành cho chúng ta. Một hacker cấp cao không lùi bước trước tầm vóc của một pháo đài, ngược lại, sở dĩ các bức tường của pháo đài cao vút là vì nó cất giấu bên trong điều gì đó quan trọng. Thế nên, anh ta sẽ khăng khăng tìm kiếm một kẽ hở để xâm nhập và phá hủy pháo đài từ bên trong. Sự kiêu ngạo của Ayrton Cash đã đẩy ông ta đến chỗ muốn hủy hoại Janice. Một sai lầm lớn: khi làm việc đó, ông ta đã trở thành con ngựa thành Troy của chúng tôi.
Chú thích:
[1] Một trò chơi có tên là “hải chiến”, theo đó bên này tìm cách “đụng” tàu của bên kia để khiến tàu của đối thủ bị chìm.