- 19 - Ngày thứ ba, tại Tel-Aviv
Noa rời khỏi văn phòng của cô tại trung tâm chỉ huy quân đội. Janice đang ngồi chờ cô tại trạm đón xe buýt, nơi tối nào cô cũng xuống xe vào khoảng 19 giờ.
- Sao cậu có thể cứng đầu đến thế nhỉ! Đi theo tớ, Noa ra lệnh khi nhìn thấy Janice.
Hai người im lặng đi bộ về đến tận nơi ở của Noa trên phố Sheinkin. Janice ngồi vào bên bàn bếp trong lúc Noa pha trà.
- Cậu có thể nói gì với tớ về PSYOPS?
- Cậu đã không để phí thời gian nhỉ, Efron đã giúp cậu phải không?
- Lẽ ra hai người nên quay về với nhau. Cậu nhớ anh ấy, và anh ấy cũng nhớ cậu.
- Anh ta nói thế với cậu à?
- Cậu đã bao giờ thấy anh ấy thú nhận một điều như thế chưa?
- Ngày nào anh ta làm thế, cậu sẽ nói lại với tớ.
- Tớ nghĩ là tớ vừa làm thế rồi đấy.
Noa không phản ứng gì, cô đặt hai cốc trà lên mặt bàn bằng formica rồi ngồi xuống đối diện Janice.
- Khiến đối thủ bất ổn là một chiến thuật xưa như trái đất rồi. Các binh lính của Đế quốc Ba Tư từng thả mèo ra chiến trường để ngăn cản binh lính Ai Cập chiến đấu, đức tin tôn giáo của họ không cho phép họ làm mèo bị thương. Chiến tranh tâm lý thực sự thành hình trong Chiến tranh thế giới thứ nhất. Người Mỹ và người Anh đã in những tờ báo giả rồi dùng dù thả xuống các khu vực giáp ranh. Gió chịu phần trách nhiệm còn lại trong việc phân phát đến quân Đức những tin tức đáng ngại về sự hỗn loạn trong các sư đoàn của họ. Một đội ngũ nhà văn tên tuổi đã tham gia quân đội: Thomas Hardy, Rudyard Kipling, Arthur Conan Doyle và H.G. Wells đã soạn thảo hơn một nghìn bài viết để lung lạc quân thù. Wells chỉ huy Bộ Tuyên truyền. Ngay từ đầu Chiến tranh thế giới thứ hai, người Anh và người Mỹ đã tăng cường các chiến dịch này. OSS, SIS, các đơn vị tác chiến tâm lý đua nhau phát huy trí tưởng tượng. Những điệp viên kép, những tù nhân bị mua chuộc rồi được thả để tuyên truyền những tin tức giả, rải truyền đơn, những xe tải có gắn loa phát ra âm thanh như hàng đoàn xe bọc thép để khiến binh lính hoảng sợ và xúi giục họ đào ngũ.
- Cách đó có hiệu quả không?
- Có, hiệu quả đôi chút! Một phần ba số binh lính đầu hàng đã tuyên bố rằng họ bị truyền đơn tác động. Tin chắc rằng Đức thất trận trong Chiến tranh thế giới thứ nhất chủ yếu là do cái mà ông ta gọi là nọc độc trong thao túng tâm lý, đến lượt Hitler trở thành bậc thầy về tuyên truyền. Ngay sau khi lên cầm quyền, ông ta thành lập một Bộ Tuyên truyền riêng và giao quyền quản lý bộ này cho Goebbels. Cho đến tận chiến tranh Triều Tiên, các chiến dịch tâm lý vẫn chỉ dừng lại ở việc tuyên truyền thông tin giả. Nhưng trong chiến tranh Việt Nam, người Mỹ đã tìm cách kích động dân chúng chống lại Việt Cộng. Để làm được việc đó, họ đã đào tạo những đơn vị đặc biệt, PSYOPS, sử dụng những phương tiện vượt xa khuôn khổ của các chiến dịch bóp méo thông tin. Chiến dịch Phượng Hoàng treo giải cho những vụ ám sát các thành viên của Mặt trận Giải phóng Dân tộc. Và họ còn đi xa hơn tại Iraq và Afghanistan, nơi quân đội Mỹ cần có sự ủng hộ nhiệt tình của dân chúng để nắm bắt thông tin về các trận tấn công cũng như khủng bố mà các nhóm phiến quần Hồi giáo hoặc Taliban đang chuẩn bị. Các kỹ thuật thao túng chính trị không ngừng được hoàn thiện, và kết quả họ đạt được ngày càng chắc chắn.
- Nếu PSYOPS đã hoạt động lâu đến thế, thì sự tồn tại của họ đâu còn là một bí mật quốc gia nữa...
- Quả thực là thế, chỉ cần vài lệnh tìm kiếm đúng hướng trên Internet là có thể cho cậu biết tất cả những gì tớ vừa nói với cậu.
- Vậy tại sao lúc trước cậu lại tỏ ra bí mật đến thế?
- Bởi vì có một số điểm bất thường trên bức vẽ của cậu. Cái đầu ngựa ngoảnh về bên phải chứ không ngoảnh về bên trái như trên huy hiệu của PSYOPS. Chiếc vòng được tết bằng lá ô liu chứ không phải lá nguyệt quế, và nhất là khẩu hiệu “Chưa từng nhìn thấy, nhưng luôn luôn nghe thấy” không xuất hiện ở đó.
- Và chuyện đó là nghiêm trọng?
- Thay đổi một biểu tượng là cách thức mà các cựu binh thường làm để nhận ra nhau khi họ tập hợp lại thành các nhóm riêng.
- Cậu muốn nói rằng các cựu binh PSYOPS đã thành lập những đơn vị tuyên truyền của riêng họ?
- Không phải là những cựu binh đơn thuần, mà là những sĩ quan cao cấp.
Janice đi đi lại lại trong phòng bếp, và bởi vì phòng này không rộng lắm, cô đi được mười vòng từ cửa sổ đến cửa ra vào rồi mới giãi bày.
- Tớ vẫn không hiểu tại sao cậu ra sức khuyên tớ từ bỏ cuộc điều tra đến thế.
- Tớ có cơ may nào là đã thuyết phục được cậu không? Noa thở dài.
- Cậu có biết Chúa đã trả lời Moses thế nào khi ông than thở vì suốt đời chưa từng trúng xổ số bao giờ không? “ít nhất thì con cũng phải mua vé số một lần đi chứ!”
Noa mỉm cười nhìn Janice ngồi lại vào ghế của mình. Nhưng nụ cười của cô vụt tắt rất nhanh.
- Những gì tớ sắp kể với cậu đây, cậu sẽ không tìm thấy trên mạng Internet đâu. Hãy hứa danh dự với tớ là cậu sẽ không bao giờ nhắc đến nó trong bất kỳ văn bản viết nào, cả bây giờ lẫn sau này.
- Tớ hứa.
- OK... Năm ngoái, diễn tiến của cuộc bầu cử quốc gia ở một đất nước mà tớ không muốn nhắc tên ra ở đây đã khiến các cơ quan tình báo của chúng ta phải chú ý.
- Có gian lận sao?
- Đúng thế, nhưng chính cách thức gian lận được tiến hành mới là thứ bất bình thường. Việc kiểm phiếu hoàn toàn minh bạch. Mánh khóe gian lận xảy ra trước vụ bầu cử. Trong lúc tiến hành điều tra, chúng tớ đã phát hiện ra rằng vài tháng trước ngày bỏ phiếu, sáu người Mỹ đã mang va li đến thủ đô nước đó. Ba trong số họ ở lại thủ đô, còn ba người kia không ngừng di chuyển trên khắp lãnh thổ, và tất cả các thành phố nơi họ đến đều có chung một điểm đặc thù.
- Điểm đặc thù gì?
- Cư dân của đất nước này bao gồm hai chủng tộc mà tớ tạm gọi là A và B, mỗi chủng tộc lại được đại diện bởi một tổ chức chính trị riêng. Hai đảng này liên tục đối đầu nhau trong các cuộc bầu cử. Chương trình tranh cử của họ không đủ khác biệt để khiến những người còn do dự ngả hẳn về một bên, nhất là khi cư dân lại phân cực mạnh mẽ theo chủng tộc. Để một phe giành được chiến thắng, phải làm nản lòng các nhóm đối lập. Cậu bắt đầu nhìn ra tớ muốn nói gì rồi chứ? Những người Mỹ này, sáu chuyên gia làm việc cho một công ty có khách hàng là đảng chính trị của chủng tộc A, có một điểm đặc thù. Tất cả họ đều xuất thân từ chủng tộc B, một điểm mâu thuẫn khiến chúng tớ nghi ngờ. Trong va li của họ có mang theo một thiết bị tuyên truyền cực kỳ tinh vi. Hiểu rất rõ địa bàn, lại dễ dàng hòa mình vào đám đông, họ có nhiệm vụ làm thay đổi cách suy nghĩ cũng như cách thức hành xử của những người cùng chủng tộc. Họ đã tiến hành những chiến dịch nhắm đến các mục tiêu vi mô, bằng cách khai thác những bụi bặm mà họ thu thập được từ trước.
- “Khai thác bụi bặm”, cậu nói thế nghĩa là gì?
- Tớ ngạc nhiên khi thấy một phóng viên tầm cớ như cậu lại không biết tớ đang nói đến chuyện gì đấy.
Janice thà để Noa ngạc nhiên theo hướng đó còn hơn là thấy cô thạo công nghệ đến mức đáng ngạc nhiên.
- Bụi bặm... là cái tên được gán cho tất cả những thông tin mà ta gieo rắc trong suốt một ngày. Mỗi năm, bao nhiêu lần cậu nhìn thấy trên trang FriendsNet của cậu những trò chơi vô bổ dưới dạng những bảng câu hỏi điều tra trả lời theo kiểu trắc nghiệm? Cậu muốn đi nghỉ ở đâu và với ai? Cậu sẽ thay đổi điều gì trên thế giới này nếu có quyền? Cậu muốn gì trong ngày sinh nhật? Nhân vật công chúng nào được cậu yêu thích nhất? Phẩm chất lớn nhất và khuyết điểm lớn nhất của cậu là gì? Cậu thích gì và ghét gì nhất ở một người đàn ông? ở một người phụ nữ? Cậu thích gì và không thích gì ở nhà cậu? Hãy trả lời vài câu hỏi như thế, và tớ sẽ biết được những mối quan tâm của cậu, những khát khao của cậu, những điểm mạnh và điểm yếu của cậu, cậu thuộc nhóm xã hội nào, trình độ học vấn của cậu ra sao, và nhất là các quan điểm chính trị của cậu như thế nào. Vẫn là những cầu hỏi vô thưởng vô phạt đúng không, những câu tớ vừa hỏi ấy. Và những câu trả lời sẽ cho phép thiết lập chân dung tâm lý của một cá nhân với mức độ chính xác mà cậu không ngờ đến đâu.
Janice tỏ thái độ đồng tình. Thỏa mãn trước hiệu ứng mình vừa tạo ra, Noa tặc lưỡi.
- Thêm vào đó tất cả những dữ liệu liên quan đến cậu được bán đi bởi các trang mạng xã hội, những dịch vụ mua hàng online nơi cậu từng mua sắm, những cơ quan quản lý thẻ tín dụng, các ứng dụng trên điện thoại di động có quyền truy cập danh bạ, bộ sưu tập ảnh và lịch làm việc của cậu...
- Được rồi, nhưng cái đó thì có liên quan gì đến vụ bầu cử ở đất nước kia?
- Những gì tớ vừa nói với cậu vẫn không thuộc phạm vi bí mật quốc gia. Cậu biết điều đó, hoặc ít ra cậu cũng không phải không biết điều đó, nhưng cậu chấp nhận nguyên tắc của chúng và nghĩ rằng việc khai thác các dữ liệu cá nhân của cậu không nhằm mục đích gì khác ngoài đề xuất với cậu những quảng cáo phù hợp sở thích của cậu, cái được gọi là quảng cáo nhắm đích. Dữ liệu cá nhân là vàng đen trong thế kỷ 21. Một thị trường 3 nghìn tỷ tỷ đô la mà các doanh nghiệp thu thập, tập hợp và thu lợi từ chúng đang chia sẻ với nhau, những doanh nghiệp này hiểu biết về cậu và cuộc sống của cậu còn rõ hơn cả cha mẹ, bạn đời hoặc bạn bè của cậu. Cậu là sản phẩm của họ, và danh sách các khách hàng của họ khiến ta lạnh sống lưng. Tóm lại, trước khi đến thực địa, các PSYOPS đã nhận dạng, dựa vào các dữ liệu do FriendsNet bán, tất cả các cá nhân có thể ngả sang phe bên kia khi bỏ phiếu bầu với điều kiện họ bị thao túng một cách thông minh. Chỉ cần ba điều kiện: thuộc chủng tộc B, độ tuổi từ mười tám đến ba mươi lăm, và chưa từng bỏ phiếu hoặc bỏ phiếu không quá một lần. Mục đích là khuyến khích họ không đến địa điểm bỏ phiếu vào ngày bầu cử. Một hành động đào ngũ, đương nhiên là không phải trong quân đội, mà trong dân sự. Để làm được điều đó, cần tuyên truyền một thông điệp không mang tính chất chính trị công khai bởi vì đa số thanh niên đều không quan tâm đến chính trị, mang lại cho họ cảm giác mình là người chủ động bởi vì giới trẻ thường bị gán mác là lười biếng, và cuối cùng, tặng cho họ một hứa hẹn rằng họ thuộc về một nhóm nào đó bởi vì phần đông thanh niên đang trải qua thời kỳ khủng hoảng về định danh. Thuộc về một xu hướng tuyệt vời. Các PSYOPS được cử đến thực địa đã soạn ra một slogan mang tính chất liên kết, “Hãy làm việc đó!”, một biến thể từ slogan nổi tiếng “Yes we can” của Obama. Nhưng ở đây, ý nghĩa của slogan “Hãy làm việc đó!” là nhằm khuyến khích loại bỏ một cơ chế chính trị thiên vị và tham nhũng. “Hãy làm việc đó!”, hãy thề hiện sự giận dữ của bạn bằng cách từ chối bỏ phiếu. Và để tăng thêm sức mạnh cho phong trào này, họ đã trang bị cho nó một cử chỉ liên kết, đó là hai nắm tay bắt tréo nhau trước ngực, tượng trưng cho sự chống đối hệ thống. Áp phích, nhãn dán, phù hiệu, kẹp, mũ lưỡi trai và áo phông được phát miễn phí tại các khu chợ, ở cổng các trường đại học, những đoạn video ngắn phát hằng ngày thể hiện các hội nhóm hoặc những clip do các rapper quá sung sướng vì được đẩy lên thành đại sứ và thần tượng của phong trào ghi lại, luôn luôn và duy nhất trên các tài khoản FriendsNet và YouTube của giới trẻ thuộc chủng tộc B.
Noa ngâm nga ca từ của phong trào “Hãy làm việc đó!” theo một giai điệu rap:
Chống đối,
không phải với chính phủ,
không phải với đất nước, mà chống lại nên chính trị ngày nay.
hãy làm việc đó để mọi chuyện thay đổi,
đúng thế hãy làm việc đó!
- Không tồi, đúng không? Dù thế nào cũng vô cùng hiệu quả. Các PSYOPS biết rằng sau khi chiến dịch của họ kết thúc, giới trẻ thuộc chủng tộc B sẽ không đi bỏ phiếu, bởi vì “Hãy làm việc đó!”, về phía chủng tộc A, mặc dù một số rất thích thú khi được tham gia lễ hội, giới trẻ vẫn vâng lời cha mẹ họ: “Con phải ra đường và đi bỏ phiếu!” Các con số thể hiện rất rõ, 45% số người trong độ tuổi từ mười tám đến ba mươi lăm thuộc chủng tộc B vắng mặt tại các điểm bỏ phiếu, tin chắc rằng mình đã tham gia một cuộc chiến đáng ngưỡng mộ. Họ chiếm 6% tổng số phiếu bầu. Đảng của chủng tộc A đã giành chiến thắng trong cuộc bầu cử, với chính xác 6% số phiếu cao hơn đảng của chủng tộc B. Các PSYOPS đã lặng lẽ rời đi. Chúng tớ đã theo dõi các tài khoản tranh cử của đảng đắc cử, và phát hiện gần 5 triệu đô la được chuyển khoản đến một công ty hải ngoại đặt trụ sở trên đảo Jersey, một thiên đường thuế thuộc Anh. Và bây giờ, tại sao tớ lại kể với cậu tất cả những chuyện này, và nhất là tại sao phải giữ bí mật giữa chúng ta mà thôi? Một số phát hiện bắt nguồn từ việc kết hợp những tình tiết ngẫu nhiên, hoặc do may mắn. Một trong số các điệp viên nữ của chúng tớ quan tâm đến một doanh nhân người Mỹ mà cô ấy nghi là có hành vi rửa những khoản tiền lớn vào bất động sản ở Israel. Khi ấy, ông ta đã bị theo dõi được một thời gian, và khi doanh nhân này đặt chân đến đất nước mà tớ vừa nói đến với cậu, phạm vi theo dõi được mở rộng. Nữ điệp viên này đã nhanh chóng nghi ngờ rằng một phi vụ có tầm cỡ và tinh vi đến thế chỉ có thể là công trình của những tay chuyên nghiệp lọc lõi. Trước khi báo cáo thông tin lên cấp trên, cô ấy đã điều tra một mình. Nếu không tỉnh táo ký gửi tất cả những gì cô ấy tìm thấy trong một hồ sơ tin học dạng “Time Bomb”... cậu có hiểu tớ đang nói đến gì không?
- Có, các phóng viên lớn thường sử dụng kỹ thuật này như một món bảo hiểm nhân thọ khi họ điều tra về các hồ sơ nhạy cảm. Họ đặt lệnh gửi một tập tin nào đó đi vào một thời điểm chính xác. Mỗi ngày, họ lại lùi thời điểm gửi thêm hai mươi tư giờ nữa. Và nếu họ vắng mặt vào giờ đã định, hồ sơ sẽ được gửi đến các địa chỉ nhận vào thời điểm dự kiến.
- Chính xác là thế, và một buổi sáng, nữ điệp viên của chúng tớ đã vắng mặt vào giờ đã định, chúng tớ không bao giờ tìm thấy xác cô ấy. Căn hộ của cô ấy sạch bóng, cứ như thể đã có cả một tiểu đoàn nhân viên dọn dẹp vừa ghé qua. Cậu đã hiểu rõ hơn về những gì mà đám người này có thể làm, và tại sao tớ lại nhắc cậu phải cẩn trọng chưa? Bây giờ, đến lượt cậu khai sáng cho tớ, làm thế nào mà huy hiệu này lại lọt được vào tay cậu thế?
Janice sẽ không mạo hiểm gây hại cho Hội 9 bằng cách tiết lộ rằng họ đã đưa cho cô manh mối này để phòng ngừa một vụ tấn công. Và cô lại phải gạt Noa, bởi vì cô đã cảm thấy tim mình đập nhanh khi nghe Noa nhắc đến đảo Jersey... Căn cứ vào những gì cô vừa được biết, thì việc chuyển khoản do tay chân của nhà tỷ phú người Anh Ayrton Cash tiến hành có thể cũng là nhằm thao túng kết quả bầu cử ở Na Uy, và cô cần khẩn cấp thông báo tin này cho Mateo cùng Ekaterina.
- Noa này, tớ không thể tiết lộ nguồn tin, sẽ không có phóng viên nào làm việc đó, nhưng cứ cho rằng tớ có các tin khác nữa, thì cậu có định giúp đỡ tớ không?
- Tớ không thể giúp đỡ cậu nếu không có một thác mệnh lệnh từ cấp trên của tớ. Và tớ sẽ được gì trong vụ này?
- Trả thù cho nữ điệp viên của các cậu.
- Vậy là cậu chưa nghe kỹ những gì tớ nói rồi. Chúng tớ đã mất một người trong tổ chức, và tớ không hề muốn thêm một người bạn của tớ vào danh sách đó đâu.
- Nữ phóng viên chịu trách nhiệm tuồn thông tin còn nữ quân nhân thì ở trên thực địa. Thực ra, đúng hơn là tớ mới có nguy cơ đặt cậu vào vòng nguy hiểm.
- Tớ nhận thấy chuyện đó không khiến cậu lo lắng cho lắm.
- Cậu có đề xuất gì khác không? chúng ta chắp hai nắm tay trước ngực rồi nhảy theo giai điệu “Hây làm việc đó”chăng?
Janice ý thức được rằng cô đang đùa với lửa. Nhưng cơ hội sử dụng Noa để xâm nhập vào máy chủ của ngân hàng JSBC đúng là vận may ngoài mong đợi của cô.
- Chính xác thì cậu biết gì? Noa càu nhàu.
- Một vụ chuyển tiền khác cũng đáng ngờ không kém vừa được thực hiện mới đây từ một ngân hàng ở Jersey... có thể chính là ngân hàng đó... Thế nếu như vụ chuyên tiền này cũng có người thụ hưởng là doanh nghiệp đang sử dụng các cựu PSYOPS của cậu thì sao?
- Cậu có thông tin tham chiếu không? Noa lo lắng hỏi. Ai đã gửi thông tin này cho cậu?
Janice tặng cho Noa một nụ cười thật tươi, để nhắc nhở bạn rằng cô sẽ không trả lời câu hỏi này, và cô có lý do chính đáng của mình.
- Tớ có số tài khoản của bên chuyển và bên nhận... nhưng không tìm ra được danh tính của họ, đúng như cậu đang nghĩ đấy, cô buông thõng.
- Tớ hình dung là cậu cũng sẽ không kể với tớ làm cách nào cậu có được những số tài khoản ấy, đúng không?
- Cậu hình dung đúng rồi đấy.
- Còn gì khác không? Không còn gì khiến tớ ngạc nhiên được nữa đâu.
- Tớ không biết cái đất nước bí ẩn kia của cậu nằm ở lục địa nào, nhưng đất nước có vẻ là mục tiêu sắp tới của các PSYOPS lần này nằm ở châu Âu đấy.
Noa đi vài bước về phía cửa sổ, trầm ngâm suy nghĩ. Tình hình đáng lo ngại hơn dự kiến của cô, đủ để báo cáo hồ sơ này lên cấp trên, nhưng cô lại không cần thiết phải xin cấp trên đồng ý trước khi tiến hành điều tra.
- “Hãy làm việc đó!” đối với các PSYOPS chỉ là một thử nghiệm đầu tiên, cô kết luận. Được rồi, cậu đưa cho tớ các số tài khoản đó, và tớ sẽ xem xem chúng ta có thể phát hiện ra chúng thuộc về ai không.
- Khi dùng từ chúng ta, cậu đang nói đến tớ với cậu hay chỉ là các cậu thôi?
- Chính thức hay không chính thức?
***
- Trong khi bản thân làm việc cho các cơ quan tình báo thuộc quân đội Israel, Noa lại không nghi ngờ rằng bạn thân của cô ấy cũng có những hoạt động song song sao?
- Có thể anh sẽ thấy tôi có chút bất nhã, nhưng xin nhắc lại rằng tất cả các thành viên của Hội 9 đều là những hacker ngoại hạng đấy.
- Và rằng việc vẫn cô nàng Noa ấy đã cúi nhìn xuống bức vẽ cái đâu ngựa trong một bữa ăn trưa ngoài hàng hiên cũng là hoàn toàn ngẫu nhiên?
- Ngẫu nhiên, đó là hình thức mà Chúa sử dụng để không bị nhận ra; khi Chúa mỉm cười với họ, những kẻ vô thần gọi đó là may mắn. Phải chăng ta kết giao với ai đó là do ngẫu nhiên, hay bởi vì sau rốt, họ mang lại cho chúng ta một thứ gì đó? Noa làm việc trong ngành tình báo, Janice là phóng viên, thông tin là yếu tố chủ chốt trong công việc của họ, và tình bạn của họ khiến họ có thể chia sẻ thông tin mà không cần đặt cho nhau những cầu hỏi khác nữa. Ngày hôm đó, một hiệp ước đã được ngầm ký kết giữa hai người bạn gái. Hội 9 có được một lợi thế quyết định từ hiệp ước này, nhưng cái giá phải trả lớn đến mức tôi thành thực lấy làm tiếc vì nó đã tồn tại.