← Quay lại trang sách

- 20 - Tối thứ ba, tại Istanbul

Maya bắt đầu nghiêm túc lo lắng về những lý do khiến cô hiện diện ở Istanbul. Để giết thời gian, cô đã đi thăm một vài địa điểm nổi tiếng, xuất hiện trong một buổi tiệc trước lễ khai mạc tại triển lãm Zilberman trên phố Istiklal, gặp gỡ người phụ trách của hai khách sạn mới mở và dành cả một buổi chiều trên các lối đi trong khu chợ Ai Cập, nơi cô đặc biệt thích thú. Nhưng chơi trò du khách đơn độc không phải là vai dành cho cô. Trong thành phố, Maya có một cô nàng nhân tình nhưng cô vẫn ngần ngại chưa muốn gọi. Eylem là một người tình say đắm, và mặc dù Maya thấy điều đó mang lại những lợi thế không cần bàn cãi khi họ làm tình, nhưng chỉ cần cô đưa mắt nhìn một phụ nữ khác là đã có thể gây ra một vụ cãi cọ ồn ào. Khi ra khỏi buồng tắm trong phòng cô tại khách sạn Pera Palace, cô ngồi vào giường rồi cầm điện thoại lên.

Cuộc gọi bắt đầu bằng một lời trách móc. Những người “có ý tốt” đã kể lại với Eylem rằng ngày hôm trước, họ đã nhìn thấy rõ ràng Maya đang vui vẻ chạm cốc với các khách mời tại một triển lãm ảnh ở Kare Art trong khu phố Nisantasi.

- Em không hề dừng chân từ khi đến đây, Maya phân trần.

- Em đến đây khi nào?

- Hôm kia, Maya lại nói dối lần nữa.

Eylem đề nghị gặp cô ở Café Malvan, hoặc ở Chez Nicole, sao lại không nhỉ, đồ ăn ở đó tuyệt ngon còn phòng ăn thì nằm vắt vẻo trên một mái nhà và được che bằng mái vòm kính hiện đại, nhìn ra cảnh quan xinh xắn của eo biển Bosphorus. Maya không biết nhà hàng này. Hai người hẹn nhau lúc 20 giờ. Eylem gửi địa chỉ cho cô qua tin nhắn, số 18 hẻm cụt Tomtom Kaptan. Maya không thích những hẻm cụt. Cô mở tủ quần áo, chọn một chiếc váy dài đẹp mắt, rồi đổi ý; chuyển sang quần dài mặc kèm áo sơ mi, rồi ngồi xuống trước gương để hoàn tất việc trang điểm.

Ngồi trong xe taxi, trên đường đến Karaköy, cô quyết định sẽ chỉ ở lại thêm một ngày nữa, không hơn. Nếu ngày mai vẫn không nhận được chỉ dẫn nào, Maya sẽ quay về Paris, cô đã phí mất khá nhiều thời gian rồi.

Chiếc taxi thả cô ở góc hẻm cụt, đường ô tô được chắn bởi ba cây cột chôn chân trong lóp nhựa đường. Cô đi bộ ngược con phố nhỏ. Cách đó không xa, một cầu thang bằng đã dẫn về phía tòa án Pháp cũ, một ngôi nhà cổ có mặt tiền được trang trí bằng cầu tuyên ngôn “Luật pháp, Công lý, Sức mạnh”. Một ngọn đèn đường nổ lách tách, ánh đèn chợt sáng chợt tắt như đang hấp hối. Quả là một nơi nguy hiểm, Maya nghĩ thầm. Cô bước vào bên trong tòa nhà, rồi đi thang máy lên tận tầng trên cùng.

Eylem đã ở đó. Nhìn thấy cô đứng dậy để đón mình, Maya thấy cô còn xinh đẹp hơn lần trước Maya ghé qua đây, vô cùng gợi cảm trong chiếc váy dài khoét cổ sâu, đến mức Maya sẵn lòng bỏ qua bữa tối. Nhưng cô bạn gái đã tuyên bố là cô đang đói muốn chết, đây cũng có thể là một lời nói dối. Maya biết rằng Eylem sẽ bắt cô phải trả giá vì đã không liên hệ với cô nàng ngay khi đến Istanbul.

Cô ngồi xuống bên bàn rồi vừa xem xét thực đơn vừa nhếch một bên lông mày.

- Em không thích sao? Eylem lo lắng hỏi.

- Em ăn chay, chị biết mà. Thế nên em đang băn khoăn giữa các món đùi ếch, vịt tiềm và thịt cừu của họ. Nếu em gọi một đĩa xa lát, liệu họ có mang một con gà ra cắt tiết trước mặt em để trả thù không? Thôi được... em sẽ lấy giỏ bánh mì vậy.

Eylem quay sang phía người phục vụ và gọi một chai rượu vang Pinot trắng. Anh ta vừa rời đi, cô nàng đã cầm tay Maya.

- Theo như chị thấy, em đã có thời gian để tắm nắng rồi đấy. Nhưng chuyện đó cũng không có gì quan trọng... Chắc chắn là em rất bận. chuyện gì đưa em tới đất nước chị thế?

- Chị làm thế nào để mỗi lần lại xinh đẹp hơn vậy?

- Chị chẳng làm gì cả, đó là vì em quên chị giữa hai chuyến đi thôi.

Người phục vụ rượu lại gần để rót vào ly của họ thứ rượu vang có màu trong veo.

- Đây là lần đầu tiên em thấy chị né tránh thế đấy, Maya ngạc nhiên sau khi Eylem rút tay về trước sự hiện diện của nhân viên phục vụ.

- Đất nước thay đổi rồi, cách hành xử và cách nhìn nhận cũng thế, ngay cả ở Istanbul mọi việc cũng không còn như trước. Ít có những phụ nữ còn dám mặc như chị khi đi dạo ở Istiklal, Eylem trả lời. Tôn giáo khiến tất cả đều điên rồ, chị không biết điều này rồi sẽ dẫn chúng ta đến đâu, nhưng chị để ý, giống như tất cả mọi người.

- Để ý đến chuyện gì?

- Đến những lời phán xét, những lời lăng mạ tuôn ra bất cứ khi nào có dịp. Những phụ nữ như chị không còn cảm thấy mình tự do nữa.

- Những phụ nữ yêu những phụ nữ khác ư?

- Em đã yêu bao nhiêu phụ nữ rồi?

- Em xin chị, đừng bắt đầu như thế nữa...

Eylem nở một nụ cười gượng gạo. Tối nay sẽ không có bê bối, không thể làm thế ở nơi công cộng, cô trấn an Maya rồi nói thêm:

- Với lại, chị đã bắt đầu tập yoga, chị đã cân bằng các huyệt đạo của mình.

Đột nhiên, Maya cảm thấy mình đang bị theo dõi.

Cô vớ lấy hộp phấn má trong túi, uể oải mở nó ra để có thể nhìn qua tấm gương nhỏ xem chuyện gì đang diễn ra sau lưng minh.

- Cả em cũng thế, em cũng đã thay đổi, Eylem nói tiếp, trước đây, em trang điểm lại trong phòng vệ sinh... Mà em cũng không thực sự phải làm thế đâu, trông em rạng rỡ và rất gợi cảm trong trang phục này. Em muốn ăn xa lát à?

- Người đàn ông đang ăn tối sau lưng chúng ta, anh ta có ở đó khi chị đến không?

- À, chị hiểu rồi! Trông anh ta không tệ nhỉ; em muốn chị hỏi số điện thoại của anh ta giúp em không?

- Đừng có ngốc như thế!

- Chị nghĩ là không, Eylem trả lời. Em quen anh ta sao?

- Hay chúng ta đi thôi? Đến một nơi nào đó mà em có thể nắm tay chị.

- Kiểu trò chuyện êm dịu này không giống em chút nào. Có chuyện gì xảy ra với em thế? Đây đâu phải lần đầu tiên một người đàn ông ngắm em.

- Chị hãy nghĩ đến thầy dạy yoga của chị. Em cóc cần người ta nhìn em. Với lại, chắc chắn anh ta thích khoảng ngực trần của chị, và em có thể hiểu được anh ta.

Maya lấy từ trong túi xách ra ba tờ một trăm lira Thổ Nhĩ Kỳ, đặt chúng lên mặt bàn rồi đứng dậy. Eylem nhún vai, nhặt chiếc áo vest vắt trên lưng ghế rồi đi theo cô.

Eylem đỗ xe dưới chần con phố. Maya túm lấy tay cô nàng, kéo đi theo hướng đối diện, cả hai cùng trèo lên cầu thang của tòa án Pháp cũ. Cô ép cô nàng vào cánh cổng chìm trong vùng tranh tối tranh sáng rồi nồng nhiệt hôn Eylem, trong lúc vẫn dán mắt quan sát con hẻm. Đứng xoay lưng ra ngoài, Eylem không thể nhìn thấy người đàn ông vừa quan sát họ đi ra khỏi nhà hàng Chez Nicole rồi vừa đi vừa chạy xuôi xuống hẻm Tomtom Kaptan.

Tối thứ ba, tại London

Đứng trước gương, Ekaterina thấy chiếc váy của cô khoét sâu đến chóng mặt.

- Thế nào? Mateo thốt lên trong lúc bước ra khỏi buồng tắm.

Rất thoải mái trong bộ smoking - Ekaterina kém thoải mái hơn nhiều trong chiếc váy dài -, anh giơ hai cổ tay về phía cô để cô giúp anh cài cúc măng séc.

- Còn hơi sớm cho loại việc này nhỉ, cô buông thõng một câu trong lúc tiến lại gần anh.

- Buổi dạ tiệc đã bắt đầu rồi, Mateo nhận xét, chúng ta không đến sớm đâu.

- Em đang nói đến hai chúng ta, thế này hơi giống một cặp vợ chồng già.

- Anh có thể tự xoay xở, nếu em thích thế hơn.

Mateo chăm chú nhìn cô.

- Tại sao anh lại cười? Ekaterina hỏi.

- Nếu muốn giữ kín đáo thì hỏng rồi. Trông em tuyệt đẹp.

- Chỉ cần thêm một câu ngớ ngẩn như thế là anh ở lại đây một mình đấy. Anh làm gì trong suốt thời gian vừa qua?

- Anh chuẩn bị địa bàn.

- Bằng cách xem ti vi sao?

- Thông tin. Người ta chờ đợi Thủ tướng xuất hiện trong bữa tiệc này, có lẽ ông ấy sẽ tưởng thưởng cử tọa bằng một bài diễn văn.

- Anh đã xoay xở cách nào vậy? Được mời đến những buổi lễ kiểu này đâu có nằm trong tầm tay của tất cả mọi người.

- Anh đã phát hiện ra bữa tiệc này trong những dữ liệu mà anh đánh cắp được của Baron.

- Mà chúng ta đã đánh cắp được, và em đã giải mã!

- Chắc chắn rồi... Địa chỉ có ghi DCS Mayfair, anh liền rà soát kỹ càng khu vực đó và suy ra rằng hẳn đó phải là khách sạn Dorchester. Để đảm bảo chắc chắn, anh đã xâm nhập hệ thống đặt phòng của họ. Anh xem xét khá lâu yêu cầu đặt phòng của một quý ông đến khách sạn hôm nay và rời đi vào ngày mai. Bá tước Waterford. Sau đó, anh hack hộp thư email của ông ta; khó mà tin được là Viện Nguyên lão lại được bảo vệ lỏng lẻo đến thế, thậm chí họ còn không có tường lửa. Anh gọi đến quầy lễ tân của khách sạn Dorchester và tự nhận là thư ký riêng của ông ấy, rồi hỏi xem liệu buổi tiệc sẽ được tổ chức trong phòng khách lớn tối nay có nguy cơ khiến bá tước mất ngủ hay không, đồng thời giải thích rằng ông ấy không có ý định nán lại đó. Nhân viên lễ tân đảm bảo với anh về điểm này... thế là giả thuyết của anh đã được xác nhận.

- Thế còn giấy mời thì sao?

- Nhân tiện, anh đã yêu cầu cô ấy để giấy mời ở khu vực tiếp đón, và nói rõ rằng cháu gái của bá tước sẽ đi cùng ông ấy.

- Anh muốn biến em thành cháu gái của một bá tước người Anh, với sắc giọng của em sao? Mà ít nhất ông ấy cũng có một cô cháu gái chứ?

- Ông ấy đã cho phép Waterford News and Star chụp ảnh mình với cô cháu gái giả định kia trong một bữa tiệc cocktail ở Dublin hồi tháng Mười hai vừa rồi. Anh không thể nói với em rằng họ có nét giống nhau rõ rệt như những người trong một gia đình được. Nhưng em yên tâm đi, một khi đã qua cửa kiểm soát, thì em sẽ được trở lại là chính em.

- Thế nhỡ ông bá tước của anh đến trước chúng ta thì sao?

- Không có nguy cơ ấy đâu, ông ta đã không lên tàu.

- Làm sao anh biết được điều đó?

- Bởi vì anh đã gửi một email khác, trong lúc em ngủ, nài xin ông ấy tham dự gấp một phiên họp diễn ra vào cuối chiều ở nghị viện Dublin.

Ekaterina nhìn Mateo hồi lâu.

- Anh thấy không, bộ smoking đẹp đẽ của anh, bộ măng séc bằng xà cừ, đôi giày moccasin đánh xi bóng loáng, thậm chí cả khuôn mặt điển trai của anh, tất cả những thứ đó em đều không quan tâm; nhưng những gì ở bên trong này, cô vừa nói vừa đặt một ngón tay lên trán Mateo, thì khiến em vô cùng yêu thích.

Cô kiễng chân lên rồi hôn anh.

Tối thứ ba, tại Madrid

Cordelia ngắm mình trong gương phòng vệ sinh của nhà hàng. Cô đi lên gác lửng, rồi giận dữ bước vào phòng làm việc của Diego.

- Trông chị không ra làm sao cả! Chị không nghĩ mình sẽ đi ăn tối kiểu này khi chuẩn bị hành lý ở London.

- Chính chị đã đòi gặp cô ấy mà. Chị đổi ý rồi sao?

- Em làm chị phát cáu, Diego ạ. Em tránh sang một bên đi, chị phải cho em xem thứ này.

Cordelia gõ một địa chỉ lên bàn phím máy tính, rồi chỉ cho Diego trang web vừa hiển thị.

- Cái gì vậy?

- Hội nghị ngành dược thế giới lần thứ 21 sẽ khai mạc ngày mai tại Washington. Và thú vị nhất, đó là em có thể tham dự các buổi hội thảo trên mạng Internet. Hai trăm năm mươi ông trùm trong ngành này tập trung vào một địa điểm duy nhất, ngủ trong sáu khách sạn và đua nhau mua sắm bằng thẻ tín dụng của họ; đôi khi chị tự hỏi phải chăng chúng ta được các vị thần ban phúc. Nhờ những tài liệu tìm thấy trong cặp của Sheldon, chị đã tách riêng được những nhân vật ngập sâu trong trách nhiệm đến tận cổ.

- Có bao nhiêu nhân vật cả thảy?

- Khoảng hơn năm chục người. Chị thấy thật nhỏ mọn nếu chỉ đánh lẻ kiểu cá nhân để trả thù cho Alba. Các bản danh sách trong chiếc cặp tài liệu cho thấy rằng vụ bê bối không chỉ dừng ở insulin. Một số lượng đông đảo những người mà sự sống còn phụ thuộc vào giá thuốc họ dùng cũng là nạn nhân của những hành động tương tự, thế nên chị đã mở rộng danh sách những tội phạm cổ cồn trắng. Tất cả những đối tượng sắp bị chúng ta làm cho khánh kiệt chính là những kẻ phải chịu trách nhiệm về cái chết của hàng chục nghìn bệnh nhân.

Diego ngồi xuống mép bàn rồi tắt màn hình để buộc Cordelia tập trung toàn bộ chú ý vào anh.

- Công việc mà chị vừa hoàn thành thật đáng nể... và những kết luận chị đưa ra thật đáng sợ. Chúng ta sẽ thu lại tài sản của những kẻ sát nhân này. Đối với lũ người tham lam ấy, bị khánh kiệt sẽ còn tệ hơn cả vài tháng tù. Nhưng một vụ như thế này phải được chuẩn bị thật chặt chẽ nếu chúng ta muốn thành công. Không có chỗ cho ngẫu hứng, và với chút thời gian ít ỏi chúng ta đang có, phải nhờ những người khác giúp đỡ.

- Nếu theo cái cách họ đã giúp chúng ta ở Paddington...

- Em đang nói với chị về những vụ tấn công đồng loạt với một kết quả trời giáng. Mỗi người sẽ xâm nhập theo cách riêng của mình. Nếu một trong số chúng ta bị phát hiện, sẽ không ai nghi ngờ về phạm vi của chiến dịch. Chúng ta phải lên kế hoạch cho mọi hành động. Và trước tiên là tìm ra cách tiếp cận tài khoản ngân hàng của các con mồi.

- Máy in của em có hoạt động không? Cordelia vừa hỏi vừa bật lại màn hình.

Và, trước khi Diego kịp trả lời, cô lấy ra ba tờ giấy trong ngăn chứa.

- Đây là danh sách các mục tiêu của chúng ta, cô nói. Tối nay, họ sẽ ghi danh ở quầy lễ tân của các khách sạn nơi họ ở. Địa chỉ nhà, số điện thoại, địa chỉ email, bản sao giấy tờ tùy thân có ảnh, từ giờ đến sáng mai, năm mươi hồ sơ của chúng ta sẽ gần như đầy đủ thông tin. chỉ còn việc lần ra tài khoản ngân hàng của họ mà thôi.

Diego suy nghĩ.

- Chỉ có điều, rất có thể chi phí công tác của họ được chi trả qua doanh nghiệp của họ.

- Có thể thế, nhưng các khoản chi tiêu riêng của họ thì không. Điện thoại di động sẽ cho phép chúng ta lần theo dấu vết họ. Từ đó mà tóm được số thẻ tín dụng của họ trước khi họ quay về nhà. Sau đó, việc kết nối số thẻ tín dụng đến tài khoản ngân hàng chỉ còn là vấn đề thời gian, chị cá với em là tất cả các tài khoản đó đều nằm trong cùng lắm là chục ngân hàng lớn.

- Những ngân hàng lớn thì không dễ hack đâu, Diego tiếp lời. Nhưng có lẽ em có một ý tưởng, anh vừa nói vừa chụp một bức ảnh màn hình trên đó có hiển thị logo của hội nghị ngành dược. Em làm giả một chương trình hội thảo, gọi là chương trình cập nhật, rồi chúng ta gửi nó qua email cho các mục tiêu, kèm theo một con virus nhỏ làm quà tặng, virus này sẽ lan sang điện thoại thông minh của họ ngay khi họ mở email.

- OK, nhưng để không gây chú ý, ta sẽ gửi email cho tất cả các thành viên tham dự, và từ máy chủ của hội nghị. Với hai ngày hội thảo, chị sẽ ngạc nhiên nếu ban tổ chức được trang bị một hệ thống bảo mật tinh vi đấy.

- Ý tưởng của chị rất hay, Diego tiếp lời, anh đã bị cuốn vào trò chơi. Một khi điện thoại bị nhiễm virus, thì ngay khi họ kết nối với các ứng dụng ngân hàng, chúng ta sẽ có được thông tin đăng nhập của họ.

- Chúng ta có thể làm một check-list nếu em muốn. Giấy tờ tùy thân, ảnh, địa chỉ cá nhân, định vị, hộp thư email, check!

- Và sắp tới là số tài khoản ngân hàng nữa, nếu may mắn mỉm cười với chúng ta... Bữa tối của chúng ta cũng được check rồi, Flores vừa nhắn tin là cô ấy chờ chúng ta ở quầy bar.

- Em xuống trước đi, chị sẽ xuống sau.

- Không có chuyện đó đâu, em quá hiểu chị mà. Mất bao nhiêu thời gian để bản check-list của chúng ta thực sự đầy đủ?

- Hội nghị kéo dài hai ngày, vậy chúng ta có hai ngày.

- Tối nay, em sẽ gửi một tin nhắn cho nhóm để tóm tắt về chiến dịch với họ, nhưng chúng ta sẽ chỉ tung ra cuộc tấn công thực sự khi tất cả mọi người đã có câu trả lời đáp lại.

- Chúng ta hoàn toàn có thể bỏ qua những người khác. Chúng ta lên kế hoạch cho chiến dịch rồi tiến hành nó từ khoảng một chục máy chủ trên khắp thế giới. Còn hay hơn thế nữa: trong mỗi thành phố nơi các mục tiêu của chúng ta đang sống. Những máy chủ được bảo vệ tương đối sơ sài, như các quỹ An sinh xã hội, các bệnh viện, trường học, tóm lại là em hiểu ý tưởng rồi đấy. Như thế, sẽ gần như không thể dò ra nguồn gốc của đợt tấn công.

- Nhưng nếu ta rút ra những khoản lớn, các ngân hàng sẽ yêu cầu khách hàng của họ xác nhận lệnh chuyển tiền.

- Không như thế với hệ thống xác thực kép đâu, mà chúng ta sẽ nắm quyền kiểm soát điện thoại di động của họ kia mà. Nhưng đừng để Flores chờ nữa, đêm nay chị sẽ giải thích với em những gì chị đang nghĩ trong đầu, phần thứ hai của kế hoạch. Em sẽ thấy là nó còn xảo quyệt hơn rất nhiều.

Hai chị em rời khỏi văn phòng của Diego rồi đi xuống cầu thang gác lửng. Đi qua căn bếp của nhà hàng, Cordelia quay sang phía Diego.

- Chị báo trước với em là nếu cô ấy mặc váy dài, hoặc váy ngắn...

- Em xin nhắc lại rằng chị là chị gái em, chứ không phải tình địch của cô ấy, Diego thích thú đáp lại.

- Hai vai trò đó đâu có loại trừ lẫn nhau, cô trả lời.

Họ bước vào phòng ăn; Cordelia túm chặt cánh tay em trai khi nhìn thấy Flores, người đang mặc một chiếc váy ngắn ôm sát những đường cong trên cơ thể, và còn xinh đẹp hơn cả trên ảnh.