← Quay lại trang sách

- 21 - Ngày thứ ba, tại London

Hai trăm người tập trung bên dưới những ngọn đèn chùm bằng pha lê trong phòng khiêu vũ. Gỗ lát tường mạ vàng, sàn nhà đá hoa cương, màn trướng bằng lụa màu xám ngọc trai, một dàn tứ tấu đàn dây chơi trên bục và ba bàn tiệc buýp phê đồ sộ tạo nên chuẩn mực của buổi tiệc lớn tổ chức tại khách sạn Dorchester.

Mateo và Ekaterina săm soi cử tọa, một người tìm kiếm Baron, người còn lại thì hiếu kỳ trước mọi thứ.

Những nhà công nghiệp đầy thế lực, những nhà tài phiệt có máu mặt, những người quản lý các quỹ đầu tư, những thương nhân buôn bán vũ khí và nguyên liệu đang tranh luận về một tương lai không chắc chắn, đầy hứa hẹn với người này nhưng lại khủng khiếp với người khác. Suy thoái kinh tế, lạm phát, những hiệp định thương mại mới, những nghị định song phương là chủ đề của những cuộc thảo luận sôi nổi.

- Anh cá bao nhiêu nếu em hack được điện thoại của Thủ tướng? Ekaterina thì thầm.

- Anh mà làm thế thì sẽ là ăn gian, em sẽ thua thôi. Người Anh rất xuất sắc trong lĩnh vực an ninh mạng đấy.

- Ở Viện Nguyên lão thì không phải thế, theo như có người nói với em.

- Anh đang nói với em về các cơ quan mật, không phải về các nghị viện.

- Còn em thì đang nói về điện thoại riêng của ông ta, em tin chắc là ông ta có mang theo một chiếc trên người.

- Ông ấy là Thủ tướng chứ không phải một gã vớ vẩn đâu, Mateo nhấn mạnh.

- Mới cách đây vài tuần, Jarvis Borson chỉ là một gã nghiện rượu thâm căn cố đế, và những bài diễn văn đầu tiên của ông ta trong vai trò người đứng đầu chính phủ không khiến em nghĩ rằng ông ta đã bỏ được món rượu gin đâu. Ngay cả tóc của ông ta cũng say khướt cò bợ.

- Chúng ta đang có những việc khẩn cấp hơn cần làm, không phải sao?

- Khẩn cấp hơn là hack điện thoại của Jarvis Borson ư? Anh chỉ nói theo hướng có lợi cho mình.

- Thế em định tiếp cận ông ấy thế nào?

- Chỉ cần hack mạng Wi-Fi của khách sạn Dorchester mà hẳn là điện thoại di động của ông ta đang kết nối vào, bởi vi mạng di động không thể hoạt động được trong cái cung điện xa hoa này. Sau đó là rình chờ thời điểm ông ta gửi một tin nhắn cho tình nhân của mình, chuyên thường ngày thôi.

- Em quả là có đầu óc đen tối, Mateo khẳng định và kín đáo chỉ vào một phụ nữ đứng đơn độc gần bàn buýp phê số ba. Ông ấy đến đây cùng bạn gái đấy.

Ekaterina chăm chú quan sát người phụ nữ. Một vầng hào quang kỳ lạ bao bọc bà ta. Trông như thể bà ta đang ở ẩn giữa tất cả những con người này. Một số thực khách lại gần, trò chuyện với bà ta một vài câu, khen ngợi bà ta lấy lệ rồi lập tức rời đi.

- Cho em nửa giờ, rồi em sẽ cho anh chọn xem chúng ta sẽ cá gì, bởi vì em là một người chơi đẹp, Ekaterina nói thêm trước khi rời đi, bỏ lại Mateo một mình.

Cô đi về phía bạn gái của Thủ tướng.

Cô khen ngợi bộ trang phục của bà rồi hỏi bà có sống ở London không, câu hỏi khiến người đối thoại của cô cảm thấy có chút thích thú.

- Xin lỗi, tôi hỏi ngớ ngẩn quá, cô tiếp tục.

- Không đến nỗi thế đâu, tôi lớn lên ở Sussex, tôi vẫn dành chút thời gian sống ở đó, thế còn cô, cô gái London?

- Bà làm việc trong lĩnh vực gì vậy? Ekaterina hỏi tiếp, cô vẫn bám sát lộ trình đến từng chi tiết.

- Chính trị, người phụ nữ trẻ ung dung trả lời, hẳn là bà ta đang tự hỏi không biết Ekaterina từ hành tinh nào rơi xuống trái đất.

- Vậy thì, xin chúc mừng bà về Brexit, cuối cùng các vị cũng đạt được điều đó.

- Không phải là không vất vả đâu.

- Tôi sợ là điều tệ hại còn chưa xảy ra, Ekaterina đáp lại.

Hai người im lặng một lát, như thể có một thiên thần vừa bay qua.

- Cô là ai? bạn gái của Thủ tướng hỏi.

- Một người nước ngoài bình thường.

- Để tôi đoán nhé... Một phóng viên, đúng không?

- Ồ, cái đó thì hoàn toàn không, sao bà lại nghĩ thế!

- Những người xung quanh tôi có thói quen phóng đại các phẩm chất của họ hơn là tuyên bố rằng họ chỉ là người bình thường, và không có ai ở đây thực sự mong muốn trò chuyện với tôi, thế nên cô hiểu rằng sự thẳng thắn của cô khiến tôi có chút cảnh giác.

- Tại sao bà lại phải cảnh giác?

- Đây là lần đầu tiên cô đến London đúng không? Cô có sắc giọng... Thụy Điển chăng?

- Na Uy.

- Tôi là người phụ nữ đầu tiên không kết hôn mà lại sống ở Downing Street. Điều này khiến không ít người thất vọng, bà vừa nói thêm vừa đưa mắt nhìn quanh phòng. Ekaterina cũng nhìn bao quát một lượt, cô ý thức được thái độ hạ cố của những người đàn ông và phụ nữ đang dò xét họ. Cô không hề đánh giá cao Thủ tướng, nhưng đột nhiên lại cảm thấy đồng cảm với người phụ nữ vừa thổ lộ tâm sự với cô, người dường như cũng lạc lõng chẳng kém gì cô giữa đám đông danh giá này.

- Tôi làm việc trong ngành an ninh mạng, Ekaterina nói dối, chấp nhận một rủi ro có tính toán.

- Thật độc đáo, chính xác thì đó là công việc gì?

- Háy đưa điện thoại của bà cho tôi trong vài phút, và tôi có thể giải thích với bà về công việc đó rõ hơn cả một bài diễn thuyết dài. Hoặc, nếu bà muốn, tôi có thể cho bà xem điện thoại của tôi.

Bạn gái của Thủ tướng mỉm cười, mở túi xách rồi kín đáo nhét điện thoại di động của bà vào tay Ekaterina, cô khẽ gật đầu bảo bà mở khóa. Cô quan sát màn hình, kiểm tra các tham số của máy rồi trả nó lại cho chủ nhân.

- Có lẽ bà nên tự bảo vệ mình cẩn thận hơn, nếu tôi làm việc cho một lực lượng xấu, tôi có thể hack điện thoại của bà dễ dàng. Tôi cho rằng ở vị thế của bà, tốt hơn hết là các tin nhắn và ảnh chụp nên ở chế độ riêng tư.

- Vậy tôi có thể làm thế nào để tự bảo vệ mình? người phụ nữ trẻ hỏi.

- Hãy cài đặt trên điện thoại của bà một mạng riêng ảo, chúng hoạt động giống như những rào chắn, vô hình nhưng hiệu quả. Ngày nay, điều đó là tối thiểu. Bà sẽ dễ dàng tìm thấy rất nhiều ứng dụng loại đó, và chúng chạy rất ổn; hãy sử dụng một ứng dụng châu Âu thì tốt hơn là một ứng dụng của Nga, và trong những cuộc trò chuyện riêng tư, hãy tránh dùng tai nghe không dây. Với loại tai nghe đó, nghe trộm chỉ là trò trẻ con.

Thấy bạn gái chuyện trò sôi nổi, Thủ tướng đâm tò mò. Ông lại gần, vẻ mặt hân hoan, và nhất định đòi được giới thiệu. Ekaterina ngượng nghịu đưa tay cho ông, Thủ tướng cúi xuống để hôn tay cô, nhân cơ hội đó nghiêng người ngắm khoảng ngực váy xẻ sâu. Cô còn chưa kịp nói tên mình, Thủ tướng đã bị nhân vật thứ ba của British Petroleum vồ lấy.

- Phóng túng ở nơi công cộng nhưng lại rất thận trọng trong cuộc sống riêng, cô sẽ thấy đàn ông là thế đấy, người phụ nữ trẻ tuyên bổ, có chút ngượng ngùng. Cảm ơn những lời khuyên của cô, tôi sẽ ghi nhớ kỹ và áp dụng chúng ngay từ ngày mai. Tôi cho là có người đang chờ cô, hoặc cô đã gây ấn tượng rất mạnh với anh ta. Người đàn ông đứng cạnh cây cột kia không rời mắt khỏi cô.

Ekaterina giải thích rằng người đàn ông đó chính là bạn trai cô, cụm từ đó vang vọng trong đầu cô khi cô thốt chúng thành lời.

Cô lịch sự xin lỗi rồi rời đi. Cô đã có những thông tin cần thiết để kiểm soát điện thoại di động của người phụ nữ này và lật giở các trang danh bạ của bà ta từ xa. Thậm chí còn không cần chờ Thủ tướng kích hoạt điện thoại của ông ta. Thế nhưng, Ekaterina không còn thích thú với việc hack điện thoại của bạn gái ông ta, nỗi cô đơn của người phụ nữ này khiến cô xúc động. Cô đến bên Mateo, anh chỉ cho cô thấy ba người đàn ông đang trò chuyện riêng gần một cửa sổ. Cô nhận ra Baron, liền vớ lấy điện thoại rồi giơ ra trước mặt, vờ như đang chỉnh lại mái tóc, rồi chụp một loạt ảnh. Sau đó, cô lặng lẽ tiến về phía cửa phòng khiêu vũ và chờ Mateo.

Ít phút sau, họ rời khỏi khách sạn Dorchester.

Tán lá ánh bạc của những cây phong cao vọt lên bên trên những hàng rào của Hyde Park, Marble Arch ánh lên sáng rực, những chiếc taxi đen lướt đi trên Park Lane. Bước đi trong trang phục váy dạ hội trên một vỉa hè ở London trong một đêm mùa hè, bên cạnh Mateo, đối với Ekaterina quả là một cảnh tượng lạ lùng trong cuộc đời cô, đến nỗi cô tự hỏi liệu thời khắc này có thuộc về mình không.

- Những người nói chuyện với Baron là ai thế? cô hỏi.

- Theo những thông tin anh có được, người râu rậm là tân đại sứ Mỹ, mới nhậm chức được vài tháng. Một cựu tướng quân bị thất sủng, buộc phải về hưu sớm dưới nhiệm kỳ tổng thống trước, chẳng ai biết vì sao.

- Còn người kia?

- David Kich, một ông trùm trong lĩnh vực năng lượng hóa thạch. Anh trai ông ta và ông ta thống trị một đế chế không chỉ giới hạn ở dầu mỏ hay các mỏ than. Những năm vừa qua, họ đã mua lại hầu hết các kênh truyền hình địa phương ở Mỹ, cũng như một số lượng lớn các tờ báo địa phương.

- Thật là một khoản đầu tư khó hiểu, trong khi báo viết phải chật vật đến thế để sống sót.

- Họ làm thế không phải để kiếm tiền, mà để tiêu tiền. Anh em nhà Kich là những nhà vận động hành lang đã dốc ra những khoản tiền đáng kể cho các tổ chức gây ảnh hưởng. Cả hai đều là fan cuồng của nền kinh tế tự do, họ nỗ lực phấn đấu để các biện pháp bảo hộ của chính phủ và các chương trình hỗ trợ người nghèo thực sự bị chấm dứt. Họ đã đóng góp rất nhiều cho chiến dịch tranh cử của Trump.

- Họ đã bơm bao nhiêu tiền cho chiến dịch đó?

- Còn xảo quyệt hơn thế. Họ đã tuyển dụng hàng trăm người, để họ tiến hành hàng triệu cuộc gọi, gõ cửa hàng chục nghìn căn nhà trong những bang trọng điểm đối với kết quả bầu cử. Anh em nhà Kich đã huy động những merchants of doubt[1], đã đầu tư cho các chiến dịch bóp méo thông tin về việc khí hậu nóng lên, để phục vụ cho lợi ích của họ, đương nhiên là thế. Bằng hàng triệu đô la, họ đã thành công trong việc làm chệch hướng tất cả các biện pháp được áp dụng để điều tiết lượng phát thải độc hại và ngăn cản việc áp dụng thuế carbon.

- Vậy đây là những tên khốn... và không có ai tố cáo chúng. Nếu biết trước như thế, hẳn em sẽ rất vui nếu...

- Vài phóng viên đã làm việc đó, nhưng khi anh em nhà Kich cảm thấy gió đổi chiều, họ liền bỏ tiền ra tạo dựng lại hình ảnh, bằng cách khôn khéo đóng góp những khoản lớn cho các quỹ và truyền thông rất tốt về hành động đó.

- Roosevelt từng nói: không có phần nào trong những tài sản kếch xù được chi cho từ thiện có thể bù đắp được sự phi đạo đức khi kiếm chúng. Phải tìm ra Baron đang làm trò gì với gã David Kich và tay cựu tướng quân hiện là đại sứ kia mới được.

- Anh đã lấy được không ít thông tin trong điện thoại di động của y. Chúng ta sẽ xem chúng tiết lộ những gì.

Một làn gió lạnh khẽ thổi đến. Ekaterina rùng mình, Mateo ôm siết cô vào người, rồi kéo cô vào phố Mount Street.

- Mà này, còn vụ cá cược của chúng ta thì sao? anh hỏi trong lúc đưa cô đi ăn tối ở Scott, một nhà hàng nổi tiếng ở Mayfair.

- Em thua rồi, cô nói dối.

Đêm thứ ba, tại Istanbul

Eylem lái xe trong dòng xe cộ không bao giờ dứt ở Istanbul, ngay cả vào buổi tối.

- Lúc ở trong nhà hàng, em bị làm sao thế? cô hỏi.

- Không sao cả, chỉ là tự dưng em bị mệt thôi.

- Khi em hôn chị dưới vòm cổng, có vẻ em không hề mệt.

Eylem biết rằng Maya nói dối cô, nhưng không muốn phá hỏng buổi tối của họ nên đành dừng câu chuyện ở đó.

- Chúng ta sẽ nhấm nháp thứ gì ở nhà chị nhé? Maya đề nghị.

- Chị nói với em rồi, thời thế đã thay đổi. Hàng xóm dò xét chị, và chị muốn tránh những chuyện ngồi lê đôi mách trong khu phố.

- Nếu vậy, chúng ta hãy lên phòng khách sạn của em.

Eylem lái xe về hướng quận Beyoglu. Maya hạ thấp tấm che nắng rồi cố định nó ở vị trí cho phép nhìn thấy kính sau từ gương trang điểm.

- Nếu em cho chị biết điều khiến em lo lắng, chúng ta sẽ tiết kiệm được thời gian. Em có vấn đề gì sao? Eylem hỏi.

- Chắc là em tự tưởng tượng ra thôi.

- Có liên quan đến người đàn ông vừa rồi cứ nhìn em không?

Maya im lặng.

- Em làm gì ở Istanbul thế? Eylem hỏi tiếp.

- Em bán những kỳ nghỉ sang trọng cho một nữ khách hàng VIP.

- Và em cung cấp cho họ những gì, các khách hàng VIP của em ấy? Ma túy à, hay gái?

- Chị điên à? Chị coi em là ai vậy?

- Là một người có vẻ đang không được yên ổn trong lòng.

Maya đã nhận thấy một chiếc xe hòm màu đen lúc nào cũng giữ một khoảng cách cố định phía sau xe họ.

- Hay chúng ta đi nhảy đi?

- Còn hơi sớm, không phải sao?

- Chị dừng xe ở trạm xăng đi, ngay kia kìa.

Eylem đột ngột bẻ lái, khiến Maya xô người vào kính xe.

- Chết tiệt, lẽ ra chị phải báo trước chứ.

- Em tưởng chị không nhìn ra mánh khóe của em sao, Eylem vừa đáp vừa dừng xe lại. Việc chúng ta vội vàng rời khỏi nhà hàng chez Nicole, nụ hôn điên cuồng của em trong con phố tối tăm, việc em muốn thay đổi đích đến và bây giờ là thay đổi hướng đi. chị không biết em đang nghĩ gì trong đầu, đó là việc riêng của em, nhưng chị có quyền được biết em có đang khiến chị gặp rủi ro không.

Cho dù người lái chiếc xe hòm có ý định gì, thì cú bẻ lái của Eylem cũng khiến hắn ngạc nhiên không kém gì Maya. Chiếc Audi màu đen bấm còi vượt qua trạm xăng rồi đi tiếp.

- Chị có biết đường vòng nào để đến Pera Palace không?

Eylem đưa mắt nhìn Maya đầy thách thức rồi khởi động xe. Có cố gắng đòi cô giải thích cũng vô ích. Với lại, nụ hôn vừa rồi của Maya để lại trong cô nàng một cảm giác dang dở. Cô nàng đặt tay lên đùi Maya rồi nhẹ nhàng lần lên phía trên, cô để mặc Eylem và đưa tay hạ cửa kính xuống.

Không khí ấm áp buổi tối ùa vào trong xe.

Ngay khi họ về đến khách sạn, Eylem chiếm lấy buồng tắm. Maya nhân lúc đó để bật máy tính xách tay. Cô lấy từ trong túi xách ra bức ảnh chụp bé gái và quan sát khuôn mặt bơ phờ của con bé. Từ khi đến Istanbul, cảm giác mình rơi vào một cái bẫy càng lúc càng được củng cố trong cô. Tại sao người ta vẫn không gửi cho cô thông tin về hòm thư lưu ký được cho là nơi cô nhận các chỉ dẫn? Việc chờ đợi này thật bất thường; trừ phi người ta đang tìm cách thiết lập một cơ chế kiểm soát xung quanh cô. Cô không thể liên hệ với Cơ quan tình báo, nhưng một đồng minh khác có thể giúp cô làm sáng tỏ chuyện này, một người bạn đã từ lâu và hoàn toàn có thể tin tưởng được.

Eylem đang xả nước vào bồn tắm, vì vậy cô nàng tạm vắng mặt trong chốc lát. Maya bật ti vi, cố tình để túi xách và điện thoại di động trên giường, rồi lẻn ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa thật khẽ khàng để không phát ra tiếng động.

Trung tâm thương mại nằm ở tầng một. Vào giờ này, nơi đầy hoàn toàn vắng vẻ. Cô cắm ổ USB mà cô luôn mang theo người vào ổ cứng của một trong những máy vi tính dành cho khách hàng của khách sạn, định tuyến lại đường kết nối đến một máy chủ đặt ở Argentina rồi gửi đi một tin nhắn mã hóa.

Màn hình vẫn bất động, Maya nhìn đồng hồ, hy vọng Eylem vẫn đang ung dung trong bồn tắm.

Cuối cùng, ba dấu chấm cũng nhấp nháy. Vitalik đã trả lời cuộc gọi của cô.

- Lastivka, thật vui khi được đọc tin nhắn của em.

Lastivka có nghĩa là “chim nhạn” trong tiếng Ukraina, Vitalik có thói quen gọi cô như thế bởi vì cô luôn liên hệ với anh khi đang đi công tác. Maya rất yêu quý anh. Vitalik vô cùng hài hước, và có niềm vui sống bất tận. Anh trò chuyện bằng một thứ ngôn ngữ hoa mỹ, đầy những thành ngữ do anh sáng tạo ra, hoặc điều chỉnh tùy theo tâm trạng ngày hôm đó, sử dụng vốn từ vựng mơ hồ không chính xác nhưng luôn khiến người khác hiểu được mình đang nói gì. Vitalik là một khối đá. Và một chiến lược gia chính xác đến đáng gờm trong các vụ hack.

- Anh khỏe không? cô hỏi.

- Đó không phải là một câu hỏi, Lastivka ạ. Em thì đang không ổn, nếu không em sẽ không liên hệ với Vitalik thân yêu của em vào giờ này, trừ phi là để... thông báo với anh rằng em đang ở Kiev. Có phải em đang ở Kiev không?

- Không, nhưng em ước em đang ở đó.

- Vậy là em đang có vấn đề. Người phục vụ tận tụy của em đang ở đây, anh có thể làm gì cho Lastivka của anh?

Maya thổ lộ với anh rằng cô cảm thấy mình đang bị theo dõi. Kể từ khi đến Istanbul, cô tin chắc là có người đang bám theo mình, hai lần, cho đến tận một nhà hàng mà cô còn không hề biết là có tồn tại, cho đến trước khi đến đó một giờ đồng hồ.

- Em tin rằng em bị cài chip sao? Như thế thì đúng là người tưới vườn lại bị ướt rồi.

- Gậy ông đập lưng ông..., cô đính chính.

- Ngày nào em nói tiếng Ukraina như Vitalik nói ngôn ngữ của em, chúng ta có thể thi từ ngữ với nhau.

- Từ vựng...

- Em cần giúp đỡ hay quấy rầy anh ngay giữa trận bóng để chơi trò giáo sư đấy?

- Em không muốn kiểm tra máy tính xách tay hoặc điện thoại của em, nếu một trong hai thứ đó bị cài, những người đang bám theo em sẽ hiểu rằng em cảm thấy nghi ngờ. Nhưng anh, liệu anh có thể kiểm tra mức độ sạch sẽ của chúng được không?

- Tại sao em không làm việc đó từ một máy khác?

- Anh có năng khiếu hơn em trong thể loại công việc này.

- Anh biết, nhưng anh muốn nghe em viết ra điều đó hơn.

- Nói.

- Đừng có sửa câu từ của anh nữa, nếu không anh sẽ quay lại với cái ti vi đấy.

- Anh có thể bắt tay vào việc ngay lập tức không?

- Không thể, Sydorchuk vừa nhận một thẻ vàng. Trừ phi mạng sống của em bị nguy hại ngay lập tức, mọi chuyện đều phải chờ đến khi trận bóng kết thúc.

- Sáng mai thì đã là tuyệt vời rồi.

- Vậy thì sẽ là sáng mai, Vitalik hứa.

- Cảm ơn anh, Maya đáp lại.

Cô đang định ngắt liên lạc thi một tin nhắn cuối cùng hiện lên.

- Cẩn thận nhé, Lastivka. Anh rất tin tưởng vào bản năng của em.

Maya trở lên phòng, cô khẽ khàng mở cửa, rình chờ bất cứ tiếng động nào. Ti vi đã tắt.

Eylem chờ cô trên giường, một chiếc khăn quấn quanh eo. Maya tìm cách giải thích việc cô vắng mặt, nhưng Eylem đã cởi khăn ra và không để cho cô có thời gian làm việc đó.

- Mặc dù cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm, Maya vẫn không thể gọi cho Cơ quan tình báo sao?

- Đó là luật chơi, bởi vì họ không chính thức tuyển dụng cô ấy.

- Dù sao cũng là một trò chơi nguy hiểm, khi mà họ cử cô ấy đi công tác ở Istanbul! chính vì họ biết là cô ấy bị theo dõi nên thông tin mới được chuyển đến cho cô ấy theo kiểu nhỏ giọt như thế sao?

- Thông tin không được chuyển đến theo kiểu nhỏ giọt, phải chờ đến khi họ định vị được bé gái trong bức ảnh. Nhưng áp dụng một số biện pháp cẩn trọng là việc bắt buộc... Trái với những gì Maya vẫn nghĩ, không phải Cơ quan tình báo cử cô ấy đến Istanbul.

Chú thích:

[1] “Merchants of Doubt”, tạm dịch: Những kẻ bán nỗi nghi ngờ, là tác phẩm của hai nhà sử học khoa học Naomi Oreskes và Erik M. Conway. Họ nói đến những nhà khoa học có những mối quan hệ ngầm và muốn che khuất sự thật xung quanh một loạt các vấn đề sức khỏe cộng đồng, bao gồm thuốc lá, sử dụng thuốc trừ sâu và lỗ hổng trong tầng ozone.