← Quay lại trang sách

- 23 - Ngày thứ tư, tại Tel-Aviv

Noa ngồi chờ trên một băng ghế trong khu vườn của nhà dưỡng lão. Janice xin lỗi vì đến muộn rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

- Tớ không có nhiều thời gian đâu, Noa nói.

Cô tự hào thông báo với Janice rằng cô đã lần được ra nguồn gốc của khoản tiền chuyển. Trái ngược với những gì cô vẫn hình dung, Ayrton Cash không phải là người chuyển.

- Vậy thì ai đứng đằng sau lệnh chuyên tiền này?

- Oxford Teknika, một doanh nghiệp tự xưng là công ty marketing du lịch có trụ sở đặt tại London. Bề ngoài thì chẳng liên quan gì đến các PSYOPS cả. Một trong số những mối liên hệ của tớ ở đó đã thiện chí ghé qua địa chỉ xuất hiện trên phần đầu trang thông tin của họ.

- Và?

- Đó là một địa chỉ ma. Một tấm biển trên phố và một tấm biển nữa ở trên tầng, gắn vào cửa một nhà kho. Một mánh khá phổ biến để đặt trụ sở cho một doanh nghiệp. Nhưng thông thường cách làm này chỉ dành cho các thiên đường thuế, quần đảo Cayman, quần đảo Channel, Luxembourg. Ngay giữa trung tâm London thì việc đó chẳng có ý nghĩa gì cả.

- Nhưng cậu là người sành sỏi trong chuyện này, nên chắc chắn cậu đã tìm ra một ý nghĩa cho việc làm đó.

- Oxford Teknika có những hoạt động khác ngoài du lịch, và các chủ sở hữu của nó không muốn người ta phát hiện ra đó là những hoạt động gì. Tớ không thể tiến hành điều tra lâu hơn mà không có giấy phép chính thức. Tớ không định để bản thần bị cấp trên nhắc nhở đâu. Nhưng khi lục lọi trong máy chủ của JSBC, tớ đã thấy một lệnh chuyên tiền đáng ngờ thứ hai được thực hiện trong cùng ngày hôm đó. Lần này là từ Mỹ, bằng đô la và có giá trị tương đương khoản trước. Tiền từ một nguồn chưa biết đã hạ cánh xuống tài khoản của Oxford Teknika để rồi lập tức lên đường đến két sắt của đảng Quốc gia Na Uy. Điều này khiến tớ muốn hỏi cậu một câu. Cậu đã giấu tớ điều gì vậy?

Janice ngần ngại không biết có nên thổ lộ với Noa hay không. Nhưng có lẽ cô sẽ không lấy được thông tin gì từ Noa nếu không cung cấp cho cô bạn này những lý do thỏa đáng.

- Một đảng tân quốc xã nhận những khoản tiền có nguồn gốc từ nước Mỹ, trung chuyên qua một thiên đường thuế để không bị phát hiện, chuyện đó có khiến cậu muốn tìm hiểu thêm hay không?

- Với những rủi ro mà cậu khiến tớ phải gánh chịu thì không đâu, Noa trả lời.

- Thôi được rồi. Hôm qua, tớ đã nói với cậu về một nước châu Âu nơi các PSYOPS có thể đã hành động, đó chính là Na Uy. Chỉ có điều lần này thì họ không định thao túng kết quả bầu cử bằng sự ủng hộ của các rapper và những slogan dành cho giới trẻ. Đảng tân quốc xã đã chuẩn bị thực hiện một vụ tấn công vào trường đại học Oslo, với ý định đổ trách nhiệm cho những người nhập cư. Chắc là tớ không cần giải thích thì cậu cũng hiểu họ muốn gây ra những hậu quả gì khi chỉ còn hai tuần nữa là đến ngày bầu cử.

Noa im lặng không nói gì.

- Một cuộc chiến truyền thông là một hành động can thiệp không thể chối cãi, cuối cùng cô cũng lên tiếng, nhưng ở đây, ta đang nói đến khủng bố.

- Cậu có thể kín đáo báo cáo với cấp trên của cậu và thuyết phục họ mở một cuộc điều tra chính thức không?

- Chuyện này còn phụ thuộc vào những gì cậu sẵn lòng nói thêm với tớ, Noa nhấn mạnh. Tớ xin cậu đấy Janice ạ, đừng làm tớ mất thêm khoảng thời gian quý báu nữa. Cậu đã nói rằng họ “chuẩn bị”, nghĩa là cuộc tấn công ấy đã không xảy ra? Ai đã cung cấp những thông tin này cho cậu, và tại sao những kẻ chủ mưu lại từ bỏ kế hoạch của chúng? chúng ta hãy chơi bài ngửa đi, hoặc tớ quay về văn phòng đây, cô vừa tuyên bố vừa đứng dậy.

Janice vẫn im lặng. Noa phật ý bước đi mà không thèm chào cô.

- Chờ đã! Janice kêu lên rồi chạy theo cô bạn gái.

Cô đuổi kịp Noa khi cô nàng này ra đến gần cánh cổng của khu vườn, và túm lấy cánh tay cô bạn.

- Có một người đã xâm nhập đảng Quốc gia và phát hiện ra kế hoạch của họ cũng như một bằng chứng về việc các thủ lĩnh đảng này có dính dáng đến vụ việc. Vài giờ trước khi vụ tấn công xảy ra, người đó đã gửi một bản chụp bằng chứng này đến một trong số họ, đe dọa sẽ tiết lộ hết với báo chí nếu họ vẫn giữ ý định tấn công.

- Tại sao người đó không gửi thẳng bằng chứng ấy cho cảnh sát? Nếu thế, có lẽ âm mưu này đã bị vạch trần, và các thủ phạm đã bị bắt.

- Bởi vì lúc đó đã quá muộn, Janice bộc bạch. Có thể đó không phải giải pháp lý tưởng, nhưng họ đã tránh được điều tồi tệ nhất.

- Cậu có thể giải thích cho tớ hiểu tại sao một người, tớ hình dung đó là nguồn tin của cậu, sau khi xâm nhập một đảng chính trị ở Na Uy và phát hiện ra sắp có một cuộc tấn công ở Oslo, lại liên hệ với một nữ phóng viên ở Tel-Aviv được không?

- Cứ cho rằng đó là một người quen cũ của tớ.

- Tớ không biết gì về kiểu liên hệ ấy, Noa trả lời. Và tớ cũng hình dung rằng tất cả những chuyện này không hề liên quan đến vụ sát hại thủ lĩnh đảng Quốc gia cũng như việc ông ta lập tức được thay thế bởi nhân vật số hai trong đảng đó, có đúng thế không?

Janice im lặng, cân nhắc những hậu quả của cuộc trò chuyện này cũng như tính toán xem cô phải nhượng bộ đến mức nào để đạt được mục đích của mình.

- Cậu đã làm được rất nhiều rồi, cô lên tiếng, tớ không muốn làm hại cậu. Hãy cho tớ một bản sao vụ chuyển tiền thứ hai này, tớ sẽ xem từ phía tớ có thể làm gì được không.

- Cậu muốn nói rằng một người nào đó trong số các mối liên hệ của cậu, Noa nhấn mạnh mấy từ này, có thể thay tớ phát hiện ra người nào đã phát lệnh chuyển tiền sao? Không có chuyện ấy đâu! Nếu bị lộ, tớ sẽ mất việc và bị xếp vào diện kỷ luật. Cấm rời khỏi văn phòng với bất cứ giấy tờ gì nếu không có giấy phép có chữ ký của cấp trên. Và trước khi ra khỏi cửa, chúng tớ phải đi qua các máy dò kim loại để phòng ngừa mọi trường hợp để lọt những thông tin nhạy cảm qua thiết bị có từ tính. Chúng ta đang ở Israel, Janice ạ. Ở đây, việc bảo mật đòi hỏi phải luôn cảnh giác, không xem nhẹ bất cứ biện pháp cẩn trọng nào.

- OK, vậy hãy xem xem cậu có thể làm gì mà không để lộ bản thân; bây giờ cậu biết rõ thách thức rồi đấy.

- Tớ không hứa gì với cậu đâu. Thôi nào, chúng ta hãy chia tay nhau như hai người bạn gái thân thiết nào.

Noa lại gần để hôn lên má Janice rồi ra khỏi khu vườn.

Ngày thứ tư, tại Istanbul

Maya nhặt nhạnh được một giấc ngủ chập chờn sau một đêm đầy xáo trộn. Cô nghe có tiếng sột soạt từ phía cửa phòng, liền lập tức mở mắt ra. Eylem đang kiểm tra email trên điện thoại di động của cô nàng.

- Chị đã gọi phục vụ phòng mang đồ gì lên sao?

Mải tập trung đọc thư, Eylem lắc đầu thay cho câu trả lời. Maya tung chăn ra rồi trở dậy. Cô nhìn thấy một chiếc phong bì mà ai đó đã nhét vào bên dưới cánh cửa. Cô thò đầu ra ngoài hành lang, nhưng người đưa tin đã biến mất. Chiếc phong bì có chứa một tấm bưu thiếp, một bức ảnh chụp hàng hiên quán Café Pierre Loti, nằm chênh vênh trên một ngọn đổi, giữa một nghĩa trang. Mặt sau tấm bưu thiếp không có bất cứ chỉ dẫn nào. Maya biết rõ địa điểm rất được các du khách ưa chuộng này, chính cô cũng thường xuyên đưa khách đến đây. Từ hàng hiên, có thể nhìn ra quang cảnh huy hoàng của vịnh Sừng Vàng. Trong lúc ngắm nghía tấm bưu thiếp, cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ đến viễn cảnh rỗt cuộc cũng biết được điều gì đó về nhiệm vụ đã đưa cô đến đây, với điều kiện đó không phải là một hành động lao mình vào miệng sói. Cô vẫn luôn nhận được các chỉ dẫn qua chiếc điện thoại di động được bảo mật của mình. Một tấm bưu thiếp luồn qua cánh cửa phòng khách sạn, đó không phải cách liên lạc thông thường. Lại càng đáng ngại hơn khi đây là lần đầu tiên cô ở khách sạn Pera, bởi vì khách sạn Méridien nơi cô quen thuê phòng đã kín chỗ.

Cô mặc một chiếc quần mỏng nhẹ, một chiếc áo ngắn bằng vải thô và xỏ đôi xăng đan.

- Em ra ngoài đấy à? Eylem hỏi.

- Chị có muốn ăn sáng ở Café Pierre Loti không?

Eylem nhảy ra khỏi giường.

Ba mươi phút sau, trong khu phố Sultanahmet, Eylem đỗ xe dưới chân đồi. Cô rủ Maya đi bộ nốt quãng đường còn lại. Chuyến dạo bộ này sẽ khiến họ ngon miệng hơn.

Hai người đi ngược lên những con phố lát đá, băng qua các lối đi nằm giữa các hàng bia mộ hàng trăm năm tuổi trong nghĩa trang rồi ngồi vào một bàn ở hàng hiên nhà hàng vừa mới sáng sớm đã đông nghịt khách.

Eylem rất phấn khích, mặt nước vịnh Sừng Vàng ánh lên lấp lánh trong ánh nắng đã bắt đầu gay gắt.

- Phải chờ đến khi em đến Istanbul thì chị mới ăn sáng trong quán cà phê này đấy, chị chẳng bao giờ đến đây, trong khi cảnh đẹp tuyệt thế này.

- Bình thường mà, Maya trả lời, tâm trí cô đang để đâu đâu, người Paris hiếm khi lên đồi Montmartre để ăn sáng lắm.

- Đêm qua chị cảm thấy em có vẻ lơ đãng. Có phải tại chị không?... Em đâu có buộc phải gọi cho chị, Eylem thở dài.

- Chuyện này không liên quan gì đến chị đầu, em thề với chị như thế đấy.

- Vậy chúng ta đến đây làm gì? Chị hiểu em mà, em thích nằm ườn trên giường vào buổi sáng hơn bất cứ chuyện gì.

- Em còn chưa biết gì hết, và em thề với chị rằng đó hoàn toàn là sự thật.

- Em thề nhiều quá đấy.

Maya xem đồng hồ, người ta đã chỉ dẫn cho cô đến điểm hẹn, nhưng không nói rõ giờ hẹn. Nhân viên phục vụ mang thực đơn ra cho họ, Eylem sốt sắng xem xét.

- Em xin lỗi một phút, Maya nói, điện thoại của cô vừa rung lên trong túi áo.

Cô lẩn vào bên trong quán cà phê, băng qua phòng ăn rộng rồi giam mình trong buổng vệ sinh để đọc tin nhắn vừa nhận được. Một dòng ngắn ngủi nhưng lại nói lên rất nhiều điều; cô toát mồ hôi lạnh trong lúc đọc:

Lastivka, cảm giác của em đã đúng.

Vitalik vừa khẳng định những gì cô vẫn nghi ngờ. Và nếu anh chỉ dừng ở đó, điều này có nghĩa là điện thoại di động của cô đã bị xâm nhập. Cúi người bên trên bồn rửa, cô vã nước lên mặt để bình tĩnh lại. Người ta đã giăng bẫy cô ở đâu, và vào lúc nào?

Quán cà phê Pierre Loti, một tòa nhà gần trăm năm tuổi, vẫn còn giữ được nguyên trạng, cabin điện thoại cũ kỹ bằng gỗ anh đào chứng tỏ điều đó. Maya đến quầy bar để đổi vài tờ lira Thổ Nhĩ Kỳ mà cô mang theo người thành tiền lẻ. Nếu tháo thẻ SIM hoặc tắt điện thoại di động, cô có nguy cơ tự để lộ mình. Cô liền cất nó vào túi rồi để túi bên ngoài cabin điện thoại trước khi gọi cho Vitalik.

- Đường dây có chắc chắn không? anh hỏi.

- Chắc chắn như một cabin điện thoại trong một quán cà phê, em có ít tiền lẻ thôi, anh nói nhanh lên.

- Ít nhất thì em đừng tìm cách liên tục chỉnh câu chữ của anh. Có người theo dõi em, nhưng anh không thể khẳng định với em là hắn làm việc đó qua điện thoại di động của em được. Anh đã thử rồi, xin lỗi vi đã lục lọi thông tin trong điện thoại của em. Các cuộc gọi của em đều bị chuyển tiếp, bởi vì khi anh kích hoạt nó, tín hiệu tạo ra một tiếng vọng, điều đó là hiển nhiên rồi, nhưng dù đã rà soát kỹ từng ngóc ngách trên điện thoại của em, anh vẫn không tìm thấy con virus nào. Và chuyện đó quả là kỳ lạ.

- Em bị cài chip trên người sao?

- Dù sao, nó cũng không hoạt động vào thời điểm em đang nói chuyện với anh, anh quan sát hoạt động điện thoại của em trên màn hình của anh, và nó đang ngủ như một em bé.

- Trong phòng của em ở khách sạn thì sao?

- Em có ở đó khi anh gửi tin nhắn cho em không?

- Không, em đang ở xa Pera.

- Thế thì hãy tìm trong túi xách của em xem, một chiếc bật lửa, một cái bút, một thỏi son, em có mua thứ gì mới gần đây không? Dù thế nào, cũng vứt mọi thứ vào thùng rác đi, rồi chúng ta sẽ thử lại lần nữa. Lastivka này, hãy nghĩ đến việc thay đổi địa điểm nghỉ ngơi, anh có thể sắp xếp cho em một chuyến đi nhanh chóng.

- Không thể được, em còn chưa...

Maya nghe thấy ba tiếng bip, cô vội vã tìm vài đồng xu trong túi, nhưng cuộc trò chuyện đã bị ngắt.

Cô ra khỏi cabin, nhặt túi xách rồi đến bên Eylem, cô nàng này đón cô với một nụ cười rạng rỡ.

- Thật ngại quá, có người cứ tưởng chị là em.

- Sao lại thế, có người tưởng chị là em ư? Maya lo lắng hỏi.

- Anh chàng nhân viên phục vụ mang đồ ăn sáng ra ấy, anh ta còn đưa cho chị cái phong bì này và hỏi chị có đúng là Maya Mandel không, và bởi vì em xinh đẹp hơn chị rất nhiều, nên chị thấy ngại quá.

- Chị nói vớ vẩn gì thế, Maya đáp lại rồi giành lấy chiếc phong bì không ghi bất cứ thông tin nào.

Cô tìm thấy trong đó một giấy mời dự tiệc cocktail, 18 giờ tối hôm đó, tại Viện Pháp ngữ.

- Nhân viên phục vụ nào vậy? cô hỏi.

- Chị không nhìn thấy anh ta nữa.

- Chị có chắc anh ta là nhân viên phục vụ không?

- Chắc chứ, mà có chuyện gì thế? Là thư tỏ tình à? Maya cho Eylem xem tờ giấy mời.

- Một giấy mời cho một người, thì cũng có khác gì thư tỏ tình đâu, Eylem thở dài.

- Em sẽ gọi chị khi rời khỏi bữa tiệc, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đâu đó.

- Ai nói với em là chị dành buổi tối nay cho em?

Maya muốn hôn lên môi cô, nhưng Eylem quay mặt đi và nụ hôn đậu lên má cô.

- Em đã đi rồi đấy à?

- Em không còn cách nào khác, hẹn gặp lại chị sau nhé, em hứa với chị đấy.

- Đừng có hứa hẹn gì nữa, em làm chị khó chịu đấy.

Eylem không cho Maya trả tiền, và dịu dàng ra lệnh cho cô rời đi.

Maya đi xuống chân đồi, đến tận bến tàu Eyüp, nơi cô chờ tàu để đi Eminönü.

Chuyến đi kéo dài hai mươi phút. Tận hưởng bầu không khí mát mẻ nhờ có hơi nước bốc lên từ eo biển Bosphorus, cô tựa người vào lan can tàu để suy nghĩ. Người ta bắt đầu theo dõi cô từ khi nào, và nhằm mục đích gì? Cô kiểm tra tin nhắn và không tìm thấy tin nhắn nào có thể gây nguy hại cho cô.

Cầu Galata mỗi lúc một gần, con tàu sắp cập vào bến cuối. Cô kiểm tra lại đồ đạc trong túi, không có thứ gì xuất hiện ở đó trước khi cô đặt chân đến Thổ Nhĩ Kỳ, ngoại trừ một gói khăn mùi soa giấy và một hộp viên ngậm vị bạc hà. Cô từ bỏ ý định ném chúng xuống biển.

Tốt hơn hết là không để chúng hiểu rằng cô đã biết mình bị nghe trộm. Tại sao họ không nhét thẳng tờ giấy mời dự tiệc cocktail này qua khe cửa phòng cô ở khách sạn? Hẳn là họ biết trong phòng có hai người, nên đã chờ đến khi cô ở một mình trên hàng hiên quán Café Pierre Loti để đưa nó cho cô. Nhưng người đưa tin đã bị nhầm, như vậy đây không phải một kẻ chuyên nghiệp... Thế tại sao tờ giấy mời dự tiệc cocktail này lại phải được giữ bí mật? Người ta đang tìm cách giăng cái bẫy nào ra cho cô vậy?

Maya đưa mắt nhìn khắp một lượt chân trời, boong tàu vắng vẻ, chỉ có một cặp vợ chồng già lên cùng cô tại bến Eyiip, nhưng họ đang ngồi ở boong bên dưới. Cô mở túi xách một lần nữa rồi lấy bức ảnh chụp đứa bé ra.

Bé gái đang khiến cô gặp nguy hiểm này là ai vậy?

Sáng ngày thứ tư, tại London

Ekaterina đóng máy tính xách tay lại.

- Chuyến bay đi Rome của chúng ta khởi hành lúc mấy giờ vậy?

- Em đổi ý rồi sao? Mateo vừa hỏi vừa uể oải lật giờ tờ Guardian.

- Sau những gì Janice vừa cho chúng ta biết, thì em khó mà không đổi ý được. Em đi chuẩn bị túi hành lý đây, cô nói.

Cô bỗng khựng lại rồi vòng đến bên Mateo.

- Có một điều khiến em băn khoăn. Baron can thiệp vào bầu cử ở Na Uy, y dự định làm tương tự ở Ý, nhưng tiền trả cho các chiến dịch của y lại có xuất xứ từ Mỹ. Tại sao?

Mateo đẩy tờ báo ra trên mặt bàn.

- Khoản tiền đã được dùng để trả cho vụ tấn công dự kiến tại Oslo, chưa có gì chứng tỏ rằng nó có cùng nguồn gốc với những khoản đầu tư phục vụ cho các kế hoạch của y tại Rome.

- Tuy nhiên..., Ekaterina trầm ngâm tiếp lời. Một cựu thành viên của PSYOPS trở thành đại sứ Hoa Kỳ. Một Thủ tướng Anh cũng mới được bổ nhiệm giống ông ta. Robert Berdoch và Libidof, hai ông trùm trong giới báo lá cải anglo-saxon, một gốc Hoa Kỳ, một gốc Nga. Kich, tỷ phú siêu bảo thủ người Mỹ và cũng là nhà vận động hành lang cho các loại năng lượng gây ô nhiễm. Vickersen, Garbage và Malaparti, ba thủ lĩnh của các đảng cực hữu ở châu Âu...

- Em có thể loại bỏ Vickersen ra khỏi danh sách của em được rồi.

- Thorek, người kế nhiệm hắn, thì cũng chẳng khác gì. Ở trung tâm của đám tinh vân này là Baron, tất nhiên, Ayrton Cash, một tỷ phú người Anh khác, và cuối cùng là JSBC, ngân hàng vô cùng đáng ngờ ẩn náu trong một thiên đường thuế.

- Theo những gì em vừa nói, anh phải thừa nhận rằng...

-... rằng đằng sau toàn bộ những chuyện này là một kế hoạch rộng hơn và chúng ta vẫn chưa biết nó là gì, Ekaterina tiếp lời anh.

- Thế nếu như Baron không đến London để tiến hành một kế hoạch mới, mà để gặt hái thành quả của một công việc đã hoàn tất thì sao? Y chạm cốc với Jarvis Borson. Ai có thể nói được rằng y đã không huy động các PSYOPS để thao túng cuộc bỏ phiếu đã đưa nước Anh đến tình huống tách mình khỏi những đồng minh thân cận nhất?

- Điều này có lẽ cũng sẽ giải thích vì sao có cuộc trò chuyện với đại sứ Mỹ, Ekaterina nói tiếp.

- Hoặc tệ hơn nữa, Mateo bổ sung. Nếu họ ăn mừng một chiến thắng và chuẩn bị địa bàn cho những chiến thắng tiếp theo thì sao? Ở Ireland cũng như ở Scotland, đã có nhiều ý kiến yêu cầu ly khai với London. Nếu chuyện đó xảy ra, thì Liên hiệp Anh coi như chấm dứt. Vương quốc Anh là đầu cầu nối giữa châu Mỹ và châu Âu. Nếu bị tách rời, nếu lánh thổ và dân cư của đất nước này bị chia tách, thì nước Anh sẽ chẳng còn chút sức nặng nào trên bàn cờ thế giới.

- Liên quan đến Brexit, thì chúng ta phải chấp nhận thôi, Ekaterina nói tiếp. Jarvis đã đánh cược tương lai chính trị của ông ta với việc chia tách đất nước, nhưng Thủ tướng Anh sẽ có lợi ích gì trong việc thúc đẩy hành động tự sát này đến mức khiến Liên hiệp Anh tan rã?

- Chẳng có lợi ích nào hết, trừ phi ông ta phục vụ cho những lợi ích mà ông ta coi trọng hơn cả đất nước của chính mình.

- Những lợi ích nào? Ekaterina hỏi. Điều gì gắn kết tất cả những nhân vật danh giá ấy?

- Ekaterina là người duy nhất nghi ngờ về những gì đang được ngườiấm ngầm chuẩn bị sao?

- Không ai có thể giành được công trạng đó của cô ẩy; cô ấy là người đầu tiên trong nhóm hiểu ra tầm cỡ của âm mưu đó.

- Còn có một âm mưu nữa ư?

- Một bầy mánh thú đã quyết định một trật tự mới cho thế giới.

Những kẻ săn mồi đầy sức mạnh, không có chút đạo đức nào, đang thiết lập cảnh hỗn độn và sát cánh nhau tiến lên để ngốn ngấu những con mồi của chúng, không để bất cứ con nào chạy thoát. Đến lượt Mateo, người vẫn luôn quan tâm đặc biệt đến các ý kiến của Ekaterina, hiểu ra điều đó. Anh quyết định khởi hành sớm hơn đến Rome, nhằm theo dấu Baron... và tự trang bị cho mình những thiết bị hiệu quả hơn so với những gì họ từng sử dụng ở Oslo. Ta không thể săn đuổi những con thú săn mồi lớn với những vũ khí mà ta dùng cho những con mồi nhỏ.