← Quay lại trang sách

- 24 - Ngày thứ tư, tại Madrid

Chợt cảm thấy buồn nôn, Cordelia vội chạy vào phòng tắm.

Diego đứng bên ngoài cửa, sẵn sàng giúp đỡ chị gái, mặc dù anh cũng choáng váng chẳng kém gì cô. Cái xác mà người ta tìm thấy trên dòng kênh là của ai? Theo lời viên cảnh sát, tinh trạng của nạn nhân khủng khiếp đến mức chỉ có tấm thẻ thành viên của một câu lạc bộ gym tìm thấy trong túi áo blu dông của cô ta mới cho phép nhận dạng sơ bộ. Nhưng Diego phải đến để khẳng định nhận dạng đó là đúng.

Cordelia có ba chiếc áo blu dông, một bằng da, một bằng vải bò và một bằng da lộn. Cảnh sát không nói rõ chất liệu của chiếc áo. Khi cô rời khỏi London, tấm thẻ câu lạc bộ gym của cô được để trên chiếc bàn thấp cạnh cửa ra vào, cô chắc chắn như thế, vậy thì nó đã làm cách nào để hạ cánh xuống làn nước đen ngòm của kênh Regent? Một vụ trộm chăng? Viên cảnh sát của Sở Cảnh sát London không nói gì về chuyện đó... Cách giải thích duy nhất khả dĩ đã khiến cô phải lao vội vào cúi mặt trên bồn cầu.

Cordelia bước ra, mắt đỏ hoe, Diego cho cô uống một cốc rượu mạnh rồi choàng tay ôm siết lấy cô.

Tiếng trẻ con la hét vang lên trong phố khiến Cordelia giật mình. Cô đi ra ban công, không khí nóng nực ngột ngạt, nhưng nhìn lũ trẻ cái nhau chí chóe trong công viên nhỏ khiến cô cảm thấy vững dạ hơn đôi chút... Nhìn ngắm cuộc sống khi ta chỉ còn nghĩ đến cái chết.

Chắc chắn Penny Rose không bao giờ lấy trộm một chiếc áo blu dông của cô. và cô ấy cũng không hề thích tập gym. Cordelia cố bấu víu vào ý nghĩ ấy, như thể đó là một cái phao cứu sinh. Làm sao có thể chịu đựng nổi ý nghĩ Penny đã mất mạng chỉ vì cô? Với lại, Penny Rose vốn là người giỏi xoay xở, với tính cách của người Ireland, chắc chắn cô ấy không buông xuôi để mặc bọn chúng muốn làm gì thì làm!... Nhưng có thể chính vì thế mà mặt cô ấy mới trở nên không còn nhận diện nổi nữa. Cô ấy chính là hiện thân của sự tử tế, một trái tim lớn như thế không thể chấm dứt cuộc đời như một con cá chết nổi trên kênh được...

Diego sẽ không đi nhận diện. Chính cô là người phải làm việc đó, chính cô là người phải vuốt mắt cho cô ấy, thì thầm một lời cầu nguyện... và xin tha thứ.

Diego đảm bảo với Cordelia rằng cô không có liên quan gì đến chuyện này. Những tội ác vẫn xảy ra hằng ngày trong các thành phố lớn, nhất là ở London nơi thời gian gần đây người ta có thể đâm chết nhau chỉ vì một bao thuốc lá. Có thể cô bạn Penny của cô đã mượn quần áo của cô để đi đâu đó không ai biết, rồi bị tấn công. Với lại, cũng chưa có gì khẳng định rằng cái xác ấy chính là Penny.

Nhưng giọng anh không có gì là chắc chắn, Cordelia biết rằng em trai mình không hề nghĩ như anh nói. Ít nhất, Diego nói thêm, nếu người ta tưởng cô đã chết rồi, thì Cordelia không còn gặp nguy hiểm gì nữa, dù sao cũng là ngay trong lúc này, và ít nhất đó cũng là một tin tốt.

- Em sẽ bịa chuyện gì để nói với cảnh sát đây? anh hỏi.

Cô lao đến đấm vào ngực em trai. Nếu Penny Rose đã chết, thì chẳng còn gì có thể là tin tốt được nữa! Cô những muốn di chuyên tức thời đến khoảnh sân trong tòa nhà ở London, cậy hòn gạch chỗ giấu đồ, lấy lại chùm chìa khóa cùng 20 bảng, rồi cảm thấy nhẹ nhõm vì người được cô che chở đã không đến sống trong căn hộ của cô!

Tuy nhiên, cho dù Penny Rose có đến ở đó, để được ấm áp dưới một mái nhà, ngủ trong một chiếc giường thực thụ, tắm một chầu rồi ăn uống no nê chỉ bằng cách sử dụng những đồ ăn mà Cordelia đã để sẵn trong tủ lạnh, thì có lẽ cô ấy cũng không bao giờ mở cửa cho một người lạ. Tại sao Diego lại không đủ nhạy bén để nghĩ đến chuyện hỏi xem tội ác kia đã xảy ra ở đâu?

Diego cầm tay Cordelia rồi lại ôm choàng lấy cô. Họ sẽ thoát khỏi chuyện này, tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Anh sẽ đến London và lo liệu mọi thứ, cô chỉ việc chờ anh ở đây, và trong lúc anh vắng mặt, cô có thể sắp xếp lại căn hộ của anh nếu muốn.

Cordelia thả lỏng người trong vòng tay em trai, ngả đầu vào hõm vai anh rồi khóc thương Penny Rose, nhưng vẫn thầm hy vọng sẽ lại bắt gặp cô ấy đang chơi ghi ta trên những lối đi trong khu chợ Camden.

Một giờ đã trôi qua kể từ sau cuộc gọi của cảnh sát London. Kiệt sức vì đau đầu, Cordelia đi vào nằm dài trong phòng ngủ. Diego đắp một chiếc khăn ẩm lên trán cô.

Trong lúc cô nghỉ ngơi, anh sẽ ghé qua nhà hàng để thông báo với bếp trưởng rằng anh sẽ đi vắng hai ngày. Anh cũng sẽ nhân lúc đó để mua sắm tất cả những gì Cordelia có thể cần đến, gọi cho Juan, người bạn đã cho họ mượn chiếc xe mô tô, và nhờ bạn trông chừng Cordelia trong lúc anh đi vắng.

Anh để cánh cửa phòng ngủ mở hé, nhặt chùm chìa khóa cùng chiếc mũ bảo hiểm, rồi hứa với Cordelia rằng muộn nhất là hai giờ sau anh sẽ quay về nhà.

Diego giữ đúng lời hứa của mình. Nhưng khi về đến nhà, anh thấy căn hộ trống không, có một tờ giấy nhắn của Cordelia để trên gối.

Diego của chị,

Chị mới là người cần đi London. Em đừng lo, Chiquito ạ, và đừng tìm cách liên hệ với chị, chị xin em đấy. Chị sẽ gọi cho em ngay khi đến nơi. Chị cần tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, và trước lúc đó, chị không muốn em đến gặp cảnh sát. Chúng ta sẽ cùng đến nói chuyện với họ sau. Trong lúc chờ đợi, hãy để ý đến Flores, và nhất là đảm bảo rằng việc thu thập thông tin của các thành viên hội nghị ngành dược vẫn tiếp tục được thực hiện đúng như dự kiến. Em cũng phải nhớ sao lưu tất cả các thư mục nhé. Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào thời điểm thích hợp, nhưng lúc này thì em hãy ở lại đây, và nhất là hãy tiếp tục để mắt đến nhiệm vụ của chúng ta.

Chị gái yêu quý của em.

***

Ngày thứ tư, tại Tel-Aviv

Cuộc hẹn với Noa khiến Janice ngây ngất. Cứ nghĩ đến việc một lần nữa xâm nhập những ngóc ngách bí hiểm của ngân hàng JSBC khiến cô cảm thấy phấn khích đến tột độ. Ở tòa soạn báo, kết nối mạng không đủ an toàn; lẽ ra cô có thể sử dụng mạng Wi-Fi của nhà dưỡng lão, nhưng hôm qua cô đã kết nối vào đó rồi, và cô sợ rằng nếu cứ loanh quanh quá nhiều trong khu vực này, rốt cuộc sẽ có người cảm thấy lo lắng trước sự hiện diện của cô. Cô nhảy lên một chiếc xe buýt rồi tranh thủ chuyến đi để suy nghĩ tìm ra cách thức hành động chắc chắn nhất. Cô sẽ định tuyến lại các kết nối của mình tới các máy chủ đặt cách xa Tel-Aviv đồng thời có độ bảo mật cao. Và để làm được điều đó, cô biết phải nhờ đến ai rồi.

Chiếc xe buýt đến gần trạm dừng, Janice tìm chùm chìa khóa dưới đáy túi xách, như thường lệ; nhưng không tìm thấy, như vẫn thường xảy ra. Cô liền lục trong các túi áo vest và thấy một chiếc khăn giấy. Đang định vứt đi thì bỗng cảm thấy nghi ngờ, cô liền giở tờ giấy ra.

Janice chưa từng tưởng tượng rằng một tờ Kleenex cũ lại có thể quý giá đến thế. Noa đã tìm cách chuyển cho cô các thông tin liên quan đến vụ chuyển khoản mà cô không nhận ra. Cô gần như cảm thấy tội lỗi khi nghĩ đến những rủi ro mà cô bạn gái đã chuốc lấy để tuồn một thông tin quan trọng đến thế này ra khỏi cơ quan quân đội.

Xuống khỏi xe buýt, cô chạy về đến tận nhà rồi gõ cửa ầm ĩ để David rời khỏi xưởng và ra mở cửa cho cô.

- Em đúng là một vết thương hở, anh đón chào cô bằng một câu trách móc.

- Khi nào nói xong những câu tử tế đó, anh có thể giúp em một việc trọng đại được không?

- Có vẻ như khi bỏ dở công việc của chính mình là anh đã làm xong việc đó rồi.

- David, Janice vừa nài nỉ vừa đặt túi xách xuống, chuyện này thực sự rất quan trọng đấy.

David nhướng một bên lông mày rồi nhìn cô dò xét từ chân đến đầu.

- Thôi được rồi, đi theo anh vào xưởng nào, em sẽ giải thích xem chuyện quan trọng đó là gì trong lúc anh vẽ, và chúng ta sẽ làm như em không hề quấy rầy anh.

Chưa có ai được phép vào cái hang của anh, nhưng dưới vẻ bề ngoài vô tư, David những muốn khiến cô bạn cùng nhà ngất ngây trước bức chân dung toàn thân mà anh đang hoàn thiện những nét chấm phá cuối cùng, đỉnh cao trong sự nghiệp họa sĩ của anh.

Anh quay lại trước giá vẽ, nhặt một cây cọ vẽ mảnh rồi vừa điểm thêm một thoáng sắc đỏ lên bức tranh vừa rình chờ phản ứng của Janice. Nhưng cả đôi mắt lẫn tâm trí cô đều đang để ở nơi khác.

- Anh nghe em nói đây, David buông thõng, giọng dửng dưng.

- Anh vẫn quan hệ tốt với cái gã sống ở tầng trên tiệm tạp hóa chỗ góc phố đấy chứ?

- Anh đâu có quen gã nào! David bực tức đáp.

- Có đấy, cái gã khá đẹp trai, tuổi trạc ba mươi, đi chiếc Vespa cũ, lúc nào ra đường cũng đội cái mũ cói trên đầu, mặc sơ mi hoa hòe hoa sói như đang đi nghỉ ở Hawaii và...

- Ai đã kể về gã với em? David cắt ngang.

- Anh chứ còn ai nữa.

- Thế thì lẽ ra anh không nên kể, chuyện đã thành quá khứ rồi. Với lại, các mối quan hệ tình cảm của anh chẳng liên quan gì đến em hết.

- Trừ phi anh buồn muốn chết. Nhưng điều khiến em quan tâm là những chiếc thẻ điện thoại mà anh ta bán lậu kia, anh chẳng khoe là anh giao lưu với một tên vô lại còn gì.

- Có thể thế... nhưng đó chỉ là một vụ gian díu nhất thời, chuyện tình một đêm, thực ra là vài đêm.

- Vài tuần, Janice chỉnh lại. Và anh mất nhiều tháng để quên nó.

- Thế thì em có câu trả lời cho câu hỏi của em rồi đấy. Đó là không!

Janice không nói thêm lời nào, cô biết rất rõ rằng không có gì khiến David khó chịu bằng sự im lặng của cô. Trong trò chơi nhỏ này, cô tin chắc mình sẽ thắng, anh không có chút kiên nhẫn nào.

- Sao nào? anh vừa thở dài vừa đặt cọ vẽ xuống.

- Anh có thể liên hệ với anh ta không? Em muốn mua một thẻ SIM, anh ta muốn giá nào cũng được. Thế nhưng, nếu anh có thể dàn xếp để anh ta không làm em phá sản, thì em lại càng biết ơn anh nhiều hơn.

- Nhưng anh không quan tâm đến những cái thẻ SIM chết tiệt của em, anh đang nói với em về tác phẩm của anh đấy!

Janice mở to mắt và lại gần bức tranh, một bức vẽ sơn dầu trên toan dài một mét rưỡi rộng một mét thể hiện một phụ nữ nằm trên một chiếc ghế dài. Những gam màu nóng làm nổi bật niềm vui mà các đường nét trên khuôn mặt không biểu lộ ra. Khuôn miệng đỏ rực khiến nhân vật có nét nhục cảm rõ mồn một. Ở hậu cảnh, một hàng hiên nhô ra trên khung cảnh đường chần trời bị giới hạn bởi một mặt biển xanh đậm hơn sắc trời và choán hết cả nửa bức tranh.

- Tuyệt quá! cô thốt lên.

- Đừng có phóng đại, em chẳng hề nghĩ thế chút nào.

- Nếu không thích bức tranh thì em đã nói thẳng với anh. Đẹp tuyệt. Tạo vật rạng ngời này là ai thế?

- Em!

Janice đưa tay lên che miệng, cố không phá lên cười.

- Thôi, em đi đi, anh không chịu nổi em nữa rồi.

- Có nghĩa là... trông em trần trụi quá.

- Em đâu có mặc nhiều quần áo khi nằm tắm nắng trong vườn!

Janice gật đầu.

- Không còn gì để nói cả, rất ấn tượng, trông như một bức của Matisse vậy.

- So sánh luôn khiến một nghệ sĩ mếch lòng, nhưng cứ cho là thế đi. Em có thích nó thật không?

- Em xin nhắc lại với anh, là nó đẹp lộng lẫy.

- Em muốn thẻ dung lượng bao nhiêu? David thở dài hỏi.

- Đủ để liên lạc một giờ đồng hồ ra nước ngoài.

- Và khi nào thì em cần nó?

- Ngay bây giờ.

- Được rồi, để xem anh có thể làm gì. Nhưng em phải biết rằng chuyện này rất mệt mỏi đối với anh đấy, David nói thêm và rời khỏi xưởng vẽ.

Cô nghe thấy tiếng trò chuyện đằng sau cánh cửa, tiếng thì thầm lúc đầu chuyên dần thành những lờỉ lẽ sôi nổi, rồi những tiếng cười. Một lát sau, David quay vào phòng.

- Em gặp may đấy, anh ta đang ở nhà. Em có thể đến lấy thẻ ở tiệm tạp hóa. Em sẽ phải trả 350 shekel, rẻ như cho không còn gì. Em sẽ tìm thấy tiền trong hộp kim loại đặt trên cái giá ở bên trên bàn thợ; anh cho rằng em đang chẳng có xu nào trong túi. Nếu một ngày nào đó em trả lại tiền cho anh, thì hãy thêm vào đó 100 shekel, anh buộc phải mời bạn anh ăn tối để cảm ơn anh ta đã giúp anh lần này.

Janice nhảy bổ đến, ra sức ôm hôn David. Rồi cô kiễng chân với lấy cái hộp, vừa lấy ra 400 shekel vừa hứa với David là sẽ mua thuốc lá về cho anh, nhưng ra đến ngưỡng cửa cô lại quay vào.

- Em tự hỏi không biết anh có tâng bốc bộ ngực em một chút không.

- Ra khỏi đây ngay! David hét lên.

Sau khi chạy đến tận cuối phố, lấy chiếc thẻ SIM rồi quay lại, Janice lắp nó vào điện thoại di động của mình rồi gọi đến một số điện thoại ở ngoại ô Kiev.

- Nhưng tất cả mọi người đang làm sao vậy? Vitalik lo lắng hỏi.

- Tại sao anh lại hỏi em câu đó?

- Nếu em gọi cho anh theo kiểu này, thì tức là em đang gặp vấn đề... hoặc cần thứ gì đó mà anh có thể giúp được.

Janice giải thích kế hoạch của cô với Vitalik. Cô gửi cho anh dãy số và chữ liên quan đến vụ chuyển tiền.

- Em muốn anh xâm nhập máy chủ của một ngân hàng thương mại, rồi lần ra gốc tích của một lệnh chuyên tiền đến một công ty đặt trụ sở ở London ư?

- Chính xác là như vậy.

- Nhưng Metelyk ơi, ta đâu có thể làm được một việc như thế trong lúc ăn một cái bánh rogaliki. Chuyện phức tạp lắm, để vào được bên trong thì ta phải tìm ra một mắt xích yếu.

- Không cần đâu, em đã tiếp cận được một cánh cửa ẩn trong máy chủ của họ rồi.

- Như thế thì độ khó có giảm đi, nhưng cũng không dễ đầu.

- Và em đã đặt vào đó một con virus dạng Conficker không bị phát hiện.

- Em đã ngủ với thủ quỹ của ngân hàng đó sao?... Được rồi, để anh xem xem có thể làm được gì. Nhưng không có chuyện em kết nối đồng thời đâu nhé. Với kiểu kỳ công này, Vitalik luôn làm việc một mình.

- Không đúng thế đâu, chúng ta từng cùng nhau làm nhiều chuyện tệ hơn mà... Với lại em biết rõ hệ thống phòng thủ của họ hơn ai hết; trong trường hợp có vấn đề, em có thể dẫn đường cho anh.

- Vitalik không cần người dẫn đường, để yên cho anh làm việc đi. Lần trước em xâm nhập hệ thống của họ bằng cách nào?

- Em đã sử dụng kỹ thuật rất đỗi quen thuộc là ổ USB bị rơi trên bãi đỗ xe. Em đến đảo Jersey rồi thả cả chục cái giữa những chiếc xe. Chỉ cần một ngày là một trong những nhân viên của họ đã nhặt được một cái, anh ta cắn câu và kết nối ổ USB đó vào máy tính của mình để xem bên trong có gì.

- Thật điên rồ khi mánh đó vẫn còn hiệu quả.

- Và lần nào nó cũng hiệu quả... Được rồi, em đặt cấu hình cho máy tính của em, rồi sẽ gửi tín hiệu cho anh.

- Thế nếu lúc này anh đang rất bận, thì em sẽ nói anh làm ơn giúp em chứ?

- Em hiểu anh quá ró rồi, anh còn phấn khích hơn cả em với cái trò hack này, anh đã đặt ngón tay lên bàn phím rồi ấy chứ.

- Anh đang chờ đây! Vitalik trả lời.

- Anh làm ơn giúp em đi...

Vitalik thở ra một hơi dài thích thú. Janice kết nối máy tính của cô với chiếc điện thoại đã được lắp thẻ SIM không thể dò vết. vi cẩn trọng, cô cho kết nối chuyển tiếp qua một máy chủ ở Ấn Độ, rồi một máy chủ khác ở Đức và cuối cùng là một máy chủ ở Nga. Nếu bộ phận an ninh tin học của JSBC dò ra việc xâm nhập, họ sẽ kết luận rằng đó là một vụ tấn công được tiến hành từ một nước phương Đông. Vitalik không cần chuẩn bị gì đặc biệt, văn phòng của anh là một pháo đài điện tử thực thụ.

Lúc 15 giờ, theo giờ GMT, hai chiếc máy bay giao nhau trên bầu trời Paris. Một chiếc bay về phía Nam, trong chưa đầy hai giờ nữa Ekaterina và Mateo sẽ đặt chân đến Rome; chiếc kia hướng về phía Luton thuộc ngoại ô London, nơi Cordelia sẽ có mặt trong một giờ đồng hồ nữa.

Từ Kiev và Tel-Aviv, một cuộc tấn công tin học đang được tiến hành vào các máy chủ của một ngân hàng đặt trụ sở tại quần đảo Channel.

Tại Istanbul, Maya vừa chạy bộ dọc eo biển Bosphorus trong trang phục jogging vừa suy nghĩ để tìm ra một kế hoạch B nhằm thoát khỏi thứ rõ ràng là giống với một cái bẫy.