← Quay lại trang sách

- 26 - Ngày thứ tư, tại London

Xây xẩm mặt mày dưới chân giường, Cordelia dần tỉnh táo trở lại. Cô cảm thấy đau rát bên má trái, lại càng đau hơn khi cô áp tay lên đó. Kẻ tấn công đang ngồi giạng chân trên một chiếc ghế trước mặt cô. Vừa lặng lẽ mỉm cười, hắn vừa đập đập đầu mút của một chiếc dùi cui ống lồng lên lòng bàn tay. Thân hình béo lùn của hắn chìm lút trong bộ com lê kẻ ca rô cắt may vụng về bằng thứ vải thảm hại và quá dày cho mùa này. Hai ngấn thịt phè ra giữa những chiếc cúc trên áo sơ mi. Hắn có khuôn mặt vuông vức, tóc húi cua, đôi mắt ti hí thụt sâu bên dưới cái trán dẹt và đôi lông mày rậm như hai đường gạch ngang.

Hắn nói chuyện với Cordelia bằng giọng ân cần đáng sợ, hỏi xem cô có ổn không. Hắn hy vọng đã không đập cô quá mạnh. Nhưng, hắn nói thêm, lẽ ra cô không nên chống cự, suýt thì cô móc mất của hắn một bên mắt rồi. Mà để được gì chứ? Cô đã thua cuộc từ trước rồi, không ai có thể hạ nổi Mulvaney đâu. Mulvaney chính là hắn, gã đàn ông giải thích. Hắn bình thản đến đáng sợ, tin chắc vào quyền lực của mình. Cordelia đã sống ở London đủ lâu để có thể nghe giọng nói mà nhận ra rằng hắn là một tay du côn ở khu Brixton. Có lẽ là một trong những kẻ đòi nợ thuê mà các nhà cái thường dùng.

- Ông muốn gì? cô lầm bầm.

- Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau, hắn vừa trả lời vừa lấy từ trong túi áo vest ra một bức ảnh.

Hắn đưa mắt liếc nhìn, bỏ lại bức ảnh vào chỗ cũ rồi tặc lưỡi.

- Mờ quá, hắn nói, nhưng dù sao trông cũng giống hơn con bé kia. Tao cứ tưởng nó nói dối tao.

- Con bé nào? Cordelia hỏi.

- Thôi nào, mày biết rõ tại sao tao lại ở đây mà. Mulvaney biết chắc là mày sẽ trở về ổ, tất cả chúng nó đều làm thế, cho dù có đánh hơi thấy mùi nguy hiểm. Đó là điều mà tao không bao giờ hiểu nổi. Tao có thể nói với mày rằng Mulvaney này mà rơi vào tình huống đó, thì tao sẽ bắt chuyến tàu đầu tiên để đi đến tận cùng thế giới, và cho đến lúc chết cũng không bao giờ đặt chân lên đất London này nữa.

Cordelia tự hỏi gã đàn ông này mắc chứng rối loạn thần kinh gì mà lại tự nói về mình bằng ngôi thứ ba như vậy.

- Nghĩ lại, con bé đó dũng cảm thật. Lẽ ra tao có thể dừng ở đó, tao đã hoàn thành hợp đồng; vả lại phần lớn những kẻ trong nghề này cũng sẽ làm thế, nhưng Mulvaney là người theo chủ nghĩa hoàn hảo. Chủ nghĩa hoàn hảo, một cụm từ hay ho, đúng không? và mày thấy đấy, có một chi tiết nhỏ đã khiến tao nghi ngờ. Con bé đó không phù hợp với tiện nghi trong căn hộ này. Tất nhiên là trên đường phố, vào ban đêm, thì khó mà nhận ra điều đó. Chính là khi đến đây, tao mới tự nhủ có điều gì đó không ổn. Cách bài trí khá tối giản, thế nên mày hiểu đấy, một chiếc áo vest bằng vải bò, một cái quần rằn ri, một cái khăn phong cách hippi quàng quanh cổ và thứ mùi dầu hoắc hương ấy, nó không ăn nhập với khung cảnh này. Cho dù nó đã ra sức thề rằng đây là nhà nó, Mulvaney đã nghĩ, ồ cô bé ạ, cô bé không rõ ràng rồi. Và với Mulvaney thì phải rành mạch, nếu không là có chuyện. Đừng tưởng tao thích bạo lực. Ngược lại, tao luôn bảo lũ đàn em là sẽ chẳng được tích sự gì nêu chưa gì đã đánh đập. Chúng ta có thể dàn xếp mọi chuyện bằng cách nói chuyện, chúng ta đâu có phải lũ man di hoang dã, đúng không? Đấy, chẳng hạn, nếu mày phun ra những gì tao muốn biết, thế thì chẳng có lý do gì để mày phải nhận thêm một cái tát nữa. Bây giờ, nếu mày không muốn, thì lại là một câu chuyện khác. Mày hiểu không?

- Hiểu, Cordelia càu nhàu.

- Tốt lắm, và tao miễn cho mày câu đệm “thưa ông” đấy, tao không quan tâm đâu. Được rồi, chúng ta đã thống nhất rằng mày mới là chủ nhà đích thực. Vậy con bé kia là ai?

- Tôi không biết ông đang nói đến ai.

Mulvaney mím môi, lấy bức ảnh từ trong túi, vung mạnh tay rồi thả ra, và nhìn nó đậu xuống đầu gối Cordelia với vẻ thỏa mãn.

- Chúng ta có thống nhất với nhau rằng đó chính là mày không?

Cordelia nhận ra khoảnh khắc cô bước lên một chiếc taxi trên vỉa hè ở sân bay Heathrow. Cô gật đầu.

- Vậy thì tao đặt lại câu hỏi. Cô ả ẩn náu ở nhà mày là ai? Chúng ta sẽ tiết kiệm được thời gian, tao sẽ nói với mày tất cả những gì tao biết, sau đó đến lượt mày, nhưng lưu ý là tao không rảnh cả đêm đâu. Dòng kênh nằm ngay dưới cửa sổ nhà mày, nếu mày hiểu Mulvaney muốn nói gì. Tao đã bắt đầu theo dõi nó vào khoảng buổi trưa, khi nó ra khỏi nhà để đi ăn. Tao đã mất cả một buổi chiều ngán ngẩm để đi theo nó, nhưng đến Camden, với cái đám đông đang la cà ở đó, khó mà nói chuyện một cách riêng tư được. Như tao vừa nói với mày, bức ảnh không được rõ nét, nhưng người ta đã cử tao đến địa chỉ này. Khoảng 6 giờ con bé quay về, tao có năng khiếu về món đó, tao có thể nói chính xác giờ với mày mà chỉ cần nhìn mặt trời. Những ngày mưa thì có đồng hồ. Tao cắm chốt ở phía đối diện, bên kia dòng kênh, thật dễ thương, cái tòa lâu đài của lũ cướp biển ấy, nhưng mày nên kéo kín rèm nếu không muốn một kẻ dâm dật nào đó nhòm ngó mày; từ bên đó, có thể nhìn thấy tất cả những gì diễn ra trong nhà mày. Con bé cứ trần như nhộng mà đi lại một lúc lâu, sau khi tắm xong. Vóc dáng cũng ngon lành, nhưng cả cái đó tao cũng không quan tâm, nó không nằm trong độ tuổi tao ưa thích. Mulvaney không phải là kẻ biến thái. Thế rồi nó lại ra khỏi nhà. Sau đó thì mọi việc diễn ra tuần tự thôi, mày hiểu mà. Địa chỉ, bức ảnh, đúng là không được rõ lắm, nhưng với cái thẻ tập gym mà tao tìm thấy trong túi áo nó, thì tao hoàn toàn có lý do để nhầm hàng. Tao đã hỏi con bé cái câu mà tao sắp hỏi mày đây, và nếu trái ngược với nó, mày trả lời tao lịch sự đàng hoàng, thì ngày mai, mày sẽ chỉ có một vết bầm lớn trên má thôi. Trong trường hợp ngược lại, mày biết cái giá phải trả rồi đấy.

- Ông đã làm gì cô ấy?

- Chính nó là đứa gây sự trước. Có ai lại bảo với một người đàn ông là hãy xéo đi cho khuất mắt không? Có ai lại gọi một người đáng kính là đồ con hoang không? Phép tắc là thế đấy à? Thật là...! Mulvaney giận dữ.

Hắn bình tĩnh trở lại, đứng dậy khỏi ghế, cử chỉ uyển chuyển đáng ngạc nhiên, và Cordelia thấy hắn thấp hơn cô tưởng. Hắn đi về phía cửa sổ, mở rèm ra rồi thở dài.

- Tao không phải kẻ sát nhân. Tao biết có những kẻ thực sự thích công việc đó, nhưng Mulvaney thì không. Tao không nói là không có những lần hỏng chuyện, nhưng tao không bao giờ giết người cho vui. Cách ăn nói thô thiển của con bé đã khiến tao khó chịu rồi, thế mà nó còn đập tao, con ác mó ấy, lại còn vào cái chỗ thiêng liêng của đàn ông nơi không ai được đập nữa. Mulvaney cũng có luật chơi! Lẽ ra tao có thể giáng cho mày một cú đấm, nhưng mày chỉ ăn một cái tát. Ngay lúc ấy thì đấm hay tát cũng đau như nhau, nhưng nếu đấm thì mày có thể chảy máu, mà chảy máu thì nghĩa là sẽ có sẹo; không ai lại phá hỏng khuôn mặt của một phụ nữ, thế đấy. Đánh vào bụng nếu cô ta không có bầu, đánh vào cạnh sườn nếu cần, nhưng không được để lại dấu vết trên mặt, không ai làm vậy cả, thế thôi. Đàn ông cũng thế, không được đánh vào vùng dưới thắt lưng, như thế là phạm luật. Được rồi, tối nay tao còn phải đi thăm những khách hàng khác, thế nên ta nói thẳng vào việc thôi. Bạn gái mày cư xử không tốt, tao và nó đã đụng chân đụng tay với nhau, và tao đã nổi giận. Đoạn sau thì mày biết rồi. Bây giờ khi tao đã nói hết rồi thì đến lượt mày, Mulvaney giải thích rồi quỳ xuống trước mặt Cordelia. Mày không muốn tắm kênh như bạn gái mày đúng không, thế thì hãy nói cho tao biết tiền đang ở đâu, và chúng ta kết thúc mọi chuyện.

Cordelia suy nghĩ thật nhanh. Cô ngờ rằng Sheldon không cử một gã tay chân đến đây chỉ để lấy lại tiền. Số tiền đó quả là lớn, nhưng giá trị của mớ tài liệu mà cô đã đánh cắp còn vượt xa 50.000 bảng. Mulvaney đang kiểm tra cô. Đề biết rõ ý định của cô, để biết xem cô có dự mưu cho vụ đánh cắp ở Heathrow hay không. Sheldon muốn đảm bảo rằng một khi đã lấy lại được tiền, sự cố này sẽ không kéo theo hậu quả nào khác với hãng dược, hay với sự nghiệp của hắn. Cô đang mang theo chiếc ổ USB chứa đựng toàn bộ các bảng biểu liên quan đến các hãng dược, giấu ở nơi Mulvaney không dám lục soát, dù thế nào hắn cũng không nên đặt tay vào đó.

- Tại sao một đứa con gái có thể trả tiền thuê một căn hộ sang trọng như thế này lại phải chơi trò móc túi nhỉ? Trừ phi mày bị mắc chứng nghiện trộm cắp, nếu thế thì mọi chuyên sẽ được giải thích rõ ràng, hắn vừa nói tiếp vừa ghé sát mặt vào mặt Cordelia. Chuyện này khiến tao nghĩ đến con bé nữ diễn viên người Mỹ, tao quên tên nó rồi, nó bị tóm giữa lúc đang ăn trộm quần áo trong một cửa hàng. Đúng là một căn bệnh khốn kiếp, sự nghiệp của con bé thế là đi tong, chỉ vì một cái váy, mày biết rồi đấy. Thế còn mày, mày ăn cắp vì động cơ gì?

- Tôi mắc nợ, Cordelia vừa trả lời vừa cụp mắt xuống.

- Vậy là mày biết trong cái cặp đó có gì?

- Đương nhiên là không, lúc ấy tôi hy vọng tìm được một cái ví, rồi thẻ tín dụng, vài tờ tiền mặt.

- OK. Nợ nần kiểu gì?

- Bài bạc.

- Mày gặp vận đen à?

- Nhiều tối liên tiếp.

- Tao chưa từng nhìn thấy mày la cà ở chỗ đám nhà cái, mày chơi ở sòng nào? Mày có sẵn địa chỉ nào trong đầu mà không cần nghĩ cũng nói ngay với tao được không?

Cordelia vừa bịa ra cái cớ này, nên cô không thể nói ra tên của bất cứ sòng bạc nào.

- Chúng tôi chơi ở đây, thỉnh thoảng ở nhà những người khác.

Mulvaney ghé sát vào mặt cô hơn nữa, túm lấy cổ cô rồi đứng dậy, nhấc bổng cô theo.

- Nguyen tắc số một, không ai được nói dối Mulvaney. Nguyên tắc số hai, không được coi Mulvaney là một thằng ngu. Nguyên tắc số ba, không được để mất thời gian của anh ta.

Mulvaney siết chặt bàn tay quanh cổ Cordelia, những ngón tay to tướng và mạnh mẽ bóp nghẹt các động mạch, khiến cô không thở nổi. Nhưng hắn nới lỏng tay ngay trước khi cô ngất xỉu.

- Tao cho mày một cơ hội trước khi siết cổ mày thêm lần nữa, hắn vừa nói vừa giơ tay lên.

- Nếu là ông, tôi sẽ không làm thế.

Mulvaney sững lại rồi ngạc nhiên nhìn Cordelia. Hắn phá lên cười, làm nước bọt bắn đầy mặt cô.

- Con bé này mới tuyệt làm sao! “Nếu là ông, tôi sẽ không làm thế”, hắn thích thú nhắc lại. Mày tưởng mày đang đóng phim chắc?

- Ông vừa nói là ông không thích bạo lực, thế nên...

- Thế nên sao? hắn rống lên.

- Thế nên chẳng sao cả, Cordelia bình thản trả lời đúng lúc Diego giáng chiếc giá nến bằng bạc khối vào gáy Mulvaney.

Cú đòn dữ dội đến nỗi cô nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc. Nét mặt Mulvaney sững lại trong một biểu cảm sửng sốt. Hắn kinh ngạc, dường như đang cố hít không khí, đờ ra rồi nặng nề đổ vật sang một bên. Diego ra sức đá vào người hắn. Vào bụng, vào cạnh sườn, vào mặt. Thân hình bất động của Mulvaney nặng nề gánh chịu những đòn tấn công của anh. Cordelia lao đến bên em trai và cầu xin anh dừng lại, nhưng dường như anh đã chìm vào một cơn giận dữ điên cuồng không thể nào dập tắt nổi. Cô dồn hết sức lực để đẩy anh ra.

- Diego, dừng lại! cô hét lên. Em sẽ giết chết hắn mất!

Anh buông tay khỏi chiếc giá nến, nó rơi bịch xuống rồi nằm lăn lóc trên sàn.

Cô nhào vào vòng tay anh.

- Chị chưa bao giờ vui mừng đến thế khi nhìn thấy em, cô thì thầm vào má anh.

Anh khẽ đẩy cô ra rồi quỳ xuống bên Mulvaney, đặt hai ngón tay lên động mạch cảnh của hắn, rình chờ một nhịp tim.

- Hắn chưa chết, anh vừa nói vừa đứng dậy.

- Chị nghe thấy gáy hắn gãy răng rắc, Cordelia thì thầm.

- Em thà để hắn gáy cổ còn hơn là chị gãy cổ. Gọi cảnh sát đi.

- Rồi ta sẽ nói gì với họ?

- Sự thực, chết tiệt thật! Diego giận dữ. Một gã đã phá cửa nhà chị và định giết chị! Chị là nạn nhân, chứ không phải hắn!

Cordelia đưa ánh mắt ghê tởm nhìn Mulvaney rồi đi về phía phòng khách.

- Diego, cửa đã bị phá hỏng, còn lối vào nhà có dải băng của cảnh sát chắn ngang. Họ đã nhận thấy nhà bị trộm, vậy em sẽ giải thích thế nào với họ, một là chuyên chị còn sống, hai là chuyện chị vi phạm pháp luật mà vượt qua dải băng đó, và ba là chuyện nhìn thấy tình trạng căn hộ của mình như thế chị lại không gọi họ trước khi vào trong? Họ sẽ muốn biết chị bất chấp nguy hiểm đến thế để tìm kiếm thứ gì ở đây. Em thử hình dung xem họ sẽ phản ứng thế nào khi phát hiện ra thân hình lực lưỡng của gã này nằm bất động dưới chân giường nhà chị.

- Vậy thứ gì quý giá đến mức chị phải rời khỏi Madrid như một ả ăn trộm để về đây tìm kiếm thế?

Cordelia cụp mắt xuống.

- Chị sắp nói với em đây. Theo chị, chị muốn em đi cùng.

Quay vào trong phòng ngủ, cô mở tủ quần áo, lôi đống quần áo ra xếp chất chồng trên sàn nhà, rồi đạp gót thật mạnh vào đáy tủ. Đầu một thanh gỗ lát bật lên chừng vài xăng ti mét, Cordelia tháo hẳn nó ra rồi lấy chiếc phong bì giấu trong khe hở nằm giữa cái đáy giả và mặt sàn bằng bê tông.

- Thứ này! cô nói với Diego. Những đồng bảng Anh, tương đương 60.000 euro.

- Đừng có nói với em rằng số tiền này nằm trong cái cặp tài liệu của Sheldon đấy nhé.

- Nhưng mà đúng là thế.

- Chị điên rồi. Tại sao chị không nói chuyện đó với em?

- Để em không coi chị là một con điên.

Diego nghiến răng. Anh quay lại chỗ Mulvaney để biết chắc rằng hắn vẫn bất tỉnh, rồi bắt mạch hắn lần nữa để lương tâm khỏi cắn rứt.

Cordelia im lặng trong lúc em trai cô giận dữ đi vòng vòng trong phòng.

- Chấm dứt những chuyện ngu ngốc này thôi! anh thốt lên, và chúng ta sẽ gọi cảnh sát để kể hết với họ.

- Chết tiệt, em muốn kể chuyện gì với họ đây?

- Tất cả! Lý do Alba chết, việc em muốn trả thù, việc chị muốn giúp em, chúng ta sẽ nói với họ rằng lúc ở Heathrow chị đã không suy nghĩ, rằng chị chỉ có ý định tìm bằng chứng cho những tội ác họ đã phạm phải. Việc chị không đụng đến số tiền sẽ chứng tỏ thiện ý của chị… Chị chưa động đến thật chứ?

- Chị chỉ lấy 200 bảng... để trả tiền taxi, Cordelia ngượng nghịu trả lời. Đừng nhìn chị như thế, chị đâu có tiền mặt trên người, em nghĩ chị sẽ trả bằng thẻ tín dụng sao?

- Chúng ta sẽ hoàn trả ngay số tiền đó vào phong bì này, Diego nói tiếp rồi lấy trong túi ra 200 bảng. Bởi vì em thì đã nghĩ đến việc dừng lại ở một cây ATM để rút tiền trước khi lên taxi. Chúng ta sẽ giải thích với họ rằng chị đã trốn đến Tây Ban Nha vì quá sợ hãi, mà thực ra đúng là thế, nếu căn cứ vào những chuyện đã xảy ra sau đó, và rằng chị đã quyết định quay về để hoàn trả tất cả. Chị có các tình tiết giảm nhẹ, lại chưa từng có tiền sự... Em sẽ trả tiền bảo lãnh chị, với lại chính em là người đánh ngất tên vô lại này, không phải chị. Tệ lắm thì em cũng có rủi ro gì chứ? Bị giám sát một thời gian chăng? Hơn nữa, chúng ta còn giao cho họ một kẻ sát nhân, chuyện đó hẳn phải đáng giá...

- Em nói xong chưa?

Cordelia đã lấy lại được uy quyền của người chị cả. Diego im bặt.

- Việc chị quyết định quay về... sau khi họ gọi cho em để thông báo rằng họ đã tìm thấy xác “chị” trên dòng kênh! Làm sáng tỏ vụ này sẽ dễ dàng thôi... Chắc chắn cảnh sát sẽ để chị rời đi sau khi đã cảm ơn chị nồng nhiệt.

- Chị hài hước nhỉ?

- Loại nặng đô đấy. Em quên mất điều cơ bản nhất. Những gã khốn đó đã giết chết hai người mà chị yêu quý, như thế là nhiều đấy, quá nhiều.

- Chị đã đi nhận diện cái xác chưa?

- Chưa, nhưng cây đàn ghi ta của Penny Rose đang ở đây, và cái gã em vừa đánh ngất đó khoe khoang là đã giết chết cô ấy. Thế nên chị thề với em, chiquito ạ, rằng số tiền chị đánh cắp của chúng chẳng là gì so với cái giá mà chúng sẽ phải trả. Tin chị đi, chúng sẽ phải trả giá! Chị sẽ mãi mãi biết ơn em vì đã đi theo chị, vì đã cứu mạng chị, vì đã chuốc lấy từng ấy mạo hiểm vì người chị gái ngu ngốc này. Em đã làm tròn vai trò em trai, mà còn hơn thế nữa. Ông nội hẳn sẽ vô cùng tự hào về em, cũng giống như chị tự hào về em. Hãy trở về Madrid cùng với Flores nếu em muốn. Còn chị, chị sẽ tiếp tục. chị sẽ không gọi cảnh sát, cho dù gã khốn ngu ngốc kia có tỉnh lại hay không cũng không quan trọng. Nếu tỉnh lại, hắn sẽ không đi khoe khoang thành tích với cảnh sát đâu, về chuyện này em có thể tin chị. Và hắn cũng quá tự mãn về bản thân để có thể đi kể với những kẻ thuê hắn rằng hắn đã không hoàn tất hợp đồng. Ngày mai, em hãy đến gặp cảnh sát, Penny Rose đã bị biến dạng, em sẽ khẳng định rằng em không thể nhận ra đó có phải chị hay không. Em sẽ tỏ ra lo lắng, bởi vì đã không nhận được tin tức gì của chị từ nhiều ngày nay, nhưng vẫn tràn đầy hy vọng bởi vì đây không phải là lần đầu tiên chị gái của em mất tích để đi khám phá thế giới, em sẽ nói với họ như thế. Sau đó, em quay về nhà rồi để mặc họ tự xoay xở.

Diego dịu dàng ôm lấy chị gái.

- Bây giờ thì đúng là chị điên hẳn rồi. Chị thực sự nghĩ là em sẽ để chị một mình trả thù cho Alba và Penny Rose sao? Chúng ta sẽ tìm một khách sạn, chúng ta sẽ chi trả hóa đơn bằng tiền mặt của Sheldon, rồi ngày mai chúng ta sẽ xem xét tiếp.

Cordelia lấy vài món đồ rồi nhét vào một chiếc túi. Cô cất cây đàn ghi ta của Penny Rose vào tủ quần áo rồi cùng em trai rời khỏi căn hộ.