← Quay lại trang sách

- 25 - Ngày thứ tư, tại London

Cordelia lo lắng tiến lên trong hàng người đằng trước cổng kiểm tra hộ chiếu. Khi rời Madrid, cô cho rằng có lẽ cảnh sát còn chưa tuyên bố là cô đã chết chừng nào cái xác mà họ tìm thấy trên dòng kênh còn chưa được nhận diện chính thức. Trong trường hợp ngược lại, hẳn cô sẽ khó mà giải thích về tình cảnh của bản thân với nhân viên nhập cảnh. Cô cố gắng tỏ vẻ thật thư thái trong lúc anh ta đăm chiêu kiểm tra giấy tờ của cô, trước khi cho phép cô đi vào lãnh thổ nước Anh.

Một chuyến xe buýt, rồi một chuyến tàu đưa cô đến ga St Paneras nơi ký ức về cuộc chạy trốn điên cuồng trong một nhà ga khác khiến cô rùng mình.

Cô chui vào tàu điện ngầm tại bến Mornington Crescent, lên tuyến Northern Line rồi xuống tàu tại Camden Town.

Túi đeo trên vai, cô đi qua khu chợ để tìm Penny Rose. Nghe có tiếng đàn ghi ta, cô chạy lao vào lối đi giữa các cửa hàng bán đồ cũ, trước khi đột ngột dừng phắt lại khi nghe thấy những câu từ đầu tiên trong bài “Yesterday” vang lên qua một giọng đàn ông.

Suốt hai giờ đồng hồ, cô ra sức tìm kiếm, hỏi han những người bán hàng mà cô quen biết, các nhân viên đường bộ, hai cảnh sát đang đứng gác, gặp ai cô cũng hỏi hôm nay họ có nhìn thấy cô bạn của cô không.

Nữ nhân viên phục vụ tại một nhà hàng quesadilla[*], người thỉnh thoảng vẫn tặng một bữa ăn miễn phí cho Penny Rose, trả lời Cordelia rằng chị ta đã nhìn thấy cô lần cuối từ ba ngày trước. Cordelia tiếp tục đi về phía West Yard, băng qua khu chợ trời rồi men theo dòng kênh, vừa đi vừa hét gọi tên Penny Rose. Một người ăn mày lại gần rồi túm lấy cánh tay cô.

- Cô muốn gì ở con bé? ông ta hỏi, hơi thở bốc mùi nồng nặc.

- Ông đã gặp cô ấy sao? Cordelia hỏi lại.

- Có thể thế, ông ta trả lời.

Cô đưa cho ông ta một tờ 5 bảng.

- Hôm qua, tôi tin chắc là con bé lang thang gần lâu đài của những tay cướp biển.

Cordelia có biết địa điểm đó, cô có thể nhìn thấy nó từ cửa sổ căn hộ, nó nằm trên bờ bên kia của con kênh, đổi diện với tòa chung cư nơi cô đang ở. Bản sao thu nhỏ của một pháo đài có cả tháp canh, những lỗ chầu mai và thành lũy bảo vệ. Lâu đài của những tay cướp biển vốn là một trò đùa của kiến trúc sư Richard Steifer, ông đã xây dựng công trình này vào đầu những năm 1970, ngay giữa khu bến cảng. Ngày nay, đầy là nơi đặt trụ sở của một tổ chức chăm sóc trẻ em.

Thỉnh thoảng Penny Rose lại trèo lên con đường đi tuần của pháo đài, ngồi giữa hai bức tường thành để chơi ghi ta.

Cordelia cảm ơn người ăn mày rồi chạy băng qua cây cầu treo. Thở hổn hển, cô lên đến nóc tháp canh. Penny Rose không có ở đó. Cô đưa mắt nhìn về phía cửa sổ căn hộ của mình, và nhận thấy rèm cửa đã bị kéo ra từ sau khi cô đi Madrid. Có thể là do các điều tra viên của Sở Cảnh sát London. Trừ phi Sheldon đã cử tay chân của hắn đến, giống như Diego hình dung.

Chẳng bao lâu nữa trời sẽ tối, Cordelia quyết định dừng việc tìm kiếm. Cô quay ngược lại con đường vừa đi rồi lách vào sân của số nhà 60 Oval Road. Cô đẩy chiếc thùng rác lớn, cẩn thận không làm các bánh xe kêu lên kèn kẹt, rồi nhấc viên gạch đằng sau đó ra. Chùm chìa khóa dự phòng cùng tờ 20 bảng không còn trong chỗ cất giấu nữa.

Cordelia hít một hơi thật sâu trước khi bước vào sảnh tòa nhà. Cô đi theo cầu thang dành cho nhân viên, và khi lên đến thềm nghỉ tầng mình, cô nhìn thấy dải băng màu xanh của cảnh sát có in chữ “Cấm vào” giăng ngang cánh cửa đã bị phá vỡ.

Cordelia chui qua dải băng rồi bước vào vùng tranh tối tranh sáng bên trong căn hộ.

Cô bật chế độ đèn pin trên điện thoại rồi tiếp tục bước lên. Phòng khách vô cùng lộn xộn, các ngăn kéo tủ buýp phê đã bị lật úp, đồ đạc trong đó bị vứt trên sàn nhà. Đây không phải là kết quả của một vụ trộm, những đồ vật có giá trị duy nhất mà cô sở hữu, gồm hai giá nến bằng bạc nguyên khối vốn là đồ thừa kế từ cha mẹ cô, vẫn ngự sừng sững trên bàn quầy trong góc bếp. Cánh cửa tủ lạnh mở hé, các ngăn kéo đã bị dốc hết đồ bởi những bàn tay không mấy tế nhị, những mảnh thủy tinh vỡ sáng lên lấp lánh trong luồng sáng của đèn pin. Trong phòng ngủ, đệm và gổi đểu bị rạch nát. Cảnh sát hẳn không bao giờ khiến căn hộ của cô rơi vào tình trạng này. Các điều tra viên của Sở Cảnh sát London đã thấy nó y như cô vừa thấy chăng? Họ có thông báo cho Diego không, hay đang chờ anh đến? Cô quay vào phòng khách, bước đến bên ô cửa kính nhưng từ bỏ ý định mở cửa chớp, sợ rằng sẽ để lộ sự hiện diện của mình nếu có kẻ nào đó đang rình. Chiếc cặp da đã biến mất. May mắn thay, cô đã cất những thứ đựng trong đó vào nơi an toàn. Mà thực ra, có lẽ nói là “may mắn thay” cũng không đúng, cô thầm nghĩ. Nếu những kẻ phá phách nơi này tìm lại được số tiền, có lẽ người ta đã không tìm thấy cái xác của một phụ nữ trẻ trên dòng kênh. Cordelia đi về phía tủ quần áo. Đồ đạc của cô chất đống trên sàn nhà. Cô điên cuồng lục lọi trong đó, tim thấy chiếc áo blu dông bằng da, chiếc áo blu dông bằng da lộn, nhưng không thấy chiếc bằng vải bò. Cô đưa mắt nhìn một lượt quanh nhà, rồi nhận thấy dưới chân ghế bành, ở gần cửa sổ, là cây đàn ghi ta của Penny Rose.

Cô quỳ xuống trước món nhạc cụ đó, nước mắt trào ra.

Đột nhiên, có ai đó túm lấy tóc cô rồi giật mạnh về phía sau.

Cô nhận một cái tát trời giáng, rồi một cú đấm vào bụng khiến cô gập người làm đôi. Cô cố sức tự vệ, cào vào mặt kẻ tấn công, nhưng hắn đã dữ tợn ném cô ra phía sau. Đầu cô đập mạnh vào tường, và cô ngất đi.

Ngày thứ tư, tại Kiev và tại Tel-Aviv

Janice và Vitalik giao tiếp với nhau bằng các màn hình trung gian.

- Được rồi, Metelyk, anh vào đến nơi rồi, đừng động vào thứ gì hết nhé.

- Em nhìn thấy anh di chuyển như thề em đang ở trong máy chủ đó vậy.

- Thế thì cứ nhìn đi, và đừng có gieo rắc hốn độn xung quanh kỳ tích của anh.

- Người ta nói là hỗn độn.

- Cả em cũng sẽ dành thời gian để chỉnh sửa cầu chữ của anh sao?

- Còn ai khác cũng kiên trì dạy anh viết đúng chính tả nữa thế? Anh muốn khiến em phát ghen sao? Hy vọng anh không có một Metelyk nào khác đấy chứ?

- Không, anh chỉ có em thôi. Maya thì anh gọi là Lastivka.

- Anh có tin tức gì về cô ấy không? Mateo đang tìm cách liên hệ với cô ấy...

- Vitalik biết, anh ấy cũng hỏi anh rồi.

- Thế anh có cho anh ấy biết được thông tin gì không?

- Nếu muốn tìm cách bao bọc cô ấy, thì anh ấy đã quá lớn để tự làm việc đó. Vitalik có một nguyên tắc, việc của Maya chỉ liên quan đến Maya, việc của Mateo chỉ liên quan đến Mateo và việc của Metelyk cũng thế.

- Anh có muốn một ngày nào đó nói cho em biết Metelyk có nghĩa là gì không?

- Rằng em đang khiến tâm trĩ anh bị phân tán vào một thời điểm mấu chốt.

Janice nhấc các ngón tay lên khỏi bàn phím, nhưng chỉ trong một thoáng ngắn ngủi. Không thể cưỡng nổi nỗi sốt ruột, cô gõ tiếp:

- Anh đang làm gì thế? Các dòng mã không còn chuyển động nữa.

- Anh đang cài đặt một kỹ thuật nho nhỏ nhưng tuyệt vời, một rootkit[*] do chính anh tạo ra, nhờ nó chúng ta sẽ giành quyền kiểm soát tất cả các hoạt động của ngân hàng này. Nếu em có nợ nần gì, thì nói ra ngay lúc này hoặc không bao giờ nữa, anh có thể giúp em trở nên giàu có với loại tiền mà em cần, đô la, euro, shekel, em chỉ việc đặt yêu cầu thôi.

- Chúng ta không ở đây để làm việc đó, với lại thể loại hack ấy đã là quá khứ rồi.

- Em nói thế thôi, Metelyk ạ, nhưng anh sẽ làm theo ý em. Được rồi, anh đã cài đặt xong rootkit. Anh vừa gửi cho em mã truy cập, anh không phải là kẻ ích kỷ, nhưng nguyên tắc cẩn trọng đòi hỏi chúng ta chuồn thôi. Ta sẽ quay trở lại vào ngày mai.

- Em không thể chờ đến mai được.

- Em phải chờ! Anh tặng cho em một kỳ tích tuyệt vời, đừng phá hỏng tất cả. Hẵy chờ xem họ có phát hiện ra chúng ta không. Ngày mai, chúng ta sẽ được yên thân. Với lại, anh có một chiến thuật cao thủ để đề xuất với em đây, Vitalik không bao giờ rời đi tay trắng cả. Hãy nghiên cứu hồ sơ mà anh vừa chuyển tiếp cho em, chúng ta sẽ nói chuyện sau, anh còn có những mối quan tâm khác ngoài em.

Vitalik ngắt liên lạc. Janice mở hòm thư điện tử và nhìn thấy hai tài liệu mà anh vừa gửi cho cô. Cô lập tức giải mã chúng, và hiểu ra sự tài tình trong kế hoạch mà anh bạn người Ukraina của cô đã hình dung ra: tách bạch, trong số các dữ liệu thu được, tất cả những thông tin xoay quanh vụ chuyển tiền đấng ngờ thứ hai. Nếu những lần chuyển khoản này lặp lại, thì tìm hiểu xem có tồn tại một quy trình không, và trong trường hợp ấy, tìm ra bất cứ giao dịch nhỏ nhất nào có thể đã vi phạm quy trình. Một hacker luôn tìm kiếm một điểm yếu, thời điểm con mồi mất cảnh giác, kết quả của một sai lầm, mắt xích yếu. Tại sao lại phải tấn công vào một bức tường nếu ta có thể đi qua một cửa sổ?

Janice nhớ đến một nỗi ám ảnh của Ekaterina khi hai người có dịp họp tác trong một vụ hack. Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi sáng tại trụ sở của tòa soạn Haaretz, khi Efron giận dữ bước vào phòng họp. Sau khi ném lên bàn số ra ngày hôm ấy của tờ New York Times, anh hét lên rằng các ayatollah[*] mới ở Mỹ đang nỗ lực nhằm đưa đất nước quay về thế kỷ trước. Janice giành lấy tờ báo, và phát hiện ra bức ảnh chụp một thượng nghị sĩ Mỹ thuộc phe bảo thủ cực đoan, người vừa cho thông qua một bộ luật cấm phá thai trong tiểu bang của ông ta, kể cả trường hợp mang thai do bị hãm hiếp hoặc loạn luân. Các bác sĩ vi phạm có thể phải chịu đến chín mươi chín năm tù. Nghị viện Alabama đã phê chuẩn luật này từ hôm trước. Chỉ cần Thống đốc ký là nó được đưa vào áp dụng. Janice đã liên lạc với Ekaterina ngay tối đó để đề xuất với cô một chiến dịch trừng phạt chống lại vị thượng nghị sĩ đã tự hào tuyên bố: “Khi Chúa tạo ra phép mầu của sự sống trong bụng một người phụ nữ, con người không có quyền gì để chống lại phép mầu ấy.”

Đàn ông[*] thì không, nhưng phụ nữ thì chắc chắn là có!

Ekaterina đã trả lời như thế, trước khi chấp nhận lời đề nghị của Janice.

Hai tuần theo dõi vị thượng nghị sĩ và những người xung quanh ông ta đã cho phép làm trồi lên những thư từ trao đổi đáng ngạc nhiên. Người đứng đầu một tổ chức ủng hộ sự sống là tác giả duy nhất của bộ luật xứng đáng được ví với tiểu thuyết Chuyện người tùy nữ[*]. và ông ta đã rót những khoản viện trợ hậu hĩnh cho vị thượng nghị sĩ để tài trự vụ tái đắc cử của vị này.

Các hòm thư điện tử của gia đình thượng nghị sĩ tiết lộ rằng hình ảnh con người nhân từ ngoan đạo thực ra chỉ là lớp sơn quét bên ngoài, vài năm trước, ông ta đã gửi con gái mình sang Canada để chấm dứt một lần mang thai ngoài ý muốn.

Hôm sau ngày các kết quả hack của họ được công bố, vị thượng nghị sĩ đã từ chức, và bộ luật của ông ta được mang ra tranh luận trước Tòa án tối cao, nơi rất có khả năng nó sẽ bị hủy bỏ.

Trong chiến dịch này, Ekaterina đã nhiều lần nhắc đi nhắc lại với Janice: “Cho dù cậu không biết mình đang tìm kiếm thứ gì, hãy tìm kiếm nó một cách có phương pháp.” Áp dụng chính xác lời khuyên này, cuối cùng Janice cũng phát hiện trong hồ sơ mà Vitalik vừa gửi một công ty có cái tên quen thuộc đối với cô. Bất chấp mệnh lệnh của anh bạn, cô xâm nhập lần nữa các máy chủ của JSBC, sử dụng rootkit mà anh vừa cài đặt. Cô tách riêng các hoạt động của BlackColony Capital, một trong những quỹ đầu tư lớn nhất thế giới, doanh nghiệp có liên quan đến những khoản đầu tư bí ẩn và là cố vấn tài chính của đảng Cộng hòa Mỹ.

Trước khi thông báo cho Vitalik biết về phát hiện của mình, cô quyết định chia sẻ với Noa. Cô gửi cho cô bạn gái một tin nhắn SMS, để thông báo rằng sức khỏe của bà cô đã được cải thiện, và rằng bà rất muốn biết tin tức của Noa.

Cô chờ câu trả lời, một giờ sau nó đến.

- Tớ đã phải bịa ra rằng tớ đi mua một gói kẹo cao su, Noa càu nhàu, cô gọi cho Janice từ một ca bin điện thoại, rốt cuộc cậu sẽ khiến tớ gặp rắc rối mất thôi. Có chuyện gì thế?

- Trong vòng mười tháng vừa rồi, BlackColony Capital đã chuyển 5 triệu đô la vào tài khoản của Oxford Teknika, doanh nghiệp tự xưng là công ty marketing du lịch mà cậu đã nói với tớ ấy. Cậu có tin vào những điều trùng hợp không?

- Cậu làm thế nào mà có được thông tin ấy thế? Người đưa tin của cậu đã dấn sâu vào vụ này, không thể khác được!

- Chúng ta đừng mất thời gian nữa! Tớ có cần kết luận rằng thông tin này không hề mới mẻ đối với cậu không?

- Chúng tớ nghi ngờ rằng họ chính là nguồn gốc của những lần chuyển khoản này.

- “Họ” là ai thế?

- Một tài khoản 7,5 nghìn tỷ tỷ đô la không thể do một người duy nhất quản lý được. Hãy làm xong bài tập của cậu trước khi quấy rầy tớ. Bầy giờ, nếu cậu muốn chúng ta tiếp tục cộng tác, hãy gửi cho tớ tất cả những gì cậu đã phát hiện ra, nếu không, tớ thề rằng đây sẽ là cuộc gọi cuối cùng của tớ.

- Tớ lấy lại các danh sách giao dịch rồi sẽ tự tay mang đến cho cậu, như thế chắc chắn hơn.

- OK, tớ sẽ xem về phía tớ có thể tìm được gì. Tối nay tớ sẽ đi ăn tối, với một người đàn ông mà tớ thích, và không muốn hủy hẹn. Cậu chỉ việc ghé qua nhà tớ vào khoảng 10 giờ, tớ sẽ để cho cậu một chùm chìa khóa phụ trong chậu hoa lớn dưới chân cầu thang... phòng khi tớ về muộn một chút, và nếu cậu đến trước, xin miễn cho tớ mọi bình luận về mớ hỗn độn đang ngự trị trong căn hộ của tớ. Cậu sẽ biết tại sao, đã hai ngày nay tớ không có một giây nào cho riêng mình!

- Noa, tất cả những chuyện này che giấu điều gì? Tớ cảm thấy sợ quá.

- Chúng ta sẽ nói chuyện này sau.

Noa gác máy rồi rời khỏi ca bin điện thoại. Trên đường quay về văn phòng, cô dừng lại trước quầy của một người bán hàng rong, mua vài phong kẹo cao su và một bao thuốc lá Noblesse cho chỉ huy.

Janice căng thẳng đi đi lại lại trong phòng khách, cô quay lại ngồi trước máy tính và thông báo cho Mateo cùng Ekaterina rằng cô có thông tin mới.

Ngày thứ tư, tại Rome

Mateo chỉ cho tài xế dừng xe đằng trước nhà thờ Sant’Apollinare. Quá ngã tư này là không thể di chuyển nổi nữa. Anh kéo Ekaterina vào đường Agonale. Cô ngất ngây khi phát hiện toàn cảnh của quảng trường Navona, họ cùng nhau băng qua đó rồi dừng lại để chiêm ngưỡng đài phun nước del Moro. Đây là lần đầu tiên cô đến Rome. Các tượng thần nửa người nửa cá Triton vắt vẻo trên chiếc bể thấp thổi vào những vỏ sò kép, những pho tượng tuyệt đẹp khạc nước xung quanh bức tượng cẩm thạch một nam thần Moor đang chiến đấu với một con rắn...

- Chúng ta có nhiều việc phải làm đấy, Mateo nhắc nhở.

Ekaterina không trả lời anh mà bước về phía đài phun nước Quattro Fiumi nằm ở trung tâm quảng trường, một cột tháp được bao bọc bởi bốn vị thần lộng lẫy...

- Chính giáo hoàng Innocent X đã thiết kế, Mateo kể, mỗi pho tượng đại diện cho một dòng sông lớn trên bốn lục địa được con người biết đến vào thế kỷ 17. Đi nào, chúng ta sẽ du lịch vào một ngày khác.

Mateo dẫn Ekaterina băng qua một con phố hẹp thông ra đường Della Pace. Anh dừng lại để mua cho cô một cây kem, rồi dẫn cô băng qua sông Tiber bằng cây cầu Umberto I. Một lát sau, họ đến dưới chân một tòa biệt thự kiểu La Mã nằm trên đường Ezio.

Ekaterina ngước mắt để quan sát những cây mỏ hạc và hoa giấy đang nở hoa rực rỡ trên một hàng hiên ở tầng hai.

- Anh sống trong tòa lầu đài này sao? cô hỏi.

- Đây là văn phòng của anh, Mateo vừa trả lời vừa đẩy cánh cổng đồ sộ bằng gỗ có chạm trổ hoa văn.

Tiếng bước chân họ vang vọng trong khoang cầu thang lớn được chiếu sáng bằng một chiếc đèn lồng vàng rực. Ekaterina cảm thấy mình như được đưa về bốn thế kỷ trước. Cô tưởng tượng ra những người hầu mặc chế phục đang đứng đón khách, những phụ nữ mặc váy lụa thêu chỉ vàng chỉ bạc, những cận thần mặc trang phục kết đầy đăng ten và những chiếc áo chẽn màu sắc sặc sỡ.

Đến bậc thềm tầng hai, Mateo tránh sang một bên nhường cô bước lên trước. Vào đến trong phòng, Ekaterina phát hiện ra một khoảng không gian rộng mở, với nét hiện đại trái ngược hẳn với vẻ bề ngoài của tòa biệt thự. Những tấm vách kính ngăn cách các máy chủ đang nhấp nháy đèn hiệu chia không gian đó thành những khoảng vuông, những bó dây cáp chạy trên mặt sàn. Khoảng năm mươi chàng trai cô gái trẻ trung đang làm việc đằng sau máy tính, dường như thoát khỏi thế giới; không ai trong số họ để ý đến Mateo và Ekaterina.

- Chào mừng em đến tổ ong, Mateo tuyên bố. chúng ta hãy vào phòng làm việc của anh, ở đó yên tĩnh hơn.

Họ băng qua khu làm việc không gian mở, và qua một lớp vách kính, Ekaterina nhìn thấy một phòng khác cũng rộng ngang phòng đầu, với số lượng nhân viên tương đương.

- Văn phòng anh đông người thật!

- Hai trăm, phân bổ trên ba tầng.

Ekaterina thấy phòng làm việc của Mateo có vẻ khiêm tốn hơn, hai ô cửa sổ lấy sáng cho một căn phòng bày biện rất ít đồ đạc. Anh mở một cái tủ rồi đưa cho cô một máy tính xách tay.

- Đây, của em đây.

- Máy tính của em đã rất phù hợp rồi.

- Mẫu máy này rất đặc biệt, anh nghĩ em sẽ rất thích nó đấy.

- Thế ư? Tại sao vậy?

- Có những phương pháp nhanh chóng hơn để thực hiện một vụ hack, so với sử dụng phần mềm... cách thức mà anh chẳng có gì để dạy cho em cả. Bằng cách can thiệp trực tiếp vào thiết bị chẳng hạn. Tất cả các điện thoại thông minh đều được trang bị một gia tốc kế. Mỗi lần ta cầm điện thoại trên tay, chúng phát ra một tần số riêng biệt, thể hiện vị trí của chúng trong không gian. Chỉ cần ở gần và ghi lại những tần số đó, rồi nhận biết chúng thông qua một ứng dụng nhỏ, ta có thể có được mật mã mở khóa do người sử dụng gõ ra.

- Cái gì? Anh đang nói với em rằng với chiếc máy tính mà anh đưa cho em, anh chỉ việc ung dung ngồi trong một quán cà phê, rồi khi một gã ngồi không xa anh gõ mật khẩu điện thoại di động của gã, anh sẽ tóm được nó, phải không?

- Đúng vậy, anh rất vui vì em thích món quà của anh, Mateo phấn khởi trả lời. Kiểu tấn công này được gọi là tấn công kênh bên.

Ekaterina bíu môi hoài nghi, đồng thời tỏ vẻ khó chịu.

- Và... trước khi em mạo hiểm mạng sống của mình trong quán cà phê ở Oslo, anh cho rằng việc nói với em về kiểu tấn công kênh bên của anh là thừa chăng?

- Ngược lại, Mateo lúng túng trả lời, thậm chí đó chính là lý do anh đề nghị thay phiên cho em nếu thời tiết không thuận lợi.

- Thời tiết quả là kẻ giơ đầu chịu báng lý tưởng nhỉ!

Mateo kéo tay cô.

- Lại đây, anh nói, em còn chưa hết ngạc nhiên đâu. Họ băng ngang tổ ong theo hướng ngược lại rồi dừng ở cuối một hành lang dài, trước một cánh cửa bọc thép mà Mateo dùng thẻ để mở khóa. Ekaterina bước vào một phòng thí nghiệm thực thụ.

Bên dưới thấu kính của một kính hiển vi đặt trên mặt bàn kê giữa phòng, cô nhìn thấy một tấm bảng bằng silicon nối vào một chiếc hộp đen bằng một bó dây điện.

- Cái gì vậy? cô tò mò hỏi.

- Một thiết bị cho phép phát hiện những bí mật của một bộ đồng xử lý. Chỉ cần đánh cắp nó từ chủ sở hữu. Nhưng cứ cho rằng việc đó đã xong rồi...

- Mà này, em cứ tưởng anh làm việc trong lĩnh vực mạng xã hội cơ đấy.

- Thứ này là cái hộp mà anh đã nhượng lại cho FriendsNet, nó chiếm tầng ba và tầng bốn của ngôi nhà này. Ở tầng hai thì vẫn là nhà của anh. Ở đây, bọn anh thiết kế các công cụ an ninh tin học hàng đầu, đặc biệt nhằm bảo vệ các ví tiền điện tử.

- Anh hack hay là bảo vệ thế?

- Cả hai đều thuộc cùng một trạng thái tinh thần, không phải sao? Thứ đã biến chúng ta thành ra như ngày nay. Từ ngày đầu tiên, khi cúi người trên một chiếc máy vi tính, say sưa trước quyền lực mà ta có thể có được từ đó, ta đã phải lựa chọn sẽ sử dụng quyền lực đó như thế nào... cho đến khi gia nhập Hội 9. Thời gian đầu, em đã tiến hành bao nhiêu vụ hack chỉ vì niềm vui duy nhất là xuyên thủng các bức tường của một pháo đài, vì vẻ đẹp của hành động đó, để thách thức, để chứng tỏ với đối thủ của em là em mạnh hơn?

- Hack cũng có sự cao quý riêng, thực ra là tùy thuộc vào mục đích chúng ta thực hiện nó.

- Còn anh, anh luôn nhìn đó như một cuộc đấu cờ, trong mỗi hành động, các kiện tướng tự đánh giá bản thân qua trí thông minh của đối thủ. Ở đây, bọn anh phát triển các hệ thống bảo vệ, và ngay sau khi hoàn thành, bọn anh sẽ làm tất cả để hack chúng, để tìm ra điểm yếu của chúng, bởi vì luôn luôn có một điểm yếu, em biết rõ điều đó mà. Thế là, bọn anh lại miệt mài tìm cách chỉnh sửa điểm yếu đó trước khi một hacker khác phát hiện ra nó. Chính việc vượt xa đối thủ như vậy cho phép ta chiến thắng cả ván cờ.

- Em vẫn biết rằng anh không phải là một gã bình thường, Mateo ạ. Em nghi ngờ điều đó từ nhiều năm nay đằng sau màn hình máy tính của em, nhưng đã chắc chắn như thế khi gặp anh trên cầu tàu ở Ljan. Thậm chí em tin rằng đó chính là điều khiến em thích ở anh. Được rồi... hãy giải thích cho em biết chúng ta có thể thu được gì từ những kỳ tích công nghệ của anh, đã lâu rồi em không phấn khích đến thế này, Ekaterina nồng nhiệt thốt lên.

- Được thôi, vậy để ngày hôm nay nhẹ nhàng hơn một chút, em hãy giả vờ mình là Bond và tập trung toàn bộ sự chú ý mà Bond dành cho Q. trung thành của mình... cho dù Bond chẳng hiểu chút gì trong những lời giải thích của Q.

Mateo mỉm cười, kéo một ngăn kéo bàn, chọn một linh kiện điện tử và đặt nó bên dưới thấu kính của kính hiển vi.

- Một bộ đồng xử lý được điều chỉnh tốc độ theo nhịp của một đồng hồ bên trong, nhờ một tinh thể quartz phát ra những xung động, ngay sau khi nó được nối vào với một dòng điện. Cứ mỗi tích tắc đồng hồ, bộ đồng xử lý thực hiện một hoạt động, tương ứng với một chỉ thị. Các chỉ thị này được phân làm nhiều chủng loại. Nói chung gồm có: truy cập bộ nhớ; các phép tính số học, cộng, trừ, nhân hoặc chia; các phép tính lô gic và các phép kiểm soát. Kiến trúc tập lệnh được thực hiện nhờ sự trợ giúp của các bóng bán dẫn lắp đặt trong các đĩa bán dẫn bằng silic được khía thành các phần hình chữ nhật, và đặt trong một cái hộp chứa các bộ kết nối vào-ra. Những cái ghim giống như chân của lũ côn trùng, từ đó mà chúng ta gọi chúng là “con bọ”. Sau đoạn giải thích mà anh không hề nghĩ là sẽ khiến em thích thú này, rốt cuộc anh cũng có thể giải thích với em phép mầu được thực hiện như thế nào. Trong số tất cả những bóng bán dẫn này, luôn có vài cái có khiếm khuyết. Những mắt xích yếu của chúng ta! Bọn anh dễ dàng tìm ra chúng nhờ kính hiển vi. Sau khi xác định xong, bọn anh sẽ đặt bộ đồng xử lý trên tấm bảng đã khiến em chú ý này. Nó được kết nối bằng dầy điện với một máy phát laze, cái hộp nhỏ màu đen mà em nhìn thấy ở ngay bên cạnh ấy. Vậy là ván cờ đã nhuốm màu sắc của một trận thủy chiến. Bọn anh tác động đến các bóng bán dẫn có khiếm khuyết bằng một tia laze, và thế là thuyền trúng đạn mà chìm. Vỏ bọc của bộ đồng xử lý bị chọc thủng, và bọn anh xâm nhập được bộ não của chiếc máy vi tính mà bọn anh cần nắm quyền kiểm soát, để truyền cho nó tất cả những chỉ dẫn mà bọn anh muốn.

- Anh có thể kiểm soát nó hoàn toàn, từ xa?

- Chính xác! Hãy hình dung rằng bọn anh đã lấy cắp được điện thoại di động của Baron, trong khoảng mười phút. Chiếc cặp tài liệu mà em nhìn thấy ở đầu bàn kia chứa tất cả trang thiết bị để mở nó, lấy đi bộ đồng xử lý, nhận diện các bóng bán dẫn có khiếm khuyết, và một khi đã tấn công xong, bọn anh sẽ tạo ra một bản sao hoàn hảo, trong đó có cài thêm một chương trình cây nhà lá vườn nhỏ. Bản sao này được đặt lại vào trong điện thoại di động, và kể từ đó, có thể hack nó từ xa và giao tiếp đồng thời với bản gốc.

- Anh khoe mình có thể mở vỏ của một chiếc smartphone, tấn công và nhân đôi bộ đồng xử lý của máy rồi trả tất cả về vị trí cũ chỉ trong mười phút sao? Anh có nói nghiêm túc không đấy?

- Kỷ lục đạt được trong phòng thí nghiêm này là tám phút hai mươi chín giây. Thêm một phút rưỡi nữa trên thực địa là biên độ theo anh có thể chấp nhận được. Em có muốn anh trình diễn với điện thoại của em không?

- Không, em thà tin lời anh còn hơn.

- Em có thể tin được đấy, Mateo trả lời, trong giọng nói có chút tự hào.

- Thế anh định làm thế nào để đánh cắp điện thoại di động của Baron trong mười phút mà y không nhận ra?

- Chính vì thế mà chúng ta đến Rome... mà không quên ghé thăm quảng trường Navona, đương nhiên.

Ekaterina không để ý đến lời châm chọc, mà muốn thỏa mãn trí tò mò của mình hơn. Nhưng cô còn chưa kịp cúi nhìn vào kính hiển vi, thì điện thoại di động của cô đã rung lên, cả điện thoại của Mateo cũng thế.

- Trong lúc đó, Janice làm gì?

- Điều tệ nhất đối với cô ấy, đó là chờ đợi, vì không muốn lần thứ hai vi phạm lời hứa với Vitalik là sẽ không quay vào máy chủ của JSBC trước ngày hôm sau. Và để giết thời gian trong lúc chờ đợi, cô ấy đã tập hợp vào một tập tin tất cả những gì mình biết được cho đến lúc đó. Sau khi mã hóa, cô chuyên tiếp nó cho Mateo và Ekaterina, nhắn họ đọc càng sớm càng tốt. Cô ấy còn chưa biết những kết luận mà hai người bạn cùng nhóm đã rút ra được trước khi rời London, nhưng đã tạo thành một đội hoàn toàn độc lập với họ. Thậm chí, dường như cô ấy đã nắm được quyền kiểm soát. Trong tin nhắn, cô không chỉ bảo họ tiếp tục điều tra tích cực, mà còn nhắc nhở rằng họ bắt buộc phải tham gia. Cô đề nghị họ gặp nhau lần nữa trên diễn đàn vào nửa đêm theo giờ GMT. Ekaterina xác thực rằng cô đã nhận được tài liệu và hứa sẽ nghiên cứu càng sớm càng tốt. Nhưng Janice không dừng ở đó, cô có linh cảm họ cần thêm những nguồn lực khác nữa...

- Diego và Cordelia ư?

- Đúng thế, không phải chỉ có bầy mãnh thú mới biết kết bè cánh với nhau.

Chú thích:

[*] Một món ăn nổi tiếng của Mexico.

[1] Ở đây, tác giả chơi chữ. Trong tiếng Pháp, “homme” vừa có nghĩa là con người, vừa có nghĩa là người đàn ông.

[2] Tác phẩm của nhà văn Margaret Atwood.