Ăn mày xin vàng - Và- Con cọp và cậu học trò- & - Tên trộm vịt-
Phú ông nọ giàu có nhứt trong vùng nhưng rất hà tiện. Bao nhiêu vàng bạc, ông giấu cất trong nhà, không đem bố thí cho một ai.
Hôm ấy, có lão ăn mày đến năn nỉ phú ông mà xin cho kỳ được một nén vàng. Phú ông quát tháo, sai người đuổi đi. Nhưng lão ăn mày vẫn lỳ gan trở lại xin vàng. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Rốt cuộc, phú ông cho lão nọ một nén rồi sai người đầy tớ đi theo rình.
Ban đầu lão ăn mày mừng rỡ, cười hí hởn. Nhưng đến khoảng đất trống, lão đặt nén vàng bên mình rồi ngủ khò. Tên đầy tớ bèn lén lại gần ăn cắp nén vàng nọ đem về cho chủ. Hôm sau, lão ăn mày trở lại nhà phú ông mà xin vàng như cũ.
Phú ông nói:
- Hôm qua tôi cho ông một nén, đâu rồi?
Ông lão ăn mày vuốt râu mà trả lời:
- Tôi để nó ở kế bên mình. Nhưng khi tôi vừa nhắm mắt thì nó cũng mất đi. Bởi vậy tôi trở lại.
Phú ông suy nghĩ về câu nói của ông lão ăn mày, hiểu rằng khi nhắm mắt chết đi thì sự nghiệp không còn gì hết. Ông bèn đem vàng bạc dùng vào việc phước thiện.
Gặp những người trọng tuổi, phú ông thuật lại chuyện lão ăn mày nọ. Ai nấy đoán rằng: không chừng lão ấy là Tiên trá hình để răn đời.
Con cọp và cậu học tròCậu học trò đi dạo chơi trên núi bỗng gặp một con cọp mắc bẫy.
Cọp ta vùng vẫy la hét, kêu cứu rằng:
- Tôi rủi lâm nạn, cậu làm ơn gỡ bẫy giùm. Tôi đền ơn xứng đáng, hằng ngày vác heo rừng, vác nai lại để cậu làm tiệc. Trong rừng này còn nhiều hột ngọc quý giá mà bấy lâu nay tôi chôn giấu dưới đất. Hễ được tự do thì tôi đào lên dâng cho cậu.
Cậu học trò nọ vui mừng, phần thì muốn ra tay nghĩa hiệp, phần thì muốn được của cải quý báu nên tháo bẫy ra giùm.
Cọp được tự do, đi khoan thai trước mặt cậu học trò rồi nghiêm nét mặt:.
- Tao đói bụng quá, phải ăn thịt mầy mới được.
Cậu học trò cãi lại. Cọp không nghe. Xảy đâu một ông Tiên hiện ra, tay cầm phất trần chỉ ngay con cọp mà nói:
- Không được hỗn láo, chuyện đâu còn đó.
Biết là Tiên giáng trần, cọp quỳ xuống mà nói:
- Thưa ngài, cậu học trò này phá tôi.
Ông Tiên nói:
- Bây giờ, cọp cứ yên lòng ở vào bẫy như cũ. Cậu học trò này phá rầy như thế nào, để ta xét trị tội nó.
Dứt lời, cọp đi trở vào bẫy. Ông Tiên gài bẫy lại rồi nói với cọp:
- Chuyện đâu còn có đó thì ta để đó. Mi ráng ở đây mà chịu chết.
Rồi ông nói với cậu học trò:
- Cậu có lòng nhân đạo. Từ rày sắp tới phải cẩn thận. Có lòng nhân mà cũng phải có trí mới được, đừng nhẹ dạ nghe lời kẻ ác tâm.
Tên trộm vịtTên nọ lười biếng, không chịu làm lụng nhưng có tật muốn ăn ngon. Hôm đó nó đi qua làng bên cạnh, thấy một con vịt mập đang đứng ngủ bên bờ ao. Ban ngày, nếu ăn cấp thì khó lòng chạy trốn được. Nghĩ vậy nó đến quỳ mọp trước mặt con vịt, hai tay chắp lại, miệng khấn vái lâm râm.
Chủ nhà lấy làm lạ, chạy ra hỏi:
- Chú kia? Tại sao quỳ lạy con vịt như vậy? Tội chết! Hay là chú điên rồi?
Tên nọ ngước mặt lên mà thưa:
- Nói giấu chi ông, hồi tối này tôi nằm chiêm bao thấy cha tôi về. Cha tôi nói bữa nay sẽ nhập hồn vô xác con vịt tại xóm này, bờ ao này. Vì tình phụ tử tôi tìm đến đây, quỳ trước con vịt này mà nhớ vong hồn cha.
Chủ nhà nghe nói, động lòng, bèn cho con vịt. Anh nọ mừng quýnh đem vịt trở về nhà. Chủ nhà nom theo, thấy anh ta bắt nước sôi cắt cổ, nhổ lông con vịt nọ.
Chủ nhà hỏi:
- Sao chú đành nhẫn tâm giết nó? Nó là hồn của cha chú, chú nói hồi nãy.
Tên nọ trả lời:
- Tôi làm phép, cầu hồn của cha tôi xuất ra khỏi xác của con vịt rồi. Bây giờ tôi ăn cái xác này.
Anh chủ nhà tức giận vô cùng, biết rằng mình mắc mưu tên bất lương.