← Quay lại trang sách

Tích Nguyệt Lão Tơ Hồng - Và-Chàng rể khờ

Vi Cố là một thư sinh văn hay chữ tốt nhưng chưa gặp hội phong vân, thi mãi không đậu, nên quay về mượn thú gió trăng tiêu sầu giải muộn. Một hôm, thơ thẩn dưới trăng, Vi Cố thấy một ông già ngồi dưới cội tùng xem sách. Lại gần thì thấy bên cạnh ông già có một chiếc giỏ đựng toàn chỉ đỏ.

Vi Cố mới lân la làm quen với ông già rồi hỏi ông đọc sách gì đó, còn chiếc giỏ đựng chỉ đỏ làm gì?

Ông già nọ đáp:

- Cuốn sách đang xem chính là sổ nợ duyên có đủ tên những cặp vợ chồng sẽ lấy nhau, còn giỏ chỉ đỏ là tơ hồng để buộc chặt chân vợ chồng lại với nhau cho đến trọn đời.

Vi Cố lấy làm lạ lắm, hỏi:

- Như vậy tôi đây chưa vợ, không biết ngày nào mới có vợ và vợ tôi là ai, ở đâu?

Ông già nọ lật sách xem một hồi rồi nói:

- Còn lâu lắm ngươi mới lấy vợ, vợ ngươi sẽ là con gái của mụ ăn mày ở chợ này.

Nói rồi ông già cười lên mấy tiếng, biến mất. Vi Cố nửa tin, nửa ngờ và lấy làm lo lắng. Hôm sau, ra chợ Thang Âm dò xem hư thực. Quả nhiên, Vi Cố gặp một người đàn bà ăn xin dắt một đứa bé đi chập chững.

Sợ phải kết duyên với con nhà bần tiện. Vi Cố liền dùng dao định chém chết đứa bé. Chẳng ngờ, lưỡi dao vừa xớt qua đầu, mẹ đứa bé hoảng kinh bồng nó chạy trốn mất, nó chỉ bị thương nơi đầu.

Mười lăm năm sau, Vi Cố thi đỗ ra làm quan rồi kết duyên cùng con gái một vị quan già. Thời gian qua, một hôm rỗi rảnh, Vi Cố đùa cợt với vợ, chợt nhìn thấy cái thẹo trên đầu, liền hỏi thăm duyên cớ. Chừng nghe vợ thuật chuyện, Vi Cố mới biết vợ mình không ai khác hơn đứa bé con của người đàn bà ăn xin ở chợ Thang Âm mà ông định giết chết ngày xưa, về sau, được vị quan già xin làm con nuôi.

Bấy giờ, Vi Cố đã hiểu rõ sự huyền bí của đất trời. Thiên cơ đã định thì không tài nào thay đổi được.

Do chuyện này, mà từ đó tới sau người ta gọi ông già dưới trăng là Nguyệt Lão, chỉ đỏ là tơ hồng. Và trong những đám tân hôn, người ta thường chúc câu “Bách niên giai lão” bởi sự tích này mà ra vậy.

Chàng rể khờ

Xưa có chàng trai nọ khờ khạo, vì nhà túng bấn nên anh ta sẵn sàng ở rể giúp việc cho gia đình bên vợ Anh ta than phiền với bà mai:

- Khó quá. Về nhà cha vợ, tôi phải xử sự ra sao đây? Không khéo lại mất vợ.

Bà mai đáp:

- Mọi việc đều đã xong xuôi. Anh hãy về giúp đỡ gia đình bên vợ, trông coi mọi việc.

- Nghĩa là làm sao?

- Hễ thấy cha vợ làm bất cứ công việc gì dầu nặng dầu nhẹ, anh phải ra sức làm y như vậy để giúp đỡ.

Anh ta vô cùng mừng rỡ:

- Vậy thì được. Tôi xin tuân theo lời dạy.

Đến nhà vợ, sau khi ăn cơm xong cha vợ xách búa ra vườn đốn cây. Chàng rể cũng lật đật xách búa đi theo.

Đến vườn, cha vợ vung búa chặt vào cây.

Chàng rể sực nhớ lời dạy của bà mai, liền chạy đến bên cạnh cha vợ mà thưa:

- Để con đốn cây này giúp cha.

Người cha vô cùng mừng rỡ, bỏ gốc cây ấy qua đốn gốc khác ở kế bên.

Nhưng chàng rể ngây ngô, chạy đến thưa:

- Để con đốn cây này.

Người cha liền qua gốc cây khác, chàng vẫn tiếp tục xách búa đến chàng ràng. Rốt cuộc cha vợ và chàng rể chẳng đốn xong cây nào cả.

Thế là người cha vợ tức giận xách búa đi xa hơn. Ngạc nhiên làm sao, chàng rể đi theo bén gót. Người cha vợ sinh nghi:

- Hay là nó nổi cơn điên? Rủi bề gì, nó dám vác búa chém mình.

Thế là ông cắm đầu chạy thẳng về nhà. Chàng rể thấy vậy vội chạy theo. Chiếc khăn vấn đầu của người cha bị tuột xuống đất, chàng rể cũng bắt chước, lột khăn trên đầu mình mà ném xuống đất. Người cha vợ càng hoảng sợ, té sấp rồi lồm cồm ngồi dậy; phía sau, chàng rể giả bộ té.

Về đến nhà, người cha vợ bèn đấm vào vai vợ mình mà báo nguy:

- Má bầy trẻ ơi? Thằng rể mình nó phát điên rồi. Chạy nhanh, kẻo nó chém.

Ngờ đâu, chàng rể cũng bắt chước cha vợ, đấm vào vai của bà mẹ vợ mình một đấm khá đau điếng.

Cha vợ và mẹ vợ hoảng hốt chạy khỏi nhà, loay hoay bên gốc cây, nhưng chàng rể... hăng máu nọ vẫn bắt chước đến gốc cây. Rốt cuộc, hai ông bà té nhào xuống mương la inh ỏi, kêu cứu với chòm xóm.

Chàng lại nhảy xuống mương, la inh ỏi theo.

Hàng xóm chạy lại, bắt chàng rể hạch hỏi, duyên cớ. Bấy giờ ai nấy mới hiểu. Anh ta chẳng có ác ý gì cả mà trái lại chỉ muốn giúp đỡ cha mẹ vợ... theo lời bà mai!