← Quay lại trang sách

Muôn sự của chung Và-Quẻ tử vi tốt xấu

Xưa kia có vị đạo sĩ tu tiên tại núi Lao Nhơn, lúc rảnh rang, đạo sĩ xuống núi để dò xét tình hình người dưới trần tục. Đạo sĩ bèn giả dạng làm người tiều phu nghèo khó. Lúc chợ đang nhóm họp đông đảo, đạo sĩ đến gần một anh bán trái đào mà nói:

- Tôi đang khát nước. Anh cho tôi xin một trái.

Anh nọ nói nhanh:

- Ông lão này vô duyên quá? Ở đây chỉ có bán với buôn, ông ngủ mê à? Tôi chẳng cho ông trái nào đâu.

Đạo sĩ nài nỉ:

- Anh còn hàng trăm hàng ngàn trái đào chồng chất trên cỗ xe bò này. Cho tôi một trái, thiết tưởng anh chẳng thiệt thòi gì đâu? Anh nên suy nghĩ lại.

- Đừng nói nhiều vô ích, ông hãy đi nơi khác.

Đạo sĩ mỉm cười:

- Bây giờ, tôi mua một trái. Anh bán không?

- Đưa tiền cho tôi xem.

Đạo sĩ đưa tiền cho anh nọ rồi ông cầm một trái đào mà ăn ngon lành: ăn xong, ông ta nài nỉ:

- Cho tôi xin thêm một trái. Tôi còn đói quá.

Anh nọ cương quyết từ chối. Hai người cãi vã, ban đầu còn nhỏ nhẹ, lần lần sinh to tiếng. Người qua kẻ lại xúm nhau xem, ngày càng đông.

Đạo sĩ cáo từ xin phép đi nhưng anh nọ nắm tay lại:

- Ông định ăn cắp của tôi trái đào này à?

Người đứng xem bàn tán, có kẻ nói:

- Thôi? Tôi sẵn sàng trả tiền trái đào này giúp cho ông lão ấy.

Đạo sĩ gật đầu cám ơn người lạ mặt, ông ta ung dung ăn, sau chót, ông cầm cái hột đào, thổi bùa phép, vào rồi đem chôn dưới đất, ngay nơi ông ta đứng.

Chôn xong, ông ta nói to:

- Bà con cho tôi xin một chút nước sôi.

Ai nấy ngạc nhiên, tò mò muốn xem ông lão nọ giở trò gì. Một người tình nguyện chạy vào quán nước mượn cái ấm nước sôi, đem ra trao cho lão.

- Này, ông dùng nước sôi để làm gì?

Ông lão đáp:

- Thiên cơ bất khả lậu.

Nói xong ông tưới nước sôi ngay nơi chôn hột đào khi nãy.

Thế rồi, trong phút giây, mặt đất nứt nẻ, hột đào lên mộng, nở ra hai cái lá xanh mơn mởn, gốc cây đào to lớn dần, mọc thêm nhánh to nhánh nhỏ. Lá trổ xum xuê ngay các chồi non. Trong phút chốc, cây đào nọ trổ bông. Bông lớn lên, kết trái, ban đầu trái còn xanh nhưng bỗng nhiên mùi thơm ngào ngạt dâng lên. Cả đám cử tọa hò reo:

- Xem kìa, trái chín hết rồi.

Lão ta đáp:

- Nếu trái đã chín, ta sẵn sàng hái xuống, tặng cho bà con. Ở chợ này mỗi người ăn một trái cho biết. Nó là giống đào tiên, lâu lâu mới trổ một lần.

Ban đầu, nhiều người do dự, bàn tán lợi hại:

- Tại sao lão này tử tế quá, hay là đào tiên giả?

Nhưng ăn xong, ai nấy đều nhìn nhận:

- Đào ngon thiệt.

Họ xin thêm mỗi người một vài trái, đem về làm giống và tặng cho họ hàng bà con.

Thái độ của ông lão luôn luôn vui vẻ, ông leo lên tận ngọn cây, hái đến trái cuối cùng, đem xuống tặng. Hái xong, lão nói to:

- Bây giờ tôi xin kiếu bà con, cho tôi mượn cây dao.

Cầm lấy con dao, lão đốn gốc cây đào nọ, vác lên vai, đi lững thững về phía dãy núi xa xa.

Nhưng anh bán đào bỗng la hoảng, khi nhìn thấy cả xe đào đều biến mất, chẳng còn một trái. Ra nãy giờ lão già đã... hóa phép đem tất cả đào của hắn phân phát cho khách qua đường, và gốc cây đào mà lão vác trên vai chính là cái gọng xe, bị lão chặt đứt hết một khúc.

Anh ta khóc hu hu trong khi người xung quanh cười rộ...

Mới hay:

Ở đời muôn sự của chung.

Hơn nhau một tiếng anh hùng mà thôi.

Quẻ tử vi tốt xấu

Ngày xưa, vị hoàng đế nọ sau khi bình định sơn hà bèn trở về cố hương, giao thiệp thân mật với các bực kỳ lão trong làng, bày tiệc yến ẩm để tạ ơn xưa.

Vị hoàng đế ngồi nơi ghế danh dự, xung quanh ngài còn hàng trăm quân sĩ hầu cận, giữ trật tự bỗng một quân hầu đến quỳ trước mặt vua:

- Tâu bệ hạ, có ông lão nọ muốn ra mắt nhưng bề tôi ngăn cản, chờ lệnh bệ hạ.

Vị hoàng đế tỏ vẻ không bằng lòng:

- Cứ gọi lão ấy vào đây hầu chuyện với ta.

Lúc sau, một ông lão quê mùa bước tới, quỳ xuống lạy...

Hoàng đế nói nhanh:

- Cứ bình thân. Có chuyện gì quan trọng?

Ông lão đáp:

- Kẻ phàm phu này muốn kêu oan với Điện hạ một điều, nhưng nói ra sợ phạm thượng.

- Cứ nói. Ta không hề câu chấp.

- Tâu Điện hạ, tính theo quẻ tử vi thì Điện hạ và kẻ phàm phu này cùng sinh vào một làng, một ngày, một giờ. Nhưng lớn lên, cớ sao Điện hạ trở nên một bậc kỳ tài, trị vì muôn dân trăm họ còn kẻ phàm phu này cứ sống hẩm hiu, cơm chưa đủ ăn, áo chưa đủ mặc. Mong Điện hạ xét giùm. Tại sao Con Tạo trớ trêu, bày nhiều điều... bất công.

Hoàng đế mỉm cười, truyền quân hầu rót rượu mời ông lão quê mùa ấy. Lát sau, hoàng đế hỏi khẽ:

- Hằng ngày lão sinh sống bằng nghề gì?

- Tâu Điện hạ, hàng ngày kẻ phàm phu này chỉ chuyên nghề nuôi ong mật, bán sáp và mật mà độ nhật, ngoài ra chẳng còn nguồn lợi nào khác nữa.

- Tất cả được bao nhiêu ổ ong?

- Tâu Điện hạ, được mười tám ổ.

Hoàng đế thích chí, vỗ vai ông lão mà giải đáp:

- Thế là rõ ràng quá rồi. Lão sung sướng hơn ta. Quẻ tử vi đúng lắm.

Ông lão ngơ ngác:

- Xin Điện hạ... nói thêm.

- Trời đã định cho mỗi chúng ta trị vì thiên hạ. Như ta đây, lên ngôi hoàng đế nhưng quyền hành chỉ gồm trong một nước. Còn lão, trời hậu đãi hơn nhiều, cho cai trị đến mười tám nước. Mỗi ổ ong là một nước, có ong chúa, có quần thần, có dân chúng. Mười tám ổ ong tức là nước chư hầu dưới tay của vị hoàng đế trung ương. Vị hoàng đế ấy chính là lão đó.