Chương 3
Cái thác đó là một nơi vô cùng kín đáo. Ba cũng không hiểu sao anh có thể đến được chỗ đó. Một vùng rừng núi chằng chịt, lạ lẫm, cách xa quốc lộ, thưa dân và chưa có dịch vụ du lịch. Ba biết đến cái thác ấy qua một người bạn của mình, một cảnh tượng hùng vĩ ít người lai vãng.
Khi Ba nói ý định sẽ đến nơi ấy, mẹ đã ngăn trở. Một dự cảm không lành nào đấy khiến bà kiên quyết ngăn cản, nhưng Ba vẫn cứ đi. Anh trốn mẹ đuổi theo hành trình của mình.
Ba và Cầm rời khỏi cái thác. Hai người đi theo một hướng mới để khỏi nhìn thấy nó nhưng thứ âm thanh xao động, ào ào và day dứt cứ thế trút thẳng xuống đầu anh, anh không thể nào thoát được cái dòng thác đó. Một ấn tượng nặng nề, ám ảnh như khi anh đọc bản thảo của Cầm.
“Ta lại nói chuyện về bản thảo nhé,” Ba quay người đi như để tránh âm thanh của thác nước.
“Nó có đáng vứt đi không?”
“Không.”
“Vậy anh định thế nào ạ?”
“Một ấn tượng rất lạ, có lẽ phải chờ vài hôm nữa...”
Ba không nhớ chính xác vì sao anh gặp được Cầm ở một nơi như thế. Hai mươi năm qua, trí nhớ anh có những khoảng trống, có sự việc anh nhớ từng vết, nhưng có thứ anh đã quên hết.
“Anh có hay đi chơi một mình không?”
“Thường xuyên, anh thuộc loại khó tiếp xúc với người.”
Cầm nhặt một cành cây khô và vẽ những vòng tròn trên mặt đất. Những vòng tròn đan nhau và chỉ có một cái chấm nhỏ khoét sâu xuống.
“Có phải anh giống như cái chấm nhỏ này?”
“Ừ. Anh hầu như rất khó nói chuyện với người.”
“Vì sao?”
“Vì họ khác anh.”
“Khác ở chỗ nào?”
“Họ thích nói chuyện, chia sẻ, còn anh thì không.”
Cầm xóa những đường tròn trên mặt đất rồi vẽ những hình khác: những tam giác chồng lên nhau, rồi cô xoáy thêm cái lỗ sâu giữa khối tam giác ấy.
“Anh thích hình tròn hay tam giác?” Cầm hỏi.
“Tam giác.”
“Vì hình tam giác đơn giản và dễ đoán hơn?”
Ba không trả lời. Cầm xóa hết hình tam giác nhưng không vẽ thêm nữa. Cô cầm lấy cánh tay anh lắc lắc:
“Anh không hỏi vì sao em gửi bản thảo đến chỗ anh à?”
“Vì sao thế?”
“Vì em linh cảm anh là một người rất đặc biệt.”
Ba cảm thấy bàn tay Cầm đang xiết chặt. Anh không lý giải được rõ ràng vì sao anh gặp cô ở đây. Vì những lạ lùng, thắc mắc anh đọc trong bản thảo? Hình như nó chỉ là một lý do rất nhỏ. Nếu bản thảo gửi đến, anh không thích hoặc thấy quá chán, anh sẽ không trả lời, trừ phi người ta hỏi hoặc anh bắt buộc phải trả lời.
Cầm buông tay và nghe tiếng thác. Tiếng nước xối làm Ba bất an, hình như ít người đến nơi này vì thác nước đã tạo ra một thứ khiền người ta sợ. Nhưng hoảng sợ một cái thác nước đẹp là một điều phi lý.
Ba nói với cô là anh muốn tránh xa thác nước. Anh không muốn nghe tiếng ầm ầm đều đều, một áp lực nặng nề cho thần kinh của anh.
Và anh kể cho Cầm nghe việc mẹ đã ngăn cản anh đến nơi này. Nhưng mẹ càng ngăn cản, anh càng háo hức, cũng như khi được khuyến khích giao tiếp với mọi người thì anh lại lảng xa. Kể cả việc anh chọn nghề biên tập sách cũng là để làm việc trong im lặng và không phải tiếp xúc với nhiều người.
“Nhưng anh có thể trở thành kỹ sư và làm việc với máy móc,” cô ngắt lời, “lúc đó anh cũng không phải tiếp xúc với nhiều người.”
“Nhưng máy móc thì không bí ẩn như chữ viết.” Ba nắm chặt tay cô gái. “Trong những đồ vật quanh ta thì sách và chữ nghĩa là thứ bí ẩn hơn cả.”
Cầm gỡ tay anh ra, có lẽ anh làm cô hơi đau. Hai người đi đến một khoảng rừng thưa và âm vang của con thác đã giảm nhiều. Đó là khoảng rừng với những loài cây mọc thẳng đứng. Những cái lá hình tam giác màu đỏ, lá không dày nhưng vì cái màu đỏ rực rỡ và hình thù khác lạ, nó vẫn để cho anh một ấn tượng lạ lùng.
Và dưới đất, anh nhìn thấy những con kiến màu trắng. Những con kiến to gần bằng ngón tay út. Đám kiến đang khiêng một con rắn.
“Anh cũng không hỏi về gia đình em thế nào ư?” Cô gái chủ động cầm tay Ba. “Ví dụ em đã có chồng hay chưa hoặc đang làm việc ở đâu. Tại sao anh tỏ ra dửng dưng với những điều ấy?”
“Anh không dửng dưng mà vì anh không quan tâm.”
“Vì sao anh không quan tâm?”
“À, nếu anh biết quá nhiều thì thêm bận tâm.”
“Nghĩa là thế nào?”
“Là anh phải suy nghĩ về những người xung quanh em. Bố mẹ em hoặc chồng em, hay người yêu của em. Anh không quan tâm đến họ. Anh chỉ quan tâm tới bản thân em thôi.”
“Nhưng tất cả những người đó liên quan tới em.”
“Nhưng họ không cần thiết với anh, không ảnh hưởng.”
Ba lại miên man hồi tưởng. Bao năm qua tính khí của anh không thay đổi bao nhiêu. Bây giờ anh vẫn dửng dưng với sự riêng tư của người khác.
Anh lập dị hay ích kỷ, hoặc cả hai? Tại sao anh không thể sung sướng hay phẫn nộ khi nghe những hung tin về người khác. Mỗi người có một thế giới riêng và anh không muốn bước chân vào thế giới của họ. Anh cũng không muốn bước quá xa khỏi thế giới của mình. Đến bây giờ anh vẫn cố duy trì điều ấy, dù sợi dây đã lỏng hơn và vài lần anh buộc phải bước qua nguyên tắc.
“Thôi ta đừng nói chuyện ấy nữa,” Cầm nói, “chúng ta phải rời khỏi đây trước khi trời tối.”
“Dưới chân núi có một nhà trọ, trước khi đến đây anh đã tìm hiểu khá kỹ.”
Họ quyết định xuống núi trước khi trời tối. Ba đi trước, cô gái đi sau, những con kiến trắng khiêng con rắn ở rất gần anh, có lẽ chúng đang trên đường về hang ổ của mình. Cô gái định bắt một con kiến nhưng Ba ngăn lại: “Loài kiến có nọc độc đấy.” Ba kéo tay cô thật mạnh.
“Chúng ta xuống núi thôi.”