← Quay lại trang sách

Chương 4

Công việc biên tập sách có lẽ là một trong những nghề cô độc nhất thế giới. B nhận bản thảo, đọc và thẩm định, thỉnh thoảng gặp những bản thảo tốt thì anh hứng thú, thậm chí xuống trò chuyện với Ngọc mặc dù cô chẳng mấy quan tâm đến công việc của anh.

Làm việc với những con chữ, B thường nói với Ngọc, là thứ vừa buồn tẻ vừa hấp dẫn. Những con chữ nhảy múa, chứa đựng những bí ẩn khôn cùng, nhưng sách hay rất hiếm, phần nhiều chán ngắt. Các con số của Ngọc thì ngược lại, rõ ràng rành mạch, tất cả chúng tự thân đều mang một giá trị nào đó.

B xếp lại chồng bản thảo vì có một cuốn khiến anh buồn ngủ từ những dòng đầu tiên, lòng trào dâng cảm giác khó chịu như cái dằm cắm vào tay. Tiếng lóc bóc từ cái sàn gỗ dội vào tai anh. Anh đi xuống phòng Ngọc.

“Có khi anh phải gọi thợ đến lật cái sàn gỗ lên thôi, anh thấy khó chịu quá.”

“Không được, anh phải xin ý kiến giám đốc. Em thấy nó có sao đâu.”

“Nhưng em không phải là anh, em không nghe thấy nó. Nó làm anh bứt rứt lắm.”

“Vậy để em lên nghe cùng anh.” Ngọc đề nghị.

Ngọc theo B lên phòng. Cô áp tai xuống mặt sàn gỗ lim, cô yêu cầu anh mở tất cả các cánh cửa tủ. Cô nhìn cái lò sưởi, lật chồng bản thảo trên bàn, cô không nghe thấy gì cả.

“Hình như chỉ có anh nghe thấy tiếng đó thôi.”

Và anh vẫn nghe thấy tiếng lóc bóc đó, đều đặn, kiên nhẫn...

Không thuyết phục được Ngọc, B cũng không báo cấp trên vì anh nghĩ sẽ không có ai tin mình. Cuối tuần, lấy cớ có nhiều việc để đến văn phòng, anh bí mật gọi một thợ mộc với những đồ dùng cần thiết được ngụy trang bằng túi du lịch đến lật cái sàn gỗ lên.

Người thợ mộc nhìn B tò mò nhưng chăm chú nghe anh mô tả. Anh ta khám phá mọi ngóc ngách trong phòng, rốt cuộc vẫn không nghe thấy gì nhưng B bảo, anh cứ lật cái sàn gỗ này lên cho tôi.

Anh thợ mộc thận trọng cạy các tấm gố lát sàn lên, B quan sát từng động tác của anh ta, thận trọng và thuần thục. Những phiến gỗ có tuổi cả trăm năm còn tốt, không mối mọt. B đeo găng tay và tìm, rồi anh chăm chú nhìn xuống cái nền xi măng xám xịt.

Sàn nhà phẳng nhẵn, màu sắc đều nhau. Ngôi nhà được xây bởi những người thợ lành nghề, chất lượng rất tốt. B bảo với anh thợ mộc: “Nhưng tôi vẫn muốn nghe sàn xi măng có âm thanh gì không.”

B áp tai xuống sàn nhà, anh nghe thấy tiếng lóc bóc quen thuộc nhưng âm thanh mỏng, nhẹ hơn. Nó lơ lửng, đọng lại một nơi nào đó, không nhất thiết là ở sàn gỗ hay trong lớp xi măng mà có thể từ một vị trí không cố định.

“Thôi để tôi ghép những miếng gỗ này vào chỗ cũ.” Anh thợ mộc ái ngại.

B kiểm tra từng tấm gỗ trước khi đưa cho anh thợ mộc ghép lại. Tất cả đều hoản hảo, ăn khớp, chỉ có miếng ghép cuối cùng thì gãy một đoạn ở cạnh tường, trong một góc khuất.

“Tôi sẽ thay thế bằng một miếng gỗ mới,” anh thợ mộc nói, “màu hơi khác một chút.”

“Không cần,” B lắc đầu. “Một khiếm khuyết nhỏ không ai để ý đâu. Tôi không muốn một thứ quá mới xen vào những thứ cổ điển này, cứ để nó như cũ.”

Và B để nguyên một mảnh gỗ khuyết trong phòng, đó là bí mật của riêng anh, anh không nói với ai, kể cả Ngọc.

Từ hôm lật cái sàn gỗ lên, tâm trạng của B tốt hơn và những lúc Ngọc hỏi, anh lại cười phá lên và bảo:

“Anh có một bí mật và không nói với ai cả.”

Mỗi khi cười rất to như vậy, B linh cảm ai đó đang đứng ngoài lắng nghe, có thể là người đồng nghiệp lúc nào cũng vội vã với một đồng giấy tờ trên tay và biến mất trong dãy hành lang hun hút...

“Anh nói to thế không sợ mọi người nghe thấy à?” Có lần Ngọc nhắc anh.

“Sợ gì,” B cười. “Trong cơ quan này anh chẳng quan tâm đến ai ngoài em, và cũng không có ai quan tâm đến anh, có lẽ cũng phải trừ em ra.”

“Anh nhầm đấy, nhưng em không nói cho anh biết đâu.”

Ngọc nói và lườm B một cái. Những con số đang nhảy múa trên màn hình máy tính, có tiếng chuông điện thoại và Ngọc phải trả lời.

...

B mở cửa phòng Ngọc, anh nhìn thấy con sóc đực đang đứng trên một cành cây rất gần. Con sóc không tỏ ra hoảng sợ hay bất ngờ, nó nhìn anh như một sinh thể quen thuộc, hoặc như một con sóc cái mà nó từng giao phối.

B không nhìn con sóc nữa mà đi lên phòng mình. Trên cầu thang anh gặp Mạo đang cầm một chồng bản thảo, anh ta nhìn B rồi hỏi:

“Có phải phòng làm việc của anh xuất hiện chuyện lạ?”

“Chẳng có gì bất thường cả. Tôi chỉ nghi ngờ rằng mình đang bị theo dõi.”

B dửng dưng và không nhìn theo dáng người lập cập xuống cầu thang. Anh về phòng, lấy tập bản thảo và tiếp tục công việc.

Một thứ dìu dịu, man mát lướt qua mặt B. Anh thấy không tập trung được nếu không có một cái gì đó để trấn tĩnh. Anh đến cái tủ cá nhân, rót ra nửa cốc rượu mạnh và đưa lên miệng. Vị nóng của rượu trong dạ dày khiến anh hưng phần. Anh bỏ qua tập bản thảo khó chịu, đọc một tập mới rồi tâm trạng cũng trở lại trạng thái bình thường. Lát sau thì điện thoại vang lên. Ngọc gọi anh đi ăn trưa.

Hai người ngồi ở một cái quán vắng khách vì B không muốn đến chỗ đông người. Ở quán ăn, anh thường tìm một cái bàn khuất, quay lưng ra phía ngoài để ít người nhìn thấy mình.

“Hôm nay tay Mạo hỏi dò anh lúc đi lên cầu thang đấy.”

“Hắn hỏi gì anh?”

“Hắn hỏi phòng anh có gì bất thường không.”

“Thế anh trả lời sao?”

“Anh bảo, anh đang nghi có một thằng gián điệp.”

“Anh ác quá.”

“Ác gì chứ, anh chỉ lo khi mình làm tình thì nó nhòm khe cửa.”

Ngọc cười ngắt, “không làm chuyện ấy ở phòng anh đâu, em sợ cái không khí âm u ở đó lắm.”

“Thế à, nó có lịch sử hơn trăm năm cơ đấy.”