← Quay lại trang sách

Chương 60

B ngồi yên trong phòng. Anh biết mình sẽ không còn ở đây lâu nữa. Sự lựa chọn của anh là thế, anh đã quyết định thì không hối tiếc hay ân hận.

B đứng ngắm nhìn cái tủ sách của mình. Đó là nơi lưu giữ những quyển sách anh yêu quý dù cuốn sách vĩ đại anh vẫn chưa tìm ra nhưng ít nhất anh đã hài lòng với chúng.

Ba đóng chặt cửa sổ và khóa trái cửa phòng. Anh muốn tận hưởng sự yên lặng tuyệt đối của riêng mình. Giờ này anh không muốn tiếp chuyện ai, nhìn thấy ai, anh muốn một mình tưởng thưởng niềm khoái lạc vô biên. Có thể là lần cuối cùng, tuyệt đối và tĩnh lặng. Tất cả đi qua anh như một cuốn sách, từng chương nhỏ và anh nhớ nhất ở những khúc cua đặc biệt.

Anh từ chối lời hợp tác với ông giám đốc mới. Không phải lo lắng hay kiêu kỳ, nhưng anh thấy đã đủ. Anh đã sống trọn vẹn với đam mê, hiến dâng và nhiệt thành, phản bội cái cũ để cái mới được ra đời. Các cung bậc tình cảm, lao động và suy nghĩ đã phơi ra toàn vẹn: bảo thủ, yêu thương, kiêu ngạo, dâng hiến và phản bội.

Nếu là một tính cách thông thường thì có lẽ đời anh đã khác. Anh đã giàu sang, nổi tiếng, êm ấm với hạnh phúc gia đình hoặc có một địa vị quyền uy. Nhưng anh đã không thể sống khác.

Không khí trong phòng âm u tuyệt đối.

Anh hầu như không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì xung quanh. Tất cả không gian, thời gian thuộc về anh, anh chìm đắm trong nó. Anh lấy chai rượu ngon nhất trong tủ, khui nắp và rót vào cái ly để trước mặt.

Anh uống một ngụm lớn và cảm nhận vị rượu. Cả đời anh truy cầu sự hoàn hảo và căm ghét tất cả những thứ cẩu thả. Những quyển sách anh làm ra, hoặc là được người đọc tán dương nhiệt liệt hoặc bị la ó, chửi rủa...

Anh lún mình trong không gian huyền diệu. Căn phòng của anh như một chốn mê cung, vừa ma quái, mơ hồ, ẩn hiện theo những cung bậc thời gian. Có lúc là nhà tù, địa ngục, có khi là thiên đường hoặc chìm trong bóng đen sánh đặc.

Có tiếng gõ ngoài cửa, quen thuộc và có sức nặng, anh biết giác quan của mình không bị đánh lừa.

“Ông có thể mở cửa vì ông có chìa khóa.” Anh nói to lên để người bên ngoài nghe thấy.

Tiếng lách cách trong ổ khóa và cửa được mở, anh nhìn rõ cái hình tròn màu đỏ trên cửa đã được ghép lại.

“Sao anh để phòng tối thế này?” Ông cựu giám đốc nói.

“Tối hay sáng quan trọng gì đâu.”

“Tôi bật đèn nhé?”

“Ông cứ tự nhiên.”

Người đàn ông ngồi trước mặt anh, ông ta bình thản.

“Anh sẽ đi đâu?”

“Một nơi xa, thưa ông.”

“Anh không hối hận à?”

“Không.”

“Cũng không dằn vặt hay cắn rứt?”

“Không. Nhưng tôi là con người ông ạ. Tôi kính trọng ông nhưng không thể làm khác.”

“Anh là kẻ phản bội.”

“Tôi chấp nhận bị sỉ nhục và coi đó là sự trừng phạt đích đáng với mình.”

Anh nói và im lặng. Ông ta là người đã giao cho anh căn phòng này.

“Tôi rất muốn biết, sau tất cả,” ông cựu giám đốc nói chậm rãi, “động cơ của anh là gì, anh muốn gì?”

Anh lấy thêm một cái ly trong tủ và rót đầy rượu.

Anh đẩy cái ly về phía người đối diện, trang nghiêm và chân thật.

“Tôi đã làm thứ tôi cho là cần thiết, không có mưu cầu riêng gì ở đây.”

Người khách nhìn anh không chớp mắt. Ánh mắt ông ta lúc đầu giận dữ, rồi dịu đi, ông ta đưa ly rượu lên miệng.

B tiếp tục rót rượu cho hai người, đến tận khi người kia đứng dậy.

Ngắm nhìn cái lò sưởi thật lâu và B cười một mình. Anh rót thêm ly rượu nữa và uống thật chậm. Con dao rọc giấy trên bàn sáng lấp lánh, B ngắm nhìn nó, cầm và bình thản chui vào lò sưởi. Anh ngồi yên trong ấy một lát để tận hưởng. Khi men rượu làm anh gần như say, anh dùng dao cắt cả hai động mạch ở cổ tay mình. Rồi anh thiếp đi rất nhanh...

❖ ❖ ❖

Khởi viết tháng Tám 2016,sửa chữa lần cuối, tháng Chín 2019, tại Nhà số 4