Chương 59
Ba cảm thấy nhẹ bỗng. Cơn đau đến không làm anh khó chịu mà lâng lâng như một cơn sốt. Một cơn sốt vừa đủ làm người ta trong trạng thái bị ốm, vẫn như thấy dễ chịu. Ký ức tuổi thơ của anh chập chờn như những bức tranh xếp liền nhau. Khi bức này được ẩn đi thì bức khác xuất hiện, sự xếp đặt của trí nhớ không theo một trình tự nào, một bức tranh nữa được lật lên và vẽ những người đàn bà.
Ba không nhớ rõ mình có bao nhiêu người tình. Có những người chỉ thoáng qua đời anh một đêm và cũng có người làm bạn nhiều năm. Khuôn mặt của họ, lúc thì hiển hiện, lúc thì mờ ảo như sương khói.
Kể từ cô gái đầu tiên của anh, người con gái bên cái thác nước, rồi trong các chuyến lãng du, những người anh gặp ở thành phố, nông thôn, yêu thương và ngưỡng mộ. Những cuộc tình lâu dài hoặc chóng vánh, những người đàn bà kiêu sa hoặc bình dị, tất cả đọng lại, chìm lắng, lan tỏa như những bức tranh trong ký ức của anh.
Những người tình của anh, giờ họ đang ở đâu, làm gì? Liệu một lúc nào đó trong tâm trí họ, những hành động, lời nói, hình ảnh của anh được tái hiện? Anh xếp họ vào những khoảng rộng mở, tự nhiên của trời đất, một sự tự nhiên như hạt cây phải nảy mầm, nụ bung thành hoa và nước từ trên cao đổ xuống. Anh xếp họ vào những góc đẹp và kín đáo, lãng mạn và chân thành, lại có một chút kiêu hãnh.
Rất có thể họ rất quan trọng với anh, ở một khoảnh khắc nào đó, không hẳn chỉ là việc làm tình mà cảm giác yêu đương nhung nhớ, những bước chinh phục và khám phá. Anh không trách móc ai hết, có thể anh chỉ mang cho họ những niềm vui ngắn ngủi, những lúc bồng bột, sa ngã, cảm xúc dâng trào và một thứ tình yêu dịu ngọt.
Cũng không có cô gái nào oán hận anh, dường như họ hiểu rằng anh chỉ là kẻ lãng du, một kẻ qua đường lãng mạn và say đắm.
Nhưng dường như sau mỗi cuộc tình ấy, anh vẫn cảm thấy có một cái gì lớn hơn thế tồn tại. Không hẳn là những gần gũi xác thịt, không chỉ những lời yêu thương, đằm thắm, không hẳn là bối cảnh lạ lùng hoặc bất ngờ. Có một miền trầm tích và sâu thẳm hơn: anh luôn nghĩ đến những đứa con sau mỗi cuộc tình.
Những đứa con, nghe có vẻ phi lý và lạ lùng nhưng anh luôn nghĩ đến chúng. Bác sĩ đã bảo khả năng có con của anh rất thấp hoặc không thể và những người tình của anh, họ cũng có một sự phòng tránh nhưng liệu sau tất cả những chuyện ấy thì điều gì sẽ xảy ra?
Hình ảnh đứa trẻ đùa nghịch trên bãi cát trắng xuất hiện trong tâm trí và giấc mơ của anh nhiều lần. Anh đã từ bỏ việc đi tìm con nhiều năm trước nhưng ở một khoảng sâu vợi, anh vẫn nghĩ đến chúng.
Đứa con, dù trong cuộc sống thực anh chưa bao giờ cho là quá quan trọng nhưng là chỗ dễ tổn thương nhất. Anh luôn tránh nhắc đến từ đó trước mặt bố mẹ và người thân. Và bất cứ câu hỏi nào của bạn bè, đồng nghiệp, dù vô tình hay cố ý, vẫn làm anh khó xử, bộn bề.
Thế thì sao anh không chịu cho y học can thiệp, hoặc nhận một đứa con nuôi? Anh muốn có con nhưng chống lại những thứ anh cho là phản tự nhiên. Y học có thể giúp anh có con nhưng về mặt nào đó anh thấy nó mâu thuẫn. Anh sợ rằng nếu mình có một đứa con không phải do tự nhiên sinh ra, có thể điều ấy khiến anh ít yêu quý đứa con của mình hơn, sự mơ hồ ấy làm anh thấy sợ.
Nếu anh có con, đứa trẻ sẽ thừa hưởng những đặc tính của anh, những đặc tính ấy liệu có ích trong cuộc sống thường ngày? Nếu đứa trẻ giống anh, nó sẽ luôn đau khổ, đời nó sẽ không bình thường như những người khác.
Cho nên sau mỗi cuộc tình, khi nhớ về người đàn bà nào đấy anh thường nghĩ mình đã có con với cô ta.
Anh đã nhiều lần chơi đùa với những đứa trẻ ở trong công viên. Anh thấy chúng đi cùng với cha mẹ và vui đùa. Anh đến gần chúng, mua vài cái kẹo, dăm quả bóng bay, làm quen, chơi đùa với chúng và nghĩ, những đứa con của anh, ở một nơi nào đang vui đùa như thế.
Anh đã quyết định, nếu vì một lý do nào đó mà không qua cơn bạo bệnh, thì phần lớn tài sản của anh sẽ được gửi vào các trại trẻ mồ côi, một phần để cho chị gái và đứa cháu.
Anh từng là đứa con trai yêu quý của bố mẹ. Khi anh còn bé, bố đã yêu quý anh nhiều lắm, chỉ khi anh lớn lên, ngang bướng và bất tuân thì sự cứng rắn và nghiêm khắc ở bố mới nhiều hơn.
Nếu có con anh muốn những đứa con gái. Anh muốn hôn lên đôi má thơm tho và căng hồng của chúng, lũ trẻ sẽ nói với anh những lời dễ nghe, sẽ không ương bướng chống lại cha mình.
Nhưng biết đâu, nếu anh mất đi, sẽ có mười tám đứa con trai đến viếng mộ anh như ông già đánh cá trên hồ. Có thể, chỉ khi anh mất đi, mẹ của những đứa con của anh mới thông báo cho chúng biết rằng chúng có một người cha vừa mất. Giờ là thời điểm những đứa con phải làm nghĩa vụ với người cha của mình, và có thể là lần cuối cùng.
Những suy nghĩ đó làm cho anh thấy nhẹ nhõm.
Những cuộc tình của anh không trôi vô tích, tình cảm của anh không phải xoáy vào một vùng mù tít, nó đọng lại, lớn lên và trưởng thành như một hạt cây đã tìm được mảnh đất màu mỡ để phát triển.
Anh cảm thấy một cơn sốt mới đang ập đến và một bàn tay phụ nữ đang đặt trên trán anh và một đứa con gái nhỏ, giống anh như hệt đang đứng ở cuối giường âu yếm nhìn cha. Đứa bé có đôi mắt của Cầm...
Anh thấy mình chơi vơi giữa một đàn bướm khổng lồ và tan biến như tro bụi...