Phần Thứ Nhất (tt)
Tiếng đàn cuối cùng ngừng, tắt dần, gân tay được thả lỏng. Cái đồng hồ do mẹ nàng đặt đã đổ chuông. Nàng nhảy cao ngay giữa câu nhạc và chạy ra ngoài với một cảm xúc khó hiểu tuổi dậy thì, cố vớt vát xem được chút xíu còn lại của buổi nhảy múa hát hò. Bên ngoài cô em họ lập tức được chào đón xứng đáng. Đã tập nhạc lâu thế cơ đấy? Lẽ ra mẹ nó nên để con bé yên, bây giờ đang là kỳ nghỉ. Bà mẹ yêu cầu cậu không gây ảnh hưởng xấu đến con gái bà. Cậu Burschi không hút thuốc là, không uống rượu ngoạm lấy một cái bánh mì kẹp xúc xích. Dù bữa trưa đã gần xong, hai quý bà cũng không thể từ chối cậu cháu rượu miếng bánh mì. Sau đó Burschi hào phóng rót sirô mâm xôi (do nhà tự hái và làm) vào cái cốc nửa lít, đổ những giếng đầy cốc rồi rót vào họng. Giờ cậu đã có thêm sinh lực mới. Giờ cậu vỗ mạnh bàn tay vào cái bụng cuồn cuộn cơ. Cậu cũng vỗ vào cả những chỗ khác. Mẹ và bà ngoại có thể nói chuyện hàng giờ không ngừng nghỉ về sự ngon miệng kỳ diệu của cậu cháu. Họ đánh bại lẫn nhau về những tiểu tiết dinh dưỡng, họ cãi nhau cả ngày xem Burschi thích ăn gì hơn, thịt bê hay lợn. Mẹ hỏi cậu cháu về tình hình học tập ở trường và cậu trả lời rằng cậu muốn quên việc học đi một thời gian. Cậu muốn một lần trong đời thực sự trẻ trung và sống hết mình. Và một ngày nào đó cậu có thể nói rằng tuổi trẻ đã qua đi từ lâu.
Chàng trai nhìn vào mắt nàng và nói NÀNG phải tươi tỉnh lên một chút. Vì sao lúc nào NÀNG cũng nghiêm nghị quá vậy? Cậu khuyên nàng nên tập thể thao, sẽ có cơ hội để cười đùa, nói chung nó mang lại lợi ích. Rồi nhờ niềm vui thể thao người anh họ cười rõ to, đến mức một miếng bánh mì kẹp văng ra từ cổ họng. Cậu rên rỉ vì sung sướng. Cậu duỗi căng người sảng khoái. Cậu quay quanh chính mình như một con quay rồi thả phịch người xuống bãi cỏ như đã chết. Nhưng ngay lập tức cậu lại bật người dậy, đừng lo. Bây giờ đã đến lúc làm vui cô em họ bé nhỏ bằng cách chỉ cho nàng vài đòn vật được cấp bằng sáng chế. Cô em họ vui sướng, bà dì thì cáu điên.
Xoay tít, trượt xuống phía dưới, tạm biệt. Chuyến đi không tái ngộ. Nàng co người. Nào ta đi, nào ta xuống. Những hàng cây xung quanh lao vào người nàng nhanh như tên bắn. Lan cân cầu thang hai bên với những hàng giậu trồng hồng dại vụt qua mắt nàng và biến mất trong tích tắc. Chúng bị kéo giật lên trên. Đam xương người nàng va vào nhau, túm lông ngực của Burschi biến mất qua đầu, đường biên xe dịch, hai sợi dây treo hòn tinh hoàn đập vào mắt. Không cần nài nỉ ngay tức thì nhô lên đỉnh Everest nhỏ hồng. Cận cảnh phía dưới là những sợi lông tơ dài sáng trên đùi. Thang máy dừng đột ngột. Tầng trệt. Đâu đó sau lưng, xương va vào nhau lục cục, bản lề cửa kêu kẽo kẹt, chúng đột ngột và mạnh vào nhau. Và nàng quỳ xuống, hoan hô! Burschi một lần nữa lại thành công, tình cờ tóm được một đứa con gái. Nàng quỳ trước cậu anh họ đến nhà nghỉ hè, đứa trẻ nghỉ hè này quỳ trước một đứa trẻ nghỉ hè khác. Trên khuôn mặt ngẩng lên trong cái mặt nạ cười đang gần như rạn nứt, một lớp nước mắt mỏng lấp lánh. Thằng nhãi đã thực sự chiếm được cô bé, và vui mừng khôn tả vì chiến công này. Cô bé bị ấn xuống bãi cỏ. Bà mẹ kêu thất thanh vì đứa con gái bị bọn trai làng đối xử như thế, đứa bé tài năng được tất cả ngưỡng mộ.
Cái gói sinh dục màu đỏ bắt đầu đu đưa, nó lắc lư quyến rũ trước mắt NÀNG. Nó thuộc về kẻ dụ dỗ, kẻ không một ai có thể cưỡng lại. Trong nháy mắt nàng chỉ chạm má mình vào nó. Chính nàng cũng không biết vì sao. Nàng chỉ muốn được cảm thấy nó một lần, nàng muốn được một lần duy nhất được chạm lưỡi vào quả trang trí lấp lánh trên cây thông Noel. Trong một chớp mắt nàng được nhận gói quà ấy. Nàng khẽ chạm lưỡi vào nó và ngay lúc ấy nàng đã chạm cằm vào? Lúc ấy hoàn toàn trái với chủ ý tự nàng. Burschi không hề biết rằng cậu đã gây ra một trận lở đá nơi người em họ. Nàng nhìn và nhìn. Cái gói nhỏ với nàng như một tiêu bản được đặt dưới kính hiển vi. Khoảnh khắc này làm ơn hãy kéo dài mãi, nó đẹp quá.
Không một ai nhận ra điều gì, tất cả mải với bữa ăn. Burschi thả nàng ra và nhảy lùi lại một bước. Trong những trường hợp này, bài tập lẽ ra thường kết thúc với màn hôn chân. Cậu nhảy nhót tí chút để thả lỏng, hơi ngượng nghịu nhảy cao và lại nhảy thành từng bước dài. Bãi cỏ nuốt chửng anh ta, những quý bà gọi cậu, đã đến giờ ăn. Burschi bay khỏi đây, nhảy khỏi tổ. Anh không nói gì. Chẳng mấy chốc anh ta sẽ hoàn toàn biến mất với vài người bạn trai đi cùng đầy hăm hở. Chuyến đi săn bắt đầu. Sự vắng mặt của Burschi cũng sẽ chỉ bị mẹ phiền trách sơ sơ vì tính bừa bãi cố hữu. Bà đã mất bao công sức để chuẩn bị đồ ăn và giờ đây đứng với nó trong mưa.
Burschi sẽ chỉ trở về khi đã thật khuya. Buổi tối yên tĩnh bao trùm khắp mọi nơi trừ lũ sơn ca bên bờ suối. Mọi người chơi bài trên hàng hiên. Lũ bướm bay vô thức quanh ngọn đèn dầu. NÀNG không bị thu hút bởi một quầng sáng nào. Nàng ngồi một mình trong phòng, bị tách biệt bởi đám đông lãng quên nàng, vì nàng quá nhẹ. Nàng chẳng nhấn được lên ai. Cẩn trọng, nàng lấy một lưỡi dao cạo từ một gói nhiều ngăn. Nàng luôn mang nó bên mình, đi đâu cũng vậy. Lưỡi dao nhe răng cười như chú rể lúc đối diện với cô dâu. Nàng cẩn thận kiểm tra lưỡi dao, nó sắc như dao cạo. Rồi nàng ấn lưỡi dao vài lần lên mu bàn tay, nhưng không quá sâu để bị đứt gân. Nó không hề đau. Kim loại ngập và như vào một miếng bơ. Trong nháy mắt những vết cắt há hốc miệng ở chỗ trước kia là những mô kín, lúc này dòng máu bị chế ngự với bao khó khăn trào qua rào chắn. Bốn vết tất cả. Như vậy là đủ, nếu không nàng sẽ bị mất máu. Lưỡi dao cạo sau đó lại được rửa sạch và gói trở lại. Suốt cả thời gian, dòng máu sáng hồng nhỏ và chảy từ những vết thương và làm ô uế mọi vật trên đường chúng đi qua. Máu chảy ấm và câm lặng và không phải không dễ chịu. Máu thật lỏng. Nó chảy không ngừng nghỉ, nó nhuộm đỏ mọi vật. Bốn vết cắt, máu từ đó rỉ ra không ngừng. Trên sàn nhà và trên ga trải giường, bốn dòng suối nhỏ đã hòa thành dòng lớn chảy mạnh. Theo sau chỉ còn dòng nước mắt của tôi, hãy thu cả dòng suối nhỏ ấy vào với. Một vũng nhỏ thành hình. Và nó vẫn tiếp tục chảy. Nó chảy và chảy và chảy và chảy.
Erika, một nữ giáo viên hết sức trang nhã trong việc ăn mặc, hôm nay rời khỏi khu vực âm nhạc của mình không hề nuối tiếc. Cuộc ra đi bí mật của nàng được hộ tống bởi tiếng nổ tung của kèn co và kèn trompét cũng như tiếng rên rỉ độc tấu vĩ cầm, tất cả cùng tràn vào từ các cửa sổ. Để hộ tống. Hiếm khi Erika than phiền về các bậc thang. Hôm nay mẹ không chờ. Erika ngay lập tức quyết tâm tiến vào một con đường nàng đã vài lần đi qua. Nó không đưa thẳng về nhà, có thể một con sói vĩ đại, xấu xa đang tựa vào một cây cột điện báo vùng, đang xỉa răng sau khi ăn thịt nạn nhân cuối cùng. Erika muốn đặt một cột mốc trong cuộc đời đơn điệu của mình và mời mọc con sói bằng một cái nhìn. Ngay từ xa tít nàng đã nhìn nó và nghe được tiếng xé thịt xé da. Lúc ấy hẳn đã tối muộn. Từ đám sương mù bán-sự-thật âm nhạc, vụ việc sẽ xảy ra. Erika cương quyết dấn bước.
Kẽ hở những con phố mở ra và lại đóng ngay lại vì nàng không quyết định tiến vào. Nàng chỉ nhìn chằm chằm về phía trước khi một người đàn ông tình cờ nháy mắt với nàng. Anh ta không phải là một con sói, và âm đạo của nàng cũng không xốn xang rộng mở, nó kín chặt như thép. Như một con bồ câu khổng lồ, Erika gật mạnh đầu khiến người đàn ông ngay lập tức tiến lên và không ngừng lại lâu hơn. Kinh hãi vì cú động đất do mình gây ra, ý định bảo vệ hay tận dụng người đàn bà này đều biến tiệt khỏi đầu gã. Erika sắt mặt lại một cách kiêu ngạo. Mũi, miệng, tất cả theo chiều mũi tên, vạch qua vùng lân cận như thể muốn nói: Tiếp tục tiến lên. Một đám thanh niên bàn tán xúc phạm về quý cô Erika. Chúng không biết đã cư xử như vậy với nữ giáo viên và không thể hiện bất kỳ một sự tôn trọng nào. Chiếc váy xếp li kẻ carô của Erika che đúng đến đầu gối, không cao hơn, thấp hơn một milimét. Thêm vào đó là chiếc áo sơ mi lụa đúng cỡ người nàng và che đúng phần thân trên. Chiếc túi đựng sách nhạc như mọi khi luôn chắc chắn dưới tay, khóa kéo đóng chặt nghiêm nghị. Erika đã đóng tất cả mọi thứ có thể đóng mở.
Đi tàu điện một đoạn sẽ đưa ta ra vùng ngoại ô. Ở đây không dùng được vé chặng ngắn và Erika phải mua riêng cho mình một vé khác. Khi không nàng không bao giờ đi tới đây. Đây là khu vực người ta không bao giờ ghé thăm nếu không buộc phải như vậy. Ngay cả những học sinh cũng hiếm người đến từ vùng này. Không thứ âm nhạc nào ở đây lâu hơn thời gian một đĩa nhạc đặt trong máy nghe.
Những nhà nghỉ bé hắt ánh sáng của chúng ra vỉa hè. Trong đám đảo đèn, một đám người đang cãi nhau vì ai đó đã nói một điều gì đó không phù hợp. Erika phải nhìn ngắm rất nhiều thứ lạ lẫm. Đây đó những động cơ gắn máy đang khởi động và đẩy những tiếng lạch cạch nhọn hoắt không trông đợi vào không khí. Rồi biến mất vội vã như thể chúng đang được chờ đợi. Trong nhà cha xứ, tối nay rất rực rỡ, nhộn nhịp, nơi người ta muốn tống khứ những tên lái xe gắn máy này ngay lập tức vì chúng quấy phá sự yên bình. Phần lớn hai người cùng ngồi lên cái bánh xe hơi để tận dụng chỗ ngồi. Không phải ai cũng có được một cái xe gắn máy. Chiếc ô tô nhỏ ở đây bên ngoài này cũng được nhét đầy đến chỗ ngồi cuối cùng. Thường thường bà cố tự hào ngồi giữa xe lẫn trong đám họ hàng và sẽ được chở đi dạo một vòng nghĩa địa.
Erika đi xuống.Từ lúc này nàng sẽ đi bộ. Nàng không nhìn sang trái, không sang phải. Nhân viên cửa hàng đóng các cửa của một siêu thị, phía đằng trước còn có thể nghe thấy những động cơ cuối cùng đập nhẹ nhàng từ những câu chuyện của các bà nội trợ. Một giọng nữ cao át giọng nam trung rằng, nho đã mốc meo hết cả. Chỗ dưới cùng trong giỏ nhựa là bị nhiều nhất. Bởi thế nên hôm nay không ai mua nữa mà đưa ra làm ầm ĩ huyên náo trước mặt những người khác. Một đống những kêu ca tức giận. Cô gái đứng quầy thanh toán đang đánh vật với cái máy đằng sau cửa kính ngăn. Cô không thể và không thể tìm ra lỗi sai. Một đứa trẻ trên xe trượt và một đứa khác chạy bên cạnh, khóc lèo nhèo rằng nó bây giờ muốn, như đứa kia cũng đã hứa, đi trên xe cơ. Đứa trẻ còn lại từ chối người đồng nghiệp phận hẩm. Ở khu vực khác người ta đã không còn thấy những chiếc xe trượt như thế này nữa, Erika suy tưởng. Nàng cũng đã từng được tặng một cái như vậy và vui mừng biết bao. Nhưng sau cũng nàng không được trượt nó, vì phố xá không biết giết chết bao nhiêu trẻ con. Đầu của một đứa bé bốn tuổi bị quăng trở lại cổ do cái vả trời giáng của bà mẹ và trong nháy mắt quay vô vọng như một con lật đật mất thăng bằng và đang cố sức quay trở về vị trí cũ. Cuối cùng đầu thằng bé cũng trở lại vuông góc với chỗ của nó và đưa lại những tiếng ồn kinh khủng, rồi do vậy nó ngay lập tức được bà mẹ thiếu kiên nhẫn giúp đỡ tiếp tục như cũ. Đầu của đứa bé lúc này đã được đánh dấu bằng một thứ mực vô hình, báo thức một số phận còn tồi tệ hơn rất nhiều. Người đàn bà phải xách những túi rất nặng và mong muốn nhất được nhìn đứa trẻ cuốn xéo vào đường cống.
Để ngược đãi được đứa nhỏ, thật ra mỗi lần người đàn bà đều phải đặt những chiếc túi nặng xuống đất và lại càng thêm nặng nhọc. Nhưng sự vất vả nhỏ bé đó dường như không tỏ ra hữu hiệu. Đứa bé học được ngôn ngữ của bạo lực nhưng không muốn học và ngay trong trường học nó cũng không nhớ được gì. Một vài từ, những từ cần thiết nhất, nó đã nắm được ngay cả khi người ta chỉ hiểu được một phần giữa những tiếng nức nở.
Chẳng mấy chốc mà người đàn bà và đứa trẻ ầm ĩ tụt lại sau lưng Erika. Khi họ cũng đứng lại lâu như vậy! Không bao giờ họ có thể níu giữ được bước chân thời gian. Nhà lữ hành Erika tiến bước. Đây là một khu vực nhà ở thuần nhất, nhưng không được tốt. Những ông bố về muộn đập mạnh vào bên cửa nhà nơi họ lao vào nhà như một đòn búa khủng khiếp. Những cánh cửa ô tô cuối cùng sập mạnh, đầy tự tin và kiêu hãnh, vì những chiếc ô tô nhỏ ở đây là những cục cưng - đã được giải thích nguyên nhân rõ ràng - của cả gia đình và được cho phép mọi điều. Nháy đèn một cách hết sức thân thiện, chiếc ô tô trở lại trạng thái nghỉ ngơi, chủ nhân của chúng nhanh chóng về với bữa tối. Lúc này ai không có nhà, hẳn sẽ ao ước có nhà, nhưng sẽ không bao giờ xây dựng được những thứ như vậy, ngay cả với ngân hàng tiết kiệm xây dựng và những tín dụng khác. Ai ở đây, chẳng riêng gì đây, đang có một căn nhà thì thường muốn ở đâu đó hơn là về nhà.
Càng lúc càng nhiều đàn ông lướt ngang Erika qua đường. Những người đàn bà như một câu phép huyền bí nào đó đã biến hết vào những lô nẻ mà người ta gọi là nhà. Vào giờ này họ không đi lại một mình trên phố. Chỉ khi được người trong nhà hộ tống đi uống một cốc bia hoặc đi thăm họ hàng. Chỉ khi có một người đàn ông trưởng thành bên cạnh.
Mọi thứ đều kín đáo nhưng do vậy chen chúc biết bao nhiêu hoạt động cần thiết và sôi động. Mùi nhà bếp. Thỉnh thoảng tiếng nồi xủng xoảng và tiếng dĩa cạo khe khẽ. Một cảnh sinh hoạt đôi lứa về đêm sớm đầu tiên bất ngờ lọt qua cửa sổ, rồi một nữa và nhiều nữa. Pha lê lấp lánh tô điểm một đêm trắng. Mặt trước của tòa nhà trở thành một màn sân khấu phẳng, phía sau không đoán được gì. Tất cả cũng như nhau và không khác biệt. Chỉ có tiếng vô tuyến là thật, nó là thứ thực sự xảy ra. Quanh đây tất cả mọi người cùng thưởng thức một thứ trong cùng một lúc, trừ những trường hợp hiếm hoi khác, vì những kẻ này chuyển sang kênh "Từ thế giới của thiên chúa". Những cá nhân ấy sẽ bị giảng dạy về một buổi ban thánh thể được hộ trợ với không biết bao nhiêu thứ. Hôm nay người ta phải trả giá nhất định khi muốn khác người.
Ở đây: Một tiếng u Thổ Nhĩ Kỳ rống lên. Một giọng thứ hai át ngay đi - giọng mũi séc bo croátti a contra tênô. Một đám đàn ông, như đang trong lò lửa, từng toán lính nhỏ, lùng sục đến đây và lúc này tập trung tiến đánh: một cổng vòm dưới đường tàu điện thành phố, nơi sẽ tổ chức một buổi biểu diễn. Dưới cổng vòm chiếc cầu treo nơi hàng ngày chiếc tàu điện vẫn đi qua. Từng khoảng trống nhỏ được tận dụng sạch sẽ, không một vết nhỏ nào được biến mất. Với những người Thổ - thật khó có thể giải thích nổi - hình cung tròn được tin tưởng chắc chắn là mang từ những nhà nguyện Hồi giáo đến đây. Có lẽ toàn bộ những điều này khiến họ nhớ đến một hậu cung. Nghỉ ngơi hoàn toàn dưới một cổng vòm cầu treo với toàn bộ những đàn bà khỏa thân. Hết người này đến người kia, tất cả đều đến lượt. Một ngọn núi Venus thu nhỏ. Bây giờ đến lượt Tannhäuser và gõ gõ bằng một cây gậy. Cổng vòm xây bằng gạch, phía trong nhiều người đã, đang ngẩn ngơ ngắm một người đàn bà đẹp. Cái ô nhỏ phía trong những người đàn bà khỏa thân căng người nằm ườn vừa khít với mái vòm. Những người đàn bà thay đổi nhau luôn luôn. Họ quay theo một điệu cơ bản nhất định đến chán ngấy trong suốt cả chuỗi những buổi Peep-show, để những khách hàng lâu dài và khách quen giữa những khoảng thời gian nhất định được xem hàng mới. Không thì lần sau họ không đến nữa. Khách dài hạn. Cuối cùng thì họ cũng mang tiền đến và vứt vào đây, từng đồng, từng đồng vào trong cửa sàn há ngoác miệng tham lam. Vì luôn luôn ngay sau mỗi màn bốc lửa người đàn ông lại phải tiếp tục ném tiền xuống. Một tay ném tiền, tay còn lại bơm sức lực đàn ông hướng ra cửa sổ một cách vô vọng. Ở nhà ông ta vẫn ăn bằng ba người, và ở đây ông ta lơ đãng thủ dâm bơm nó ra sàn.
Cứ mười phút, tàu điện thành phố Vienna lại giật đùng đùng phía trên. Nó lắc cả cái cổng vòm, nhưng những cô gái vẫn tiếp tục quay mà không lắc. Họ đã quen với chuyện đó. Người ta quen cả với những tiếng oang oang ầm ì. Sàn tiền được thu vào, cửa sổ mở ra và món hàng hồng hào xuất hiện, một điều kỳ diệu đến từ thế giới kỹ thuật. Người ta không được phép chạm vào những món hàng này, có muốn cũng không được, giữa họ là một vách ngăn. Cửa sổ nhìn ra phía đường đi xe đạp đã được dán kín lại bằng giấy đen. Những mẩu trang trí xinh đẹp màu vàng gắn lên trên để tô điểm. Một cái gương nhỏ gắn lên giấy đen để quan sát. Cũng không ai biết dùng làm gì? Có thể người ta sau đó sẽ muốn chải tóc. Của hàng Sex-shop 12 bên cạnh đã đóng cửa. Ở đó người ta có thể mua được nhiều thứ giúp cương cứng. Đàn bà thì ở đây người ta có những mảnh áo quần nilông bé tí hin có nhiều vết xẻ cả trước lẫn sau, tha hồ lựa chọn. Người ta sẽ mặc nó vào cho bà vợ ở nhà và có thể sờ chạm vào bà vợ cũng không cần cởi cả quần. Còn có cả áo đi cùng bộ, chúng có hai lỗ tròn phía trên, người đàn bà sẽ nhét vú qua đó. Phần còn lại hoàn toàn trong suốt che kín người. Tất cả đều được viền ren diêm dúa. Người ta có thể lựa chọn hoặc màu đỏ đậm hoặc màu đen. Đàn bà tóc vàng thì hợp với đồ đen, những người tóc sẫm màu thì hợp với đồ đỏ hơn. Cũng có cả sách vở, những đoạn phim, băng cát xét về từng đoạn bụi bặm. Những loại này bán chẳng chạy mấy. Khách hàng không có máy chiếu riêng ở nhà để xem. Những đồ cao su vệ sinh bề mặt gân sọc khác nhau bán chạy hơn, cả những người giả làm từ bóng cao su thổi phồng nữa. Đầu tiên người ta ngắm bên trong đàn bà thật và sau đó ra ngoài mua đàn bà giả. Tiếc là khách hàng không được mang theo những người đàn bà trần truồng kia đến phòng kín của mình để nghiến ngấu. Những người đàn bà này chưa từng trải qua những va chạm sâu kín, nếu không họ sẽ không chỉ đứng đây để ngắm. Nếu không họ đã sẵn lòng đi theo ngay chứ không chỉ trình diễn, làm ra vẻ như ở đây. Nghề nghiệp này chẳng có gì cho một phụ nữ. Tốt nhất là người ta túm lấy một nàng, ai cũng được, về cơ bản họ đều như nhau. Họ không khác biệt nhau nhiều, cùng lắm là khác nhau về màu tóc. Trong khi đàn ông lại nhiều cá tính hơn, người này thích cái này hơn và người kia lại thích cái kia hơn. Con heo nứng tính đằng sau cửa sổ, thực chất là phía bên kia rào ngăn, đổi lại cũng có một mong muốn cấp bách giá như bọn bò đực đằng sau cửa kính kia giật rụng của quý chúng đi. Và cứ theo cách này, kẻ nào cũng có được chút gì từ những kẻ khác và không khí hết sức thoải mái. Không ai phục vụ mà không được bù đắp. Họ đều trả và nhận lại được cái gì đó.
Túi Erika mang theo bên trong đựng sách nhạc lèn đầy những đồng mười schilling. Chưa từng bao giờ có người đàn bà nào lạc đường ở đây, nhưng Erika luôn muốn những điều đặc biệt. Và nàng là như vậy. Nếu như nhiều người thế này và thế kia, thì nàng về cơ bản sẽ đối lập tất cả. Những người khác gọi ông sư nàng sẽ gọi bà vãi và còn tự hào về điều ấy. Chỉ có như vậy Erika mới nổi bật. Và lúc này nàng muốn đến đó. Hoang đảo nói tiếng Thổ Nhĩ Kỳ và Slôvakia ngượng nghịu rút lui trước sự xuất hiện của một sinh vật lạ đến từ thế giới khác. Chúng thậm chí không thể đếm nổi đến ba, nhưng giá như có thể chúng sẽ hiếp đàn bà ngay lập tức. Chúng hò hét sau lưng Erika những câu nói mà may mắn thay nàng không hiểu. Nàng tiếp tục sắm vai cao quý. Không một kẻ nào dám chạm vào Erika, ngay cả tên nát rượu cũng không. Bên cạnh đó một người đàn ông lớn tuổi luôn để mắt canh chừng. Có phải ông ta là chủ, người nắm giữ ở đây? Một vài dân bản địa dám xé lẻ đến đây đứng ép dính vào dọc bờ tường. Không một hội nhóm nào tăng cường cho họ lòng tự tin, và thêm vào đó họ còn phải va chạm với những kẻ mà thông thường họ tỉnh bơ lướt qua. Họ nhận phải những va chạm thân thể không mong muốn, và những va chạm thân thể được mong muốn thì lại không xuất hiện. Tiếc thay bản năng của đàn ông quá mạnh. Không đủ tiền cho một nhát rượu vang, nó được dành cho một lần áp chót. Những kẻ sơ sinh lê bước chậm chạp dọc bức tường dưới cầu cạn. Trong một cửa vòm trước nơi trình diễn là một cửa hàng bán dụng cụ trượt tuyết, còn cửa vòm trước nữa thì vừa xoẳn một cửa hàng xe đạp. Tất cả lúc này đã say ngủ, bên trong tối đen như mực. Nhưng ở đây, ánh sáng thân thiện chiếu ra ngoài và quyễn rũ lũ bướm đêm, loài bướm dũng cảm. Những kẻ muốn nhìn ngắm gì đó bằng chút tiền của mình.
Một khách hàng bị tách biệt nghiêm khắc khỏi những người khác. Những cabin ngăn cách bằng gỗ được làm phù hợp đúng theo kích cỡ. Các cabin hẹp nhỏ, và những chủ nhân tạm thời của chúng cũng nhỏ bé. Thêm nữa - cũng chật hẹp, càng làm được nhiều cabin. Như vậy có thể tương đối nhiều người cùng được giải tỏa đáng kể trong một thời gian tương đối ngắn. Những lo lắng họ sẽ lại mang đi theo, nhưng tình trùng quý giá của họ thì còn lại đây. Bà lau dọn chịu trách nhiệm để đám tinh trùng không sinh sôi nảy nở được. Mặc dầu mỗi khi được hỏi họ đều đảm bảo về khả năng duy trì nòi giống. Hầu như các phòng lúc nào cũng kín khách. Công việc ở đây quả là một mỏ vàng, một kho báu nhỏ. Những công nhân người nước ngoài kiên nhẫn đứng xếp hàng thành từng nhóm nối đuôi nhau. Họ giết thì giờ bằng những câu đùa về đàn bà. Không gian chật hẹp của những gian phòng ở đây tỉ lệ thuận với túp lều của họ, nơi có khi chỉ là một góc nhỏ. Họ sống chen chúc với nhau và thậm chí chỉ được ngăn cách nhau bằng một tấm vách. Trong cùng một lúc, chỉ một duy nhất một người được ở trong "hộp". Trong đó anh ta cũng chỉ được ở một mình. Những người đàn bà đẹp xuất hiện ở bên ngoài để anh ta nhìn ngắm, chừng nào tiền còn được quẳng ra đều đều. Hai phòng đơn được phục vụ đặc biệt dành cho những quý ông có đòi hỏi riêng ở đây hầu như lúc nào cũng vắng teo. Vì ở đây rất ít người dám thổ lộ những yêu cầu đặc biệt. Erika, một cô giáo từ đầu đến chân, bước vào.
Một cánh tay ngần ngại đưa ra phía nàng nhưng đã rụt ngay lại. Nàng không đi về phía khu vực dành cho nhân viên tòa nhà mà đi về khu vực dành cho khách trả tiền. Khu vực này quan trọng hơn. Người đàn bà này muốn ngắm những thứ mà nàng hoàn toàn có thể tự ngắm qua gương với giá rẻ hơn nhiều. Những gã đàn ông ngạc nhiên kêu to vì chúng phải bóp mồm bóp miệng để có thể bí mật đi theo những người đàn bà này, ở vị trí những kẻ đi săn. Họ nhòm qua các lỗ hổng và tiền trôi đi như nước. Chẳng gì thoát khỏi những người đàn ông đang rình mò này.
Ngay cả Erika cũng muốn không chỉ nhìn suông. Ở đây, trong cabin này, nàng sẽ chẳng là gì. Không gì vừa vào với nàng, nhưng nàng lại vừa xoẳn vào với phòng tư kín này. Erika như một đồ vật chắc cứng trong lốt người. Tự nhiên dường như không để lại một lỗ mở nào nơi nàng, Erika có cảm giác trơ như gỗ cứng ở nơi những người thợ mộc để lại một lỗ mở cho những người đàn bà đích thực khác. Khúc gỗ Erika mục rỗng, cô đơn trong rừng cây và thối rữa khắp mình. Do vậy nàng như một bà chúa ở mọi nơi. Nàng nát rỗng bên trong, nhưng chỉ với ánh mắt của chính nàng đã khiến những tên người Thổ phải thối lui. Những gã người Thổ muốn đánh thức cuộc sống trong nàng, nhưng bị sự cao ngạo đánh bật trở lại. Erika, một bà chúa từ đầu đến chân, tiến vào hang động của những nữ thần ái tình. Những gã người Thổ không thể hiện thái độ lịch sự, nhưng cũng chẳng hề bất nhã. Họ cứ để Erika đi vào với cái túi trơ đầy những bản nhạc. Thậm chí nàng còn được chen hàng lên trước mà không cần xếp. Găng tay nàng cũng vẫn đang đeo. Một người đàn ông đứng bên cửa ra vào dũng cảm gọi nàng là quý cô. Xin mời quý cô vào, gã mời mọc khi nàng vừa vào căn phòng xinh đẹp, bên trong những ánh đèn nho nhỏ rọi sáng những vú và bướm. Những tam giác rậm lông trạm trổ lấp lánh vì đó là nơi đầu tiên người ta nhìn vào, luật thế rồi. Người đàn ông chẳng nhìn gì cả, anh ta chỉ nhìn ngắm "cái mình thiếu" hết sức trong trẻo. Và sau khi ngắm cái "không gì cả" ở đây, bà mẹ yêu quý ở nhà sẽ đến lượt.
Riêng Erika được giao nhận một phòng hạng nhất. Nàng không hề phải chờ đợi, quý cô Erika. Để được như vậy những người khác phải đợi còn lâu. Tiền nàng đã cầm sẵn trong bàn tay trái như khi chơi vĩ cầm. Ban ngày, đôi khi nàng cũng tính toán bao nhiêu tiền đủ để đi xem diễn. Nàng tiết kiệm từ tiền ăn vặt. Lúc này, một đèn chiếu xanh lam đang quét trên người một con hàng. Thậm chí những màu sắc cũng được lựa chọn có chủ đích. Erika nhặt một tờ khăn giấy kết cứng đầy tinh trùng dưới sàn nhà và đưa lên mũi. Nàng hít thật sâu và ngắm, và tiêu lãng một phần cuộc đời cho nó.
Cũng có những câu lạc bộ nơi người ta được phép chụp ảnh. Ở đó, mỗi người tự tìm cho mình theo sở thích và hứng thú một người mẫu riêng. Erika thì chẳng muốn làm gì, nàng chỉ muốn ngắm. Nàng chỉ thích lặng lẽ ngồi xuống và xem. Nhìn ngắm. Erika, nàng chỉ ngắm mà không sờ mó. Erika không cảm giác và không có cơ hội mơn trớn chính thân thể mình. Bà mẹ ngủ ngay giường bên cạnh và để ý đôi bàn tay Erika. Đôi bàn nên tập luyện chứ không phải như lũ kiến lỉnh xuống dưới chăn và rồi ở đó chui tọt vào lọ mứt. Ngay cả khi Erika cắt hay đâm vào tay, nàng cũng hiếm khi cảm thấy gì. Chỉ những gì nhìn thấy mới khiến cảm xúc trong nàng dâng trào.
Căn phòng đầy mùi nước tẩy uế. Những người lao động cũng là đàn bà, nhưng nhìn bề ngoài chẳng hề như vậy. Họ dọn đống tinh trùng của đám thợ săn vô tình để bắn tung tóe vào sọt rác. Và đã lại có ngay một búi khăn giấy cứng khô nằm đâu đó. Nếu như chỉ là Erika, họ đã có thể dừng lại nghỉ, để yên ủi bộ xương phiền nhiễu. Họ phải cúi còng lưng luôn luôn. Erika thì chỉ ngồi và nhìn. Ngay cả găng tay nàng cũng không tháo ra, để khỏi phải mó tay vào bất cứ thứ gì trong căn phong lợm mùi này. Cũng có thể nàng cứ đeo đôi găng để người ta khỏi nhìn đôi còng tay. Màn đã mở cho Erika, người ta có thể nhìn thấy nàng đằng sau cánh gà và đang kéo sợi dây. Tất cả ở đây được dành cho mình nàng, không người đàn bà xấu xí nào được nhận vào đây. Xinh và có thân hình đẹp là yêu cầu. Mỗi người đều phải qua một buổi kiểm tra thân thể kỹ càng, không một ông chủ nào mua mèo trong bị. Những gì Erika chưa từng được thực hiện trên sân khấu thì lúc này đây những người phụ nữ khác đang thực hiện thay cho nàng. Đánh giá theo số đo những đường cong cơ thể phụ nữ. Nàng ngắm theo rất lâu. Hầu như hiếm khi nàng nhìn ra nơi nào khác, và vài đồng loại chạy theo những con hàng biến mất.
Một ả tóc đen đang biểu diễn màn múa mông hết sức sáng tạo khiến mọi người chăm chú theo dõi. Ẳ quay mông theo kiểu đế nặn đồ gốm. Nhưnng ai quay cái bánh xe? Đầu tiên, ả khép cẳng vào, người ta chẳng thấy gì, cho đến khi nước dãi đã chảy đầy miệng vì háo hức. Sau đó ả căng dần đùi ra và vượt qua cả cái khuyên nho nhỏ. Đôi khi bất chấp cố gắng hướng tới công bằng, một ô cửa này vẫn nhìn thấy nhiều hơn những ô cửa khác vì đế xoay chuyển. Những chớp nhìn nhấp nháy căng thẳng. Ai dám, kẻ ấy được, ai thêm một lần nữa, có khi lại cũng được ngay một lần nữa.
Đàm đông cần mẫn chà miết xung quanh như thể trong suốt cả thời gian, một cái quấy bột khổng lồ vô hình đang xay trộn cẩn thận. Mười cái mày bơm nhỏ xinh đang xình xịch hoạt động. Bên ngoài vài người đã kêu ca sẵn để trả ít tiền hơn. Mỗi người đều có một người đàn bà chịu trách nhiệm về các mối quan hệ.
Trong phòng bên, dương vật đang ra sức thúc đẩy dỡ những món hàng quý giá. Rồi chúng lại nhanh chóng được nạp đầy, và người đàn ông phải tiếp tục ru yên những ham muốn của mình. Với bốn chục, năm chục schilling đôi khi người ta phải tính toán khi nào ngừng nạp. Đặc biệt khi người đàn ông mải nhìn ngắm mà quên mất công việc với những cái bơm nhỏ. Bởi vậy thỉnh thoảng ở đây xuất hiện vài người đàn bà mới và làm nhiệm vụ đánh lạc hướng. Những tên đần chỉ nhìn hau háu chứ chẳng làm được gì.
Erika đang xem. Đối tượng hứng thú của cô chạy vào đứng giữa hai đùi và thể hiện hưởng thụ bằng cách miệng há ra thành một chứ o nho nhỏ. Hứng khởi vì có quá nhiều người nhìn ngắm, ẳ nhắm nghiền mắt và rồi lại mở ra, trợn ngược lên. Ẳ đưa tay mát xa đầu vú khiến chúng cương lên. Ẳ lại ngồi dậy thật thoải mái, dạng rộng hai chân và đến lúc này người ta có thể chui vào người ả từ phía dưới. Rồi ả thích thú nghịch ngợm với đám lông mu. Ẳ liếm môi rõ lộ liễu, trong khi trước mắt ả khi thì một gã này, lúc thì một gã khác tống con sâu cao su của gã vào chỗ cần tống. Ẳ thể hiện với cả khuôn mặt rằng cảm giác tuyệt diệu đến như thế nào, nếu ả có thể ở bên bạn. Nhưng tiếc rằng do có quá nhiều yêu cầu nên không thể thực hiện được. Bởi vậy, tất cả đều nhận được chút ít gì đó chứ không phải từng người một.
Erika ngắm thật chăm chú. Không phải để học theo. Chẳng gì dịch chuyển hay khuấy động trong nàng. Nhưng nàng vẫn phải tiếp tục ngắm nhìn vì khoái lạc riêng. Mỗi lần nàng muốn quay đi, thì một điều gì đó từ trên cao ấn mạnh mái đầu tỉa tót của nàng xuống khung cửa và nàng phải tiếp tục nhìn. Cái bàn xoay, phía trên có người đàn bà đẹp đang ngồi, vẫn tiếp tục quay. Erika không thể cưỡng lại. Nàng phải và phải nhìn. Nhưng chính nàng lại là vật cấm. Không được chạm vào.
Phía trái và phải nàng, người ta rên rỉ, gào thét vì hưng phấn. Tự ta thì không thể nào như thế được, Erika trả lời, ta mong đợi nhiều hơn thế. Một thứ gì bắn vào tường gỗ ngăn. Những tấm ngăn này dễ lau sạch vì bê mặt trơn láng. Đâu đó ngay bên tay phải, một quý ông đã khắc "Thánh Mari những con phò ngon" đúng chính tả tiếng Đức đầy yêu thương lên tường. Thường thường người ta không nguệch ngoạc nhiều ở đây, người ta phải tập trung vào việc khác. Với việc viết lách, không phải ai cũng như ai. Họ thường chỉ có một tay, hầu như ngay cả một tay cũng không. Mà người ta còn phải quăng tiền thưởng nữa.
Lúc này, một hồng long nữ đang đẩy phần lưng mũm mĩm ra biểu diễn. Từ hàng năm nay, những nhà mát xa rẻ tiền vẫn dùng những ngón tay làm việc trên vùng da được khẳng định sần như vỏ cam của ả. Nhưng những người đàn ông nhận được từ ả nhiều hơn số tiền vốn có. Những cabin phía phải đã thấy phía trước của ả, sắp sửa sang cánh trái cũng được thưởng thức phía trước. Nhiều người thích ngắm đàn bà từ phía trước, nhiều người khác lại thích đằng sau. Ẳ tóc đỏ di chuyển những cơ bắp ngày thường dùng để đi lại hay ngồi lên. Hôm nay ả kiếm tiền nhờ chúng. Ẳ dùng tay phải xoa xoa người, bàn tay với những móng tô màu đỏ máu. Bên trái ả cào cào quanh vú. Những ngón tay giả nhọn hoắt của ả kéo căng núm vú khỏi bầu như kéo một sợi cao su rồi thả để nó bật nhanh trở lại. Hai núm vú như rời hẳn khỏi người. Ẳ tóc đỏ tập luyện đủ nhiều để nhận ra, thí sinh đã được 99 điểm. Ai lúc này không thể, sẽ không bao giờ có thể nữa. Ai lúc này vẫn một mình, sẽ tiếp tục như vậy còn lâu.
Erika chạm đến giới hạn. Chỉ đến đó mà không tiếp tục nữa. Đi cũng đủ xa rồi, nàng thường tự nhủ. Nàng đứng dậy. Giới hạn của nàng từ lâu đã được đánh dấu và đảm bảo bằng những ký kết không thay đổi. Do vậy nàng quan sát mọi vật từ cao điểm và nhờ đó có thể nhìn xa mãi vào đất liền. Điều kiện là một tầm nhìn tốt. Ngày lần này Erika cũng chưa muốn biết. Nàng đi về nhà.
Chỉ với một cái liếc mắt, nàng đẩy những quý ông đang chờ bên ngoài dẹp sang một bên. Một quý ông tham lam chiếm ngay chỗ cũ của nàng. Một cái ngách nhỏ hiện ra, Erika bước qua đó và diễu hành. Nàng đi và đi, như một cái máy, cũng như khi nãy nàng nhìn và nhìn về phía trước. Cái gì nàng làm, nàng cũng toàn tâm toàn ý. Không nửa chừng, bà mẹ luôn yêu cầu như vậy. Không nhập nhèm. Không một nghệ sĩ nào chịu đựng được sự nửa chừng, chưa hoàn thiện trong tác phẩm của mình. Đôi khi tác phẩm chưa hoàn thiện chỉ vì nghệ sĩ chết sớm. Erika vẫn tiếp tục. Không gì bị xé bỏ, không gì bị tẩy. Không gì bị phai màu. Nàng chưa đạt được gì. Chẳng có gì trước đây chưa xuất hiện mà lúc này có mặt, và chẳng có gì trước đây chưa có mặt mà lại đang trên đường đến.
Ở nhà, trận quở mắng êm dịu từ phía bà mẹ đang chụp xuống tổ ấm của hai mẹ con. Hy vọng rằng Erika không bị lạnh trong chuyến đi mà đích đến nàng sẽ phải bịa đặt đôi chút với bà mẹ. Ngay lập tức Erika sẽ khoác một cái áo choàng thật ấm vào. Erika và mẹ, một người ngồi ăn vịt nhồi hạt dẻ, một người hả hê. Một bữa tiệc lớn. Hạt dẻ như muốn bung ra khỏi đường khâu, bà mẹ đã nhồi nhiều hạt dẻ quá, đúng y theo cách của bà. Lọ đựng muối và hạt tiêu mạ bạc, nhưng đồ dao dĩa thì là bạc hoàn toàn. Mà cô con gái hôm nay đỏ hồng, khiến bà mẹ vui mừng. Hy vọng không phải do một cơn bệnh nào. Bà mẹ áp môi vào trán nàng để kiểm tra. Sau bữa tráng miệng sẽ kiểm tra thêm một lần nữa bằng cặp nhiệt độ. May mắn thay, nguyên nhân không phải sốt. Erika hoàn toàn khỏe mạnh, con cá con nuôi trong màng ối được chăm sóc tốt.
Những dòng ánh sáng neon lạnh như băng tuôn trào qua phòng băng, qua sảnh khiêu vũ lạnh. Những chùm sáng mạnh treo trên khối đèn hình roi da chiếu qua sân gôn thu nhỏ. Một dòng lạnh lấp lánh. Phụ nữ ở tuổi nàng, thích thói quen yên tĩnh đẹp đẽ quanh quẩn bên chiếc bàn bầu dục với những ly thủy tinh, bên trong tung tẩy thìa cao cổ, cuống của những bông hoa mát lạnh. Nâu, vàng, hồng. Sôcôla, vani, mâm xôi. Dưới ánh đen, những viền kem bốc khói dường như đều được phủ một màu nâu. Kẹp múc kem ánh lên chờ đợi trong thùng nước, váng kem sót nổi lềnh bềnh trên mặt. Do tính tùy tiện của niềm vui, điều không nhất thiết phải thường xuyên chứng minh, mấy cái bóng trẻ trung nghỉ ngơi trước mấy cái tháp kem, những chiếc ô giấy sặc sỡ cắm trong ly, che đậy những mẩu anh đào ngâm rượu, những khoanh dứa và vụn sôcôla thô sần. Chúng chọc không ngưng nghỉ những miếng lạnh buốt vào hốc kem, lạnh với lạnh, hoặc chúng để mặc kem chảy nước vì còn mải báo tin cho nhau, những tin tức còn quan trọng hơn cả vị lạnh. Chỉ cẩn quan sát chúng, khuôn mặt nàng đã trở nên khó chịu. Nàng cảm thây đặc biệt duy nhất khi ngắm một cái cây, nàng thấy cả một vũ trụ tuyệt diệu trong một nón thông. Với cái búa nhỏ gõ gõ vào thực tại, nàng là một nha sĩ nhiệt thành của ngôn ngữ, chóp gỗ vân sam biến thành một đỉnh tuyết cô độc trước mắt nàng. Chân trời láng một quầng sáng đủ màu. Những chiếc máy bay rất lớn, không rõ rệt từ đằng xa bay qua, những tiếng ầm ì dễ chịu hầu như không thể cảm nhận được nữa. Chúng là những vị khổng lồ của âm nhạc và thơ ca ngụy trang trong cái vỏ bọc dễ sợ. Hàng trăm nghìn thông tin trượt qua bộ óc được rèn luyện của nàng, một thứ điên rồ như cây nấm khói say khướt mọc vút lên, và rồi bằng điệu bộ xám tro từ từ đưa trở lại mặt đất. Bụi xám mịn nhanh chóng phủ mờ các máy móc, ống nghiệm, ống mao dẫn, các bình thót cổ và các xoắn làm lạnh. Cả căn phòng nàng chỉ toàn đá. Xám xịt. Không lạnh và cũng chẳng ấm. Lưng chừng. Rèm cửa sổ nilon màu hồng sột soạt mà không bị lay động bởi một luồng gió nào. Phía bên trong những đồ đạc đẹp đẽ, gọn gàng. Bỏ hoang. Vô chủ.
Phím dương cầm dưới những ngón tay bắt đầu ngân vang. Cái đuôi khổng lồ của đống rác nghệ thuật khẽ sột soạt lết từ những trang trước đến đây, từng milimet, từng milimet khép chặt vòng vây. Những hộp bảo quản bẩn thỉu, những cái đĩa nhơ nhuốc thức ăn thừa, bộ đồ ăn cáu ghét, bánh mỳ đầu mẩu, hoa quả thừa mốc xanh đỏ, đĩa nhạc gãy vỡ, giấy tờ nhàu rách, vo viên. Trong những căn nhà khác, nước nóng bốc hơi nghi ngút từ bồn tắm. Một cô gái thử một kiểu tóc mới không nghĩ ngợi gì. Một cô khác đang chọn tìm cái áo sơ mi hợp với chân váy. Những đôi giầy xịn nhất đều đã dựng ở đây, những đôi giầy mới chỉ được xỏ một lần duy nhất. Chuông điện thoại reo. Một người nhấc máy. Một người cười vang. Một người đang nói.
Rộng mãi đến bất tận, bãi rác giữa nàng và những người khác cứ kéo mãi ra. Ai đó vừa mới đi làm tóc quăn. Ai đó vừa chọn màu sơn móng tay hợp với màu son môi. Thiếc sáng lấp lánh dưới mặt trời. Tia sáng từ răng dĩa, từ lưỡi dao. Dĩa là dĩa. Dao là dao. Bị phiền quấy bởi làn gió nhẹ, những khoanh hành bốc cao, khăn giấy bốc cao, dính si rô mâm xôi ngọt. Mốc nấm ở những tầng lớp dưới, già hơn sẽ - mà cũng đã dần mục rữa - trở thành tro bụi, tấm lót cho những áo pho mát và vỏ dưa hấu đang thối hỏng, cho những mảnh vỡ thủy tinh, giẻ lau làm từ bông màu đen. Những vật cũng đang đối mặt với một số phận hoàn toàn tương tự.
Và bà mẹ lại kéo mạnh sợi dây xích. Hai tay lại nhanh chóng đưa ra phía trước và chơi lại bản nhạc của Brahms, và lần này đã tốt hơn. Brahms hoàn toàn lạnh lùng khi thừa hưởng nhạc cổ điển, nhưng lại hết sức tình cảm khi thổ lộ hay đau buồn. Bởi vậy bà mẹ còn lâu mới xúc động khi nghe bản nhạc này.
Cái thìa kim loại cắm thờ ơ trong kem dâu đang chảy nước, vì cô bé đang cần nói gấp gáp điều gì đó làm một đứa con gái khác cười ngặt nghẽo. Đứa con gái thứ hai đang cài lại cái trâm to đùng lấp lánh như làm bằng xà cừ vào búi tóc vấn cao. Cả hai đứa con gái đều tự tin với những cử động cá tính. Nữ tính toát ra từ cơ thể chúng như những dòng suối nhỏ sạch. Một hộp phấn nhựa bật mở, trong gương thứ gì đó được thoa hồng nhạt, rồi thứ gì đó lại được tô đen nổi bật.
Nàng là một con cá heo mệt mỏi, chán nản chuẩn bị chơi bản nhạc cuối. Lờ đờ thấy trước mặt quả bóng sặc sỡ lố bịch mà nó sẽ phải đặt lên mũi theo một quán tính cũ rích. Nó hít sâu và để quả bóng quay tròn. Trong bộ phim con chó Andalusia của Buňuel 13 có một buổi biểu diễn song tấu dương cầm cánh. Sau đó hai con lừa thối rữa quá nửa, đầu ướt máu ngồi gõ phím. Chết. Mục rữa. Đứng bên lề mọi vật. Trong một căn phòng hút sạch khí.
Một đoạn lông mi giả được dán đề lên lông mi thật. Nước mắt chảy. Lông mày nâu được tô đậm. Vẫn cây chì ấy tô một vết đen lên nốt ruồi bên cằm. Sống lược đẩy cào cào nhiều lần vào búi tóc vấn cao nhằm lỏng bớt búi. Rồi cái lược lại được cài chặt lại. Tất chân kéo cao, đường gân thẳng băng. Cái ví da bóng đu đưa và được khoác đi. Váy lót sột soạt dưới làn váy taffeta. Họ đã trả tiền, và bây giờ bỏ đi.
Mở trước mắt nàng một thế giới không ai có thể ngờ vực. Một thế giới Lego, thế giới kỳ quan thu nhỏ, một thế giới hoàn toàn làm từ những mẫu nhựa đỏ, xanh, trắng. Cả một thế giới âm nhạc, dĩ nhiên là cũng nhỏ xíu thôi, ngân vang từ cái mụn cóc, mà bên trong ấy người ta nhét vừa cả thế giới. Bàn tay trái với những móng vuốt cứng ngắc tê liệt do sự vụng về vô phương cứu chữa yếu ớt quờ quạng vào vài phím đàn. Nàng muốn bay lên cao với những điều đẹp đẽ kỳ lạ, với sự trơ lỳ cảm giác, sụp đổ mọi trí óc. Nàng chưa từng dựng được dù chỉ một lần một trạm xăng từ những mảnh Lego theo mẫu có sẵn hết sức tỉ mỉ. Nàng không là gì ngoài một cái máy vụng về. Đè nặng bởi một bộ óc chậm chạp, nặng nề. Khối lượng chết nặng trịch. Một trở lực! Không bao giờ một khẩu súng tự châm ngòi chống lại chính mình. Một cái hàm thiếc.
Một dàn nhạc không gì ngoài gần một trăm cây sáo bắt đầu gào rú. Sáo đủ loại, đủ kích cỡ. Thịt trẻ con tiếp tục được thổi vào. Những nốt nhạc được tạo ra từ hơi thở trẻ nhỏ. Không một nhạc cụ gõ nào được nhờ đến. Vỏ bọc bằng nilon được mẹ may cho. Bên trong các vỏ bọc còn có cả một chổi tròn nhỏ để lau. Thân sáo phủ một lớp hơi nước mờ mờ do hơi thở phả ra. Nhiều nốt nhạc được tạo ra nhờ hơi thở của trẻ nhỏ. Không nhờ sự trợ giúp nào từ phía cây dương cầm.
Buổi hòa nhạc thính phòng hoàn toàn cá nhân dành cho những người yêu thích tự nguyện diễn ra tại một căn hộ quý tộc cổ ở bên kênh Đônau, quận hai, nơi một gia đình Ba Lan nhập cư thế hệ thứ tư mở cửa cho hai cây dương cầm cánh và bộ sưu tập tông phổ nhạc đa dạng của họ. Ngoài ra ở nơi đó, nơi những người khác dành chỗ cho chiếc ô tô - rất gần trái tim - thì họ lại có một bộ sưu tập nhạc cụ rất cổ. Họ không có xe cộ, nhưng họ có một vài cây vĩ cầm, viola Mozart tuyệt đẹp và một vài cây viola D' Amore cực kỳ tinh tế được treo trên tường và canh chừng thường trực bởi các thành viên trong gia đình, chỉ được nếu có hòa nhạc diễn ra trong nhà và chỉ dành cho mục đích học tập. Hoặc khi có cháy.
Những con người này yêu thích âm nhạc và mong muốn đem đến cho cả những người khác. Bằng kiên nhẫn và tình yêu hay cả với bạo lực nếu cần. Họ muốn đem âm nhạc lại cho giới trẻ, vì chỉ ăn cỏ một mình trên cánh đồng này thôi thì cũng không có nhiều vui thú. Nhưng những người nghiện rượu hay dùng chất kích thích họ nhất định phải chia sẻ thú vui cho nhiều người nhất có thể. Trẻ nhỏ sẽ bị khéo léo dụ dẫn đi theo họ. Cậu cháu trai béo phị ai ai cũng biết, tóc ướt mỏng dính chặt vào đầu và hay hét lên nhờ vả mỗi khi có chuyện bé bằng cái móng tay. Và đứa trẻ nguồn vui ấy cũng kháng cự mạnh mẽ nhưng cuối cùng đã phải bỏ cuộc. Trong các buổi hòa nhạc không phục vụ bữa ăn nhẹ. Trong im lặng linh thiêng không được phép nhóp nhép. Không vụn bánh mỳ, không vết mỡ trên đệm salon, không vết rượu đỏ trên tấm phủ dương cầm một và dương cầm hai. Tuyệt đối không kẹo cao su! Những đứa trẻ sẽ bị kiểm tra xem chúng có mang những thứ rác rưởi kia từ bên ngoài theo không. Những đứa trẻ thô lỗ sẽ nằm yên phía trên sàng lọc và không bao giờ được chạm vào bất kỳ một nhạc cụ nào.
Gia đình này sẽ không bao giờ tiêu xài những khoản không cần thiết, chỉ duy nhất âm nhạc được phép, qua và từ những tác động của nó. Âm nhạc cần vạch con đường đến trái tim người nghe. Họ hiếm khi chi tiêu gì cho bản thân mình.
Erika không ngừng mời phụ huynh của các học sinh. Chỉ cần một cái vẩy ngón tay của cô giáo là đủ. Những đứa nhỏ mang một bà mẹ đầy tự hào, một ông bố đầy tự hào hoặc cả hai cùng một lúc và lắp kín cả không gian bằng cái gia đình bé nhỏ sắp tan vỡ của chúng. Chúng biết rằng, chỉ cần nhận thêm một điểm xấu trong môn dương cầm, chúng sẽ biến khỏi đây. Chỉ có cái chết mới là nguyên cớ chối từ nghệ thuật. Những lý do khác hoàn toàn không được chấp nhận bởi một người yêu nghệ thuật chuyên nghiệp. Erika Kohut tuyệt vời.
Để mở màn là bản concerto thứ hai của Bach cho hai đàn dương cầm. Cây dương cầm thứ hai sẽ được chơi bởi một ông già, người trước đây từng đặt chân trên đại sảnh của Brahms và gần như có riêng ở đó cây dương cầm duy nhất cho riêng mình. Thời này đã qua, nhưng những người lớn tuổi nhất vẫn còn nhớ. Thần chết tàn ác đang ở gẫn dường như không cách nào đẩy người đàn ông này, người mang tên Haberkorn, đến với những tài năng khác vĩ đại hơn, như đã từng làm với Mozart và Beethoven, cả Schubert nữa. Và quả là Schubert thực sự không có nhiều thời gian. Ông già chào đón bạn đồng diễn từ cánh gà thứ hai, cô giáo Erika Kohut, với một nụ hôn đặt vào tay đúng theo truyền thống, bất chấp tuổi già, trước khi cả hai cùng trình diễn.
Những người bạn âm nhạc và những vị khách thân mến. Những bị khách ngã xuống bàn và chép miệng lấy chép miệng để vì món ragu barốc. Những học sinh cạo kèn kẹt những ham muốn tồi tệ, từ khi bắt đầu, nhưng quá thiếu dũng cảm để thực hiện. Chúng không phá bỏ được cái chuồng gà của sự sùng kính nghệ thuật dù những song sắt rất mỏng. Erika mặc một cái váy ống len lông cừu màu đen dài chấm đất giản dị với áo sơ mi lụa.
Lắc đầu thật khẽ, nàng có thể lườm một hoặc vài đứa học sinh với ánh nhìn cắt được cả kính. Đó chính xác là cái nhìn mà mẹ Erika đã quăng vào mặt nàng sau buổi biểu diễn thất bại của cô con gái. Cả hai đứa học sinh đã tán nhảm quấy rối cả bài mở đầu của người chủ nhà. Chúng sẽ không bị cảnh cáo thêm bất kỳ một lần nào nữa. Ngay trên hàng đầu, mẹ của Erika ngồi trên chiếc ghế bành đặc biệt cạnh vợ chồng chủ nhà và nhấm nháp một hộp kẹo - người duy nhất được phép - và sự chăm chú độc nhất cô con gái đang thưởng thức. Ánh sáng, bị làm mờ đi bằng tấm lót che đèn chiếu trên đàn dương cầm, run rẩy trong tiếng đàn tạo thành những đốm sáng hình mẫu thêu, đan xen thành một điểm sáng trung tâm. Tấm lót phủ khắp người chơi ánh sáng đỏ ma quái. Bach vẫn nghiêm túc rí rách. Lũ học sinh mặc quần áo đẹp vẫn để dành đi nhà thờ hoặc những gì bố mẹ chúng cho là như vậy. Ông bố bà mẹ tống đứa con - họ dứt ruột đẻ ra - vào trong cái hành lang Balan này, để họ được yên tĩnh và đứa trẻ học được cách giữ trật tự. Hành lang của người Balan được trang hoàng bằng một tấm gương khổng lồ phong cách mới theo hình một cô gái khỏa thân với hoa súng, chỗ này những anh cu luôn đứng chôn chân đến bất tận. Sau đó, trên phòng nhạc, những đứa nhỏ ngồi phía trước và người lớn tuổi ngồi sau vì họ vẫn nhìn thấy tất cả. Những người già đưa tay cho ông bà chủ nhà khi để người đồng hành trẻ tuổi ngừng một lát.
Walter Klemmer chưa từng bỏ lỡ một buổi tối nào ở đây kể từ khi cậu bắt đầu nghiêm túc học dương cầm với tuổi mười bảy dễ thương, và không chỉ vì vui thú. Ở đây, cậu trực tiếp nhận được cảm hứng cho việc chơi đàn của riêng mình.
Bach chuyển sang quãng nhanh, và Klemmer chăm chú ngắm phần dưới người cô giáo bị che cắt bởi cây đàn từ phía sau với cơn đói ngày một tăng. Cậu không thể nhận xét nhiều hơn về cơ thể nàng. Phía trước cô giáo cậu bị một bà mẹ béo núc ngồi chắn, không nhìn được gì. Chỗ ngồi yêu thích của cậu hôm nay bị chiếm mất. Nàng luôn ngồi bên cây đàn thứ hai trong giờ học. Bên cạnh con tàu mẹ còn treo thêm một tàu cứu hộ bé xíu, đứa con trai của bà, một học sinh mới quần vải đen, áo sơ mi trắng và kèm theo là cái nơ đỏ chấm trắng. Đứa trẻ lúc này lờ đờ trên ghế như hành khách máy bay muốn nôn và không mong muốn gì hơn là được hạ cánh. Nghệ thuật đưa Erika trượt vào hành lang không khí cao hơn và chủ yếu do mùi ête từ đó. Walter Klemmer nhìn theo nàng sợ hãi vì nàng đang rời xa cậu. Nhưng không chỉ mình cậu vô tình với tới nàng, mà bà mẹ cũng chộp lấy sợi dây giữ con diều Erika. Chỉ cần không thả dây diều! Nhưng gió đã kéo lên cao đến độ bà mẹ phải kiễng đến mười đầu ngón chân. Gió rít mạnh, như nó vẫn luôn rít trên tầm cao ấy.
Đến phần cuối cùng của Bach, cậu Klemmer đỏ bừng hai bên má trái, phải như hai đóa hồng. Một bông hồng duy nhất cậu cầm trên tay để sau đó tặng nàng. Hoàn toàn vô tư cậu khâm phục kỹ thuật chơi đàn của Erika, và cách lưng nàng uyển chuyển theo điệu đàn. Cậu quan sát, cách nàng lắc lư đầu thận trọng đi theo sắc thái trình diễn. Cậu ngắm nhìn bài trình diễn cơ thịt phần bắp tay nàng, chúng đem lại sự hòa điệu chặt chẽ giữa thịt và chuyển động khiến cậu xúc động. Những bắp thịt tuân theo những chuyển động bên trong thông qua âm nhạc, và Klemmer cầu ước cô giáo ngày nào đó cũng sẽ tuân lời cậu như vậy. Cậu thủ dâm ngay chỗ ngồi. Một tay cậu bất giác kéo cái vũ khí sinh dục kinh khiếp. Cậu học sinh Klemmer vất vả làm chủ bản thân và ước lượng trong óc kích cỡ tổng cộng của Erika. Cậu so sánh phần trên và phần thân dưới nàng - phần có hơi béo một chút - nhưng về cơ bản cậu hoàn toàn thích. Cậu cân bằng phần trên và phần dưới. Phần trên: Lại hơi gầy mất một tí xíu. Dưới: ở đây lại có điểm cộng của nó. Cậu hài lòng với hình ảnh tổng thể của Erika. Về mặt cá nhân, cậu thấy cô Kohut là một phụ nữ hoàn toàn thanh nhã. Giả sử nàng có lấy được tí tẹo phần hơi quá béo phía dưới mà đắp được lên trên thì có lẽ sẽ đúng hẳn. Ngược lại, dĩ nhiên là cũng được, nhưng điều đó cậu ít mong đợi hơn. Hoặc chỉ cần nàng san bớt chút xíu phần dưới đi, có thể sẽ rất hài hòa. Nhưng như thế thì nàng lại gầy quá! Sự bất toàn nho nhỏ này khiến quý cô Erika trở nên đáng thèm muốn đối với cậu học sinh trưởng thành, vì có thể với tới. Người ta có thể trói bất kỳ người đàn bà nào bằng hiểu biết về sự bất toàn trong cơ thể nàng. Bên cạnh đó, người đàn bà này sẽ già đi rõ rệt mà cậu thì hãy còn trẻ. Cậu học sinh Klemmer có mục đích phụ, bên cạnh âm nhạc, điều cuối cùng lúc này cậu cũng đã nghĩ đến. Cậu là một thằng ngốc trong âm nhạc. Cậu còn âm thầm hóa ngốc vì cô giáo dạy nhạc. Cá nhân câu hoàn toàn cho rằng, cô Kohut đích thực là người đàn bà dành cho người đàn ông trẻ trong khúc dạo đầu cuộc đời. Một người đàn ông trẻ tuổi bắt đầu bước từng bước nhỏ và sau đó trèo nhanh. Ai cũng phải một lần bắt đầu. Cậu sẽ nhanh chóng bỏ qua bước khởi đầu này như những người bắt đầu lái xe mua một chiếc xe cũ nhỏ xíu và sau khi thành thạo, sẽ chuyển sang mẫu mới và lớn hơn. Cô Erika hoàn toàn chỉ có âm nhạc, và nàng thực ra cũng không quá già, cậu học sinh đánh giá mẫu xe dùng thử của mình. Klemmer thậm chí còn bắt đầu với một bậc cao hơn, không phải xe VW 14, mà là hẳn một chiếc Opel Kadett 15. Cậu trai yêu thầm, Walter Klemmer cắn nôt móng tay đang cắn dở. Cả đầu cậu lúc này đỏ ửng - hai bông hồng trên má lúc này đã tản ra - với mái tóc vàng sậm dài lưng chừng. Cậu tương đối hợp thời. Cậu tương đối thông minh. Không gì ở câu sâu sắc, không gì quá mức. Cậu để tóc dài một chút, để vẻ ngoài không quá hiện đại, cũng không quá hoài cổ. Cậu không để râu, mặc dầu đôi lần đã muốn thử. Nhưng cậu luôn cưỡng lại được thử nghiệm này. Cậu muốn một lần được trao cô giáo nụ hôn thật sâu và có trọn cơ thể nàng. Cậu muốn đe dọa nàng bằng bản năng thú vật của mình. Cậu muốn nhiều lần như thể vô tình chạm vào nàng thật mạnh mẽ. Lúc đó cậu muốn như thể một tên ngốc nào đó đã xô cậu về phía nàng. Sau đó cậu sẽ ấn mạnh hơn nữa vào nàng và rồi xin lỗi. Rồi cậu sẽ một lần hoàn toàn chủ tâm ép nàng và có lẽ sẽ chà sát thật mạnh, trong trường hợp nàng cũng cứ để vậy. Cậu sẽ làm những gì nàng nói và ao ước, từ đó sẽ nảy sinh một tình yêu nghiêm túc về sau.
Cậu muốn bằng cách xoay sở với một người đàn bà lớn hơn mình nhiều tuổi - với đàn bà tuổi ấy không cần quá thận trọng trong đối xử - để học cách nhảy quanh những cô gái trẻ hơn, những người không dễ phỉnh nịnh. Liệu nó có liên quan gì đến việc văn minh hóa không? Cậu trai trẻ chỉ cần xóa đi giới hạn của mình, thì sau đó cậu có thể thành công bước qua nó. Cậu muốn nhanh chóng hôn được cô giáo một lần cho đến khi nàng gần như ngạt thở. Cậu sẽ mút ở khắp mọi nơi trên cơ thể nàng, những nơi chàng được phép. Chàng sẽ cắn nàng, những nơi nàng cho phép. Sau đó, chàng sẽ chủ tâm cho phép đi đến âu yêm xa nhất. Cậu sẽ bắt đầu với bàn tay và làm việc nó. Cậu sẽ dạy nàng yêu cơ thể mình hoặc ít nhất là chấ