Năm
Lili nghĩ con đường mòn lát sỏi chạy dọc Copenhagen chắc sẽ đủ tối và an toàn để đảm bảo sự riêng tư cho giao dịch bí mật. Con đường hẹp đến mức không đủ để lắp đèn đường, còn nếu mở cửa sổ tường bên này thì cánh cửa sẽ đập thẳng vào cửa sổ tường bên kia. Người dân sống dọc con đường này rất hà tiện thắp đèn trong mấy căn phòng sát mặt đường. Không gian gần như tối om ngoại trừ vài cửa hiệu còn mở cửa. Đằng kia là quán cà phê mang phong cách Thổ Nhĩ Kỳ, nơi khách hàng thường ngồi trên mấy chiếc gối bọc nhung đặt cạnh cửa sổ. Xa thêm chút là khu nhà thổ nép mình kín đáo dưới những cánh cửa chớp, với chuông cửa bằng đồng thau nhìn giống núm vú. Đi tiếp một đoạn nữa là một quán rượu nằm dưới tầng hầm. Ngay lúc Greta và Lili băng qua chỗ ấy, một người đàn ông gầy gò với hàng ria mép vuốt sáp kỹ càng nhanh chóng biến mất dưới những bậc thang dẫn đến nơi mà anh ta có thể gặp những người cùng sở thích.
Lili đang mặc một chiếc đầm bằng vải chiffon với cổ áo thủy thủ và tay áo được viền bằng vải lanh. Chiếc váy đầm nhẹ nhàng lay động theo từng bước chân và cô chăm chăm vào tiếng sột soạt để cố gắng không nghỉ đến những chuyện có thể xảy ra sau đó. Greta cho cô mượn một sợi dây chuyền ngọc trai quấn thành ba vòng quanh cổ, khiến nó gần như bị che khuất hoàn toàn. Lili còn đội một chiếc mũ nhung vừa mua từ cửa hiệu Fonnesbech. Chiếc trâm cài tóc bằng vàng đính kim cương và đá mã não của Greta được thiết kế giống hệt loài bướm chúa nép mình dưới chiếc mũ đội trên tóc Lili.
"Chị đẹp đến mức em chỉ muốn ôm hôn chị," Greta xuýt xoa khi Lili đang thay quần áo. Greta hào hứng đến mức ôm lấy Lili và dìu cô nhảy một điệu valse khắp căn hộ giữa tiếng sủa inh ỏi của con Edvard IV. Lili nhắm mắt, lớp phấn trang điểm vừa cứng, vừa nặng - và nghĩ đến viễn cảnh Lili và Einar được hòa làm một ngay tại thành phố Copenhagen.
Con hẻm dẫn ra tòa thị chính Radhuspladsen chính là quảng trường lớn nằm xéo với công viên Tivoli. Đài phun nước với những vòi phun hình rồng đang chảy róc rách. Nhìn qua hướng khách sạn Palace, trên đỉnh cột là bức tượng đồng điêu khắc hai người Vikings đang thổi kèn lur. Quảng trường đang lúc tấp nập, với nhiều người đến tham gia tiệc khiêu vũ lúc nửa đêm, cùng hàng loạt khách du lịch Na Uy đang hào hứng với giải đua xe đạp từ Copenhagen đến Oslo được tổ chức vào ngày mai.
Greta không hề thúc ép Lili. Cô để chị ấy đứng bên tòa thị chính Radhuspladsen và lẳng lặng chờ đến khi linh hồn của Lili bé bỏng lấp đầy thân xác Einar, kiên nhẫn như khi dùng một tay nhồi bông vào con rối.
Dưới mái nhọn dát đồng của tòa nhà Radhuset là tháp đồng hồ bốn mặt cao sừng sững đến hơn một trăm mét, Lili cảm giác như mình đang nắm giữ bí mật lớn nhất thế giới - cô sắp lừa gạt toàn bộ dân Copenhagen. Đồng thời, một phần khác trong lòng mách bảo đây là trò gay go nhất mà cô từng chơi. Điều này là cô nhớ đến Mùa Hè ở Bluetooth với cánh diều hình tàu ngầm đâm sầm xuống mặt bùn. Einar Wegener, với gương mặt tròn nhỏ nhắn, cũng sắp trượt thẳng xuống đường hầm tăm tối. Lili hướng mắt nhìn Greta trong bộ váy đầm đen tuyền, và cảm thấy dễ chịu hẳn khi nghĩ đến những gì sắp xảy ra. Không biết từ đâu, Lili đột nhiên xuất hiện. Đúng vậy, tất cả là nhờ vào Greta.
Những người bước vào hội trường thành phố trông ai cũng bảnh bao và lịch thiệp, với chút hơi men làm hồng từng đôi má. Vài cô nàng trẻ tuổi trong bộ váy màu kẹo ngọt phe phẩy chiếc quạt trước ngực, liến thoắng hỏi han về những họa sĩ nổi tiếng. "Ai là Einar Nielsen?" một cô lên tiếng. "Kia có phải là Erik Henningsen không?" Những chàng trai trẻ với hàng ria mép đã được vuốt sáp chỉn chu cầm trên tay điếu xì gà Sumatra. Còn có những nhà tư bản công nghiệp trẻ tuổi, những kẻ đã giàu lên nhanh chóng từ việc sản xuất hàng loạt xoong nồi và bát đĩa sành nhờ vào máy móc và khuôn đúc, cũng đến tụ hội với hy vọng tiến vào xã hội thượng lưu.
"Em sẽ không bỏ chị một mình đúng không?" Lili hỏi Greta.
"Không bao giờ."
Nhưng Lili đã bắt đầu cảm thấy rối bời.
Bên trong khuôn viên tòa nhà Radhuset là một khoảng sân lợp mái che được trang hoàng theo phong cách Ý thời Phục Hưng. Ba mặt sân là phòng trưng bày mở được nâng đỡ bằng nhiều cột chống. Trên trần là mái che với những thanh dầm bằng gỗ được đan cài khéo léo. Một dàn nhạc giao hưởng đang biểu diễn trên sân khấu. Và còn có cả một chiếc bàn dài đầy ắp những khay hàu tươi ngon. Hàng trăm người đang khiêu vũ, bàn tay của những chàng trai đặt trên những chiếc eo thon của những cô gái có đôi mắt được trang điểm màu xanh dương. Hai cô nàng ngồi trên ghế dài đang hí hoáy viết lời nhắn cho ai đó, thỉnh thoảng lại rúc rích cười. Một nhóm đàn ông mặc lễ phục đang đứng thành vòng tròn, hai tay đút túi quần và lướt mắt khắp phòng. Lili cảm thấy bối rối. Cô gần như không dám cảm nhận xung quanh. Nỗi sợ hãi chực chờ gần như xé toang lồng ngực Lili, như mách bảo cô không thuộc về nơi này. Cô nghĩ đến việc rời đi, nhưng đã quá muộn rồi. Lili đứng giữa tiệc khiêu vũ, khói thuốc và tiếng nhạc dần len lỏi vào mắt và tai cô. Nếu cô nằng nặc muốn rời đi, Greta sẽ khuyên cô nên bình tĩnh lại; Greta sẽ bảo cô đừng lo lắng, vì chẳng có việc gì trên đời đáng để người ta phải lo lắng cả. Cô ấy sẽ phất tay một cái rồi phá lên cười.
Đứng cạnh Lili là một cô gái cao kều trong chiếc đầm hai dây đang hút một điếu thuốc lá màu bạc. Cô ta đang rì rầm trò chuyện với anh chàng da đen chắc là đến từ phía Nam. Cô gái trông thanh mảnh với đường cơ bắp xinh đẹp phía sau lưng. Còn chàng trai thì có vẻ yêu say đắm đến mức chỉ biết gật đầu đồng ý và chặn lời cô bằng một nụ hôn dài.
"Kia là Helene," Greta giới thiệu. Helene Albeck đang đứng phía bên kia căn phòng, với mái tóc đen ngắn được tỉa tót cẩn thận đúng mốt ở Paris, theo lời Greta.
"Em sang nói chuyện với cô ấy đi," Lili đề nghị.
"Rồi để chị một mình sao?"
"Chị không chắc là mình muốn bắt chuyện với ai chưa."
Greta băng qua mấy cô vũ công, tóc cô xõa dài sau lưng. Cô hôn chảo Helene, người có vẻ sốt sắng muốn kể cho Greta chuyện gì đó. Tại Công ty Mậu dịch Hoàng gia Greenland, Helene quản lý tranh vẽ, đĩa than, đĩa ăn viền vàng, và những mặt hàng xa xỉ khác trên những chuyến hàng mùa hè rời cảng Copenhagen thứ ba hàng tuần. Hai năm qua, Helene đã sắp xếp việc đóng gói, vận chuyển tranh của Einar đến Godthab, và tại nơi ấy, một đại lý phòng tranh sẽ bán chúng dưới hình thức đấu giá. Mất rất lâu để chuyển tiền bán tranh qua Bắc Đại Tây Dương, nhưng mỗi khi nhận được tiền, Einar luôn hãnh diện đưa cho Greta trong một cặp tài liệu bọc da chia thành nhiều ngăn.
Mấy cô vũ công dời qua chỗ khác, che khuất Greta và Helene. Lili đang ngồi trên băng ghế dài làm từ gỗ hồng đào khắc hình nàng tiên cá. Không khí thật ấm áp trong khoảng sân có mái che, và cô cởi chiếc khăn choàng cổ. Khi cô đang gấp gọn chiếc khăn lại, một người đàn ông trẻ tuổi đến bên ghế dài và nói: "Tôi có hân hạnh được nhảy một điệu với cô không?" Anh ta trông thật cao, với mái tóc nâu vàng xoăn tít. Lili đã liếc nhìn anh ta từ lúc anh lấy chiếc đồng hồ bỏ túi ra xem giờ, đến lúc vắt chân lên rồi bỏ chân xuống. cơ thể của anh ta thoang thoảng mùi ngũ cốc, còn đôi tai thì ửng hồng không biết vì nhiệt độ ấm áp hay vì lo lắng.
Lili lôi cuốn sổ bìa thiếc từ ví cầm tay, chính là quyển sổ mà bà nội đưa cho Einar. Sau đó cô bắt đầu viết những suy nghĩ của mình về người đàn ông đó. Cô viết, anh ta thật giống với cha Einar thời trẻ. Là cha anh thời còn mạnh khỏe và đủ sức làm lụng ngoài cánh đồng đầy rêu nước. Chắc đây là lý do mình cứ nhìn chằm chằm anh ta, Lili đặt cuốn sổ nhỏ xuống. Sao mình cứ nhìn anh ta mãi không thôi nhỉ? Tại sao mình không tài nào rời mắt khỏi đôi chân dài của anh ta, hàng tóc mai dày lan xuống má như râu quai nón mọc một nửa? Không thể rời mắt khỏi chiếc mũi khoằm và bờ môi đầy đặn. Còn cả mái tóc dày xoăn tít nữa.
Người đàn ông nghiêng người lại gần bắt chuyện. "Cô là phóng viên à?"
Lili ngước mắt lên khỏi vạt váy.
"Hay là một nữ thi sĩ?"
"Cả hai đều không phải."
"Vậy cô đang viết gì vậy?"
"Ồ, cái này à," cô trả lời, thoáng giật mình vì anh ta đã bắt chuyện với cô, cô vẫn không thể tin được là người ta lại chú ý đến mình. Cô cảm giác như chẳng ai nhận thấy sự hiện diện của mình. Chính cô còn khó lòng cảm thấy mình đang hiện hữu.
"Cô là họa sĩ sao?" người đàn ông vẫn tiếp tục hỏi.
Nhưng Lili đã vơ vội lấy khăn choàng và ví cầm tay rồi lên tiếng: "Xin thứ lỗi cho tôi."
Cô quá kinh ngạc để tiếp tục trò chuyện với anh ta. Cả người bỗng dưng nóng bừng lên, nên Lili đột nhiên muốn cởi bỏ hết quần áo rồi đắm mình vào làn nước biển. Cô lủi ra ngoài hội trường qua cánh cổng dẫn ra vườn hoa phía sau.
Bên ngoài gió đang thổi nhẹ. Cây sồi già tỏa bóng khắp cả vườn hoa nhỏ như để che giấu ai đó đang treo mình trên tòa tháp Radhuset để do thám. Thoang thoang trong không khí là mùi hoa hồng và đất mùn tơi xốp. Vạt cỏ óng ánh màu bạc như vây cá chuồn. Lili tiến thêm vài bước và nhìn thấy cặp tình nhân vừa gặp trong hội trường, cô gái mặc váy hai dây và anh chàng hâm mộ cuồng nhiệt đang hôn nhau say đắm sau gốc cây sồi. Bàn tay chàng trai đặt lên đùi cô gái, trong khi váy cô đã bị vén lên tận eo, chiếc móc nịt bít tất hơn ánh lên trong đêm tối.
Sửng sốt, Lili quay người bước đi và đụng ngay anh chàng vừa ngồi trên băng ghế dài cùng cô lúc nãy.
Anh ta thì thầm: "Cô đã từng nghe kể về sự tích của cây sồi già này chưa?"
"Chưa hề."
"Người ta nói rằng nếu cô ăn quả cây sồi này rồi chỉ cần ước nguyện là sẽ trở thành bất kỳ người nào mà cô muốn trong vòng một ngày."
"Vì sao người ta lại nói như vậy?"
"Vì sự thật vốn là thế mà." Anh nắm lấy tay cô và dắt cô đến băng ghế.
Hóa ra anh là một họa sĩ tên Henrik Sandahl. Anh vừa tổ chức một loạt các bức tranh về cá ở biển Bắc Hải: những khung tranh hình vuông phác họa nào là cá bơn sao, cá bơn Bắc Âu, cá bơn Đại Tây Dương và cả loài cá lưỡi trâu thân dẹp hiếm thấy. Greta đã có dịp chiêm ngưỡng những bức tranh của anh ta. Một ngày nọ, cô về nhà, vội vàng thả túi xách và chùm chìa khóa xuống đất, mắt vẫn mở to. "Em chưa từng thấy kiểu tranh nào như thế," cô kể với Einar. "Anh nên đến xem tận mắt. Ai có thể tưởng tượng được mình sẽ động lòng với khuôn mặt của loài cá tuyết chứ."
"Có ai đi cùng cô đến đây không?" Henrik hỏi.
"Vợ của anh họ tôi."
"Là ai nhỉ?"
Lili nói cho anh ta biết.
"Einar Weneger sao?" Henrik hỏi lại. "Tôi biết rồi."
"Anh quen anh họ tôi sao?" Lilil thắc mắc.
"Ồ,không. Nhưng anh ấy là một họa sĩ tài ba. Tài năng của anh ấy còn hơn những gì người ta hay nhận xét." Anh ta thoáng ngập ngừng. "Tôi chắc là cô đã nghe những lời này, nhưng hiện nay nhiều người lại cho rằng anh ta hơi cổ hủ."
Đó là lần đầu tiên Einar cảm nhận được thế giới quan của mình đảo lộn như thế nào khi hóa thân thành Lili. Anh có thể chối bỏ bản thân mình chỉ bằng việc tròng qua đầu chiếc áo lót hai dây viền ren hình vỏ sò. Einar có thể trốn tránh sức ép của xã hội bằng việc tự tay đeo sợi dây chuyền ba vòng kết từ ngọc trai Tây Ban Nha lên cổ mình. Anh có thể chải mái tóc dài mượt cúp vào mặt và khẽ nghiêng đầu như một cô thiếu nữ đang háo hức.
Rồi Henrik nắm lấy tay Lili. Những sợi lông thô cứng trên cổ tay anh làm cô giật mình hoảng hốt vì chưa từng nắm tay người nào khác ngoài Greta.
"Em hãy kể cho tôi nghe về bản thân em đi, Lili," Henrik mở lời.
"Tên tôi được đặt theo tên loài hoa lili."
"Vì sao những cô gái luôn nói những lời ngớ ngẩn như thế nhỉ?"
"Vì sự thật vốn là thế mà."
"Tôi không tin những cô gái nói rằng họ giống như một bông hoa."
"Tôi không biết tôi có thể chia sẻ với anh thêm điều gì nữa."
"Hãy bắt đầu bằng việc em từ đâu đến?"
"Jutland. Một ngôi làng nhỏ tên là Bluetooth, nằm trong một vùng đầm lầy." Cô kể với Henrik về những đồng cỏ linh lăng, về những trận mưa đá làm thủng tường bên của trang trại.
"Nếu tôi tặng em một quả sồi để ăn," Henrik tò mò hỏi cô, "em muốn trở thành người nào?"
"Tôi chẳng biết nữa," Lili đáp lời.
"Em cứ ước đi."
"Tôi không thể."
"Được rồi. Vậy thì em không cần phải ước nguyện gì đâu." Và rồi Henrik bắt đầu kể cho cô nghe câu chuyện về việc một vị Hoàng tử Ba Lan đã miễn một ngày làm việc trong tuần cho tất cả phụ nữ tại đất nước này; đó là người mà Henrik muốn trở thành.
Trước khi cô nhận ra thì đêm đã về khuya, cũng sắp nửa đêm rồi. Gió thổi mạnh hơn.. Còn cây sồi, với những chiếc lá tròn thuôn thuôn như tai người, khẽ nghiêng mình như muốn nghe lỏm câu chuyện giữa Henrik và Lili. Ánh trăng dần bị che khuất, không gian xung quanh tối om ngoại trừ ánh đèn vàng hắt ra từ cửa ra vào tòa nhà Radhuset. Henrik vẫn nắm chặt tay Lili, vân vê cọ sát vào phần đệm thịt ngón tay cái của cô. Nhưng Lili có cảm giác như bàn tay và ngón tay của mình thuộc về người khác. Cảm giác như người đó sắp đến tuyên bố chủ quyền với cô.
"Lẽ ra đêm nay chúng ta nên gặp nhau sớm hơn mới phải?" Henrik luyến tiếc, ngón tay anh khẽ run rẩy, mân mê sợi chỉ sút ra trên tay áo choàng.
Lili nghe được tiếng Einar cười rộ lên, một túi bọt khí chứa đầy tiếng cười khúc khích; phảng phất trong túi khí là cảm giác khó chịu của Einar. Einar đang cười khoái trá trước sự vụng về của người đàn ông khác đang giở trò tán tỉnh và ve vãn phụ nữ. Anh đã bao giờ nói gì lố bịch trước mặt Greta chưa nhỉ? Hình như là không; Greta hẳn đã bảo anh ngừng ngay mấy lời nói vô nghĩa đó. Cô ấy ắc phải lắc lắc vòng tay bằng bạc và kêu lên, "Ôi trời, làm ơn dừng lại, vì Chúa," mắt cô đảo tới đảo lui. Greta sẽ đe dọa rời khỏi nhà hàng nếu Einar không chấm dứt việc đối xử với cô như trẻ con. Rồi Greta sẽ đột ngột quay sang tập trung vào con cá tuyết chấm đen nằm trên đĩa và im lặng không nói lời nào cho đến khi chỉ còn mỗi cái đầu cá nằm trơ trọi trên lớp giấm. Ngay sau đó, cô sẽ hôn Einar và thong thả dạo bước về nhà cùng anh.
"Tôi cần đi tìm Greta," Lili thốt lên.
Màn sương đêm thổi từ cảng biển làm cô lạnh cóng. Một ý nghĩ chợt đến với cô: Lili, với đôi tay trần, đang cảm nhận từng làn gió, chứ không phải Einar; cô cảm nhận luồng không khí ẩm ướt nhanh chóng vấn vít lấy phần tóc vô hình mọc sau gáy. Sâu thẳm bên trong, dưới lớp vải chiffon, áo lót hai dây, và cuối cùng là chiếc quần nhỏ với dây rút bằng len, Einar cũng thấy lạnh buốt - nhưng đó là cái lạnh tê tái khi bạn nhìn một người không mảnh vải che thân đang chống chọi với giá rét. Anh nhận ra rằng Lili và mình có nhiều điểm chung: hai lá phổi với tỉnh mạch có màu xanh; một trái tim đập thình thịch; viền mắt thường đỏ ửng vì mệt mỏi. Nhưng trong hộp sọ giống như đang tồn tại hai bộ não, mỗi bên một nửa: của anh và của cô.
"Nói với Greta là anh sẽ tiễn em về tận nhà," Henrik thủ thỉ.
Lili đáp, "Với điều kiện là anh chỉ được đưa tôi đến góc đường gần khu nhà Widow House thôi. Anh Einar có thể đang thức chờ tôi về, và anh ấy không thích nhìn thấy tôi ở một mình với người lạ. Rồi anh ấy và Greta lại lo lắng liệu tôi có đủ chín chắn để sống tại Copenhagen hay không. Hai người bọn họ là vậy, luôn luôn vạch sẵn những gì tôi làm, luôn muốn biết rõ liệu tôi có dính dáng đến rắc rối nào không."
Và bỗng nhiên Henrik, với bờ môi mỏng tím tái, ở giữa là một vết khô nứt, hôn Lili. Anh ấy bất ngờ cúi đầu xuống, đặt môi mình lên môi cô rồi rời ra ngay. Anh cứ thế lặp đi lặp lại, trong khi bàn tay vuốt ve phần da thịt trên khuỷu tay rồi lần xuống thắc lưng cô.
Điều làm cô bất ngờ nhất về nụ hôn của anh ấy là cảm giác khi tóc mai cào nhẹ vào da cô, thêm vào đó là vòng tay nặng nề, rắn chắc mà ấm áp của người đàn ông trẻ tuổi. Đầu lưỡi anh trơn mịn một cách kỳ lạ, cứ như một ly trà nóng bỏng tay đã tẩy sạch những nụ vị giác sần sùi. Lilli muốn đẩy anh ra và nói rằng cô không thể nào thuận theo, nhưng dường như là không thể. Cứ như bàn tay cô không bao giờ có thể đẩy Henrik, người có mái tóc xoăn tít như sợi dây đang vấn vít quanh cổ cô, ra xa.
Henrik kéo cô đứng dậy khỏi băng ghế sắt. Cô cảm thấy lo lắng vì nhỡ đâu anh ôm chầm lấy cô. Qua làn váy anh có thể một cơ thể kỳ cục, xương xẩu với bộ ngực phẳng lì, kèm bộ phận nam tính đang căng nhức giữa hai chân. Anh dẫn Lili men theo hành lang dọc bên hông tòa nhà Radhuset, tay vẫn kéo tay cô. Đầu anh trông giống như đầu của con rối cứ lắc lư vì phấn khích. Cái đầu trông tròn trịa, cứng cáp với phần trán phản phất nét đặc trưng của dân Mông Cổ. Và đây có lẽ là lý do vì sao Einar không hề thấy gượng gạo khi níu chặt bàn tay ẩm ướt của Henrik rồi bước theo anh ta: đó chỉ là một trò vui, trò đùa giả trang thành Lili, và những trò vui như thế thường chẳng tính. Trò đùa không phải là nghệ thuật, càng không phải là hội họa, và chắc chắn không thể trở thành hiện thực. Trước kia - và cả đêm nay, khi bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Henrik đan chặt với tay mình - Einar chưa bao giờ nghĩ mình bất thường hay vượt qua giới hạn. Năm ngoái, khi anh đến khám về tình trạng hiếm muộn của hai vợ chồng, bác sĩ hỏi anh: "Einar à, anh có bao giờ mơ tưởng đến ai khác ngoài vợ anh chưa? Có khi nào anh mơ tưởng đến người đàn ông khác không?" "Không, chưa bao giờ. Chưa từng có," anh trả lời. "Lời phỏng đoán của ông sai rồi." Einar còn tâm sự với vị bác sĩ rằng chính anh cũng cảm thấy ghê tởm khi trông thấy mấy gã đàn ông hồng chóe từ đầu đến chân với cặp mắt hấp háy sợ sệt cứ lởn vởn gần nhà vệ sinh trong công viên Orstedparken. Đồng tính luyến ái! Thật vớ vẩn!
Và, lần nữa, đó là lý do để Einar nắm tay Henỉk chạy thục mạng dọc con hẻm nhỏ sau tòa nhà với mấy lá cờ Đan Mạch treo trên những thanh xà sáng bóng. Đó là lý do khiến anh vấp ngã khi mang đôi giày màu vàng mù tạt mà Greta cho mượn vào chiều thứ Tư, hôm ấy khi cô cần một hình mẫu để phác họa đôi chân. Đó là lý do anh để mặc chiếc váy liền hai dây hạn chế sải chân của mình: Einar chỉ đang bày một trò đùa. Anh biết điều đó. Greta biết điều đó. Nhưng anh chẳng biết gì dù là đôi chút về bản thân mình.
Bên ngoài tòa thị chính Radhuspladsen, tàu điện vang rền, tiếng chuông nghe thân thiện nhưng sầu thảm. Ba người Na Uy ngồi trên thềm đài phun nước đang cười đùa và đang say bí tỉ.
"Đi hướng nào?" Henrik hỏi. Ra khỏi con hẻm nhỏ tràn ngập mùi cà phê và bánh quy tẩm gia vị từ mấy chiếc xe bán hàng gần đó, đến đường lớn, vóc người anh trông nhỏ bé hơn. Trong khoang bí mật của dạ dày Einar có gì đó đang cháy bỏng, và anh không biết làm gì hơn ngoài việc quan sát đài phun nước, nhìn chằm chằm vào bức tượng hai người Vikings thổi kèn lur rồi đảo mắt qua mái nhà dốc đứng của những tòa nhà xung quanh quảng trường.
"Đến đâu?" Henỉk lại hỏi. Anh ta nhìn lên trời, cánh mũi phập phồng.
Khi ấy, Einar chợt có ý nghĩ; Lili cũng có ý nghĩ. Và nghe có vẻ kỳ cục, nhưng ý nghĩ ấy đại loại là như thế này: lơ lửng trên tòa thị chính Radhuspladsen. Einar đang dõi bước theo từng cử động của Lili khi bờ môi trên cử động đầy cương quyết khi thì thầm với Henrik: "Đến đây nào." Anh nghe thấy ý nghĩ của cô: Greta sẽ không bao giờ biết được. Lili đang nghĩ đến chuyện gì - Greta sẽ không bao giờ biết được chuyện gì kia? - Einar không tài nào đoán được. Khi anh, Einar, chủ nhân cách biệt của thân xác bị vay mượn, đang tính hỏi Lili về điều mà cô ấy muốn ám chỉ; khi anh, Einar, lơ lửng vòng vòng trên không như một hồn ma, suýt lên tiếng thắc mắc - không phải theo kiểu anh tài xế hỏi anh nên rẽ hướng nào tại ngã ba đường - về việc Greta không biết chuyện gì cơ, thì ngay lúc ấy, Lili cảm thấy cánh tay cô nóng bừng lên. Bàn tay siết chặt làn váy chiffon, nửa bộ não đang truyền tín hiệu, và cô cảm thấy một dòng máu chảy từ mũi xuống môi mình.
"Ôi, Chúa ơi! Em đang chảy máu kìa." Henrik thét lên.
Cô dùng tay bịt mũi. Dòng máu đặc quánh chảy xuống miệng cô. Bài nhạc phát ra từ tòa nhà Radhuset cứ vang vọng trong mũi cô. Mỗi giọt máu cô nhỏ xuống, cô thấy càng thanh khiết, trống rỗng nhưng thanh khiết hơn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Henrik hỏi dồn. "Làm sao lại chảy máu thế kia?" Anh hét lên, và máu còn chảy nhiều hơn như muốn tỏ lòng biết ơn trước sự quan tâm của anh. "Để tôi giúp em nào." Trước khi cô kịp ngăn cản, anh đã chạy vụt qua tòa thị chính Radhuspladsen để nhờ người ta gọi giùm một chiếc ô tô. Anh ta chuẩn bị vỗ vào vai người phụ nữ gác tay trên cửa xe đang mở. Lili trân trối nhìn ngón tay của Henrik chầm chậm duỗi ra. Lúc đó cô chợt nhận ra.
Lili cố kêu lên "Đừng!" - nhưng cô không sao nói nên lới. Henrik đã vỗ vào tấm lưng săn chắc màu đen của Greta, người đang đứng bên đường tiễn Helene vào ô tô riêng của Công ty Mậu dịch Hoàng gia Greenland.
Chuyện tiếp theo diễn ra như thể Greta chẳng hề nhìn thấy Henrik. Cô chỉ nhìn về phía Lili, với màu máu như phát sáng ở bên kia tòa thị chính Radhuspladsen. Sắc mặt Greta trở nên cứng đơ, và Lili nghĩ mình có thể nghe tiếng cô ấy thì thào: "Ôi, không. Vì Chúa, không thể nào." Điều tiếp theo mà Lili biết được là chiếc khăn choàng cổ màu xanh dương, chính là chiếc khăn Lili lén mượn dùng, được áp lên mũi, và cô ngã gục vào vòng tay Greta, văng vẳng bên tai là giọng nói nhẹ nhàng êm dịu của Greta, "Lili, chị có sao không? Ôi, Lili. Làm ơn đừng có chuyện gì xảy ra." Và sau đó Greta vặn hỏi: "Anh ta làm chị bị thương à?"
Lili lắc đầu nguầy nguậy.
"Vậy hì chuyện gì đã xảy ra?" Greta hỏi tiếp, trong khi ngón tay cái vẫn xoa vào hai bên thái dương của Lili. Lili không đủ sức để nói tiếp, chỉ biết nhìn theo bóng dáng của Henrik vừa bị Greta hù dọa, băng qua tòa nhà Radhuspladsen, đôi chân anh thon dài và nhanh nhẹn, mái tóc xoăn tít tung bay nhè nhẹ. Kỳ lạ thay, bước chân Henrik nện trên thềm sỏi làm Einar nhớ đến cú đấm của cha dộng vào má mình, khi ông bắt gặp môi Hans dừng trên cổ anh, với tạp dề của bà nội còn mang trên người.