← Quay lại trang sách

Bảy

Một tuần sau Vũ hội Nghệ thuật, Lili hẹn Henrik tại công viên Kongens Have suốt ba buổi tối liên tiếp. Vẫn còn bối rối về bản thân mình, cô chỉ đồng ý gặp anh lúc trời đã chạng vạng. Thời điểm cuối tháng Sáu, phải sau bữa ăn tối thì bầu trời mới chập choạng tối. Mỗi tối khi bắt đầu thay quần áo, với tay lấy ra một chiếc váy từ tủ quần áo và chuẩn bị cho cuộc hẹn hò, lòng cô thường nặng trĩu vì cảm giác tội lỗi. Greta vẫn đang ngồi đọc báo trước phòng khách, và Lili có thể cảm nhận ánh mắt Greta chiếu lên người mình khi cô dặm thêm chút phấn, thoa chút son môi và độn thêm tất cuộn vào áo lót. Lili sẽ rón rén đi vòng qua con Edvard IV đang nằm ườn trên tấm thảm hình oval đặt trước tấm gương. Lili không quên ngắm kỹ bộ dạng mình trước gương, từ trái sang phải. Cô cảm thấy có lỗi vì đã để Greta ở nhà với tờ báo và quầng sáng hắt ra từ cây đèn đọc sách - nhưng không day dứt bằng việc bỏ lỡ cuộc hẹn với Henrik tại ngọn đèn đường bằng sắt.

"Chị đi ra ngoài à?" Greta thắc mắc vào đêm đầu tiên khi Lili hướng ra cửa trước, ngay lúc tiếng còi cất lên từ bến phà Bornholm.

"Chị chỉ đi dạo," Lili đáp lời, "hít thở chút không khí trong lành. Ở trong nhà mãi cũng không tốt."

"Vào giờ này ư?"

"Chỉ cần em không thấy phiền là được."

"Em không phiền lòng đâu," Greta nói, tay chỉ về chồng báo mà cô muốn đọc xong trước khi lên giường. "Nhưng chị đi một mình sao?"

"Chị không hẳn là đi một mình." Lili không dám nhìn thẳng vào Greta khi thốt lên lời này, mắt cắm xuống đất. "Chị có hẹn với Henrik." Và cô tiếp lời, "Nhưng chỉ tản bộ thôi."

Lili quan sát vẻ mặt Greta. Gò má cô ấy khẽ giật giật trông như đang nghiến răng kèn kẹt. Greta ngồi thẳng người trên ghế đọc sách rồi thình lình vò nát tờ báo trên tay. Rốt cuộc cô lên tiếng: "Đừng về muộn quá."

Henrik để Lili chờ đợi gần hai mươi phút dưới ngọn đèn đường. Cô bắt đầu lo lắng liệu anh ấy có đổi ý hay không, hay là anh đã nhận ra điều gì đó. Cô thấy sợ hãi khi phải đứng một mình trên đường. Nhưng cô cũng thấy rộn ràng vì cảm giác tự do, mạch đập thình thịch trên cổ mách bảo cô rằng cô có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn.

Khi Henrik rốt cuộc cũng đến nơi, anh thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên môi. Anh rối rít xin lỗi. "Anh mãi mê vẽ nên quên mất thời gian. Lili, em có gặp chuyện này bao giờ chưa? Ví dụ như em quên mất mình là ai và mình đang ở đâu?"

Họ tản bộ bên nhau suốt nửa tiếng trong cảnh đêm ấm áp. Hai người không nói gì nhiều với nhau, và Lili cảm thấy không có gì đáng để lên tiếng. Henrik nắm tay cô. Khi đang đi dạo trên một đoạn đường không một bóng người ngoại trừ một con chó đi lạc, anh đã hôn cô.

Họ tiếp tục gặp nhau trong hai đêm sau đó, mỗi lần như vậy Lili đều lẻn ra khỏi căn hộ trong ánh nhìn chằm chằm của Greta qua trang báo. Henrik lúc nào cũng đến muộn, vội vàng chạy đến, màu vẽ còn dính đầy dưới ngón tay và lấm lem trên mái tóc xoăn tít.

"Anh muốn gặp Greta vào một ngày nào đó," Henrik tuyên bố. "Để chứng minh với cô ấy rằng anh không phải loại đàn ông chỉ biết bỏ chạy khi phụ nữ ngất xỉu."

Vào đêm thứ ba, họ ở bên ngoài đến tận khuya, quá giờ chuyến tàu điện cuối cùng, quá một giờ sáng và mấy quán rượu cũng đóng cửa. Lili để Henrik nắm tay mình khi họ tản bộ quanh thành phố, liếc nhìn hình ảnh phản chiếu qua ô cửa đen ngòm của mấy cửa hiệu, hôn nhau say đắm ở những chỗ tối dọc đường đi. Cô biết mình nên quay về khu nhà Widow House, nhưng điều gì đó trong lòng khiến cô chỉ muốn lang thang bên ngoài mãi mãi.

Ngày hôm sau, Greta khuyên Lili nên dừng việc gặp gỡ Henrik. "Chị nghĩ chuyện này có công bằng với anh ta không?" cô chất vấn. "Lừa dối anh ta như vậy, chị cho rằng anh ta sẽ nghĩ như thế nào chứ?"

Nhưng Lili dường như không hiểu Greta đang ám chỉ điều gì. Có vấn đề gì với việc Henrik sẽ nghĩ như thế nào? Trừ khi Greta nói toạc ra với Lili, cô thường quên mất mình là ai.

"Chị không muốn ngừng việc gặp gỡ anh ấy," cô quả quyết.

"Vậy thì làm ơn, hãy vì em, đừng gặp anh ta nữa."

Lili chỉ biết cam đoan rằng cô sẽ cố thử. Nhưng dù cho chính miệng nói ra, cô cũng biết chuyện này là không thể. Lúc đứng trong phòng khách, bên cạnh khung vẽ trống trơn của Einar, cô biết mình đã lừa dối Greta. Nhưng Lili không cưỡng lại được. Cô không thể dằn lòng.

Và thế là Lili và Henrik lén lút gặp nhau, vào lúc chiều tà, trước khi Lili phải về nhà ăn tối. Lúc đầu, Lili cảm thấy khó chịu khi gặp Henrik vào ban ngày, lúc ánh nắng chói chang trên mặt cô. Cô sợ anh sẽ phát hiện ra mình không hề xinh đẹp, hoặc nhận ra điều gì đó tồi tệ hơn. Cô mang một chiếc khăn choàng quấn quanh đầu, thắt nút dưới cằm. Cô chỉ cảm thấy thoải mái khi ngồi cạnh anh trong rạp chiếu phim Rialto tắt đèn tối om, tay trong tay, hay tại thư viện vắng lặng trong Học viện Hoàng gia, trong phòng đọc sách tối lờ mờ do những tấm rèm cuốn làm từ vải bạt màu lục.

Một đêm nọ, Lili hẹn Henrik bên hồ nước trong công viên Orstedsparken lúc chín giờ. Hai con thiên nga vẫn đang bơi lội trên mặt nước, còn cây liễu rủ xuống tận bãi cỏ. Henrik lại đến muộn, và khi đến nơi anh đã hôn lên trán cô. "Anh biết chúng mình chỉ gặp nhau được vài phút," anh nói, tóc anh cọ vào cổ cô.

Nhưng đêm đó, Greta đi dự tiệc chiêu đãi ở Đại sứ quán Mỹ. Cô ấy sẽ vắng nhà trong mấy tiếng nữa, và Lili sắp sửa nói với Henrik rằng bọn họ có thể tự do tận hưởng buổi tối bên nhau tại nhà hàng có bức tường ốp gỗ trên quảng trường Grabrodre Torv. Họ có thể tản bộ dọc công viên Langelinie như những đôi tình nhân Đan Mạch vào đêm mùa Hạ đẹp trời. Cô khó có thể tin vào chuyện tốt sắp kể với Henrik, người đã quen với việc mỗi lần gặp Lili là chỉ được hai mươi phúc. "Em có chuyện cần nói với anh," cô lên tiếng.

Henrik cầm lấy tay cô và khẽ hôn lên đấy, rồi đặt tay cô lên ngực anh. "Ôi Lili, em không cần nói thêm nữa đâu," anh đáp lời. "Anh biết rồi. Đừng lo lắng vì chuyện gì khác vì anh đã biết hết rồi." Mặt anh giãn ra, lông mày nhướng lên.

Lili rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Henrik. Công viên thật vắng lặng, những người công nhân vốn hay băng qua chỗ này để về nhà đều đang quây quần bên bàn ăn. Một người đàn ông cứ lãng vãng gần nhà vệ sinh công cộng rồi lần lượt đốt từng que diêm. Người đàn ông thứ hai vừa đi ngang và quay lại nhìn sau lưng.

Henrik biết gì cơ? Lili tự hỏi, nhưng cô liền hiểu ra ngay sau đó.

Henrik vẫn nhướng mày, và cảm giác rùng mình kinh khủng quét qua người Lili, bất ngờ như thể Einar là người thứ ba có mặt ở đây - như thể anh vừa lùi một bước tránh khỏi phạm vi của lời bày tỏ thân mật giữa Lili và Henrik, lẳng lặng chứng kiến tất cả. Anh đứng đó, Einar trong tà váy đầm của cô gái trẻ trung, tán tỉnh một người đàn ông còn nhỏ tuổi hơn mình. Đúng là một cảnh tượng đáng sợ.

Lili lại rùng mình. Người đàn ông đứng trước nhà vệ sinh công cộng bước vào đó, và tiếp theo là tiếng va đập chói tai, một chiếc thùng rác bị đá văng ra.

"Em e là em không thể tiếp tục gặp anh nữa," Lili rốt cuộc cũng lên tiếng. "Đêm nay em sẽ phải nói lời tạm biệt với anh."

"Em đang nói gì vậy?" Henrik hốt hoảng. "Vì sao em lại nói thế?"

"Em chỉ là không thể gặp anh được nữa. Không phải lúc này," cô giải thích.

Anh níu lấy tay Lili nhưng cô rụt lại. "Nhưng đối với anh, nó chẳng có gì khác biệt. Có phải ý em muốn nói là chuyện này sao? Đó là điều anh cố nói với em. Có phải vì em nghĩ anh sẽ không..."

"Không phải lúc này," Lili lặp lại lần nữa, rồi cô bỏ anh lại một mình. Cô băng qua bãi cỏ khô cằn mùa hè, chúng suýt gãy rạp dưới chân cô, rồi đi thẳng đến lối ra khỏi công viên. "Lili," Henrik hét lên dưới hàng liễu rủ. Sẽ mất vài tiếng đồng hồ để treo chiếc váy đầm của Lili về chỗ cũ, tắm rửa và bắt đầu vẽ một bức tranh. Einar sẽ đợi Greta trở về. Cô vẫn luôn về nhà, cởi mũ và hỏi: "Buổi tối vui vẻ không anh?", rồi hôn lên trán anh nhằm chứng minh cho cả hai rằng Greta đã làm tốt mọi việc.