- 6 -
Về lại căn nhà xa lạ, Tố Phương thấy cô đơn và lạnh lẽo quá! Mẹ phải đến sở gặp sếp mới theo lời chú Nam... Cô chẳng biết làm gì trng căn nhà này... Không bạn bè để bày trò nghịch ngợm, không còn bố để mà giận dỗi, càng không có không khí quen thuộc để mà hít thở.... Phương ném mình xuống sopha, nhắm mắt lại... Cô chỉ ước ao khi mở mắt ra, căn phòng lại thân quen như trước... Nhưng... chỉ là một giấc mơ viển vông... cô đã ở quá xa nơi đó... Phương muốn khóc, òa khóc thật to... Mà cũng chẳng có Nhật Duy ở đây mà lau nước mắt hộ cô... Không được khóc...
Nén lòng lại, Phương im lặng nghĩ về những tháng ngày đã xa.... Giống như đó là những viên thuốc an thần... làm lòng cô dịu lại. Phương đi vào giấc ngủ một cách nhẹ nhàng hơn. Và trong giấc mơ, Duy lại nắm tay Phương bước đi giữa những luống hoa hồng dưới ánh nắng xiên từng dải... mượt như tấm lụa đào...
Tố Phương chỉ quanh quẩn ở nhà, giở sách ra đọc, và dọn dẹp linh tinh... Mẹ đã nhập học cho cô vào một trường gần nhà. Lẽ ra là cô phải học lại lớp 10, nhưng nhà trường xét những giấy tờ, chứng chỉ mà cô đạt được khi ở Việt Nam... đã mạnh dạn đưa cô vào lớp 11B6... Phương phải dành thời gian đọc sách là... đúng thôi, nếu như không muốn trở thành vịt nghe sấm giữa lớp...
Đúng hôm khai giảng, mẹ viết giấy để lại là sẽ quay về đưa cô đến trường vào lúc 8h30... Vẫn còn sớm, cô vu vơ bật máy lên... Có lẽ giờ này Duy chẳng ở trên mạng đâu... Bên đó trời vẫn chưa sáng mà...
Nhưng, Nhật Duy đã vào nick Phương ngay khi cô vừa xuất hiện. Phương ngạc nhiên kêu lên:
_ Sao cậu vẫn còn trên mạng?
_ Thần giao cách cảm! _ Duy trả lời lại với hình mặt cười rất to
_ Cậu không ngủ sao? _ Phương lo lắng thật sự _ Bật wc lên tớ coi nào... Chắc chắn xuống sắc lắm!
_ Tớ quen rồi mà... Không có gì ghê gớm đâu... Sao hôm nay cậu lên mạng sớm thế?
_ Chuẩn bị đến trường khai giảng... Tớ nhớ Hà Nội quá! Một chút nắng, một chút ồn ào nhưng vẫn đầy dịu dàng, cổ kính... Nhớ buổi khai giảng năm ngoái nữa...
_ Ước gì tớ đang ở bên cậu, Phương ơi... để chia sẽ nỗi nhớ nhà cùng cậu... Nhớ một mình sẽ nặng lòng biết bao!
Phương cười buồn... Đúng là rất nặng lòng.. Không ngờ cô có thể nhớ sâu sắc đến thế... Rất nhớ cậu... Duy à!
_ Học cho ngoan nha! Rồi, phải tự tin nữa... Phương ngông nghênh số một mà.
Phương khoác chiếc ba lô to sụ lên lưng, đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen lên sụp kín trán. Áo sơ mi trắng và chiếc quần jean nâu góp phần tạo nên vẻ đẹp cứng cỏi trong cô. Mẹ ùa vào và kéo cô ra xe. Vừa đi mẹ vừa thuyết tình củng cố tinh thần, Phương chỉ cười. Mẹ thật vẫn như xưa!
Ngôi trường mới thật to và đẹp. Tố Phương hí một hơi thật sâu rồi bước ra khỏi xe. Mẹ động viên cô lền cuối rồi phóng vội đi vì công việc còn đang đợi. Tố Phương nhìn xung quanh, ngơ ngác. Học sinh hoàn toàn khác với học sinh Việt Nam, Phương hơi tò mò quan sát, rồi cũng nhún vai vì biết đây là sứ sở của một nền dân chủ lâu đời... Học sinh thường đi nhóm với nhau. Có một vài đứa nhìn cô, rồi cười khúc khích... ừm, chắc tại Phương trông bé con quá lại còn đứng ngơ ngáo ở giữa cổng trường như... bò lạc mẹ nữa...
_ Ê... người mới à?
Phương quay lại, nhìn người đối diện với con mắt thán phuc. Con bé cao hơn cô một cái đầu, tóc màu xám, mặt đầy tàn nhang nhưng đôi mắt lại màu nâu sáng... có duyên đến lạ.
_ Người Trung Quốc à?
_ Không, người Việt Nam.
Con bé à lên một tiếng, rồi chìa tay ra, mỉm cười:
_ Jalet là tên của tớ... Mình chơi với nhau nhé?
Phương mỉm cười... Không ngờ có một người thân thiện đến thế, giống Bảo Quốc và Quốc Bảo biết bao...
_ Tớ là Tố Phương... Mới đến đây được 5 hôm...
_ Nói tiếng Anh được đấy chứ nhỉ? Mình cùng vào trong đi...
Tố Phương gật đầu. Trên đường vào trong trường, Phương và Jalet cùng bất ngờ vì sự trùng hợp khi hai đứa học lớp 11B6. Dẫn Tố Phương lên tầng hai là khu của lớp 11, Jalet huyên thuyên về ngôi trường và truyền thống của nó. Phương thì mải mê quan sát xung quanh. Ngoài hành lang đặt san sát các tủ đứng để đựng đồ của học sinh. Jalet đến khu tủ của lớp 11B6 và bắt đầu tìm tên mình... Một lúc, Jalet kêu lên:
_ Đây rồi, tên cậu nè!
Tố Phương vội vã đến bên chiếc tủ của mình. Nói là tủ nhưng nó chỉ là một ngăn nhỏ ở vị trí thứ 4 tính từ bên trái sang. Cô lấy chìa khóa và mở cửa tủ... Bên trong gồm hai ngăn, ngăn trên nhỏ có lẽ là để đựng sách và đồ ăn, còn ngăn dưới thì dài hơn. Phương làm mọi cái theo Jalet... Tự nhiên cảm thấy mình may mắn vì gặp được Jalet... Nếu không thì... khổ!