- 7 -
Jalet kéo Phương đến hội trường lớn của trường vì lễ khai giảng sắp bắt đầu. Cô hý hửng khoe chương trình đặc biệt mà nhà trường sẽ dành cho học sinh để nâng cao tinh thần học tập của một năm mới. Phương dĩ nhiên là không thích tiếng ồn lắm ( Chưa quen được việc nghe tiếng... tây suốt ngày mà )...
Ở đằng xa là một sân khấu lớ được trang hoàng cầu kỳ. Học sinh lục tục kéo nhau ngồi xuống ghế. Khi hai đứa vừa ngồi xuống thì một chàng trai cao lớn, da ngăm đen đến chào Jalet. Họ hôn nhau một cách tự nhiên, rồi chàng trai liếc nhìn Phương ngạc nhiên.
_ Tố Phương! _ Jalet mỉm cười _ Đây là Mark, bạn trai tớ. Mark! Đây là Tố Phương, bạn mới quen của em đó!
Phương chủ động chìa tay ra để Mark bắt. Mark cười tươi:
_ Rất vui được làm quen với bàn Tố Phương!
Mark ngồi xuống cạnh Jalet, khi bọn học sinh vào chỗ ngồi đông đủ thì một hồi chuông dài ngân vang lên. Tất cả đều im lặng. Thầy cô giáo lần lượt đi vòng qua sân khấu rồi xuống bậc tam cấp vào chỗ ngồi dành cho giáo viên. Tố Phương thấy có rất nhiều giáo viên trẻ và đẹp. Cô lại nhớ đến cô Nguyên, hơi chạnh lòng buồn...
Cô hiệu trưởng đứng lên, sửa gọng kính trên sống mũi rồi nói to vào mic:
_ Và đây là hai vị khách mời đặc biệt của chúng ta... Ngài Tomat Taylor và ngài Jim Duboux...
Cả hội trường vỗ tay rầm rầm... Jalet ghé vai cô, thì thào:
_ Ông Tomat Taylor là thị trưởng của bang... có người con trai tuyệt vời lắm... Một ngôi sao ca nhạc nổi tiếng ở Mỹ này đó... Trước đây anh ấy có học ở trường này, nhưng vì rắc rối quá nên về nhà học... Anh ấy giỏi lắm, Mark nhỉ?
Mark tỏ vẻ khó chịu, cậu làu bàu:
_ Có gì hay đâu!
Jalet lờ đi, nói tiếp:
_ Còn ông Jim kia thì một Thượng Nghi sỹ đấy... Cha của con nhỏ Elizabeth...
_ Hoa khôi của trường này đấy, Phương à! _ Mark đệm vào trước khi Jalet căm mặt lại.
Phương mỉm cười... Hai người này yêu nhau hay thật!
Sau bài diễn văn dài 15 phút của hiệu trưởng là bài diễn văn dài gần 10 phút của ngài thị trưởng, học sinh ai nấy đều tựa đầu vào thành ghế... chuẩn bị bước bào giấc chiêm bao...
Và cuối cùng cô hiệu trưởng đã nói lời mà gần nghìn học sinh mong đợi:
_ Và... chúng ta hy vọng một năm mới tốt lành... Buổi khai giảng đến đây kết thúc!
Tiếng vỗ tay rào ròa át cả tiếng cô. Cô cố hét lên:
- Còn nữa... Yên lặng nào! Đây là món quà của nhà trường dành cho các em...
Cô hiệu trưởng rời sân khấu, lũ học sinh tròn mắt, chờ đợi... Mặc dù ngồi gần đầu nhưng Jalet vẵn nghển cổ lên xem cho rõ...
Im lặng. Một tiếng nhạc vút cao phá tan bấu không khí đó... Lúc học sinh như bị kích động, hét toáng lên:
_ Henry! Henry... Huuuuuuuuuuuuuu....
_ Ôi... Henry...