- 3 -
Tố Phương khẽ trở mình, cánh tay và bả vai đau nhức. Bà Hiền Lan nhìn cô lo lắng... Cả hai mẹ con đang bị trói tay về đằng sau và bị bịt miệng... Phương dần dần nhận ra khung cảnh thật sự xung quanh...
Cửa mở, một người đàn ông bước vào... gương mặt nom tựa một con... chuột trũi... hắn cười vẻ đắc thắng... Kéo mảnh băng dính bịt miệng của hai mẹ con ra, nói:
_ Con bé này kêu to quá... Đã biết điều hơn chưa?
Hắn nhìn chằm chằm vào bà Lan, nhếch môi:
_ Đã làm khổ... người đẹp Đông Dương rồi... Nhưng cũng không phải chịu khổ lâu nữa đâu...
Đôi mắt bà Lan loé lên một tia sáng căm thù... bà gằn giọng:
_ Im ngay... Các người sẽ phải trả giá cho việc này...
Hắn lại chiếc ghế đẩu duy nhất trong phòng, ngồi chễm chệ... Gương mặt mang đậm vẻ mỉa mai... càng làm hắn giống một con chuột tệ hại.. Phương mệt mỏi đưa mắt quan sát xung quanh...
_ Bà cảnh sát thân mến! bà đã biết quá nhiều... nên chẳng thể nào tồn tại được nữa. Đã bao lần cấp trên chỉ thị dừng ngay mà bà vẫn cứng đầu... Trứng làm sao chọi được đá hả? Tự chuốc họa vào thân thôi!
_ Nếu vậy thì chỉ có các người phải sợ thôi!
_ Bà không sợ... nhưng con gái bà sợ đấy!
Phương hơi quay đầu nhìn mẹ, mỉm cười:
_ Chỉ cần mẹ ở bên con, con không sợ gì cả!
Hắn cười, như thể đang chứng kiến một màn kịch... Phương quắc mắt nhìn lại:
_ Hãy nói với ông chủ của các người rằng: Chính mẹ con tôi sẽ đưa ông vào nhà tù!
Hắn nhún vai, đứng dậy. Trước khi ra ngoài, hắn còn vẫy vẫy tay như chào tạm biệt:
_ Chúc vui vẻ nhé!
Đợi cánh cửa đã hoàn toàn đóng chặt, bà Lan mới quay sang hỏi con:
_ Có đau lắm không con?
_ Con về không thấy mẹ... Mẹ đừng lo cho con! Con chịu được...
Bà Lan ghé đầu vào con, mỉm cười:
_ COn cứng rắn lắm... Mẹ tự hào về con biết bao!
Phương cũng mỉm cười lại... Nói không sợ thì không đúng, nhưng bây giờ thực sự cô cảm thấy vững lòng lắm. Có mẹ ở bên, thấy mẹ không sao, thế là đủ cho nỗi lo sợ trong cô từ bao ngày trước...
_ Chúng ta phải tự thoát thân thôi! _ bà nói nhỏ _ Trong khe giày của mẹ có một con dao nhíp...
Phương dịch dần xuống phía chân mẹ... Bà Lan tìm cách tháo giầy, con dao nhíp được gài trong hốc giày. Phương cúi xuống, dùng răng để lôi nó ra. Sau hai lần trượt, lần thứ ba cô đã ngậm được đầu sao và nhả vào tay mẹ. bà Lan cố sức dùng bàn tay để cắt đứt dây cho con... Từng tích tắc là từng phút căng thẳng.... Phương lầm rầm khấn phật đừng có kẻ nào vào lúc này... Bình thường cô chẳng tin vào phép màu nhưng bây giờ, cô ao ước có được phép màu đó, thật lòng mong mỏi...Ước gì có Nhật Duy ở đây như mọi lần rắc rối khác, ước gì có bố ở đây để ôm gọn hai mẹ con vào lòng... Ước gò đây chỉ là một cơn ác mộng, để khi tỉnh dậy cô vẫn là cô bé Tố Phương ngày nào... Không! Ước gì dây trói bị đứt ngay để mẹ đỡ vất vả...
" Bựt " từng sợi dây đứt là từng tiếng reo vui trong lòng Phương... Mất một tiếng sau dây trói đứt hết... Phương nhanh chóng cởi dây cho mẹ... Nhìn xung quanh, hai mẹ con chỉ thấy có một cửa sổ được đóng kín... Bà Hiền Lan lại gần, dùng sức để mở cửa. Cô nói khẽ:
_Mẹ... nhỏ thôi!
Cửa mở được thì hai mẹ con thở dài... Đây là tầng thứ ba của căn nhà, mà ngôi nhà lại ở sát bên bờ vực, phía dưới là bãi đá sâm sấp nước biển... Nhảy xuống thì cũng coi như... chọn đường chết!
_ Mẹ có thể nhảy xuống được...
_ Mẹ đừng liều... Mẹ đâu còn trẻ trung như xưa? Con có cách!
Phương móc từ trong túi ra những chiếc dây và tung nó sang bên cây cổ thụ ở đằng xa... Các móc móc sâu vào những cành cây. Bà Lan ngạc nhiên:
_ Liệu những sợi mảnh này có...
Phương xoáy mười dây vào cánh tay, một tay cô ôm eo mẹ... Cả hai đã đứng lom khom bên bệ cửa sổ...
_ Mẹ phải bám nhanh vào cành cây nhé... Con không sao đâu... Nhanh thôi!
Cô nhún mình một cái mạnh.. Cả hai đong đưa giữ không trung... Cánh tay Phương đau rát vì những sợi cước cứa vào... bà Lan theo đà nhảy mạnh về phía cây, bám được một cành cây...
Rắc...
Bà Lan rơi tay xuống một cành cây khác... Phương nghe tim nảy lên sợ hãi... Khi mẹ cô đã nhảy nhẹ xuống rồi, Phương mới quặc chân vào một cành cây, thu dây rồi tiếp đất nhẹ nhàng...Tiếng hét từ trên lầu ba vọng xuống:
_ CHúng nó trốn rồi!
Còi hú báo động vang lên. Bà Lan vội kéo Phương chạy về phía rừng cây... Phương thở phì phò sau những bước chân quýnh quáng của mẹ... Tiếng súng dội lại nghe chát chúa...Một tên đứng ở đỉnh tòa nhà, dùng súng ngắm bắn từ xa... Hắn cười nhạt, từ từ đưa nòng súng lên ngang mắt...
Bà Lan cảm thấy lạnh sống lưng... Bà khự lại và đẩy con lên trước... Phương tưởng mẹ mệt nên kéo mẹ chạy thục mạng... Tên bắn lén bấm còi... Tiếng súng hòa cùng tiếng rì rào của gió... Hình như bà nghe rõ tiếng đạn bay vun vút... Bà cố chạy theo đúng những bước chân của Phương ở phía trước... Trong vài tích tắc, đạn ghim vào sườn bà... Cảm giác mát lịm rồi đau nhói dội lên từ mạng sườn.. Bà khuỵu xuống, máu đã thấm ướt áo... Phương dừng lại, mắt bàng hoàng trong nỗi đau chết sững... bà ngẩng lên, mỉm cười:
_ Không sao... Hãy chạy đi!
Cố không rơi một giọt nước mắt, Phương xốc mẹ lên, giục giã:
_ Cố chịu đựng chút mẹ ơi... Sắp thoát rồi...
Mặc cho mẹ đẩy cô ra, mặc những tiếng hò reo phía sau, Phương bậm môi kéo mẹ đi...
_ Con làm sao sống thiếu được mẹ, mẹ ơi! Con sẽ đưa mẹ tới bệnh viện ngay... Đừng bỏ cuộc mẹ ơi!
Bà Lan xoãi tay bất lực. Để tránh làn đạn, Phương đi lòng vòng qua các thân cây. Chân mẹ cô ngày một nặng, bà sắp mất đi cách điều khiển cơ thể vì máu ra quá nhiều...