- 4 -
Một lực lượng bảo vệ tòa nhà chặn đằng trước. Phương vội dìu mẹ ép vào một hốc cây... Đợi chúng đi qua, cô lại dìu tiếp. Nhưng mẹ cô đã ngất đi, không còn tiếp tục được nữa... Phương hoảng sợ:
_ Mẹ... mẹ ơi... Mở mắt ra đi... Con xin mẹ! Con cầu xin mà...
Bà Lan khẽ mở mắt, nói thều thào ;
_ Mẹ... có lỗi nhiều quá... Lại bỏ con một mình rồi, Phương à...
_ Con không chịu! Không bao giờ chấp nhận điều vô lý đó!
Bà Lan đưa cánh tay nhuốm máu lên, vuốt nhè nhẹ mái tóc buông xõa của con... Tự dưng bà tỉnh táo lạ lùng, ngắm nhìn khắp lượt hình dáng con gái thân yêu, bà mỉm cười:
_ Con là con của mẹ... Mẹ mong con được sống hạnh phúc biết bao... Đừng oán hận hay tìm cách trả thù... Đừng sống cuộc đời của kẻ khác con à, cuộc đời của con thôi,là đủ rồi... Hãy về Việt Nam... sống với bố và tiếp tục con đường con đã chọn... Hãy chạy mau đi!
Phương òa khóc, gục đầu vào ngực mẹ, nói như mê đi:
_ Làm sao lại như thế được... Hãy nói với con đây chỉ là một cơn ác mộng... Con không thể mất mẹ được. Mẹ là tất cả của con mà, là tất cả mẹ biết không?... Đừng nhắm mắt lại... Đừng...
Phương hôn nhẹ lên trán mẹ, rồi dựng mẹ ngồi dậy tựa vào thân cây và ghé lưng để cõng mẹ... Như có một sức mạnh vô hình, Phương dấn mạnh người lên, chạy, chạy hết sức...
Tiếng súng lại vang lên ràn rạt... Người chạy rầm rập ở phía xa..Phương đặt mẹ nằm xuống cỏ, lấy thân mình che cho mẹ sau lùm cây dại... Mẹ đang mê man và gọi tên bố... Phương để mặc những giọt nước mắt rơi... Đến lúc nguy cấp đến tính mạng mẹ vẫn không quên được bố... mẹ gọi như người ta cần một thiên sứ cho tâm hồn yên ổn... Tình yêu chôn chặt bao năm, cứ theo tiềm thức mà dội ra... Mẹ ơi! Sao tội thế này?...
Tiếng rè rè của ô tô làm Phương giật mình... Cố nép mình bụi cây, Phương ngăn những giọt nước mắt rơi...
Chiếc xe dừng lại ngay phía trên Phương nấp... Giọng nói quen thuộc làm cô muốn nổ tung mà hét... Henry và Tony! Mẹ ơi... Chỉ chút nữa thôi...
_ Henry... Tony...
Henry giật mình, rời khỏi ô tô... Cậu bước nhanh đến chỗ phát ra tiếng gọi... Nhìn thấy Phương, cậu nhảy xuống, ôm chầm lấy:
_ Phương... Ôi... cậu không sao chứ?
Phương bật khóc:
_ Mẹ tớ!
Tony cũng đã nhảy xuống, hét lên nho nhỏ:
_ Mau đưa cô ấy đi bệnh viện thôi...
Tony bế xốc bà Lan lên, cùng với sự giúp đỡ của Henry, đưa được bà vào xe... KHuôn mặt bà trắng bệch ra như sữa... đôi mắt nhắm nghiền toàn thân toát ra khí lạnh... Phương ôm ghì đầu mẹ trong lòng, đôi mắt ráo hoảnh hỏi Henry:
- Bệnh viện có gần không?
Henry mỉm cười an ủi:
_ Cũng gần thôi... Cô ấy sẽ được cứu mà, Phương đừng lo...
Phương hôn lên vầng trán lạnh của mẹ,, hai bàn tay mẹ đỏ sẫm màu máu... Mẹ đau lắm phải không?...
Phương thì thầm:
_ Con yêu mẹ, con yêu mẹ mãi mãi... yêu nhất trên đời này... Mẹ cũng thế phải không? Mẹ yêu con mà... yêu con thì phải sống mẹ ơi... Những vết thương trước chỉ để lại sẹo thôi. Vết thương này cũng vậy, một vết sẹo anh hùng... Đừng bỏ con lại, mẹ nhé?
_ ừm... Phương! _ Bà Lan mở mắt, đôi môi mấp máy _ Vậy là... mẹ... có thể... an tâm... con... con sẽ không sao, phải không?
_ Vâng! _ Phương gật đầu nhưng không biết gì nữa...
Bà Lan lại mỉm cười_nụ cười thanh thản và hạnh phúc:
_ Chỉ có yêu thương... mới... giúp... con hạnh phúc...Phải... tự... chăm... sóc mình hơn... nữa... Con.. ngủ hay đạp chăn xuống lắm đấy!
_ Mẹ...mẹ ơi! Con không đạp chăn nữa, không bao giờ nữa...
Bà Lan nhắm mắt lại, chìm vào cơn mê dài... Phía xa, trong đám sương mù, bà như thấy hình ảnh của ông Minh trẻ trung ngày trước.. Xin lỗi anh vì em đã biến tình cảm anh em thành tình vợ chồng xa lạ... Lẽ ra... anh phải được hạnh phúc sớm hơn!
Nửa giờ sau, bà Lan được đưa vào bệnh viện. Phương cùng hai bạn ngồi đợi ngoài phòng cấp cứu.. Từng tích tắc là những nỗi lo lắng bồn chồn của Phương...Thời gian như trêu ngươi người ta bởi những bước đi chậm chạp... Phương tựa đầu vào tường mắt chong chong nhìn vào cánh cửa... Mẹ đang ở trong đó... Phải ngoan cường chiến đấu mẹ ơi!
Cánh cửa rung động, một người bác sỹ đi ra, đôi mắt thoáng buồn. Phương đứng bật dậy, cô sững sờ khi thấy chiếc xe cứu thương đã phủ toàn màu trắng...Phương ngã sụp xuống, cổ nghẹn đắng... nước mắt rơi thầm lặng trên khuôn mặt vô hồn... Người bác sỹ lắc đầu:
_ Đưa bệnh nhân đến quá trễ!
Chiếc xe được đẩy đi một cách vô tình, Phương lần theo bằng đầu gối, khóc nghẹn ngào....Cô hét lên, nhưng không còn ra tiếng được nữa... Henry ôm Phương vào lòng, nước mắt cậu cũng lăn trên gò má... Nỗi thương cảm đến xé lòng, đau nhức... Tony đứng nhìn theo chiếc xe... Xe đang đi về miền băng giá!
Phương ngất đi... KHông hiểu mình đang ở đâu và đang đi về đâu... Không gian đặc quánh, khó thở... Mẹ chỉ nhìn cô cười nhẹ, rồi xoay lưng bước đi... Muốn chạy theo kéo lại cũng không được... Mẹ luôn là người đi nhanh hơn cô, luôn luôn là thế... Bây giờ hình như mẹ đang bay nữa.. còn cô, đôi chân đã bị đóng chặt dưới lớp sương mờ...