- 18 -
Buổi chiều, Tố Phương cùng với bố mẹ mình đến thăm nhà Duy... Ông Hoàng và bà Trang Nhung cũng về sớm để chuẩn bị đón tiếp chu đáo... Ông Hoàng mặt như hoa khi bắt tay bố Phương... Hai bà mẹ thì kín đáo nhìn nhau, cười hài lòng vì vẻ nhu mì dễ thương của cô gái...
_ Phương xinh xắn thật đó nghe! _ Uyên kêu lên _ KHông ngờ đấy 1
Phương hơi đỏ mặt, mỉm cười. Ông Hoàng giục Uyên lên gọi DUy xuống... Và giải thích ngay với ông bà kia:
_ Nó dạo này học ngày học đêm... Ông bà thông cảm cho nghe!
Ông bố thì cười xuề xòa, nhưng bà mẹ thì hơi khó chịu... Vì đứa con gái mình mà bà chấp nhận sang đây trước... Chẳng hiểu cái thằng con vàng ngọc của nhà này ra sao? BÀ bậm môi nghĩ ngợi... Nếu không vừa ý, bà sẽ dứt khoát lôi Phương trở lại TP Hồ Chí Minh...
DUy xuống, bình thản chào mọi người... Cậu mặc bình thương như vẫn hay mặc khi đến lớp... Đôi mắt sáng và sâu thẳm của cậu nhìn lại ánh mắt bà mẹ Phương, thẳng thắn và có gì đó kiên cường... Bất chợt, bà thấy hài lòng... Thằng bé có một nét trầm lặng đáng tin đến kỳ lạ!
_ Con ngồi xuống đi, để bố giới thiệu!
_ Không cần đâu ạ! _ DUy khẽ nói _ Con biết rồi mà 1
Nụ cười thản nhiên của Duy khiến mọi người hài lòng. Vậy là có thể nghĩ đến một kết cục đẹp cho cả hai bên!
_ Con biết lý do cuộc gặp mặt này chứ?
Phương cúi mặt, ngượng ngùng. Còn Duy, cậu gật đầu, nói nhẹ:
_ Dạ, chuyện của con và Tố Phương!
Bà Trang Nhung cười hài lòng. Bà cứ lo Duy phản ứng, không ngờ lại nhẹ nhàng vậy.. Có lẽ khoảng thời gian tiếp xúc trước vừa rồi đã có tác dụng... Mà con bé cũng xinh xắn, không... thích cũng lạ!
_ Tốt! _ Ông Hoàng lên tiếng _ Vậy thì bố mẹ và ông bà Phạm đây không giấu diếm các con nữa... Đã từ lâu bố mẹ và ông bà Phạm đã muốn hai con là... bạn thân của nhau... Tìm hiểu trước đi, rồi... vai năm nữa tính đến chuyện... xa hơn! Ý con thế nào, DUy?
Nhật DUy ngoan ngoãn:
_ Ý của con cũng vậy thôi... Con rất muốn là bạn thân và duy nhất của Tố Phương.. Còn thời gian tới sẽ là thời gian chờ đợi của con!
Ông bà Phạm cười hài lòng... Ông ta quay sang Phương hỏi nhỏ:
_ Còn con thế nào?
Phương ngước đầu lên, hai gò má đỏ ửng nhưng mắt thì long lanh sáng:
_ Dạ con thì...
Bà mẹ vỗ nhẹ vai con, trả lời thay:
_ Anh chị thông cảm, nó hay đỏ mặt lắm! Ở nhà nó cứ.. muốn gặp... anh DUy lắm đấy!
_ Mẹ! _ Phương kéo áo mẹ, hai má càng đỏ hơn!
Ông bà Hoàng thì cười... BÀ Trang Nhung lên tiếng trước:
_ Tôi rất quý những cô gái có ý tứ lắm! Xưa kia tôi cũng vậy đó!
_ Chị ư? Một luật sư giỏi giang nổi tiếng như chị mà cũng có thời lại nhút nhát như Tố Phương ư?
_ May nhờ có anh Hoàng giúp đỡ tôi mới tiến bộ thêm đó! _ Bà khẽ liếc nhìn chống, môi khẽ nhếch lên, nhưng chỉ một thoáng, bà lại nở nụ cười _ Mà hai bố con nhà này rất giống nhau!
Ông Phạm vỗ nhẹ hai tay vào nhau:
_ Thế thì tôi yên tâm giao con gái cho Nhật duy chăm sóc rồi!
Nhật DUy khẽ cười, không muốn tham gia câu chuyện của người lớn. Uyên thì nhíu mày, soạn lại những câu nói của Duy... kinh ngạc vì những gì mình mới nghĩ ra... DUy quả là đứa con " hỗn láo ", dám lừa gạt người lớn... Nói như vậy thì ai biết là Tố Phương nào được Duy đồng ý kết bạn? Trong mỗi câu nói bằng lòng không có tên của cha mẹ Tố Phương, mai sau Duy có thể lật lọng được... LÀm gì có ai có thể thay thế hình ảnh của Tố Phương trong tim Nhật DUy, dù cho cô ta có ra đi mãi mãi?...
Bất giác Uyên nhìn về phía bạn.. Phương đang nhìn vào lọ hoa đặt giữa bạn, lắng nghe câu chuyện của người lớn, nhưng thi thoảng lại ngước nhìn DUy bằng đôi mắt hạnh phúc ngập tràn... Phương thật sự là một cô tiểu thư trong lồng kính, được cách ly với mọi toan tính, mọi dối lừa... Chỉ cần một sự sụp đổ trong trái tim là Phương sẽ không đứng dậy nổi! Duy đã quá tàn nhẫn khi biết mà vẫn cứ làm Phương hy vọng... Tàn nhẫn quá Duy ơi!
Barbara đanng xúc đống tuyết ở trước cửa nhà thì một cô gái xuất hiện. Đó là một cô gái có vẻ đẹp rực rỡ của một bông hoa hồng nhung kiêu kỳ... Mái tóc dài, mang một màu nâu sáng, mềm mại buông hờ hững trên vai. Gió lạnh cũng không làm nó xơ xác đi được. Barbara ngạc nhiên đến nỗi đứng trời trồng nhìn cô gái... Tay cô ta xách một va ly lớn... Cô ta hỏi trịch thượng:
_ Barbara, Paul có nhà không vậy?
Barbara ấp úng:
_ Dạ... thưa cô... Eliza, cậu chủ Paul không có nhà ạ!
Eliza thở dài, nhìn toàn bộ ngôi nhà:
_ Chà, anh ấy thì có bao giờ ở nhà đâu chứ? Barbara mang valy vào đi...
Barbara ngạc nhiên
_ Mang vào à?
Eliza trừng mắt lên:
_ Không lẽ cô muốn tôi đứng ngoài này? Cô nên nhớ tôi là người yêu của Paul, là ông chủ của cô đấy! Anh ấy cho tôi có quyền sử dụng nhà này vào bất cứ lúc nào tôi muốn và mọi người làm phải phục vụ chu đáo. Sao, cô không muốn ư?
Barbara nhún vai, gật đầu:
_ Tôi không dám có ý kiến... Mời cô vào nhà!
Eliza mỉm cười hài lòng. Cô bước vào nhà, thở dài não nuột. Barbara đi đằng sau cứ bĩu môi liên tục... Cô rất ghét những kẻ trịch thượng và coi thường người khác, ngay cả cậu chủ còn không làm thế... Người yêu ư? Hão huyền quá đó bà cô!
Eliza được bố trí một phòng cạnh bên phòng Paul. Cô ta nằm sóng xoài trên giường và ra lệnh:
_ Barbara cô pha nước tắm cho tôi đi... Nhưng nhớ là đủ ấm thôi nghe chưa? Như thế mới không làm tổn thương làn da mềm mại của tôi... Sau đó cô bảo bà Brenda khó tính làm một bữa tối cho tôi, thật nhiều hoa quả vào... Thôi, tôi mệt quá... Đi cả chăng đường dài mà không gặp được Paul...
Barbara đi vào phòng tắm... Bực mình nhưng ko biết phải làm sao... Cô xả nước vào bồn tắm, nghĩ đến chuyện cô ta phải khóc thét lên.. đau khổ... Cô mỉm cười, nhẹ nhàng đi ra sau khi đã chờ cho nước xả xong hết... Cô ta cứ thưởng thức đi, từ từ thôi.. chờ đến lúc Paul về mới biết!Bác Brenda đang làm thức ăn, trông bác có vẻ bực bội và khó chịu... Ai mà chẳng khó chịu cho được khi mà bị sai đích danh như thế? Mà cậu chủ đi đâu mãi chưa về?
Phương lò ò đi vào bếp. Mặt mày hớn hở vì cô nhận được điểm A môn Toán... Cô sững người lại khi thấy hai người kia mặt mũi ỉu xìu, đăm chiêu và khó coi hơn mọi ngày. Phương cầm hai lấy một chiếc bánh, cho vào miệng, vừa nhai vừa hỏi chuyện:
_ Có chuyện gì vậy? Trông hai người như vừa gặp... cướp vậy đó!
Barbara thở dài:
_ Hỏng rồi! Hơn cả cướp nữa ấy chứ... Bão từ sắp đổ sập xuống nhà này rồi!
Phương tròn mắt:
_ Ghê thế cơ à?
Bá Brenda chép miệng
_ Làm gì đến nỗi thế... Barbara chuyên gia phóng đại mà cháu!
Barbara bật đứng dậy, hùng hồn kêu lên:
_ Cháu nói chả đúng hay sao? Cô ta mà ở đây một tuần thôi là cái nhà này vô phương cứu chữa...Nào là nhảy vũ hội ư, nào là picnic ư, nào là...
_ Thôi, thôi... Chị vào thẳng vấn đề đi! _ Phương nhăn mặt _ Ai đến nhà mình nào?
_ Eliza đang ở đây!
Phương dừng việc đưa bánh vào miệng mất một giây. Rồi sau đó mỉm cười, lấy cho mình thêm một chiếc bánh nữa:
_ Món bánh bác làm ngon quá, bác Brenda!
Barbara nhíu mày:
_ Còn đánh trống lảng được à? Chị đang lo lắng cho em lắm đây?
_ Sao mà lo?
_ CHị nghi chuyện của em đã lên đến tận nhà lớn rồi... Cô ta mò về đây là có chuyện!
Phương cười nhẹ:
_ Chuyện một cô hầu mới ư? Lạ lùng thật!
Barbara toan nói tiếp thì có tiếng hét từ lầu trên vọng xuống, chói lói:
_ Barbara, cô lên đây... Cô định luộc tôi bằng thứ nước này à?
Barbara mỉm cười:
_ Còn nhiều chuyện hay ho nữa đấy!
Barbara kéo mình đi ra, bà Brenda chỉ biết lắc đầu thở dài:
_ Lần nào cũng vậy... Cô ta đến là hành hạ những người ở đây... Cả cháu cũng phải cẩn thận nghe chưa? Eliza rất nguy hiểm!
Phương nhún vai, tiếp tục công việc của mình... Cô không biết Eliza là người nguy hiểm ra sao, nhưng cùng lắm cũng chỉ như những gì cô đã trải qua thôi chứ làm sao hơn được nữa? Vậy vì cớ gì phải lo lắng? Phương đã hết sợ hãi rồi... KHông còn gì làm cô sợ nữa...