← Quay lại trang sách

- 19 -

Eliza đứng chống tay, nói lớn:

_ Nước sao lại nguội vậy? Cô mất cảm giác hay sao? Thật chẳng hiểu sao Paul lại còn để cô phục vụ?

Barbara tức tối:

_ Thật đáng ghét! Một cô gái như cô rồi thì cũng bị người ta quẳng ra đường vì lắm mồm thôi... Cô đi mà tự pha lấy!

Eliza lu loa tướng lên:

_ Chúa ơi! Sao lại có chuyện ngược đời như thế này cơ chứ? Paul... anh mau về đây mà xem!

Bác Brenda vội chạy vào, kéo Barbara ro, nhỏ nhẹ ngay với Eliza:

_ Thôi, cô Eliza đừng chấp nhặt làm gfi... Để tôi pha nước cho cô, Barbara xuống trông bếp!

Eliza hơi nguẩy đầu đi... Trong lòng vẫn tức tối nhưng ko muốn bị mang tiếng là người chấp nhặt nên cô im luôn, bỏ ra ngoài phòng, ngồi đợi.

Barbara xuống bếp, toan than phiền tiếp với Phương thì đã thấy cô đọc sách. Cô nhún vai, im lặng làm công việc của mình. Barry từ đâu chạy vào, đầu và vai dính đầy tuyết. Barbara liền có cớ trút cơn giận lên đầu Barry ngay. Cô hét toáng lên:

_ Barry, mày có biết tao lau cái sàn này biết bao công sức không? Mày lôi ra một đống tuyết vào nhà... Mày có biết thương người chị khốn khổ của mày không?

Barry nghênh mặt lên:

_ Sàn chị lau? Hừ, một tuần may ra được một lần.... Nói không biết ngượng kìa!

_ A... à.. mày...

Phương vội lên tiếng:

_ Hai chị em sao cứ cãi nhau mãi thế? Nhức hết cả đầu rồi này... Barry, có chuyện gì mà em vội vã thế?

Barry được hỏi đến, sực nhớ ra mục đích của mình. Cậu ta vui hẳn lên, mặt hớn hở, khoe khoang:

_ Chị à, có một tin cực hay... có một chị và một anh thấy em đang chơi bóng với bạn liền hỏi ai dạy em... Em bảo là chị dạy va fnhoj nói là đã may mắn vì gặp được em đấy!

Phương nheo mắt:

_ Sao lại là may?

_ Chị ơi, họ bảo họ cùng trường với chị. KHông ngờ một Tố Phương nổi tiếng là mọt sách mà lại giỏi chơi bóng như thế!

Phương thở hắt ra... Vậy là không còn cách gì để che giấu nữa... Họ là người của đội bóng chuyền nữ, đang đi lùng sục người...Nắm được ai chắc họ sẽ không buông tha...

_ Họ nói sẽ mời chị vào đội bóng trường...

_ Ừm, nhưng đội bóng trường chị chán lắm... Giờ mới thành lập và lo luyện tập để thi đấu giao hữu với trường Washington... Trong khi đó đội bóng trường kia thì nổi tiếng lắm rồi...

Cả hai chị em nhà Barbara cùng ỉu xìu buồn bã... Cuối cùng,Barry lên tiếng:

_ Chị cứ từ chối quách đi.. Chơi mà biết mình thua thì... chán phèo!

Ngay lúc ấy, bà Brenda đi vào, mệt mỏi thông báo:

_ Barbara dọn bàn ăn... Còn Phương thì ra tiếp thức ăn. Đó là lệnh của cô ta!

Barbara kêu lên tức tối:

_ Tố Phương có bao giờ phải tiếp thức ăn nữa đâu? Hừm, cái đồ... hùm cái!

Phương gập quyển sách lại, uể oải đứng lên:

_ Công việc của em mà.. Muốn yên ổn thì phải cố gắng thôi! Chị để em giúp chị một tay!

Tố Phương và Barbara vừa dọn bàn ăn xong thì Eliza đi xuống. Cô ta kêu toáng lên ngay:

_ Nóng quá! Các cô muốn hại tôi sao hả?

Phương nhìn Eliza, còn Barbara vội và điều chỉnh máy sưởi xuống số nhỏ hơn. Eliza mặc chiếc áo hai dây bằng len trắng, chiếc váy dạ dài tận gót chân màu xám tro... Trên cổ là chiếc khăn mút màu xanh lơ, được vắt một cách kiểu cách. Tố Phương thấy lạnh lạnh và quay nhìn lại máy sưởi. Đứng là con số nhỏ nhất, Eliza có vẻ khoan khoái... Mặc như cô ta thì còn gì biết lạnh nữa? Phương thì chưa quen hẳn với thời tiết bên đây... nên mặc nhiều áo vẫn thấy rét... Barbara đi ra và Phương vừa run cầm cập vừa lấy thức ăn cho Eliza... Cô ta cười nhẹ, đôi mắt sắc nhìn Phương:

_ Cô sao thế? Sợ à?

Phương cúi đầu im lặng. Eliza càng được đà lớn tiếng:

_ Tôi biết hết chuyện của cô với Paul rồi... Thì ra cô chỉ là công cụ để Paul trêu tức tôi... Anh ấy có bao giờ hết yêu tôi được đâu? Bây giờ tôi ở đây thì cô xuống trở lại làm thân phận người làm đi. Hừ, tôi chẳng tốt bụng như Paul đâu, cô đừng có mơ!

_ Tôi chẳng bao giờ mơ cả! _ Phương nói nhỏ nhưng chắc chắn _ Đối với tôi lúc nào cậu Paul cũng là cậu chủ... Tôi chỉ phục tùng mệnh lệnh của cậu ấy thôi!

Eliza nguýt dài:

_ Thế là cô biết điều đấy... Một con nhỏ nghèo hèn như cô thì làm gì xứng đáng với Paul cơ chứ?

Cái lạnh thấm vào da, xuyên vào tận bên trong... Phương muốn thoát khỏi căn phòng này càng nhanh càng tốt.. Nhưng Eliza vẫn cứ liên tục nói về chuyện tình của mình, và khẳng định nó với vẻ đắc thắng không giấu diếm...Phương cố giữ cho hai chân thật vững... Môi cô tái hẳn đi.... Eliza biết nhưng thản nhiên ăn và nói...

Lúc đó Paul về mang theo cái lạnh vào nhà. Barbara mừng rơn lên... Paul cởi áo khoác ngoài ra, hỏi:

_ Tố Phương đâu?

_ Ở.. ở trong phòng ăn!

Paul mỉm cười, đặt chiếc áo lạng ngắt lên tay cô, anh nói:

_ Cô treo giùm tôi nhé? Tôi có việc cần gặp Tố Phương ngay!

_ Này... ơ...

Barbara định thông báo về sự có mặt của Eliza nhưng Paul đã chạy nhanh vào phòng ăn... Cảm nhận đầu tiên của anh về căn phòng đó là cái lạnh... Anh nói lớn:

_ Tố Phương, em là gì mà để phòng lạnh vậy?

Paul nhìn về phía bàn ăn, nhận ra ngay người ngồi ở phía trước... Ngay lập tức, Eliza phóng ra khỏi chỗ ngồi, lao về phía Paul. Cô vòng tay qua cổ Paul, nói:

_ Anh Paul, anh đã về đấy ư? Đúng là chúng ta không thể xa nhau mà!

Paul gỡ tay Eliza,lại gần Phương hỏi:

_ Em sao vậy? Lạnh ư? _ Paul quay ngoắt ra nhìn Eliza _ Eliza cô làm gì vậy?

Eliza phân bua:

_ Có làm gì đâu... Em chỉ không chịu được nóng thôi mà!

Paul giật mình, vội vã điều chỉnh lại máy sưởi... Phương thấy người ấm lên ngay lập tức, cô ngước nhìn Paul với con mắt biết ơn.

Eliza liếc xéo Phương:

_ Cô ra ngoài đi!

Paul giữ tay Phương lại, nói:

_ Em cứ ở đây...Anh có chuyện muốn nói!

Eliza hơi lùi lại, tức bầm gan, nhưng cố gắng nuốt vào lòng, cô ngồi xuống ghế, chờ đợi:

_Sao cô tới đây? _ Paul hỏi thẳng

_ Anh Paul, anh quên rồi sao? anh đã từng bảo ngôi nhà này luôn rộng mở đón em mà... Bà anh và mẹ anh bảo em về đây, dù gì... chúng ta có lẽ sắp ra mắt ông nội!

Paul cười nhạt, chiếu ánh mắt riễu cợt vào Eliza:

_ Ra mắt ư? Cô cần phải đến bệnh viện gấp đi Eliza à... Cô có nhớ cô đã từng nói gì không? Không ư? Để tôi nhắc lại cho nhé... Cô và tôi đã chia tay nhau vào đầu hè khi tôi bảo cô quay về ấy... Cô đã thẳng thừng từ chối mà!

Eliza vội vã kêu lên:

_ Ôi, Paul... Đó chỉ là những lời nói trong lúc buồn bực vì anh không đi cùng em thôi mà... Em luôn luôn yêu anh, bất kể lúc nào cũng vậy...

_ Eliza! _ Paul nghiêm khắc _ Đừng nói điều đó một cách dễ dàng thế... Tình yêu không đơn giản vậy đâu...Người ta không thể luôn luôn yêu một người khi mà lúc nào cũng kè kè bên cạnh một người khác được!

Eliza bật cười, đến tận giờ cô vẫn nghĩ Paul vẫn còn ghen tuông chuyện cô cặp bồ với người khác trong thời gian qua.. Cô phẩy tay, nói rành rọt:

_ Đó chỉ là...x ã giao thôi anh... Anh đừng ghen nữa mà!

_ Ghen? Thôi đi Eliza... Tôi nói lần cuối cùng đây này, cô nghe cho rõ đi... Tôi đã không còn yêu cô từ lâu rồi... MOng cô hãy để tôi yên... May ra chúng ta còn giữ lại chút gì đó... gọi là dễ chịu về nhau!

Eliza sững người lại, rồi òa lên khóc. Phương rùng mình... Những giọt nước mắt làm Eliza dẹp một cách kỳ ảo... Nhưng Paul thì vẫn lạnh lùng, xọc tay vào tứi quần, nhìn Eliza như đang nhìn một người đang diễn tuồng...

_ Anh... anh bị bùa mê rồi! _ Eliza tức tưởi kêu lên _ Sao có thê nói như vậy được hả anh? Anh đã bị người khác ép buộc ư?

Eliza ngẩng lên nhìn Phương, đôi mắt rừng rực nỗi căm hờn... Phương hơi lùi lại, nói nhỏ:

_ Tôi... có lẽ tôi nên đi...

Eliza bật dậy, rít lên:

_ Chính cô, chính cô là nguyên nhân...Vì tiền mà cô quyến rũ anh ấy, sai khiến anh ấy bỏ đi tình yêu đích thực... Tôi phải cho cô một...

_ Thôi đi! _ Paul quát to _ Cô điên rồi à? Phương ko liên cna gì đến chuyện này cả... Mọi hành động cô làm rồi cũng dẫn đến kết cục vậy... Tôi biết mẹ tôi và bà tôi đều quý cô nhưng tôi thì...

Eliza ngồi sụp xuống, nước mắt ngắn dài:

_ Sao ông trời lại tàn nhẫn với tôi vậy chứ? Tôi đâu có làm gì nên tội đâu? Paul, hãy tha thứ cho em... Em hứa sẽ không bao giờ... xã giao kiểu đó nữa!

Paul bật cười... Eliza rất bảo thủ, không biết bao giờ cô mới thoát ra được cái bóng vị kỷ của mình một khi nó đã ăn sâu vào máu? Paul quay đi, nói nhẹ nhàng:

_ Đã hết rồi Eliza... Không thể thay đổi được!

_ Vậy sao? _ Eliza ngước lên, cười nhẹ _ Còn chiếc ghế Tổng giám đốc của anh kiêm luôn cả chủ tịch hội đồng quản trị công ty MC? Không có tôi liệu anh có thể dành được?

Paul nhíu mày... Vậy đây là mục đích chính của Eliza... Những cái mà cô ta cần không phải tình yêu mà là quyền lực và tiền bạc... Thật tham lam quá Eliza à... Cô không biết dừng lại ư?

Paul cười nhẹ, thật ra đó chỉ là một cái nhếch môi khinh miệt, nhưng Eliza không quan tâm nhiều lắm.Cô ta hất tóc ra đằng sau, đôi mắt loé sáng những tia sáng nửa kiêu kỳ nửa đắc thắng:

_ Ông anh đã ra điều kiện như thế đúng không? Người yêu của các cháu trai mới thật sự là con át chủ bài... Anh không thể chọn lựa ai hơn được tôi về địa vị, tiền tài, sự thân quen đâu...

_ Tôi chọn được rồi! Cảm ơn nhã ý của cô!

Eliza nhướng mày kinh ngạc:

_ Ai? _ Rồi cô ta liếc mắt nhìn sang Phương, bật cười nho nhỏ _ Đừng có nói với tôi đó là cô ta nghe chưa? Chuyện cười thế kỷ này cũng ko bằng!

_ Đó là Tố Phương! _ Paul bình thản.

Phương thở hắt ra. Cô nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra... Mục đích chính của anh là thế, không phải " dùng " cô cho việc trả thù tình mà là để.... giành được địa vị cao sang... Dĩ nhiên, cô chẳng thể từ chối được... Paul gần như là một ân nhân, đã tái tạo lại cuộc sống của cô cơ mà!

Eliza thì không chịu được, cô quắc mắt giận dữ:

_ Anh đừng có vải thưa che mắt thánh...Tôi biết anh và con nhỏ này chỉ là đóng kịch chứ làm gì có tình cảm...

_ Cũng còn hơn là tình cảm bây giờ tôi dành cho cô! _ Paul nhún vai _ Ông tôi chắc không đến nỗi mù quáng như cô nghĩ đâu!

Nói rồi, làm như không còn quan tâm gì đến Eliza nữa, Paul quay qua Phương, dịu dàng hỏi:

_ Chiều tối mai chúng ta sẽ bay đến NewYork, và sáng ngày kia ra mắt ông nội... Em đồng ý không Phương?

Phương khẽ gật đầu. Cô nhận thấy ánh mắt hài lòng của anh đang phủ khắp gương mặt mình... Cầm nhẹ bàn tay Phương lên, Paul thoáng giật mình vì nó lạnh quá, anh kéo cô lại gần mình... Nghe hơi thở Phương yếu ớt lạ lùng, Paul nhỏ nhẹ:

_ Em đi nghỉ đi... MỌi chuyện để anh lo!

Phương lại gật đầu lần nữa. Eliza sau hồi chết sững thì chạy vụt về phòng với một trời thù hận... Cô ta định bỏ đi ngay trong đêm tối, nhưng vừa ra đến cửa thì bão tuyết ập xuống, Eliza sợ hãi từ bỏ ý định. Barbara khoái chí ra mặt, còn bà Brenda thì cố nuốt tiếng thở dài...Những kinh nghiệm của cuộc đời, in dầu trên những nếp nhăn, bà đã hiểu thế nào là tình yêu và thù hận... Những sóng gió giờ mới bắt đầu... nhưng hình như không ai để ý tới. Phương thì gần như thản nhiên, coi những gì đang diễn ra như một sân khấu kịch mà cô chỉ là một khán giả bất đắc dĩ, Paul quá tự tin, yêu thương nhưng lẩn khuất đâu đó sự kiêu hãnh ngấm ngầm của dòng họ... Liệu mọi chuyện sẽ ra sao? Vui, buồn, tiếng cười, nước mắt... cái nào nhiều, cái nào ít hơn đây?

Sáng hôm sau Phương vẫn đến trường mặc dù tuyết rất dày, trời lại lạnh xuống âm độ. Barry cùng đi với cô một đoạn, lách chách đủ điều... Vừa đến cổng, cô đã bị chặn lại bởi hai người bạn Mỹ xa lạ... Phương làm như ngạc nhiên:

_ Các bạn là ai? Sao lại chặn ngang đường tôi một cách vô cớ vậy?

Cậu con trai nói:

_ Tụi mình đã chờ bạn ở đây từ nãy... Chúng ta có thể nói chuyện một chút chứ?

_ Bạn có nghĩ là mình tìm đúng người không vây? _ Phương mỉa mai _ Tôi và các bạn không có chuyện gì chung đến mức...có thể nói chuyện một chút cả!

Cô bạn gái nhún vai:

_ Thì bây giờ có chuyện chung nè... Còn sớm chán, chúng ta vào căng tin uống chút gì cho nóng người nhé? Mời chân tình đó Tố Phương!

Dĩ nhiên, cái giọng nửa mời mọc nửa ra lệnh đó làm Phương không thể từ chối được. Cô miễn cưỡng gật đầu. Cả ba vượt qua lớp tuyết dày ở sân trường, đi về phía căng tin. Cậu con trai mua hai cốc cà phê và một cốc cacao nóng tại quầy. Phương hỏi ngay:

_ Có chuyện gì vậy?

Đợi cậu con trai đặt cốc cacao xuống hắn trước mặt Phương, cô gái mới nói:

_ Có chuyện muốn thương lượng cùng bạn!

_ Tôi ư? _ Phương nhíu mày_ Một học sinh bình thường mà có gì mang ra đổi chác sao?

_ Có... Đó là tài năng của bạn.

_ Cảm ơn! _ Phương mỉm cười _ Một mọt sách mà được khen vậy thật hãnh diện lắm lắm!

Cậu con trai khẽ kêu lên:

_ Đừng hạ thấp mình như thế... Bọn tớ không bàn về chuyện cậu học giỏi ra sao. Chỉ muốn nói đến chuyện cậu chơi bóng giỏi thế nào thôi!

_ Hãy vào đội bóng chuyền của trường đi Phương! _ Cô gái nhìn thẳng vào mắt Phương. Ánh mắt trong sáng của cô gái không đọc được hết những gì ẩn chứa trong mắt Phương. Phương ko lảng tránh, chỉ cười cười như đang nghe chuyện gì hay ho lắm.

_ Tụi mình có gặp một cậu bé tên Barry. Cậu bé đó đang chơi bóng với các bạn. Lối chơi rất đẹp và lạ mắt... Tụi mình hỏi thì cậu bé bảo cậu dạy... Chả lẽ cậu ta nói dối!

Phương không muốn gán cho Barry tội nói dối nên trả lời thẳng thắn:

_ Chính tớ dạy Barry đó... Nhưng chỉ là vài mánh chơi với bóng thôi mà... Còn bóng chuyền... thưa cô bạn đội trưởng, tớ chịu!

Phương định đứng dậy thì cậu con trai đã kéo lại. Cô gái thản nhiên... đề nghị:

_ Nếu bạn đã biết chơi với bóng thì chẳng khó gì khi chơi bóng chuyền cả... anh John sẽ giúp bạn luyện tập... Ờ đúng ra là hai bạn!

Phương tò mò:

_ Còn ai nữa?

_ Jenny nói cũng đúng.. Hôm qua tụi tớ mới nhận được đơn xin nhập đội của Sophia...

Phương hơi nhướng mày, chờ đợi. Cậu con trai tiếp tục:

_ Tớ nghi Sophia cso dính dáng đến vài vụ học sinh nghiện ma túy ở trường, cho vào đội sợ ảnh hưởng.Tụi tớ mong cậu sẽ nhận lời để làm đấu thủ với cô ta.

_ Tớ không thích tranh đua hay giành giật nhất là với người như cô ta! _ Phương nhún vai

_ Dù thế nào tụi này cũng quyết mời bạn vào đội bóng! _ Jenny khẳng định

Phương thở hắt ra:

_ Để tớ suy nghĩ đã!

Hai người kia nhìn nhau hài lòng. Dù khó đến mấy cũng phải kéo Phương vào bằng được. Cả hai tuy mới tiếp xúc nhưng tin tưởng hoàn toàn rằng Phương là người tốt, sẵn sàng giúp đỡ người khác khi khó khăn... Những gì trường sắp trải qua chẳng là khó khăn hay sao? Là một học sinh trong trường có lẽ nào làm ngơ?

Sau giờ học, Phương về nhà bằng ô tô do Paul cử đi đón. Một tiếng đồng hồ chuẩn bị, Paul và Tố Phương ra sân bay đi NewYork. Lần thứ ba Phương đi máy bay, cô nhìn ra cửa sổ. Trăng đã lên, sáng và đẹp. Phương nhắm mắt lại, thở dài... Hơn một năm trước, mẹ đã đưa cô đến đây, cảm giác mẹ ngồi cạnh vẫn còn rất rõ. Tiếng mẹ khe khẽ " Hãy biết nuốt nước mắt vào trong, để kiên cường mà sống đường hoàng... Nghe con!"... " Mẹ ơi... Con đang cố đứng bằng đôi chân của mình. Sao mà khó quá! Đôi chân mòn mỏi vì phải lang thang khắp nơi tìm hạnh phúc... Đầu con luôn cố ngẩng cao.... tự hào! Đúng là con luôn tự hào những gì mình đã có, những gì mẹ dành cho con... Khắc thật sâu vào trái tim... giờ thì...nó đang tràn ra rồi... Con nhớ quá mẹ ơi! Nhớ quá! "...

Những giọt nước mắt nóng hổi lăn nhẹ xuống gò mà Phương... Paul khẽ liếc mắt nhìn sang, bối rối:

_ Phương... em đau ở đâu sao?

Phương mở mắt ra, lau vội vàng, nhưng Paul đã giữ tay cô lại, dịu dàng:

_ Cứ để đấy đi Phương.. Khi người ta đau, người ta cần phải giải tỏa, không nên giữ mãi trong lòng... Em hãy cứ khóc đi... Anh luôn ở bên để... lau lệ cho em!

Phương rùng mình. Cô tránh ánh mắt ấm áp của anh, nhìn ra ngoài, trên môi nở một nụ cười:

_ Cảm ơn anh... Chỉ là những chuyện đã qua, mỗi khi đi máy bay là em lại nhớ lại...

_ Nếu vậy thì mình xuống... đi cái khác vậy!

Phương quay vào, hơi ngạc nhiên vì cách nói bất cần của anh... Paul mỉm cười khi thấy nước mắt đã khô trên mắt Phương.. Máy bay chuyển động, Paul định kéo cô đứng dậy, nhưng Phương đã nói:

_ Mẹ dặn em hãy nuốt nước mắt vào mà sống... Không tự vượt qua được với nỗi đau của mình thì mãi mãi em chỉ là cành tầm gửi mà thôi! Anh mặc em!

Paul gật nhẹ đầu. Anh quay sang thắt dây an toàn cho Phương... Phương đợi anh làm xong, mắt long lanh nụ cười:

_ Em biết ơn anh vì đã cưu mang em lúc em cơ cực nhất... Em sẽ cố sức mình đề giúp anh... Con người ngày trước, con người thành thực nhất của em... em sẽ thử quay về một lần xem...

Paul gật đầu... Đó là nỗi khao khát của anh mỗi khi anh nhìn cô trầm lặng... Khi cởi bỏ lớp áo ngoài lặng lẽ đó, em sẽ thế nào? Cười rực rỡ như bông hoa hồng trong nắng mai hay dịu dàng e ấp như bông hải đường kiêu sa?... Con người em...con người thành thực nhất... bao giờ em cho phép anh đối diện?

Máy bay hạ cánh lúc 9h tối, Paul đưa Phương về nhà của mình. Thời tiết vẫn lạnh nhưng tuyết đã ngừng rơi. Trăng treo chênh vênh trên bầu trời đen thẳm. Chỉ vó một ngôi sao sáng lấp lánh lẻ loi... Phương nghe lòng cuồn cuộn một nỗi đau không tên khi đâu đó văng vẳng lời nói của Duy... Ngôi sao trên bầu trời xa kia là trái tim đang nhung nhớ! Phương cũng đang nhớ Duy lắm, Duy có biết không? MÌnh cứ như hai đường thẳng song song, bất tận là sự xa xôi cách trở... Làm thế nào để mình có thể gặp nhau một điểm nhỉ?

Phương cứ đứng như thế bên khung cửa, ngắm nhìn ngôi sao với một sự nhớ thương vô bờ... Cô để mặc nước mắt mình rơi, không muốn lau đi... vì biết rằng có lau thì cũng không bao giờ hết... Paul đứng lặng phía cửa, cố ghìm hơi thở của mình để không phá tan bầu không gian của Phương... Cô không cần anh bước vào trong đó, dù cô đang đau đến tận cùng... Anh chỉ biết đứng lặng, chờ đợi, chờ đợi bao nhiêu cũng chẳng bận lòng... Rồi đến một lúc nào đó, khi cô bình tâm trở lại, biết đâu cô lại chẳng quay lại mà mỉm cười với anh?

anh biết mình đang đưa tay lên trời để hái ngôi sao mà mình yêu thích... Nếu là thời gian trước kia, anh sẽ chẳng bằng lòng với thực tại như thế này... Nhưng giờ... dù có mỏi tay đến mấy, anh cũng sẽ chẳng bao giờ bỏ tay xuống, không ngừng ước mơ tới ngôi sao mình yêu thương!

*

Sáng sớm Phương đã dậy định giúp chị ngưòi làm, song lại làm đổ súp ra sàn và làm vỡ tới 3 cái đĩa. Paul vội vàng chạy xuống kéo cô ra khỏi bếp. Paul không kìm được trận cưòi vỡ bụng, anh cưòi gục cả xuống sofa... Phương thì đứng bên, ngó lom lom vào Paul, không ngạc nhiên cũng không tức tối. Cô kiên nhẫn đợi anh cưòi hết, mới thủng thẳng nói:

_ Không ai được như em đâu!

_ Đúng, thiên tài phá bếp mà! _ Paul châm chọc

Phương hơi bĩu môi, xoay người bỏ đi, cùng với lời nói uể oải:

_ Em đi thay đồ đây... Ở đó có nhiều ngưòi không?

_ Có. Hôm nay là ngày ông tròn 70 tuổi. Con cháu đến chúc mừng ông đông lắm... Có sợ không?

Phương quay người lại khi đã đi được vài ba bậc thang:

_ Em thì còn biết sợ ai cơ chứ?

Paul gật đầu, không cãi lại vì nghĩ đó là điều đương nhiên! Cô là cả một khối phức tạp, đa sắc màu, màu nào cũng lóng lánh, chói loà đến mức thu hút tất cả những ánh nhìn... Ông nội không thích cô mới là lạ chứ?

Phương cảm thấy nhẹ nhõm khi trở về con người thật của mình. Cô mặc bộ váy trắng, khoắc chiếc áo dạ dài ở ngoài. Gài chiếc kẹp mà Duy tặng lên mái tóc buông xoã của mình, Phương mỉm cười trong gương... TRông cũng không đến nỗi tệ! Phương cho hai bộ dây mảnh vào túi áo, và mỉm cưòi lần nữa... Ngày hôm nay... phải quậy hết biết!

Ăn sáng xong, cả hai lên xe đi ra vùng ngoại ô... ông của Paul sống trong một toà biệt thự riêng biệt với kiểu kiến trúc khá cũ... Paul nói rằng anh thích cách bài trí trong nhà... Không hiểu sao rất giống của người Châu á...

Khi xe tới nơi thì mặt trời cũng lên chênh chếch. Phương thở dài... Paul khiêu khích:

_ Trái tim non nớt cảu em sắp vỡ hay sao mà thở ngắn than dài vậy?

Phương khẽ lắc đầu:

_ Tại em ngửi thấy mùi hương quen thuộc quá... Hương hoa hồng phải không anh?

_ Ừm...

Lan lan trong gió, hương của thời gian... LÒng Phương lại trĩu buồn... Toà nhà hiện ra khiến Phương như ngừng thở... Biệt thự Hoa Hồng cũng có ở đây sao?

Phương bấu chặt tay vào đệm ghế, cố ngăn mình đừng khóc. Xe đi vào sân... Phương ngước mắt nhìn ra... Trước sân là một vườn hoa hồng đang có nụ... Giống hệt vườn hồng trong mơ của cô, trong quá khứ ngày hôm qua xa vắng... Phía cuối vườn cũng có cổng kết bằng cây tầm xuân... Phương biết đằng sau đấy sẽ có những gì... Một dòng sông xanh ngăn ngắt... Liệu còn có thêm một ai đó đứng chờ hay không?

Paul dắt tay Phương vào trong... Không khí ấm áp và nhộn nhịp... Phương khẽ hít một hơi, dằn thật sâu những cảm xúc trực trào ra... Bây giờ không phải là lúc hồi tưởng...