- 20 -
Phương giật mình bởi một giọng vút cao của người đàn ông nào đó:
_ Mày làm ăn vậy à? Cái áo của tao là loại xịn lại treo trên cái móc vớ vẫn này ư?
Phương nhìn thấy một người đàn ông đang định dùng nắm đấm đánh người lễ tân đang co người vì sợ... Những kẻ cao sang bên cạnh thì làm ngơ...Paul lại gần, ngăn anh ta lại:
_ Có chuyện gì vậy anh Dave?
Dave nhìn lên, nói trong nỗi tức giận không thể kìm nén:
_ Nó làm bẩn áo anh... Lẽ ra ông nên đuổi thằng này từ lâu rồi ấy chứ? Làm với chả ăn!
Paul cười:
_ Áo bẩn thì giặt chứ làm sao anh lại tức giận như thế chứ? Hôm nay là sinh nhật ông mà!
Dave giơ tay lên toan đánh người phục vụ thì tự nhiên anh ta chới với và đổ ập xuống sàn nhà... Bạn gái của Dave hốt hoảng:
_ Dave, anh sao vậy?
Dave lồm cồm bò dậy, tức tím mặt:
_ Mày làm tao ngã phải không?
Người phục vụ vội lắc đầu:
_ Không ạ! Các ngài đây làm chứng nãy giờ tôi vẫn đứng im.
Một giọng nói vút cao buộc tội:
_ Tôi vừa nhìn thấy nó giơ chân lên!
_ À... Mày còn chối sao?
" Bịch "
Dave lại ngã lần nữa trong tiếng cười cố nén của những người xung quanh. Anh ta đứng dậy và lại ngã tiếp, đầu đập xuống sàn nhà đau điếng... Cô bạn gái, mặt đỏ ửng lên vì ngượng. Paul nhìn Phương, mỉm cười...
Dave sợ hãi không dám đứng dậy nữa. Paul ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười:
_ Anh Dave, anh còn đánh người vô lý nữa không?
Dave thở hổn hển:
_ Không! KHông dám!
Phương thản nhiên:
_ Vậy thì đứng lên được rồi đó!
Mọi người nhìn ra, ngạc nhiên. Dave bò dậy, cố tỏ ra lịch sự dù gương mặt anh ta đang căng lên vì tức giận:
_ Sao cô biết có thể đứng lên được!
Phương xọc hai tay vào túi áo, đủng đỉnh nói:
_ Vì tôi cho phép anh đứng dậy mà!
_ Cô? _ Người bạn gái của anh ta kêu ré lên.
Paul cởi áo khoác ngoài đưa cho người phục vụ. Anh nhún nhẹ vai, trên môi vẫn giữ nụ cười thoải mái:
_ Đây là bạn gái của tôi... Cô ấy là Tố Phương!
Một cô gái hỏi hớt ngang:
_ Còn Eliza đâu?
_Đừng ngớ ngẩn thế! _ Paul châm chọc _ Có ai trong các vị đều chỉ có duy nhất một mối tình đâu?
Dave vừa phủi lại áo, vừa ném cái nhìn ác cảm về phía Phương:
_ Cô này thì không chắc chắn đâu Paul!
Phương cởi áo khoắc ngoài ra, thản nhiên nhìn lại... Mọi người cố gắng gạt bỏ tò mò, lục tục kéo vào trong. Paul ngang nhiên nhìn ngắm cô, chặc lưỡi:
_ Nàng Lọ Lem lột xác à?
_ Có lẽ!
Phương mỉm cười. Bộ váy màu trắng ngà, mềm mại hẳn những đường nét trên cơ thể cô... Phương hiền ngoan như một con mèo nhỏ... Đi bên Paul, dáng thanh mảnh của cô khiến anh xúc động. Cảm giác muốn được che chở cho Phương lại cồn lên trong ngực!
*Trong phòng đặt một chiếc bàn tiệc dài đủ cho số người tham dự. Mọi người đứng làm thành hai hàng dọc theo cửa ra vào. Liền sau đó là một ông già cao nhưng gầy chống gậy đi vào, theo sau ông là một người phụ nữ ngoài 50 với vẻ đẹp quý phái... Mọi người cúi đầu chào. Phương biết ngay đây là ông bà nội của Paul. Ông già trông phúc hậu, gương mặt tràn đầy sự mãn nguyện nhưng vẫn phản phất đâu đó một nỗi buồn bảng lảng... Ông ngồi vào chiếc ghế đầu bàn và cho phép mọi người ngồi xuống. Do Paul là cháu yêu nên được sắp xếp ngồi cạnh ông, tiếp theo mới đến anh cả Dave.Dave vẫn không thôi nhìn Phương với đôi mắt hình viên đạn. Bên kia là mẹ của Paul và bà nội. Hai người cũng ném những cái nhìn sắc lẻm cho Phương. Mẹ Paul đứng dậy, nói:
_ Hôm nay ba vừa tròn 70 tuổi. Cả đại gia đình mình xin chúc mừng ba. Chúc ba khoẻ mạnh, điều hành công ty đi đến sự phồn thịnh vĩnh viễn...
Ông nội khẽ mỉm cười, cất giọng trầm trầm:
_ Ta đã nói với các con là đâu cần phải làm gì bày vẽ... Ta thích giản dị hơn. Hôm nay.. ừm... cũng nhân bữa tiệc này, ta sẽ chọn ta người thừa kế của mình... Nói thật ra, đến bây giờ ta mới chọn chứ không dấm sẵn đâu, nên nếu có đứa nào ganh tỵ thì... đừng nhìn mặt ta nữa!
Mọi người đều gật đầu. Giọng nói ông không vang nhưng có sức hút kỳ lạ, khiến mọi người phải im lặng, lắng nghe và hầu hết đều bị nhấn chìm trong sự sai khiến ngọt ngào đó...
Bạn gái của Dave ngồi cạnh Phương thì thầm với người yêu một cách cố ý:
_ Anh yên tâm! Dù Paul có được yêu quý đến mấy thì cũng sẽ không được chọn đâu... Nghe nói người yêu của cậu ta là một người làm trong nhà đấy!
" Bịch!"
Mặt cô ta úp vào chiếc đĩa đựng bánh ngọt. Cô ta ngẩng lên sau cơn choáng váng, và la toáng lên:
_ Dave, cô ta đập mặt em xuống!
Dave bật dây, gương mặt đỏ au vì giận dữ:
_ QUá lắm! Paul... chú dạy cô người yêu... mất dạy của chú đi!
Ông già nhướng mày, cất giọng để ngăn cơn bùng nổ của Paul:
_ Dave, cháu nói gì thế? Đừng bất lịch sự như vậy ở nơi này!
_ Nó làm cháu ngã sấp ngửa ở cửa, rồi làm cho người yêu cháu...
Cô người yêu bỏ chạy vào phía trong. Paul cau mày:
_ Anh không có bằng chứng nghe chưa?
_ " Á"
Một cô gái xinh đẹp kêu lên khi ly rượu vang trên tay cô bắn tung toé lên mặt. Phương cười:
_ Chị không nên uống trước khi mà tiệc chưa bắt đầu. Vậy là bất lịch sự đấy!
_ Cô... cô làm gì?
Phương lắc nhẹ đầu:
_ Chẳng làm gì cả ngoại trừ một quả nho bắt vào cốc của chị thôi mà...
Dave đã gần bình tĩnh lại, nắm lấy câu nói của Phương, đắc thắng:
_ Đấy! Cô ta tự thú nhận rồi... Ông tống cổ cô ta ra ngoài thôi!
Paul nhéch môi:
_ Anh nên tôn trọng tôi một chút chứ?
Phương đăm đăm nhìn Dave, nói như buộc tội:
_ Anh không xứng đáng với vị trí anh đang có khi mà anh đối xử với người dưới quyền như thế! Còn chị người yêu của anh, chị ta nói xấu tôi, lại còn khích bác người em của anh... Tôi không thích loại phụ nữ ba hoa ấy!
_ Cô...
Ông già phẩy tay như muốn chấm dứt cuộc tranh luận không mấy hay ho:
_ Thôi, chờ cô gái đó vào rồi thì... bắt đầu... Ta hơi mệt rồi đấy!
Mọi người im lặng. Paul nhìn Phương một cái, mỉm cười như đồng tình, động viên...