- 20 -
Phương mở mắt, thất vọng vì nhìn thấy ánh sáng trắng của chùm đèn phía trên trần nhà. Cô biết mình hẵng còn sống! Đầu cô quay mòng mòng, nhưng cô cũng nhận biết được mình đang ở đâu, và cái dáng cao lớn ở phía ban công kia là ai! Cô khẽ cựa mình, chỉ xoay được chút ít vì người nặng như đá. Mọi thứ bỗng trống rỗng đến lạ lùng. Không còn ý nghĩ nào tồn tại trong đầu cô nữa… Ừm, Phương hít nhẹ một hơi… ầm ầm sau đó là những hình ảnh nhòe nhoẹt nước mưa tràn vào. Nhưng cô không khóc được nữa… Hình như thế sẽ càng làm cho nỗi đau thêm bỏng rát…
Paul đi vào trong, nhận ra Phương đã tỉnh, gương mặt anh ánh lên một nụ cười giản dị…
_ Em không sao rồi!
Phương mệt mỏi nhìn lên, không nói được gì!
_ Em làm anh hết hồn khi trở về đấy! Dù sao thì cũng đừng đầy đọa mình như thế chứ?
_ Em xin lỗi! _ Phương thì thầm.
Paul ngồi xuống cạnh giường, nắm nhẹ bàn tay lạnh giá của cô, áp vào mặt anh… Phương rùng mình vì hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang tay mình… Đó là sự sống, là niềm tin và hy vọng…
_ Em hãy hiểu cho cậu ấy! _ Pauk dịu dàng khi mắt Phương mở to vô hồn_ Cậu ấy yêu em hơn tất cả mọi thứ trên đời… Cậu ấy không muốn làm em đau, không muốn em bơ vơ… không muốn em lúc nào cũng khóc đau khổ… nên cậu ấy sẵn sàng nhận về mình những óan hận… Em hiểu không?
Một giọt nước mắt rơi nhẹ xuống gối, Phương khẽ xoay đầu, quay đi.
_ Nếu là anh… anh sẽ không thể làm được như thế đâu! Cậu ấy dũng cảm quá…
_ Nhưng anh ta đã đuổi em đi… mà không đuổi theo!
_ Và vì thế mà em bỏ cuộc? _ Paul buông tay Phương ra, xoay mặt cô lại để cô có thể nhìn rõ những cảm xúc trên gương mặt mình._ Em chấp nhận vĩnh viễn mất cậu ấy?
Nhật Duy là của cô! Phương lặng đi với ý nghĩ đó. Không ai có thể cướp anh ra khỏi cô dù là ông trời đi nữa… Năm năm rồi, phải, đã quá lâu cho những đợi chờ, quá lâu để cây mần có thể mọc lên thành một cái cây cứng cáp. Bây giờ, Phương sẽ là người bảo vệ nó… Gió mưa có là gì? Bão táp có là gì?
_ Không!_ Phương mỉm cươi nhẹ_ Nhật Duy là của em!
Paul cũng mỉm cười như động viên. Ánh mắt Phương ngời lên một ngọn lửa rực cháy khiến Paul không thể nhìn cô lâu hơn được. Anh quay đi, nghe lòng dậy lên một cơn bão. Đã có lúc anh nghĩ tới chuyện cô không thể tìm thấy Nhật Duy trong bệnh viện đó để rồi anh có thể đưa cô về Mỹ, an ủi cô bằng tình yêu không bao giờ cạn của mình, và rồi cô sẽ quên … giống như chưa từng có những chuyện đau lòng này. Nhưng anh đã sực tỉnh được ngay ra khỏi cơn mơ dối trá và độc ác đó. Anh không có đủ dã tâm để dứng nhìn Phương trượt xuống vực thẳm, và chắc chắn cũng không đủ sức mạnh để kéo cô lên. Tình yêu của anh ư? Một thứ tình đơn phương nồng cháy, lúc nào cũng có thể cất cánh, lúc nào cũng có thể len lỏi trong những hoàn cảnh éo le nhất để đến với cô, nhưng … chỉ có thể ở phía xa mà đứng nhìn, vì chỉ là một khối tình riêng lẻ… Paul ngước mắt nhìn ra ngoài. Cơn mưa trái mùa đã ngừng hẳn, trời trong lành và cao ngăn ngắt. Phương có lẽ cũng hiểu rằng, tình yêu có thăng có trầm, con người ta phải chấp nhận đối mặt kể cả với những gì thương yêu nhất để vươn lên, để giành chiến thắng… Duy đã giành chiến thắng với bản thân mình, nhận nỗi u sầu chỉ với mong ước người mình yêu thôi day dứt… Còn Phương, em phải vượt những hai thử thách, tình yêu của Nhật Duy, và với cả tình yêu của mình… Cuộc sống đúng là éo le thay!
_ Paul… em cảm ơn anh!
_ Đừng nghĩ rằng anh hơn người! _ Paul quay vào, nhìn cô với cái nhìn xanh thăm thẳm_ Anh cũng như người ta thôi, chỉ có điều anh không đủ dũng cảm để nhìn em khóc… Và càng không có gan mất em …
_ Em thật ngốc phải không nhỉ? _ Phương đưa tay gạt nước mắt _ Em lúc nào cũng nghĩ mình sẽ không hối hận với những sự chọn lựa của mình, không day dứt với những gì đã qua… Nhưng em thì luôn làm ngược lại, khiến cho anh, cho Nhật Duy, cho chính bản thân mình bị tổn thương sâu sắc. Người con gái như em… sao ông trời không trừng phạt? Sao lại để anh phải chịu khổ? Sao lại bắt Nhật Duy phải chịu đựng căn bệnh đó? Sao lại bất công như thế? Sao không phải là em?
_ Vì nếu là em… thì anh và Nhật Duy sẽ càng khổ hơn bây giờ gấp trăm, gấp nghìn lần… Em hiểu không?
Phương mở to đôi mắt còn đẫm lệ khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Paul. Ánh mắt xanh thăm thẳm ngời lên một niềm hạnh phúc, một niềm biết ơn sâu xa đối với tạo hóa… Đó là chọn lựa của những người đàn ông Phương yêu quý… Số phận là như thế! Phương mỉm cười, và vì thế, cô càng không thể chỉ biết khóc lóc an bài nó… Cô sẽ chiến đấu tới cùng vì tình yêu của mình, không, quan trọng hơn thế nhiều, vì Nhật Duy, đúng, chỉ vì Nhật Duy mà thôi!