- 21 -
Buổi chiều, cơn sốt của Phương giảm nhẹ, cô có thể rời khỏi giường mà không còn cảm giác quay cuồng nữa. Paul thì đã quay vào với công việc của mình trong phòng riêng. Công việc ở công ty không thể thiếu vắng sự chỉ đạo của anh, dù chỉ một ngày… Vì cô mà anh chấp nhận vất vả như thế, Phương không thế để anh lo lắng thêm. Cô chải lại mái tóc, nở một nụ cười trong gương, quyết tâm lần này không thể để bị từ chối nữa… Một lần là quá đủ cho cả hai rồi!
Cô đi xuống quầy tiếp tân, dặn dò nhân viên thường trực vài điều rồi bước vào tắc xi với những bước đi dài nhưng vững chắc. Phía trên cửa sổ tầng 5, Paul đứng lặng lẽ nhìn theo cô… Anh biết, sau lần này tình yêu của anh chỉ còn là trong ký ức mà thôi!
Chiếc xe xé gío lao thẳng tới con đường phía trước. Phương ngồi im, để đầu óc được thảnh thơi. Hiện tại, cô không biết mình sẽ phải đối mặt với thái độ nào của Duy, và sẽ phải bắt đầu ra sao… Duy có thể lạnh nhạt, thờ ơ, nhưng cũng có thể có chút nhiệt tình như khi người ta đón bạn cũ… Cô đã van xin anh để có được chút nhiệt tình đó, nhưng giờ thì không thể. Tình yêu đâu thể épmình trong cái vỏ chật chội của tình bạn bấp bênh ấy được? Duy không cần, cô cũng không cần…
Phương đưa mắt nhìn ra hai bên đường. Nắng đổ nhẹ trên những bức tường, trên những cái mái chìa ra từ các cửa hàng, và nằm lọt từng khoảng nhỏ trên vỉa hè rộng rãi. Yên bình đến lạ lùng. Phương lâng lâng một cảm giác khó tả, khi ký ức lại ngập tràn sắc nắng và nụ cười của Duy trong những ngày tháng cũ. Tưởng cũ như không phải là cũ! Cứ nghĩ rằng cô có thể sống được với những ngần ấy kỷ niệm, nhưng không, như thế thì ít ỏi quá. Chỉ có một năm… nếu thời gian quá dài cho quãng đời về sau, một năm sẽ chỉ còn lại là con số nhỏ bé cùng với những mảng ký ức không rõ nét. Thế thì tội nghiệp cho Phương lắm, tội nghiệp cho tình yêu của cả hai người… Duy phải sống với cô và phải tạo thêm nhiều kỷ niệm nữa, để những ngày tháng còn lại không còn là những ngày trôi đi vô vị!
Đến trước cổng bệnh viên, Phương giật mình rời khỏi những ý nghĩ. Quay sang trả tiền cho tài xế, Phương cố gắng nghĩ đến điều tốt lành ở phía trước. Bước ra khỏi xe, cô thấy bầu trời như trong xanh hơn, ánh nắng như dịu dàng hơn… Mặt trời duy nhất của cô cũng như thế… Dịu dàng sưởi ấm cho trái tim cô, anh không thể bỏ đi khi cô lúc nào cũng cần đến anh để soi rõ con đường đời phía trước! Anh phải biết như thế, phải thấy rằng anh quan trọng như thế nào… Dù phía trước là bóng tối vĩnh viễn, thì cũng không có nghĩa, quãng đường này cũng tối đâu anh!
Phương đi lên cầu thang, nghĩ đến chuyện sẽ phải giáp mặt với Phạm Tố Phương ở trong phòng, nhưng bước chân cô vẫn không chùn lại. Phía trước, phải là những tháng ngày rực rỡ nhất!
Phòng của Duy vang lên những giai điệu nhẹ nhàng, không phải tiếng violon, mà là tiếng hát của một nam ca sỹ nào đó… Phương dừng lại, lắng nghe…
“ I stand alone in the darkness. The winter of my life came so fast. Memories go back to my childhood. I still recall…”
Cửa phòng khép hờ nên tiếng hát có thể vang xa, buồn da diết… Phương đẩy cửa vào. Trong phòng không có một chút ánh sáng nào, ánh sáng duy nhất bây giờ là phía cửa, nơi Phương đang đứng. Nhật Duy khẽ mở mắt, quay cuồng trong hai luồng suy nghĩ lúc nào cũng giằng xé anh khi Phương xuất hiện. Cô ấy quay trở lại sau cơn mưa giống như một cầu vồng bảy sắc, chiếu sáng khoảng đời đang đi dần vào bóng đêm của anh. Vậy mà anh không thể giang tay ra để đón nhận, không thể làm gì khi nước mắt cô rơi.. Sao hắt hủi mãi mà em không từ bỏ vậy Phương?
_ Em không dễ dàng bị đuổi đi như thế! _ Phương mỉm cười nhẹ, bước thêm những bước kiên định về phía trước_ Em đã rút ngắn được khoảng cách với anh, Duy ạ! Làm sao em lại có thể từ bỏ cơ hội được ở bên người em yêu nhất trên đời này chứ?
Duy cũng mỉm cười, nhẹ nhàng:
_ Cô là ai nhỉ?
_ Em là người yêu của anh! _ Phương dừng lại, khẳng định chắc nịch_ Và em không chấp nhận thái độ hắt hủi lạ lùng của anh vào ban sáng.
_ Nếu biết đó là hắt hủi sao cô không bỏ đi? Cô bỏ đi ngay cả khi tôi yêu thương cô nhất cơ mà? _ Duy nhướng mày, cay nghiệt nói thêm_ Cô đã từ bỏ sao còn quay lại? Để thương hại, phải chăng?
Phương mệt mỏi lắc đầu. Trái tim cô đập dồn dập trong lồng ngực khiến cho khuôn mặt chợt ửng hồng lên như bị sốt. Phương nắm chặt lấy cái sắc tay, cố giữ cho đôi chân mình thật vững… Như thế có là gì so với cái chết, so với sự chia ly vĩnh viễn cơ chứ? Dù có bị đày đọa đến xuống tận chín tầng địa ngục cô cũng cam chịu cơ mà… Huống hồ, trước mặt cô là người mà cô yêu, là người hiểu cô hơn ai hết trên đời này…
_ Nếu có thể quên cô ngay thì đúng là ngụy biện! _ Duy nói giống như đang kể chuyện người khác_ Nhưng cũng có nhiều chuyện lạ lùng lắm đã xảy ra. Tự dưng mà tôi bị bệnh, rồi tự dưng tôi tỉnh lại giữa những lớp sương mù vốn đã bao quanh tôi mấy năm trời… Tôi nhận ra tình yêu chỉ là một trò chơi giữa hai đứa trẻ!
_ Đó là anh lại lạc vào một đám sương mù khác! _ Giọng Phương khàn đi_ Nhật Duy, sao anh có thể tàn nhẫn đến thế? Sao có thể cứng rắn đến mức này cơ chứ? Bao nhiêu người chịu được, cớ gì em không chịu đựng được?
_ Chịu đựng cái gì? _ Duy cười nhạt _ Cái chết của tôi?
_ Phải! Cái chết của anh! _ Phương nén lòng, hét lên_ Rồi anh sẽ bỏ tôi mà đi, anh sẽ không nói gì nữa… Tôi sẽ đau buồn nhưng ít ra thì anh đã ở bên tôi cho đến lúc ấy… Tôi yêu anh mà… Tôi chỉ muốn ở bên anh, ở mãi bên anh…
Phương sụp xuống, khóc nức nở. Sao lại ra nông nỗi này? Sao lại bắt em chịu đựng nhiều như thế? Đã quá đủ rồi… Nếu anh chết thì mọi điều sẽ chấm dứt… kể cả cuộc sống của em!
Duy lặng người đi… Tiếng nhạc vẫn réo rắt, nhưng lời hát đã chuyển sang lời Việt…
“ Anh đi hoài
Anh đi mãi
Như cơn gió trong giấc mơ
Em có còn chờ anh. Chờ mỏi mòn?
Would you wait for me forever? …”
Em sẽ như thế phải không? Em sẽ chọn con đường cô đơn trong cuộc đời tấp nập này… chỉ để chờ anh vào một cuộc sống khác? Ai sẽ là người chăm sóc em khi em ốm? Ai sẽ là người lau những giọt nước mắt vô cớ mỗi khi em buồn? Ai sẽ sẽ chia những mệt mỏi sau mỗi ngày nặng nhọc? … Ai sẽ trở thành chỗ dựa cho cuộc đời em … nếu như anh ra đi?
Thế thì anh đành lòng sao được?
_ Xin lỗi! _ Giọng Duy khô khan, ánh mắt anh nhìn vô định ở một khoảng trống nào đó_ Đó là một điều không tưởng, tôi không thể đáp ứng được… Chúng ta ai cũng có những con đường riêng. Con đường của cô là một con đường bằng phẳng, sẽ có những bông hoa hồng thơm ngát ở hai bên. Cô cũng sẽ có người câm tay dắt đi hết con đường ấy… cho đến hết đời sẽ không phải cô đơn… Còn tôi, con đường ấy đã kết thúc. Mỗi người một phần số nên tôi cũng chẳng lấy gì làm buồn… Hình như đã qua rồi những bồng bột non trẻ, những vướng bận mà mình cứ tưởng rằng sẽ theo suốt hết cả cuộc đời… Khi cô già, cô sẽ thấy tôi nói đúng biết bao…
_ Em sẽ chờ anh! _ Phương ngẩng đầu lên, mỉm cười trong nước mắt_ Chờ hết cuộc đời này… Con đường mà anh nói, em sẽ đi ngược lại, sẽ dừng lại ở chỗ hai ta gặp nhau… sẽ chỉ đứng ở đó mà chờ… Anh có trở về hay không?
Duy quay đi, anh biết mình chỉ cần cố gắng lần này nữa thôi… Duy nhất chỉ lần này, cô ấy sẽ bước sang con đường khác, và sẽ chỉ biết đến những nụ cười mà thôi!
Phương đứng dậy, lau khô những giọt nước mắt trên gò má hồng nhạt của mình. Cô nhìn thẳng vào mắt Duy, không còn sợ sệt rằng sẽ phải chạm vào khối băng lạnh nữa. Cô nhấn giọng xuống:
_ Em sẽ chờ anh ở đó… Nơi bắt đầu và cũng là nơi chia xa của chúng ta… Anh đến hay không đến … đấy là câu trả lời cuối cùng của anh!
Phương xoay người, bước ra khỏi cửa… Cô chạm trán với Phạm Tố Phương ở bên ngoài. Bỏ qua cái nhìn sửng sốt đầy ngỡ ngàng của cô gái, Phương bước đi… Đây là lần cuối cùng thôi Duy ạ! Cơ hội cuối cùng của hai chúng ta!
Bảy giờ tối, Quốc Bảo và Bảo Quốc ngồi tán gẫu với nhau, bên cạnh là chiếc ti vi đang thông báo giờ. Duy ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã tối thẫm… và hình như có nhiều gió hơn buổi chiều… Phương mặc cái gì khi đến đây nhỉ? … Bộ váy ngắn mỏng manh hay là chiếc áo dạ ấm áp? Bộ đồ mỏng rồi… Nhưng làm sao Paul lại để Phương … phong phanh như vậy … Nhưng lúc chiều trong cô rất mỏng manh… rất nhỏ bé, phải, nhỏ bé đến đau lòng… Phương đang đứng ở đâu? Nơi mà chúng ta bắt đầu và nơi mà chúng ta chia xa ư? Vườn hồng…