Chương 28 KHU HÀNH CHÍNH PAS-DE-CALAIS, PHÁP-
BA CÂY SỐ hơi kém hơn hai dặm một chút, hay bằng bảy vòng rưỡi trên một đường đua bầu dục dài bốn trăm mét. Một vận động viên chạy đua theo cự ly tầm cỡ quốc tế có thể mong hoàn tất quãng đường ấy dưới tám phút; một vận động viên điền kinh đúng nghĩa chạy trong chừng mười hai phút. Nhưng với một người đàn ông trung niên đang mặc quần jean, mang đôi giày không chuyên dụng cho tập luyện thể thao và đã hai lần bị đạn bắn vào ngực, thì mười lăm phút trong một cuộc thi công bằng cũng không thể nào đạt được. Và đó là khi khoảng cách đúng ba cây số, ông thầm nghĩ, chứ nếu còn dài thêm vài trăm mét nữa thì giới hạn thời gian có thể ở ngoài giới hạn thể chất của ông.
Vẫn còn nhân từ vì con đường bằng phẳng. Thật vậy, bởi ông đang chạy về hướng biển nên con đường có độ dốc nhẹ ở một vài nơi, dù gió vẫn tạt mạnh và đều đều vào mặt ông. Bị một liều lượng adrenaline tăng lên đột ngột và cơn giận dữ kích động, ông xuất phát bằng một cuộc phóng chạy hết tốc lực điên cuồng, nhưng sau chừng một trăm mét, ông duy trì một tốc độ phỏng chừng là bảy phút mỗi dặm đường. Ông nắm chặt điện thoại trong bàn tay phải, nhưng lại luôn giữ tay trái trong trạng thái thả lỏng thư giãn. Hơi thở ban đầu còn nhẹ nhàng đều đặn, nhưng chẳng bao lâu đã trở nên đứt quãng, và phía sau cổ họng ông dày cộm lên như thể bị rỉ sét. Đó là lỗi tại Shamron, ông bực bội nghĩ thầm trong lúc giậm chân lên lề đường và nước mưa đang tạt vào mặt. Shamron và những điếu thuốc chết tiệt của ông ta.
Bên kia tòa nhà thương mại hoàn toàn chẳng có gì cả: không có nhà cửa hay đèn đường, chỉ có những cánh đồng đen tối với những hàng rào, và vạch sơn trắng đứt quãng ven đường hướng dẫn cho ông trong bóng tối. Khoảng trống giữa vạch trắng bằng chiều dài của chính vạch ấy, hai bước dài cho mỗi vạch sơn, hai bước dài cho mỗi khoảng trống. Gabriel sử dụng các vạch đó để giữ cho chuyển động của mình có nhịp điệu đều đều. Hai bước dài cho mỗi vạch sơn, hai bước dài cho mỗi khoảng trống. Mười lăm phút để vượt ba cây số.
“Nếu không thì sao?”
“Ông đang lãng phí thời gian đấy.”
Sau năm phút, hai bắp chân ông có cảm giác cứng như đá hoa cương, và ông đổ mồ hôi dưới sức nặng của cái áo khoác bằng da. Ông cố cởi áo khoác ấy ra trong khi chạy nhưng không được, vì thế ông tạm dừng vừa đủ để cởi nó rồi ném vào cánh đồng của một chủ trang trại. Khi bắt đầu phóng chạy trở lại, ông thấy một vòm sáng yếu ớt màu vàng ở chân trời. Rồi hai ánh đèn của một chiếc xe đang đậu nhô thẳng trên đỉnh một chỗ hơi dốc và tiến về phía ông với tốc độ cao. Đó là một xe tải nhỏ có bảng hiệu, màu xám xanh đã cũ mèm. Khi nó vọt nhanh qua trong một đám bụi mù, ông để ý thấy tài xế và hành khách, cả hai đều mang mặt nạ trùm đầu balaclava. Mấy đứa giao nhận hàng, ông thầm nghĩ, đang tới lấy tiền thưởng của chúng, ông chẳng buồn quay lại nhìn. Thay vào đó, ông cố quên đi cái bỏng rát ở bắp chân và những giọt mưa châm chích vào mặt mình. Hai bước dài cho mỗi vạch sơn, hai bước dài cho mỗi khoảng trống. Mười lăm phút để vượt ba cây số.
Khi cô ấy đã chết. Lúc đó các anh mới biết được sự thật...
Gabriel chạy hết quãng đường hơi dốc lên và lập tức trông thấy một chuỗi đèn sáng rực ở xa xa. Đó là những ánh đèn của Audresselles, ông nghĩ, một ngôi làng nhỏ ven biển tọa lạc ngay phía Nam hải đăng ở Cap Gris Nez. Ông kiểm tra giờ trên điện thoại di động. Tám phút đã qua đi, bảy phút còn lại. Những bước dài của ông bắt đầu chùn lại, và sau gáy có cảm giác tê dại. Ông xót xa vì đã không quan tâm chăm sóc thân thể mình tốt hơn, nhưng chủ yếu là nghĩ về Vienna, về một chiếc xe hơi đậu ở ven một quảng trường tuyết phủ. Về một động cơ không thể khởi động ngay lập tức vì một quả bom lấy năng lượng từ ắc quy. Ông ngó điện thoại, chín phút đã qua đi, sáu phút còn lại. Hai bước dài cho mỗi vạch sơn, hai bước dài cho mỗi khoảng trống.
Ông đưa điện thoại lên miệng. “Các anh đã lấy được tiền rồi đúng không?”
Giọng nói đáp lại sau vài giây.
“Đã lấy rồi. Cảm ơn rất nhiều.”
Giọng nói mong manh vô hồn, toàn nhấn sai trọng âm. Dù vậy, ông vẫn quả quyết rằng nó vang lên trong cảm giác tràn trề niềm vui sướng.
“Hãy cho tôi thêm thời gian, ông hét lớn.”
“Không thể nào.”
“Tôi làm không nổi.”
“Phải cố gắng nhiều hơn đi.”
Ông nhìn đồng hồ. Mười phút đã qua đi, năm phút còn lại. Ba bước dài cho mỗi vạch sơn, ba bước dài cho mỗi khoảng trống.
“Anh đang tới cứu em đây, Leah,” ông hét lớn vào trong gió. “Đừng vặn chìa khóa nữa. Đừng vặn chìa khóa khởi động máy.”
Ông chạy nước rút qua một ngôi nhà nằm dài ra trong trang viên, còn mới nhưng lại được xây trông có vẻ cổ kính, và ngay lập tức cảm thấy sức hút của biển. Con đường dốc xuống nơi đó, và mùi biển có vị của cá và muối trên lưỡi Gabriel. Một biển báo như ma hiện hình từ trong bóng tối chỉ rõ có bãi biển ở đằng trước hai trăm mét. Và sau đó ông trông thấy chiếc Citroen. Nó đang chờ đợi trong một bãi cát nhỏ để đậu xe, hai đèn trước của nó đang nhìn chằm chằm vào mặt ông, dường như đang chăm chú theo dõi trong lúc ông vượt rào phóng tới chỗ nó như một thằng điên, ông liếc đồng hồ trên điện thoại. Mười ba phút đã qua đi, hai phút còn lại. Ông sẽ làm việc đó với thời gian còn lại. Tuy thế, ông vẫn buộc mình phải rướn tới đích của cuộc đua, vừa giậm bàn chân trên nhựa đường vừa quật hai cánh tay cho tới khi tưởng chừng tim ông sẽ nổ tung, vì thiếu dưỡng khí, đầu óc ông bắt đầu giở trò. Trong phút chốc, ông thấy một chiếc Citroen đậu gần bờ biển, nhưng kế tiếp lại là một chiếc xe sedan hiệu Mercedes màu xanh đậm trong một quảng trường tuyết phủ ở Vienna, ông khẳng định mình nghe tiếng động cơ cứ cố rú lên, rồi sau đó còn nhớ tiếng thét đứt quãng nói gì đó vang lên trước khi ông bị lóa mắt vì ánh chớp lóe của một vụ nổ. Những đợt sóng do bom nổ va đụng vào ông với sức mạnh của một chiếc xe hơi tăng tốc, thổi ông bay bổng lên. Ông nằm trên nhựa đường lạnh giá trong rất nhiều phút, vừa hớp hớp không khí vào để thở, vừa tự hỏi không biết đó là hiện thực hay chỉ là ảo mộng.