← Quay lại trang sách

Chương 27 THỊ TRẤN GRAND-FORT-PHILIPPE, PHÁP-

KHI GABRIEL VÀO phòng mình ở Khách sạn Biển, ông thấy Keller đang ngồi tựa lưng trên giường, một điếu thuốc đang cháy giữa hai ngón tay và y đang chăm chú xem ti vi. Trên màn ảnh đang phát lại một trận đấu trong giải bóng đá Ngoại hạng Anh, đội Fulham đấu với đội Arsenal. Âm thanh đã được tắt.

“Thoải mái nhỉ?” Gabriel hỏi.

“Tôi đã thấy ông lái xe đi.” Keller nhắm cái điều khiển vào màn ảnh nhỏ và bấm nút tắt đi. “Sao rồi?”

“Cô ta vẫn còn sống.”

“Tệ hại cỡ nào?”

“Thật tồi tệ.”

“Ta làm gì bây giờ?”

“Chờ điện thoại reng.”

Keller bật ti vi lên và đốt một điếu thuốc nữa.

Lần này, Gabriel đã không còn giữ được bản tính nhẫn nhịn. Ông cố lãng quên bằng cách xem trận đấu bóng đá, nhưng hình ảnh những anh chàng cao lớn, mặc quần đùi rượt theo một quả bóng quanh sân cỏ dường như đang đả kích ông. Sau cùng, ông pha thêm một tách Nescafe quỷ quái đậm đặc gấp đôi và ngồi uống ở chốt canh gác của mình trong khung cửa sổ. Dòng nước triều dâng trong nhánh sông đã đổi chiều, chảy vào thay vì rút ra. Ông ngó đồng hồ trên cổ tay. Giờ giấc đã không thay đổi từ lần kiểm tra trước: 3:22 sáng. Đó là một sự kiện có thể chứng tỏ, ông nhủ thầm, chẳng bao giờ có gì tốt đẹp xảy ra vào lúc 3:22 sáng.

“Chúng sẽ không gọi lại đâu,” ông nói cho mình nghe hơn là nói với Keller.

“Dĩ nhiên bọn chúng sẽ gọi đấy.”

“Làm sao anh có thể chắc chắn như vậy chứ?”

“Vì bọn chúng đã đi quá xa rồi. Và hãy ghi nhớ một điều nữa,” y nói thêm. “Đến thời điểm này, bọn chúng hết sức muốn tống khứ Madeline đi, cũng như ông muốn cô ấy trở về.”

“Đó chính là điều tôi e ngại.”

Keller nhìn ông rất nghiêm túc. “Ông ngủ lần cuối là khi nào thế?”

“Tháng Chín.”

“Ông có thể để cho tôi giao tiền hay không?”

“Dù thế nào thì cũng không thể.”

“Tôi đã phải yêu cầu đấy.”

“Tôi đánh giá cao nghĩa cử đó.”

Keller nhăn nhó nhìn ti vi. Hiển nhiên, là ai đó đã ghi được một bàn thắng vì các anh chàng mặc quần đùi nhảy lưng tưng như trẻ con trên một sân chơi. Nhưng Gabriel không làm vậy; ông đang đăm đăm nhìn xuống nước trong nhánh sông triều dâng và nghĩ tới Madeline đang cào móng vào mu bàn tay đến trầy xước da. Do đó, khi cuối cùng điện thoại reng lên lúc 3:48 sáng, nó làm ông giật nẩy mình như vừa nghe tiếng thét của một phụ nữ đang khiếp sợ. Cái giọng ấy nói với ông, mong manh vô hồn và toàn những từ nhấn sai trọng âm. Sau vài giây ông nhìn Keller và gật đầu một cái.

Tới giờ rồi.

Nhân viên trực đêm chẳng thấy đâu cả. Gabriel bỏ chìa khóa của cả hai phòng vào ngăn kéo sau bàn giấy rồi lăn hai va li ra con đường ướt mưa. Khối động cơ của chiếc Passat vẫn để chạy không từ chuyến đi trước, ông chất hai va li vào cốp xe rồi leo lên ngồi sau tay lái. Điện thoại bắt đầu reng khi ông đang đóng cửa lại. Ngay lập tức ông chỉnh máy theo chế độ PHÁT LOA như đã được hướng dẫn.

“Hãy đi đến A16 rồi tiến về Calais,” giọng ấy nói. “Và làm gì thì làm, cũng không được cúp máy. Nếu kết nối tắt thì cô gái phải chết.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu máy tôi hết pin?”

“Không được,” giọng ấy nói.

Đó là một xa lộ bốn làn xe, có đèn chiếu sáng dải phân cách trung tâm và những thửa đất trang trại bằng phẳng như mặt bàn ở hai bên đường. Gabriel duy trì tốc độ ở giới hạn ghi trên biển báo là chín mươi cây số một giờ, mặc dù xa lộ ấy gần như trống không chẳng có xe cộ lưu thông nào khác. Ông lái xe bằng một tay, tay kia cầm điện thoại, theo dõi kỹ đồng hồ báo điện năng. Phần lớn thời gian nó vẫn có năm vạch, nhưng sau vài giây bồn chồn lo lắng nó hạ xuống chỉ còn ba vạch.

“Ông đang ở đâu?” cuối cùng giọng nói ấy hỏi.

“Đang tới gần lối ra đường D219.”

“Cứ tiếp tục đi.”

Ông làm theo. Lại thêm những thứ y như trước: thửa đất trang trại và đèn đường, rất ít xe cộ lưu thông, các vạch di chuyển trên ô kiểm soát pin của điện thoại. Lần kế tiếp, giọng đó cất lên giữa một cơn giông nhiễu xạ.

“Ông đang ở đâu?”

“Đã tới đường D940.”

“Cứ tiếp tục đi.”

Đường truyền năng lượng biến đi, tín hiệu bị mất.

“Ông đang ở đâu?”

“Đang tới gần cầu vượt ở đường A216.”

“Cứ tiếp tục đi.”

Khi ánh đèn của thị trấn Calais xuất hiện, ông thôi không chờ các câu hỏi nữa. Thay vào đó, ông cho biết đang ở đâu trên lộ trình của mình, chỉ để phá vỡ nhịp điệu đều đều của những hướng dẫn gọi và đáp. Đầu dây bên kia vẫn im lặng cho tới khi Gabriel thông báo đang tới gần ngã rẽ ra đường D243.

“Đi đường ấy,” giọng đó nói nghe như một câu hỏi chứ không phải là mệnh lệnh.

“Hướng nào?”

Câu trả lời đến vài giây sau. Bọn chúng muốn ông tiến về hướng Bắc, về phía biển.

Thị trấn kế tiếp là Sangatte, một cụm những ngôi nhà nhỏ bằng đá bị gió quất vào, trông như thể đã bị nhổ lên từ miền thôn dã nước Anh rồi cắm xuống đất Pháp. Từ nơi đó, chúng hướng dẫn ông đi xa hơn về hướng Tây dọc theo Eo biển Manche, qua các làng Escalles, Wissant và Tardinghen. Có những khoảng thời gian kéo dài rất nhiều phút không có hướng dẫn nào cả. Gabriel không nghe được gì ở đầu dây bên kia, nhưng ông có cảm giác kết cục đang dần được hé lộ. Ông quyết định đã đến lúc phải thúc đẩy chúng giải quyết vấn đề.

“Còn bao xa nữa?” ông hỏi.

“Ông đang tới gần đấy.”

“Cô gái đâu?”

“Cô ấy vẫn an toàn.”

“Vụ này kéo dài như vậy là đủ rồi,” Gabriel cáu kỉnh nói. “Các anh đã thấy tiền rồi, đã biết không có ai theo tôi. Chúng ta hãy giải quyết cho xong để cô ta về nhà chứ.”

Có một khoảnh khắc im lặng trên đường dây. Rồi giọng ấy hỏi, “Ông đang ở đâu?”

“Tôi đang đi ngang qua Audinghen.”

“Ông thấy vòng xoay chưa?”

“Chờ đã,” ông vừa đáp vừa chạy vòng một khúc quanh trên đường. “Rồi, tôi thấy được rồi.”

“Vào vòng xoay, theo lối ra thứ nhì và đi năm mươi mét.”

“Sau đó làm gì?”

“Dừng lại.”

“Đó là nơi cô ta đang ở sao?”

“Cứ làm theo lời bọn ta đi.”

Gabriel tuân theo sự hướng dẫn. Chẳng có dải đất ven đường, nên ông không có lựa chọn nào, đành phải lái xe trên lề đường thấp bằng bê tông rồi đậu xe trên lối đi dành cho người đi bộ có trải nhựa đường. Ngay trước mặt ông sửng sững một tòa nhà thương mại kiểu nào đó, dài và thấp, có ống khói lò sưởi ở hai đầu mái ngói màu đỏ. Bên phải ông là một đồng lúa đang quằn quại trong mưa gió. Và bên kia cánh đồng là biển cả.

“Ông đang ở đâu?” giọng đó hỏi.

“Năm chục mét qua khỏi vòng xoay”

“Tốt lắm. Bây giờ hãy tắt máy và nghe cho kỹ đây”

*

Những lời chỉ dẫn hiển nhiên đã được tải vào máy vi tính trước, vì chúng cứ phát ra thành một dòng rời rạc nhưng đều đặn. Gabriel phải mở cốp xe và ném chìa khóa vào cánh đồng bên tay phải. Madeline đang ở chừng ba cây số xuôi theo con đường, trong ngăn trữ hàng đằng sau của một chiếc Citroen C4 màu xanh sẫm. Chìa khóa để mở xe ấy được giấu trong một cái hộp có từ tính trong hốc lõm phía trên bánh xe trước bên trái, ông phải cầm điện thoại trên tay cho tới khi đến chỗ chiếc xe, và vẫn mở kết nối để chúng có thể nghe thấy mình. Không có cảnh sát, không có yểm trợ, không có bẫy rập.

“Như vậy không được tốt lắm,” ông nói.

“Ông có mười lăm phút.”

“Nếu không thì sao?”

“Ông đang lãng phí thời gian đấy.”

Một hình ảnh lóe lên trong đầu Gabriel. Cô gái trong xà lim đang tự cào cấu đến chảy máu.

“Tôi chẳng thể chịu đựng chuyện này thêm nữa.”

“Tôi biết:

“Ông phải đưa tôi ra khỏi đây.”

“Tôi sẽ làm.”

Gabriel leo ra khỏi xe rồi vung tay ném chìa khóa thật mạnh, ông đoán rằng nó đã rơi tõm xuống Eo biển Manche. Sau đó, ông đánh dấu thời gian trên điện thoại di động rồi phóng chạy.

“Vẫn tiếp tục chứ?” giọng đó hỏi.

“Tiếp tục,” ông đáp.

“Nhanh lên,” giọng đó nói. “Mười lăm phút, hay cô gái phải chết.”