Chương 56 QUẢNG TRƯỜNG LUBYANKA,
MOSCOW
CHÍNH VÀO NHỮNG lúc như thế này, Đại tá Leonid Milchenko thầm nghĩ, tầm cỡ mênh mông của nước Nga là một lời nguyền rủa chứ chẳng phải một phúc lành. Hắn đang đứng trước một tấm bản đồ trong văn phòng của hắn ở Quảng trường Lubyanka, Vadim Strelkin đang ở bên cạnh hắn. Chúng vừa trở về từ Điện Kremlin, nơi Tổng thống liên bang hay chính Sa hoàng vừa ra lệnh đừng tốn công mất sức tìm kiếm ba người mất tích. Sa hoàng không có ý định giải thích vì sao lại quan trọng đến thế, chỉ là điều ấy liên quan đến lợi ích sống còn của liên bang và quan hệ với Vương quốc Anh. Chính Strelkin trong lúc lái xe trở về Lubyanka đã nhắc Milchenko nhớ Volgatek vừa mới bảo đảm quyền khoan dầu sinh nhiều lợi nhuận ở Bắc Hải.
“Anh nghĩ Volgatek đã mau chóng lôi kéo để đạt được giấy phép ấy sao?” bây giờ đại tá hỏi, mắt vẫn nhìn bản đồ.
“Tôi không muốn vội vàng đánh giá tình hình khi chưa nắm rõ tất cả các sự kiện,” Strelkin thận trọng đáp lại.
“Bọn ta làm việc cho FSB, Vadim ạ. Bọn ta chẳng bao giờ lo lắng vì các sự kiện.”
“Ông biết người ta gọi Volgatek là gì, phải không ông chủ?”
“Công ty Dầu khí KGB.”
Strelkin không nói gì hết.
“Ta hãy giả sử Volgatek đã giở trò không ngay thẳng khi bảo đảm giấy phép ấy,” tên đại tá nói.
“Hiếm khi họ làm thế. Chí ít đấy là điều người ta nghe thấy trên các đường phố.”
“Cứ giả sử họ đã hối lộ ai đấy.”
“Hoặc còn tệ hại hơn thế nữa.”
“Và ta cứ giả sử tình báo Anh đã phản ứng lại bằng cách cố cài một gián điệp vào công ty ấy.”
“Cứ cho là thế đi,” Strelkin gật đầu.
“Và cũng cứ giả sử bọn Anh đã lắng nghe khi Zhirov lôi người của bọn chúng vào xe hơi và bắt đầu tra hỏi những câu hóc búa.”
“Có lẽ bọn chúng đã làm thế.”
“Và bọn Anh đã cho rằng người của bọn chúng đang lâm nguy.”
“Đúng là lâm nguy thật.”
“Và bọn Anh đã phản ứng lại bằng cách lôi người của bọn chúng ra.”
“Với tổn hại cao nhất.”
“Và bọn chúng đã đưa Zhirov và tài xế đi.”
“Có lẽ bọn chúng chẳng có lựa chọn nào.”
Đại tá chìm vào im lặng trầm tư. “Thế thì bây giờ Zhirov ở đâu?” sau cùng hắn hỏi.
“Sau cùng anh ta sẽ xuất hiện thôi.”
“Còn sống hay đã chết?”
“Bọn Anh chẳng thích mokriye deia đâu.”
“Anh từng nghe một điều như thế từ đâu vậy?” Milchenko bước một bước tới gần bản đồ hơn. “Nếu như anh là bọn chúng, anh sẽ buộc lòng phải làm gì ngay bây giờ?”
“Tôi sẽ cố gắng đưa người của mình ra khỏi đất nước này càng nhanh càng tốt.”
“Anh sẽ làm điều ấy bằng cách nào?”
“Tôi cho rằng mình sẽ lái xe đưa hắn ra một trong những nơi biên giới giao nhau ở phía Tây, nhưng con đường xuất ngoại nhanh chóng nhất là Sheremetyevo.”
“Hắn sẽ mang một hộ chiếu khác.”
“Và mang một bộ mặt mới,” Strelkin thêm vào.
“Anh đến Khách sạn Ritz đi,” đại tá bảo. “Lấy một số ảnh của hắn từ đội bảo vệ khách sạn. Rồi sau đấy đưa các bức ảnh ấy tận tay mọi nhân viên kiểm tra hộ chiếu và dân quân ở Sheremetyevo.”
Strelkin bắt đầu bước về phía cửa.
“Còn một việc nữa, Vadim.”
Strelkin dừng lại.
“Cũng làm việc ấy ở St. Petersburg luôn,” đại tá bảo. “Chỉ làm qua loa cốt để bảo đảm thôi.”
Người đàn ông được đề cập tới vào giờ phút đó đang nghỉ ngơi thoải mái trong một dacha ở Tver Oblast cùng với các đội viên Israel khác. Ít lâu sau 5:00 sáng, lại qua một đêm không ngủ nữa, họ rời khỏi dacha từng nhóm hai hay ba người và tiến về ga xe lửa ở Okulovka - tất cả trừ Christopher Keller một mình ở lại dacha để canh chừng Pavel Zhirov và tài xế của hắn.
Chuyến xe lửa từ Okulovka khởi hành trễ, không đúng như thế với chuyến bay 625 của hãng El Al. Máy bay rời sân bay Ben Gurion ngay tức thì lúc 1:10 sáng và hạ cánh xuống St. Petersburg sớm hơn dự định hai phút, lúc 8:03 sáng. Phi hành đoàn trong buồng lái và khoang tàu gồm mươi hai thành viên lưu lại trong máy bay cho tới khi trống không chẳng còn hành khách nào. Rồi sau khi thông quan, họ leo lên một chiếc xe tải phục vụ dưới mặt đất không để bảng hiệu của hãng El Al để đi hai mươi phút tới Khách sạn Astoria, nơi họ đã đặt phòng để lưu trú trong ngày. Một trong các tiếp viên hàng không là một phụ nữ cao ráo với mái tóc đen và đôi mắt màu caramel. Sau khi bỏ lại cái túi du lịch nhỏ có bánh xe lăn của mình ở chân giường, cô bước tới một phòng ở cuối hành lang và không quan tâm đến cái bảng XIN ĐỪNG QUẤY RẦY treo ở chốt cửa, cô gõ nhẹ. Không nhận được hồi đáp cô lại gõ. Lần này cửa mở he hé vừa đủ rộng cho cô lọt qua, và cô len người vào bên trong.
“Em đang làm gì ở đây vậy?” Gabriel hỏi.
Chiara ngước mắt nhìn lên trần như thể nhắc cho chồng là Giám đốc Cục tình báo Israel tương lai nhớ rằng họ đang ở trong một phòng khách sạn Nga và phòng khách sạn Nga có lẽ đã bị cài thiết bị nghe lén rồi. Ông chỉ rõ cho nàng biết căn phòng sạch sẽ. Rồi ông lặp lại câu hỏi. Hai bàn tay ông đặt lên hai bên hông nàng và đôi mắt màu xanh lục lim dim. Trong một thời gian dài chưa khi nào nàng thấy ông tức giận hơn bây giờ.
“Em thật là ngu ngốc,” nàng nói, “nhưng thật tình em cứ tưởng gặp em anh sẽ vui lắm.”
“Làm sao em có thể làm được việc này?”
“Chúng ta cần các cô gái để chuyến bay được suôn sẻ. Em đã tình nguyện.”
“Và Uzi không tìm được ai khác ngoài vợ anh hay sao?”
“Thật ra Uzi đã phản đối chuyện này.”
“Vậy làm sao em gia nhập được đội công tác?”
“Em đã theo sau lưng Uzi tới gặp Shamron. Em đã nói với ông già mình muốn tham gia điệp vụ, và nếu ông ấy không cho em cái em muốn, em sẽ không cho ông ấy cái ông ấy muốn.”
“Là anh à?”
Nàng mỉm cười.
“Cô gái khôn ngoan thật.”
“Em đã học được từ người giỏi nhất đó.”
“Anh tưởng em không muốn tới nước Nga như đã nói. Anh tưởng em không chịu nổi áp lực công tác chứ.”
“Em đã đổi ý rồi.”
“Tại sao?”
“Vì em muốn chia sẻ việc này với anh.” Nàng bước tới cửa sổ và chăm chú nhìn vào trong bóng tối của Quảng trường Thánh Isaac. “Có bao giờ bầu trời ở đây có ánh sáng không?”
“Ánh sáng đây.”
Chiara kéo tấm rèm che kín cửa sổ rồi xoay lại. Nàng mặc cái váy xanh lơ và cái áo trắng bó chặt, trông nàng thật quyến rũ chẳng thể nào cưỡng lại. Gabriel không còn giận vì nàng tới nước Nga trái với ý mình nữa. Thật tình ông rất vui vì có nàng cùng đi. Điều đó sẽ khiến vài giờ chờ đợi kế tiếp sẽ dễ chịu đựng hơn rất nhiều.
“Cô ta như thế nào?” nàng hỏi.
“Madeline à?”
“Có phải đó là cái tên chúng ta gọi cô ta?”
“Đó là cái tên duy nhất cô ta biết,” Gabriel đáp. “Cô ta được...”
“Được gì?”
“Được bầy sói nuôi nấng dạy dỗ,” ông đáp.
“Có lẽ cô ta cũng là một con chó sói.”
“Cô ta không phải vậy đâu.”
“Anh có chắc chắn điều đó không?”
“Anh chắc chắn, Chiara à.”
“Vì trước đây cô ta đã gạt anh một lần rồi.”
Ông im lặng.
“Em xin lỗi, Gabriel à, nhưng đáng lẽ anh phải xem xét khả năng cô ta vẫn còn trung thành với cục tình báo của mình.”
“Đáng lẽ anh phải làm vậy,” ông không kiềm chế được một chút bực mình lộ ra trong giọng nói. “Nhưng nếu cô ta sạch sẽ không bị ai theo dõi khi rời khỏi căn hộ của mình chiều hôm nay, anh sẽ đưa cô ta đi theo. Và sau đó anh sẽ đưa cô ta về nhà.”
“Nhà là ở đâu?”
“Nước Anh.”
“Cô ta sẽ gây náo động cả lên đó.”
“Hoàn toàn náo động,” ông đồng ý.
“Anh tính làm gì với cô ta sao?”
“Anh sẽ sử dụng cô ta để đáp trả lại một món nợ nhỏ,” ông đáp. “Rồi sau đó anh sẽ đặt cô ta vào trong hai bàn tay đầy năng lực của Graham Seymour.”
“Tội nghiệp Graham.” Chiara ngồi ở mép giường, cởi đôi giày nữ gót cao vừa phải của mình.
“Chuyến bay thế nào?” chồng nàng hỏi.
“Em đã cố không làm hành khách nào tổn hại trong lúc phục vụ đồ ăn.”
“Giỏi lắm.”
“Có một đứa trẻ sơ sinh ở ghế hạng nhất cứ khóc nhè suốt trên đường từ Ankara tới Minsk. Vài hành khách hết sức bực mình vì chuyện đó. Người mẹ mắc cỡ lắm.” Nàng tạm dừng rồi nói tiếp, “Và tất cả những gì em có thể nghĩ tới, cô ta là người phụ nữ may mắn nhất trên đời.”
“Có lẽ em không nên tới đây,” một lát sau ông nói.
“Em phải tới chứ,” nàng đáp. “Em sẽ rất vui thích vì được làm việc này đó.”
Nàng lắc mình cởi váy ra, xếp gọn ghẽ trên giường, rồi bắt đầu cởi nút áo.
“Em đang làm gì vậy?” Gabriel hỏi.
“Anh thấy như gì?”
“Trông giống như một cô tiếp viên hàng không rất xinh đẹp đang thoát y trong phòng khách sạn của anh.
“Em phải nghỉ ngơi đôi chút, và anh cũng vậy,” nàng vừa nói tiếp vừa cởi áo ra. “Đừng có nghĩ bậy về chuyện này nhé, anh Gabriel, nhưng mà anh có vẻ kinh khủng lắm đó. Ngủ chừng một hay hai giờ đi. Anh sẽ thấy khỏe hơn.
“Bây giờ anh không tài nào ngủ được.”
“Anh tính làm gì đây? Cứ đứng trong khung cửa sổ đó suốt ngày và lo cho mình tới chết hay sao?”
“Đó là kế hoạch của anh.”
“Sẽ có rất nhiều thời gian để làm việc đó khi anh trở thành thủ trưởng mà. Lên giường đi anh,” nàng bảo. “Em hứa không làm tổn thương anh đâu.”
Gabriel động lòng, cởi giày và quần jean ra rồi trườn mình lên giường nằm bên cạnh nàng. Thân thể nàng có cảm giác như hâm hấp sốt. Đôi môi nàng khi hôn có hương vị mật ong. Nàng chạy những đầu ngón tay dọc theo sống mũi ông.
“Chiara...”
“Gì vậy, anh yêu?” nàng hỏi, lại hôn chồng lần nữa.
“Anh đang làm nhiệm vụ mà.”
“Lúc nào anh cũng bận làm nhiệm vụ. Và anh sẽ làm nhiệm vụ suốt trong quãng đời còn lại của mình.”
Nàng lại hôn ông lần nữa. Đôi môi ông. Cổ ông. Ngực ông.
“Em cho là bà ta vẫn luôn nói đúng.”
“Ai?” ông thì thào.
“Bà già người đảo Corse đó. Bà ta nói anh sẽ biết sự thật khi Madeline đã chết. Theo một cách nói thì cô ta đã chết ở bên Pháp sáng hôm đó rồi. Và bây giờ anh đã biết hết sự thật.”
“Tuy vậy mụ già ấy nói sai một điều. Mụ ta cảnh báo anh đừng đi tới thành phố của bọn dị giáo. Mụ nói anh sẽ chết ở đó.”
Chiara ngừng hôn Gabriel và nhìn thẳng vào mắt ông.
“Em cứ tưởng bà ta đoán anh sẽ an toàn như anh từng nói với em chứ.”
“Anh đã nói vậy.”
“Vậy là anh đã nói dối với em.”
“Anh xin lỗi, Chiara à. Đáng lẽ anh không nên.”
Nàng lại hôn ông. “Em đã biết anh đã luôn nói dối em suốt.”
“Thật vậy sao?”
“Em vẫn luôn biết rõ khi nào anh đang nói dối, Gabriel à.”
“Nhưng anh là chuyên gia nói dối mà em.”
“Không phải vậy khi điều đó tới với em.” Nàng lật áo sơ mi của ông lên, cởi qua khỏi đầu rồi cưỡi lên hai bên hông ông. “Đó vẫn còn là một khả năng, anh biết rồi đó.”
“Đó là gì vậy?”
“Là anh có thể chết ở một thành phố của bọn dị giáo.”
“Bà ta đã nhắc đến Moscow. Anh nghĩ bây giờ anh đang an toàn.”
“Thật ra,” bàn tay nàng vuốt ve bụng Gabriel, “anh đang gặp nguy hiểm nghiêm trọng đó.”
“Anh đang có cảm giác vậy đó.”
Nàng đưa ông vào trong thân thể ấm áp mềm mại của mình. Ông nghĩ mình không còn ở nước Nga nữa. Ông đang nằm trong một căn phòng ở Venice nơi ân ái với nàng lần đầu tiên trên một cái giường trải vải lanh trắng tinh. Ông an toàn. Và nàng cũng vậy.
“Có lẽ cô ta sẽ không tới đâu,” Chiara nói sau đó, trong khi Gabriel đang bềnh bồng trôi dần vào giấc ngủ.
“Cô ta sẽ tới,” ông nói. “Rồi sau đó chúng ta sẽ đưa cô ta về nhà.”
“Em cũng muốn về nhà nữa.”
“Sớm thôi,” ông nói.
“Có bao giờ trời sẽ sáng ra hay không?”
“Không đâu, Chiara à. Không phải hôm nay.”