← Quay lại trang sách

Chương 55 THÀNH PHỐ ST PETERSBURG, NGA

CŨNG VÀO GIỜ phút đó, người đàn ông chịu trách nhiệm về việc Đại tá Milchenko bị triệu tập vào Điện Kremlin đang bước đi trên Đại lộ Admiralty ở St. Petersburg. Ông không còn có thể cảm thấy cái giá lạnh, chỉ có cảm giác ở chỗ trên cánh tay nơi bàn tay cô gái đặt xuống trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi hai người chia tay. Tim ông đang đập thình thịch vào lồng ngực. Chắc chắn chúng đang theo dõi cô ta. Chắc chắn ông sắp sửa bị bắt. Để làm lắng dịu nỗi sợ hãi, ông tự nói láo với mình, ông nghĩ không phải mình đang ở nước Nga. Ông đang ở Venice và Rome, Florence và Paris, tất cả cùng một lúc. Ông đang an toàn. Cô ta cũng thế.

Giáo đường Thánh Isaac là một ngôi nhà thờ đồ sộ bằng cẩm thạch mà chính quyền Xô Viết đã trưng dụng thành một viện bảo tàng xuất hiện trước mặt ông. Ông đi vào đó từ quảng trường rồi lên cầu thang xoắn ốc chật hẹp tới tận khoảnh sân thượng bao quanh mái vòm dát vàng duy nhất. Như dự kiến khoảng sân đó đã bị bỏ quên. Thành phố cổ tích khuấy động dưới chân ông, dòng xe cộ chuyển động chậm chạp dọc theo những prospekt rộng lớn. Một phụ nữ cứ bước đi một mình, một cái mũ trùm kín mái tóc nhạt màu, một khăn quàng che giấu nửa dưới của khuôn mặt. Vài phút sau ông nghe tiếng bước chân cô ta trong khoảng trống của cầu thang. Rồi sau đó cô đứng trước mặt ông. Không có ánh đèn trong khoảnh sân thượng, chỉ có thể trông thấy cô vừa đủ trong bóng tối.

“Làm thế nào ông tìm được tôi?”

Âm thanh của giọng cô ta hầu như không có thật. Đó là giọng Anh chuẩn. Rồi Gabriel nhận ra đó là giọng độc nhất vô nhị của cô.

“Tôi tìm ra cô cách nào không quan trọng,” ông đáp.

“Bằng cách nào ạ?” cô lại hỏi, nhưng lần này Gabriel không nói gì. Ông bước một bước tới gần cô hơn để cô có thể nhìn rõ mặt mình.

“Bây giờ cô nhớ ra tôi chưa, Madeline? Tôi là người đã liều lĩnh làm mọi chuyện để cố cứu mạng cô. Điều đó không xảy ra với tôi vì cô đã cố tình làm như vậy ngay từ đầu. Cô đã gạt tôi, Madeline. Cô đã gạt tất cả chúng tôi.”

“Tôi chưa bao giờ cố tình làm thế,” cô gái phản bác. “Tôi chỉ làm những gì mình được ra lệnh phải làm mà thôi.”

“Tôi biết,” một lát sau ông nói. “Nếu không tôi đã không tới đây.”

“Ông là ai?”

“Thật tình tôi cũng định hỏi cô câu đó.”

“Tôi là Madeline. Madeline Hart gốc gác ở Basildon của xứ Anh. Tôi đã theo đúng tất cả các quy tắc. Đã học giỏi ở trung học và đại học. Xin được việc làm ở tổng hành dinh của đảng. Tương lai của tôi không có giới hạn. Một ngày nào đấy tôi sẽ trở thành nghị sĩ. Thậm chí có lẽ là bộ trưởng.” Cô ta tạm dừng, rồi nói thêm, “chí ít đấy là điều người ta nói về tôi.”

“Tên thật của cô là gì?”

“Tôi chẳng biết tên thật của mình,” cô trả lời. “Tôi nói tiếng Nga chỉ vừa đủ thôi. Tôi chẳng phải người Nga. Tên tôi là Madeline. Một cô gái người Anh.”

Cô ta lục tìm trong túi áo khoác lấy ra bản in quyển Một Gian phòng với một Khung cảnh và giơ nó lên. “Ông tìm thấy cái này ở đâu?”

“Trong phòng cô.”

“Ông làm gì trong phòng của tôi?”

“Tôi đang cố khám phá tại sao mẹ cô lại rời khỏi Basildon mà không nói với ai.”

“Bà ấy chẳng phải mẹ tôi đâu.”

“Bây giờ tôi biết điều đó rồi. Thật tình,” ông nói thêm, “tôi nghĩ mình đã biết khi nhìn thấy một tấm hình chụp cô đứng kế bên bà ta và ba cô. Họ giống như là...”

“Nông dân,” cô hằn học nói. “Tôi ghét họ.”

“Mẹ và anh cô hiện giờ ở đâu?”

“Trong một trung tâm huấn luyện cũ của KGB giữa nơi nào đấy chẳng rõ nữa. Lẽ ra tôi cũng đến đấy, song tôi đã từ chối. Tôi bảo bọn họ mình muốn sống ở st. Petersburg, bằng không tôi sẽ đào thoát sang phương Tây.”

“Cô may mắn không bị chúng giết chết đó.”

“Bọn họ có đe dọa đấy chứ,” cô ta ngó ông trong phút chốc. “Ông thực sự biết về tôi bao nhiêu rồi?”

“Tôi biết cha ruột của cô là một vị tướng quan trọng trong văn phòng chánh Giám đốc thứ Nhất của KGB, thậm chí có lẽ chính là ông chủ lớn. Mẹ ruột của cô là một trong các thư ký đánh máy của ông. Bà ta đã uống thuốc ngủ quá liều với rượu vodka không bao lâu sau khi cô sinh ra, hay là người ta đã kể chuyện như vậy. Sau đó cô bị bỏ vào một nơi gì đó như là nhà nuôi trẻ mồ côi.”

“Một trại trẻ mồ côi của KGB,” cô nói xen vào. “Tôi đã được bầy sói nuôi nấng, thật thế.”

“Vào một thời điểm nào đó,” ông tóm tắt, “chúng không nói tiếng Nga với cô trong trại trẻ mồ côi nữa. Thật vậy, chúng hoàn toàn không nói gì hết khi có mặt cô. Cô được nuôi sống hoàn toàn trong im lặng cho tới khi cô chừng ba tuổi. Khi đó chúng bắt đầu nói tiếng Anh với cô.”

“Tiếng Anh của KGB. Trong một thời gian tôi đã có phong độ của một người đọc tin tức trên Đài Phát thanh Moscow.”

“Cô gặp cha mẹ mới lần đầu tiên lúc nào?”

“Khi tôi chừng năm tuổi, chúng tôi sống chung trong một trại của KGB độ một năm hay gì đấy để tìm hiểu làm quen với nhau. Sau đấy chúng tôi định cư ở Ba Lan. Và khi cuộc đại di trú của người Ba Lan đến London bắt đầu, chúng tôi cũng đi theo. Bố mẹ KGB của tôi đã nói tiếng Anh rất hoàn hảo rồi. Họ thiết lập một lý lịch mới cho mình và hành nghề gián điệp ở cấp thấp, chủ yếu là trông nom tôi. Ở trong nhà chúng tôi không bao giờ nói tiếng Nga. Chỉ có tiếng Anh. Sau một thời gian tôi quên mất mình thực sự là người Nga. Tôi đã đọc sách để học cách làm thế nào trở thành đúng là một cô gái người Anh: Austen, Dickens, Lawrence, Forster.”

“Một Gian phòng với một Khung cảnh.”

“Đấy chính là điều tôi hằng mong muốn,” cô nói. “Một gian phòng với một khung cảnh.”

“Tại sao lại có căn nhà hội đồng ở Basildon?”

“Đấy là thập niên chín mươi,” cô ta đáp. “Nước Nga đã vỡ nợ. SVR cũng liểng xiểng, chẳng có ngân sách để nuôi một gia đình sống bất hợp pháp ở London, vì thế chúng tôi định cư ở Basildon và sống nhờ trợ cấp. Nhà nước an sinh xã hội Anh đã nuôi dạy một điệp viên ngay giữa đất nước họ.”

“Chuyện gì đã xảy ra với cha cô?”

“Ông ấy nhiễm bệnh bất hợp pháp.”

“Sợ bị bắt à?”

Cô gật đầu. “Ông ấy nói với Trung tâm Moscow mình muốn thoát ra. Bằng không sẽ bị bắt vào MI5. Trung tâm đưa ông ấy trở về nước Nga. Họa chăng có Trời mới biết bọn họ đã làm gì ông ấy.”

“Vysshaya mera.”

“Thế nghĩa là gì?”

“Không thành vấn đề.”

Giờ đây không có vấn đề nào quan trọng ngoài cô gái này, ông nghĩ, ông chăm chú nhìn xuống quảng trường và thấy Eli Lavon đang giậm chân cho bớt lạnh. Madeline cũng trông thấy.

“Ông ấy là ai thế?”

“Một ông bạn.”

“Một người canh chừng à?”

“Giỏi nhất đó.”

“Tốt hơn hết ông ấy nên như thế.”

Cô ta xoay đi và bắt đầu bước chầm chậm dọc theo lan can sân thượng.

“Họ bắt đầu đưa cô vào hoạt động lúc nào?” Gabriel hỏi, hướng về cái lưng dài thanh nhã của cô ta.

“Khi tôi đang học đại học,” cô đáp. “Bọn họ bảo muốn tôi chuẩn bị một sự nghiệp trong chính phủ. Tôi đã theo học khoa chính trị và công tác xã hội, và điều tôi được biết kế tiếp là tôi sẽ làm việc ở tổng hành dinh của đảng. Trung tâm Moscow sướng đến phát run lên. Sau đấy Jeremy Fallon bảo bọc che chở cho tôi, và Trung tâm Moscow sung sướng đến muốn bay tít lên cung trăng.”

“Cô có ngủ với hắn ta chưa?”

Cô ta quay lại và mỉm cười lần đầu tiên, “ông đã bao giờ gặp Jeremy Fallon chưa?”

“Rồi.”

“Thế thì tôi chắc chắn ông sẽ không nghi ngờ khi tôi nói là không, tôi không ngủ với Jeremy Fallon. Tuy thế ông ta đã muốn ngủ với tôi, và tôi chỉ cho ông ấy vừa đủ hy vọng để ông ấy cho tôi tất cả những gì tôi muốn.”

“Như cái gì?”

“Vài phút ở một mình với Thủ tướng.”

“Đó là ý kiến của ai?”

“Của Trung tâm Moscow,” cô đáp. “Tôi không bao giờ làm bất cứ điều gì không được họ đồng ý.”

“Chúng nghĩ có lẽ Lancaster dễ bị lung lạc vì một cuộc tiếp cận hay sao?”

“Tất cả họ đều dễ bị lung lạc,” cô ta trả lời. “Thật không may cho Jonathan, ông ấy đã chịu thua khi bị quyến rũ. Ông ấy đã bị tổn hại toàn bộ ngay cái giây phút làm tình với tôi lần đầu tiên.”

“Xin chúc mừng,” Gabriel nói. “Chắc hẳn cô đã kiêu hãnh vì bản thân mình lắm.”

Cô ta quay ngoắt lại ngó Gabriel một lát, chẳng nói chẳng rằng.

“Tôi chẳng kiêu hãnh vì những gì mình đã làm,” sau cùng cô nói. “Tôi đã đâm ra rất mê Jonathan, chẳng muốn bất cứ tổn hại nào đến với ông ấy.”

“Vậy có lẽ cô nên nói cho ông ta biết sự thật.”

“Tôi từng nghĩ đến điều ấy.”

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Tôi đã đi nghỉ hè ở đảo Corse,” cô mỉm cười buồn bã. “Và sau đấy tôi đã chết.”

Nhưng còn có nhiều điều hơn thế, tất nhiên, bắt đầu bằng tin nhắn cô nhận được từ Trung tâm Moscow hướng dẫn cô đi gặp một sĩ quan SVR đồng nghiệp tại nhà hàng Les Palmiers ở thị trấn Calvi. Tên sĩ quan thông báo cho cô biết sứ mạng của cô ở nước Anh đã kết thúc, cô sẽ trở về nước Nga, chúng phải làm ra vẻ đó là một vụ bắt cóc nhằm đánh lừa tình báo Anh.

“Hai người đã cãi nhau,” Gabriel nói.

“Thật khẽ khàng song kịch liệt lắm,” cô nói. “Tôi đã bảo hắn mình muốn ở lại nước Anh và sống nốt quãng đời còn lại như là Madeline Hart. Hắn bảo điều ấy không thể được. Nếu tôi không chịu làm đúng như lời hắn dặn, vụ bắt cóc sẽ là bắt cóc thật.”

“Vì vậy cô đã rời biệt thự trên xe máy của mình và đã gặp tai nạn.”

“Tôi đã may mắn vì họ không giết tôi. Vẫn còn những vết sẹo vì vụ đâm xe ấy.”

“Cô đã thực sự lọt vào tay bọn tội phạm Pháp trong thời gian bao lâu?”

“Quá lâu,” cô trả lời. “Nhưng hầu hết thời gian ấy tôi ở với một đội công tác của SVR.”

“Còn cái đêm tôi tới gặp cô thì sao?”

“Mọi người trong nhà ấy đều là SVR, kể cả cô gái bọn họ sai đến để đếm tiền.”

“Đêm hôm đó cô đã diễn một màn tài tình quá, Madeline à.”

“Không hoàn toàn là một màn trình diễn.” Cô ta tạm dừng. “Quả thật tôi đã muốn ông đưa tôi đi.”

“Tôi đã cố gắng,” Gabriel nói. “Nhưng ván bài gian lận đã khiến tôi thua cuộc.”

“Chắc hẳn kinh khủng lắm nhỉ?”

“Nhất là với cô gái chúng đã nhét vào cái cốp xe hơi đó.”

Cô chẳng nói gì.

“Cô ta là ai?” Gabriel hỏi.

“Cô gái nào đấy họ đã bắt đi khỏi các đường phố Moscow. Họ đã rải ADN của cô ta khắp xung quanh căn hộ của tôi ở London, rồi sau đấy...” giọng cô lạc hẳn đi.

“Chúng đã quẹt một que diêm.”

Nét mặt cô ta sa sầm. Cô quay đi, nhìn xuống khắp thành phố tối tăm và bị đóng băng.

“Ở đây, không đến nỗi quá tồi, ông biết đấy. Họ cấp cho tôi một căn hộ thật đẹp. Có một khung cảnh để ngắm nhìn. Tôi có thể sống quãng đời còn lại của mình ở đây và giả vờ như mình đang ở Rome hay Venice hay là Paris.

“Hoặc là Florence,” Gabriel nói.

“Vâng, Florence,” cô ta đồng ý. “Giống hệt như Lucy và Charlotte.”

“Đó là điều cô muốn sao?”

Cô ta quay lại, đối mặt với ông một lần nữa. “Tôi còn lựa chọn nào nữa chứ?”

“Cô có thể đi với tôi.”

“Chuyện ấy chẳng thể nào làm được,” cô ta lắc đầu chầm chậm, “ông làm thế sẽ bị giết. Cả tôi cũng thế.”

“Nếu như tôi có thể tìm thấy cô ở st. Petersburg, Madeline à, thì tôi cũng có thể đưa cô đi khỏi nơi đây.”

“Ông đã tìm được tôi như thế nào?” cô lại hỏi.

“Tôi vẫn chưa thể cho cô biết điều đó.”

“Ông là ai?”

“Tôi cũng chưa thể cho cô biết.”

“Ông sẽ đưa tôi đi đâu?”

“Về nhà,” ông đáp, “dọc đường có dừng lại một nơi.”

Cô gái sống trong một tòa cao ốc đồ sộ cũ kỹ bên kia sông Neva, có thể ngắm cảnh Cung điện Mùa Đông. Eli Lavon kín đáo tiễn chân cô tới tận cửa phòng cô trong lúc Gabriel đăng ký phòng ở Khách sạn Astoria. Vào phòng mình ở trên lầu rồi, ông soạn một báo cáo cập nhật ưu tiên gửi tới Đại lộ King Saul, một bản sao trao tận tay cho một ông Uzi Navot u mê lúc 5:47 chiều giờ Tel Aviv. Navot im lặng đọc nó rồi ngó Shamron.

“Gì vậy, Uzi?”

“Anh ta muốn đổi thành phố khởi hành từ Moscow sang St. Petersburg.”

“Tại sao?”

“Ông sẽ không tin nếu tôi nói cho ông rõ.”

Giám đốc đưa bản cập nhật cho ông già, ông đọc nó qua một đám khói thuốc mịt mù. Lúc Shamron đã đọc xong, Navot lại được trao cho một bản cập nhật thứ nhì.

“Anh ta nói về việc cung cấp cho chúng ta một đoạn phim.”

“Về chuyện gì vậy?”

Giám đốc chưa kịp trả lời, cái mặt sưng vù của Paul Zhirov đã hiện lên trên một màn hình.

“Có vẻ như hắn vừa bị té vào một chỗ kinh tởm,” Shamron nhận xét.

“Bị rất nhiều đó,” Navot nói.

“Hắn đang nói gì vậy?”

Giám đốc chỉ đạo cho các kỹ thuật viên tăng âm lượng lên.

“Bọn tôi có nhiệm vụ đạt được các giấy phép khoan dầu và các sản phẩm chế biến cuối cùng ở bên ngoài nước Nga. Và bọn tôi là KGB từ đầu đến chân. Quả thật một tỷ lệ phần trăm lớn lao từ lợi nhuận của bọn tôi giờ đây trực tiếp chảy vào các tài khoản ở Yasenevo.”

“Phần còn lại đi đâu?”

“Anh sử dụng trí tưởng tượng của mình đi.”

“Vào túi Tổng thống Nga à?”

“Ông ấy chằng trở nên người giàu nhất châu Âu nhờ khôn ngoan đầu tư lương hưu KGB của mình đâu.”

Shamron mỉm cười. “Bây giờ đó là chuyện mà tôi gọi là con át chủ bài trong tay.”

“Cộng thêm một đôi Già nữa.”

“Chuyến bay kế tiếp của El Al cất cánh đi st. Petersburg lúc mấy giờ vậy?”

Navot gõ nhẹ vài phím trên máy vi tính ở trước mặt. “Chuyến bay sáu hai năm khởi hành từ phi trường Ben Gurion lúc một giờ mười sáng và đáp xuống St. Petersburg lúc tám giờ sáng. Phi hành đoàn sẽ nghỉ lại một ngày trong một khách sạn ở khu phố chợ. Rồi họ sẽ đưa máy bay trở về Tel Aviv đêm hôm đó.”

“Gọi điện cho lãnh đạo El Al đi,” cựu Giám đốc bảo. “Nói với ông ấy chúng ta cần mượn chiếc máy bay đó.”

Navot đưa tay tới máy điện thoại, Shamron xem màn hình video.

“Nói với các máy quay đi, Pavel. Thừa nhận anh đã giết chết Madeline đi.”

“Tôi đã giết Madeline Hart.”

“Bằng cách nào?”

“Bằng cách đặt cô ấy đằng sau một chiếc xe Citroën với một quả bom xăng.”

“Tại sao? Tại sao anh lại giết cô ta?”

“Cô ấy phải chết. Chẳng có cách nào để cho cô ta được trở về nước Anh cả...”