← Quay lại trang sách

- 2 -

Lila hào hứng dẫn Sarah đi vòng quanh nhà, mở những cánh cửa và giới thiệu từng căn phòng, trước khi nhanh chóng đóng chúng lại và chạy đi với Sarah theo bén gót phía sau.

Căn nhà quả thật rất lón, đúng như Lila đã hứa hẹn. Trần cao vút, những cánh cửa sổ phủ kín từ sàn nhà đến trần, và có rất nhiều đồ lặt vặt, nhiều chỗ ẩn nấp. Cả những góc tối tăm. Lila dường như không chú ý đến những điều này. Đối với cô, căn nhà của bà đầy màu sắc, lý thú, bí ẩn và đầy ắp ký ức. Nhưng những nơi mà Lila nhìn thấy ánh sáng thì Sarah chỉ thấy bóng tối, nơi Lila cảm thấy ấm áp cô lại rùng mình ớn lạnh. Mỗi căn phòng Sarah nhìn thấy đều lạnh lẽo hơn căn phòng trước đó. Hầu như vách của các căn phòng, hoặc ít nhất là một vách trong phòng, đều bị che lại bằng những tấm khăn đen. Chúng liếc mắt nhìn Sarah như Thần Chết vậy.

Họ chạy qua một cánh cửa và thật bất thường, Lila không lao tới mở.

“Có cái gì trong đó vậy?” Sarah hỏi.

Lila ngừng chạy. “Ồ.” Cô tựa vào lan can nhìn xuống dưới lầu để xem bà có ở gần đấy không. Họ có thể nghe thấy tiếng bát đĩa loảng xoảng trong bếp.

“Mình không được phép vào nhưng mình sẽ dẫn cậu vào đó.”

“Không, được rồi. Mình không muốn vào nếu cậu không được phép.” Sarah nói, quay trở lại.

“Mình sẽ cho cậu xem.” Lila mỉm cười. “Không có vấn đề gì to tát cả. Nó chỉ là một căn phòng trống.”

“Vậy tại sao cậu không được phép bước vào?”

Lila chỉ nhún vai. “Mình chưa bao giờ hỏi tại sao nhưng mình đã ở trong đó nhiều lần.”

Cô với lấy chiếc chìa khóa được giấu trên đỉnh khung cửa, tra vào ổ khóa và vặn. Tim Sarah đập thình thịch, cô nhìn quanh quất, sợ bà Lila sẽ xuất hiện bên cạnh họ bất cứ lúc nào, ngay cả khi họ có thể nghe thấy tiếng bà ở dưới lầu.

“Không, Lila, không cần. Mình không muốn dính vào rắc rối.”

“Sẽ không có rắc rối nào với chúng ta đâu.” Lila thì thầm.

Cô đẩy cửa mở ra và Sarah chờ đợi thứ gì đó nhảy xổ lên cô, nhưng chẳng có gì. Không có gì xảy ra cả. Đó là một căn phòng tẻ nhạt. Một chiếc giường đôi với khăn trải giường trắng nhờ nhờ, hai chiếc tủ hai bên giường, một lò sưởi. Nhưng chính giữa căn phòng là một cái gương đứng soi được cả người, không có giá đỡ, bị phủ hoàn toàn trong màu đen.

.

Sarah nuốt nước bọt. Đó không phải là phần lớn nhất trong căn phòng nhưng nó gây ấn tượng mạnh mẽ, như chiếm giữ cả căn phòng.

“Chúng ta vào trong đi.” Lila thì thầm.

“Không.” Sarah kéo bạn quay trở lại. Cô cố che giấu sự khiếp đảm trong giọng nói và ráng nở một nụ cười, nhưng cảm nhận được đôi môi mình đang run rẩy. “Mình muốn nhìn thấy tất cả những chiếc bánh đáng yêu mà cậu đã kể với mình.”

Lila ngẩng lên như thể nhất thời đã quên mất điều đó. Cô khóa cửa và chạy xuống lầu, băng qua hàng tá căn phòng trước khi dừng lại ở một phòng kính. Lila chỉ vào những thứ trên bàn với vẻ rất tự hào.

.

Cô nhỏ đã không nói dối. Trên bàn đầy ắp bánh ngọt, bánh quy, bánh nướng và tất cả đều do bà cô làm, nếu ai không tin thì nồi và chảo trong bồn rửa sẽ chứng minh điều đó. Trái cây đầy ắp trong tô và các viên kem nằm la liệt trong những cái hộp rải rác xung quanh bàn. Nước trái cây, nước chanh, không nghi ngờ gì, cũng do bà tự làm.

Có vẻ như trước khung cảnh tuyệt vời này, cả khu vườn đang đấu tranh để được vào bên trong. Những nhánh cây vươn ra như những cánh tay, cành cây giống như móng vuốt, bám vào một bên mặt kính. Những bông hoa mang vẻ đẹp kỳ bí, giống như khuôn mặt đầy màu sắc ma quái khi chúng nhìn chằm chằm vào thức ăn, vào Sarah, tất cả như đang quan sát, chờ đợi điều gì đó xảy ra. Những cây cỏ dại mà bà Ellie nhắc tới là đang nhổ nằm ở xa hơn nữa. Cô không biết làm thế nào cô có thể bước ra khỏi nhà mà không bị lạc.

“Thế nào? Cậu nghĩ sao?” Lila hỏi.

Bà Ellie đang đứng bên cạnh bàn, tay cầm gậy, đầu gậy kẹt giữa vết nứt trên sàn.

Giọng của Sarah trong căn phòng này nghe còn nhỏ hơn. “Mình muốn về nhà ngay.”

“Gì cơ?” Lila sững sờ hỏi. “Sao vậy?”

Sarah tảng lờ Lila và nhìn bà Ellie. “Cháu muốn về nhà ngay, làm ơn.” Cô lặp lại một cách lịch sự.

“Bà sẽ gọi cho mẹ cháu.” Bà Ellie đáp một cách điềm tĩnh, như thể đã chờ đợi điều này xảy ra.

“Nhưng tại sao vậy?” Lila nhìn từ bà mình sang Sarah như thể cả hai biết điều gì đó nhưng không chia sẻ với cô. “Cậu bệnh à? Cậu không thích những chiếc bánh đúng không. Cậu không phải ăn chúng đâu.”

“Đến đây nào Lila.” Bà Ellie nói nhẹ nhàng. “Cho Sarah chút không gian. Bà chắc rằng cháu muốn đợi mẹ ở cổng đúng không?”

Cánh cổng. Vẫn còn hé mở. Cô quá nóng lòng để ra khỏi đây.

Cô gật đầu, sau đó nhó ra cách cư xử của mình. “Vâng được ạ.”

Lila và Sarah ngồi cạnh nhau trên bức tường, đá chân, để cho gót đập trở lại đám gạch đổ nát. Cả hai không nói gì cho đến khi xe của mẹ Sarah xuất hiện trong tầm mắt.

“Cảm ơn đã mời mình.” Sarah nói một cách lịch sự, cảm thấy nhẹ nhõm.

“Cậu không hề vui. Cậu mới ở đây có một chút à. Mình thậm chí còn chưa chỉ cho cậu nơi trú ẩn của mình ở vườn sau nữa.”

Sarah rùng mình. Cô nhảy ra khỏi bức tường khi chiếc xe từ từ dừng lại bên cạnh và trao cho Lila một cái ôm ấm áp.

“Gặp lại cậu khi mùa hè kết thúc chứ?” Lila hỏi.

Sarah gật đầu.

Có vẻ như trước khung cảnh tuyệt vời này, cả khu vườn đang đấu tranh để được vào bên trong. Những nhánh cây vươn ra như những cánh tay, cành cây giống như móng vuốt, bám vào một bên mặt kính. Những bông hoa mang vẻ đẹp kỳ bí, giống như khuôn mặt đầy màu sắc ma quái khi chúng nhìn chằm chằm vào thức ăn, vào Sarah, tất cả như đang quan sát, chờ đợi điều gì đó xảy ra. Những cây cỏ dại mà bà Ellie nhắc tới là đang nhổ nằm ở xa hơn nữa. Cô không biết làm thế nào cô có thể bước ra khỏi nhà mà không bị lạc.

“Thế nào? Cậu nghĩ sao?” Lila hỏi.

Bà Ellie đang đứng bên cạnh bàn, tay cầm gậy, đầu gậy kẹt giữa vết nứt trên sàn.

Giọng của Sarah trong căn phòng này nghe còn nhỏ hơn. “Mình muốn về nhà ngay.”

“Gì cơ?” Lila sững sờ hỏi. “Sao vậy?”

Sarah tảng lờ Lila và nhìn bà Ellie. “Cháu muốn về nhà ngay, làm ơn.” Cô lặp lại một cách lịch sự.

“Bà sẽ gọi cho mẹ cháu.” Bà Ellie đáp một cách điềm tĩnh, như thể đã chờ đợi điều này xảy ra.

“Nhưng tại sao vậy?” Lila nhìn từ bà mình sang Sarah như thể cả hai biết điều gì đó nhưng không chia sẻ với cô. “Cậu bệnh à? Cậu không thích những chiếc bánh đúng không. Cậu không phải ăn chúng đâu.”

“Đến đây nào Lila.” Bà Ellie nói nhẹ nhàng. “Cho Sarah chút không gian. Bà chắc rằng cháu muốn đợi mẹ ở cổng đúng không?”

Cánh cổng. Vẫn còn hé mở. Cô quá nóng lòng để ra khỏi đây.

Cô gật đầu, sau đó nhó ra cách cư xử của mình. “Vâng được ạ.”

Lila và Sarah ngồi cạnh nhau trên bức tường, đá chân, để cho gót đập trở lại đám gạch đổ nát. Cả hai không nói gì cho đến khi xe của mẹ Sarah xuất hiện trong tầm mắt.

“Cảm ơn đã mời mình.” Sarah nói một cách lịch sự, cảm thấy nhẹ nhõm.

“Cậu không hề vui. Cậu mới ở đây có một chút à. Mình thậm chí còn chưa chỉ cho cậu nơi trú ẩn của mình ở vườn sau nữa.”

Sarah rùng mình. Cô nhảy ra khỏi bức tường khi chiếc xe từ từ dừng lại bên cạnh và trao cho Lila một cái ôm ấm áp.

“Gặp lại cậu khi mùa hè kết thúc chứ?” Lila hỏi.

Sarah gật đầu.

“Có lẽ bà ấy không thích nhìn thấy chính bản thân mình, con yêu ạ. Một vài người có thói quen như vậy.”

“Nhưng mẹ, đó không thể là lý do.”

“Tại sao?”

“Bởi vì bà bạn ấy bị mù.” Và cô thấp giọng thì thào như thể họ vừa mới cách xa căn nhà. “Bà ấy không có bất kỳ tròng mắt nào.”

Lila không biết tại sao bà Grellie không thích những tấm gương, từ bé đến lớn cô chỉ biết là bà không thích gương thôi, cũng giống như cô biết không nên cho đường vào tách trà của bố và không bao giờ để mẹ ngồi ghế giữa trong rạp chiếu phim hoặc nhà hàng. Cô không biết tại sao bố không thích trà ngọt và mẹ lại đau khổ với nỗi lo sợ bị giam giữ, cô chỉ biết rằng họ không thích và vậy là đủ.

Tất cả những gì bà Grellie từng nói là: “Đó là cái giá của tự do”, bà không quan tâm liệu nó có ý nghĩa với bất cứ ai hoặc có cần giải thích điều bí ẩn này cho ai đó. Lila không biết lý do tại sao nhưng cô không nghĩ đó là điều kỳ quặc. Vì thế tất cả gương đều được phủ tấm vải màu đen, và những căn phòng trở nên tối hơn phòng của người khác. Cô không bận tâm thắc mắc về chuyện tại sao bố không bỏ đường vào trà hay mẹ cảm thấy những bức tường xung quanh đang nhích lại gần khi bà ngồi ở giữa hàng. Thậm chí khi Sarah vội vàng rời khỏi căn nhà và sau đó cô nghe tin đồn ở trường về người bà mù kỳ quặc của mình, người sợ những tấm gương, sống cô quạnh trong một căn nhà trên vách đá, cô vẫn có thể sống tiếp mà không cần tìm hiểu và không quan tâm.

Nhưng...

Lẽ ra cô nên hỏi.