- 3 -
Tháng 7 - 2010
“Đừng gọi em nữa.” Lila cười giòn trong điện thoại. “Người ta bảo nói chuyện với nhau trước khi cưới là điềm gở hay đại loại thế.”
“Rất xui xẻo nếu cô dâu chú rể gặp nhau trước khi cưới nữa, và chuyện đó cũng tào lao nốt.” Jeremy đáp lại. “Anh chỉ lo em không xuất hiện. Em đã không nghe điện thoại -.”
“Em không nghe điện thoại vì em biết đó là anh và sợ đó là điềm gở. Và dĩ nhiên em sẽ xuất hiện, anh có thôi lo lắng đi không?”
“Đó không phải là điềm gở và anh đã không lo lắng cho đến khi em không nghe điện thoại.”
Cả hai phá ra cười.
“Giữ máy nhé, em đang trên đường đến nhà bà Grellie, em cần phải tập trung, em đang nghe anh nói qua loa ngoài.”
“Có ai khác ở trong xe nữa không?”
“Chỉ có em và chiếc váy cưới.”
“Xin chào chiếc váy, ta mong chờ đến lúc mi nằm trên sàn phòng ngủ khách sạn tối nay quá!”
Lila cười. “Với cái giá em phải bỏ ra để có nó thì em sẽ không bao giờ cởi nó ra. Em phải đi, em đang chạy xuống Bishop’s Gap.”
“Đó là việc của em mà.” Jeremy nói đùa như mọi người vẫn luôn làm thế với con đường dốc dẫn đến nhà bà Ellie. “Nhưng vẫn còn một điều nữa trước khi em đi. Trước tiên hít một hơi thật sâu nào.”
Lila khẽ rên lên.
“Quản lý khách sạn đã gọi anh. Ông ta nghĩ phòng khiêu vũ sẽ trông tinh tế hơn - lời ông ta chứ không phải của anh - nếu bỏ khăn phủ ra khỏi những chiếc gương.”
“Không. Em không chi tiền cho những tấm vải đen để không phủ chúng lên những tấm gương. Và phòng ngủ của bà Grellie - ông ta cũng cũng định giở bỏ vải che trên những tấm gương ở trong đó sao?”
“Không, ông ta đồng ý với phòng ngủ, chỉ là phòng khiêu vũ. Ông ta muốn cho những vị khách nhìn thấy căn phòng hoàn hảo.”
“Đó là đám cưới của em chứ không phải của ông ta.”
Im lặng.
“Em yêu... Bà sẽ không biết đâu!”
“Jeremy.”
“Anh xin lỗi.”
“Em không thể tin là anh có thể nói điều đó.”
“Anh biết, anh rút lại lời đã nói. Anh xin lỗi.”
“Vậy trong trường hợp đó em sẽ đặt lại pho mát dê vào trong thực đơn để mẹ anh có thể chữa khỏi chứng dị ứng tưởng tượng với nó.” Lila nổi giận.
“Lila. Bình tĩnh nào. Anh đã bảo là anh xin lỗi. Anh biết. Anh hoàn toàn hiểu được. Anh ngưỡng mộ bà Ellie cũng nhiều như em. Anh chỉ đang cố gắng nhìn vào tình huống xấu một cách tích cực.”
“Không có tình huống xấu nào cả. Gọi lại cho ông ta và bảo ông ta đặt tấm vải trở lại hoặc em sẽ tự mình làm việc đó.”
“Được rồi, anh sẽ làm. Giờ hãy bình tĩnh và tập trung vào nhìn đường nào.”
Lila tự trấn tĩnh, chờ đợi cơn giận dữ lắng xuống.
“Ừm, hai giờ nữa, em sẽ là vợ anh.” Anh nói, và cô có thể nghe thấy tiếng cười trong giọng anh.
“Sau đó em có thể để lộ bản chất thật của mình và thôi không đóng giả vị thánh hoàn hảo để bẫy người đàn ông của mình nữa,” cô đáp với nụ cười lém lỉnh.
Anh cười. “Em như một vị thánh sao?”
Cô mỉm cười. Ngắm mình trong gương. Cô hạnh phúc. Thật sự hạnh phúc. Chưa bao giờ hạnh phúc như vậy.
“Anh yêu em, khỉ con!” Anh nói.
“Em yêu anh, hà mã!” Cô đáp lại, mỉm cười với chính mình trong gương.
Cô ngẩng lên khi nhà bà Grellie xuất hiện trong tầm mắt, sự hứng thú tràn qua người. Cô không thể nghĩ đến bất cứ ai thích hợp hơn để cùng trải qua buổi sáng đặc biệt này và để đồng hành với cô trong lối đi nhà thờ.
Cửa trước mở sẵn trước khi xe kịp tắt máy và mặc dù chưa nhìn thấy bà Grellie qua khu vườn hoang dại, cô có thể cảm thấy bà cũng hào hứng như cô. Cảm xúc đó được cuốn qua mái vòm trắng và đen nhuốm màu thời gian trên cánh cửa, xuyên qua cây hoa chuông lá tròn và cây tầm ma, tú cầu và bồ công anh. Nó nhảy qua những phiến đá bể nứt, ngẫu nhiên lát rải rác trong cỏ và chào đón cô tại cánh cửa cọt kẹt, treo trên một bản lề.
Cô cầm bộ váy trên tay như thể nâng niu một đứa trẻ thiếp ngủ vì mệt lử trên đường về nhà. Ngay khi đến gần bà, cô đã giơ bộ váy ra. Bàn tay Grellie tự động vươn về phía trước và cảm nhận sợi vải. Những ngón tay già cỗi di chuyển duyên dáng giống như vũ công ba lê, trượt trên lớp lụa.
“Nó màu ngà,” Lila thì thầm, không muốn âm thanh lấy đi cảm nhận của bà.
Grellie im lặng trong khi những ngón tay bà xem xét bộ váy. Lila nhắm mắt, lắng nghe âm thanh từ bàn tay, tiếng gió xào xạc đập vào rừng cây và nếu cô không nóng lòng mong kết hôn với người đàn ông cô yêu, gần như cô sẽ ao ước khoảnh khắc này dừng lại mãi mãi.
Những ngón tay của Grellie lướt qua sợi vải giống một nghệ sĩ dương cầm. Ngay khi kết thúc việc cảm nhận, ngón tay bà cũng ngừng di chuyển, bà siết hai tay vào nhau, đưa lên khuôn mặt đang mỉm cười của mình.
“Nó thật đẹp,” bà nói.
.
Lila treo bộ váy trong phòng ngủ của Grellie và quay xuống lầu vào bếp cùng bà. Cô có thể thấy, Grellie đã lấp đầy phòng bếp với những chiếc bánh vừa nướng.
“Grellie...” Lila cười. “Cháu đã bảo là bà đừng làm, cháu không thể ăn chúng, cháu sẽ không mặc vừa bộ váy cưới.”
“Ồ bà biết.” Ellie tỏ vẻ hối lỗi. “Bà chỉ không biết làm gì, vì thế bà thức dậy lúc ba giờ sáng và bắt đầu làm bánh.”
“Ba giờ sáng?”
“Bà không ngủ được.” Bà cười lớn. “Bà quá phấn khích. Ôi, Lila.” Bà nắm lấy tay cô và giữ nó trong tay mình. Chúng ấm hơn do bà vừa làm bánh. “Bố mẹ cháu sẽ rất tự hào.”
“Ôi không.” Lila đáp, rụt tay về và lau khóe mắt. “Bà làm cháu bị nhòe lớp trang điểm mất.”
“Cháu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ư?”
“Louise đã làm tóc và trang điểm cho cháu sáng nay. Tay cháu quá run rẩy nên không thể tự mình làm được.” Cô nói dối.
Ellie im lặng một lúc khi bà nhận ra lý do tại sao. Dĩ nhiên rồi. Con bé sẽ cần nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình để làm tóc và trang điểm.
“Bà cảm thấy thế nào với việc ra ngoài ngày hôm nay?”
Ellie đã không ra khỏi phạm vi khu nhà hơn năm mươi năm qua. Kể từ tai nạn.
“Cháu biết không? Bà cảm thấy rất phấn khích.” Ellie cười rạng rỡ.
“Cháu ước gì bố mẹ cháu có thể ở đây.”
“Họ sẽ có mặt. Họ sẽ ở trong hàng phía trước, bà đảm bảo đấy. Bố cháu không bao giờ bỏ lỡ một buổi tiệc nào. Luôn ngồi hàng đầu của mỗi buổi biểu diễn để nhìn con gái.”
“Vị trí tốt thứ ba ở châu Âu”, Lila đáp, và họ cùng cười.
Lila đang nhắc đến lần cô đứng thứ ba trong cuộc thi khiêu vũ Ireland và bố cô đã khoe khoang với mọi người về việc con gái ông giành vị trí thứ ba ở châu Âu như thế nào. Thực ra Lila là người giữ vị trí cuối cùng. Chỉ có ba cô gái tham gia cuộc thi.
“Ồ, bố sẽ nói gì về cháu trong ngày hôm nay nhỉ?” Cô dở khóc dở cười.
“Cô dâu đẹp nhất trong nhà thờ”, Ellie nhấn giọng và bắt chước ông. “Chắc chắn, chắc chắn là cô dâu đẹp nhất trong nhà thờ.”
Cả hai cùng phá ra cười.
“Ồ, Grellie, cháu sẽ làm gì nếu không có bà? Bà là vị cứu tinh của cháu.”
“Ồ, và bà cũng không thể thiếu cháu, tình yêu của bà.”
Họ ôm nhau.
“Nào nói nhảm đủ rồi.” Ellie lách người ra. “Chúng ta hãy xem cháu trong bộ váy như thế nào trước khi Jeremy nghĩ rằng cháu đã thay đổi ý định.”
“Ôi,” Lila thét lên trong sự phấn khích. “Cháu sẽ trở lại trong một phút.”
Cô chạy băng lên cầu thang màu gỗ tối, không thể thở được bởi sự phấn khích như cô đã làm rất nhiều năm khi còn là một đứa trẻ, chân đặt chính xác lên những miếng vá mòn vẹt. Cô bước vào phòng ngủ của Grellie và mỉm cười khi nhìn thấy bộ váy cưới treo trên cánh cửa tủ quần áo. Mặc dù đã mở rèm che, căn phòng vẫn tối. Chiếc gương trên tủ quần áo bị tấm khăn đen phủ lên, gương dài trên tường cũng được che bằng ván ép. Lila hơi tiếc nuối là cô không thể nhìn thấy chính mình trong bộ váy với mái tóc và gương mặt được trang điểm. Người đầu tiên nhìn thấy cô sẽ là những người trong nhà thờ, cô tin là vậy.
Theo tất cả những gì cô biết được thì có lẽ đã có một vết son môi trên răng.
Ừm, cô sẽ không để thế được. Không phải trong ngày cưới của cô.
Cô đi tới cánh cửa tiếp theo dẫn đến căn phòng Grellie không bao giờ cho phép cô bước vào, ở đó có chiếc gương tốt nhất trong nhà. Một cái gương dài không có giá đỡ. Lila đã ở đó rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ nhìn vào gương. Cô tôn trọng mong muốn của bà Grellia. Nhưng hôm nay là ngày cưới của cô và lần đầu tiên trong hai mươi tám năm cô không nghe lời bà. Nếu Grellie có phát hiện ra, mặc dù không có lý do nào để bà phát hiện được, cô sẽ giải thích. Ngày quan trọng nhất trong cuộc đời cô là hôm nay. Grellie sẽ hiểu. Và nếu bà không hiểu, cô sẽ tha thứ cho bà.
Phòng ngủ dự phòng có mùi ẩm mốc của một nơi chưa bao giờ được phơi gió, được lau chùi và cả sự lạnh lẽo của một chỗ ở chưa bao giờ được sưởi ấm trong hơn ba mươi năm qua.
Lila cảm thấy mình như một cô bé học sinh trung học nghịch ngợm khi kéo tấm khăn phủ, dợm chờ đợi một con quái vật nhảy xổ ra. Tim cô nhảy múa trong lồng ngực. Nhưng khi tấm vải trượt xuống, cô sửng sốt bởi cảnh tượng trước mắt. Đó là cô. Chính cô. Vẻ xinh đẹp của cô. Thật chững chạc trong bộ váy. Nước mắt trào ra và cô cảm thấy nực cười về tất cả những hư ảo đó. Cô bước lùi lại để nhìn đầy đủ hơn. Cô cảm thấy thật hoàn hảo. Cô nghĩ về thời thơ ấu đẹp đẽ đã qua, nghĩ đến bố mẹ, đã có nhiều mất mát nhưng niềm vui là những gì đang tới. Thật ngớ ngẩn. Tất cả chỉ vì một bộ váy.
.
Nước mắt lại trào lên lần nữa, cô tự cười mình và cố thổi một hơi vào khoảng không trước mắt để kiềm cảm xúc, ngăn cho nước mắt đừng rơi xuống làm nhòe lớp trang điểm. Nhưng quá muộn. Nước mắt đã chảy xuống hai má cô.
“Chết tiệt thật.” Cô tiến đến gần chiếc gương để kiểm tra lớp trang điểm trên mắt.
Nhòe một chút.
Cô gắng sức dùng đầu ngón tay để tán mịn lớp phấn lại. Đây sẽ là cơ hội duy nhất của cô, không có cái gương nào nữa cho đến khi tới nhà thờ và lúc đó thì đã quá muộn.
Tiến lại gần, cô nhìn thấy trán mình đột nhiên nhăn lại. Một cử động đột ngột. Không bình thường bởi vì cô không cảm thấy mình đang cau mày. Những nếp nhăn xuất hiện trong ngày cưới của cô. Tuyệt thật.
Cô đưa tay lên trán để cảm nhận những nếp nhăn nhưng kỳ lạ, ngón tay cô không đồng nhất với hình ảnh phản chiếu trong gương. Một tiếng chuông cảnh báo bật lên trong đầu cô.
“Lila.” Cô nghe tiếng bà Grellie gọi.
Cô không thể trả lời, cô không muốn Grellie nghe thấy giọng cô phát ra từ căn phòng trống. Đột nhiên cô không muốn giải thích bất cứ điều gì. Cô đã phạm sai lầm, cô biết thế. Cô luôn biết Grellie là một người phụ nữ đầy lý trí, nỗi sợ hãi của bà chắc phải có lý do. Cô luôn tôn trọng điều đó, tin tưởng, tuy nhiên chỉ sau khi thật sự nhận thức nó.
Giật mình, cô đứng thẳng. Hình ảnh phản chiếu của cô đồng bộ ngay sau đó. Cô cười lớn, nhận ra mình chỉ đang tưởng tượng. Cô giơ tay ra chạm vào tấm gương.
“Lila, mọi thứ ở trên đó ổn chứ?”
Đột nhiên bàn tay ở trong gương xoay ra, nắm lấy cô. Cô cảm thấy sự đụng chạm da thịt thật, da thịt lạnh - lạnh ngắt, sau đó cô bị giật mạnh xuyên qua lớp kính, giống như một luồng không khí băng giá quét qua làn da. Cô đối diện với chính mình, trong một bộ váy cưới. Cô nhìn sang bên phải, căn phòng hiện ra phía sau cô giống như một màn hình TV. Chiếc giường cứng, đầu giường bằng đồng, sàn gỗ mới tinh. Những bức tường trắng, bụi bặm bên cạnh bàn. Một cái ghế" dựa vào tường. Chính là đây. Không gian trống không nơi cô đang đứng. Cánh cửa đóng chặt.
“Chà, chà, cuối cùng chúng ta cũng chạm vào nhau.” Cô gái đối diện cô lên tiếng. Giọng cô ta khác Lila và càng nhìn kỹ càng không giống cô. Có gì đó mất hút đằng sau đôi mắt.
Chúng đầy vẻ chết chóc, lạnh lẽo.
Lila nhìn xung quanh. Căn phòng mà cô đang đứng là hình ảnh phản chiếu chính xác phòng ngủ trống trải. Mọi thứ đảo ngược. Giường, đầu giường, cánh cửa.
“Lila”, cô nghe thấy Grellie gọi lần nữa.
“Cháu ở đây”, cô nghe thấy giọng mình thốt ra. Tuyệt vọng. Đau đớn.
“Bà ta không nghe thấy cô đâu”, giọng nói cất lên.
Lila quay trở lại để ra khỏi cái gương nhưng cô chỉ chạm vào một thứ lạnh lẽo. Cái lạnh hư vô. Một bức tường từ sự lạnh giá.
“Và cô không thể thoát ra.” Giọng nói như hát tiếp tục vọng lên.
“Cô là ai?” Lila cuối cùng lên tiếng, nỗi giận dữ và sợ hãi làm giọng nói của cô run rẩy.
“Chà hôm nay,” cô ta nhìn xuống. “Hình như tôi là cô dâu. La - la - la - la,” cô ta tiếp tục hát và cười lớn.
“Cô là kẻ quái quỷ nào vậy?”
“Ồ, cô thật sự không biết sao, cô làm tôi thất vọng đấy. Cô nhìn tôi mỗi ngày và cô không nhận ra tôi?”
Miệng Lila mở ra, rồi ngậm lại, không biết nói gì, tâm trí cô di chuyển với tốc độ ánh sáng khi cô cố tìm ra đáp án. Đây có phải là một trò lừa bịp? Một vài trò
đùa nghịch độc ác mà bạn cô nghĩ ra trong buổi sáng trước ngày cưới của cô? Nhưng cô biết không phải. Nó quá thật, cô không thể tưởng tượng ra được. Bản năng tự nhiên mách bảo rằng cô đang gặp nguy hiểm trầm trọng.
“Chà tôi nhìn thấy cô mỗi ngày,” cô gái tiếp tục. “Tôi nhìn lại cô mỗi ngày. Cô không hoàn hảo như cô vẫn nghĩ, đúng không?” Cô ta cười ranh mãnh.
“Tôi muốn ra khỏi đây.” Lila đáp, vẻ lạnh nhạt. “Hãy đưa tôi ra khỏi chỗ quái quỷ này. Hoặc là tôi sẽ...”
“Hoặc là cô sẽ làm gì cơ?” Cô ta mỉm cười, vui vẻ trước sự thách thức. “Cô sẽ hại tôi à?”
Lila nhìn quanh căn phòng bị đảo ngược, mắt quét quanh tìm vũ khí. Cô có thể tự bảo vệ bản thân mình. Cô ta không có một bà ngoại không có mắt, một người bà sợ những tấm gương và đã không rời khỏi nhà của mình hơn năm mươi năm qua, sống trong một ngôi nhà hoang dã ở mỏm đá, cô ta không được học cách tự bảo vệ mình. Còn cô có thể và cô sẽ làm được.
Cô tìm kiếm xung quanh.
Ánh mắt cô dừng lại ở một trong những cái tủ đặt cạnh giường và cô nhó mình đã giấu một con dao rọc giấy ở đó sau khi chơi trò chơi với một người bạn. Cô đã quá lo sợ để mang nó xuống lầu vì sợ Grellie biết cô có con dao rọc giấy trong phòng. Vì thế cô để nó ở đó suốt những năm qua. Lila đi thẳng về phía cái tủ, bước chân của cô quét lớp bụi được phản chiếu dọc theo sàn, nhưng không có gì di chuyển. Cô mở ngăn kéo.
Cô gái kia quay đầu lại và cười lớn. “Cô đang làm gì vậy?”
Ngăn kéo trống không. Bên trong chỉ là một cái hố đen, thậm chí không có một cái đáy trong ngăn kéo.
“Cô vẫn chưa hiểu sao? Chúng chỉ được dựng lên. Ở đây không có gì là thật cả. Nó là hình ảnh phản chiếu. Không phải là thật.”
“Vậy thì cả cô cũng không phải là thật.” Lila phản bác lại. “Cũng có nghĩa là cô chỉ là một hình ảnh phản chiếu, cô chẳng là cái gì cả, cô không có thực.”
“Lila, tôi là thứ thật nhất ở đây ngay lúc này. Tôi là kẻ duy nhất có thể đi ra khỏi đây.”
Lila nuốt khan.
“Lila,” Grellie gọi. Giọng bà giờ nghe to hơn, không chỉ vì khẩn cấp mà còn bởi vì bà đã đến gần hơn. Lila nghe thấy tiếng bước chân bà trên cầu thang. Cô không thể xác định rõ ràng là mình có muốn Grellie bước vào phòng hay không. Cô không muốn, mặc dù
bà không biết tấm khăn phủ đã bị lấy ra. Trừ khi bà đã nhận ra, và cô không muốn Grellie chạm vào mặt kính.
“Cô ta ở đây,” cô gái đáp, nhướng mày, ngóng chờ như thể cô ta sắp ăn một bữa tiệc thịnh soạn sau một quãng thời gian chết đói. “Tôi đã không nhìn thấy con mụ phản trắc đó trong một thời gian dài. Nhưng tôi cho rằng bà ta cũng đã lâu không nhìn thấy tôi rồi.” Cô ta cười khúc khích. “Cô biết không, cô đã rất nghe lời con bò cái già đó. Cô chưa bao giờ nhìn vào bất cứ tấm gương nào. Cô đã hai tám tuổi rồi. Tại sao vậy? Có phải cô sợ không?”
Cô ta không để cho Lila trả lời. “Nhưng hôm nay cô đã không vâng lời bà ta.” Cô ta chép miệng như thể Lila là một đứa trẻ nghịch ngợm. “Ngày quan trọng nhất trong đời cô sao? Có vẻ như tôi sẽ là người ngủ với Jeremy tối nay. Tôi sẽ tận hưởng nó.”
Lila không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô vươn tới và tát lên mạnh lên má cô ta. Cái lạnh buốt giá trên má cô ta làm tay Lila nhói đau. Đầu cô ta nghiêng sang một bên sau đó trở lại vị trí cũ. Cô đưa tay xoa má, sau đó bắt đầu cười lớn.
“Chà, giờ tôi sẽ thật sự tận hưởng nó. Thậm chí có thể làm trước một cái gương, để cô có thể nhìn thấy.
Jeremy cũng sẽ thích điều đó, đúng không? Hãy nghĩ đến điều đó, cô cũng sẽ thích đấy. Vincent, có phải là tên cậu ta không? Ở trong trong nhà vệ sinh ấy? Thật lòng mà nói, Lila, tôi không biết cô vẫn nhớ cậu ta. Tôi thắc mắc liệu là Jeremy có biết về cậu ta không. Có lẽ đêm tân hôn là một đêm tuyệt vời để thú nhận mọi bí mật.” Cô ta nháy mắt.
“Nếu cô nghĩ tôi sẽ để cho cô lấy đi cuộc đời mình thì cô nhầm rồi.”
“Dĩ nhiên. Cô không nghĩ tôi sẽ lấy đi cuộc đời cô mà không xin phép, phải không? Điều đó thật là thô lỗ.”
“Vậy thì câu trả lời của tôi là không.”
“Tôi còn chưa hỏi cô. Cô vẫn chưa nghe các lựa chọn. Cô có ba cơ hội để nói đồng ý.”
“Không có lựa chọn nào hết. Tôi sẽ trở lại qua cái gương đó.” Lila đáp một cách quả quyết.
“Cô có thể đưa cho tôi đôi mắt của cô”, cô ta nói, hoàn toàn nghiêm túc.
“Gì cơ? Không.” Lila bước lùi lại một bước.
“Lila!” Cô nghe thấy tiếng bà Grellie lần nữa, giờ đã có chút giận dữ. “Đến đây nào. Cháu ở đâu?” Cô nghe thấy cửa phòng ngủ của Grellie mở ra. Bà sẽ mất một lúc để cảm nhận căn phòng, nhận ra cô không còn ở đó.
“Cháu ở đây, cháu ở trong này.” Cô hét lên.
“Bà ta không thể nghe thấy cô,” cô ta ngân nga. “Giờ hãy đưa tôi mắt của cô.”
“Không,” Lila hét lên ngay lập tức. “Điều này không vui chút nào. Tôi muốn ra khỏi đây. Hãy cho tôi ra.”
Cô ta hít lấy một hơi thật sâu. “Cô vẫn chưa nghe hết, Lila. Cô còn một cơ hội nữa.”
“Cô điên rồi sao? Tại sao tôi phải đưa mắt mình cho cô?”
“Cái giá của tự do”, cô ta đáp một cách đơn giản.
“Ôi chúa ơi”, Lila thì thào, tim cô đập thình thịch. “Cô đã lấy mất đôi mắt của bà tôi.”
Lila nhìn xung quanh. Căn phòng mà cô đang đứng là hình ảnh phản chiếu chính xác phòng ngủ trống trải. Mọi thứ đảo ngược. Giường, đầu giường, cánh cửa.
“Lila”, cô nghe thấy Grellie gọi lần nữa.
“Cháu ở đây”, cô nghe thấy giọng mình thốt ra. Tuyệt vọng. Đau đớn.
“Bà ta không nghe thấy cô đâu”, giọng nói cất lên.
Lila quay trở lại để ra khỏi cái gương nhưng cô chỉ chạm vào một thứ lạnh lẽo. Cái lạnh hư vô. Một bức tường từ sự lạnh giá.
“Và cô không thể thoát ra.” Giọng nói như hát tiếp tục vọng lên.
“Cô là ai?” Lila cuối cùng lên tiếng, nỗi giận dữ và sợ hãi làm giọng nói của cô run rẩy.
“Chà hôm nay,” cô ta nhìn xuống. “Hình như tôi là cô dâu. La - la - la - la,” cô ta tiếp tục hát và cười lớn.
“Cô là kẻ quái quỷ nào vậy?”
“Ồ, cô thật sự không biết sao, cô làm tôi thất vọng đấy. Cô nhìn tôi mỗi ngày và cô không nhận ra tôi?”
Miệng Lila mở ra, rồi ngậm lại, không biết nói gì, tâm trí cô di chuyển với tốc độ ánh sáng khi cô cố tìm ra đáp án. Đây có phải là một trò lừa bịp? Một vài trò
đùa nghịch độc ác mà bạn cô nghĩ ra trong buổi sáng trước ngày cưới của cô? Nhưng cô biết không phải. Nó quá thật, cô không thể tưởng tượng ra được. Bản năng tự nhiên mách bảo rằng cô đang gặp nguy hiểm trầm trọng.
“Chà tôi nhìn thấy cô mỗi ngày,” cô gái tiếp tục. “Tôi nhìn lại cô mỗi ngày. Cô không hoàn hảo như cô vẫn nghĩ, đúng không?” Cô ta cười ranh mãnh.
“Tôi muốn ra khỏi đây.” Lila đáp, vẻ lạnh nhạt. “Hãy đưa tôi ra khỏi chỗ quái quỷ này. Hoặc là tôi sẽ...”
“Hoặc là cô sẽ làm gì cơ?” Cô ta mỉm cười, vui vẻ trước sự thách thức. “Cô sẽ hại tôi à?”
Lila nhìn quanh căn phòng bị đảo ngược, mắt quét quanh tìm vũ khí. Cô có thể tự bảo vệ bản thân mình. Cô ta không có một bà ngoại không có mắt, một người bà sợ những tấm gương và đã không rời khỏi nhà của mình hơn năm mươi năm qua, sống trong một ngôi nhà hoang dã ở mỏm đá, cô ta không được học cách tự bảo vệ mình. Còn cô có thể và cô sẽ làm được.
Cô tìm kiếm xung quanh.