← Quay lại trang sách

- 4 -

Anh đưa những ngón tay vuốt tóc, mái tóc quăn thưa thớt và những ngón tay anh trượt xuống những lọn tóc mềm, giống như nhung. Anh nghe thấy ai đó gọi tên mình. Một đồng nghiệp ở bên phải đang hướng về phía anh. Anh chào anh ta.

Cô bảo với anh rằng cô sẽ gặp anh sau. Anh có chút phân tâm nhưng anh đồng ý. Anh vội vã hôn lên tay cô. Da cô ấm áp và mềm mại. Cô rút nhanh tay về để không làm anh xấu hổ với đồng nghiệp của mình, và cô rời đi. Anh quay qua chào bạn đồng nghiệp. Họ bắt đầu bàn về một vụ đang ách lại trong nhiều tháng qua. Anh nghe cô chào tạm biệt lần nữa nhưng anh đang chú tâm vào cuộc thảo luận, cô hiểu, anh sẽ gặp cô sau. Anh nghe thấy một tiếng động. Tiếng động khủng khiếp. Một âm thanh anh sẽ không bao giờ quên. Mãi mãi không quên. Người đồng nghiệp nắm chặt cánh tay anh, anh cảm thấy những móng tay bấu lên da xuyên qua cái áo khoác mùa hè. Và anh biết nhưng anh không thể nhìn. Anh không muốn phải nhớ đến cảnh tượng đó trong phần còn lại của cuộc đời mình, cảnh tượng mà anh biết anh sẽ nhìn thấy mỗi ngày... Khi đi dạo và lúc ngủ. Trong mỗi ngày trôi qua,.

Khi Judith đến nhà ông buổi sáng hôm sau, mái tóc nâu che phủ mặt cô. Mắt cô cụp xuống, không nhìn vào mắt ông. Cúi mặt, cô vượt qua ông trong hành lang và vào phòng bếp. Cô ngừng lại khi đến cạnh cánh cửa và nhìn lên bàn. Ông đã chuẩn bị bữa sáng - lần đầu tiên. Một bữa tiệc với xúc xích, trứng, cà chua, bánh pudding nấm đen trắng với các kích cỡ khác nhau. Một khay bánh mì đặt ở giữa bàn với tất cả các gia vị có thể tưởng tượng được. Theo đúng nghĩa đen ông không muốn cô phải hỏi thêm bất cứ thứ gì.

Cô lắc lư một chút và ông vội vã đi về phía trước để giữ cô lại, nhưng bàn tay nhỏ bé màu hồng của cô xuất hiện từ ống tay áo khoác quá khổ và bám vào khung cửa. Đó là khi cô quay lại và ông nhìn thấy. Mắt cô. Mắt trái cô bị bầm tím, da thịt xung quanh sưng lên nhiều đến nỗi hầu như không thể thấy con mắt bị lấp dưới đó. Da cô tím bầm màu trái đào thối. Cô nhìn thấy mặt ông, ánh mắt ông, cô nhanh chóng quay đi. Nỗi giận dữ tràn qua người ông. Chưa bao giờ cơn điên giận lại sục sôi trong máu ông kể từ sau vụ Judith. Judith của ông. Và bây giờ là Judith này. Judith của ông, ông nhận ra. Tay ông nắm chặt lấy cây gậy, đốt ngón tay trắng bệch.

Ông muốn nói rất nhiều điều - la hét, yêu cầu được biết người nào đã làm thế với cô. Rất nhiều thắc mắc và cảm xúc đan xen trong lòng ông, ông phải mất một phút để xử lý điều gì ông phải nói trước tiên. Nếu hỏi sai, ông biết cô sẽ bỏ đi. Cô quá mỏng manh, sự hiện diện của cô rất quý giá nhưng giống như một chiếc lông vũ, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi, ông biết cô sẽ tuột mất khỏi ông một cách dễ dàng. Ông phải giữ cho mình bình tĩnh một chút. Khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ đã biến mất. Giờ ông cảm thấy cơ thể run lên, sau khi sốc. Ông đằng hắng giọng để lên tiếng nhưng cô ngăn ông. Bàn tay màu hồng giật đột ngột vào không khí để ngăn chặn ông như một người điều khiển giao thông. Tay áo rớt xuống theo cử động và ông nhìn thấy những vết trên cổ tay cô. Các vết bầm vàng chạy dọc cánh tay.

“Đừng,” cô nói, và giọng cô mạnh mẽ hơn bất cứ lời nào mà ông từng được nghe.

Ông không lên tiếng.

Ông biết mình sẽ không nói.

Ông sẽ không mạo hiểm để mất cô.

“Đừng hỏi,” cô nói, “và tôi sẽ không hỏi tại sao ông làm bữa sáng, vào sáng nay.”

Ông đột nhiên cảm thấy xấu hổ nhưng liền hiểu ra. Ông gật đầu, biết rằng với cái lưng xoay về phía ông, cô không thể nhìn thấy ông nhưng lời nói của cô không phải là một câu hỏi và cô không cần đáp án.

Họ ngồi trên bàn, tâm trạng hân hoan của ông buổi sáng hôm đó đã bị phá hỏng. Họ ăn trong im lặng. Cô không ăn nhiều. Ông cũng vậy.

Khách hàng đầu tiên trong ngày của ông đã tới. Một cậu thanh niên mười tám tuổi, cậu nói bố cậu xem thường cậu. Cậu muốn có ký ức về khoảng thời gian trải qua với bố để khi cậu nhìn ông, cậu sẽ không cảm thấy quá buồn về những gì cậu đang bỏ lỡ và những gì cậu đã bỏ lỡ. Bố đang đứng xem trận đấu bóng của cậu, ông cổ vũ cho cậu khi cậu ghi bàn thắng. Ông mỉm cười khi cậu bày trò trêu chọc. Không có những đoạn hội thoại mới, không có gì ấn tượng và kỳ lạ. Chỉ có kỷ niệm của cậu với bố. sẵn sàng và chu đáo.

Ông lo sợ cô sẽ không quay trở lại ngày tiếp theo nhưng cô đã đến. Như thường lệ cô mặc bộ váy giống mọi ngày nhưng cái này có tay áo dài và cổ cao với những chiếc nút màu đen để giấu những gì ông đã nhìn thấy trước đó. Nhưng đã quá muộn. Ông sẽ nhìn thấy nó mãi mãi. Bất cứ khi nào ông nhắm mắt lại. Những vết bầm quanh mắt cô ngày càng đậm hơn. Và trong vài tuần nó trở lại như ban đầu, chỉ là nó không giống như nó trước đó. Nó đã bị nhuốm bẩn, sự tồn tại hoàn hảo giữa họ cũng bị nhuốm bẩn, cho đến một buổi tối muộn cô đến lần thứ hai trong ngày và ho trước cửa nhà ông, quá nhiều máu đến nỗi ông không thể nhìn thấy nó xuất phát từ đâu. Cô không để ông gọi cảnh sát hoặc đưa cô đến bệnh viện. Cô thậm chí không để ông lau rửa cho cô. Cô muốn tự mình làm việc đó, cô chỉ cần một nơi. Cô nhốt mình trong phòng tắm và ở trong đó một giờ, tiếng nước chảy và tiếng nước thỉnh thoảng bắn tung tóe cho ông biết cô vẫn còn sống. .

Cô mở cánh cửa, mặc áo của ông, giống như một đứa trẻ trong cái áo sọc quá khổ. Cô ngủ trên giường ông, ông ngủ - hoặc không - trên trường kỷ. Họ không bao giờ nói chuyện về điều đó, mặc dù ông phải vật lộn với chính mình để không đề cập đến. Một vài ngày sau cô đến chỗ ông.

“Chúng ta có thể nói chuyện không?”

“Dĩ nhiên. Nhưng tôi có một lịch hẹn ngay lúc này. Cô có muốn chờ trong bếp không?”

“Tôi chính là cuộc hẹn ông đang chờ.” Cô ngồi trên cái ghế" bành phía trước ông.

Ông đột nhiên cứng người lại.

“Tôi không định nói với ông bất cứ điều gì”, cô nói.

Ông gật đầu, không tin mình vừa thốt lên những lời vừa rồi.

“Tôi biết ông không phải là bác sĩ tâm lý. Tôi biết ông ghét người ta kể cho ông mọi thứ.”

“Cô thì khác.”

Cô mỉm cười buồn bã.

“Vậy đây là ký ức của tôi. Ký ức mà tôi muốn. Cái ngày mà tôi đến đây.”

Ông biết cô muốn đề cập đến ngày nào.

“Ông mở cửa, ông hạnh phúc hơn bất cứ lúc nào tôi nhìn thấy ông trước đó. Tôi ngạc nhiên nhưng tôi mỉm cười. Nụ cười của ông quá rạng rỡ, nó truyền cho tôi cảm hứng. Ông hạnh phúc khi thấy tôi mỉm cười. Chào buổi sáng, Judith, ông nói. Tên của tôi là Mary, tôi đã bảo ông rồi.”

Cô nhìn ông chăm chú, mắt cô long lanh nước.

Mary, ông nghĩ, một cái tên tuyệt đẹp.

“Mary, ông nói, đó là một cái tên rất đẹp. Rồi tôi nói cảm ơn. Sau đó ông đưa tôi xuống hành lang, ông đón lấy áo khoác của tôi, luôn luôn là một quý ông lịch lãm, và ông chỉ cho tôi căn bếp. Ngay khi ông mở cánh cửa, mùi của nó đập vào người tôi. Đó là cái bàn đầy thức ăn đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy. Đó là thứ chu đáo nhất mà ai đó từng làm cho tôi.

“Rồi tôi quay ra đối diện với ông và tôi cảm ơn ông. Và tôi bảo ông rằng đó là mùi vị tuyệt vời nhất, bữa ăn thịnh soạn nhất, điều chu đáo nhất mà ai đó từng làm cho tôi.

“Và ông rất hạnh phúc.

“Chúng ta ngồi xuống. Tôi ăn mọi thứ. Tôi ăn mọi thứ bởi vì vị nó rất ngon và tôi muốn ông biết rằng tôi đánh giá cao khoảng thời gian mà ông dành ra để nấu chúng. Rồi tôi bảo ông rằng đó là những món ăn ngon nhất tôi từng được ăn.

“Và ông rất hạnh phúc.

“Sau đó ông đọc báo và chúng ta trò chuyện về những câu chuyện mới. Tôi nhờ ông giải thích chuyện này chuyện nọ không phải vì tôi muốn biết mà vì tôi muốn nghe giọng ông. Vì tôi yêu âm thanh trong giọng nói của ông. Vì nó là thứ chắc chắn và an toàn nhất mà tôi đã từng nghe trong đời mình. Thứ chắc chắn nhất trong cả cuộc đời tôi.”

Nước mắt ông tuôn ra.

“Tôi nói với ông điều đó và ông gần như khóc. Sau đó tôi hỏi ông về cái máy, về cách ông làm ra nó.

Nhưng tôi không hỏi tại sao, mặc dù tôi luôn muốn biết tại sao, tôi có thể đoán. Tôi đã nghe mọi chuyện về những gì đã xảy ra, nhưng tôi không tin hết. Nhưng tôi không hỏi ông tại sao vì giờ tôi đã hiểu. Tôi thật sự biết tại sao. Bởi vì tôi biết làm thế nào có thể vượt qua một thời điểm - ông thực sự muốn nói điều gì với ai đó hoặc làm gì đó,nhưng một việc đã xảy ra và ông không thể, ông gần như muốn nổ tung sau đó vì đã không làm thế. Tôi biết ông khó chịu khi mọi người bước vào đây, cố gắng tạo ra những ký ức ngu ngốc giống như trở thành anh hùng thể thao hay lừa dối vợ để lăng nhăng với những phụ nữ xinh đẹp hơn. Bởi vì đó không phải là những gì cái máy muốn làm. Cái máy được tạo ra là để sửa chữa một khoảnh khắc, để đưa khoảnh khắc đó trở lại cách nó phải diễn ra, khi bạn biết rằng khoảnh khắc mất đi là khoảnh khắc duy nhất bạn phải nói hoặc làm những gì bạn muốn.

“Nhưng tôi không muốn nói điều đó với ông, bởi vì ông biết rằng tôi biết. Chúng ta nói về những cuộc hẹn. Chúng ta ăn một cái bánh kẹp pho mát. Trước khi tôi rời đi, tôi cảm ơn ông về mọi thứ mà ông đã làm cho tôi. Và tôi ôm ông. Nó là cái ôm ấm áp, mềm mại, an toàn nhất tôi đã từng có và tôi biết rằng ông sẽ bảo vệ tôi vượt qua mọi thứ.”

Ông gật đầu.

“Và sau đó tôi về nhà. Hạnh phúc. Và ông quan sát tôi rời đi. Hạnh phúc. Và cả hai chúng ta đều biết rằng chúng ta sẽ ổn.”

Cô ngừng ở đó, nước mắt giàn giụa trên mặt. Cô tháo những sợi dây ra khởi đầu, cô đứng lên, lấy túi xách, áo khoác và rời đi. Cửa trước đóng lại đằng sau cô. Ông nhìn theo đôi bốt của cô bước lên cầu thang ra ngoài lề đường. Tất cả những gì ông có thể nghe là tiếng kêu của cái máy. Ông không bao giờ nhìn thấy cô nữa.

.

Ông dán miếng dán lên trán và hai bên thái dương mình.